Thích Em Vô Cùng

Chương 146: Ngoại truyện 7.1 – Cheers (5P, H)
“Tinh Lan, tám giờ sáng mai phải đến phòng thu âm, đêm nay cậu đừng có ngủ quá khuya nữa đó.”

Tiểu Toàn bước lên bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng, nói một tiếng “cheers” với bellboy* mặc áo đỏ đội nón đen giúp cậu mở cửa, cánh cửa màu nâu đỏ và nắm cửa màu đồng vàng khúc xạ ánh sáng màu cam quýt ấm áp trong sảnh khách sạn.

(*Bellboy: là nhân viên hành lý. Tại khách sạn quy mô 4 – 5 sao, khi khách đến nhận phòng sẽ có đội ngũ bellboy mang vác hành lý lên phòng giúp khách, đồng thời mang vác hành lý của khách ra xe khi khách rời khách sạn.)

Quý Tinh Lan chẳng có lòng dạ đâu để mà thưởng thức những chiếc đèn hình lông vũ trắng khổng lồ treo trên trần. Cậu sải từng bước dài trên tấm thảm xanh kiểu phục cổ được trải trên mười ba bậc thang, vội vã đi xuyên qua sảnh chính của khách sạn trang trí theo phong cách thời Victoria trang nhã xa hoa.

Khách sạn vào lúc gần nửa đêm chỉ lác đác vài người, hai người bọn họ rất nhanh đã đi vào thang máy, Tiểu Toàn thấy cậu vẫn chưa trả lời, đưa khuỷu tay huých cậu một cái: “Cậu có nghe tôi nói không đấy!”

Quý Tinh Lan nhấn nút lên tầng cao nhất, qua loa đáp: “Có có có.”

Phòng của Tiểu Toàn ở tầng dưới của tầng mái, lúc bước khỏi thang máy lại nhắc thêm một lần rằng đêm nay đừng ngủ quá khuya, Quý Tinh Lan đè mạnh xuống nút đóng cửa, chặn hết toàn bộ những lời căn dặn của Tiểu Toàn bên ngoài.

Cậu lấy điện thoại di động ta, nhắn vào nhóm “Vào cung thỉnh an” một câu: Tôi sắp đến rồi, chuẩn bị mở cửa giúp tôi đi.

Cậu đi lướt qua hành lang, chỉ gõ một tiếng lên cánh cửa gỗ màu nâu đỏ, bên trong đã vang lên tiếng mở cửa.

Tiêu Tông mở cửa cho cậu, cậu nhanh chóng lách vào phòng, vừa mới vào cửa đã nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ vụn, giống như móng thịt mềm nhũn của một chú mèo con nhẹ nhàng gãi háng cậu.

“Sao không chờ tôi mà đã bắt đầu rồi vậy anh Tiêu.”

Căn hộ MO ở tầng chóp này gồm ba phòng ngủ, diện tích lên đến gần năm trăm mét vuông, cậu men theo tiếng rên rỉ quyến rũ đi về hướng phòng ngủ chính lớn nhất.

“Chị cậu làm chuyện xấu, đang bị phạt đó.”

Tiêu Tông khoá chặt cửa, cũng đi theo sau lưng cậu đến phòng ngủ. Anh chỉ quấn khăn tắm, vật ở dưới khăn lông đã gồ lên thành hình dáng rõ ràng, nói là phạt Cung Hân chứ kết quả chẳng phải kẻ khó chịu lại chính là bọn họ sao?

Quý Tinh Lan tuỳ tiện ném ba món đồ che mặt* lên kệ tủ, từ từ đi đến chỗ Cung Hân đang bị ép mở hai chân trên ghế.

(*Ba món đồ che mặt cơ bản của idol gồm mũ, mắt kính, khẩu trang)

Mấy vầng trăng sáng trong phòng ngủ nối thành đèn trần, ngọn đèn vàng trong vắt chiếu lên cơ thể nở nang trần trụi nọ, còn có nụ hoa lóng lánh ánh nước giữa hai đùi.

Hai tay Cung Hân bị cravate màu đỏ rượu trói ngược ở sau lưng, cái mông trắng nõn cong vểnh ở sát mép ghế màu son khẽ run, đôi chân dài trắng ngần sau khi bị tách ra thì treo trên tay vịn, hai đầu gối ửng hồng kẹt lại ở nắm tay bằng gỗ đen, mười ngón chân đáng yêu thỉnh thoảng co rúm lại.

Từ trong tiểu huyệt giàn giụa nước truyền ra tiếng ong ong khe khẽ, biên độ rung động không coi là lớn, vậy nên hiện giờ Cung Hân vẫn còn có thể thở phì phò, chút nước bọt chảy tràn ra từ bên khoé miệng chưa từng khép lại, thịt vú trắng sữa không ngừng phập phồng nhễu nước, hai núm vú nhỏ đã bị chơi đến mức giống như một quả dâu tây còn dính sương sớm mới được hái từ trên cây xuống.

Ngoại trừ da bọc ghế ướt nhẹp một mảng, thảm trải sàn màu tro cũng có vệt nước hoặc sâu hoặc cạn, hoặc dài hoặc ngắn.

“Chơi bắn ra mấy lần rồi?” Quý Tinh Lan hỏi hai người khác cũng chỉ đang quấn khăn tắm.

“Ba hay bốn lần ấy nhỉ?” Uông Sán bưng một chiếc cốc thuỷ tinh đến bên cạnh Cung Hân, đút cho cô từng ngụm nước một.

Cung Lục Sinh ngồi xuống cuối giường, điện thoại di động trong tay không ngừng chuyển động, đôi mắt như sói quét tới quét lui trên thân thể đã bị chơi chín, dùng ánh mắt nóng rực hôn liếm khắp cơ thể cô.

“Chú Lục, lần này chị ấy lại phạm lỗi gì rồi?”

Quý Tính Lan cũng đi đến bên cạnh cô, vén sợi tóc ướt đẫm mồ hô trên trán cô sang một bên, ánh mắt vừa âm u vừa sâu thẳm của cậu đã lưu luyến trên cơ thể như được tẩm đầy sữa bò của cô.

“A, cậu bảo chị cậu tự nói đi.” Cung Lục Sinh giễu cợt.

Quý Tinh Lan mới từ bên ngoài về, bàn tay mang theo cảm giác mát lạnh, đối với Cung Hân đang toàn thân khô nóng mà nói thật sự là quá thoải mái. Cô hơi hơi nghiêng người sang, dùng khuôn mặt cọ xát lòng bàn tay cậu, giọng mũi đang thương vô cùng: “Chị chỉ bị người ta đến gần bắt chuyện mà thôi, thật sự không có ý muốn đi với người ta mà…”

“Không chỉ một người đúng không? Em nghĩ kỹ đi rồi hẵng nói.”

Cung Lục Sinh mở khoá di động, cúi đầu chọn chế độ rung cho trứng rung kết nối Bluetooth trên app, tăng biên độ rung của nó lên một mức.

Hai chân quẫy đạp trong giữa không trung vài cái, cô chịu đựng cảm giác tê dại rồi mới chậm rãi bổ sung: “Chính là vậy mà, mới vừa rồi chị lén chạy đến quầy bar, chị xin thề là chị chỉ muốn uống một ly mà thôi, nhưng bởi vì chị xinh đẹp quá mà… Không có cách ngăn cản người ta thích chị…”

Uông Sán bị cô chọc tức đến phát cười, bóp mạnh một quả dâu tây đỏ tươi trên ngực cô một cái: “Thực sự là chiều hư em rồi, mấy lời xấu hổ như thế mà em cũng có thể nói ra miệng được!”

“A…”

Cái eo nhỏ cong thành hình bán nguyệt, bộ ngực sữa run rẩy không ngừng. Một tiếng rên rỉ ngọt ngào mềm nhũn của cô đều khiến thứ trong quần của mấy người đàn ông giật nảy.

“Nói tiếp đi.” Cung Lục Sinh giảm độ rung của trứng rung xuống, làm cho cô cảm thấy khó chịu.

Cung Hân bình tĩnh trở lại, trừng mắt nhìn cái kẻ cầm đầu kia một cái, quay đầu lại dùng ánh mắt “Hu hu hu chị thật đáng thương biết bao nhanh cứu chị với” để nhìn Quý Tinh Lan: “Cũng đâu có bao nhiêu người, chỉ có bốn nam sinh thôi mà… Họ mời chị uống rượu, chỉ hàn huyên mấy câu mà thôi, thật đó, không lâu sau Uông Uông đã tìm đến rồi, chị còn không có cơ hội… Khụ, không có hứng thú…”

Cô sợ mình nói nhiều sai nhiều, hàng mi đen nhánh chớp chớp: “Tinh Tinh, em cởi trói cho chị được không? Chị khó chịu quá…”

“Cả bốn tên đều là người nước ngoài à?”

Giọng nói dịu dàng của Quý Tinh Lan hơi pha chút khàn khàn, khoé miệng cong lên ở một góc độ hết sức huyền ảo. Cậu cong ngón tay lại nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô.

“…Ừm.”

Cung Hân hồi hộp trong lòng, lần làm nũng vừa nãy dường như không có tác dụng rồi.

“Đẹp trai không? Vóc dáng đẹp không?”

“Không có, không đẹp như mọi người.”

Bản năng cầu sinh của người nào đó bắt đầu nổi dậy.

“Vậy nhỏ tuổi hơn em à?”

Ngón tay thon dài của Quý Tinh Lan nghiền lên đôi môi đỏ mọng ướt át của cô, đầu ngón tay hơi hơi thò vào trong cổ họng ẩm ướt ấm áp của cô, nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi cô.

Tuy cô rất muốn nói với Quý Tinh Lan rằng hai tháng sau em đã ba mươi tuổi rồi, có rất nhiều người nhỏ tuổi hơn em, nhưng cô không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể nháy mắt một cái xem như là ngầm thừa nhận.

“Không chỉ trẻ tuổi mà mỗi gã đều là tóc vàng mắt xanh có vóc dáng của vận động viện, đũng quần còn cộm một cục to nữa.” Uông Sán ở một bên đổ thêm dầu vào lửa, lòng bàn tay hơi thô ráp xoa bóp trêu chọc đầu vú: “Không trách bảo bối của chúng ta được, cô ấy chưa được ăn dương vật của đám người ngoại quốc đó, thấy mấy đứa thịt tươi Anh quốc thì không nhịn được đúng không nào?”

Tiêu Tông nửa quỳ trước hoa huyệt của Cung Hân, lúc nói chuyện hơi nóng đập lên đóa hoa đang chớm nở kia: “Nghiêm túc mà nói, có thể coi tôi như là người nước ngoài.”

Anh giờ vẫn còn là một nhân viên công vụ ngoại lai đang có giấy phép cư trú* đây.

(*Resident Permit (RP) - Giấy phép cư trú hay thẻ cư trú/ visa cư trú: RP là dạng định cư có thời hạn thường là 3 – 5 năm. Đối tượng được cấp RP là những người thường xuyên phải di chuyển sang nước bản địa với mục đích du lịch, kinh doanh, công tác hoặc thăm người thân.)

“Vậy chỉ có thể nói rằng chúng ta không có dương vật lớn bằng mấy đứa nhóc Anh quốc kia rồi~, có phải không thoả mãn được tiểu dâm huyệt của bảo bối nhà chúng ta không?” Uông Sán nháy mắt với Cung Lục Sinh.

“Không phải, không phải… Hu hu, các anh đổ lỗi cho em…”

Cung Hân phát hiện trứng rung bị Cung Lục Sinh để sát lên điểm G trong nhục huyệt lại bắt đầu dần dần rung mạnh hơn.

Trước có Tiêu Tông vùi đầu gặm mút âm đế sưng đỏ đứng thẳng của cô, hàm răng sẽ nhẹ nhàng cắn lên viên thịt nhỏ yếu đuối nhạy cảm.

Sau có Uông Sán nắm lấy hai luồng thịt vú xoa bóp, để lại dấu vết nhàn nhạt như màu cánh hoa hồng.

Ánh mắt của hai người đàn ông khác khiến cô không thể thở nổi, chỉ bị nhìn thôi mà cũng có thể bị thị gian* đến độ cao trào.

(*Thị gian: cưỡng gian bằng mắt)

Giống như bị bốn con ngựa trắng kéo xe lộp cộp gõ móng lên, chiếc xe ngựa bốn bánh kiểu Anh đó men theo bụng dưới đi thẳng lên trên, không ngùng lượn vòng quanh vườn hoa nhỏ nơi lồng ngực, pháo thủ trên xe ngựa đốt pháo hoa mừng lễ, bùm một tiếng, tấu lên khúc quân hành âm vang mạnh mẽ trong đầu.

Khoái cảm lên đến đỉnh trong khoảng thời gian ngắn khiến Cung Hân hoa mắt, nhìn dàn đèn mặt trăng trên trần, cô dường như có cảm giác mình đang dạo bước trên mặt trăng, toàn bộ trọng lực hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại từng đợt co quắp theo bản năng của cơ thể.

Tiêu Tông tuỳ ý chùi mắt kính bị dâm thuỷ xối ướt lên khăn tắm: “Bảo bối dâm đãng như thế, mấy thằng nhóc người Anh kia làm sao có thể khống chế được nổi.”

Cung Lục Sinh tắt trứng rung đi, lúc đứng lên thì sợi dây chuyền vàng trên cổ lắc lư, thoáng qua một tia lấp lánh, nhếch miệng: “Thắng ở phần cứng quá mạnh chứ sao, bảo bối của chúng ta vừa thấy dương vật lớn là không nhúc nhích nổi rồi, cái tật xấu này phải trừng trị thật nặng một phen mới được.”

Uông Sán vẫn đang dỗ dành người vừa trải qua đợt sóng cao trào đó, chóp mũi cứng rắn cọ xát với khối thịt nhỏ mẫn cảm sau tai cô: “Chỉ lơ là em có một tiếng đồng hồ thôi mà em đã lén chạy ra ngoài lên cơn hứng tình rồi, xem ra là tối hôm qua chưa cho em ăn no đúng không?”

Từng câu từng chữ thô tục thể hiện mong ước chiếm hữu cực mạnh quanh quẩn trong đầu cô khiến cô run bần bật, thủ đoạn mềm dẻo đó từ từ nghiền nát hết mỗi một quân một lính trên phòng tuyến đã tan rã của cô.

Cảm giác trống rỗng vô tận khiến cô khao khát bị lấp đầy, nhồi chật cứng mỗi một cái động trên người cô.

Cung Hân nghe thấy tiếng kéo khoá fermeture, cô nâng mi mắt rệu rã lên, thấy Quý Tinh Lan đem dương vật nóng hổi của cậu ta ra.

Quy đầu đặt ở bên môi cô, sơ tinh đã tràn ra bôi ướt đẫm môi và cằm cô.

Cô nghe được giọng nói quyến rũ động lòng người đó nói ra một câu thô tục khiến bụng dưới của người ta phải run rẩy: “Vậy thế này đi, bốn người chúng ta phải cố gắng một chút, nện chị ấy đến mức không thể nhìn những gã đàn ông khác mới được.”
Chương kế tiếp