Thích Em Vô Cùng

Chương 148: Ngoại truyện 8 – Thiếu nữ Hân x thiếu niên Lục (H)
*Dòng thời gian tiếp tục sau chương Cheers 5P, nhưng dòng thời gian của ký ức là theo sau những mảnh vỡ kỉ niệm của chương 44.

“Không phải không cho em đi bar mà tôi chỉ muốn có một trong ba bọn tôi đi cùng em thôi, hơn nữa tửu lượng của em cũng đâu phải là rất cao…” Cung Lục Sinh rút một chiếc khăn bông đưa cho Cung Hân, người vừa đánh răng xong bên mép vẫn còn dính bọt trắng.

Cung Hân làm ướt khăn bông dưới vòi nước, nhăn mũi làm mặt quỷ với người đàn ông trong gương: “Mấy năm nay em chưa uống say lần nào, cũng chỉ có lần đó đi Hồng Kông với Uông Sán…”

Cung Lục Sinh đánh một cái lên mông cô: “Em còn nhắc đến chuyện này à?”

Thật ra mỗi một lần bắt được Cung Hân uống rượu, Cung Lục Sinh đều sẽ nghĩ đến một đêm hè điên cuồng nọ.

Đó là một năm trước khi Á Vận Hội được cử hành tại Quảng Châu.

Cả nhà Cung Nhị Sinh vẫn còn đang ở trong căn nhà tái định cư, việc dọn nhà đến khu chung cư mới cũng đã hoàn thành, các hàng xóm láng giềng đều mong năm nay có thể ăn tết âm lịch ở nhà mới.

Hồi tháng năm Cung Lục Sinh đã hoàn tất triển lãm tốt nghiệp, cùng với người của studio thuê một toà nhà bốn tầng nào đó ở thôn Thành Trung, quận Thiên Hà để xây thành studio, hắn và mấy người bọn A Vô đều ở đó.

Nhà anh hai có một cô em gái nhỏ mới thi vào trường cao đẳng, trong khoảng thời gian này hắn cứ luôn tránh mặt, chưa về ngôi nhà tái định cư đó lần nào.

Dù sao thì dáng dấp duyên dáng yêu kiều của cô gái mười tám tuổi nọ cứ luôn bất tri bất giác khảy lên trái tim hắn.

Khi đó ngành sản xuất trên toàn quốc đang vào thời kỳ đầu của quá trình phát triển, tạp chí truyện tranh là mảng công tác chủ yếu lâu dài của bọn hắn, mỗi một người ở studio đều có tác phẩm, Cung Lục Sinh thậm chí còn đang vẽ song song hai bộ manga cho hai tạp chí khác nhau.

Mấy chàng trai đảo lộn ngày đêm không ngừng chạy deadline, bình thường không có thời gian để theo đuổi sở thích cá nhân, cũng chỉ sau khi giao bản thảo xong mới đến Cashbox* hát karaoke uống rượu, phóng túng một đêm.

(*Cashbox – 钱柜 Party World: tên một quán karaoke lớn ở Quảng Châu)

A Vô từ phòng rửa tay về, vừa ợ rượu* vừa chia sẻ với mọi người rằng ở phòng kế bên có mấy cô gái hát hay cực.

(*Ợ rượu: sau khi uống nhiều rượu thường sẽ nấc hoặc ợ lên, lúc này hơi thở sẽ có mùi rượu)

Khi cậu ta đi ngang qua thì đúng lúc có người từ trong phòng mở cửa ra, cậu ta trộm liếc một cái, mấy em trong phòng đều xinh cực kỳ.

Vừa nghe nói phòng bên cạnh có người đẹp thì đám trai tơ trong phòng đặt riêng đều tươm tướp tươm tướp, mỗi người đều lấy đủ cớ để ra ra vào vào, Cung Lục Sinh chỉ biết lắc đầu cười nhạo bọn họ chưa trải sự đời.

Sau nửa đêm trên hành lang của quán karaoke chỉ còn lại tiếng hát lác đác, tiếng chơi oẳn tù xì phạt rượu từ trong cửa phòng không khép kín lọt ra, bọn A Vô nằm ngã trái ngã phải lung tung trên sofa, Cung Lục Sinh cũng có chút men say, lúc đứng lên đá vỏ chai rượu ngã lăn ra đất kêu loang choang.

Đi toilet xong hắn rửa mặt ở bồn rửa tay rồi bước ra, lúc ở hành lang nhìn thấy một nam sinh đang kabedon* một cô gái, hắn liếc mắt một cái, cô gái nọ bị nam sinh kia che kín mít.

(*kabedon: Dồn đối phương vào tường, rồi sau đó... cưỡng ôm hay cưỡng hôn thì tùy. (Kabe có nghĩa là bức tường, còn "don" là âm thanh được tạo ra khi bạn đập tay vào tường))

Ở quán karaoke vào lúc đêm khuya thì rất hay gặp những tình huống như thế này, Cung Lục Sinh không để ý, lắc đầu đi ngang qua bọn họ.

Nhưng một câu nói của nam sinh nọ lại đóng đinh hắn ngay tại chỗ.

“Cung Hân, em đừng có giả vờ… Trong số các học sinh thi vào trường nghệ thuật đều đồn em và thầy Từ đã ngủ với nhau nên ông ta mới quan tâm em như vậy…”

Cung Hân? Là Cung Hân nhà hắn đấy ư?!

Cung Lục Sinh quay phắt đầu lại, thấy được cô bé mà hắn đã lâu không gặp từ khe hở mơ hồ trước người nam sinh kia. Cô hơi buông thõng hai tay, cả khoé mắt lẫn gò má đều ửng hồng.

“Thầy Từ là một người bận rộn như thế, ấy vậy mà lại đặc biệt ưu tiên chỉ dạy từng chi tiết nhỏ trong mỗi một bài hát cho em, vậy nên điểm bộ môn của em mới cao thế đúng không… Ngủ với người đã có vợ làm gì? Ngủ với tôi không tốt hơn à? Hửm? Nếu như em không muốn thuê phòng thì giờ ta có thể vào WC làm tạm một phát?”

Từng câu từng chữ của nam sinh kia toả ra mùi tanh tưởi khiến dạ dày Cung Lục Sinh nổi sóng, lệ khí từ lòng bàn chân vọt thẳng lên trán. Hắn vốn không kịp suy nghĩ, xoay người muốn đạp vào đùi người nọ.

Nhưng hắn chậm mất một bước.

Nữ sinh bị vây trong bóng đen chợt nhấc chân đạp mạnh vào đũng quần nam sinh kia một cái, trúng thẳng vào mục tiêu. Nam sinh gần một mét tám trong nháy mắt bưng háng, há miệng run rẩy nhảy đổng lên tại chỗ.

“Điểm bộ môn của tôi đạt hạng nhất là bản lĩnh của tôi, chính cậu bị loại không thi nổi trường muốn học, liên quan quái gì đến tôi?”

Hai má Cung Hân đỏ hây hây, đôi mắt mờ sương, rõ ràng là cũng ngà ngà say, còn vừa nói vừa ợ: “Hức… Muốn ngủ với tôi à? Vào WC soi lại cái mặt cậu đi! Cho dù tôi muốn 419 cũng sẽ không, sẽ không chọn cái cây củi mục như cậu nhá… Hức, người thì cao chừng đó, kết quả chỉ là, chỉ là một quả ớt chỉ thiên thôi.”

Nam sinh kia thẹn quá hóa giận, vừa “hỏi thăm” mẹ già của Cung Hân, vừa nhịn đau muốn túm cô: “Bà già mày…”

Còn chưa nói dứt câu thì đã bị Cung Lục Sinh một chân đá ngã, vóc dáng cao lớn “rầm” một tiếng lăn quay ra đất, bưng xương sườn hô to: “Má mày, mày là ai thế!”

Cung Lục Sinh nhìn chằm chằm vào con rệp trên đất, trong giọng nói tràn ngập lửa giận: “Người mày mới mắng là chị dâu tao đấy.”

Hắn giơ tay đỡ lấy cô gái đang lảo đảo, nghiêng người đứng chắn trước mặt cô, nói tiếp: “Tao là chú nhỏ của con bé.”

*

“Không phải, Cung Hân, sao em lại quen mấy loại người như thế hả? Kiểu người gì thế!” Cung Lục Sinh tức gần chết kéo Cung Hân đi về hướng cửa lớn, sải chân vừa gấp vừa dài.

“Bọn em cùng học chung một thầy bộ môn, hồi trước thằng đó cứ quấy rầy em trên QQ, rất phiền…” Cung Hân bị lôi đi, đèn thuỷ tinh xa hoa của Cashbox trôi nổi trước mắt cô tạo thành vô số những chiếc bóng chồng lên nhau sặc sỡ loá mắt. Cô bị Cung Lục Sinh lôi đến độ gần như bay lên: “Cung Lục Sinh, đi, đi chậm một chút…”

“Cậu ta nói thật à? Em và thầy em…?” Bước chân Cung Lục Sinh chậm lại một chút, không nhịn được muốn chứng thực những lời mà con rệp kia vừa nói.

Cung Hân chợt dừng lại, hung hăng muốn giãy ra khỏi bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình nhưng Cung Lục Sinh túm cô quá chặt, cô không giãy ra được nên chỉ có thể cau mày lớn tiếng nói: “Không có! Em không biết tin đồn nhảm nhí này bắt đầu lan truyền từ khi nào!”

Ba năm cấp ba vừa qua của cô đều rất bình thường, cũng chỉ có mối tình đầu khiến cô cảm thấy khó chịu mà thôi, tuy nhiên những năm qua cũng hòa đồng với các bạn học khác, nhưng học sinh lớp mười một có phần hơi trưởng thành, không cười nhạo người khác ngay trước mặt đối phương như trẻ con nữa.

Nhưng không biết thế nào, khoảng thời gian sắp bắt đầu thi nghệ thuật, có một số lời đồn và hiềm khích kỳ quái đen tối bắt đầu lan truyền, nói rằng cô và thầy bộ môn dan díu với nhau, vợ thầy coi cô như cái gai trong mắt.

Suýt chút nữa thì cô bị ảnh hưởng, cũng may cuối cùng vẫn một mạch lấy hết điểm cao của môn chuyên ngành và ba môn nhỏ*.

(*Ba môn nhỏ: kỹ năng thanh nhạc, nhạc lý và luyện tai)

Chuyện Cung Hân chuyển trường cấp hai nhiều lần Cung Lục Sinh cũng biết một chút, khoảng thời gian chuẩn bị thi vào trường nghệ thuật đó, hắn và Cung Hân chạy tới chạy lui giữa làng Đại học và nội thành suốt, hắn biết cô hát rất hay, mỗi lần hai người lắc lư trên tàu điện ngầm, luôn có tiếng hát đứt quãng truyền vào tai hắn.

“Sorry, là tôi không đúng.” Hắn lần nữa kéo Cung Hân đi tới cửa, “Cung Hân, tôi tin em.”

Cung Hân cuối cùng không nhịn được, chân trước vừa đạp ra khỏi cổng lớn của Cashbox, chân sau đã xông đến một bụi cây xanh biếc ven đường, đỡ lấy thân cây nôn ra đầy đất. Cung Lục Sinh không cản cô kịp, mái tóc dài của cô gái lắc lư lộn xộn trước ngực, cả tóc và quần áo đều không tránh khỏi bị dính bẩn.

Cung Hân sau khi nôn xong cũng không còn tỉnh táo nữa, dường như càng say hơn một chút, vẻ mặt tội nghiệp lẩm bẩm: “Em như thế này không thể về nhà được, mẹ sẽ mắng em mất…”

Trên người Cung Lục Sinh không có khăn tay, vì vậy hắn bèn lấy luôn vạt áo phông lau đi vệt nước bẩn bên khoé miệng cô, tức giận nói: “Em cũng tự biết mình thế này xấu mặt lắm à? Không biết uống rượu thì cũng đừng có học đòi theo người ta uống rượu chứ.”

“Làm sao bây giờ… Hu hu, Cung Lục Sinh, chú giúp em đi…”

Chú mèo nhỏ lúc say nói chuyện cứ õng ẹo chảy nước, nước mắt nước mũi đều trét hết lên áo của Cung Lục Sinh, nước bọt chua lòm còn treo bên mép cô.

Bộ ngực căng đầy cũng bị nước bọt làm ướt một ít, dưới chiếc áo phông trắng mơ hồ hiện lên viền áo nịt ngực đen, một đen một trắng dưới ánh đèn neon xa hoa truỵ lạc rơi vào khoé mắt Cung Lục Sinh.

Cung Lục Sinh đè ngọn lửa đang tràn lan khắp cơ thể xuống, nhíu mày dời mắt.

Hắn nhìn quanh, nhớ rằng cả con đường này chỉ có một khách sạn duy nhất. Hắn hỏi Cung Hân: “Đêm nay em nói với anh hai và chị dâu rằng mình sẽ không về nhà phải không?”

Giờ đã là rạng sáng ba giờ, ánh trăng trốn vào sau đám mây đen, trên lối đi bộ thỉnh thoảng sẽ có một vài chiếc xe đạp chạy vút qua.

Cô gái bên cạnh không trả lời hắn, cả người miễn cưỡng nửa tựa vào người hắn, mí mắt khép hờ lẩm bẩm mấy lời lúc say.

Cả hai người bọn họ đều có mùi không dễ ngửi, có mùi của thuốc lá và rượu, còn có cả mùi chua lè khó tả.

Hắn cũng nửa tỉnh nửa say, vừa định đi toilet xong sẽ quay trở lại phòng kéo bọn A Vô đang nằm trên ghế đi về nhà ngủ, nhưng không ngờ lại gặp người cháu gái bé nhỏ này trên đường quay về.

Các tài xế taxi chực chờ trước cổng Cashbox vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người họ, Cung Lục Sinh biết dáng vẻ hai người thế này khiến hắn trông rất giống như “gian thi”.

Lắc lắc đầu đuổi bớt men say đi, Cung Lục Sinh hơi ngồi xổm người xuống khiêng Cung Hân lên vai. Hắn muốn đặt một căn phòng cho Cung Hân ngủ, còn bản thân mình thì gọi xe về nhà.

Người nằm nhoài trên lưng ôm lấy cổ hắn, từng câu nói nỉ non khi say của người nọ đánh vào sau tai hắn, sau đó lại truyền vào ốc tai hắn.

“Hành lá… Hành lá xào thịt bò!”

“Mẹ ơi con thi đậu đại học rồi…”

“Vì sao bọn họ cứ nói xấu sau lưng con mãi thế?”

“Cung Lục Sinh… Ưm, Cung Lục Sinh ơi…”

Đèn tín hiệu chuyển xanh, Cung Lục Sinh xóc xóc cô gái trên vai, duỗi chân đi về phía khách sạn ở bên kia đường lớn.

Lỗ tai hắn bị gọi đến phát ngứa, bụng dưới cũng ngứa, nhưng hắn lại không muốn cắt ngang Cung Hân. Lưng hắn vừa vặn bị đôi gò mềm mại kia đè ép, hắn phải kịp lúc thu hồi lại đống suy nghĩ tán loạn trong đầu.

Mà từng tiếng từng tiếng gọi tên hắn đó lại lặng lẽ gieo một hạt mầm nhỏ trong lòng hắn.

*

Thẻ phòng vừa mới “tích” một tiếng mở cửa ra, Cung Hân đã lập tức la hét đòi nôn, Cung Lục Sinh vội vàng đưa cô vào phòng tắm.

Nhưng cô không nôn ra được gì cả, Cung Hân tựa vào bồn tát nước lên rửa mặt, thuận tiện súc miệng sau đó nhũn chân trượt xuống ngồi dựa lưng vào bồn tắm, ánh mắt rã rời, mi mắt sụp xuống, cũng không biết là tỉnh rồi hay là vẫn còn say.

Cung Lục Sinh lấy khăn nóng, ngồi xổm xuống bên cạnh lau mặt giúp cô, nhớ tới chuyện Cung Hân gặp tối nay, khó được lôi vai vế “phụ huynh” ra để mà thuyết giáo cô: “Ai nói gì thì kệ họ, miệng ở trên người người ta, em không quản được chuyện người ta dùng nó nói chuyện hay là ăn phân.”

Cung Hân cúi đầu cười khẽ một tiếng: “Họ luôn nói em ngủ với người này, ngủ với người kia… Nói như thể đang nằm trên giường nhà em vậy? Em còn chẳng biết cao trào là cái gì cơ… Sau năm lớp mười em còn chẳng có bạn trai nữa là…”

“Nói cái gì đó!”

Trái tim Cung Lục Sinh loạn nhịp mất một giây, đề tài này đã vượt ra khỏi hình thức ở chung thường ngày của hai người. Hắn tức tốc lấy khăn mặt bịt miệng cô, lau cái miệng nhỏ của cô đến đỏ rực, thoạt nhìn như mới bị người ta hôn…

Suy nghĩ đột nhiên toát ra trong đầu khiến Cung Lục Sinh càng hoảng sợ hơn. Đệt, Cung Lục Sinh, mày điên rồi!

Khoảng cách này quá gần rồi.

Nếu bỏ qua mối quan hệ chú cháu trên danh nghĩa thì chỉ còn lại cảm giác ái muội của cô nam quả nữ đang ở trong cùng một căn phòng. Tiếng chuông cảnh báo trong đầu Cung Lục Sinh réo vang, hắn phải rời khỏi đây ngay.

Hắn kéo cô gái mềm oặt dưới đất về phòng ngủ: “Em tự lên giường ngủ đi, tôi phải đi đây.”

Chỉ là hắn còn chưa đi đến bên giường thì cánh tay đã bị người ta nhẹ nhàng kéo, thực ra Cung Hân không dùng sức, nhưng Cung Lục Sinh khựng lại, đôi chân giống như bị một sợi dây vô hình trói chết tại chỗ.

Bàn tay nhỏ bé hơi lạnh men dần theo cánh tay hắn leo lên tới khuỷu tay, máu nóng cũng vọt tới bụng nhỏ và ót.

Một tiếng nỉ non nhẹ bẫng rơi vào lòng hắn: “… Lên giường? Chú muốn ngủ với em à?”

“Cung Hân, em say rồi.” Hắn cắn chặt răng, cơ bắp trên cánh tay căng thẳng.

Cung Lục Sinh nghĩ chắc chắn hắn cũng say rồi nên mới không cất bước nổi đúng không?

“Em không say, em biết chú là ai…”

Cô vừa nói vừa ợ một cái, đầu ngón tay dò vào ống tay áo phông của hắn, theo bả vai trượt đến xương quai xanh, khẽ kéo sợi dây chuyền vàng bị nhiệt độ cơ thể nóng dần lên: “Chú là, chú nhỏ, của em…”

Nồng độ cồn trong cơ thể Cung Lục Sinh dường như bị một câu xưng hô nũng nịu này đẩy lên đến mức cao nhất.

Khoảng cách bị hắn cố gắng kéo dài ra suốt mấy tháng qua thất bại trong gang tấc, tiếng “chú nhỏ” nọ quanh quẩn trong lòng hắn.

Cung Lục Sinh cầm lấy bàn tay đang mân mê xương quai xanh của hắn cách một lớp quần áo kia, giọng nói đã hơi khàn khàn: “Biết tôi là chú em là tốt, em say rồi.”

Hắn cường điệu lại một lần nữa, cũng nhắc nhở chính mình thêm một lần nữa.

Đây là cháu gái mày, con bé cũng họ Cung như mày.

Nhưng trong lòng lại có một giọng nói cười nhạo hắn lừa mình dối người.

Mùa hè năm trước cái nóng của Quảng Châu leo lên đến mức báo động vàng*, mặt trời thiêu cháy mặt đất, bởi vì cần tìm một tập tranh cũ nên hắn quay về căn nhà mà nhà họ Cung đang sống tạm thời, vừa vào cửa liền nhìn thấy Cung Hân mặc quần short áo ba lỗ, ngồi xếp bằng trên sàn.

(*Mức báo động vàng: )

Cô gái cuộn mái tóc đen dài lên để lộ phần gáy thon dài xinh đẹp, lúc nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại, Cung Lục Sinh mới phát hiện miệng cô còn đang cắn một cây kem.

Kem sữa bò, là loại kem mà trước kia bọn hắn từng trộm từ tủ lạnh trong siêu thị của Cung Nhị Sinh.

Mà quạt gió ở dưới đất lặng lẽ thổi phất vạt áo ba lỗ của cô lên, một mảng da thịt trắng nõn nà trêu chọc lồng ngực vốn đã vô cùng khô nóng của hắn.

Chụt một tiếng, Cung Hân rút que kem trong miệng ra, hỏi hắn sao đột nhiên về thế.

Hắn đột nhiên mất tiếng, cả đầu bị một tiếng “chụt” đó chọc cho hắn tâm phiền ý loạn.

Đêm đó sau khi Cung Lục Sinh quay về ký túc xá làng Đại học vẫn không thể quên đi được mùi sữa bò ngọt ngào đó.

Cổ họng hắn ngứa ngáy, bức thiết muốn ăn được cây kem đó của Cung Hân nhưng không mua được loại đó ở siêu thị nhỏ của trường đại học, vậy nên hắn chỉ đành mua một hộp sữa tươi chắp vá tạm.

Nhân lúc tắm hắn thư giải một lần, nhưng ngay khoảnh khắc bắn ra, thứ hắn nghĩ tới là cái miệng nhỏ ngậm kem của người nào đó.

Hắn đã sớm không coi cô như con nít nữa, vậy nên mới phải giảm thiểu số lần về nhà.

Cung Hân giống như đứng không vững, lần nữa tựa vào trên người hắn, núi đồi nhấp nhô dưới lớp áo phông trắng dán chặt lên cánh tay cứng đờ của hắn: “Vậy chú cứ đơn giản coi như em say đi, chuyện xảy ra đêm nay chính là một bí mật…”

Cứ đổ hết mọi tội lỗi xảy ra đêm nay cho cồn là được rồi, cái Cung Hân muốn chính là như thế.

Mà Cung Lục Sinh cũng nghĩ như vậy.

Sau một hồi nghiêng trời lệch đất, Cung hân rơi vào đám mây mềm mại.

Một đám mây bão đè xuống trước mắt, dây chuyền vàng trượt ra khỏi cổ áo Cung Lục Sinh, ánh vàng kim loại li ti đung đưa bên khoé mắt cô giống như từng ánh chớp rạch mở đêm tối, cảm giác bị áp bách mãnh liệt xông thẳng tới.

“Cung Hân…” Cung Lục Sinh dường như muốn nói gì đó nhưng lại chỉ có thể hô tên cô.

Tựa như một chút lý trí cuối cùng còn sót lại nói cho hắn hắn không thể tiếp tục ở lại nơi này, thế nhưng vẫn bị cô kéo đến gần.

Khóe mắt Cung Hân nóng lên, tự tay che miệng hắn: “Đêm nay chú không nên gọi em là Cung Hân…”

Như thế sẽ không còn nhớ tới quan hệ giữa em và chú nữa.

Cung Lục Sinh chính là một chàng bướm bay lượn giữa những khóm hoa, Cung Hân sẽ không khờ dại mà nuôi hy vọng xa vời rằng hắn sẽ ngừng lại vì một nàng sâu róm như cô, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc thay đổi hình thức ở chung với hắn.

Nếu đã như thế, vậy thì cô chỉ cần có được một đêm nay là đủ rồi.

Cô vô cùng mong muốn có người có thể ôm cô ngủ, mà người cô gặp vừa hay là Cung Lục Sinh. Cung Hân lại lôi một thoáng tim đập nhanh của thời thiếu nữ nọ ra nếm thử, cảm giác đó vẫn còn mang theo một chút chua chua ngọt ngọt.

Cung Lục Sinh nhìn vào mắt cô, đầu mày khóe mắt của thiếu nữ đều chứa đầy dục vọng nóng bỏng, mái tóc đen xoã tung trên lớp chăn lông ngỗng trắng muốt, vẫn là một đen một trắng đâm vào ánh mắt hắn đến phát đau.

Chỉ có từ lông mi khẽ run và đầu ngón tay lẩy bẩy của Cung hân, Cung Lục Sinh mới có thể nhìn ra được sự khẩn trương bên dưới lớp vẻ ngoài giả vờ bình tĩnh kia của cô.

Rõ ràng là một chú sâu róm mà lại muốn biến thành bướm cơ đấy.

Hắn ngậm lấy đầu ngón tay tròn trịa của Cung Hân, hôn qua cổ tay mảnh khảnh, liếm lên cánh tay màu trắng sữa, cuối cùng cắn một cái ở nơi khuỷu tay rồi từ từ đứng lên.

Dường như có một luồng điện tí tách lan tràn từ đầu ngón tay đến ngực Cung Hân, mà người đàn ông đứng dậy khiến Cung Hân cho rằng hắn muốn đi. Cô nóng nảy, hai chân trườn đến khoá chặt thắt lưng hắn: “Chú! Chú đừng đi chứ…”

Cung Lục Sinh cúi người xuống đỡ lấy lưng cô, nhấc người một cái ôm cô lên giống như ôm một đứa bé, đi nhanh về phía phòng tắm: “Không đi, tắm trước cái đã.”

Nước trong bồn tắm từ từ dâng lên, nhiệt độ cũng thế.

Hơi nước mờ ảo tràn lên khắp mặt kính, hai bóng người trần trụi đắm chìm vào cái hôn môi đó. Cung Lục Sinh câu lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, dây dưa đòi lấy. Hắn phát hiện Cung Hân vẫn còn một chút ngây ngô, điều này khiến hắn có phần mừng rỡ mà chẳng rõ lý do.

Hắn hôn lênphần cổ thon dài của cô, dọc theo đường cong của nơi đó đi tới xương quai xanh lõm xuống, lượn vòng trêu chọc. Mặt nước ấm áp tràn đến háng hắn, hắn ngâm tay mình vào nước, chờ cho nó đã ngâm ấm lên rồi mới đi đùa bỡn hai bầu ngực của thiếu nữ.

Đèn phòng tắm quá sáng, chiếu lên người Cung Hân khiến da thịt cô trắng đến phát sáng, mà hai điểm nhỏ ửng đỏ trước ngực kia lại giống như quả mọng mọc trên nền tuyết trắng. Hắn dùng hai ngón tay vân vê trêu đùa, dẫn tới người nọ phát ra một trận thở dốc.

Cung Hân ôm lấy mái tóc húi cua của hắn, hai đầu gối quỳ trong bồn tắm không ngừng nhũn ra và run lên. Nước nóng ngập qua mông cô, dòng nước ấm vây quanh lấy nơi riêng tư, thảm lông hơi xoăn cũng ướt đẫm.

“A…”

Cung Hân khẽ rên một tiếng. Cung Lục Sinh luồn một bàn tay xuống dưới trêu chọc hai cánh hoa môi của cô, ngón tay mang theo từng dòng nước ấm đẩy ra hai cánh hoa mịn màng, nhẹ chạm vào và lượn vòng ở âm đế.

Hoa hạch từ từ nhô ra khỏi nhuỵ hoa, trơn trượt bóng loáng và cứng lên, Cung Lục Sinh cắn lên thịt vú của cô một cái, khàn giọng cười nhẹ: “Thật đáng yêu, nó đang từ từ to dần này.”

Khuôn mặt Cung hân nóng kinh người, hu hu hức hức mà tống đầu vú đến bên mép của người đàn ông, nuôi hy vọng hão huyền có thể chặn miệng hắn lại.

Cung Lục Sinh tăng nhanh động tác cào gảy, tay kia cũng trượt vào trong nước chọc vào miệng huyệt khẽ nhếch. Hắn thử thăm dò nhẹ nhàng cắm vào huyệt non nửa ngón tay, huyệt thịt non mềm trơn trượt nhanh chóng siết lấy hắn, liên tục đóng đóng mở mở.

“Cái miệng nhỏ này thật là biết hút…” Cung Lục Sinh cười khẽ.

Nơi mà đầu ngón tay chạm đến cực kỳ nóng, cũng không biết là do nhiệt độ cơ thể của Cung Hân hay là vì nước quá nóng, hắn có một loại ảo giác rằng giây kế tiếp mình sẽ bị hoà tan trong thân thể cô.

Một ngón tay với đốt ngón tay rõ ràng cứ thế ra ra vào vào trong huyệt, ái dịch dinh dính bị mang ra khỏi đó rất nhanh đã tiêu tán trong nước, ngay giây sau nước ấm bị mang theo chảy vào trong đường đi căng mịn, khiến cho bên trong trở nên càng ướt càng nóng.

Một ngón tay đùa giỡn trên âm hạch cũng không ngừng lại, quanh năm cầm bút khiến cho đầu ngón tay của hắn có một lớp chai mỏng, cọ xát thật nhanh trên âm hạch bóng loáng.

Toàn thân Cung Hân nóng lên, kìm lòng không được mà tuôn ra từng tiếng rên rỉ liên tiếp. Qua màn hơi nước mờ ảo, cô rũ đầu nhìn dương vật đang đứng thẳng trong nước, quy đầu đỏ thẫm khiến mắt cô nóng lên.

Thực ra Cung Lục Sinh cũng chẳng phải là hạng người kiên nhẫn đến thế, tiếng rên rỉ nũng nịu của thiếu nữ sau khi lọt vào tai hắn đã lập tức tụ tập lại thành một dòng nhiệt nóng rồi vọt đến giữa hai chân hắn. Hắn đã cương đến mức hơi khó chịu, nhưng hôm nay vẫn từ từ từng chút một khai thác Cung hân, trong tiểu huyệt đã cho thêm một ngón tay, huyệt thịt lít nhít siết lấy hắn, côn thịt cũng nhảy lên trong nước.

Đến thời điểm này đầu óc hắn sẽ không tỉnh táo cho lắm, ý chí đương nhiên cũng chẳng kiên định gì cho cam, chỉ riêng ngâm mình trong nước nóng, ngón tay đút vào trong cơ thể Cung Hân mà hắn thậm chí còn cảm thấy mình một giây sau sẽ bắn ra.

Hắn rút ngón tay ra, xoa âm hạch nhỏ của cô, hỏi: “Hân, có được không?”

Cung Hân không đáp lại hắn, chỉ lắc lắc vòng eo mềm mại coi như là ngầm cho phép.

Tiếng nước rào rào từ trên người ào ạt chảy xuống, Cung Lục Sinh bước ra khỏi bồn tắm, kéo khăn tắm qua bọc lấy Cung Hân ôm về giường, tiện tay cầm lấy bao cao su ở chỗ đặt đồ rửa mặt.

Người thực sự không mấy tỉnh táo, Cung Lục Sinh phát hiện mấy ngón tay xé lớp giấy bạc kia đều đang phát run.

Toàn thân cô gái đang lọt thỏm giữa lớp chăn đệm mềm mại nổi lên sắc hồng phấn, như quả anh đào bị rách lớp vỏ ngoài mềm mại, chất lỏng rỉ ra đó nhuộm hồng đầu gối, khuỷu tay và khoé mắt cô, cực kỳ xinh đẹp.

Vừa rồi chỉ mới hai ngón tay mà đã bị ép chặt như nêm cối, Cung Lục Sinh sợ cô khó chịu, lại cắm hai ngón tay vào. Động tác của hắn khiến cho chiếc thắt lưng mềm dẻo của Cung Hân trong nháy mắt ưỡn cao lên rồi lại buông xuống, một tiếng khóc uyển chuyển dịu dàng cũng vuột ra khỏi miệng, rơi vào trái tim Cung Lục Sinh.

Hắn tách đôi chân đang kẹp lại của Cung Hân ra xa nhau, cũng nâng hai đùi cô lên đẩy đến trước ngực cô, dụ dỗ cô: “Hân, tự ôm lấy chân nào.”

Cung Hân nghe lời, cùng một lúc co cái chân còn lại lên, ôm lấy đầu gối lẩm bẩm: “Chú nhanh lên một chút đi…”

Lúc ngón tay rút ra dính đầy chất lỏng trong suốt, nơi giữa hai cánh hoa cũng chảy ra một chút mật hoa, từ mông chảy vào giữa kẽ mông. Hơi thở kiều diễm ấm áp trôi nổi trong không khí, Cung Hân mơ hồ nghe thấy được vị hoa hoè ngọt ngào, không biết có phải là do mùi sữa tắm dính phải trong bồn tắm khi nãy hay không.

Thứ lần nữa đi vào trong cơ thể cô là vật cực nóng của Cung Lục Sinh, một tấc rồi lại thêm một tấc, Cung Hân có phần không thích ứng nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.

Cung Lục Sinh vẫn tiến về trước, mãi cho đến khi vào đến tận cùng. Cảm giác thoải mái khi bị bốn bề ấm áp bao quanh khiến hắn khẽ thở dài một tiếng, thấy Cung Hân không khó chịu hắn mới chậm rãi lắc eo mông.

Dương vật rút ra cắm vào trong nhục huyệt phiếm hồng, Cung Hân ôm chặt chân, xuyên qua nước mắt ậng lên trong hốc mắt, cô nhìn thấy một cây gậy to dài giã vào cơ thể mình ra sao rồi những giọt nước li ti bị lôi khỏi huyệt, vẽ ra một đường parabol trong không trung, cuối cùng rơi xuống trên bụng cô thế nào.

Cung Lục Sinh dường như dễ như trở bàn tay là có thể nện vào cái điểm có thể khiến cô run rẩy đó, Cung Hận thậm chí còn không biết bản thân cô có thể ẩm ướt đến nhường đó. Tiếng nước òm ọp càng ngày càng dày đặc, người đàn ông cũng không đấu đá lung tung khắp nơi mà khi nặng khi nhẹ đụng đến chỗ sâu trong nhất của đường đi yếu đuối mềm mại.

“Em thít chặt quá… Cung Hân…” Cung Lục Sinh vẫn gọi cô bằng cả họ lẫn tên, hung ác dùng sức làm vài lần hòng giảm bớt cảm giác muốn bắn tinh đã bắt đầu trồi lên. Hắn oán giận chính mình không nên uống nhiều rượu như thế, khiến cho đêm nay giống như một gã trai tơ, mới bị nhục huyệt cắn mấy cái là đã muốn bắn ra rồi.

“A, quá nhanh rồi… Chú nhỏ, quá sâu rồi…” Cung hân cũng không đoái hoài tới đề nghị khi nãy của mình, bị từng làn sóng khoái cảm làm cho nước mắt chảy xuống.

Cô cảm giác mình giống như một chiếc thuyền nhỏ bị cơn sóng dập dờn cuốn ra xa bờ, dây thừng buộc vào chiếc cột bị kéo căng đến cực hạn, còn cô thì lại chỉ có thể mở mắt nhìn chằm chằm sợi dây đó từ từ đứt lìa.

Một tiếng gọi mang theo cảm giác cấm kỵ đó giống như một liều thuốc kích dục, gọi đến nỗi khoé mắt Cung Lục Sinh đỏ lên. Hắn cúi người hôn lên môi cô, eo mông di chuyển cực nhanh, cả cây dương vật rút ra rồi lại lút cán cắm vào, không hề lưu tình mà giã lên khối thịt mềm khiến Cung Hân nhíu mày rên rỉ kia.

Ngay khoảnh khắc dây thừng đứt đoạn đó, Cung Hân ưỡn thật cao eo rồi lại nặng nề rơi xuống mặt biển. Cô buông đôi chân run rẩy của mình ra, ôm lấy phần gáy ướt đẫm mồ hôi của người đàn ông, khẽ khàng lặp đi lặp lại: “Sắp hỏng rồi… Hỏng mất rồi…”

Cung Lục Sinh dừng lại chờ cô qua cơn co quắp này, giọng nói khàn đặc tới nỗi chính hắn cũng không nhận ra đó là giọng mình: “Sẽ không hỏng đâu, Cung Hân, thoải mái không?”

Cung Hân mới nếm thử cảm giác tốt đẹp của chuyện giường chiếu thật sự khụt khịt mũi gật đầu. Men say, buồn ngủ và cộng thêm cảm giác mệt mỏi rã rời sau khi cao trào, mi mắt phiếm hồng không nhịn được bắt đầu đánh nhau.

Sắp rạng sáng bốn giờ, Cung Lục Sinh cũng không tham chiến mà lại hung ác cắm rút thêm gần một trăm lần nữa, cuối cùng đè lên cái miệng nhỏ biết hút người ở chỗ sâu trong nhất của con đường thăm thẳm kia, vui sướng bắn ra.

Côn thịt vẫn cương cứng chôn sâu trong cơ thể Cung Hân, chóp mũi hắn cạ cạ vào cổ cô, dồn dập hít thở, chờ tới lúc gượng chống người ngồi dậy mới phát hiện Cung Hân đã ngủ rồi.

Khoé môi hắn không nhịn được mà cong lên, hắn rút ra rồi tháo bao cao su xuống, cầm khăn mặt lau nơi riêng tư lầy lội cho Cung Hân.

Hắn cũng đã sớm đến cực hạn, đầu vừa dính gối đã ngủ. Đến ngày thứ hai hắn bị cuộc gọi của tổng đài gọi đến đánh thức, tổng đài hỏi hắn có muốn lùi giờ trả phòng lại không vì giờ đã qua mười hai giờ trưa rồi.

Cung Lục Sinh ngồi dựa vào đầu giường, nhìn khoảng trống không có người bên cạnh, nói với tổng đài không cần lùi giờ lại, giờ hắn dọn dẹp một chút rồi trả phòng ngay.

Cung Hân còn để lại cho hắn một mẩu giấy nhỏ, trên đó viết, là bí mật đó nha.

Trái tim dường như bị cạnh giấy sắc nhọn cứa qua, có một vài đoạn tình cảm đến cũng nhanh mà đi càng nhanh hơn, hắn còn chưa kịp bắt lại thì nó đã biến mất chẳng còn tung tích.

Sau đó Cung Hân cũng không nhắc đến chuyện xảy ra đêm đó, hắn cũng liều chết bảo vệ bí mật này.

Mà một năm sau đó khi hắn ở trước cửa nhà say đến mức như một con chó bị rơi xuống sông được Cung Hân xách về, Cung Hân nói họ là người nhà, thế là lại có một chút tình cảm gì đó lướt qua trái tim hắn.

Bây giờ Cung Lục Sinh đương nhiên biết loại tình cảm đó là gì, hắn đã từng hối hận chính mình biết đến quá trễ, cũng đã từng oán hận ông trời trêu ngươi người.

Mà khi Cung Hân nói chú Tiểu Lục, chú đã sắp bốn mươi tuổi rồi, cần phải bảo dưỡng một chút đi, sau đó bôi lên mặt hắn chút kem dưỡng da, Cung Lục Sinh lại cảm thấy thực ra cũng không muộn.

Chỉ cần sau đó cô vẫn còn ở bên cạnh hắn là được rồi.
Chương kế tiếp