Thèm Nhỏ Dãi

Chương 11
Edit: Hương

Tôi và Tiểu Vũ bình thường tiếp xúc là buổi sáng và buổi tối, còn có rất nhiều tin nhắn và điện thoại của em ấy. Em ấy gửi thường xuyên đến mức khiến Thạch Kim nghi ngờ có phải tôi đang yêu đương hay không, tôi nói là em trai tôi, cậu ấy không hiểu nói em trai tôi không phải đã trưởng thành rồi sao, tôi không biết nên nói như thế nào, nửa ngày mới nói tâm lý còn chưa đủ thành thục, cậu ấy không hiểu tại sao hai giây sau bừng tỉnh gật đầu, vỗ vỗ bả vai tôi nói đều rồi sẽ qua thôi.

Chắc cậu ấy nghĩ Tiểu Vũ bị thiểu năng trí tuệ.

Làm sao mà cậu ấy có thể nghĩ như vậy? Tôi cười vỗ vỗ tay trái cậu ấy: "Không sao đâu. ”

Thật tốt khi cậu ấy nghĩ như vậy.

Nhưng điều khiến tôi lo lắng nhất không phải là sự uy hiếp, sự quan tâm tỉ mỉ và xâm phạm có thể nói là vừa phải, tôi lo lắng nhất là bản thân mình.

Tôi không nghĩ rằng tiêu chuẩn kép của một người có thể cao như vậy.

Em ấy luôn có thể kéo giãn khoảng cách ngay lập tức với tôi khi sắc mặt tôi thay đổi, cúi đầu trước một giây khi tôi tức giận, khi tôi do dự thì được một tấc tiến một thước. Em ấy kiểm soát nhiệt độ nấu ăn giống như một đầu bếp làm việc cả đời, không cần nhìn chỉ cần ngửi mùi thôi đã biết một đĩa thức ăn xào đến trình độ nào là vừa vặn.

Tôi là món ăn đó, không có bất kỳ quyền tự chủ nào của bản thân.

Tôi đã cố gắng chống cự, như khóa cửa trước khi đi ngủ, em ấy biết, không đến với tôi, em ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn ấy.

- Vụ Vụ thật đáng yêu.

Tôi thấy tin nhắn này trong lòng liền lộp bộp một tiếng.

Quả nhiên, hai ngày sau, ba tôi đang ăn sáng và nói với tôi: "Trần Vụ, con ngủ trong phòng ngủ đó có âm u không?Con vẫn là ngủ với em trai con đi, ba sẽ mua cho hai đứa một chiếc giường tầng. ”

Bàn tay tôi nắm đũa thắt chặt: "Không cần, không có âm u chút nào, con cảm thấy rất tốt, Tiểu Vũ bây giờ đã trưởng thành, cần có phòng ngủ của riêng mình. ”

Phòng ngủ hiện tại của tôi được cải tạo từ phòng chứa đồ, ban đầu coi căn phòng này là phòng chứa đồ bởi vì nó khuất sáng, không có ánh sáng, thông gió cũng không tốt.

"Nhưng ở lâu sẽ không tốt cho sức khỏe. "Ba tôi gãi đầu: "Không sao đâu, giường tầng cũng không đắt lắm , Tiểu Vũ cũng đồng ý ở cùng phòng với con. ”

Tôi nhìn về phía Trần Vũ, em ấy cụp mắt gắp thức ăn, bỏ vào trong chén của tôi, không nhìn tôi.

"Không cần, con ở rất thoải mái. "Tôi điên cuồng khuyên ba tôi bỏ ý định này: "Ba đừng lãng phí tiền, thật sự không cần. ”

Đây không phải là vấn đề giường tầng hay không? Vấn đề là tôi chỉ cần ở cùng một phòng với em ấy thì tôi đừng hòng nghĩ tới nó.

Ba tôi do dự: "Nhưng ..."

"Anh trai con không muốn ở chung với con.” Trần Vũ cắn đũa, cúi đầu: "Anh ấy ghét bỏ con. ”

Cái gì?

Tôi sửng sốt, ba tôi cũng sửng sốt.

Ba tôi bắt đầu làm người tốt: "Làm sao có thể, không phải như vậy đâu, Tiểu Vũ con đừng nghĩ nhiều, anh trai con cũng là vì tốt cho con, tuyệt đối không ghét bỏ con, anh trai con làm sao có thể ghét bỏ con được, phải không? ”

Nói xong đâm vào cánh tay tôi: "Phải không? ”

Tôi có thể nói gì nữa? Tôi ngoại trừ gật đầu còn có thể nói cái gì.

Tôi nói: "Anh không ghét em." ”

Em ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, không có biểu hiện gì, cứ như vậy nhìn tôi.

Trong nháy mắt tôi cảm giác được em ấy tức giận, lại như không có, tôi nhìn không ra, nhưng theo bản năng làm cho tôi thấy sợ hãi, như bị một con thú rất hung ác nhìn chằm chằm, chỉ cần tôi vừa động, em ấy sẽ ngay lập tức nhào tới cắn đứt cổ tôi.

Tôi không dám nhúc nhích.

Sau đó, tôi cảm thấy có cái gì đó chạm vào chân tôi.

Từ đầu gối đến gốc đùi.

Tôi vô thức khép chân, lại vừa vặn kẹp lấy tay em ấy, đầu óc tôi ong ong một tiếng, nhìn em ấy cười nhạt, vội vàng đưa tay xuống dưới bàn giữ chặt tay em ấy, em ấy trở tay nắm lấy tay tôi, tôi hoảng hốt muốn tránh ra, em ấy lại không chút nhúc nhích, nắm chặt lấy.

Ba tôi nhìn tôi, nhìn Trần Vũ, không giải thích được: "Hai đứa nhìn nhau như vậy làm gì? ”

Trái tim tôi sắp nhảy ra ngoài, lời đầu tiên thốt ra như hụt hơi, vội ho hai tiếng: "Không, không có gì, ăn sáng, con sắp muộn rồi. ”

Tôi vừa nói vừa giãy dụa, không dám làm ra động tĩnh quá lớn.

Điều gì vô vị nhất, chính là nó.

Tôi không dám tưởng tượng, lá gan của Trần Vũ quá lớn, em ấy sao lại dám làm như vậy? Tôi thực sự muốn áp mặt em ấy vào bữa sáng, nhưng tôi không thể giải thích với ba tôi tại sao chúng tôi đồng ý ở bên ngoài lại nắm tay sau lưng.

Cũng may ba tôi đột nhiên đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, chờ ông ấy đi rồi, tôi túm lấy cổ áo Trần Vũ, hạ thấp giọng: "Buông ra! ”

Em ấy không sợ tôi chút nào, không chỉ không buông lỏng, còn cường ngạnh kéo tay đến bên môi, hôn một cái lên mu bàn tay của tôi.

Tôi đưa lưng về phía hành lang, không biết khi nào ba tôi sẽ đi ra, trái tim tôi hoảng sợ, vội vàng nói: "Buông tay! Trần Vũ !!! ”

Em ấy đứng lên, nghiêng người về phía trước giữ đầu tôi hôn tới.

Tôi trợn tròn mắt, hoàn toàn ngây người.

Em ấy hôn khó có thể kiềm chế, tôi cứng ngắc tựa như một khối sắt thép, tôi không ngừng trốn về phía sau, em ấy nắm tay tôi kéo lại, làm cho tôi rướn người về phía trước, để cho em ấy hôn càng tiết kiệm sức lực.

Tôi muốn cắn đầu lưỡi của em ấy như trên TV, nhưng em ấy có thể nhận thấy dụng ý của tôi, ngậm lấy lưỡi của tôi để mút, khiến tôi không thể cắn, cắn cũng là cắn lưỡi của chính mình.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng mở cửa và sau đó là tiếng bước chân.

Tôi trợn to mắt, kinh hoảng thất thố, điên cuồng lắc đầu, em ấy nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mồ hôi lạnh của tôi lập tức chảy xuống, vừa gấp vừa hoảng, trong mắt đều là cầu xin. Em ấy chớp chớp mắt, đột nhiên buông tôi ra ngồi trở về. Tôi còn chưa lấy lại tinh thần, đã cảm thấy bả vai bị vỗ một cái: "Con ngây người ra đấy làm gì? Sao con không ăn? "Tôi phục hồi tinh thần lại, Trần Vũ đã ăn cơm, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, như tất cả những chuyện vừa rồi đều là ảo giác của tôi.

Như nhận thấy tầm mắt của tôi, em ấy ngước mắt lên nhìn tôi, tầm mắt di chuyển xuống, có chút kỳ quái: "Anh, mặt và miệng của anh sao lại đỏ như vậy? ”

...... Em ấy là một con quỷ!!!

Nhưng nếu chỉ là có như vậy, tôi sẽ không thỏa hiệp.

Nhưng em ấy không phải.

Em ấy giống như có tật xấu, nhất định phải khiến tôi lâm vào các loại cục diện khó có thể khống chế.

Tôi được ba tôi cử đi giảng bài cho em ấy mỗi đêm.

Tối hôm trước tôi cũng đã đến phòng ngủ của em ấy, nhưng khi đó tôi còn có quyền lựa chọn, em ấy bảo tôi qua, tôi nói không được, anh ấy sẽ không yêu cầu nữa, nói để tôi nghỉ ngơi sớm một chút, chỉ có thỉnh thoảng tôi không về nhà đúng giờ, em ấy sẽ gửi cho tôi hai tin nhắn liên tiếp nói tôi qua phòng em ấy, nếu không lần thứ ba sẽ không nói, vì vậy tôi phải đi.

Nhưng khái niệm đi mỗi đêm là gì? Tôi vẫn còn sống chứ?

Tôi nói rằng thành tích học tập của tôi kém như vậy, tôi có thể giảng cái gì cho em ấy, ba tôi nói : “ Con vào xem trước đi, ba thật sự không nói một lần nữa đâu." Sau đó đẩy tôi vào phòng ngủ của em ấy.

Tôi hiểu ý tốt của ba tôi, bởi vì bình thường Trần Vũ không có chỗ nào cần chúng tôi hỗ trợ, thật vất vả mới có một lần, đương nhiên phải dốc hết toàn lực nghĩ cách, nếu như là tôi trước kia, tôi cũng sẽ có ý nghĩ này, nhưng thời gian trôi qua, mọi chuyện đã khác, tôi sớm đã không còn là tôi, em ấy cũng sớm đã không còn là em ấy, ý của tôi là, em ấy không có vấn đề muốn giải quyết, em ấy muốn giải quyết tôi.

Tôi quay lại nhìn em ấy, em ấy đang ngoan ngoãn ngồi ở bàn học như một chú chó con vô cùng nghe lời.

Tôi cắn răng đi tới, em ấy đẩy đề sang cho tôi, tôi liếc mắt nhìn thẳng thắn nói: "Anh không biết làm." ”

Em ấy sờ sờ cằm, nhìn tôi cười: "Vụ Vụ anh sẽ làm gì? ”

Tôi đứng dậy: "Không làm gì cả." ”

Tôi muốn đi, em ấy không giữ lại chút nào.

Tôi cảm thấy kỳ lạ, dù sao đây cũng không giống phong cách của em ấy, cho nên tôi quay đầu nhìn lại, và sau đó hóa đá.

Em ấy đem một tấm bản đồ có thể nói là to như poster không biết lấy từ đâu ra, dán lên tường, tôi cảm giác máu toàn thân mình đều đông lại.

Người trên bức tranh kia là tôi, nằm trần trụi trên giường, với bộ phận sinh dục nửa mềm nhũn, toàn thân dính đầy tinh dịch.

Cái này là cái gì? Khi nào? Cái gì, cái gì, tôi quả thực không nói nên lời, mẹ nó này là cái gì?!

Càng không nói nên lời khi tôi trơ mắt nhìn em ấy ngồi xuống, kéo khóa quần ra, lấy ra cái thứ đang cương cứng kia, nửa người dựa vào ghế dựa, ngẩng đầu, lấy một loại tư thái vừa thoải mái vừa khiêu dâm nhìn tấm áp phích kia.

Chân tôi mềm nhũn, ngồi xụp xuống đất.

Trần Vũ mẹ nó có phải điên rồi không?! Em ấy muốn làm gì?! Tôi khó khăn đứng dậy, mẹ nó của tôi vẫn chưa đi, tôi vẫn còn ở đây, em ấy không thể chú ý đến tôi sao? Em ấy không cảm thấy sự có mặt của tôi ở đây sao? Em ấy cố ý ?!!!

Tôi đi hai bước về phía em ấy, tôi nghe em ấy thoải mái rên một tiếng.

Tôi dừng lại, tầm nhìn không kiểm soát được di chuyển đến hạ thân của em ấy.

Trần Vũ không thích phơi nắng, không thích ánh mặt trời, làn da trắng lạnh, da thịt dưới ánh sáng của đèn bàn rất có kết cấu, tay em ấy rất lớn, mu bàn tay hơi lồi gân xanh, ngón tay thon dài nửa bọc lấy gậy thịt có đường gân rõ ràng di chuyển qua lại, lúc nhanh lúc chậm.

Tôi đỏ mặt, cảm giác như tôi sắp bốc hơi.

Tôi đang làm gì vậy? Tôi đang xem em trai tôi thủ dâm? Hay là dưới tình huống quang minh chính đại như vậy? Hay là xem em ấy thủ dâm với hình ảnh khiêu dâm của tôi? Đầu óc tôi tê dại, nhưng không thể dời bước chân.

Thật lớn, đầu ngón tay tôi run rẩy nghĩ, làm sao lại lớn như vậy, không phải, làm sao lại như vậy, tôi đã bao lâu rồi không nhìn thấy Trần Vũ khỏa thân? Có vẻ khi em ấy 12 tuổi, em ấy sẽ tự mình tắm.

Yết hầu Trần Vũ lăn qua lăn lại, liếm liếm môi, khàn giọng: "Vụ Vụ. ”

Tôi cảm thấy da đầu tê dại.

"Muốn hôn anh, Vụ Vụ, đầu lưỡi Vụ Vụ thật là ngọt, núm vú thật thơm. ”

"Vụ Vụ-"

Tôi không thể chịu đựng được nữa, sải bước qua che miệng em ấy lại, đỏ mặt tim đập thình thịch nhìn em ấy, cảm giác như trên đầu đang bốc khói: "Câm! Miệng! ”

Thật xấu hổ!!!

Hai mắt em ấy nhuốm tình dục nhìn chằm chằm tôi, hốc mắt như là ngập nước, sau đó giơ tay ấn tay tôi xuống, tôi kinh ngạc, tay kia của em ấy động tác lại càng ngày càng nhanh, tôi đột nhiên phản ứng lại em ấy đang làm gì.

Em ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, không phải là một bức ảnh.

Tôi cảm thấy hơi thở từ chóp mũi em ấy thật nóng, miệng cũng nóng, tay tôi tê dại, tôi muốn rút tay lại nhưng không được, tôi nghiêng đầu tránh ánh mắt của em ấy, bị em ấy nhìn chằm chằm khiến cả người tôi đổ mồ hôi, cho đến khi em ấy bắn tôi cũng không dám ngẩng đầu lên.

Em ấy buông tôi ra, lau khô tay, tôi mệt mỏi ngồi xuống giường em ấy, cảm thấy mồ hôi trên người lạnh lẽo, khiến lưng dính quần áo, rất khó chịu.

Khi em ấy dọn dẹp xong, tôi chỉ vào bức tranh trên tường và nói: "Vứt nó đi." ”

Tôi không muốn suy đoán khi nào em ấy đã làm những điều này, bởi vì nó đã không còn ý nghĩa.

Trần Vũ ngồi xổm trước mặt tôi, nắm tay tôi hôn đầu ngón tay tôi: "Vụ Vụ, em phải chịu trách nhiệm với anh. ”

Tôi nhìn bộ dạng thong dong bình tĩnh của em ấy, bỗng nhiên cảm thấy một trận phản nghịch không kiềm chế được.

Dựa vào cái gì tôi luôn phải chịu sự khống chế của em ấy?! Tôi đã chịu đựng đủ rồi, tôi không phục!!!

Tôi trở tay nắm cằm em ấy, lạnh lùng nói: "Không cần, coi như là anh chơi với em." ”

Trần Vũ hiếm thấy sửng sốt.

Em ấy nhìn chằm chằm vào tôi cau mày, lạnh mặt, giọng nói cũng trầm xuống: "Anh nói gì?" ”

"Anh nói. "Tôi cúi xuống, đến gần em ấy, chạm vào khóe môi của em ấy như em ấy đùa giỡn với tôi: "Hãy coi như anh trai chơi với em." ”

Em ấy không tức giận mà cười: "Trần Vụ, anh nói lại lần nữa. ”

"Nói lại một lần nữa cũng được. "Tôi buông tay ra, đứng dậy: "Dừng lại đi Trần Vũ, tôi đã chịu đủ rồi, tôi——"

Em ấy mạnh mẽ đẩy tôi lên giường, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy ra một sợi dây thừng dày màu đỏ.

Tôi lập tức bật dậy, điên cuồng trốn về phía sau, hoảng đến răng va vào nhau: "Mẹ nó cậu muốn làm gì?! ”

Em ấy một mặt âm trầm, không nói một lời, nắm lấy cổ tay tôi bắt đầu trói, tôi vừa đánh vừa đạp, em ấy bóp cổ tôi kéo về phía trước, trở tay ấn tôi lên giường, đầu gối đè lên lưng tôi, bàn tay to nắm lấy hai cổ tay của tôi, không tốn chút sức trói tôi lại, tôi giãy giụa, chết lặng.

Tôi muốn nói chuyện, mặt lại bị chôn ở trong gối đầu, hô hấp cũng khó khăn, chỉ ngửi thấy mùi của em ấy, cảm giác như bị virus xâm nhập, chui vào đại não của tôi.

Em ấy đem quần của tôi kéo đến một nửa, quần lót cũng cởi đến đầu gối, một cái tát liền tát xuống, tôi lập tức run rẩy vì đau.

"Anh đã chịu đựng đủ với ai." Em ấy sờ eo tôi thản nhiên hỏi, lại tát xuống.

Trần Vũ thật sự tức giận, không giữ lại chút sức lực nào, đánh đau tôi.

Tôi muốn nói chuyện, nhưng đều là âm tiết ấp úng, nghe không rõ.

"Chịu đựng đủ với em?” em ấy nhẹ giọng hỏi, nắm lấy eo của tôi: "Có phải như vậy là đủ chưa, Vụ Vụ?" em làm thế này đã đủ với anh chưa? ”

Tôi không biết nên gật đầu hay lắc đầu, cứng đờ không nhúc nhích.

Em ấy cúi người hôn lên lưng tôi: "Ngoan ngoãn đừng sợ, em không đánh anh. ”

Tôi do dự một lát, điên cuồng gật đầu.

Em ấy trầm mặc một lát sau đó cười lạnh một tiếng, nắm lấy mông tôi bẻ hai bên, gằn từng chữ.

"Ai đã cho anh lá gan như vậy?" ”

Tôi thầm hét lên không ổn,một giây sau đau đớn kêu ra tiếng.

Đồ biến thái! ! Em ấy cắn mông tôi!!! Đau, đau, đau quá, tôi lập tức bật khóc, cảm giác em ấy muốn cắn một miếng thịt.

Tôi điên cuồng vặn vẹo giãy dụa, em ấy buông miệng ra, lật tôi lại. Nước mắt tôi mông lung nhìn lại đôi mắt không một chút dịu dàng của em ấy, vừa xấu hổ vừa ủy khuất, còn khiếp đảm và sợ hãi.

Em ấy nghiêng người đè tới, tôi liền mạnh mẽ nín thở. Anh chăm chú nhìn tôi, đưa tay lau đi những giọt nước mắt khóe mắt tôi, giống như có chút bất đắc dĩ: "Anh sợ đau như vậy sao? ”

Tôi gật đầu.

Tâm trạng của em ấy như đã tốt hơn một chút, cười cọ mũi tôi: "Vụ Vụ sao lại xinh đẹp như vậy? ”

Tôi hơi xấu hổ, đơn giản chuyển chủ đề: "Buông tôi ra." ”

Em ấy nhìn vào sợi dây màu đỏ trên tay tôi nhìn tôi một lần nữa và hỏi cùng một câu hỏi: " Anh chịu đựng đủ chưa?”

Đối diện như vậy làm sao mà trả lời! Em ấy đã lật tôi lại và cho tôi một bậc thang!

Tôi cắn môi im lặng.

Nụ cười bên khóe miệng em ấy càng ngày càng nhạt, bàn tay to nắm cằm tôi hôn tôi, tôi không dám phản kháng em ấy, sợ em ấy lại đánh tôi, ngoan ngoãn há miệng.

Sau khi hôn tôi thở hổn hển, em ấy nhìn tôi và đột nhiên nói: "Vụ Vụ, anh thích em." ”

Tôi sững sờ.

Em ấy nâng cằm của tôi lên: "Nhưng anh không chấp nhận em." ”

Tôi nhìn mắt em ấy, thái dương đột nhiên nhảy lên, miệng cứng rắn nói: "Không có, buông tôi ra. ”

Em ấy chạm vào mặt tôi: "Anh nói rằng anh thích em, em sẽ buông anh ra." ”

Không thể tát vào mặt mình nhanh như vậy! Tôi nghiêng đầu, coi như không nghe thấy.

Tôi thà em ấy nói gì đó để cầu xin em ấy.

Trần Vũ im lặng một lát, bỗng nhiên kéo cánh tay tôi, quần tôi rơi xuống mắt cá chân, loạng choạng suýt ngã xuống giường, em ấy đưa tôi đến bàn học, nắm tóc tôi buộc tôi ngẩng đầu nhìn áp phích trên tường, tôi cảm thấy khí huyết dâng trào, muốn thoát khỏi em ấy, em ấy đè lên tôi, dục vọng cứng rắn đè lên tôi, cả người tôi cứng đờ: "Em muốn làm gì? ”

"Làm anh." ”

Tôi bị trói hai tay, buộc đỡ bàn, em ấy nắm lấy eo tôi và kéo tôi lại, giữ lưng tôi để tôi leo lên bàn và nâng mông lên. Tôi thật sự sợ đến mức muốn quỳ xuống trước mặt em ấy, hoảng sợ nói: "Anh thích em, anh thích em, rất thích em, Trần Vũ, mẹ nó của em buông anh ra, buông ra !!! ”

Em ấy giống như không nghe thấy, mạnh mẽ tách hai chân tôi ra, kéo mông tôi lên, cả người tôi đều run rẩy, gần như tuyệt vọng: "Tiểu Vũ... Anh cầu xin em..."

Em ấy dừng lại.

Sau ba giây im lặng, em ấy di chuyển dương vật xuống hai chân tôi.

Tôi thậm chí còn thở dài.

Em ấy áp lên ngườitôi, liếm vành tai tôi, tôi hoảng hốt nhìn tay nắm cửa, cảm nhận được dương vật của em ấy đang di chuyển giữa hai chân tôi, chậm rãi chớp mắt, tay em ấy nắm lấy eo tôi, sờ lên trên, đưa vào trong áo, vuốt ve núm vú của tôi.

Tôi cau mày thở dốc, cảm nhận nó, một tay của em ấy vuốt ve dục vọng của tôi. Tiếng thân thể va chạm trong phòng ngủ nho nhỏ vừa to vừa chói tai tràn ngập sự xấu hổ và cấm kỵ, em ấy cúi đầu hôn khóe môi tôi, đầu lưỡi trượt vào trong miệng tôi, tôi chớp chớp mắt há miệng, tùy ý để nước bọt chảy lên bàn.

Em ấy di chuyển càng ngày càng nhanh, va chạm càng ngày càng mãnh liệt, dương vật của tôi nhiều lần ma sát với mặt bàn lạnh như băng, một lạnh một nóng có loại kích thích khác nhau. Lúc bắn, em ấy đột nhiên nghiêng người kéo bức tranh xuống, kéo tôi về phía sau một bước, để cho thứ em ấy phóng thích văng lên mặt mình.

Tay tôi bị em ấy kéo ra sau lưng, khom lưng, chịu đựng sự đụng chạm của em ấy.

Chân của tôi rất nóng, cảm giác có chút sưng lên, một lát sau em ấy bắn, tinh dịch theo chân tôi chảy xuống, như súng thật làm tôi một trận.

Tinh dịch trên bức tranh cũng đang chảy xuống.

Quá dâm loạn, tôi suy đồi nghĩ.

Em ấy lật người tôi lại, chưa thỏa mãn mà hôn tôi, tay đưa vào trong quần áo của tôi, hôn vành tai tôi: "Vụ Vụ, anh ngoan một chút. ”

"Đừng chọc giận em là đang bảo vệ chính mình. ”
Chương kế tiếp