Thích Em Vô Cùng

Chương 147: Ngoại truyện 7.2 – Cheers (5P, H)
Căn phòng ở tầng cao nhất có kèm theo một cái sân thượng riêng, đứng ở nơi đó phóng tầm mắt nhìn đi là có thể thấy được đường chân trời lộng lẫy của thành phố này.

Nhưng cảnh đẹp lần này lại bị rèm cửa thật dày che kín, cũng ngăn cách đi một phòng tràn đầy những dâm mỹ và kiều diễm.

Cravate trên tay Cung Hân được cởi ra, trên cổ tay để lại một vòng vết trói đỏ nhạt, là từng vòng dây thừng đỏ quấn quanh không đứt.

Cô bị ôm đến trên chiếc ghế salon dài màu lam khói kế bên, bị bắt quỳ nằm giống như một chú mèo cái, miệng phun ra nuốt vào dương vật dù đã qua bao năm nhưng vẫn trắng nõn hồng hào của Quý Tinh Lan.

Trứng rung hình móng mèo trong tiểu huyệt đã bị Tiêu Tông lôi ra, tuỳ tiện ném lên chiếc thảm do một tên nghệ thuật gia đương đại nào đó thiết kế, giá trị chẳng rõ là bao nhiêu, dâm thuỷ dính trên trứng rung bóng loáng thấm vào lớp lông tơ đó.

Nếu như là cuộc vui có sự góp mặt của nhiều người thì mọi người giờ cũng rất ăn ý để cho Tiêu Tông là người đầu tiên ra trận, Tiêu Tông đã từng bày tỏ rằng thực ra anh có thể quên đi chứng nghiện sạch sẽ của mình, nhưng thẳng thắn mà nói chỉ là mọi người muốn làm người làm cuối cùng mà thôi.

Người cuối cùng là người có thể làm lâu nhất, tiểu huyệt bị nện đến mức mềm xốp dính nhớp nháp cũng sướng nhất.

Người đầu tiên được ăn thịt cũng có lợi, cái huyệt đó chặt khít cực kỳ, Tiêu Tông quỳ ở sau lưng đỡ lấy chiếc eo mềm của cô, húc cho cái mông căng tròn tạo thành từng đợt sóng trắng dập dờn.

Lúc rút ra thì thong thả, sườn quy đầu quét qua những nếp uốn trên vách tường thịt trơn trượt luôn ngọ nguậy, mà lúc cắm vào thì hung ác tàn nhẫn như muốn thọc mở cửa tử cung nhỏ hẹp chật chội của cô, thỉnh thoảng còn bất chợt chôn sâu trong đường đi, xoay quanh nghiền mài trên hoa tâm đang ứa mật.

Dương vật của anh hơi dài, thường thường mỗi lần làm thế Cung Hân đều sẽ lắc lắc cái mông nhỏ dâm đãng xin anh đừng lề mề nữa mà thọc cô nhanh lên, nhưng tối nay Cung Hân lại rất im lặng.

Mặc dù tiểu huyệt vẫn róc rách phun nước, cũng cắn anh đến mức muốn phình to thêm nhưng anh luôn có cảm giác tâm tình của Cung Hân hơi sai sai.

Quý Tinh Lan cũng cảm thấy không thích hợp, bình thường khi chị bị bọn họ chơi quá dữ thường đều sẽ khóc thút thít nhưng lại có thể vừa khóc vừa ghẹo họ, tán tỉnh họ đến mức chỉ muốn bóp vụn cái người giả vờ đáng thương là cô rồi hoà tan vào thân thể mình.

Dù giờ dương vật bị mút đến nỗi gân xanh gồ lên, thỉnh thoảng còn được nuốt sâu đến chạm phải cổ họng cô, nhưng cậu luôn cảm thấy có phải chị khóc quá dữ rồi không? Cả thảm lông của cậu cũng bị những giọt nước mắt như những hạt đậu của cô xối ướt.

Cậu trao đổi ánh mắt với ba người đàn ông kia, Tiêu Tông ngừng lại, Quý Tinh Lan mới nâng Cung Hân dậy, chao ôi, khóc đến nỗi vành mắt đều đỏ hết rồi.

“Sao thế, sao lại khóc thành thế này vậy, chị ơi, đừng khóc mà.” Quý Tinh Lan đột nhiên luống cuống, kéo tay áo hoodie lau khuôn mặt đầy nước mắt của cô.

Trái tim của bốn người đàn ông trong phút chốc giống như bị xé vụn thành từng mảnh, Cung Lục Sinh và Uông Sán cũng xông tới.

“Bé heo ngoan, có phải lúc nãy chơi ác quá không? Em khó chịu ở đâu?” Cung Lục Sinh cau mày, kéo tay trái cô đến kiểm tra vết trói trên cổ tay.

Cung Hân khóc đến độ mí mắt và chóp mũi đều đỏ ửng lên, khoé miệng còn treo chút nước bọt trong suốt. Cô lắc đầu, uất ức nói: “Hu hu… Không muốn làm trên salon đâu… Nếu làm bẩn phải đền tiền đó!”

Căn phòng này thuê một đêm mất bốn mươi nghìn bảng Anh, đồ nội thất đều là những món đặt nghệ thuật gia làm được chọn lọc tỉ mỉ, vừa nãy đã làm ướt một cái ghế dài rồi, sắp tới lúc trả phòng thì trên hoá đơn sẽ thêm thêm một khoản chi phí thanh lý nữa.

Cả bốn người đều sửng sốt, kết quả náo loạn cả buổi là do cô nhóc tham tiền này tiếc tiền!

Uông Sán cười đến mức dương vật điên cuồng run rẩy, nắm lấy một cái tay khác của cô duỗi vào dưới háng mình, bắt bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nắm chặt lấy dương vật của anh: “Cứ muốn làm ở đây đấy, muốn làm em thành một con heo bẩn thỉu lôi thôi đấy. Chỉ là chút tiền phạt mà thôi, đại minh tinh Quý Tinh Lan có tiền, đừng sợ.”

“Anh, anh nói thế không đúng rồi, chẳng lẽ anh không có tiền à?” Quý Tinh Lan vẫn không nỡ khiến cô khóc, từng chút từng chút một lau đi vệt nước trên mặt cô.

Cung Hân hít mũi một cái, cái miệng nhỏ chu lên: “Em biết các anh có tiền rồi, nhưng mà em không nỡ được chưa…”

Cung Lục Sinh cảm thấy hề hước hết sức, ngoại trừ Quý Tinh Lan phải ở Luân Đôn viết nhạc, bốn người họ đã dạo một vòng những thành phố khác, lúc check out ở vài khách sạn khác, ánh mắt của lễ tân cũng sáng lập loè.

Mà mỗi lần nhìn thấy hoá đơn khách sạn Cung Hân đều sẽ hít vào một hơi lạnh, cảnh cáo bọn họ rất nhiều lần rằng muốn làm tình thì phải làm trên giường nhưng hết lần này đến lần khác bọn họ đều không thích, cứ thích chạy khắp phòng thế đó.

Hắn cũng ấn tay trái của Cung Hân lên dương vật mình, kéo cô xóc lọ cho mình, quay mặt lại nói với Tiêu Tông: “Xem ra là bác sĩ Tiêu còn chưa làm cho em ấy sướng rồi, bằng không thì sao em ấy còn có thể phân tâm nghĩ tới chuyện này chứ?”

“Ừ, đúng thật.” Tiêu Tông đét lên mông cô một cái, sức lực không nhỏ, trên mông thịt hiện lên một dấu bàn tay mờ nhạt, “Nghiêm túc một chút, đừng có mà lại suy nghĩ lung tung, cô bé không ngoan thì không ai thương đâu.”

Cung Hân lắc lắc mông, kẹp chặt côn thịt trong huyệt một cái, kết quả lại bị đét mông cái nữa.

Cô buồn bực lầm bầm: “Em đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi, còn là cô bé gì nữa?”

Quý Tinh Lan nắn bóp hai luồng thịt không ngừng lắc lư của cô, hôn lên khoé mắt hơi ậng nước, cười nói: “Chị ở trong lòng bọn em, bất kể là bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì vẫn luôn là một cô bé.”

*

Kế tiếp sau đó mỗi lần rút ra cắm vào Tiêu Tông đều dốc toàn lực ứng phó, xóc cô đến độ cả tiếng rên rỉ cũng vỡ vụn.

Cung Hân cầm chặt cứng hai cây côn thịt trong hai tay, hai bầu vú và bụng dưới đều bị một bàn tay lớn chiếm lấy, đầu vú và âm đế bị chơi đến nỗi run rẩy tê dại, toàn thân nổi lên sắc hồng mang theo ánh nước nhỏ vụn.

Tiêu Tông đè lên chỗ sâu trong cơ thể cô, bắn đến mức tràn đầy, cắn lấy bờ vai khẽ run của cô gieo xuống một dấu hôn đỏ tươi, khàn giọng hỏi: “Giờ làm em sướng chưa? Hửm? Còn nghĩ đến mấy chuyện tào lao nữa không hả?”

Cung Hân ngửa cổ ra sau cắn lên tai anh, nước mắt rơi xuống trên vai thấm vào môi Tiêu Tông, giọng nói của cô lại giống như đang ngậm kẹo: “Sướng… Daddy nện em thật sướng quá…”

Tiêu Tông bắn xong hết nhưng vẫn còn cương, vừa nghe thấy cô lại bắt đầu nói bậy, dương vật đang chôn trong hoa huyệt lại nhảy lên vài cái. Anh cắn răng húc mạnh thêm vài cái nữa.

Nhưng cả thế giới dưới thân anh rất nhanh đã bị kẻ khác cướp đi.

Quý Tinh Lan ngồi bên cạnh kéo Cung Hân qua, ôm lấy cô theo tư thế xi tiểu, quần của mình cũng không cởi ra mà trực đem côn thịt nhịn đã lâu cắm vào đống tinh dịch nhớp nháp của Tiêu Tông, đường đi chặt khít đó không thể chứa đựng được nhiều như vậy, dịch trắng cứ thế bị ép chảy ra khỏi miệng huyệt.

Quý Tinh Lan nhíu mày: “Anh Tông, sao vẫn còn chặt thế? Anh thọc lâu thế rồi mà vẫn còn chưa thọc lỏng được sao?”

Tiêu Tông chậc một tiếng, đuổi theo cắn cái miệng nhỏ đỏ bừng kia rồi mới đáp lại cậu: “Cái người này sao có thể làm lỏng nhanh thế được chứ?”

Tinh dịch bị ép ra làm ướt quần bò đen, không khí tràn ngập hương vị dâm mỹ.

Hai chân Cung Hân bị buộc phải dạng ra, không đạp được lên sofa nên không thể nào dùng sức được, toàn thân gần như chỉ còn lại nhục huyệt bị côn thịt thô to chống lấy, toàn bộ cảm giác đều tụ tập đến nơi đó.

Quý Tinh Lan nhấc cô lên rồi lại buông xuống, muốn cắn lên gáy cô nhưng lại phát hiện mái tóc đen như thác của cô cản trở cậu, cậu không thể không nhờ Uông Sán giúp đỡ: “Anh, buộc tóc lên giúp chị đi.”

Uông Sán đang cầm tay cô muốn đặt lên dương vật mình, nghe Quý Tinh Lan nói thế thì xuống sofa đi về phòng ngủ, lấy từ trong hành lý ra một cái scrunchie.

Nhưng khi quay lại thì anh đã thấy Tiêu Tông chiếm lấy vị rí của mình, cùng Cung Lục Sinh một trái một phải chiếm đoạt hai cái tay của Cung Hân.

Anh buộc mái tóc đen mềm mại thành búi, đỡ lấy thịt vú vung vẩy lung tung của cô kẹp lấy thứ sưng đau của mình, nhẹ giọng dụ dỗ cô hôn nhẹ nó.

A a a, thực sự là dâm loạn chết rồi, Cung Hân nghĩ thế, ngay sau đó lại lên đỉnh khi Quý Tinh Lan cắm vào.

Lần này Quý Tinh Lan nâng cả người cô lên cao cách rời khỏi dương vật, một ít dâm dịch trực tiếp phun đến trên bắp chân của Uông Sán đang đứng trước mặt bọn họ, khiến cho Uông Sán da đầu tê dại.

Lúc Quý Tinh Lan bắn tinh thì ôm chặt lấy cái eo đã sớm rã rời vô lực của Cung Hân, đè chặt cô xuống dương vật đang hộc ra tinh dịch của mình, dường như muốn rót đầy tử cung của cô mới bằng lòng bỏ qua.

Tinh dịch như dòng nước trắng đục lần nữa vì đường đi không thể chứa được hết mà nhè nhẹ ứa ra từ miệng huyệt đỏ ửng.

Quý Tinh Lan từ phía sau cắn lên vành tai cô, đầu lưỡi dao động ở động mạch cổ khẽ run của cô, cuối cùng giống như chó săn gặm một khối thịt mềm mẫn cảm ở gáy, gặm ra một đoá hoa tường vi đỏ tươi.

“Được rồi, heo ngoan, qua đây.”

Cung Lục Sinh đã nằm dài xuống giường, ngoắc ngoắc tay với cô. Uông Sán cũng đứng ở bên giường, trong tay cầm gel bôi trơn.

Cung Hân chỉ nhìn thế trận này đã sắp thở không nổi, hu hu hu, cô sai rồi, đáng lẽ đêm nay cô không nên một mình lén chạy tới quầy bar.

Quý Tinh Lan ôm cô đến giường, chậm rãi rút côn thịt ra khỏi huyệt cô.

“Ngoan ngoãn ngậm tinh dịch, đừng có để nó chảy ra.”

Cung Lục Sinh lại lên tiếng, khuôn mặt gần bốn mươi của hắn vẫn còn giữ vẻ tà mị yêu nghiệt như cũ, Cung Hân thậm chí còn cảm thấy so với cô chú Lục còn lão hoá ngược nhiều hơn.

Cô cố gắng thít chặt miệng huyệt, cái mông lúc lắc bò về phía hắn, nhưng làm sao có thể ngậm được chứ? Hỗn hợp chất lỏng dâm đãng trượt xuống theo bắp đùi, để lại một vệt nước trên drap giường.

“Em sai rồi… chú nhỏ… hu hu hu…”

Cung Hân khóc như mưa, nhưng vẫn ngoan ngoãn đỡ bụng dưới căng đầy của Cung Lục Sinh mà ngồi xuống đến tận cùng.

Cung Lục Sinh kéo cô nằm bò lên người mình, hai luồng thịt nặng trịch ép hắn tới độ có phần không thở nổi, hắn buồn cười nhìn cháu gái nhỏ đáng thương của mình, lau sạch nước mắt bên khoé mắt cô: “Tôi còn chưa bắt đầu làm em mà em đã khóc đến thế này rồi, chốc nữa chẳng phải sẽ khóc đến mức đau sốc hông hả?”

Uông Sán ngồi vắt qua phía sau lưng Cung Hân, hai ngón tay dính gel bôi trơn vị ô mai cắm phập vào hậu huyệt, cô vừa mới tiết ra mấy lần, cả hậu huyệt nhỏ bé đáng yêu cũng bắt đầu chảy nước, mềm chín ửng hồng giống như một quả mật đào đã chín được nhiều ngày vậy.

Anh nghe Cung Hân cầu xin tha thứ cũng cảm thấy buồn cười. Lần nào cô cũng dùng cái chiêu khóc hu hu này để mà làm nũng, lúc anh vừa mới tìm được quán bar nọ, thấy bàn tay của bốn thằng nhóc người Anh kia đã sắp bò lên đến eo cô rồi, lệ khí* cả người đều trào đến tận não, lúc mang cô đi suýt chút nữa là gây ra mâu thuẫn quốc tế rồi.

(*Lệ khí: Lệ khí nghĩa là khí thế lặng lệ, khí thế lạnh lùng.... Được sử dụng để chỉ trạng thái của người (nhân vật trong truyện), ở đây là trạng thái giận giữ trông có vẻ rất nguy hiểm.)

Hôm nay anh sẽ không mềm lòng đâu, cô ngoan ngoãn dẩu mông lên mà chịu đi!

Cung Lục Sinh đã bắt đầu thẳng lưng chạy nước rút, Uông Sán cũng rất nhanh thêm đến ngón tay thứ ba, với tư thế này hai người đã phối hợp rất ăn ý, thấy Uông Sán rút ngón tay ra, Cung Lục Sinh bèn dừng lại.

Đường đi đã bị chen lấn đến tràn đầy lại bị đường ruột áp bức từ phía sau, Cung Hân cảm thấy toàn bộ không khí trong cơ thể mình đều bị bóp cạn sạch rồi, móng tay bấu thật sâu vào thịt vai của Cung Lục Sinh, suýt chút nữa là không thở được nổi.

Hai cái bàn ủi một vào một ra trong cơ thể cô, cô lại giống một miếng bánh dày trắng nõn nà bị bọn họ đặt trong cối đá, từng chày từng chày nện xuống, giã đến độ mềm mại thơm ngon, toàn thân tản ra hương thơm nóng hổi.

Nhóm người cao tuổi quá biết cách chơi, hai người khác ngồi trên ghế salon xem mà cả người nóng ran.

Dù sao vẫn là yêu thương cô, Cung Lục Sinh thấy cô lại bắn một lần nữa thì cũng buông lỏng, tưới hết tinh dịch vào chỗ sâu trong trong hoa huyệt cô.

Uông Sán bẹp một tiếng rút ra khỏi hậu huyệt, đè lên hõm eo cô mà bắn ra.

Cung Lục Sinh vén sợi tóc ướt nhẹp mồ hôi của cô ra sau tai, thấy vẻ mặt thỏa mãn của cô thì nhéo nhéo chóp mũi đỏ ửng: “Sao hả Bao Tô Bà*? Bốn người bọn tôi phục vụ cô có vừa lòng không?”

(*Bao Tô Bà: Một nhân vật trong Tuyệt Đỉnh Kungfu của Châu Tinh Trì, là bà chủ của khu nhà cho thuê toàn cao thủ võ lâm ẩn danh)

Khoé mắt Cung Hân còn vương một giọt nước mắt sắp rơi xuống, lông mi trên dưới đều bị nước mắt thấm ướt nên dính thành từng túm nhỏ, dáng vẻ được hung hăng yêu thương, giọng nói mềm mại ngọt ngào giống như một chiếc móc câu nhỏ cào lên trái tim người ta: “Ưm hừ, còn tạm được…”

Dáng vẻ ăn uống no đủ kia chọc cho Uông Sán đét lên cái mông nhỏ của cô một cái, xem cái dáng vẻ đắc ý vênh váo của em kìa!

Cung Hân được ôm đến trong bồn tắm ngâm nước ấm, vì nước ấm quá thoải mái nên cô còn ngủ gật, may là Uông Sán ôm cô, bằng không đã chìm luôn rồi.

Cung Hân ngủ dạo một giấc cũng đã tiêu bớt cảm giác buồn ngủ, lúc khoác áo tắm đi ra thì thần thái sáng láng, thấy ba người kia đã đến ban công nói chuyện phiếm, Tiêu Tông thì tương đối bận rộn vì lúc này ở trong nước là giờ Cung Bạch Vũ và Hoàng Ly làm bài tập về nhà, anh phải gọi video phụ đạo online.

Đêm đầu hè ở Luân Đôn hơi lạnh nhưng vẫn có thể chấp nhận được, cô đến bên cạnh Tiêu Tông, lên tiếng chào hỏi đứa con trai ngày nào đi học cũng mang thư tình về của mình.

“Xế chiều hôm nay mẹ đi dạo phố, mua rất nhiều quà cho con và Tiểu Lê đó.” Cung Hân dựa vào cánh tay của Tiêu Tông, giọng nói sau khi bị tình dục nhuộm đẫm lười biếng mê người, “Ngày kia mẹ quay về rồi, có nhớ mẹ không?”

“Hừ, cũng tàm tạm.” Bé con đẹp trai nhếch miệng lộ ra một chiếc răng hổ giống hệt cha mình.

Điện thoại di động được chuyền một vòng đến tay của mỗi người đàn ông, cuối cùng quay lại trên tay Tiêu Tông.

Chờ anh kiểm tra bài tập của hai đứa nhỏ xong, Uông Sán đã khui champagne, trong năm chiếc cốc thuỷ tinh chân cao sủi lăn lăn vô số những bọt khí trong suốt.

Cung Hân ngồi xếp bằng trên chiếc lounger* tròn ở bên ngoài, khăn tắm trên đầu lại xoa nhẹ mấy cái rồi gỡ xuống, mái tóc đen chưa khô tản ra, tạo thành hương hoa bạch trà ướt át.

(*lounger: Ghế thư giãn)

Gió đêm nhẹ phẩy qua góc áo của những người đàn ông, ánh đèn màu da cam bên ngoài chiếu vào màn sương mông lung của Luân Đôn ẩm ướt, phủ lên những đường nét của bọn họ một lớp viền vàng mềm mại, mỗi người đều trở nên mờ ảo mà lại vừa chân thực.

Cung Hân là người nâng ly trước, cười nói: “Cheers~”

Tiếng thuỷ tinh va chạm vào nhau tạo nên âm thanh trong trẻo, dưới ngọn đèn, miệng ly loé lên ba đốm sáng trắng đỏ lam mờ mờ, thời gian vẫn lặng yên trôi qua theo từng bọt khí nổi lên trong ly.

Đây là năm năm đầu tiên của chúng ta, nguyện năm năm sau, chúng ta vẫn có thể ở dưới bầu trời đầy sao này, cùng uống ly champagne này.
Chương kế tiếp