Thiên Kim Thật Đầy Trời Sao

Chương 17
"..."

Mặc dù câu nói này hơi bất thường, không biết bố Trịnh có tin hay không, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự đồng ý của ông ấy.

Cố Doãn còn mang quà tới.

Trịnh Tây Tây nhìn thấy chiếc hộp đặt trước mặt bố Trịnh, ban nãy lúc xuống xe, Cố Doãn không vào cùng cô, chắc hẳn anh đã đi lấy quà.

Cố Doãn rất nghiêm túc, mặc dù giọng điệu vẫn nhàn nhạt, thậm chí có thể nói là không nghiêm túc, nhưng anh thực sự có ý định đưa cô rời khỏi nhà họ Trịnh.

Cố Doãn vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Trịnh Tây Tây đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, tim đập rất nhanh.

Ngay cả trước đây, khi được nhà họ Trịnh đón về, cô cũng chưa bao giờ căng thẳng như bây giờ.

Ngoài căng thẳng, dường như còn có nhiều loại cảm xúc khác đan xen.

“Em đồng ý.” Trịnh Tây Tây nói, cố tỏ ra bình tĩnh, tự tại.

Bố Trịnh có vẻ yên tâm: "Nếu Tây Tây không có ý kiến gì thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”

Một lúc sau, ông đứng dậy, tìm lý do gọi Trịnh Tây Tây vào thư phòng.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Tây Tây vào căn phòng này.

Thư phòng sáng sủa, rộng rãi, có rất nhiều sách, phía trước là bàn làm việc của bố Trịnh.

“Tây Tây, con trở về lâu như vậy mà bố vẫn chưa nói chuyện với con, bố vốn định để con làm quen với môi trường mới trước." Bố Trịnh ân cần nhìn cô, nói: "Con có ấn tượng như thế nào về Cố Doãn?"

“Khá tốt.” Trịnh Tây Tây nói: “Đẹp trai, tốt bụng.”

“Bố đã nhìn đứa trẻ Cố Doãn này lớn lên từng ngày.” Bố Trịnh nói: "Cậu ấy và anh trai của con là bạn học từ hồi mẫu giáo đến cấp ba.”

“Con trai mà, đá bóng, bơi lội, chơi game... đều làm cùng nhau.”

Bố Trịnh hoài niệm một lúc rồi mới nói: “Con cũng không còn nhỏ nữa, đã là người lớn, có thể hẹn hò rồi.”

Trịnh Tây Tây đột nhiên có linh cảm không lành, cô nghe bố Trịnh nói: "Cố Doãn rất ổn.”

"Con phải nắm bắt cơ hội, tốt nhất là gả được cho Cố Doãn."

Nhà họ Cố là hào môn hàng đầu ở Hoa Quốc, Cố Doãn lại là con trai duy nhất của nhà họ Cố.

Mặc dù nhà họ Trịnh cũng giàu có, nhưng nếu so với nhà họ Cố thì họ vẫn còn kém xa.

Khoảng cách này không chỉ nói về nguồn tài chính, mà còn là hệ thống nhân lực, các mối quan hệ và quyền lực…

Nếu không có mối quan hệ tốt đẹp giữa Trịnh Hoài và Cố Doãn, nhà họ Trịnh căn bản không thể với tới nhà họ Cố

Cộng thêm việc Cố Doãn thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt, Bố Trịnh không tránh khỏi có chút tính toán.

Ông vốn muốn mai mối cho Cố Doãn và Trịnh Nghi, nhưng Cố Doãn vừa nhìn Trịnh Nghi đã không có hứng thú, hơn nữa mỗi lần Trịnh Nghi ở trước mặt Cố Doãn thì đều không dám nói gì, bố Trịnh chỉ đành từ bỏ.

Ai mà ngờ, Trịnh Tây Tây lại có được cơ hội này. Hơn nữa, có vẻ ấn tượng của Cố Doãn về Trịnh Tây Tây cũng rất tốt.

Bố Trịnh là một doanh nhân có đầu óc tính toán, ngay từ lần đầu tiên gặp Trịnh Tây Tây, ông đã nghĩ đến nhiều chuyện hơn cả vợ của mình. So với một người có vẻ ngoài chỉ tính là thanh tú như Trịnh Nghi thì ông ta càng kỳ vọng vào Trịnh Tây Tây hơn.

"Giờ con đã có cơ hội đến gần, chỉ cần..."

“Bố.” Trịnh Tây Tây ngắt lời ông.

“Thực ra… anh Cố Doãn thích đàn ông.” Trịnh Tây Tây ấp úng: “Anh ấy đột nhiên thân thiết với con bởi vì… bởi vì con đã phát hiện ra bí mật này.”

Trịnh Tây Tây nói xong liền cúi đầu xuống, vẻ mặt khó nói.

Bố Trịnh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Trịnh Tây Tây.

Trịnh Tây Tây không nhận ra, lại ngẩng đầu, bổ sung: “Con vô tình biết được, con đã hứa với anh Cố Doãn sẽ không chuyện đó nói ra. Bố, bố phải giữ bí mật giúp con."

Trịnh Tây Tây nhìn bố Trịnh, ánh mắt trong veo, không hề né tránh nhìn ông.

Bố Trịnh bị giật mình giây lát, không đoán được những gì Trịnh Tây Tây nói là thật hay giả.

Nghĩ kỹ lại, Cố Doãn thực sự rất ít khi đến gần con gái, thay vào đó, anh càng thân thiết với con trai hơn.

Trong giới không phải là không có chuyện hai người đàn ông yêu nhau, mặc dù mọi người vẫn luôn cố giấu, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có tin tức bị rò rỉ. từ trước đến giờ Cố Doãn luôn là người không ai có thể quản lý, bố Trịnh nhất thời không nói nên lời.

Bố Trịnh lên lầu, Trịnh Hoài cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi Cố Doãn: “Rốt cuộc cậu sao vậy?

“Như những gì cậu đã nghe đó.” Cố Doãn dựa vào ghế sô pha, chậm rãi nói: “Sau này Tây Tây sẽ là cọng rơm cứu mạng của tôi, nếu cậu dám bắt nạt em ấy, tôi sẽ đấm cậu.”

Giọng điệu của Cố Doãn nửa thật nửa giả, Trịnh Hoài cũng không phân biệt được anh có đang nói đùa hay không.

Đúng là ở chùa Nam Lăng có một vị đại sư biết xem bói, mọi người đồn thổi là rất linh, nhưng Trịnh Hoài không tin mấy cái này.

Nhưng mà mạch não của Cố Doãn luôn rất khó hiểu, hơn nữa đã nghĩ là phải làm, Trịnh Hoài không có ý định tìm hiểu rõ ngọn ngành. Chủ yếu là do anh có hiểu rồi cũng vô dụng, Cố Doãn làm theo ý mình quen rồi, không ai quản nổi, tất nhiên Trịnh Hoài cũng không có khả năng quản Cố Doãn.

Không lâu sau, Trịnh Tây Tây từ thư phòng đi ra.

Bố Trịnh giống như bị đả kích, vẫy vẫy tay để cô đi ra, không nói lời nào.

Trịnh Tây Tây từ trên lầu đi xuống.

Cố Doãn và Trịnh Hoài đang chơi cờ vây cùng nhau. Trịnh Tây Tây di chuyển một chiếc ghế qua, ngồi xem hai người đánh cờ.

Cách chơi cờ của hai người hoàn toàn khác nhau, Trịnh Hoài đi một bước tính mấy bước, mỗi nước cờ đều đi rất cẩn thận. Cố Doãn thì giống như đang chơi đùa, đánh cờ rất nhanh. Gần như Trịnh Hoài vừa đi xong, Cố Doãn liền hạ cờ.

Không cần bàn cãi, rõ ràng ván này Cố Doãn sẽ thua, nhưng cách biệt không lớn. Có thể thấy nếu anh đánh nghiêm túc thì sẽ rất khó phân thắng bại.

Trịnh Hoài còn muốn đánh tiếp, Cố Doãn hỏi Trịnh Tây Tây: "Em gái biết chơi không? Có muốn chơi không?"

"Có."

Trịnh Tây Tây đã từng chơi cờ vây trên trên điện thoại di động, chơi không tốt lắm, nhưng vẫn hiểu các quy tắc cơ bản.

Hai người thương lượng xong, cùng quay qua nhìn Trịnh Hoài.

Trịnh Hoài đột nhiên bắt gặp hai đôi mắt đẹp của một nam một nữ, giờ mới nhận ra, muốn anh nhường ai đây?

Thôi được, đại thiếu gia họ Trịnh buộc phải đứng dậy nhường ghế cho Trịnh Tây Tây.

"Anh Cố Doãn, em chơi không tốt, anh phải nhường em chút đó."

“Cứ gọi anh là được.” Cố Doãn nói: “Anh Cố Doãn có ba ký tự, lúc gọi không thấy mệt sao?”

Anh nói xong, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Trịnh Hoài, nghĩ lại, ở đây thì có hai người anh, nếu chỉ gọi anh thì sẽ rất khó phân biệt, vì vậy anh dùng tiêu chuẩn kép bổ sung : “Sau này gọi anh là anh, gọi cậu ấy là anh Trịnh Hoài."

Anh liếc nhìn Trịnh Hoài: "Cậu không để ý chứ, dù sao cậu cũng có nhiều em gái rồi."

Trịnh Hoài: "..."

Trịnh Tây Tây ho khan một tiếng: "Bắt đầu thôi."

Trịnh Tây Tây nói cô không biết chơi, bảo Cố Doãn nhường, nhưng lúc đánh cờ lại không hề do dự, Cố Doãn suýt nữa bị cô đánh lừa, nhưng rất nhanh đã lật ngược tình thế, thắng cô một nước.

Cố Doãn: "Chơi lại không?"

Trịnh Tây Tây: "Lại."

Trịnh Hoài theo dõi ở bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ điểm vài nước cờ cho Trịnh Tây Tây, Cố Doãn cũng nghiêm túc hơn nhiều, ván thứ hai hai đánh một, Trịnh Tây Tây vẫn thua.

Cố Doãn nhường ghế: "Trịnh Hoài, cậu đánh đi."

Trịnh Hoài ngồi xuống, Cố Doãn di chuyển ghế đến bên cạnh Trịnh Tây Tây:

"Trịnh Hoài dạy không tốt, để anh dạy em."

Trịnh Hoài: "..."

Ván thứ ba hai đánh một, Trịnh Hoài thua.

Trịnh Nghi nũng nịu trò chuyện bên cạnh Trịnh phu nhân, nhưng đôi mắt vẫn luôn hướng về phía Trịnh Tây Tây.

Nhìn thấy Trịnh Tây Tây, Cố Doãn và Trịnh Hoài đang đánh cờ hăng say, Trịnh Nghi không thể ngồi yên, cũng di chuyển một chiếc ghế đến theo dõi trận đấu.

Từ khi còn nhỏ, Trịnh Nghi đã được hưởng nền giáo dục tinh anh của nhà họ Trịnh, cũng là một cô gái tài năng, nhưng hầu hết tài năng của cô ấy đều tập trung vào nghệ thuật, không hứng thú với kiểu trò chơi phải sử dụng trí não như đánh cờ.

Cô ấy cố gắng xem một lúc, thấy chán nên tự di chuyển ghế đi chỗ khác.

Cố Doãn ở nhà họ Trịnh cả buổi sáng, buổi trưa được Trịnh phu nhân nhiệt tình giữ lại ăn cơm.

Trịnh Hoài và Cố Doãn thường chơi với nhau, lúc ngồi xuống anh cũng tự động ngồi cạnh Cố Doãn.

Bố Trịnh ngồi ở vị trí trung tâm nhìn thấy, cau mày, gọi Trịnh Hoài đến ngồi bên cạnh bàn bạc chuyện công việc.

Trịnh Tây Tây là người đến sau cùng, đúng lúc nhìn thấy bố Trịnh đã gọi Trịnh Hoài qua, vô thức nghĩ đến lời nói dối mà mình nói trong thư phòng, ánh mắt lúc nhìn Cố Doãn lóe lên vẻ tội lỗi.

Trịnh Tây Tây ngồi xuống bên cạnh Cố Doãn, bởi vì lương tâm cắn rứt, nên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lúc nói chuyện ánh mắt cũng né tránh, Cố Doãn hỏi: "Em sao vậy, sao trông dáng vẻ như vừa làm chuyện gì có lỗi thế?"

Trịnh Tây Tây ngồi thẳng dậy: "Ăn xong em sẽ nói với anh."

“Làm chuyện có lỗi thật à.” Cố Doãn cười: “Không sao, tối anh sẽ dán một lá bùa trên cửa cho em, cho dù có con quỷ nào đến gõ cửa cũng trấn được hết."

Dừng một chút, anh nói tiếp: “Bùa mua từ lần trước đến chùa Nam Lăng xem bói, linh lắm, linh lắm.”

Trịnh Tây Tây: "..."

Giây trước vừa cười rất vui vẻ, giây sau không cười nổi nữa.

Ăn trưa xong, Trịnh Tây Tây lập tức bị Cố Doãn kéo ra sân: "Nói đi, ban nãy làm sao?”

Trịnh Tây Tây liếc nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai đang nghe trộm, nói: “Nói trước, em nói ra rồi anh không được đánh em đâu đấy.”

"Anh không bao giờ đánh phụ nữ."

Trịnh Tây Tây yên tâm.

"Chuyện này đúng là lỗi của em, tại em quá xinh đẹp." Trịnh Tây Tây buồn lòng nói: "Bố em lo anh mê đắm vẻ đẹp của em. Nhưng em biết anh là người ngay thẳng, tất nhiên em không thể cho phép ông ấy vu khống anh được, cho dù đó chỉ là suy đoán, vì vậy, em mới nói…”

"Mới nói, thực ra anh Cố Doãn thích đàn ông."

"?????????"

Trịnh Tây Tây cẩn thận ngẩng đầu lên, bị Cố Doãn gõ vào đầu: "Em gái, gan em cũng lớn lắm, dám tung tin đồn thất thiệt về anh."

Trịnh Tây Tây vội vàng nói: "Anh yên tâm, vì danh tiếng của anh, bố em không dám nói ra ngoài đâu.”

"Bây giờ chắc ông ấy đang lo lắng về sự trong sạch của anh trai em."

"..."

Chương kế tiếp