Thiên Kim Thật Đầy Trời Sao

Chương 18
Trịnh Tây Tây dám nói như vậy với bố Trịnh, dĩ nhiên trước đó đã suy nghĩ kỹ càng.

Đầu tiên không nói đến bố Trịnh nửa tin nửa ngờ, cho dù ông thật sự tin, cũng không dám nói ra ngoài. Trong những người thân thiết nhất với Cố Doãn , Trịnh Hoài là người đứng mũi chịu sào. Nếu thanh danh của Cố Doãn bị bôi đen, khó tránh khỏi việc ảnh hưởng đến Trịnh Hoài.

Trịnh Hoài là con trai cả của nhà họ Trịnh, vì danh dự của Trịnh Hoài, cho dù bố Trịnh thật sự nghi ngờ cũng sẽ giữ kín như bưng, xem như không biết gì cả.

Vậy nên Trịnh Tây Tây mới không kiêng nể gì mà nói bậy với bố Trịnh.

Còn về những lời ông nói với cô trước đó, nói cô phải chớp lấy thời cơ, tìm cách gả cho Cố Doãn ...

Cố Doãn thật sự rất tốt, nhưng anh chỉ xem cô như em gái, mà cô cũng xem anh như anh trai mình vậy.

Không nhắc đến chuyện cô chỉ vừa thành niên, cho dù có một ngày nào đó cô muốn yêu đương, phải lập gia đình, cô cũng hy vọng điều đó xuất phát từ mong muốn của bản thân chứ không phải vì sự sắp đặt trong nhà, nó giống như cô đang chấp hành nhiệm vụ để đạt được mục đích nào đó vậy.

Trịnh Tây Tây vốn không phải là người sẽ nghe lời người khác sai bảo.

Nhà họ Liễu vẫn luôn do mợ cô định đoạt, cô lại là một đứa trẻ không được coi trọng, không có trưởng bối dốc lòng chỉ dẫn, nên mọi việc đều tự mình quyết định, có đôi khi vì đạt được mục đích của mình, cô không tiếc bỏ ra toàn bộ sức lực của mình để đối phó với bà ta.

Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ nói dối giống như với bố Trịnh bây giờ để đối phó cho qua chuyện vậy đấy.

Cô biết nói dối là sai, nhưng đôi lúc cuộc sống này không cho phép cô chỉ làm một người thành thật.

Hơn nữa, chẳng hiểu sao mà cô cảm thấy Cố Doãn không để tâm đến chuyện này.

Cô thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Doãn , trong lòng thầm nghĩ, nếu như anh để ý, cô sẽ đi tìm bố làm sáng tỏ mọi chuyện, cùng lắm thì bị mắng một trận, gặp tí phiền toái mà thôi.

Nhưng cô vừa ngẩng đầu lên, tay của Cố Doãn đã câu lấy cổ cô.

Trịnh Tây Tây bị anh kẹp trong ngực y như một chú gà con.

"Người cuối cùng dám tung tin đồn về anh trai..."

"Mộ phần cao ba trượng?" Trịnh Tây Tây khó khăn nói, "Anh Cố Doãn à, bình tĩnh đi, bố em chắc chắn sẽ giữ kín như bưng, vì chuyện nhỏ này mà làm vậy, không đáng đâu."

Vẻ mặt của Trịnh Tây Tây thật sự quá mức nghiêm túc khiến cho Cố Doãn dở khóc dở cười, "Em gái, đây là xã hội pháp trị đấy, mau lắc nước trong đầu em ra đi."

Cố Doãn vốn không để tâm đến những lời bóng gió đó, vừa nãy nói vậy là vì cố tình muốn hù dọa Trịnh Tây Tây một chút mà thôi. Nếu anh mà để ý những tin đồn nhảm này, thì đã giận dỗi chứ tính khí sẽ không giống như bây giờ đâu.

Anh buông cô ra, bất đắc dĩ nói: "Người cuối cùng tung tin đồn là Đỗ Phong, nhưng hiện tại anh ta đang sống rất khỏe mạnh."

Lúc đó Cố Doãn đang học năm đầu tiên của cấp 3, học chung khóa với Đỗ Phong, tuy rằng hai người biết tên nhau, cũng từng chạm mặt, nhưng không có qua lại gì với nhau cả.

Đỗ Phong nhìn trúng một nữ sinh học lớp 8, sau một tuần theo đuổi thì phát hiện đối phương thích Cố Doãn , vì thế mà mỗi ngày anh ta đều rải rác tin đồn về Cố Doãn khắp nơi trong trường.

Vừa hay Cố Doãn bị những người khác vây quanh tỏ tình đến phiền, Đỗ Phong ở giữa quấy phá như vậy, ngược lại giúp anh yên tĩnh không ít. Trong sự vui mừng, anh mời Đỗ Phong một bữa cơm.

Lúc ấy Đỗ Phong kích động đến mức mặt mày trắng bệch, ngày hôm sau liền đi làm sáng tỏ tin đồn.

Cố Doãn đành phải mời anh ta một bữa cơm nữa, kêu anh ta tiếp tục tung tin đồn nhảm. Ba năm sau đó, tuy Đỗ Phong không theo đuổi được nữ sinh kia, nhưng lại trở thành bạn bè với Cố Doãn .

Đối với sự việc phát triển như vậy, thật ra Trịnh Tây Tây không ngạc nhiên chút nào cả.

Cố Doãn nhìn có vẻ không dễ ở chung, lại còn độc miệng, nhưng khi thật sự ở chung rồi sẽ phát hiện ra rằng, tuy ngoài miệng anh khó ưa, nhưng trên thực tế anh là một người hòa nhã, không ghi thù, cũng không tính toán chi li.

Chẳng sợ anh thường xuyên nói lời khó nghe, hai người Trịnh Hoài và Trần Minh Viễn vẫn vui vẻ ở cạnh chơi cùng anh.

"Buổi chiều anh phải về rồi." Cố Doãn đút tay vào túi quần, điệu bộ thảnh thơi, "Buổi chiều em muốn ở lại nhà họ Trịnh, hay theo anh trở về."

Đây rõ ràng chính là một đề bài cho điểm mà.

Trịnh Tây Tây chạy như bay vào phòng: "Em đi lấy cặp sách."

Cuối cùng cũng có chút dáng vẻ hoạt bát của thiếu nữ.

Cố Doãn đứng tại chỗ, hơi nở nụ cười.

Lúc ấy, đồ đạc của Trịnh Tây Tây đặt trong xe được tài xế mang vào, rồi được người hầu mang vào trong phòng.

Cô lên lầu lấy cặp sách của mình, mở ra kiểm tra đồ đạc sách vở bên trong.

Cô không mang nhiều thứ về, chỉ có hai quyển sách, còn có một sách bài tập, một bộ tai nghe. Cô lấy đồ đi ra ngoài, lúc đến đầu cầu thang liền nhìn thấy Cố Doãn ở dưới lầu.

Cố Doãn ngồi dưới lầu vừa uống trà vừa chờ cô, dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Cố Doãn ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười với cô một cái.

Trịnh Tây Tây ôm lấy cặp sách, tâm tình vốn đang khẩn trương lúc này chợt thả lỏng.

Rõ ràng cô quen biết Cố Doãn chưa đến nửa tháng, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, lại mang đến cho cô một cảm giác an tâm lạ thường.

Cô không biết anh có suy nghĩ khác thường nào không, nhưng cô biết bản thân không nên quá mức dựa dẫm vào anh, thế nhưng... Cô lại lưu luyến sự ấm áp này.

Trịnh Tây Tây từ trên lầu đi xuống, Cố Doãn cũng đứng lên.

"Cháu đưa Tây Tây đi đây." Anh móc quai cặp của Trịnh Tây Tây, cầm nó trên tay mình, "Chú yên tâm, con sẽ đối xử với Tây Tây như em gái mình, sẽ không bạc đãi em ấy đâu. Sau này, nếu Tây Tây thiếu mất một sợi tóc nào, con liền tự mình đến cửa chịu đòn nhận tội."

Trịnh Tây Tây không nhịn được, lén đá anh một cái.

Đang nói gì đấy, tóc cô dài như vậy, còn học vật lý, sau này cô không cho phép rụng bất kỳ cọng tóc nào.

Cố Doãn nhẹ nhàng cười một tiếng.

Bố Trịnh ước gì Trịnh Tây Tây và Cố Doãn thân thiết với nhau, tốt nhất thân thiết đến mức về chung một sổ hộ khẩu, đương nhiên sẽ không nói gì.

Bà Trịnh không phải chuyện gì cũng không biết, thấy phản ứng của bố Trịnh liền biết tính toán của ông ngay, cũng không nói gì.

Ngược lại Trịnh Hoài sau khi nghe câu này, lại suy nghĩ sâu xa hơn.

Anh ta không biết chuyện xem bói thật giả ra sao, có điều anh ta biết, trước khi mẹ của Cố Doãn qua đời đã mang thai, nếu không phải tai họa bất ngờ ập đến, thì lẽ ra Cố Doãn đã có một đứa em trai hoặc em gái rồi.

Bây giờ anh và Trịnh Tây Tây hợp nhau, nói không chừng có thể bù đắp tiếc nuối trong lòng anh, cũng xem như là chuyện tốt.

Sau khi lên xe, Trịnh Tây Tây hỏi: "Chuyện xem bói là giả nhỉ."

"Khi còn nhỏ, đúng thật là có người tính cho anh một quẻ." Cố Doãn thờ ơ nói, "Nói mệnh anh có tai họa, bảo anh mua ngọc bội đã khai quang của ông ta."

"Sau đó thì sao?" Trịnh Tây Tây hỏi.

Cố Doãn "hừ" một tiếng, "Giả danh lừa bịp thôi."

Con người càng giàu có, càng tin vào những thứ huyền học này nọ, muốn tìm mọi cách giữ vững sự hưng thịnh trước mắt. Bố của Cố Doãn thật sự mua cho anh một miếng ngọc bội bình an để đeo, kết quả dĩ nhiên là nó vô dụng.

Phần lớn tai họa trên đời đều do con người gây ra, mang ngọc bội được ích gì chứ.

Hai người rời khỏi nhà họ Trịnh, Cố Doãn lái xe, lúc đi ngang qua trung tâm thương mại thì dừng xe lại: "Chúng ta đi mua ít đồ đi."

Trịnh Tây Tây xuống xe theo.

Đây là một trung tâm thương mại lớn, dòng người đông đúc, từ lầu một đến lầu hai có một siêu thị lớn trải rộng khắp hai tầng, lầu một là những cửa hàng trang sức và các mặt hàng xa xỉ, bên trên còn có rất nhiều tầng nữa.

Hai người đến siêu thị ở lầu một trước.

Cố Doãn đẩy xe, truyền dạy kinh nghiệm cho Trịnh Tây Tây: "Nhìn thấy thích món nào thì lấy món đó, nếu không biết lấy món nào thì chọn món đắt nhất, đều đắt như nhau thì chọn món đẹp hơn, nếu cái nào cũng đẹp hết thì mua tất cả."

"..."

Cố Doãn đẩy xe đi về phía trước, đầu tiên đi lấy sữa bò, mua cho Trịnh Tây Tây vị dâu tây.

Lúc đi ngang qua khu thú bông, anh hỏi Trịnh Tây Tây: "Em thích thú bông không?"

Cố Doãn tự hỏi tự trả lời: "Một đứa trẻ mười tám tuổi, nhất định là thích."

"Anh nhớ em thích những thứ sáng lấp lánh." Cố Doãn nhắc đến chính là con mèo chiêu tài mà Trịnh Tây Tây đã lấy đi từ chỗ anh.

Cố Doãn tự cho là mình nắm rõ thẩm mỹ của Trịnh Tây Tây, bèn giúp cô chọn một đống thú bông đầy màu sắc, thiếu chút nữa khiến Trịnh Tây Tây lóe mù mắt.

Trịnh Tây Tây đành tự mình ra tay, cuối cùng cũng giải cứu được đôi mắt của hai người.

Lúc đi ngang qua khu âm thanh, Cố Doãn nói: "Cần tai nghe không... Cái này âm thanh chất lượng tốt, có thể mua."

"Thích loa chứ? Cái này anh dùng rồi, chất lượng âm thanh không tồi, hơn nữa còn tiện mang theo, em có thể mang đến trường..."

Khi đi ngang khu đồ chơi, Cố Doãn cầm lấy một cây súng đồ chơi có hình thù vô cùng kỳ quái, nã một phát súng với Trịnh Tây Tây, súng lập tức phát ra tiếng vịt kêu "cạc cạc cạc" khiến Cố Doãn hoảng sợ.

Trịnh Tây Tây cười to: "... Ha ha ha."

Cố Doãn bỏ súng vào: "Ừm, em gái thích, vậy mua luôn."

Trịnh Tây Tây: "..."

Chờ hai người rời khỏi siêu thị, cả xe chất đầy đồ đạc lỉnh kỉnh.

Trịnh Tây Tây phục luôn: "Anh Cố Doãn , anh không hay đi siêu thị đúng không."

Nếu không, những thứ linh tinh trong nhà đã không đủ chỗ mà chất đống rồi.

Cố Doãn khiêm tốn nói: "Tạm ổn."

"..."

Siêu thị có dịch vụ giao hàng, Cố Doãn còn chọn giao hỏa tốc, hai người về đến nhà chưa được bao lâu, đồ đạc đã được mang đến đây.

Nhìn một đống đồ chất đống ở cửa, Trịnh Tây Tây cảm thấy hơi đau đầu.

Đại thiếu gia Cố Doãn này vừa nhìn là biết không rành thu dọn đồ đạc rồi, Trịnh Tây Tây đành gánh lấy trọng trách nặng nề, bằng không chờ đến khi Cố Doãn nổi hứng, cũng không biết nhà có bị tàn phá không nữa.

Trịnh Tây Tây bước đến, đầu tiên cô phân loại sơ qua từng món, sau đó tìm chỗ đặt chúng.

Vì quá nhiều đồ nên Trịnh Tây Tây hết chạy lên chạy xuống, lại chạy sang phải sang trái.

Nếu bật nhân hai tốc độ là có thể trông thấy bóng mờ của Trịnh Tây Tây khắp bốn phía trong nhà, khoảng nửa tiếng trôi qua, cuối cùng cô cũng thu dọn xong xuôi tất cả.

Trịnh Tây Tây tê liệt ngã xuống sô pha.

Cố Doãn đến phòng đọc sách nhận điện thoại, lại ở trong đó mất một lúc mới bước ra, sau khi ra ngoài thì phát hiện toàn bộ đồ đạc đều được dọn dẹp sạch sẽ.

"Em thu dọn tất cả sao?" Cố Doãn hỏi.

Trịnh Tây Tây ôm gối, vô lực gật đầu, "Dạ, siêu mệt."

"Tây Tây, trong nhà có người giúp việc." Cố Doãn nói, "Đồ đạc để ở chỗ đó là được rồi, sẽ có người lại đây thu dọn mà."

Cố Doãn không thích có người khác trong nhà, ngoại trừ thời gian vệ sinh cố định, thời gian còn lại người giúp việc sẽ không xuất hiện, nhưng đối phương trú ngụ trong căn nhà nhỏ phía sau, chỉ cần ấn chuông liền đến đây. Chẳng qua Trịnh Tây Tây không biết chuyện này thôi.

Nghĩ đến thành quả công tác nửa tiếng của mình, Trịnh Tây Tây ủ rũ nói: "Vậy mà anh không nói sớm."

"Là lỗi của anh." Cố Doãn cười nói, "Anh quên mất bây giờ trong nhà có một nàng tiên ốc."

Trong đầu Cố Doãn chợt xuất hiện cảnh tượng Trịnh Tây Tây giống như con quay chạy tới chạy lui sắp xếp đồ đạc, tự mình cười đến thích thú.

Mặc dù Trịnh Tây Tây không biết anh đang cười cái gì, nhưng tóm lại, cô cảm thấy anh không suy nghĩ được chuyện tốt lành gì, bèn ném một cái gối ôm qua: "Không được cười, còn cười nữa tình cảm anh em plastic (*) chúng ta sẽ tan vỡ."

(*) tình cảm anh em plastic: tương tự với tình bạn plastic, ý chỉ tình bạn giả tạo nhưng vẫn bền vững thì tình cảm anh em plastic chính là tình cảm anh em giả tạo.

Cuối cùng Cố Doãn cũng nén cười, trấn an nói, "Chẳng sao cả, anh có thể đi mua keo dán sắt dán vào."

"..."

Tin tức Cố Doãn đến nhà họ Trịnh dẫn Trịnh Tây Tây đi lan truyền một cách nhanh chóng.

Ban đầu được truyền ra là một số tin tức tương đối đáng tin.

Có người nói, vào ngày sinh nhật của Từ Hành Châu, sau khi mọi người đều rời khỏi, bọn họ thấy Cố Doãn đến đây đưa Trịnh Tây Tây đi.

Cũng có người nói, cuối tuần sáng sớm Cố Doãn đã đến nhà họ Trịnh, còn mang theo một đống lớn quà tặng, chuyện này có một người bí ẩn trong vòng bạn bè của bà Trịnh làm chứng.

Còn có người nói, cô ta cùng với người bạn của mình đi dạo phố, ở bãi đỗ xe bắt gặp hai người Cố Doãn và Trịnh Tây Tây nói cười với nhau.

Lại có người nói, Cố Doãn và Trịnh Tây Tây đã quen biết nhau từ lâu, thật lâu trước kia, Cố Doãn đến nông thôn thăm thú bị lạc đường, là Trịnh Tây Tây đưa anh quay về, còn chăm sóc anh, lúc này Cố Doãn mới chú ý đến cô nhiều hơn.

Rồi lại có người nói, bát tự của Trịnh Tây Tây vượng, trung đình (*) đầy đặn, có tướng phúc hậu, Cố Doãn chính là nhắm vào điểm đó đấy.

(*) trung đình: là khoảng từ phần giữa hai đầu lông mày vừa nói ở trên đến phần dưới của hai cánh mũi.

...

Đủ lời đồn đãi lung tung rối loạn, nhưng hầu hết mọi người vẫn còn nghi ngờ tin tức này.

Cố Doãn là một người có giá trị cao nhất trong thế hệ trẻ của Văn Thành, ai mà không muốn có liên quan đến anh.

Mẹ của Cố Doãn qua đời khi Cố Doãn còn nhỏ, trước lúc bà ấy qua đời đã lập di chúc, sau khi chết, toàn bộ tài sản đều để lại cho Cố Doãn . Trước khi kết hôn, bà ấy là vị thiên kim duy nhất của nhà họ Đoạn, của hồi môn phong phú năm đó khiến tất cả mọi người nhìn đến ghen tị, đây đã là một khoản kết xù rồi.

Sau đó, ông cụ Cố vì vỗ về nhà họ Đoạn mất đi con gái, tài sản trong tay ông ấy cũng bỏ qua bố Cố mà trực tiếp cho Cố Doãn , chỉ chờ anh thành niên mà thôi.

Bây giờ, Cố Doãn học xong về nước, đế quốc thương nghiệp to lớn của nhà họ Cố đang lót sẵn gạch vàng dưới chân anh, chỉ chờ anh bước lên đi trên đó.

Anh về nước chưa được bao lâu, rất nhiều người có tâm tư đều muốn tranh thủ lúc bây giờ mà kéo gần khoảng cách với anh, nếu không đợi anh trưởng thành thêm vài năm nữa, sẽ càng không có cơ hội.

Nhưng dù cho mọi người cố ý tiếp cận cũng vô dụng.

Cố Doãn này nhìn thì hiếm khi mặt lạnh, thậm chí còn thường xuyên cười nữa, nhưng những người từng đứng cùng anh đều biết Cố Doãn khí thế mạnh mẽ, cho dù một giây trước anh vẫn đang tươi cười, nhưng khi đôi mắt hơi híp lại, liền khiến cho người khác có cảm giác bị núi to đè đầu, mồ hôi ướt đẫm.

Anh còn độc miệng, chuyện gì cũng dám nói.

Nếu không có một trái tim mạnh mẽ, thật đúng là chẳng có mấy ai dám tiếp cận anh cả.

Lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài không truyền đến tai Trịnh Tây Tây.

Cô đang ngồi trên ghế, nhà tạo mẫu cầm kéo giúp cô cắt tỉa lại mái tóc.

Lần cuối cùng Trịnh Tây Tây cắt tóc là hơn nửa năm trước, tóc cô dày dặn, mái tóc đen nhánh có hơi xoăn, cầm ở trên tay giống như tơ lụa vậy.

Nhà tạo mẫu luyến tiếc cắt cho cô, chỉ giúp cô tỉa phần đuôi tóc, bôi gel dưỡng tóc lên, sau đó thắt bím, dùng trang sức kẹp tóc.

"Xong."

Cố Doãn ngồi trên sô pha cách đó không xa xem tạp chí, anh nghe vậy liền ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Trịnh Tây Tây.

Ngũ quan của Trịnh Tây Tây vô cùng xinh đẹp, nhà tạo mẫu vén hết tóc hai bên của cô lên làm lộ ra ngũ quan xinh xắn của cô.

Cô và Cố Doãn cùng mặc lễ phục tối màu, trên cổ đeo sợi dây chuyền quý giá có bảo thạch màu lam ma mị nổi tiếng của cửa hàng G, vòng eo tinh tế, đôi chân thon dài thẳng tắp, con ngươi trong suốt lại sáng ngời mang theo sự chờ mong và nghi hoặc.

Đôi mắt Cố Doãn dừng lại trên người cô một lúc mới dời đi, anh đứng lên nói: "Không tệ."

Trịnh Tây Tây nhẹ nhàng thở ra, Cố Doãn duỗi tay cho Trịnh Tây Tây nắm lấy: "Đi thôi, em gái."

Buổi tối hôm nay có một buổi từ thiện, người phụ trách là bạn gái tương lai của Đỗ Phong, cũng chính là bạn học thời trung học của họ, tên An Văn Xu.

Thời trung học, Đỗ Phong từng theo đuổi cô ấy nhưng không thành công, sau khi tốt nghiệp hai người liền mất liên lạc. Sau đó nữa lại gặp lại nhau, Đỗ Phong thử ôm tâm tư theo đuổi một lần nữa, nghe nói An Văn Xu đã muốn rung động, hẳn là thành đôi nhanh thôi.

Nhà An Văn Xu kinh doanh trang sức, có điều sau khi cô ấy tốt nghiệp cũng không về nhà hỗ trợ mà đi làm một nhà từ thiện. Tiệc từ thiện buổi tối lần này chính là do cô ấy phụ trách.

An Văn Xu có mối quan hệ rộng rãi, vì nể mặt cô ấy mà không ít nhân vật nổi tiếng đến hiện trường. Còn có rất nhiều phóng viên truyền thông và minh tinh đến càng khiến cho khung cảnh trở nên vô cùng long trọng.

Cố Doãn hiếm khi tham dự vào những dịp công khai thế này, nhưng An Văn Xu gửi thiệp mời cho anh, vì mặt mũi của Đỗ Phong, anh không thể không đi chuyến này, thế là Trịnh Tây Tây bị kéo đến làm bạn nữ của anh.

Từ Hành Châu là em họ Đỗ Phong, vì Đỗ Phong muốn đến hỗ trợ nên Từ Hành Châu cũng đã đến từ lâu.

Đám bạn bè tốt của cậu ta đang vây quanh cậu ta thảo luận tin đồn về Trịnh Tây Tây.

"Hành Châu, cậu có biết gì không? Nghe nói vào ngày sinh nhật cậu, Trịnh Tây Tây được Cố Doãn đón đi, là thật sao?"

Từ Hành Châu gật đầu, nhíu mày, không muốn thảo luận đề tài này chút nào.

"Rốt cuộc Trịnh Tây Tây và Cố Doãn có gì với nhau không, hôm nay tôi nghe nhóm khác nói, có người làm chứng truyền ra nói Cố Doãn đến nhà họ Trịnh mang Trịnh Tây Tây đi, đây là chuyện gì vậy."

"Tôi cũng nghe nói, bát tự hai người hợp nhau, về chung một nhà có thể giải trừ tai họa."

"Ăn nói bậy bạ." Có người trợn mắt xem thường, "Có điều, Hành Châu à, quyết định của anh là đúng đắn, gái xinh rất nhiều, nhưng đắc tội với Cố Doãn thì mất nhiều hơn được."

Hôm trước Từ Hành Châu vừa khoác lác muốn tóm lấy Trịnh Tây Tây, mọi người đều chờ xem kết quả, kết quả Từ Hành Châu nói cậu ta bỏ cuộc rồi.

Bọn họ vốn đang cảm thấy kỳ lạ, Từ Hành Châu này thay bạn gái nhiều như vậy, từ hoa khôi của lớp đến hoa hậu giảng đường đều đủ cả, nhưng không có chuyện nửa đường buông tay, cho dù không thích đi chăng nữa, cũng phải theo đuổi đến tay rồi mới chia tay.

Nếu Trịnh Tây Tây thật sự có quan hệ với Cố Doãn, vậy từ bỏ là sáng suốt. Nếu không thì chẳng phải vô duyên vô cớ đắc tội Cố Doãn rồi sao?

Từ Hành Châu lại nhíu mày, không nói tiếng nào.

Vốn dĩ anh ta thấy Trịnh Tây Tây xinh đẹp mới theo đuổi cô, nhưng không biết có phải không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất hay không. Ngày hôm qua, mấy người bọn họ hẹn nhau ra ngoài chơi, còn hẹn không ít nữ sinh xinh đẹp, nhưng Từ Hành Châu đều thấy chướng mắt, ngược lại luôn nghĩ đến Trịnh Tây Tây.

Dáng vẻ xinh đẹp không lạnh lùng bằng cô, dù lạnh lùng cũng không tràn đầy sức sống như cô.

Thật ra Trịnh Tây Tây là một người mâu thuẫn, cô có thể vừa nói vừa cười với người khác, cô sẽ bắt chuyện, sẽ cười đùa nói giỡn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách không cách nào hiểu nổi.

Ngoài nhóm người bọn họ, tại nơi khác trong đại sảnh, cũng có không ít người đang bàn tán về chuyện này, tuy nhiên Cố Doãn có tiếng không dễ dàng thân thiết nên phần lớn mọi người đều xem như chuyện cười, không ai xem nó là thật cả.

Trước khi tiệc tối bắt đầu, rốt cuộc Cố Doãn và Trịnh Tây Tây cũng tới rồi.

Chương kế tiếp