Thèm Nhỏ Dãi

Chương 19
Edit: Hương

- Vân Thủy, 6 giờ tối.

- Không phải là không có thời gian, phải không?

- Vậy thì tôi sẽ buồn.

Trong đầu tôi lặp đi lặp lại mấy câu này, rơi vào trong bong bóng khổng lồ, vui vẻ sắp bay lên.

Gọi cho tôi không phải là ai khác, đó là Đào Dã.

Thật ra đã rất lâu tôi không liên lạc với bọn họ, dù sao lúc trước nói sẽ điền nguyện vọng cùng một trường, cuối cùng tôi lại đổi ý, không có đề tài chung, ngoại trừ lúc đầu thỉnh thoảng còn nói vài chuyện vui vẻ, chúng tôi không còn gặp nhau nữa.

Cũng không có quá buồn hay tủi thân, chỉ là sự thật khách quan đặt ở đây, trong lòng có tách ra ly tán là chuẩn rất bình thường, không có quá nhiều dao động về mặt cảm xúc, nhưng hiện tại tôi mới thật sự cảm nhận được niềm vui và sự kích động của việc mất đi lại có được

Tôi không nghĩ tới Đào Dã còn có thể chủ động liên lạc với tôi, dù sao khoảng cách giữa chúng tôi càng ngày càng xa kể từ lúc chúng tôi học đại học.

Buổi chiều trước khi Trần Vũ ra ngoài, tôi nói buổi tối muốn cùng bạn bè ăn cơm, em ấy nhíu mày hỏi tôi là ai, dường như cũng không ngờ tôi còn có thể có bạn bè khác, tôi nói là Đào Dã, em ấy cầm đũa trầm mặc, dường như đang trầm tư, sau đó xoa xoa huyệt thái dương có lẽ không nhớ ra. Tôi thấy em ấy há miệng muốn nói gì, không biết tại sao lại ngậm lại, gật gật đầu, khi múc canh cho tôi, em ấy mới hỏi: "Nam?" ”

Tôi ừ một tiếng, không rõ tâm trạng hỏi em ấy: "Buổi tối em vẫn ra ngoài sao?" Nếu không... Chúng ta cùng đi?" Gặp người bạn duy nhất của tôi.

Em ấy hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc, sau đó lắc đầu: "Em còn có việc. ”

"Được rồi. "Tôi lấy thìa khuấy canh, không biết còn có thể nói cái gì nữa.

Em ấy nhìn tôi một lúc, đưa tay xoa đầu tôi, tôi nhìn em ấy, em ấy đứng dậy với bát đũa và đi về phía nhà bếp.

Buổi tối Trần Vũ đi ra ngoài sớm hơn tôi, trước khi đi em ấy ngồi ở bên giường vẫy tay với tôi, tôi đi qua đứng giữa hai chân em ấy, em ấy vuốt ve tay tôi, nghiêm túc dặn dò tôi: "Buổi tối ba không trở về, anh về đến nhà gọi điện thoại cho em, đừng uống rượu, đừng gặp người khả nghi, không thể vượt quá mười một giờ, mười một giờ rưỡi là giới hạn của em, điện thoại phải luôn bật biết không? ”

Tôi nhìn em ấy, ma xui quỷ khiến hỏi: "Khi nào thì em về?" ”

Em ấy hôn lên lưng tôi: "Anh về em sẽ quay về. ”

Tôi rũ mắt nhìn bàn tay to rõ ràng của em ấy.

Nếu tôi quay lại và không gọi cho em ấy, tối nay em ấy sẽ không quay lại?

"Thật sự là anh..." Tôi muốn hỏi em ấy... Tôi nghe thấy giọng của tôi âm cuối có một chút run rẩy.

Em đang bận cái gì vậy? Em đang gặp ai vậy?

"Hả? ", em ấy nghi ngờ: "Có chuyện gì vậy? ”

Tôi vô thức giương mắt nhìn em ấy, nhìn gương mặt quen thuộc mà tôi không thể quen thuộc hơn, cảm giác cổ họng nhét một cục bông, không mở miệng, không phát ra được âm thanh.

Có lẽ máu bị chặn. Tôi nghĩ rằng, nếu cổ họng được cắt ra, để lại vết máu, giống như sự nhút nhát, nhạy cảm, sợ hãi và hèn nhát của tôi, không có cảm giác an toàn, có lẽ tôi có thể nói.

Khi em ấy nhìn thời gian, tôi lắc đầu.

Em ấy không thúc giục tôi dường như có sự kiên nhẫn vô tận với tôi.

Vì vậy, tôi sợ em ấy dỗ dành tôi như dỗ dành trẻ con, tôi không dám hỏi, không dám đặt câu hỏi, là sợ nghe được lời nói dối.

Tôi có lẽ là một người theo chủ nghĩa bi quan, tất cả mọi thứ sẽ nghĩ theo mức độ tồi tệ nhất, để không bị tấn công, hoặc giảm thiểu, tôi thà bịt kín vỏ, bị giam cầm bởi những lời ngọt ngào.

Trong khoảnh khắc em ấy đứng dậy, tôi kéo góc áo của em ấy: "Anh sẽ về sớm." ”

Em ấy cười một tiếng, hôn lên trán tôi, như đang thưởng vì tôi nghe lời.

Thực ra điều tôi muốn nói là mong em ấy sẽ về sớm.

Sau khi Trần Vũ rời đi, tôi nhìn ngôi nhà trống trải, suy sụp ngồi trên ghế sofa.

Tôi dường như bị bệnh, tôi không muốn điều đó, nhưng tôi như một bông hoa ký sinh trên người em ấy để phát triển.

Tại sao lại như vậy, tôi bực bội túm tóc, rốt cuộc vì sao lại như vậy.

Tôi thấy trên mạng nói nghi ngờ là nguyên nhân khiến cho tình cảm của hai người chia rẽ nhanh nhất, không nói rõ ràng là nguyên nhân của mọi sự hiểu lầm, nhưng tôi không thể làm điều đó, thực sự không thể làm.

Tôi ôm đầu gối, giật mình nhớ lại thời thơ ấu.

Lúc nhỏ tôi cũng muốn chạy ra ngoài chơi, nhưng mỗi khi vui vẻ và có động lực, đều sẽ được xách về nhà chăm sóc Trần Vũ, hết lần này đến lần khác, từ lúc ban đầu còn buồn bã khổ sở, đến không hề chờ mong, thành thói quen, chỉ là bởi vì, tôi là anh trai.

Bởi vì tôi là anh trai, bởi vì có mâu thuẫn giữa người lớn.

Bọn họ lãng phí rất nhiều thời gian vào những cuộc cãi vã và chửi rủa vô nghĩa, làm cho Trần Vũ giống như một con quái vật hút máu, hấp thu chất dinh dưỡng, thời gian, tinh lực, niềm vui, thậm chí là tinh thần từ tôi, cho đến khi bị em ấy hút thành một cái vỏ rỗng lấy em ấy làm trung tâm sinh tồn —— cách em ấy trăm bước, tựa như cá không có nước, hoa không có ánh mặt trời, héo rũ thối rữa, trở thành rác rưởi trong bùn đất.

Sẽ không có một cuộc sống mới, sẽ không có ai khen cơ thể của tôi đẹp.

Lúc 6 giờ tối, tôi đến Vân Thủy.

Giữa Vân Thủy, là một nhà hàng quảng Đông chính thống, cách khách sạn Thiên Hải mà bạn Trần Vũ trước đó đi hai con phố, nhưng giá cả không hề thấp.

Trang trí ở Vân Thủy rất thanh nhã, cô gái phục vụ mặc sườn xám, trang điểm tinh xảo, mang theo nụ cười ngọt ngào hỏi tôi, tôi sửng sốt một chút mới nhớ tới Đào Dã đã nói gian phòng với tôi.

Đôi mắt của em gái sáng lên, mỉm cười nhẹ nhàng hơn: "Được, xin vui lòng đi với tôi." ”

Tôi đi theo cô lên lầu năm đi về phía đông, thẳng đến cuối cùng, mới nhìn thấy một gian cửa trống vẽ giống như tranh thủy mặc, niềm vui lúc đầu dần dần biến thành khẩn trương, tôi không tự chủ được nắm chặt tay, nuốt nước miếng, phản ứng đầu óc có chút chậm chạp —— lát nữa tôi nên nói cái gì? Làm thế nào để bắt đầu đây?

Quá lâu không gặp, làm cho trò chuyện đều trở nên câu nệ.

Tay tôi vừa vươn ra, cửa đã bị kéo ra, đập vào mắt là một đôi giày da màu đen, giẫm lên thảm hoa văn màu tối, bàn tay đặt trên cửa trắng nõn hữu lực, gân xanh quanh co đến cổ tay, tay áo khảm một vòng tơ vàng như có như không, quần âu màu đen phác họa đôi chân thon dài thẳng tắp của nam nhân, tôi giương mắt nhìn hắn, mắt kính gọng vàng mảnh khảnh trên sống mũi anh hơi phản chiếu, chóp mũi có chút móc ưng cùng đuôi mắt khẽ nhíu khiến hắn thoạt nhìn có chút lạnh lùng gợi cảm.

Tôi nuốt nước bọt và quên mất phải nói gì.

"Đứng ngây ngốc làm gì. "Anh ấy mỉm cười dịu dàng, kéo cửa ra, lùi lại một bước như một quý ông lịch sự.

Tôi lấy lại tinh thần lại, a một tiếng, vội vàng đi vào.

Trong phòng còn có một người, mặc một thân quần áo màu đen giản dị, vắt chân chơi game, thoạt nhìn người cao lớn, giày thể thao phiên bản giới hạn trên chân lấp lánh, miệng nhai kẹo cao su thổi bong bóng, nhận thấy tầm mắt của tôi ngẩng đầu nhìn tôi, mặt mày so với trước kia càng thêm đàng hoàng hơn, thiếu niên luôn ngủ sau lưng tôi, đi đường kiêu ngạo cuồng vọng —— Sở Lan.

Hắn nhướng mày: "Hello. ”

Trong nháy mắt, tôi giống như trở lại rất nhiều năm trước, đối mặt với thiếu niên không hề thu liễm, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng ghét bỏ nói một câu cô nhi, mà một thiếu niên khác —— tư thế kéo ghế ra thong dong tao nhã, không thay đổi chút nào, giống như đem thư tình nữ sinh đưa vào ngăn kéo lúc đi học —— "Lại đây ngồi đi. "Anh ấy nhìn tôi, cười cười, cực kỳ ôn hòa.

Tôi gật đầu, cũng mỉm cười: "Được ... Lâu lắm rồi không gặp các cậu. ”

"Là rất lâu. "Đào Dã vẫy vẫy tay với Sở Lan, cười trả lời tôi: "Lâu đến mức tôi còn tưởng người không có lương tâm như cậu đã quên mất người bạn này. ”

Những lời dí dỏm này từ miệng hắn nói ra cũng không hề trái ngược với sự ôn hòa, thậm chí hài hước thân thiện, làm giảm đáng kể sự luống cuống của tôi: "Không có không có, làm sao có thể. ”

"phải không?" "Hắn giơ tay búng một cái, đồng tử màu đen khúc xạ vầng sáng một chút, thoạt nhìn giống như ngậm kim cương vụn, sáng lấp lánh, ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng chỉ vào thực đơn trong tay bồi bàn, thấp giọng nói cái gì đó, người sau gật gật đầu, lễ phép rời khỏi phòng, Lúc này Đào Dã mới nhìn về phía tôi, ý cười càng sâu, giống như chọc trẻ con: "Vậy sao không thấy điện thoại và tin nhắn của cậu? ”

Thực sự lúng túng.

Không chờ bộ não chậm chạp của tôi nghĩ ra cái cớ gì để xoa dịu đề tài, hắn liền ý vị thâm trường nói: "Hoặc có lẽ là bởi vì tôi đổi số điện thoại di động, cho nên không nhận được. ”

Hắn đang trách tôi.

Hắn không đổi số điện thoại, nhưng khi điện thoại đến tôi không chắc chắn hỏi: "Đào…Đào Dã? ”

Hắn trầm mặc ngắn ngủi mới cười nói. "A, phải. ”

Là tôi không lưu số của hắn, có lẽ đã lưu.

Nhưng tôi đã xóa nó.

Tôi thật sự không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ nói xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ tới đời này chúng tôi còn có thể nói chuyện với nhau sao?

"Đúng——" Lời của tôi còn chưa dứt, Đào Dã đã xua tay: "Uống rượu không? ”

Tôi nhớ lời Tiểu Vũ dặn dò tôi, theo bản năng muốn từ chối, nhưng nhìn đôi mắt của Đào Dã, lại làm sao cũng không nói nên lời, cân nhắc một lát, tôi đứng lên: "Tôi có thể đi gọi điện thoại trước không? ”

Đào Dã gật đầu.

Đi đến hành lang, tôi gọi điện thoại cho Trần Vũ, muốn nói chuyện với em ấy, nhưng em ấy không trả lời.

Tôi nhìn thời gian, lại gọi cho em ấy một cuộc, lần này em ấy nhận, giọng rất đứng đắn, thậm chí làm cho tôi không rõ là giọng điệu gì.

"Có chuyện gì vậy?” Em ấy hỏi.

Trước đây em ấy sẽ hỏi: "Có chuyện gì vậy Vụ Vụ?" ”

Tôi cắn môi dưới, ma xui quỷ khiến hỏi: "Khi nào thì em về?" ”

Em ấy im lặng.

Có lẽ vì tôi đã trở lại.

Và em ấy không ngờ.

Tôi nhìn vào bức tranh trên tường: "Anh chỉ muốn hỏi -"

"Tiểu Vũ? Có chuyện gì vậy? ”

Tôi nghe thấy một giọng nữ dịu dàng.

"Không sao đâu. "Thanh âm Của Trần Vũ cực kỳ rõ ràng, ngữ khí nâng lên, nở nụ cười, sau đó cúp điện thoại.

Tôi nghe tiếng bận rộn truyền đến từ điện thoại, một mảnh mờ mịt, cúi đầu nhìn điện thoại di động trong tay, xoay người trở về.

Vừa ngồi xuống, điện thoại di động liền truyền đến tiếng chuông điện thoại, là Trần Vũ gửi tin nhắn.

- Có chuyện gì vậy bảo bối?

Tôi nhìn sáu từ trên điện thoại di động thất thần, cho đến khi Đào Dã gọi tôi.

- Không sao đâu.

Tôi quay lại.

"Uống không?" "Đào Dã híp mắt, có chút thờ ơ.

Tôi mỉm cười và úp ngược điện thoại di động của tôi.

"Uống. ”

[Tác giả có lời]:

Những người như Vụ Vụ si tình nhất cũng là nhất .

Loại người như em trai dịu dàng nhất cũng là nhất.

Đào Dã rất thích Vụ Vụ, là tình anh em thực sụ.

Cậu ấy có tình nghĩa và có CP của riêng mình.
Chương kế tiếp