Thích Em Vô Cùng

Chương 17
“Mẹ của Bạch Vũ, người kia là cha của Bạch Vũ sao?”

Thái Hồng nhìn bóng người vai rộng eo thon kia, sát lại gần Cung Hân nhỏ giọng hỏi.

Cung Hân nhất thời không phản ứng lại, vừa định trả lời không phải thì đột nhiên nhớ tới người này có chút quan hệ với Tiêu Tông, vội vàng quay sang: “...Đúng vậy.”

“Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cha của Bạch Vũ. Sao anh ấy rời đi sớm vậy? Không đợi hai người sao?”

Lúc Thái Hồng vừa quay lại đã nhìn thấy người đàn ông đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô ấy còn chưa kịp nhìn kỹ hình dáng cha của Bạch Vũ.

Bạch Vũ lớn lên rất đẹp trai, mấy người mẹ quen biết nhau thường ngầm thảo luận về người cha thần bí của Bạch Vũ.

“Không có, anh ấy nói xe đậu ngoài trời rất nắng nên đi bật điều hòa trước, đợi chúng tôi làm xong việc.”

Lời này là sự thật.

Sau tiết mục của họ còn hai ba tiết mục nữa, trong đó có một tiết mục hát đồng ca của các bé lớp ánh trăng cho nên mấy đứa trẻ tiếp tục chờ ở dưới để được lên sân khấu, còn phụ huynh sẽ về chỗ ngồi trước.

Khi Cung Hân trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy Tiêu Tông cùng Cung Lục Sinh đang ngồi cạnh nhau, đầu đều to thêm một vòng.*

*Ý nói chuyện phức tạp khó giải quyết.

Nhưng lúc Tiêu Tông nhìn cô, chỉ gật đầu rồi đứng dậy rời đi.

Cô còn đang thắc mắc sao hôm nay Tiêu Tông rời đi tốt như vậy.

Cung Lục Sinh nói với cô rằng hắn đã giải thích rõ ràng mối “quan hệ” của bọn họ với anh.

“Không phải em nói anh ta là một người thích sạch sẽ sao? Ở cùng với vợ người khác, loại chuyện như vậy chắc anh ta không làm đâu.” Cung Lục Sinh đưa đoạn video vừa quay cho cô xem.

Cung Hân một bên mở đoạn video, một bên nghĩ thầm, ai biết được sau nhiều năm như vậy, liệu anh có hạ thấp đạo đức của mình không?

Kỳ thật cô cũng không muốn lừa Tiêu Tông, ngày đó ở khách sạn White Swan đúng thật là tâm huyết dâng trào, cũng ít nhiều mang theo bất mãn với thiếu niên ngày đó nên mới diễn vở kịch này.

Vốn tưởng rằng đặt tách trà xuống thì sẽ đường ai nấy đi, ai ngờ được say này anh lại trở thành khách thuê nhà của cô, lại còn nghiêm túc tin lời nói dối này.

Cô cũng không biết lúc Tiêu Tông trở về nước đã mang theo tâm tư gì.

Nhưng chờ đợi dưới gốc cây đa lớn, ở khách sạn White Swan thật sự có lỗi, chi một năm tiền thuê, như càng cua bỏ vỏ.

Cô có thể cảm giác được rằng lần này gặp lại, Tiêu Tông ít nhiều mang theo một thứ tình cảm mơ hồ, như con đom đóm lúc sáng lúc tối.

Có những người đàn ông cô có thể chơi đùa, có vài người cô lại không đùa nổi.

Giống như Tiêu Tông, trêu chọc một chút cũng có thể khiến anh tưởng là thật, nếu thật sự đem anh ăn thịt, khả năng anh sẽ trói cô đem đến Cục Dân Chính lấy giấy chứng nhận ngay trong hôm đó.

Với loại tính cách nghiêm túc như Tiêu Tông, cô không thể trêu, cũng không muốn chọc.

*

Cung Lục Sinh cũng lái xe GLS, xe của Cung Hân là Obsidian Black, của hắn là Arctic White, là cả hai mua cùng một lúc, do Cung Lục Sinh đồng thời trả tiền, người bán hàng 4S còn luôn miệng khen Cung Lục Sinh yêu vợ, hắn vô cùng mừng rỡ, cũng vui vẻ mà phụ hoạ theo.

Khẽ nắm lấy tay người khác, cô cũng chỉ có thể trợn trắng mắt, ngầm nhéo vòng eo không có mỡ của người đàn ông.

Sau khi Cung Bạch Vũ ra đời, Cung Lục Sinh đã đem bán mấy chiếc xe thể thao loại hai cửa trong nhà, đổi thành mấy chiếc SUV, tuy rằng Bạch Vũ không thường xuyên ngồi xe của hắn, nhưng hàng ghế sau xe luôn có một chiếc ghế cho trẻ em.

Tổng biên tập hiện tại của hắn là Tiger có chút ngạc nhiên khi lần đầu ngồi xe của hắn, nói tại sao không nghe gì về việc Cung tiên sinh đã kết hôn, rồi cả việc có con.

“Đến Beefun? Hay vẫn là Pinolo?”

Cung Lục Sinh sau khi hỏi liền cảm thấy buồn cười.

Trước kia hắn mở miệng chỉ hỏi đi hộp đêm hoặc quán bar nào, hiện tại mở miệng ra là hỏi đi nhà hàng gia đình hay công viên.

“Beefun đi, Tử Tử thích pizza và mì ống ở chỗ đấy.” Sau khi thắt dây an toàn cho Bạch Vũ xong cô ngồi vào ghế phụ.

Chiếc xe SUV màu trắng lái thẳng đến khu Thiên Hà, lúc đầu Bạch Vũ vẫn còn phấn khích, vẫn luôn bắt mommy phải cho xem lại bài hát cha-con mà họ biểu diễn.

“Ông nhỏ Lục, màn biểu diễn của cháu với mommy có tốt không?” Cậu bé phấn khích bỏ qua những hiềm khích trước đây, chủ động bắt chuyện với hắn.

“Tốt lắm, ông đã ghi âm cho hai người rồi, chờ sau này sẽ gửi cho ông bà ngoại cháu xem.”

Bọn họ có một nhóm WeChat cho nhà họ Cung, Cung Nhị Sinh là trưởng nhóm, tên nhóm đã được đổi thành “Cung lão gia vui vẻ.”

Tuy nói là nhóm gia đình nhưng về cơ bản những gì được đăng trong nhóm đều là về cuộc sống hàng ngày của Bạch Vũ.

Hôm nay Bạch Vũ mặc quần áo gì, đi đâu chơi đều đăng lên, nếu một ngày không đăng thì hai người ở Vân Nam sẽ phải ấn xem lại video suốt.

Đứa nhỏ bận rộn suốt cả buổi sáng rốt cuộc cũng mệt mỏi, đầu nhỏ tựa vào thành ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cung Hân tắt nhạc trên điện thoại đi, vặn nhỏ âm lượng đài của ô tô lại.

Cung Lục Sinh cũng tăng độ ấm của điều hòa thêm hai độ.

Hắn nhìn thời gian, thay đổi cầu vượt, chọn đi con đường dài hơn để Bạch Vũ có thêm chút thời gian nghỉ ngơi.

Lúc sáng vì để lên sân khấu, Cung Hân đã trang điểm rất chuyên nghiệp.

Lớp trang điểm không dày cũng không đậm, ở dưới mắt có vài ngôi sao nhỏ lấp lánh, là do mấy phụ huynh vì muốn phối hợp trang phục cổ động, đã thảo luận cả đêm quyết định sẽ trang điểm thống nhất.

Những tia nắng chói chang lúc gần trưa xuyên qua những hàng cây um tùm, chiếu loang lổ lên khuôn mặt của người phụ nữ.

Ánh sáng đụng vào đèn flash làm phản lại những đốm sáng nhỏ đáp lên mu bàn tay phải đang cầm vô lăng của người đàn ông.

“Em mệt rồi thì nên nghỉ ngơi một chút, khi đến tôi sẽ gọi em.” Cũng có vài đốm sáng trộm len lỏi vào khóe mắt người đàn ông, chợt thoáng một lúc lại chạy trốn đi đâu mất.

“Không mệt, chỉ là hơi đói.” Sau khi lục tung túi xách của mommy, cô cuối cùng quyết định dùng mấy quả trứng bất ngờ mà Uông Sán mua cho con trai mình.

Xé nó ra, cất món đồ chơi trong quả trứng cho lại vào túi, sau khi cảm ơn Uông Sán vì bữa ăn, cô bắt đầu ăn nửa thanh chocolate sữa.

“Làm sao vậy? Sao chú nhỏ lại nhìn em chằm chằm thế?”

Tầm mắt của người đàn ông không hề yếu hơn ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, nóng rực giống hệt nhau.

Lần thứ ba dừng lại chờ đèn đỏ, cô không nhịn được nữa nên hỏi, nghĩ có phải trên mặt mình dính chocolate hay không, bèn tháo khăn che mặt ra để soi gương.

“Không, tôi chỉ nghĩ, hình như tôi chưa thấy em ở trên sân khấu nhiều nhỉ?”

Lúc Cung Hân tốt nghiệp năm thứ hai hắn đều ở Nhật Bản, đến khi Cung Hân mang thai hắn mới về nước, không hề có cơ hội trực tiếp xem cô diễn xuất, hội diễn tốt nghiệp cũng là được cô gửi video cho xem.

Vừa nãy lúc ở hội trường quay video hắn có hơi ngẩn người ra một chút.

Cung Lục Sinh ngẫm nghĩ, đã bao lâu rồi cô chưa lên sân khấu hát?

Cô cắn miếng chocolate giòn kêu răng rắc, “Đúng vậy, ai kêu chú nhỏ mấy năm đó muốn đi đào tạo chuyên sâu, bỏ lỡ quá nhiều thanh xuân của em.”

Cung Lục Sinh tuy không thích đọc sách nhưng lại thích đọc truyện tranh, từ hồi tiểu học đã bắt đầu vẽ rất nhiều nhân vật, xem xong 《One Piece》và 《NARUTO》 lại càng đam mê hơn, người trong nhà đều rất yêu quý hắn nên hắn có thể vẽ bất cứ lúc nào.

Sau SARS, Cung Nhị Sinh cũng để hắn tự do phát triển, để hắn vẽ ra được một bức tranh nổi tiếng của chính mình, năm hai trung học thôi đã được đăng lên tạp chí nổi tiếng nhiều kỳ.

Thời kỳ đó tạp chí giấy vẫn rất phổ biến, các họa sĩ vẽ tranh biếm họa đều mua giấy đắt tiền, là thời đại dùng dao cắt trang trí.

Sau khi tốt nghiệp tại Mỹ Quảng, hắn đã tự mình mở xưởng truyện tranh, ký hợp đồng với hai ba họa sĩ truyện tranh, mấy người này đều phát triển không tồi.

Các tác phẩm nổi tiếng nối tiếp nhau, công việc đang suôn sẻ thì gia đình lại chuyển nhà, tiền tài danh vọng ập đến bất ngờ khiến hắn bỗng chốc không tìm được phương hướng.

Hắn tỉnh táo lại sau khi ngợp trong danh vọng được nửa năm, tình cờ lại gặp được người tổng biên tập đã không từ bỏ hắn, đưa cho hắn một cành ôliu, hỏi hắn có muốn đi Nhật Bản đào tạo chuyên sâu trong hai năm hay không, sau đó còn có thể có cơ hội lớn để sáng tác một seri trung bình ở Nhật Bản.

Hắn suy nghĩ mấy đêm, nghĩ đến cô gái ở nhà còn đang đi học kia, cuối cùng đồng ý.

Ngày cất cánh, Cung Hân rơm rớm nước mắt nhưng vẫn tươi cười nói: Chú nhỏ Lục, chú qua bên kia cũng đừng có tìm phụ nữ lung tung, lúc về đừng có mang theo con lai đó.

Hắn xoa mái tóc của cô, nói cô ở nhà phải ngoan ngoãn.

Nếu số phận đã muốn trêu đùa con người, thì làm sao có thể lường hết được?

Hắn luôn có chút hối hận với mấy năm ra nước ngoài đó.

Nếu lúc đó hắn ở bên cạnh cô thì có thể đã không bị người đàn ông kia đã cướp đi ít nhiều cảm tình.

Có lẽ hắn và Cung Hân cũng sẽ không phải duy trì mối quan hệ nửa vời như bây giờ.

Đạp chân ga, xe lại được khởi động lần nữa.

Những quầng sáng nhỏ vẫn chạy trốn khắp nơi trong xe, trong xe chỉ có âm thanh nhỏ bé phát ra từ radio, giữa trưa chính là chuyên mục âm nhạc, DJ chơi một bản bossa nova ngọt ngào khiến người ta mơ màng buồn ngủ.

Hắn nhận ra mình đã dừng lại quá lâu, đang muốn mở miệng tránh đi đề tài này thì đuôi mắt hắn đảo qua, người phụ nữ đang dựa đầu vào cửa sổ cũng khép mắt lại.

Ồ, còn nói không mệt.

Lại dừng ở một đèn đỏ khác.

Hắn cảm thấy mình đang tận hưởng một không gian thoải mái, yên bình.

Này được gọi là gì nhỉ? Chút may mắn sao?

Sẽ thật hoàn hảo nếu trên đài không nhắc đến tên của người đàn ông đó.

“Tiếp theo là một bài hát nhẹ nhàng dành cho khán giả, đến từ ca sĩ nổi tiếng -- Quý Tinh Lan 《Listen》!”

Cung Lục Sinh hạ thấp khóe miệng, nhìn người phụ nữ bên cạnh vẫn đang nhắm hai mắt.

Hắn vươn tay ra, tắt âm thanh trước khi giọng người đàn ông kia cất lên.
Chương kế tiếp