Thèm Nhỏ Dãi

Chương 5
Edit: Hương

Tam quan của tôi, rất nhiều đều được thiết lập bởi chính tôi.

Có lúc tôi đang nghĩ, có lẽ tôi sinh ra đã là một cái mệnh hay lo lắng, tính cách của một bà mẹ chồng, cho nên mới chăm sóc Tiểu Vũ mà không có nhiều oán hận như vậy, cũng có thể là bởi vì khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, Tiểu Vũ cái gì cũng không hiểu.

Vì vậy, em ấy không thể cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo trong nhà, không thể nghe thấy ba mẹ cãi nhau, cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt tức giận và thậm chí vặn vẹo của họ.

Bởi vì lúc này Tiểu Vũ sẽ yên lặng ngủ trên giường.

Sự ngây thơ của em ấy, những bức tường và cửa ra vào đều là tấm màng bảo vệ của em ấy, nhưng tôi lại không có, tôi luôn bị đưa vào phòng khách, chấp nhận câu hỏi chất vấn của họ, trả lời tôi muốn theo ba hay mẹ sau khi hai người ly hôn.

Tôi chỉ biết khóc.

Nhưng lúc đó khóc vô dụng, sẽ không có ai an ủi tôi, cũng sẽ không có người dỗ dành tôi, chỉ biết nắm bả vai tôi nói khóc cái gì mà khóc, nói chuyện muốn đi theo ai.

Đôi khi họ nói mỗi người một đứa, đôi khi họ nói rằng họ muốn cả hai.

Tôi và Tiểu Vũ bị họ coi như hàng hóa, mỗi lúc như vậy, tôi đều chạy tới xem em trai tôi chơi thú nhồi bông trên giường, em ấy mở to mắt vô tội nhìn tôi, tôi khóc với em ấy, em ấy ngây thơ lau nước mắt của tôi, tôi liền lên giường ôm lấy em ấy.

Không ai quan tâm đến tôi, chỉ có em ấy.

Mặc dù em ấy không hiểu bất cứ điều gì, nhưng tôi cảm thấy rất an toàn khi ở cạnh em ấy.

Tôi thì thầm với Tiểu Vũ rằng bất kể họ quyết định thế nào, chúng tôi sẽ ở bên nhau.

Nếu không ai trong số họ muốn chúng tôi, tôi sẽ đưa em ấy đi.

Thật ra tôi đã nghĩ rất nhiều lần, mẹ tôi có thật sự không muốn chúng tôi hay không, cũng có thể là không phải, bởi vì bà cũng từng mạnh miệng, nói Tiểu Vũ còn quá nhỏ, đi theo bà sẽ tốt hơn nhiều. Ba tôi kỳ thật cũng không thật sự muốn chúng tôi, có lẽ bố tôi không có tiền như mẹ tôi nói, nếu hai người chúng tôi đều đi theo bà, mỗi tháng ông phải bỏ ra gần một vạn tiền phí sinh hoạt.

Nhưng sau đó mẹ tôi ngoại tình, không cần chúng tôi, tôi cũng không rõ lắm.

Giống như Tiểu Vũ tôi nhớ mọi thứ từ rất sớm, cơ bản đều có ấn tượng tốt và xấu, nhưng dù chi tiết hơn nữa, có lẽ là ý thức tự bảo vệ của đại não khiến tôi không muốn nhắc đến bất kỳ quá khứ nào.

Giống như khi Sở Lan gặp tôi lần đầu tiên, nói tôi là một đứa trẻ mồ côi, tôi cũng không giận. Bởi vì đã nghe qua rất nhiều, cũng dần dần không để tâm nữa, giống như Đào Sĩ bảo vệ tôi trước những bất công, nói rằng ba mẹ đầu thích con thứ hơn và không quan tâm đến con cả, thật ra ba tôi cũng như vậy, tôi có thể cảm nhận được, tôi và Tiểu Vũ, ông ấy thích Tiểu Vũ hơn, giống như những người khác đều có ba mẹ đi cùng, tôi lại chỉ có bản thân mình, tôi cũng không cảm thấy buồn.

Bởi vì đã chịu nhiều ủy khuất, nên đã không còn cảm thấy ủy khuất nữa.

Tôi không bao giờ so sánh bản thân mình với những người khác, bởi vì tôi không có thời thơ ấu, không có sự trẻ con, không có những ý tưởng và tưởng tượng, tôi có thể nhanh chóng chấp nhận tất cả những cảm xúc tiêu cực và ảnh hưởng mà thực tế mang lại cho tôi.

Cho nên đôi khi tôi nhìn Tiểu Vũ, nhìn em ấy nghiên cứu đồ chơi hay đồ dùng sinh hoạt, đều cảm thấy em ấy rất đáng yêu. Điều này ít nhất cho thấy rằng thế giới có sức hấp dẫn lớn đối với em ấy, và em ấy cũng sẵn sàng khám phá và theo đuổi nó.

Nhưng tôi không thể, tôi là một người đàn ông tâm hồn già cỗi, nhàm chán, không thú vị.

Cho dù là như vậy, em ấy vẫn có những suy nghĩ khác về tôi, tôi cũng không thể vứt bỏ em ấy.

Tôi ngồi một mình bên bồn hoa và suy nghĩ trong một thời gian dài trước khi tôi về nhà.

Ba tôi hỏi tôi có phải là cãi nhau với Tiểu Vũ hay không, tôi nói không, ông ấy nói Tiểu Vũ đang ở trong phòng chứa đồ, không biết đang làm gì, cũng không ăn cơm tối, bảo tôi đi xem.

Phòng chứa đồ phần lớn thời gian là Tiểu Vũ dùng, dùng để nghiên cứu những thứ em ấy thấy hứng thú.

Tôi hiếm khi đi vào và hiếm khi làm phiền em ấy vì sợ em ấy không vui.

Vào lúc này, tôi đột nhiên ý thức được, kỳ thật tôi và ba tôi đều rất ít quan tâm tới em ấy, loại quan tâm này không phải là hỏi han ân cần với em ấy, mà là hiểu rõ suy nghĩ cùng quan niệm sâu trong nội tâm của em ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, bởi vì Tiểu Vũ là một người rất có chủ kiến, chuyện gì em ấy cũng có quan điểm của mình, cũng không bao giờ gây rắc rối, học tập cũng không cần người khác lo lắng, ngoài ra, còn cái gì cần chúng tôi quan tâm đây? Tôi rơi vào trầm tư, đột nhiên giật mình nhận ra thứ gọi là ngăn cách là không tránh khỏi, bởi vì chúng tôi, ba tôi, tôi, Tiểu Vũ, ba người chúng tôi có rất ít đề tài chung, chúng tôi thậm chí còn không có trao đổi gì, bởi vì hoàn toàn không biết phải nói cái gì.

Như ba tôi nói, Tiểu Vũ đã khóa cửa.

Tôi chỉ có thể gõ cửa và gọi tên em ấy.

Hai giây sau, Tiểu Vũ mở cửa ra, mặt không chút thay đổi nhìn tôi.

Tôi không tránh khỏi nhìn em ấy, tôi cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết, thậm chí muốn lùi lại một bước.

Nhưng tôi đã chịu đựng được.

Tôi giả vờ cười thoải mái: "Không ăn cơm em không đói sao." ”

Em ấy cười lạnh một tiếng, đứng thẳng người.

Giờ tôi mới nhận ra em ấy đã cao bằng tôi. Tôi không khỏi chìm trong suy nghĩ của mình, bây giờ trẻ em lớn lên thực sự rất cao, hay là bởi vì tôi bị suy dinh dưỡng? Khi tôi học cấp 3 tôi còn thấp hơn em ấy một cái đầu.

Định thần lại thấy em ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cười nói: "Em có muốn ăn lẩu không? ”

Tôi rất ít khi đưa Tiểu Vũ ra ngoài ăn cơm, bởi vì em ấy không thích nơi đông người, không thích ồn ào, tôi lại lười biếng.

Tôi đã chọn một nhà hàng lẩu không quá gần, chưa vào cửa hàng đã ngửi thấy mùi lẩu nồng nặc, kích thích sự thèm ăn của tôi.

Chúng tôi chọn một góc tương đối yên tĩnh để ngồi xuống, gọi món và chọn nồi đều là công việc của tôi, Tiểu Vũ chỉ yên lặng ngồi, không có bất kỳ dị nghị nào.

Em ấy đã nhìn tôi suốt chặng đường, tôi biết. Tôi thậm chí còn tự hỏi liệu em ấy có đang chờ tôi lên tiếng hay không, chờ tôi nói chuyện, chờ tôi chỉ trích.

Nhưng tôi sẽ không.

Tôi chỉ nói với em ấy khi em ấy muốn cúi đầu: " Em mãi mãi là em trai của anh.”

Em ấy ngước mắt lên nhìn tôi, tôi rót nước cho em ấy: "Có rất nhiều điều kỳ diệu trên thế giới này, chẳng hạn như ánh nắng mặt trời sáng như thế nào, bóng tối có bao nhiêu tối, nhiều lần mọi người cảm thấy đó là thù địch, so sánh ánh nắng mặt trời với ánh sáng, ánh sáng, hạnh phúc, so sánh bóng tối với bóng tối, ẩm ướt, không thể chịu đựng được, đối với một người yêu ánh sáng, mặt trời chắc chắn sẽ là mục tiêu theo đuổi của mình, nhưng đối với một người trung thành với bóng tối, ánh sáng mặt trời sẽ như một con dao găm. ”

Em ấy cúi đầu mò mẫm chén trà, không có biểu cảm gì.

Tôi có chút lúng túng cười: "Nhưng trên thực tế anh cảm thấy chúng cộng sinh với nhau, nước trong như vậy còn không có cá, điều này chứng tỏ cá cũng có bí mật nhỏ của mình cần che dấu, con người thì sao, mỗi người đều rất kỳ quái, cũng sẽ có bí mật nhỏ kỳ quái của chính mình, chẳng qua người khác không biết mà thôi, cho nên mọi người kỳ thật đều rất kỳ quái, em không cần... Cảm thấy mình là một ngoại lệ. ”

Ngón tay của em ấy dừng lại và nhẹ nhàng hỏi: "Không phải sao.”

"Đương nhiên là không." Tôi chống cằm, cười nhìn em ấy.

Tôi không thể giải thích tại sao Tiểu Vũ lại có phản ứng với tôi.

Nhưng tôi biết em ấy còn bối rối hơn tôi.

Bởi vì sự sa đọa của em ấy, nói gì cũng không thể rút lại, em ấy nhìn tôi nói còn không chạy sao, như vạch trần vết sẹo để cho tôi xem phản ứng sinh lý của em ấy, cuối cùng khi tôi chạy ra ngoài em ấy vẫn không nhúc nhích, im lặng giống như một bức tranh.

Tiểu Vũ rất thông minh, em ấy nhất định còn ý thức được sự khác biệt của mình hơn tôi, em ấy sẽ coi mình là một tiểu quái vật, bị người khác hắt hủi, cho nên khi cưỡng hôn tôi đáy mắt đều là ý cười, đó là một nụ cười được ăn cả ngã về không, thậm chí có chút tuyệt vọng, chứ không phải tự đắc, mưu trí thành công.

Tôi muốn chạy, nếu tôi có thể tôi có thể mua vé và bay đi, nhưng may mắn là tôi đã ở lại.

Không thì tôi không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì đang chờ tôi.

Cho dù Tiểu Vũ có quá đáng thế nào, em ấy sẽ luôn luôn là em trai tôi.

Giống như khi tôi còn nhỏ, ôm em ấy để tìm kiếm sự an ủi, như bây giờ tôi hướng dẫn em ấy.

Chỉ có em ấy mới có thể cứu tôi, và chỉ có tôi mới có thể cứu em ấy.

Lúc trở về trời đã tối, tôi đề nghị đi bộ một chút để tiêu thực, Tiểu Vũ không từ chối.

Hoặc nói em ấy không bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của tôi.

Sau khi đi bộ năm phút, tôi yêu cầu em ấy đưa tay ra và nắm lấy em ấy.

"Lúc em còn rất nhỏ, anh đã dắt em như vậy, nhưng em không muốn, luôn dứt khỏi tay anh, tự mình chạy về phía trước, mặc kệ phía trước có xe hay không, có người đi bộ hay không, mỗi lần như vậy anh đều sẽ hoảng sợ, nhanh chóng chạy phía sau em, sợ em sẽ gặp nguy hiểm. ”

Nói xong tôi dừng lại, nhìn em, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Vũ, em... em có cảm thấy gì không? ”

Em ấy nhẹ khẽ nhíu mày, giống như không hiểu vì sao tôi lại hỏi vấn đề này, sau đó lắc đầu.

"Anh nắm tay em." Tôi lắc tay của hai người chúng tôi: "Trái tim của em có đập nhanh không?" ”

Em ấy cẩn thận cảm nhận, sau đó lắc đầu.

Tôi mỉm cười, trong lòng thở dài một hơi, bất động thanh sắc nắm tay em ấy tiếp tục đi: "Khi em còn nhỏ em có đôi chân dài, chạy rất nhanh, lúc đó anh đã cảm thấy, tương lai em nhất định là một người rất cao lớn, quả nhiên. ”

Em ấy dừng lại, nhìn tôi,thấp giọng nói: "Anh đang muốn nói điều gì." ”

Tôi cũng dừng lại, nhìn ánh đèn neon phía trước, sau đó xoay người: "Tiểu Vũ, nam sinh mới lớn dễ kích động là chuyện rất bình thường, kiến thức về sinh lý bản thân anh cũng rất thiếu kiến thức, ba cũng không nói gì với anh, cho nên anh cũng bỏ qua không hướng dẫn cho em, nhưng anh cũng lớn hơn em mấy tuổi, biết tình yêu và giới tính là do nội tiết tố, tình yêu này phải bắt đầu từ trái tim chứ không phải từ thể xác, ý của anh là, em chỉ đang hiểu lầm, hiểu lầm chính mình. ”

Có rất nhiều chuyện không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.

Cho nên tôi cũng không có ý định để cho em ấy trực tiếp suy nghĩ rõ ràng, Tiểu Vũ thích nam hay nữ, tôi cũng suy nghĩ, nhưng em ấy thích ai cũng được, chỉ cần em ấy có thể hạnh phúc.

Chỉ là không thể thích tôi.

Tiểu Vũ nhìn tôi rất lâu, buông tay ra. Mấp máy môi, như là muốn nói gì đó, rồi lại ngậm lại. Tôi nắm lấy tay em ấy một lần nữa nói với em ấy rằng tôi hy vọng em có thể thể hiện suy nghĩ trong lòng mình đừng kìm nén một mình.

Em ấy cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm của chúng tôi và nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao em lại muốn hôn anh.”

Tôi sửng sốt.

Em ấy nắm chặt tay tôi: "Không ai muốn trở thành một con quái vật đâu anh. Anh nói với em em không phải là quái vật, nói với em rằng ngay cả khi em là một con quái vật, anh sẽ luôn luôn là anh trai của em. ”

Em ấy đột nhiên buông tay ra kề sát vào tôi, trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, em ấy dùng sức ấn ngón cái lên môi dưới của tôi, tôi nhíu mày, em ấy buông tay ra, lui về phía sau hai bước, thản nhiên nhìn tôi, liếm ngón tay cái.

Tai tôi ù đi, cảm giác như mặt nóng sắp bốc hơi.

Em ấy cười.

"Anh. ”

"Sự khủng khiếp của con quái vật không phải vì hắn khác với những người khác. ”

"Là bởi vì vì hắn muốn ăn thịt người. ”
Chương kế tiếp