Thiên Kim Thật Toàn Năng Ở Hệ Thống Đia Phủ

Chương 12: Trương Nhã Lệ sống lại.

Edit: Hahahjhj1410


 

Nhìn thấy sắc mặt Trương Nhã Lệ tái nhợt, nắm bàn tay lạnh lẽo của cô ấy Lý Tử Nhiên nhịn không được gào khóc lên, tuy rằng gần hai mươi năm không có sinh hoạt chung một chỗ nhưng ở giữa huyết mạch Long Phượng thai ràng buộc khiến anh ấy đối tỷ tỷ có tình cảm rất sâu, anh ấy không nghĩ vừa mới cùng tỷ tỷ nhận biết lẫn nhau liền bị sinh tử chia lìa.


 

Nhìn đến dáng vẻ sụp đổ của Lý Tử Nhiên khiến Trương Nhã Lệ không khỏi khóc tràn nước mắt : " Đệ khóc như vậy sẽ khiến tỷ hối hận đến gặp mọi người một lần cuối cùng, tỷ vốn tưởng rằng sẽ lưu lại nhất đoạn ký ức tốt đẹp lẫn nhau không nghĩ tới bây giờ ngược lại làm cho mọi người thương tâm như vậy."


 

Tỷ đệ hai người ôm đầu khóc rống  cho Lý Đại Hằng theo ở phía sau nghe được tiếng khóc lập tức đuổi tới, khi nhìn đến một màn này sau đó ông ấy không khỏi có chút sững sờ liền vội vàng hỏi Lý Lạc Phàm bên cạnh: " Bọn nhỏ đây là như thế nào?"


 

Lý Lạc Phàm không có nói thẳng, ngược lại hỏi: " Chú, người thuận tiện lái xe đưa chúng cháu trở về Nam Thành được không ?"


 

" Được, chú cũng muốn đưa các cháu đây! Xe chú liền đậu ở bên ngoài, đi đi đi, chú đi lái xe lại rồi nói sau." Lý Đại Hằng lập tức đáp ứng, gặp không khí có chút ngưng trọng còn nói đùa đẩy đẩy bả vai con trai: " Là luyến tiếc tỷ tỷ? Thế nào cũng phải đem tỷ tỷ đưa về tận nhà mới yên tâm."


 

Lý Tử Nhiên khóc nói không ra lời, Lý Lạc Phàm suy nghĩ đến Nam Thành lái xe chạy tốc độ cao cũng mất năm sáu giờ nên không thể khiến cho Lý Đại Hằng cảm xúc bị mất khống chế, liền hướng phía Lý Tử Nhiên nháy mắt: " Đợi đến bên kia lại nói."


 

Lý Tử Nhiên nhẹ gật đầu, gắt gao cầm Trương Nhã Lệ tay. Cho dù biết khối thân thể này của tỷ tỷ chỉ là một tấm ảnh chụp hình người, anh ấy cũng không nghĩ buông tay ra. Anh ấy sợ vừa buông tay Trương Nhã Lệ lại biến mất không thấy. 


 

Lý Đại Hằng nhìn con trai con gái luôn cảm thấy con trai khóc không giống như là mang theo cảm xúc lưu luyến không rời, ngược lại có một loại bi thương thống khổ muốn chết.


 

Nhìn hai đứa con khóc nói không ra lời, Lý Đại Hằng cũng không hỏi nhiều nhanh chóng mang theo mấy người lái xe thẳng đến Nam Thành.


 

Buổi tối xe lái tốc độ cao không nhiều mà Lý Đại Hằng lái xe tốc độ lại đủ nhanh, mọi người đến Nam Thành sớm hơn một giờ. Lý Lạc Phàm quay đầu lại hỏi Trương Nhã Lệ ở băng ghế sau: " Là đi đến nhà chúng ta trước hay là trực tiếp đến nhà mẹ cô trước?"


 

Trương Nhã Lệ suy nghĩ một chút nói: " Về nhà chúng ta trước đi, cũng nên đem chuyện này cùng cha tôi nói rõ."


 

*


 

Nửa giờ sau, xe dừng ở cửa nhà Lý Lạc Phàm.


 

Đẩy cửa lớn ra, Lý Đại Hằng liền bị đồ vật trong viện dọa giật mình: Dưới ánh trăng sáng tỏ, ba căn phòng ở bằng giấy với phong cách khác biệt đặt ở dưới một cây đại thụ nhìn đến đặc biệt dọa người.


 

Lý Lạc Phàm tiện tay mở đèn trong viện lên, trong đó hai căn phòng ở bằng giấy bên trong cũng lộ ra ánh sáng theo. Hồn phách Trần Bằng Cương từ căn phòng ở giữa trong viện nhẹ nhàng đi ra: " Đây là người thân của Nhã Lệ đi, tôi đêm nay vừa làm hoành thánh nhỏ nấu cho mọi người một nồi lớn?"


 

Vương Mạt thăm dò nhìn tình huống, lắc lắc đầu: " Tôi cảm thấy bọn họ có thể ăn không trôi."


 

Trương Nhã Lệ cùng hai Đại ca quỷ chào hỏi, tránh khỏi tay Lý Tử Nhiên đi đến tòa nhà vắng kia thắp đèn cho căn phòng nhỏ bằng giấy trước mặt, nhẹ giọng nói: " Cha, đệ đệ, đây là phòng của con."


 

Lý Đại Hằng không có phản ứng kịp, có chút ngẩn ra nhìn Trương Nhã Lệ: " Con như thế nào lại ở nơi này a? Cái này không thể được, này không phải chỗ của người ở. Nghe lời cha nói con hãy về nhà ở cùng cha, cha chuẩn bị phòng cho con."


 

Trương Nhã Lệ cắn cắn môi, chỉ có thể ăn ngay nói thẳng một chút: " Cha, đây là âm trạch của con."


 

" Âm trạch?" Lý Đại Hằng đầu óc trống rỗng: " Con nói âm trạch là có ý gì?"


 

Trương Nhã Lệ hồn phách ly khai khỏi người giấy, Lý Đại Hằng trơ mắt nhìn thân thể của con gái ông ấy biến thành một tấm ảnh chụp.


 

" Loảng xoảng" vang một tiếng, Lý Đại Hằng quỳ gối xuống đất.


 

Lý Tử Nhiên nhịn không được lại khóc lên, vươn tay đỡ cha dậy: " Cha, tỷ tỷ nói bản thân đã chết, hôm nay bồi chúng ta là hồn phách của tỷ ấy."


 

Trương Nhã Lệ lại bay về trên ảnh chụp của bản thân, cô ấy muốn quỳ gối xin lỗi cha nhưng lại lo lắng ông ấy sợ hãi, trong lúc nhất thời có chút do dự. Lý Đại Hằng không để ý những thứ kia, dang tay ôm lấy con gái khóc rống lên: " Con còn nhỏ tuổi làm thế nào không còn sống?" 


 

Trương Nhã Lệ ở trong ngực cha kể ra đủ loại chuyện xảy ra mấy năm nay, Lý Lạc Phàm thì tựa vào bên cạnh cửa lớn, lấy ra di động của cô mở ra App hệ thống nhân tài toàn năng trưởng thành ở địa phủ. Trên di động thì APP này tuy rằng không bằng màn hình lớn kia của địa phủ có công năng đầy đủ, nhưng hẹn trước chương trình học cùng đổi điểm tích lũy chờ cơ sở hạng mục đáp ứng đủ đều có thể sử dụng.


 

Lý Lạc Phàm lần trước đổi dây tỏa hồn về sau điểm tích lũy liền còn dư không nhiều, lúc sau bắt thêm mấy lệ quỷ lại trở về điểm ban đầu nên trước mắt tổng cộng có 36 điểm tích lũy. Điểm tích lũy ấy không đổi được pháp khí lớn mạnh hơn nhưng nếu là một ít vật phẩm nhỏ hoặc là bùa chú cơ bản vẫn có thể đổi được rất nhiều .


 

Lý Lạc Phàm vừa học vẽ bùa chú không bao lâu nên đối với bùa chú còn chưa học xong hoàn toàn, bình thường khi dùng để đối phó lệ quỷ phải tốn công vẽ bùa chú tương đối nhiều so với vẽ các loại bùa hỗ trợ khác thì hơi ngượng tay. Suy nghĩ đến một lát nữa có thể sẽ phát sinh tình huống khác nên Lý Lạc Phàm đổi một tấm bùa hiện hồn.


 

Thoát khỏi app, Lý Lạc Phàm mở ra mục trò chuyện với quỷ, gõ gõ Bạch Tiểu Soái: " Bạch ca, có thể hay không giúp tôi tra đường sinh tử của một người? Là một người bạn tốt của tôi, trên hồn phách của cô ấy có sinh khí hơn một tuần chưa tiêu tán, tôi muốn biết cô ấy đến cùng đã chết hay là không."


 

Bạch Tiểu Soái rất nhanh gửi tin tức trở lại đây: " Đường sinh tử được phán quan cùng cấp bậc trở lên mới có thể xem được, ta chỉ là một âm sai nhỏ dẫn dắt hồn phách, cô đây là làm khó ta."


 

Lý Lạc Phàm phát lại biểu tượng buồn bực.


 

Bạch Tiểu Soái: " Trong chương trình thuật số mà cô học không phải có một khóa xem tướng hay sao? Cô nhìn tướng mạo của cô ấy nhìn không ra số tuổi thọ của cô ấy sao?"


 

Lý Lạc Phàm buồn bực thở dài: " Tôi nếu có thể nhìn ra thì còn cần hỏi anh hay sao? Tính chờ chuyện này xong xuôi tôi liền ở trong Địa phủ lên lớp học thật chăm chỉ, lần tới lại không cần hỏi anh loại vấn đề này."


 

Bạch Tiểu Soái gửi cái mặt quỷ: " Tuy rằng ta sẽ không xem tướng nhưng là ta có biết một chút kiến thức thông thường, nếu người chết đi ba ngày sau sinh khí sẽ tận tán, cũng có chút sinh mệnh lực đặc biệt ngoan cường hoặc là một ít thiên sư có tài năng chết đi có thể đem sinh khí lưu lại được bảy ngày đến mười ngày. Nhưng dù bất kể là nhiều hay ít ngày thì người chết đi sinh khí đều là giảm dần cho đến khi biến mất. Nếu cô phát hiện trên hồn phách còn sinh khí mấy ngày cũng không có thay đổi biến hóa thì có thể đơn thuần chỉ là ly hồn, nếu như đem hồn phách sớm đưa về trong cơ thể còn có một đường sống lại."


 

Lý Lạc Phàm đứng thẳng người thật mạnh, trực tiếp liền vọt tới bên người Trương Nhã Lệ đem cô ấy từ trong ảnh chụp cứng rắn kéo ra tỉ mỉ quan sát lại một lần. Trương Nhã Lệ có lẽ là nhờ cơ duyên thấy cha cùng đệ đệ nên trên người sinh khí chẳng những không có giảm bớt ngược lại gia tăng một chút, như thế này không phù hợp với lời Bạch Tiểu Soái nói về hiện tượng tử vong biến mất.


 

" Trương Nhã Lệ rất có khả năng không chết!" Lý Lạc Phàm thật nhanh nói ra: " Trên người cô ấy sinh khí còn tồn tại, có thể là trạng thái của người thực vật. Chúng ta nhất định cần phải biết Trương Nhã Lệ bây giờ ở chỗ nào, nhanh chóng đem hồn phách đưa trở về nói không chừng người còn có thể cứu trở về được."


 

Trương Nhã Lệ có thể còn sống?


 

Không chỉ đương sự bối rối, Lý Đại Hằng cùng Lý Tử Nhiên đôi cha con này cũng bị tin vui từ trên trời giáng xuống này đập cho hôn mê, hai người không hẹn mà cùng hướng ngoài cửa chạy đi ra, Lý Lạc Phàm cũng nhanh chóng lôi kéo hồn phách Trương Nhã Lệ lên xe.


 

Lý Lạc Phàm đã đến qua trong nhà Trương Nhã Lệ nên quen thuộc chỉ đường cho Lý Đại Hằng, xuống xe ba người trực tiếp vọt tới tầng năm gõ cửa kêu phanh phanh phanh.


 

Trương Xuân Lan ngủ cũng không ổn định, hôm kia bà ta ra ngoài sau khi trở về phát hiện rương hành lý của con gái bị ném ở trong phòng, đồ vật bên trong đều biến mất không thấy không nói mà đáy thùng còn lưu lại một ít tro. Ngăn kéo trong phòng bà ta lại càng rớt cả ra ngoài, nhật kí viết mấy năm nay rơi rãi rác đầy đất


 

Hai chuyện này kết hợp cùng một  khiến cho trong lòng bà ta có chút nghi ngờ, tổng cảm thấy trong nhà có thể có đồ không sạch sẽ vào nhà.


 

Nghĩ càng nhiều thì càng ngủ không được, không dễ dàng trời sắp sáng có thể chợp mắt một lúc, không nghĩ đến lại bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh. Trương Xuân Lan một bụng tức giận xuống giường nổi giận đùng đùng mở cửa vừa muốn mắng chửi người, chờ sau khi xem rõ ràng khuôn mặt người đàn ông bên ngoài kia trông quen thuộc lại xa lạ, thì bà ta lập tức thay đổi sắc mặt vội vàng muốn đem cửa đóng lại.


 

Lý Đại Hằng tự nhiên không cho bà ta cơ hội này, dùng lực đẩy phá cửa ra mang theo con trai cùng Lý Lạc Phàm xông đi vào.


 

" Ai ai ai, các người đây là tự ý xâm phạm vào nhà dân a, tôi phải báo cảnh bắt các người!" Trương Xuân Lan giương nanh múa vuốt vươn tay liền muốn nắm Lý Đại Hằng lại.


 

Lý Đại Hằng đẩy bà ta ra: " Tôi hỏi bà, Nhã Lệ đâu? Con bé ở cái bệnh viện nào?"


 

Trương Xuân Lan không nghĩ đến Lý Đại Hằng trực tiếp hỏi ra vấn đề mà bà ta sợ nhất này, lập tức chột dạ lui về phía sau một bước miệng hét lên: " Tôi không biết ông muốn nói cái gì? Con bé đi thi khảo nghiệm nên không ở nhà."


 

" Bà bớt tới đây bộ, bà đừng cho là tôi không biết bà mấy năm nay đối đãi với Nhã Lệ như thế nào, con gái đều cùng tôi nói tất cả." Lý Đại Hằng gặp Trương Xuân Lan chết cũng không nhận tội thật là tức mà không biết nói sao: " Bà nếu không phải đem khóa trong phòng con bé khoá lại thì con bé có thể đi trèo ban công dẫn đến trượt chân? Con gái gặp chuyện không may đều là do bà hại!"


 

Trương Xuân Lan vừa nghe liền nở nụ cười: " A, còn bảo con gái nói cho ông, vậy ông làm cho con gái nói cho ông biết con bé ở đâu không phải là nhanh hơn a."


 

Lý Lạc Phàm cầm ra lá bùa hiện hồn ném vào không trung, lá bùa thiêu đốt sau đó hồn phách Trương Nhã Lệ chậm rãi xuất hiện ở trước mặt mọi người.


 

Trương Xuân Lan nhìn thấy linh hồn con gái trong suốt trống rỗng xuất hiện ở trong phòng, lập tức cổ giống như là bị siết lại phát ra " ặc"một tiếng, sợ hãi vội vã lui về phía sau thẳng đến khi eo đụng phải bàn mới ngừng lại được.


 

Trương Nhã Lệ thấy được thái độ vừa rồi của mẹ, sớm đã chết tâm đối với bà ấy. Cô ấy mặt vô biểu tình bay tới trước mặt Trương Xuân Lan, cố ý dùng quỷ khí phát ra tiếng quỷ ma mị: " Mẹ, mẹ đem con để ở chỗ nào? Con thật sợ a... Con tìm không thấy cơ thể của con ... Mẹ..."


 

" Tại bệnh viện! Bệnh viện Nhân Dân Số 1!" Trương Xuân Lan liều mạng chụp tay Trương Nhã Lệ, phát ra tiếng thét chói tai: " Khi mẹ nhận được tin tức đi đến con đã ở phòng giải phẫu, y tá gửi thư thông báo cho mẹ nói bệnh tình nguy kịch còn muốn mẹ ký tên trả phí mẹ liền đi ngay, mẹ không biết con còn sống hay chết, con đừng tới tìm mẹ, là chính con muốn nhảy lầu."


 

Lý Đại Hằng nghe vậy cả người phát khí run run: " Bà thật sự là mẹ ruột của con bé sao? Bà trước kia luôn nói cha mẹ của bà không yêu bà nhưng tôi nhìn bà còn không bằng bọn họ, bọn họ ít nhất không đem bà bức tử! Trương Xuân Lan, tôi xem như nhìn thấu bà, vô luận là hôn nhân hay vẫn là con cái ở trong lòng bà cũng chỉ là đối tượng lợi dụng, bà trừ bản thân ra ai đều không yêu! Hiện tại, tôi chính thức thông báo cho bà về sau con gái của tôi không có người mẹ này như bà, bà về sau cũng đừng lại đi tìm con bé."


 

Trương Xuân Lan nhìn hồn phách bay ở không trung trước mắt, sợ hồn rất nhanh đều sẽ không còn nói năng lộn xộn vẫy tay: " Đi mau đi mau, nhất thiết không nên tới tìm ta nữa."


 

Lý Tử Nhiên mấy năm nay lúc trưởng thành vốn đối với mẫu thân là có ảo tưởng tốt đẹp, giờ được nhìn thấy Trương Xuân Lan xem như phá vỡ nhận thức của anh ấy đối với cái từ mẹ này. Anh ấy thậm chí còn không nghĩ vì người như thế mà sinh khí, bởi vì anh ấy cảm thấy Trương Xuân Lan không xứng.


 

Gỡ cánh tay Lý Đại Hằng ra, Lý Tử Nhiên bình tĩnh nói ra: " Không nên cùng bà ta nói nhảm, nhanh chóng đi bệnh viện."


 

Thời gian Trương Nhã Lệ dùng bùa hiện hồn cũng không chênh lệch mấy là đến thời gian hết tác dụng, cô ấy vội nhảy vào trong túi áo của Lý Lạc Phàm sau đó bị ba người đưa tới bệnh viện.


 

Trương Nhã Lệ không cảm giác được thân thể của cô ấy ở đâu cả, Lý Lạc Phàm dứt khoát lại đổi tấm bùa dẫn đường, đem lá bùa gấp thành hình dạng chỉ hạc tạo một đường đi theo vào cửa phòng ICU.


 

Ở trong này, Trương Nhã Lệ rốt cuộc cảm ứng được thân thể đối với hồn phách có lực hấp thụ, cô ấy biết bản thân nên quay lại trong thân thể. Cô ấy có chút bất an quay đầu nhìn Lý Lạc Phàm: " Tôi tỉnh lại sẽ còn nhớ rõ cô sao?"


 

Lý Lạc Phàm gãi gãi đầu: " Tôi cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với sinh  nên không có kinh nghiệm về phương diện này."


 

" Tôi không nghĩ sẽ quên đi cô, tôi còn chưa làm xong quần áo cho cô, tôi còn muốn giúp cô quét dọn vệ sinh và sửa sang lại ngăn tủ đâu." Trương Nhã Lệ mím môi muốn khóc: " Nếu không phải gặp được cha cùng đệ đệ thì tôi cảm thấy làm quỷ cùng ở bên cạnh cô thật tốt vô cùng."


 

" Sống tốt hơn so với phải làm quỷ." Lý Lạc Phàm đưa tay sờ sờ mặt Trương Nhã Lệ: " Cô quên tôi cũng không có quan hệ gì, chờ cô tỉnh lại chúng ta có thể lại lần nữa nhận thức lẫn nhau, chờ cô thân thể hồi phục thật tốt thì cô không nghĩ làm quần áo cho cũng không được."


 

Trương Nhã Lệ rưng rưng gật đầu cười: " Vậy cô có thể đem tôi đưa đi vào sao? Tôi muốn tỉnh lại người nhìn thấy đầu tiên sẽ là cô."


 

" Tôi lấy trạng thái hồn phách đưa cô đi vào, khi cô tỉnh lại không hẳn sẽ nhìn thấy tôi." Bất quá mặc dù nói như vậy nhưng Lý Lạc Phàm vẫn tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống, hồn phách từ trong thân thể chui ra đi đến dắt tay Trương Nhã Lệ mang theo cô ấy vào phòng ICU.


 

Trong ICU, từng hàng mười mấy bệnh nhân nằm trên giường hôn mê, Trương Nhã Lệ không cần tìm kiếm chỉ dựa vào bản năng liền đi tới bên cạnh một giường bệnh. Trên giường bệnh cô gái nhắm chặt mắt trên đầu băng vải quấn quanh thật dày, sắc mặt tái nhợt cùng khi cô ấy làm quỷ không có gì khác biệt, chỉ có bộ ngực có chút phập phồng mới chứng minh cô ấy còn sống.


 

Lý Lạc Phàm thổi một hơi qua sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Trương Nhã Lệ: " Trở về đi."


 

Trương Nhã Lệ xoay người cho Lý Lạc Phàm một cái ôm sau đó nằm lên trên giường, hồn phách cùng thân thể hợp lại thành một. Kèm theo dụng cụ nối với trên người phát ra tiếng cảnh báo, trên giường Trương Nhã Lệ chậm rãi mở mắt ra sau đó cô ấy nhìn Lý Lạc Phàm bay ở trước giường cố gắng cong cong khóe miệng, im lặng hô lên tên của nàng: " Lạc... Phàm..."


 

Lý Lạc Phàm kinh ngạc, Trương Nhã Lệ tỉnh lại chẳng những không mất đi ký ức mà ngược lại còn có mắt Âm Dương?


 

*****Tác giả có chuyện nói:


 

Đại gia chớ quên nhắn lại a, phát hồng bao cho các ngươi moah moah ~~


 

*****Mới nhất bình luận:


 

【 quá tốt , không chết, người tốt cả đời bình an 】


 

【 năm tầng té xuống, xương cốt đoạn mấy cây là khẳng định , còn có nội tạng bị hao tổn 】


 

【 ai, ốc đồng cô nương cũng biết khổ tận cam lai 】


 

【 ốc đồng cô nương ở cùng nhau đi! 】


 

xong -..


 

04/12/2023.

Chương kế tiếp