Thích Em Vô Cùng

Chương 16
"Baby?"

"Dạ?"

"Tại sao con lại vẽ lên tường?"

"Mommy, không phải con muốn quậy phá, vì con khủng long này lớn quá không vẽ vào tờ giấy được~"

Cung Bạch Vũ vừa mới xuất hiện trên sân khấu thì bên trong hội trường yên tĩnh đã vang lên vài tiếng cảm thán kinh ngạc.

"A, đứa bé trai đứng ở phía trước thật đáng yêu!"

"Đáng yêu quá... là con lai sao?"

Thanh âm không lớn nhưng vì khán phòng khá yên tĩnh nên Cung Lục Sinh nghe thấy, trong lòng nhìn không được thầm mắng một tiếng.

Cái gì mà con lai, Quảng Châu lai Hồng Kông à?

Cung Hân và Cung Bạch Vũ đứng giữa sân khấu, ánh đèn chiếu sáng xuống làm cho hai người bị chiếu đến trắng lên, Cung Lục Sinh phải vuốt màn hình điện thoại xuống vài lần để giảm độ sáng xuống mới có thể chụp rõ khuôn mặt của họ.

Chà, thật là có chút lỗi với những bậc phụ huynh và mấy đứa trẻ bị làm tối đen bên cạnh.

Cả hai được cô giáo sắp xếp hát đoạn đầu của bài hát, cậu bé nói "Dạ?" một tiếng lại khiến xung quanh bắt đầu phát ra tiếng xôn xao bàn tán.

Nhìn cậu bé nghiêm túc nhảy theo nhịp điệu, hắn vô thức chậm rãi ngồi thẳng dậy, khóe miệng nhếch lên vẻ vui sướng.

Hừm, tên tiểu quỷ này vẫn không tồi.

Theo nhịp điệu của từng nốt nhạc, những bộ đồng phục sọc đỏ, trắng, xanh lớn bé trên sân khấu cũng biến hoá theo từng đội hình và vũ đạo khác nhau.

Máy ảnh của Cung Lục Sinh không hề rời khỏi người Cung Hân.

Tiêu Tông cũng vậy.

Kỳ thật Tiêu Tông cũng không muốn cố tình hướng về phía Cung Hân để chụp, chỉ là vị trí của Thái Hồng với Niên Niên tình cờ lại ở ​​ngay sau cô, không cần biết là hướng máy kiểu gì thì ít nhiều cũng sẽ hướng vào cô.

Hơn nữa anh không thể làm mờ độ sáng của máy quay giống người đàn ông bên cạnh, thế nên trong video, Cung Hân và cậu bé đều vô cùng phản chiếu.

Đôi mắt sau thấu kính máy quay lén liếc nhìn màn hình điện thoại của người đàn ông bên cạnh, rất nhanh liền quay lại vị trí ban đầu.

Hắn hồi tưởng lại cuộc đối thoại với người đàn ông trước lúc buổi biểu diễn bắt đầu.

"Căn 3302? Đó là Tiêu tiên sinh?"

Hôm nay cả hai mặc trang phục ngày thường giống nhau, giống áo thun trắng đến cả quần jean, chỉ là chữ tiếng anh trên ngực một bên là supreme chuyển sang bên kia là the north face.

Tiêu Tông gật đầu, một mục trong danh sách dự đoán trong lòng anh đánh dấu tích nhỏ.

Tiếp theo hắn tự giới thiệu mình, trực tiếp tặng cho Tiêu Tông một đáp án vui vẻ.

"Mấy ngày trước, vợ tôi có nói chuyện này với tôi, nói rằng Tiêu tiên sinh dọn đến ở căn 3302 là bạn cùng cấp ba của cô ấy. Anh nói xem, Quảng Châu nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, sao lại trùng hợp như vậy chứ?”

Người đàn ông nghiêng đầu, nở một nụ cười xã giao nhìn Tiêu Tông: "Tôi là chồng của Cung Hân, anh gọi tôi Lục Sinh là được."

Tiêu Công nghiến chặt răng trả lời: "Xin chào, cứ gọi tôi là Tiêu Tông."

“Tôi cũng không nghĩ lại trùng hợp đến vậy, cháu gái tôi lại học cùng lớp với Bạch Vũ.” Có lẽ có chút không cam lòng chịu yếu thế, Tiêu Tông nói ra nghi vấn cuối cùng của mình: “Đúng rồi, tôi vẫn luôn không hiểu rõ tại sao Bạch Vũ lại theo họ của mẹ vậy?”

Bởi vì họ của Cung Bạch Vũ, anh vẫn luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

"Bởi vì họ của Cung Hân quá hiếm thấy, tôi muốn cho Bạch Vũ theo họ Cung, lúc mới quen nhau tôi đã quyết định vấn đề này.

"Kỳ thật, Bạch Vũ họ gì cũng không sao cả, nó với Cung Hân đều là người nhà quan trọng nhất của tôi."

Cung Lục Sinh là ai chứ, là họa sĩ truyện tranh luôn đạt giải quán quân của danh sách xuất bản nhiều năm, nói đến loại kịch bản nửa thật nửa giả này không hề có chút do dự nào.

Sau khi nhận "nhiệm vụ" từ Cung Hân, hắn đem tất cả những kịch bản có thể xảy ra diễn qua trong đầu một lần, tự cảm thấy vui vẻ với chính bản thân, còn nghĩ về việc muốn thêm một đoạn ngắn giữa nam chính với nam phụ tuyến 18 vào tình tiết của tác phẩm kế tiếp.

Cảm nhận được sự trầm mặc của người đàn ông, Cung Lục Sinh thừa thắng đuổi theo.

"Đúng rồi, Tiêu tiên sinh có thể cho tôi số điện thoại được không? Sau đó cũng lấy số của tôi, sau này nếu căn nhà có vấn đề gì thì có thể liên hệ trực tiếp với tôi."

Ừm, cứ liên hệ trực tiếp với tôi, không cần quấy rầy "vợ" tôi làm gì.

Hắn đưa điện thoại ra giữa hai người, hào phóng bấm máy trước mặt Tiêu Tông.

Màn hình sáng lên, màn hình chính là ảnh tự chụp của cô đang cười hì hì, trên đầu có hai cái tai mèo đen, còn có vài sợi râu mèo trên mặt.

Tiếp đó hắn lại ấn mật khẩu điện thoại di động trước mặt anh, không hề kiêng dè.

“9-1-1-1-1-5”

*

Là sinh nhật của Cung Hân.

Tiêu Tông cũng nhớ rõ, ngày mười lăm tháng mười một của rất nhiều năm trước, cô gái ấy trốn tiết chạy lên sân thượng.

Hôm đó không có mặt trời, thành phố Dương Thành vào thu ẩm ướt, lạnh lẽo.

Cô gái lấy trong hộp bánh ra một miếng bánh kem, nó chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một miếng bánh kem bơ rất bình thường, phía trên đặt một quả dâu tây tưởng chừng như đã héo do để quá lâu, lá dâu tây cũng đã bắt đầu chuyển sang màu đen.

Cô gái nói, hôm nay là sinh nhật của cô ấy.

Anh hỏi tại sao lại không nói với anh sớm hơn.

Anh không được vui lắm vì không có chuẩn bị quà.

Anh chính là món quà tuyệt vời nhất mà năm nay em nhận được, cô gái nghiêng đầu cười vô cùng vui vẻ.

Tai anh có hơi nóng lên, né tránh tầm mắt của cô.

Cô cắm một ngọn nến màu hồng lên trên miếng bánh nhỏ, nến cô cũng lấy từ nhân viên bán bánh, sau khi cắm vào mới phát hiện không có bật lửa, anh là học sinh xuất sắc nên không hút thuốc lá.

Cô gái không hề ngại, nói anh hát cho cô nghe bài hát sinh nhật đi.

Tên học sinh xuất sắc nghe xong cau mày không muốn.

Cô gái vẫn không hề ngại, nheo mắt cầu nguyện trước ngọn nến không có lửa trong mười giây, sau đó mở mắt ra thổi vào không khí.

Anh hỏi cô ước cái gì.

Cô gái nhẹ nhàng quét một chút kem rồi bôi lên chóp mũi anh.

Ừm, mặc dù nói ra sẽ không linh, nhưng em hy vọng rằng sang năm có người có thể hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho em.

...

Tiêu Tông cảm thấy mình đã đi quá xa, nghĩ về quá khứ của vợ người ta trước mặt chồng của cô ấy.

Từ khi nào mà đạo đức của anh lại xuống thấp như vậy?

Anh kéo camera lại gần, cắt người phụ nữ luôn ẩn hiện trong màn hình ra ngoài.

Nhìn Cung Hân trên sân khấu đang cúi người chào khán giả, anh tự nhủ rằng có một số cảm xúc cần phải dừng lại.

Biết cô hiện tại sống rất tốt là đủ rồi.

Dừng ở thân phận chủ nhà và người thuê nhà là được.

Anh không thể vượt rào được nữa.
Chương kế tiếp