Thiên Kim Thật Toàn Năng Ở Hệ Thống Đia Phủ

Chương 11: Bị Lý Tử Nhiên phát hiện ra Trương Nhã Lệ đã chết.

Edit: Hahahjhj1410


 

Đến cổng công viên trò chơi Lý Tử Nhiên chạy tới mua phiếu, Lý Đại Hằng đi qua một bên mua nước khoáng. Lý Lạc Phàm nhân cơ hội đem Trương Nhã Lệ kéo đến một bên nhỏ giọng hỏi: " Tôi vẫn luôn không có hỏi qua cô, ngôi mộ của cô nằm ở đâu nha?"


 

Trương Nhã Lệ lộ ra vẻ nghi ngờ, cô ấy đỡ lấy đầu cẩn thận nhớ lại nhưng là trong đầu về đoạn ký ức này đều trống rỗng, cô ấy hoàn toàn nghĩ không ra chính mình chôn ở nơi nào.


 

" Tôi không biết." Trương Nhã Lệ ôm đầu dùng sức lắc lắc đầu: " Ký ức của tôi như bị đứt gãy, tôi từ trên lầu rớt xuống về sau liền mất đi ý thức chờ tôi tỉnh lại thời điểm hồn phách của tôi đã rời khỏi thân thể. Tôi nhìn thấy bác sĩ đang ra sức cứu giúp tôi, tôi nhìn thấy mẹ tôi ở ngoài cửa khàn cả giọng mắng tôi, tôi không biết nên làm cái gì bây giờ cũng không biết nên đi nơi nà liền cứ đi không có mục tiêu như vậy. Sau này vào buổi tối ở bệnh viện đụng phải mấy con quỷ khác tôi nghĩ đi cùng với bọn họ nhất định an toàn liền theo phía sau bọn họ. Ở bên ngoài phiêu đãng hai ngày sau đó bọn họ đột nhiên liền có nhà nhưng mà tôi vẫn còn không có nhà, tôi liền theo một bà lão đến nhà bà ấy làm khách, vừa lúc vừa đến ngôi mộ kia liền nghe nói về thông báo tuyển dụng đầu bếp của cô, tôi nghĩ tôi cũng không thể đến nhà người ta làm khách mãi được a, chi bằng tìm công việc còn có nơi ở nên tôi liền đến phỏng vấn."


 

Trương Nhã Lệ nói xong nhìn Lý Lạc Phàm dáng vẻ trầm tư không nói, có chút bất an hỏi: " Làm sao vậy?"


 

Lý Lạc Phàm ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Lý Đại Hằng hai tay cầm đồ uống, dồi nướng nóng hổi, Oden cùng với loạn thất bát tao một đống đồ ăn vặt mang lại đây, liền đem lời nói đến bên miệng nuốt trở vào.


 

Lý Đại Hằng hứng thú bừng bừng cho Trương Nhã Lệ xem biểu hiện mà ông ấy đã mua đồ ăn vặt, còn không quên khoe khoang: " Cha vừa rồi nhìn thấy những cô gái nhỏ đó đều mua những thứ này liền đoán mấy đứa hẳn là cũng thích ăn, liền mỗi loại đều mua một phần."


 

Trương Nhã Lệ nhìn thấy trong ngực Lý Đại Hằng những món ăn vặt kia, không tự chủ được liếm liếm môi. Lúc lên đại học nhóm bạn cùng phòng thường xuyên mua đủ loại đồ ăn vặt trở về, ngửi mùi thơm nức, hương vị làm cô ấy cũng cảm thấy thèm ăn. So với nhóm bạn cùng phòng không giống nhau vì cô không có cha mẹ thanh toán học phí và sinh hoạt phí, tất cả chi tiêu đều là bản thân cô ấy làm công kiếm lấy, cô ấy luyến tiếc dùng tiền cực cực khổ khổ kiếm được mua những loại đồ ăn này, ăn vào mà không no bụng. Cô ấy vẫn muốn đợi về sau công tác kiếm được nhiều hơn thì cô ấy muốn vào ngày sinh nhật đó xa xỉ một lần, mua cho bản thân cô ấy một chút quà vặt đã thèm hồi lâu, chỉ tiếc đến chết cô ấy cũng vẫn chưa ăn được.


 

Hiện giờ ba ba mua về cho cô ấy nhưng cô ấy lại không có biện pháp nhấm nháp những mỹ vị này.


 

Bất quá có người mua cho cô ấy nên vẫn rất là vui vẻ, cô ấy cố gắng hít ngửi hương vị của dồi nướng, tuy rằng cái gì đều không ngửi được nhưng vẫn cười cong đôi mắt: " Thật thơm."


 

Lý Đại Hằng đem dồi nướng đã mua đưa cho Lý Lạc Phàm cùng Trương Nhã Lệ một người cầm một cái, trên mặt mang theo nụ cười sủng ái: " Mấy đứa đừng để ý cứ xem như ăn vặt chơi đùa là được, cha phụ trách lấy đồ vật."


 

Lý Lạc Phàm há miệng cắn hai ba ngụm đã ăn xong dồi nướng, lúc đang xếp hàng tiến vào khu vui chơi Trương Nhã Lệ nhanh chóng đem dồi nướng nhận lấy, hai ba ngụm đã xử lý xong.


 

Chờ đội hình thật dài xếp xong rảo bước tiến vào cửa lớn của khu vui chơi, Lý Lạc Phàm đã tiêu diệt hết đống dồi nướng, hai ly Oden cùng một cái chân gà tây nướng. Lúc này cô đã cầm cái chân gà tây thứ hai, hai mắt có chút dại ra cô trước giờ không nghĩ đến nhân sinh của cô lần đầu tiên được tiến vào khu vui chơi, trước hết cái hạng mục gì đó đều không chơi vì đã ăn quá no.


 

Không hề có phát hiện không đúng nào, Lý Đại Hằng còn quay đầu cười híp mắt hỏi con gái : " Nhã Lệ còn muốn ăn cái gì? Bánh ngọt có muốn ăn hay không?"


 

Nhìn thấy ngay Lý Lạc Phàm nấc cục, Trương Nhã Lệ liền vội vàng lắc đầu: " Không cần, bọn con đã ăn ngon no rồi."


 

" Tốt tốt!" Lý Đại Hằng vội vàng nói: " Trước không ăn nữa đưa ba cầm cho con, chờ khi nào con  muốn ăn thì lại ăn sau."


 

" Vâng!" Trương Nhã Lệ vội vàng lên tiếng, sau đó chỉ tay về phía xe cáp treo: " Con muốn đi chơi cái kia."


 

Lý Lạc Phàm nhân cơ hội đem chân gà tây ăn không vô đưa cho Lý Đại Hằng, lôi kéo Trương Nhã Lệ nhanh chóng chạy tới. Lý Đại Hằng nhìn bóng lưng con gái trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn: " Thật tốt, không nghĩ đến có thể có một ngày như thế."


 

Ông ấy nói xong hướng con trai nhìn lại, không nghĩ đến vừa lúc nhìn thấy bộ dáng cau mày của Lý Tử Nhiên: " Làm sao? Không cho con đi mua con liền sinh khí?"


 

" Nào có chuyện gì." Lý Tử Nhiên cười cười, đem cái chân gà tây Lý Lạc Phàm chưa ăn kia cầm tới cắn một cái: " Con chẳng qua là cảm thấy tỷ của con quá gầy."


 

*


 

Ở khu vui chơi khoảng thời gian chơi cảm thấy trôi qua nhanh chóng trong nháy mắt màn đêm buông xuống, pháo hoa nở rộ.


 

Lý Tử Nhiên đấm bóp đôi chân có chút khó chịu, quay đầu hỏi Trương Nhã Lệ: " Trong nhà có dọn dẹp xong phòng cho tỷ rồi, một lát nữa ăn cơm xong về nhà ở đi."


 

" Không đi!" Trương Nhã Lệ ngửa đầu nhìn pháo hoa rực rỡ, thanh âm có chút mờ mịt: " Tỷ phải đi."


 

Lý Đại Hằng lập tức nóng nảy, liền vội vàng kéo tay Trương Nhã Lệ không chịu buông ra: " Không dễ dàng gặp mặt dù thế nào cũng nên ở nhà thêm vài ngày chứ! Lại nói đã trễ thế này các con đi nơi nào a?"


 

" Con cùng Lạc Phàm còn có việc phải trở về trước." Trương Nhã Lệ cố gắng duy trì vẻ tươi cười trấn an Lý Đại Hằng: " Về sau con còn có thể tới thăm cha."


 

Lý Đại Hằng vừa nghe lời này càng thêm khó chịu: " Liền không thể ở lại nhà sao? Nhã Lệ, cha là cha ruột của con, con đừng coi cha là người ngoài."


 

Trương Nhã Lệ vội vàng giải thích: " Con không có đem cha xem thành người ngoài, chỉ là chúng con thật sự có chuyện phải trở về, vé đều đã mua xong."


 

Lý Lạc Phàm móc từ túi ra một tấm vé tàu cao tốc đưa cho Lý Đại Hằng xem: " Thật sự, tàu cao tốc một giờ sau sẽ khởi hành, chúng cháu bây giờ đi vừa vặn tới kịp."


 

Gặp phải lúc hai đứa kiên trì muốn đi, Lý Đại Hằng chỉ đành lưu luyến không rời buông lỏng tay ra dặn dò Trương Nhã Lệ muốn cùng ông ấy liên hệ thường xuyên hơn.


 

Nói đến liên hệ, Lý Tử Nhiên bỗng nhiên nghĩ tới việc trọng yếu: " Tỷ, ngày hôm qua là Lạc Phàm gọi điện thoại cho cha, đệ còn không có số liên lạc cá nhân của tỷ đâu."


 

" Đúng đúng đúng." Lý Đại Hằng vỗ đầu: " Cha thiếu chút nữa đã quên việc này rồi."


 

Trương Nhã Lệ cắn cắn môi, ánh mắt có chút mơ hồ: " Điện thoại di động của con mất rồi, đang chuẩn bị mua cái mới rồi làm lại số mới, chờ làm xong về sau con sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho hai người."


 

Cô ấy nói xong tựa như sợ Lý Đại Hằng không tin nên cố ý làm nũng lôi kéo cánh tay ông ấy lung lay hai lần: " cha lo lắng cái gì đâu không, con nếu là không nghĩ muốn liên hệ thì làm gì chủ động gọi điện thoại nhận thân với cha a!"


 

Nghe nói như thế Lý Đại Hằng trong lòng kiên định hơn nhiều, từ trong ví vội vàng lấy ra một xấp tiền đưa cho Trương Nhã Lệ: " Cha cho con tiền mua di động, mua cái tốt tốt một chút."


 

" Được ạ." Trương Nhã Lệ nếu như từ chối ngược lại sẽ khiến trong lòng Lý Đại Hằng không kiên định, đơn giản đem tiền nhận lấy rồi cho ông ấy một cái ôm: " Cha, người nhớ bảo trọng."


 

Lại xoay người ôm lấy Lý Tử Nhiên, ghé vào lỗ tai anh ấy nhẹ giọng lẩm bẩm: " Đệ đệ, chiếu cố thật tốt với cha, cũng chiếu cố tốt với bản thân."


 

Buông lỏng Lý Tử Nhiên ra, Trương Nhã Lệ phất phất tay trên mặt lộ ra nụ cười thật tươi: " Không cần tiễn chúng con đâu, con cùng Lạc Phàm muốn đi dạo dọc theo ven đường hóng gió một trận. Cám ơn mọi người hôm nay đã làm bạn với con, con rất vui!"


 

Bị Trương Nhã Lệ lây nhiễm tươi cười Lý Đại Hằng cùng Lý Tử Nhiên trên mặt cũng lộ ra tươi cười theo bản năng phất phất tay.


 

Hai cô gái nắm tay quay người rời đi, nhìn thấy bóng lưng hai người càng lúc càng xa Lý Tử Nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác bất an nồng đậm. Nhớ lại buổi sáng lúc xếp hàng thì anh ấy nhìn xuyên qua tủ kính bên cạnh phản chiếu đến hình ảnh Trương Nhã Lệ đem tất cả đồ ăn đều lặng lẽ đưa cho Lý Lạc Phàm, từ đầu đến cuối một ngụm chưa động lại nhớ tới giữa trưa mọi người đi ăn cơm tại phòng ăn Trương Nhã Lệ rất vui vẻ liên tục cùng cha nói những chuyện thú vị phát sinh khi cô ấy ở trường, dù đôi đũa trong tay vẫn luôn không buông xuống nhưng kỳ thật đồ ăn trên đũa chưa bao giờ đưa vào miệng ăn qua.


 

Thậm chí hôm nay từ sáng sớm đến tối một ngụm nước cô ấy cũng đều không uống qua.


 

Lòng anh ấy hoài nghi Trương Nhã Lệ có thể xảy ra bệnh nặng nào mà không thể ăn đồ ăn được, quan sát suốt một ngày lại cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều. Khu vui chơi này có hạng mục nào kích thích là Trương Nhã Lệ sẽ chơi cái đó, chơi từ sớm đến muộn như cũ tinh thần vẫn rất phấn chấn hoàn toàn không giống như là dáng vẻ bị bệnh.


 

Lý Tử Nhiên đoán không ra có cái gì không đúng nhưng là giác quan thứ sáu trong lòng anh ấy luôn nhắc nhở anh ấy nhất định phải đuổi theo, bằng không lần từ biệt này rất có khả năng sẽ lại không gặp nhau được nữa.


 

Mắt thấy bóng dáng của hai cô gái sắp biến mất ở trong tầm mắt, Lý Tử Nhiên không chút do dự hướng về phía nhóm các cô rời đi chạy qua.


 

Bên ngoài khu vui chơi giao thông tiện lợi, có tàu điện ngầm có giao thông công cộng có xe taxi, nhưng hai người cái gì đều không lên mà trực tiếp đi vào một cái công viên nhỏ bên cạnh.


 

Lý Tử Nhiên vừa thấy thế liền nóng nảy, lúc này đã sắp mười giờ đêm trong công viên ngọn đèn tối tăm cơ hồ không ai sẽ ở nơi này đi dạo vườn hoa vào thời gian này, hai cô gái lúc này tiến vào vườn hoa quá không an toàn.


 

Anh ấy ở phía sau vội vã chạy đi vào theo, nhưng đi vào tìm lại không thấy tung tích hai người đâu. Anh ấy lau mồ hôi trên đầu, nhìn chung quanh một chút chợt thấy một chỗ tối tăm bên cạnh Bích họa lộ ra một cái góc áo màu đỏ.


 

Lý Lạc Phàm hôm nay mặc là áo khoác màu đỏ.


 

Lý Tử Nhiên vừa muốn gọi cô một tiếng thì chợt nghe thấy Lý Lạc Phàm nói chuyện : " Không có quan hệ gì chừng nào cô mà nhớ bọn họ liền đến gặp bọn họ thôi. Tôi gần nhất lúc học vẽ bùa trước hết sẽ vẽ nhiều thêm mấy tấm bùa báo mộng cho cô, cô ở trong mộng có thể cùng bọn họ ăn cơm, cùng bọn họ đi dạo vườn hoa giống như cô đang ở bên cạnh bọn họ."


 

Lý Tử Nhiên vội dừng lại bước chân, vì sao Trương Nhã Lệ đến gặp bọn họ còn phải báo mộng?


 

Nhận thấy được anh ấy có thể nghe được cái sự tình khó lường nào đó nên Lý Tử Nhiên thả nhẹ bước chân, chậm rãi tới gần bích hoạ bằng một lối đi khác thì thấy được Trương Nhã Lệ đứng ở đối diện Lý Lạc Phàm.


 

Cô ấy bụm mặt cúi đầu thanh âm tràn đầy nghẹn ngào: " Kỳ thật trong lòng tôi đã rất thỏa mãn, có thể cảm nhận được tình yêu của người thì tôi đã không có tiếc nuối nào nữa. Lạc Phàm, chúng ta trở về đi."


 

" Tốt!" Lý Lạc Phàm nâng tay sờ sờ đầu cô ấy: " Xuất hiện đi."


 

Lý Tử Nhiên cho rằng Lý Lạc Phàm thấy được anh ấy, vừa định ra đi liền bị sự việc phát sinh trước mắt kinh sợ. Chỉ thấy thân thể Trương Nhã Lệ bỗng nhiên thay đổi trong suốt rồi lập tức biến mất không thấy mà lại xuất hiện một tờ giấy nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống dưới, rơi vào chỗ mà vừa rồi Trương Nhã Lệ đã đứng.


 

Lý Lạc Phàm khom lưng nhặt cái tờ giấy kia lên, Lý Tử Nhiên cũng không biết lá gan từ nơi nào đến mạnh mẽ tiến lên một tay đoạt lấy tờ giấy trong tay Lý Lạc Phàm lại. Mượn ánh đèn lờ mờ, anh ấy phát hiện đây là một tấm ảnh chụp mà người trên ảnh chụp chính là Trương Nhã Lệ.


 

" Chị gái của tôi đâu!" Lý Tử Nhiên niết ảnh chụp tay run run nhìn Lý Lạc Phàm, đôi mắt như mãnh thú tức giận hồng lên: " Tôi hỏi cô chị gái của tôi đâu!"


 

Trương Nhã Lệ hồn phách bay ở bên cạnh Lý Tử Nhiên, có chút bất lực nhìn Lý Lạc Phàm: " Tôi không có phát hiện em ấy đi theo."


 

" Không có việc gì, tôi cũng không có phát hiện." Lý Lạc Phàm ảo não thở dài: " Xem ra Lão đại nói đúng, tôi là học nghệ còn chưa tinh a."


 

Lý Tử Nhiên nắm bả vai Lý Lạc Phàm, thanh âm khàn khàn quát: " Tôi mặc kệ cô cái gì Lão đại, tôi chỉ muốn biết chị gái của tôi đâu? Hôm nay người cùng chúng tôi cùng nhau chơi đùa người kia đến cùng là người thật hay là người giả mạo? Cô ấy đến cùng có phải hay không là chị gái của tôi?"


 

Lý Lạc Phàm không nói gì cô rút ảnh chụp về hướng hồn phách Trương Nhã Lệ ném đi, Trương Nhã Lệ lại nhảy trở về trong ảnh chụp. Vài giây sau, một cô gái mặc váy màu vàng nhạt xuất hiện lần nữa ngay trước mặt Lý Tử Nhiên.


 

Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng Lý Tử Nhiên vẫn bị một màn trước mắt rung động, anh ấy há miệng thở dốc lại không biết nên hỏi cái gì.


 

Trương Nhã Lệ kéo tay anh ấy đang nắm Lý Lạc Phàm ra, thanh âm ôn ôn nhu nhu : " Tỷ là chị gái ruột của đệ, chỉ là tỷ đã chết. Lạc Phàm không muốn tỷ có tiếc nuối liền dẫn tỷ đến cùng các người gặp nhau một lần."


 

" Chết?" Lý Tử Nhiên cảm giác giọng nói của anh ấy đều không giống bản thân: " Vì cái gì sẽ chết? Tỷ còn trẻ như vậy như thế nào sẽ chết?"


 

" Không cẩn thận từ trên lầu rớt xuống." Trương Nhã Lệ nâng tay chà lau nước mắt trên mặt Lý Tử Nhiên: " Đệ đừng khổ sở kỳ thật tỷ rất may mắn, tỷ chết về sau gặp được Lạc Phàm chứa chấp tỷ, trả lại cho tỷ một căn âm trạch ấm áp, tỷ sẽ không còn không có nơi để ở."


 

" Đệ không tin." Lý Tử Nhiên nghe vậy tim như bị đao cắt thét lên: " Đệ không tin tỷ chết, tỷ chôn ở nơi nào? Đệ muốn nhìn thấy bia mộ của tỷ, đệ muốn tận mắt nhìn thấy mới coi là thật."


 

Trương Nhã Lệ bị làm khó: " Tỷ đây còn thật sự không biết."


 

Lý Tử Nhiên lập tức đem đầu chuyển hướng về phía Lý Lạc Phàm, Lý Lạc Phàm vội vàng giơ tay lên đầu hàng: " Tôi cũng không biết, bất quá chúng ta có thể đi đến nhà cô ấy hỏi mẹ cô ấy xem."


 

*****Tác giả có chuyện nói:


 

Ta cũng biết mọi người xem không đã ghiền, lại kiên trì một tuần, liền mở ra hình thức bão chương!


 

*****Mới nhất bình luận:


 

【 ai nha ma ma nha, nước mắt ào ào rơi 】


 

【 này đệ đệ, có chút phiền a, được rồi, là rất phiền, cảm xúc như thế dễ dàng đau đầu 】


 

【 có phải hay không người thực vật? 】


 

【 ta cảm thấy nàng chỉ là sinh hồn ly thể thành người thực vật 】


 

【 ốc đồng cô nương sẽ không không chết đi, sinh hồn ly thể? 】


 

xong -..


 

28/11/2023.

Chương kế tiếp