Thèm Nhỏ Dãi

Chương 18
Edit: Hương

Bạn trai quá gần gũi với mình, nó thực sự là một gánh nặng.

Ví dụ như tôi và Trần Vũ.

Hơn nửa kỳ nghỉ trôi qua, tôi và em ấy đã ở chung giống như một đôi vợ chồng già, tôi thậm chí sẽ nghĩ, em ấy trẻ tuổi như vậy, tuổi trẻ khí thịnh, gặp được người làm cho em ấy rung động thì làm sao bây giờ, em ấy có thể động tâm hay không, có thể thay lòng đổi dạ hay không, có thể cho rằng tôi là gánh nặng hay không, có thể đem tình yêu của tôi chuyển thành áy náy hay không, chúng tôi có thể sẽ dần dần xa cách hay không.

Nhưng tôi cũng chỉ dám nghĩ lại, không dám hỏi, lúc trước hỏi qua, kết quả rất thảm, thảm đến tiểu mất kiểm soát.

Nhưng không biết có phải ảo giác của tôi hay không, tôi mơ hồ cảm thấy em ấy có việc đang giấu tôi.

Tiểu Vũ thông minh hơn tôi rất nhiều, em ấy muốn gạt tôi, ở sau lưng tôi làm cái gì đó tôi thậm chí sẽ không nhận ra, cho nên tôi không có chứng cớ, bởi vì chúng tôi ở chung rất bình thường, mỗi ngày đều giống như ngày hôm qua, không có điều gì khác thường, nhưng tôi chỉ cảm thấy em ấy có bí mật gì không thể cho người khác biết, tôi thậm chí nghi ngờ có phải mỗi ngày mình suy nghĩ lung tung hay không, khiến cho tôi cũng không dám biểu hiện ra ngoài, sợ không tìm được chân tướng còn bị phản tướng mất quân.

Một ngày thứ bảy khác, tôi nằm trên đùi em ấy, em ấy nhéo cằm tôi để xem điện thoại di động, tay kia kẹp thuốc lá điện tử, tôi hơi ngẩng đầu nhìn em ấy, đôi mày và mắt của em ấy trong làn khói có vẻ sâu hơn, làm cho tôi xúc động.

Tôi vẫn luôn cho rằng Trần Vũ xứng đáng với người tốt nhất, nhưng rõ ràng, ai cũng có thể là người tốt nhất chỉ có tôi không phải.

Cho nên em ấy sẽ rung động cũng là có thể tha thứ, nhớ tới giữa chúng tôi có rất nhiều loại, nếu thật sự đi đến tình trạng không thể cùng chung một phòng, tôi cũng sẽ không trách em ấy, vốn là tôi không làm tốt, tôi không phải là một anh trai tốt, cũng không phải là một người bạn trai tốt.

Trần Vũ đứng dậy đi vệ sinh, tôi ngồi xếp bằng trên sô pha nhìn điện thoại di động của em ấy, nhìn nó rung lên, màn hình sáng lên, nhìn thấy wechat gửi tới hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, nhưng không hiển thị nội dung.

Tôi không chạm vào nó.

Tôi thừa dịp Trần Vũ không chú ý muốn lén lút xem qua, nhưng em ấy chưa bao giờ cài mật mã , cho dù có cài thì tôi cũng đoán không đúng.

Nhưng tôi không biết phải hỏi em ấy như thế nào, dùng biểu cảm và giọng điệu gì để hỏi.

Ban đêm, em ấy ôm tôi từ phía sau, bàn tay to lớn của em ấy di chuyển xuống chân tôi, ngụ ý rõ ràng. Tôi mở to mắt nhìn một mảnh đen kịt, cảm thụ tay em ấy luồn vào trong đồ ngủ, mạnh mẽ nắm cằm tôi xoay qua —— trong nháy mắt nhìn thấy em ấy, tôi nhắm mắt lại.

Em ấy dường như dừng lại và bắt đầu hôn tôi.

Được người mình yêu vuốt ve, hôn môi, ôm vào trong ngực, lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, trống rỗng đến mức mắt khô khốc, hô hấp khó khăn, giọt nước mắt duy nhất lại còn muốn chảy ra ngoài.

Mà làm cho tôi cảm thấy đáng buồn nhất chính là, tinh thần của tôi giống như rơi xuống hầm băng, giống như từng sợi dây nhỏ, mỗi một một cử động đều khiến tôi đau đớn, nhưng cơ thể lại không tự chủ được đầu hàng hướng em ấy tìm kiếm khoái cảm. Em ấy không tốn sức nhấc chân tôi lên, sờ huyệt khẩu ướt át của tôi, ngón trỏ khoanh tròn trên mông, đem nước ướt sũng trên ngón tay lau lên thắt lưng tôi, giống như gông xiềng vào khung hình dâm đãng của tôi, lần lượt dựng lên chứng cớ.

Em ấy ở bên tai tôi nói những lời khó nghe, tôi chui vào trong ngực em ấy, nước mắt sắp rơi đều cọ lên trên, đây là nơi cách trái tim em ấy gần nhất.

Em ấy nói tôi bị em ấy làm giống một loại trái cây toát ra sự ngọt ngào, cám dỗ em ấy, quyến rũ em ấy, làm cho em ấy không kiềm chế được.

Tôi mơ hồ nhớ ra hình như tôi không mặc quần ngủ, vì vậy em ấy có thể đưa tay ra để chứng kiến sự xấu hổ của tôi.

Lúc đầu tôi mặc, nhưng thật sự không thể đoán được tính nết của em ấy, rốt cuộc khi nào muốn, đôi khi đánh răng trong phòng vệ sinh, vừa cúi đầu phun nước súc miệng ra cảm thấy mông lạnh, ngẩng đầu lên khóe miệng còn có kem đánh răng, em ấy cứ vậy vạch mông tôi, để tôi cúi xuống thắt lưng, tách hai chân ra đổ nước xuống lưng tôi rồi bị em ấy làm trong cơ thể.

Vì vậy, luôn phải thay đổi quần áo, từ có thể mặc quần ngủ nhưng không mặc quần lót, đến không mặc cả hai, bất cứ lúc nào để thuận tiện cho em ấy làm tình, tôi tát vào mặt em ấy không có mười thì tám lần, nhưng em ấy đã làm tôi, khi tinh dịch bắn vào nói: "Vụ Vụ, anh không nỡ tát em lần thứ mười một." ”

Tôi nhìn đôi mắt mỉm cười cùng khuôn mặt hơi sưng đỏ của em ấy, tức giận đến cả người phát run, cái tát thứ mười một cuối cùng cũng không hạ xuống.

"Em được một tấc tiến một thước như vậy đều tại anh chiều ra, anh trai. ”

Em ấy hút thuốc, ngồi bên giường nhìn tôi, tùy tiện lộ ra tính khí nửa cương.

"Người tốt sao có thể nửa đường chuyển nghề thành người xấu chứ.” Giọng điệu của em ấy thoải mái, dường như có chút trêu chọc: "Em yêu anh, Vụ Vụ." ”

Tôi nhìn dáng vẻ thong dong bình tĩnh của em ấy, bỗng nhiên cảm thấy em ấy nói rất đúng —— em trai tôi, Tiểu Vũ, Trần Vũ, loại bỏ tất cả bộ lọc chủ quan của tôi —— em ấy có phải là người tốt không? Đều nói vật tụ hợp theo loại, người theo quần thể, Trần Vũ, Đoàn Dụ, Tần Trạm, ai trong số họ có suy nghĩ bình thường đây?

Em ấy tận hứng, ôm tôi đi tắm rửa, tôi vừa động cũng không muốn động đậy, cảm giác mệt mỏi đến cực điểm.

Nhưng có thể nghe được điện thoại di động của em ấy rung rõ ràng, một hai giờ tối, ai sẽ nhắn tin cho em ấy.

Tôi nhìn Trần Vũ nghiêm túc chuyên chú tắm rửa cho tôi, em ấy nhận thấy tầm mắt của tôi, hơi nhướng mày, có loại lười biếng và thoải mái sau khi làm tình qua đi, đôi mắt đen bị ánh nước chiếu rọi trong suốt, cuối cùng, tôi giơ tay lau mồ hôi đuôi mắt em ấy.

Hai ngày sau, em ấy đi sớm về khuya, mỗi lần trở về đều rất hưng phấn, tôi hỏi em ấy có chuyện gì sao, em ấy lại thần bí lắc đầu, không có ý nói, tôi theo em ấy giương cao khóe miệng, tay lại muốn cào nát sô pha.

Tôi muốn tìm người tâm sự, lại chợt phát hiện bên cạnh tôi ngoại trừ em ấy thì không có ai khác, trái tim của tôi toàn bộ đều đặt trên người em ấy.

Tôi gặm móng tay và cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong một tình huống khó khăn.

Bởi vì bên cạnh không có người khác, cho nên nhất cử nhất động của em ấy đều sẽ phóng đại gấp trăm lần, gấp ngàn lần, cho dù em ấy nhiều lần nói cho tôi biết em ấy yêu tôi, tôi vẫn thiếu cảm giác an toàn, sợ em ấy bị vứt bỏ, em ấy chính là phương hướng cuộc đời của tôi, không có em ấy tựa như thuyền đi trên biển đột nhiên không có la bàn, phiêu đãng ở trên mặt biển mênh mông vô tận, bị cắn nuốt bởi sự yên tĩnh và cô đơn vô tận, cuối cùng là tuyệt vọng.

Tôi bắt đầu hoang mang, thậm chí sợ hãi.

Tôi sợ mình là một người chèo lái cô đơn trong biển tình, là xác chết bị lãng quên bởi Thiên Chúa.

Cho đến khi có một cuộc gọi đến điện thoại di động của tôi.

Người đầu dây bên kia cúi đầu cười, thanh âm gợi cảm dễ nghe, ngữ khí thờ ơ.

"Trần Vụ, cậu thật tuyệt tình. ”

Khi tôi nghe lời buộc tội của hắn tôi nắm chặt điện thoại di động, trái tim đập mạnh -

"Có thể nể mặt cùng tôi ăn một bữa cơm không? ”
Chương kế tiếp