Thèm Nhỏ Dãi

Chương 6
Edit: Hương

Cuối cùng tôi vẫn chia phòng ngủ với Tiểu Vũ. Tôi bắt đầu bối rối và không biết phải làm gì.

Tôi vì em ấy sẽ yên tâm, nhưng em ấy lại rất bình tĩnh, không khác gì ngày thường, tôi không biết nên mở miệng như thế nào, cũng không biết phải chủ động khơi chuyện này như nào.

Điều này giống như một tập phim trong cuộc sống, như một chút xáo trộn nhỏ, cãi nhau một chút là ổn thôi, nhưng tôi có một cảm giác, chính là mặt sông gió êm sóng lặng, nhưng đất dưới sông lại có vết nứt.

Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nó không trôi qua, ít nhất là với tôi.

Tôi bắt đầu cảnh giác.

Nhưng tôi cũng không tiện biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể xuất ra một trăm phần trăm tinh thần để quan sát Tiểu Vũ từ mọi góc độ và khía cạnh.

Tiểu Vũ rất ít khi dính lấy tôi, bây giờ em ấy học trung học, nhiệm vụ học tập rất nặng nề, tan học về muộn, về đến nhà là đi thẳng vào phòng ngủ, chúng tôi căn bản là không nói chuyện.

Tôi đang học đại học ở địa phương, ba tôi cảm thấy không cần phải trả tiền ký túc xá, vì vậy tôi vẫn về nhà.

Chỉ là sau khi khai giảng, tôi và Sở Lan, Đào Dã rất ít khi liên lạc, tôi có dự cảm, qua một thời gian ngắn, chúng tôi sẽ không còn liên lạc với nhau nữa.

Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là tôi đã gặp kim Kim, bạn cùng lớp sơ trung của tôi ở trường đại học.

Tên đầy đủ của cậu ấy là Thạch Kim, nghe nói nghĩa là nhặt vàng, nhưng ở sơ trung, chúng tôi thường gọi cậu ấy là không mê muội.

Không nhặt của rơi.

Cậu ấy cũng ngạc nhiên không kém gì tôi, vỗ vai tôi cảm thán, nói sau khi tốt nghiệp sơ trung tôi không liên lạc với cậu ấy, cậu ấy cũng không gặp được tôi, nghĩ thầm chắc chắn tôi đã quên cậu ấy. Tôi ngượng ngùng cười cười nói không phải, cậu ấy nói em trai tôi bây giờ có phải học trung học rồi không? Tôi gật gật đầu, không nghĩ tới hắn còn nhớ Tiểu Vũ, Thạch Kim vỗ vỗ ngực: "Trí nhớ của tôi rất tốt. ”

Hai người chúng tôi có chút cảm giác về quê hương gặp được bạn cũ, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, hắn nói hắn còn nhớ rõ tôi mặt đỏ tai hồng tranh luận chuyện tôi thích Tiểu Vũ nhất với hắn, nói thật hâm mộ tình cảm anh em của chúng tôi, tôi cười cười, nội tâm phức tạp.

Chiều chủ nhật ba tôi tăng ca, Tiểu Vũ có buổi họp phụ huynh, ba tôi dặn tôi đi, tôi do dự một lát, chủ động tìm Tiểu Vũ muốn nói với em ấy một tiếng.

Em ấy đang chơi lego trong phòng ngủ, đội mũ hoodie khoanh chân ngồi xếp bằng trên mặt đất, tôi theo bản năng nhíu mày, buột miệng nói: "Trên mặt đất không lạnh sao? ”

Tay em ấy dừng lại, tôi mới đột nhiên im lặng.

Tay Tiểu Vũ rất đẹp, bởi vì khung xương của em ấy rất lớn, cho nên tay cũng rất lớn, lại không mập, nhìn rất thon dài mảnh mai, quyền lực nhưng vẫn rất đẹp.

Bởi vì em ấy cúi đầu xuống, tôi chỉ có thể nhìn thấy tóc trên trán và sống mũi cao thẳng, cùng với bóng lông mi buông xuống của em ấy.

Em ấy chắc hẳn đang mím môi, tôi nghĩ, tầm mắt chuyển đến rèm cửa sổ phía sau em ấy.

Em ấy luôn thích ở nơi không quá sáng sủa, nếu có ánh mặt trời nhất định phải kéo rèm cửa sổ lên, ít nhất là kéo một nửa, mà em ấy ngồi trong bóng tối, giống như một bức tranh minh họa mối quan hệ giữa ánh sáng và bóng tối vô cùng rõ ràng.

Một lúc sau, em ấy đặt một lá cở trên đỉnh của tòa lâu đài. Sau đó đứng dậy, kéo mũ xuống, nhìn tôi bằng đôi mắt láy, đi về phía tôi, tôi nuốt nước bọt, trái tim đập loạn, cho đến khi em ấy đến trước mặt tôi, đứng lại, không có cảm xúc hỏi: "Anh có việc gì sao?" ”

Tôi cười cho bản thân mình ít cứng nhắc: "Đúng rồi, họp phụ huynh của em, ba nói để anh đi cho em..."

Em ấy dường như đánh giá tôi từ trên xuống dưới, gật đầu, không nói gì, cũng không có ý định nói gì, xoay người rời đi, tôi theo bản năng giữ chặt góc áo em ấy: "Tiểu Vũ..."

Em ấy dừng lại và tôi buông tay ra.

Tôi đột nhiên ủy khuất nghĩ, tôi cố gắng làm cho mình không có gì thay đổi, hay có ý kiến gì về em ấy, nhưng rõ ràng Tiểu Vũ chủ động kéo dài khoảng cách giữa hai chúng tôi, sự xa lạ, lạnh nhạt, im lặng này, giống như một con dao đâm vào trái tim tôi, làm cho tôi rất buồn.

Chính xác thì tôi nên làm gì? Chẳng lẽ quan hệ giữa tôi và Tiểu Vũ cứ như vậy cứng nhắc sao?

Tôi nhìn bóng lưng của em ấy thở dài: "Không có gì, em làm việc của em đi.”

Tôi đi họp phụ huynh cho Tiểu Vũ, nhưng em ấy không đến trường. Thành tích của Tiểu Vũ tốt, cũng ngồi ở phía trước, tôi không có tâm trạng nói chuyện với phụ huynh khác, bởi vì ngồi ở chỗ của Tiểu Vũ luôn cho tôi có loại cảm giác tự hào và tò mò kỳ lạ. Tôi nhìn em ấy bày ra những cuốn sách chỉnh tề, trên sách ghi chép rõ ràng.

Chữ của Tiểu Vũ không giống như người khác, trầm ổn, nội liễm, nhưng vẫn sắc sảo và uy nghiêm

Lớp 11, 17 tuổi, là độ tuổi đẹp.

Tôi vô thức lần theo ngón trỏ của mình rồi đặt trở về vị trí cũ.

Tôi muốn xem ngăn kéo của em ấy, nhưng tôi không dám, cũng biết rằng tôi không thể.

Sau đó, tôi tìm thấy một cuốn sách bị mắc kẹt ở cuối.

Đó là một cuốn sách mật mã.

Đứa trẻ này, tất cả mọi thứ đều bị khóa, không biết có bao nhiêu bí mật.

Bìa của quyển sách này làm bằng da trâu, chất liệu rất tốt, chắc cũng không rẻ, không biết em ấy dùng để ghi cái gì, có thể là thứ rất quan trọng, tôi đang muốn đặt trở lại, bỗng nhiên cảm giác phía dưới mặt sau gập ghềnh, giống như là bị thứ gì đó rạch.

Chuyện gì đang xảy ra, không phải tôi, phải không? Tôi không giải thích được, quyển sách tốt như vậy, rạch nát thật đáng tiếc. Tôi lật qua xem, cẩn thận quan sát, phát hiện những vết khắc gập ghềnh kia là do lỗ nhỏ tạo thành, mà những lỗ nhỏ này nối liền tạo thành một mô hình, chính xác mà nói là một chữ.

Anh trai.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy run rẩy.

Vì để xác nhận tôi còn đặc biệt sờ đi sờ đi lại mấy lần, không sờ nhầm, chính là anh.

Có một sức mạnh thần kỳ nói với tôi rằng những gì ghi trong quyển sách này đều có quan đến tôi.

Đầu óc của tôi trống rỗng chạm vào khóa mật khẩu.

Nó sẽ là gì? Tôi có thể xem được không?

Trong lòng tôi đang giao chiến. Một bên nói với tôi có thể xem một lúc sau làm như chưa có gì là được,bên kia nói với tôi không thể xem, tình nguyện không biết gì về chuyện này.

Dù sao có một số việc không biết vẫn tốt hơn.

Lỡ như có câu trả lời trong đó? Có giải đáp Tiểu Vũ tại sao lại biến thành hiện tại không? Sẽ có câu trả lời cho sự thay đổi của em ấy?

Thành Phật hay thành quỷ chỉ là ý niệm của con người, tôi loại bỏ tạp niệm trong lòng, yên lặng nói ba lần xin lỗi. Xin lỗi Tiểu Vũ, tôi làm như vậy là không nên, nhưng tôi thật sự không nhịn được.

Tôi đang tự an ủi bản thân mình trong lòng, có khi tôi không thể đoán được mật khẩu.

Tôi thử ngày sinh nhật của Tiểu Vũ, không phải, ma xui quỷ khiến lại thử của tôi.

Mở ra.

Tôi suýt lỡ tay ném quyển sổ ra ngoài.

Tại sao nó lại mở ra! Tại sao! Tại sao!

Mở ra rồi tôi sẽ không thể quay đầu!

Tôi hít một hơi thật sâu, mở nó ra thấy đây là một cuốn nhật ký, nhưng không giống, chính xác là cuốn sổ ghi chép không có thời gian.

- Anh ơi, đừng mua cho em cái quần lót nhỏ nữa, siết.

- Anh ơi, đau trứng.

- Anh ơi, lại mua nhỏ nữa rồi, anh có mua theo kích thước của anh không?

- Anh ơi, anh chắc chắn là cố ý, anh mua thêm lần nữa em sẽ tức giận.

- Anh ơi, em sẽ mua một cái kéo mới.

- Anh ơi, những người xung quanh đều rất ngu xuẩn.

- Anh ơi, ban ngày không có ý nghĩa gì, chỉ có buổi tối anh mới ở bên em.

- Anh ơi, thế giới của em không chỉ có một mình anh , nhưng em nghĩ anh là duy nhất.

- Anh ơi, em muốn hôn anh. Tại sao nụ hôn không phải kéo dài mãi mãi.

- Anh ơi, em muốn nói với anh, hôm nay anh hôn em, ngày mai cũng phải hôn em, nhưng hôm nay anh không hôn em, em sẽ không tìm được lý do cho ngày mai, nhưng em không có cơ hội.

- Anh ơi, lần đầu tiên em nghe họ thảo luận về từ thích, em đã nghĩ đến anh.

- Anh ơi, em chỉ muốn được gần gũi với anh hơn, khi hành vi này được gắn mác từ thích này, vậy thì chính là em thích anh rồi.

- Anh, vì sao rung động mới là thích, em rõ ràng lúc nào cũng nhớ anh.

- Anh đang trốn tránh em.

- Tại sao anh lại trốn tránh em?

- Em nên nhập một chuỗi mã hóa vào đầu của anh. Nếu anh thay đổi, em sẽ sửa anh trở lại.

- Có người đưa thư tình cho em, nội dung em sẽ đọc thuộc lòng, thì ra các anh sao chép cùng một trang web.

- Kẻ lừa đảo.

- Muốn làm bạn trai anh.

- Anh sợ em.

- Anh không phù hợp để trở thành diễn viên.

- Mộng tinh, thao anh trong giấc mơ.

- Mơ không đủ.

- Đừng xuất hiện dưới tầm mắt của em.

- Vụ Vụ.

Khoảnh khắc tiếng chuông vang lên, tôi nhìn chằm chằm vào những con chữ trong sách, tim đập như trống, đóng sách lại, đầu óc tôi rối bời, như muốn phát điên. Tôi luống cuống tay chân khép quyển sổ lại, nhét vào trong, bình phục nhịp tim của mình.

Sao, làm sao lại như vậy... Cái này rốt cuộc...

Chưa kịp suy nghĩ, phụ huynh đã bắt đầu lục tục ra khỏi phòng học, tôi hoảng hốt nắm chặt góc áo, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Tại sao... Tại sao lại như vậy...

Tôi đứng trên đường phố đông đúc, từ từ ngồi xổm xuống và ôm lấy đầu mình.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn trở về nhà.

Lúc 8 giờ tối, trời đã tối, khi tôi về nhà không có ai.

Tôi thở dài, co mình trên ghế sofa và ngẩn ngơ xem quảng cáo được phát sóng trên TV.

Mọi thứ vượt xa trí tưởng tượng và sự kiểm soát của tôi, tôi hoàn toàn không biết phải làm gì và không có ai có thể nhờ giúp đỡ.

Tôi cắn môi dưới, cảm thấy tốt nhất nên giả vờ không biết, như lời Tiểu Vũ nói, không nên xuất dưới tầm mắt em ấy

Tôi hạ quyết tâm, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, hơn chín giờ tối, ba tôi và Tiểu Vũ cùng nhau trở về, lúc vào nhà bọn họ còn nói cái gì đó.

Ba tôi mỉm cười và hỏi tôi đã ăn chưa, buổi họp phụ huynh thế nào, giáo viên đã nói gì.

Ông ấy không đề cập còn tốt, vừa nhắc tới tôi mới phát hiện mình có chút đói bụng, sau đó mới nhận ra ông và Tiểu Vũ hẳn là đã ăn ở bên ngoài.

Sao ông ấy không gọi cho tôi?

Tôi cười, nói rằng tôi đã ăn rồi, giáo viên không nói bất cứ điều gì.

Khi tôi tắm rửa xong thay đồ ngủ, đang định nằm xuống giường thì cửa đột nhiên bị gõ.

Tôi sửng sốt, xuống giường mở cửa, Tiểu Vũ đứng ngoài cửa nhìn tôi.

Khi tôi bắt gặp con ngươi đen kịt của em ấy, tôi không khỏi nghĩ về nội dung quyển mà tôi đã đọc buổi sáng...

Da đầu tôi tê dại, tay chân cũng tê dại, em ấy đến gần tôi, tôi không thể kiểm soát được lùi lại, cho đến khi em ấy bước vào phòng, đá vào cửa.

Tôi há miệng, còn chưa kịp nói gì, tầm mắt của em ấy dừng lại trên đầu tôi, sau đó đưa tay, ấn xuống một sợi tóc đang vểnh lên, nhưng lại giống như đang ấn xuống đầu tôi, làm cho tôi không thể động đậy. Một lúc lâu sau, tôi nghe em ấy nhẹ giọng nói: "Tùy tiện động vào đồ của người khác không phải là một thói quen tốt." ”

Sau đó vươn tay bóp cổ tôi và hôn lên, thô lỗ và mạnh mẽ, tôi đẩy em ấy không được, mạnh mẽ cắn vào đầu lưỡi em ấy, trở tay tát em ấy một cái. Tôi đã bị sốc khi bản thân mình làm vậy. Đầu lưỡi của em ấy đặt lên khóe môi, nhìn chằm chằm vào tôi, và sau đó thoải mái nói: "ngủ ngon." ”

"Vụ Vụ. ”
Chương kế tiếp