Thèm Nhỏ Dãi

Chương 12
Edit: Hương

Tôi rất buồn, thiếu quyết đoán về bản thân mình, lang thang và lạc lõng. Tại sao tôi lại vô dụng như vậy, bị Trần Vũ khống chế như vậy. Những gì bác sĩ tâm lý nói quá đơn giản, cũng quá lý tưởng, không phải người trong cuộc sẽ không cảm nhận được tình huống khó khăn này. Tôi có thể ở bên em trai yêu dấu của tôi mãi mãi không? Tôi có thể, không ai có thể ngăn cản tôi, tôi có thể làm tình với em ấy, làm người yêu với em ấy sao, tôi cũng có thể, không phải là xã hội sao, cùng lắm thì chúng tôi chuyển đến chỗ khác để sống, chúng tôi mai danh ẩn tích, thay đổi diện mạo, không ai biết quan hệ của chúng tôi, cũng sẽ không có ai biết chúng tôi.

Nhưng Trần Vũ sẽ không hối hận sao? Bây giờ em ấy mười tám tuổi, tuổi trẻ lại ngông cuồng, bởi vì tôi là anh trai em ấy, em ấy thích tôi, sinh ra dục vọng chiếm hữu và dục vọng vượt quá người thường, nhưng nếu sự nghiệp của em ấy thành công, gặp qua nhiều người có thể làm em ấy động tâm thì sao? Em ấy sẽ không thay đổi sao? Nếu em ấy thay đổi sẽ nghĩ gì về khoảng thời gian hoang đường giữa tôi và em ấy, sẽ đối xử với tôi như thế nào?

Em ấy rốt cuộc là thích anh trai mình, hay là thích tôi? Có phải vì tôi tốt với em ấy, hay bị thu hút bởi tính cách và linh hồn của tôi? Tôi không hiểu, em ấy sẽ không hiểu. Tôi biết, nhưng em ấy không nhất thiết phải biết điều đó.

Trên thế giới này có lẽ thật sự có một tình yêu tồn tại cả đời, tôi cũng không muốn nghĩ người may mắn này có phải là tôi hay không, tôi chỉ biết, nếu có một ngày em ấy hối hận, chỉ sợ em ấy không có mặt mũi đối mặt với tôi, nhưng tôi cũng không muốn em ấy phải áy náy, rõ ràng không yêu tôi, còn phải bù đắp như trả nợ cho tôi.

Tiểu Vũ có thể không kiêng nể gì mà nói ra tình yêu của em ấy, nhưng tôi không được, tôi cũng không thể dung túng em ấy, bởi vì tôi là anh trai của em ấy, cũng bởi vì tôi là anh trai của em ấy. Bởi vì tôi yêu em ấy, vì vậy tôi cho em ấy không gian để hối hận, em ấy có thể tùy hứng nhưng tôi không thể, em ấy là do một tay của tôi nuôi lớn, tôi yêu em ấy hơn mười năm, tiếp tục sẽ chỉ hủy hoại em ấy.

Tôi chuyển vào ký tức xá của trường.

Khi em ấy đi học ở trường, tôi đã thu dọn mọi thứ và viết cho em ấy một lá thư dài, kéo số điện thoại của em ấy vào dânh sách đen.

Bởi vì rất ít người sống trong khuôn viên trường, cho nên tôi bị nhét vào chuyên ngành thể thao, bạn cùng phòng là ba người đàn ông thô kệch, mỗi ngày đều tập luyện chăm chỉ, ký túc xá tràn ngập một mùi khiến người ta khó chịu.

Hơn nữa ba người bọn họ đều là người Đông Bắc, rất nhiệt tình và quen thuộc, cũng rất thân thiết, ở chung không hề áp lực. Sau khi chào hỏi ngắn gọn, chúng tôi đều đi làm việc của mình.

Sơ trung không thể ở trong ký túc xá, Tiểu Vũ khóc chạy tới trường tìm tôi, giống như một giấc mộng, em ấy đã lớn như vậy,thành tích học tập xuất sắc, diện mạo anh tuấn, muốn chiều cao có chiều cao, muốn dáng người có dáng người. Tôi ngẩn người nhìn poster của Châu Kiệt Luân trên tường, đột nhiên rất muốn khóc.

Không có lý do gì, trong lòng có chút chua xót, hình như là một loại phản ứng tâm lý không khống chế được.

Làm người không thể chỉ dát vàng lên mặt mình, tôi tự giễu nghĩ, tôi là một kẻ hèn nhát, không có biện pháp đối với thái độ cường ngạnh của em ấy, không thể nói với em ấy rằng em ấy làm cho tôi rất ghê tởm, cách xa tôi một chút, thậm chí ngay cả ba chữ em thật phiền này cũng nói không nên lời, tôi có thể đối với em ấy lãnh đạm, lạnh lùng, cường ngạnh, ác liệt, nhưng tôi làm không được, tôi đối với em ây, tôi làm không được. Tôi không thể dùng ngôn từ ác ý, đối mặt vơi gương mặt lạnh lùng của em ấy tôi không thểư chịu được.

Cho nên tôi chỉ biết trốn tránh, chỉ biết làm rùa rụt đầu, chỉ biết dùng loại thủ đoạn ngu xuẩn này để ngăn cản trái tim yếu mềm của mình, đến ép buộc bản thân mạnh mẽ lên, chặt đứt tất cả đường lui, tiến về phía trước.

Tôi nói với ba tôi rằng ở lại trường vì nó giúp giành được học bổng, ba tôi tin.

Trên thực tế tôi chưa từng lấy được học bổng dù chỉ một lần, ngược lại Tiểu Vũ lấy được rất nhiều lần, loại nói dối vụng về này của tôi chỉ có thể lừa gạt được ba tôi, nhưng khẳng định không lừa được Tiểu Vũ.

Tôi xoa mặt, sau đó che lại, co lại thành một đoàn.

Một lát sau, có người vỗ vai tôi, tôi ngước đầu nhìn hắn, hắn thu tay lại, cười cười: "Tâm trạng không tốt à? ”

Người nói chuyện tên là Uông Cao, mặt mày đoan chính. Tôi cười: "Không, có chuyện gì vậy." ”

"Ồ. "Cậu ấy gãi gãi đầu: "Không có chuyện gì, tôi tìm người chơi game, cậu có muốn chơi game không, tôi có một máy chơi game. ”

Tôi lúng túng xua tay: "Tôi không biết chơi game." ”

Hắn trầm mặc một giây, gật đầu, sau đó ngạc nhiên: "Không biết? Vậy thì, tôi sẽ dạy cậu. ”

Tôi vốn muốn từ chối, nhưng lại không nghĩ ra lý do để từ chối hắn, lại gật gật đầu.

Hắn kéo một cái ghế và ngồi bên cạnh tôi: "Chơi game trên di động là đơn giản nhất, thế nào, tôi thấy cậu không có máy tính." ”

"Được rồi. ”

"Cậu đang chơi cái gì vậy. "hắn lẩm bẩm mở điện thoại, trong đầu tôi hiện lên gì đó, đột nhiên hỏi: "Cậu có biết có trò chơi nào mà sau khi mở trang sẽ hiện lên một đóa hoa hồng trắng viền đen không? Và sau đó vỡ thành nhiều mảnh? Nó giống như một trò chơi giải mã. ”

"Trò chơi giải đố?” Hắn nghiêm túc suy nghĩ: "Tôi không biết, tôi rất ít chơi trò chơi giải đố, nhưng tôi có thể hỏi cậu." ”

Khi hắn mở Wechat, tôi quay mặt sang một bên.

Trò chơi này tôi thấy trên điện thoại di động của Tiểu Vũ, nhưng cụ thể thì không biết.

Tôi thở dài, cảm thấy mình rất buồn cười, rõ ràng có nhiều cơ hội để hỏi như vậy, nhưng lại không nói ra miệng, giờ lại muốn hiểu em ấy ở nơi em ấy không biết.

Một lát sau, Uông Caovỗ đùi: "Tìm được rồi. ”

Tôi vội vàng nhìn về phía hắn, hắn nhìn vào điện thoại: "Tôi hỏi một ông chủ làm game, ông ấy nói trò chơi này tên tiếng Trung là ... Dị chủng. ”

"Dị.... cái gì? "Tôi nhìn hắn trong sự ngạc nhiên, hắn nhướng mày với điện thoại di động: "Dị chủng, có phải game cậu hỏi không." ”

Tôi nhận điện thoại của hắn không thể nói bất cứ điều gì.

"Trò chơi phát hành rất sớm, hình như là năm 1995 sau khi bộ phim "Dị chủng" được chiếu, các nhà phát triển game lấy cảm hứng, nghiên cứu và phát triển trò chơi này, nhưng không giống nhau. Ngón tay của hắn nhấn: "Cậu nhìn ở đây, là giới thiệu." ”

Trò chơi nói về một người đàn ông tên là Ian, bị virus ngoài hành tinh nuốt chửng, trở thành một con quái vật, nhưng ông ấy rất yêu một người phụ nữ, muốn sử dụng khả năng ngoài hành tinh để làm cho cô ấy ở bên mình, phần đầu của trò chơi bắt đầu từ cái chết của cô.

"Trò chơi này cho dù xuyên tường cũng không tìm được, thứ nhất là đã quá lâu, thứ hai nó là một trò chơi độc lập. ", Uông Cao duỗi người, tò mò hỏi tôi: "Cậu không chơi game làm sao mà biết được? ”

Tôi đưa điện thoại di động cho hắn, đầu óc của tôi rối bời.

Nó nói rằng trò chơi có ba kết cục.

Loại thứ nhất, phụ nữ bị giết bới Ian người yêu thương cô đến mức bị hận thù che mờ mắt; Loại thứ hai, cái chết của người phụ nữ chỉ là cái chết giả, được ngụy trang bởi Ian, sau đó họ sống hạnh phúc với nhau; Thứ ba, Ian biến cô thành đồng loại.

Tôi không biết Tiểu Vũ lấy trò chơi này từ đâu ra, cũng không biết em ấy lấy tâm trạng gì chơi trò chơi này, càng không biết em ấy chơi ra kết cục gì, tôi lo lắng nghe Uông Cao nói chút chuyện, sau đó lấy cớ có việc đi ra ngoài.

Tôi đi đến thư viện.

Tôi cần được yên tĩnh.

Bình thường lúc này Tiểu Vũ đều sẽ gửi tin nhắn cho tôi, hoặc là gọi điện thoại, qua vài giờ nữa em ấy sẽ tan học, sẽ phát hiện tôi đã đi rồi, sẽ thấy lá thư tôi viết cho em ấy.

Tôi thấp thỏm, không biết em ấy sẽ phản ứng như thế nào.

Em ấy sẽ tức giận, sẽ buồn? Em ấy sẽ đến tìm tôi chứ?

Tôi nắm chặt điện thoại di động của mình và suy nghĩ lung tung.

Cứ ngồi như vậy cho đến khi thư viện đóng cửa, tôi trở về ký túc xá, điện thoại vẫn im lặng, cho đến khi tôi rửa mặt xong lên giường, cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, không có tin nhắn, không có điện thoại, không có gì, yên tĩnh làm tôi không thể tin được, tôi xem điện thoại di động nhiều lần, nhưng thật sự không có gì, đến mười hai giờ, Tiểu Vũ đã sớm về nhà, đọc xong thư tôi viết, cũng biết tôi kéo em ấy vào danh sách đen, em ấy vẫn không có động tĩnh gì.

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại di động, giật giật khóe miệng, thành công mất ngủ.

Vì vậy, cuộc sống trong khuôn viên trường của tôi bắt đầu.

Mỗi ngày đi học, tan học, không cần đấu trí đấu dũng với Tiểu Vũ, có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, cũng không có ai ân cần thăm hỏi, rất nhàn nhã. Tôi là một người rất cô đơn, không biết tiếp xúc với người khác như thế nào, cũng không giỏi tiếp xúc với người khác, trong đám đông, tôi thường là người im lặng nhất, có những nơi náo nhiệt, tôi thường là tránh xa nhất.

Các bạn học sớm có nhóm nhỏ của mình, sau khi trở về, ba người Uông Cao cũng có đề tài chung, giữa nam sinh và nam sinh chơi với nhau hay không chơi với nhau đều rất rõ ràng, tôi không chơi game, bọn họ không đọc sách cũng không có bài tập, bọn họ là ba con cá tự do tự tại, tôi chính là một con tôm bổ sung vào.

Ba tôi cũng rất ít khi liên lạc với tôi, chỉ có hai ngày đầu tiên hỏi tôi thế nào, tôi hỏi Tiểu Vũ thế nào, ông ấy nói Tiểu Vũ rất bình thường, không có phản ứng gì.

Đôi khi tôi có một ảo giác như thể tôi đã bị lãng quên.

Vì vậy, tôi thường xuyên cầm điện thoại lên xem, cũng không biết xem gì sau đó lại đặt xuống, ngẩn ngơ nhìn quyển sách trước mặt.

Tôi thậm chí còn lười ăn cơm, không có việc gì thì nằm trên giường ngủ, sau đó ngẩn người, lại lên lớp, tan học, tiếp tục ngủ, ngẩn người, lặp lại như vậy, rất nhàm chán.

Vào thứ Sáu, sau khi lớp học cuối cùng vào buổi chiều kết thúc, tôi vừa bước ra khỏi lớp học, tôi sửng sốt.

Trên hành lang có một cậu bé mặc áo thể thao màu đen, đội mũ bóng chày, khuôn mặt anh tuấn, bình tĩnh, hai tay đút túi, đang chờ người. Tầm nhìn của tôi va vào em ấy, em ấy đứng không nhúc nhích, chỉ nhìn tôi từ trên xuống dưới, thản nhiên nói: "Gầy." ”

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy thế giới thực yên tĩnh, như thể chỉ còn lại tôi và em ấy.

Tôi há miệng, lại ngậm lại, không biết phải nói gì.

Một lát sau, tôi đi về phía em ấy.

Chúng tôi đi song song, im lặng bước xuống cầu thang, bước vào trường, không ai nói chuyện, đến nơi đông người, em ấy đưa tay kéo vành mũ, tôi theo bản năng nhìn em ấy một cái, em ấy không nhìn tôi.

Tôi không biết em ấy tìm tôi để làm gì, cũng không biết chúng tôi nên làm tiếp theo, dừng lại để nhìn em ấy, em ấy im lặng một lát, cúi đầu nhìn vào cổ tay của tôi, đột nhiên cười, không rõ: "Thật khó để nuôi anh béo." ”

Tôi bỗng nhiên nhớ tới lúc ở nhà bữa sáng của tôi đều do Tiểu Vũ làm, có em ấy giám sát tôi cũng không bỏ bữa, lúc đó ổn hơn bây giờ. Tôi hít một hơi thật sâu không nói gì.

Em ấy ngước mắt lên nhìn tôi, tôi trốn tránh ánh mắt của em ấy, và sau đó cảm thấy tầm nhìn tối lại, em ấy cởi mũ ra và đội nó cho tôi.

Tôi có chút kỳ quáivô thức nhìn em ấy, lại không thấy rõ khuôn mặt của em ấy, bởi vì em ấy vò tóc mái hai cái, che một chút lông mày, liền xoay người rời đi.

Không nói gì, cũng không làm gì cả.

Tôi nhìn bóng lưng của em ấy từ xa, cảm thấy nghẹt thở và buồn bã vô cùng.

Chờ trở lại ký túc xá, nhìn qua gương, tôi mới dừng lại.

Hốc mắt tôi đỏ đến nỗi như đã khóc.

Tôi đưa tay lấy mũ xuống, nước mắt theo đuôi mắt chảy xuống, không hề báo trước, đột nhiên xuất hiện.

Tôi rửa mặt, đi ngủ, buổi tối ba tôi chuyển tiền cho tôi, nói để tôi ăn uống đầy đủ và học tập chăm chỉ.

Tôi không thể không nhớ lại lá thư tôi đã viết cho Tiểu Vũ.

Từ khi em ấy còn nhỏ cho đến khi em ấy trưởng thành, cuối cùng nói với em ấy rằng tôi không thể chấp nhận em ấy, hy vọng em ấy không ép buộc tôi như vậy.

Đây là những điều tàn nhẫn nhất mà tôi có thể nói với em ấy. Em ấy hiểu tôi như vậy, nhất định cũng biết.

Tôi không nhận tiền, trả lại, ba tôi nói với tôi hai câu, sau đó đột nhiên hỏi tôi có biết một trường đại học không.

Tôi nói biết, ông ấy hỏi cụ thể ở đâu, có xa không, tôi kiểm tra một chút, dừng lại.

Xa, rất xa, xa đến nỗi hận không thể vượt qua nửa quốc gia.

Đầu ngón tay tôi run rẩy hỏi ba tôi sao lại hỏi trường này.

Ba tôi nói đó là nguyện vọng của Tiểu Vũ.

Tôi nhìn vào màn hình và cười khổ.

Xa quá.

Xa như vậy.

Tôi gửi vị trí cụ thể cho ba tôi, ba tôi gửi một vài dấu chấm than, nói rằng quá xa.

Tôi xoa xoa ngực, không trả lời.

Đêm đó tôi đã có một giấc mơ, mơ thấy Tiểu Vũ còn rất nhỏ em ấy ôm chân tôi khóc, bảo tôi đừng đi, hình ảnh xoay chuyển, em ấy đứng trên sân thượng, chán ghét nhìn tôi, nói tránh xa em ấy một chút.

Ngày hôm sau ba tôi gọi cho tôi, bảo tôi về nhà nói chuyện với Tiểu Vũ, đừng chọn chỗ xa như vậy.

Tôi do dự một lúc lâu vẫn quay về nhà.

Lúc tôi về đến nà, Tiểu Vũ đang đọc sách trong phòng ngủ, thấy tôi không có phản ứng gì, không có cảm xúc gì mà gọi tôi một tiếng anh.

Tôi đứng ở cửa không biết phải làm gì, nghẹn một lúc lâu nói một câu: "Em cứ làm việc của mình đi. ”

Còn chưa quay lại, tôi nghe em ấy hỏi: "Có chuyện gì vậy?" ”

Tôi nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén cảm xúc hỗn loạn : "Nguyện vọng...của em. ”

Em ấy nhìn tôi chờ đợi câu nói tiếp theo của tôi, hỏi: "Có vấn đề gì không?" ”

Thái độ rất lạnh lùng.

Tôi lắc đầu, lại gật đầu: "Ba cảm thấy hơi xa. ”

Em ấy nhìn tôi, sau đó quay sang đọc sách, không nói gì.

Tôi nhìn sườn mặt của em ấy, trong lòng rất khó chịu, đi về phía trước một bước: "Tiểu Vũ..."

"Đứng đó. ”

Tôi dừng lại.

"Xoay người lại. ”

Tôi quay lại.

Tôi nghe thấy tiếng ghế mà trái tim cảm thấy căng thẳng, và một lát sau đó, tôi nghe em ấy nói.

"Mở cửa ra. ”

"Đi ra ngoài." ”

Cơ thể căng thẳng của tôi lập tức cứng nhắc, và sau đó đi ra ngoài.

Khi tôi trở lại trường, tôi đã kìm nén cho đến khi tôi nằm trên giường để cắn gối và khóc.

Tôi thực sự, thực sự, rất buồn.

Buồn về thái độ của em ấy đối với tôi, buồn cho mối quan hệ của chúng tôi, buồn về bất cứ điều gì.

Nhưng đấy cũng là bình thường, em ấy nhất định sẽ trách tôi, sẽ oán hận tôi, nhưng chờ em ấy đến một hoàn cảnh hoàn toàn mới, em ấy sẽ thoải mái hơn.

Vượt qua là tốt rồi, vượt qua là được rồi.

Trong thâm tâm tôi tự thuyết phục bản thân mình, chấp nhận kết quả mà tôi đã lựa chọn, chấp nhận tất cả những điều này.

Qua mấy ngày, là sinh nhật lần thứ mười tám của Tiểu Vũ.

Tôi đã nghĩ lúc em ấy mười tám tuổi tặng sẽ tặng cho em ấy một bộ mô hình thực thể mà em ấy thích nhất, nhưng vẫn chưa dành đủ tiền để mua, nó như toàn bộ thế giới, có ba tầng, gọi là lâu đài di động.

Tiểu Vũ không đón sinh nhật với tôi mà đón cùng với bạn cùng lớp.

Liên lạc của chúng tôi ngày càng ít, có lẽ để tránh tôi, có lẽ vì những lý do khác, tôi không muốn suy nghĩ.

Hôm đó tôi được nghỉ, ba tôi nói tôi đi đón Tiểu Vũ, vì mấy đứa vẫn muốn đi hát, nếu ông ấy đón Tiểu Vũ, Tiểu Vũ có thể sẽ bị bạn học cười nhạo.

Tôi đã đi vì tâm tư của tôi.

Bởi vì sau sinh nhật của em ấy không bao lâu em ấy sẽ thi đại học, thi đại học xong em ấy sẽ đến nơi khác.

Để cho người làm anh trai như tôi nhìn hắn thêm hai lần nữa đi.

Hơn mười giờ tối, một nhóm học sinh trung học còn uống rượu ở quán karaoke, lúc tôi đến đều đã say xỉn, Tiểu Vũ ngồi một mình ở góc sô pha, miệng ngăm một điếu thuốc, nhìn thấy tôi lập tức nhướng mày.

Em ấy đã trưởng thành, tôi không thể quản được em ấy nữa, cũng nên tôn trọng quyền quyết định và tự do của em ấy, không nói về việc em ấy hút thuốc, chỉ nói với em ấy đã muộn rồi nên về nhà.

Em ấy nhìn tôi, dập tắt điếu thuốc, nói với cô gái duy nhất còn tỉnh táo rằng em ấy đi trước.

Tôi có chút do dự, cảm giác như vậy không tốt lắm, hẳn là phải đưa tất cả các bạn cùng lớp của em ấy về nhà, nữ sinh lại giải thích trước một bước, nói đều đã gọi điện thoại cho ba mẹ, chỉ cần chờ là được.

Tôi liếc mắt nhìn Tiểu Vũ một cái, cả người hắn đều đỏ hồng, phỏng chừng cũng uống không ít, hơn nữa đứa nhỏ này uống rượu còn hiện lên mặt, trên người lại có mùi rượu, giống như một tên nghiện rượu.

Tôi đưa tay đỡ em ấy, em ấy bước đi lung lay, nhưng sống lưng rất thẳng, vẫn cúi đầu, không nói lời nào.

Lúc đến ven đường chờ xe, em ấy lại mò mẫm ra hộp thuốc lá châm một điếu thuốc, nghiêng người dựa vào cây, híp mắt nhìn tôi, tôi nhìn em ấy một cái, cảm giác tầm mắt nóng lên, thu hồi tầm mắt.

Em ấy cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, tôi vội vàng ngăn em ấy lại, lại bị em ấy quăng sang một bên, tôi đưa tay nắm lấy cánh tay em ấy, bị em ấy trở tay nắm cổ tay, em ấy sải bước đi về phía trước, bàn tay rất nóng, làm cả người tôi khó chịu, tôi hất tay em ấy hai lần không được, em ấy dừng lại xoay người nhìn tôi, thanh âm rất lạnh: "Bây giờ anh hoặc là cút ngay, hoặc là đi theo em. ”

Tôi trợn to mắt, đối với chữ cút có một loại cảm giác đau đớn xa lạ.

Cho đến khi em ấy kéo tôi đến một khách sạn.

Tôi giãy giụa hai lần, thật sự không thoát được em ấy, lại nhìn em ấy ngáp liên tục, thật sự rất khó chịu, rốt cuộc vẫn mềm lòng, thuận theo ý em ấy.

Chờ đến phòng, em ấy ngồi phịch xuống sô pha, tôi thở dài, cầm ấm trà đi đun nước.

Nước vừa lấy được một nửa thì đột nhiên mất điện.

Xung quanh một mảnh đen kịt, trái tim tôi như nhảy vọt ra ngoài cổ họng, cái gì cũng không nhìn thấy, ngay cả ấm trà cũng cầm không vững, tôi mò mẫm mép bàn, không ngừng lui về phía sau, đột nhiên đụng phải một thân thể ấm áp, xung quanh nồng nặc mùi rượu, môi tôi run rẩy, một tay nhẹ nhàng xẹt qua gò má tôi, sau đó đột nhiên nâng cằm tôi, tay kia vòng quanh eo tôi, ghì chặt vào lòng, hơi thở nóng hổi của em ấy phả vào cổ tôi, ở bên tai tôi nhẹ giọng hỏi: " Chơi đủ chưa? ”
Chương kế tiếp