Thiên Kim Thật Toàn Năng Ở Hệ Thống Đia Phủ

Chương 13: Trương Hiên Minh đụng phải Quỷ.

Edit: Hahahjhj1410


 

Nhìn thấy nhân viên cứu hộ chen chúc tiến vào làm kiểm tra cho Trương Nhã Lệ, Lý Lạc Phàm nhẹ nhàng đi ra ngoài chui về lại trong thân thể của mình, lười biếng duỗi eo đứng lên.


 

Lý Đại Hằng cùng Lý Tử Nhiên thấy hành động như thế nhanh chóng vây quanh lại đây, thấp thỏm bất an hỏi: " Thế nào? Người đã trở lại trong thân thể rồi sao? Có thể cứu sống sao?"


 

Lý Lạc Phàm " suỵt " một tiếng, hạ giọng nói ra: " Đã trở lại trong thân thể rồi, tôi nhìn thấy cô ấy tỉnh mới ra ngoài."


 

" Đã tỉnh!" Lý Đại Hằng kích động giơ tay lên vỗ ba ba vào phía sau lưng con trai: " Quá tốt rồi, chị gái con còn sống !"


 

Lý Tử Nhiên tươi cười sáng lạn, nước mắt lại kìm lòng không đậu chảy xuống. Nhìn thấy Lý Lạc Phàm đang nhìn anh ấy, có chút ngượng ngùng lau mặt: " Hai ngày nay lượng nước mắt chảy so với hai mươi năm đầu của tôi chảy còn muốn nhiều hơn, tâm tình này thay đổi rất nhanh so với ngày hôm qua bay lượn trên cáp treo còn kích thích hơn nhiều."


 

" Việc này lỗi tại tôi, lại không phát hiện ra Nhã Lệ là sinh hồn tôi còn đem quần áo của cô ấy đều đốt xuống cho cô ấy." Lý Lạc Phàm có chút ảo não: " Nếu như tôi sớm phát hiện ra điểm này thì tốt rồi, chờ Nhã Lệ xuất viện đều không còn quần áo để mặc."


 

" Không có việc gì, chú mua cho con bé là được rồi!" Lý Đại Hằng vẻ mặt tươi cười: " Chỉ cần Nhã Lệ bình an vô sự là tốt."


 

Vài người nói chuyện, y tá đẩy Trương Nhã Lệ đi ra : " Có người nhà của Trương Nhã Lệ ở đây sao?"


 

" Có có có!" Lý Đại Hằng vỗ lên bộ ngực: " Tôi là cha con bé."


 

Y tá hướng về phía ông ấy gật nhẹ đầu: " Trương Nhã Lệ đã tỉnh lại có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường, mặt khác mọi người nhanh chóng đi đến quầy thanh toán tiền khám bệnh một chút."


 

" Được được được! Tôi sẽ đi ngay!" Lý Đại Hằng cùng Lý Tử Nhiên bổ nhào vào bên giường của Trương Nhã Lệ, khẩn trương kêu một tiếng: " Nhã Lệ."


 

Trương Nhã Lệ nước mắt từ khóe mắt trượt xuống: " Cha, Tử Nhiên."


 

" Ai ai aizz!" Lý Đại Hằng kích động thiếu chút nữa lại khóc : " Con gái của cha còn nhớ rõ cha đây."


 

Trương Nhã Lệ cười cười, quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng Lý Lạc Phàm. Lý Lạc Phàm tiến lại đây giữ chặt tay cô ấy, vui mừng sờ sờ khuôn mặt tiều tụy của cô ấy: " Tôi ở đây."


 

Trương Nhã Lệ há miệng thở dốc, thanh âm khàn khàn nói ra: " Trần đại ca tối qua nói anh ấy làm hoành thánh, tôi muốn ăn."


 

Lý Lạc Phàm cười cong đôi mắt: " Có phải hay không đã sớm thèm đến hỏng luôn rồi? Lúc này cô thế nhưng lại có lộc ăn!"


 

Trương Nhã Lệ bị thương chủ yếu ở phần đầu, may mà giải phẫu thành công máu bầm tụ lại đã bị loại bỏ toàn bộ sạch sẽ, trải qua kiểm tra khôi phục rất tốt và cũng không có di chứng gì khác. Về phần thân thể đều là vết thương ngoài da, chăm sóc một đoạn thời gian liền tốt trở lại.


 

Lý Lạc Phàm bình thường đều là ăn cơm một mình một người, Trần Bằng Cương tổng cảm thấy không phát huy ra được thực lực của anh ta. Hiện tại thì tốt rồi, một ngày ba bữa phải làm cơm cho bệnh nhân Trương Nhã Lệ, Trần Bằng Cương quả thực là nhiệt tình mười phần cảm giác anh ta rốt cuộc có thể trổ tài biểu diễn kĩ năng nấu ăn của bản thân.


 

Một tháng sau Trương Nhã Lệ khỏi hẳn xuất viện, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn một vòng trên mặt biểu cảm háo hức vui mừng, nhìn thấy so với lúc trước còn muốn ưa nhìn hơn.


 

Lý Đại Hằng bởi vì con gái nằm viện nên đem công việc của ông ấy đều gác lại giờ phải nhanh chóng trở về bận bịu làm việc trở lại. Ông ấy còn nghĩ về sau có thể tích cóp một ít tiền giúp con gái mở ra một cửa tiệm chuyên định chế trang phục theo sở thích cá nhân.


 

Lý Tử Nhiên học nghiên cứu nên áp lực học không lớn nhưng muốn chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Sau khi phát biểu luận văn muốn sớm cùng giáo sư đã quen tham gia vào hạng mục, có thể sẽ có lúc không ở nhà rất nhiều ngày.


 

Tuy rằng hai cha con họ đều muốn cho Trương Nhã Lệ về nhà ở nhưng mà Trương Nhã Lệ muốn ở cùng Lý Lạc Phàm một đoạn thời gian, cô ấy lúc trước thiết kế váy cho Lý Lạc Phàm còn chưa cắt may xong đâu.


 

Lấy thân phận người sống trở lại tiểu viện, Trương Nhã Lệ có cảm tưởng chớp mắt như đã cách một thế hệ. Nhìn âm Trạch trong viện do chính cô ấy tự tay làm, cô ấy còn có một loại cảm giác lưu luyến không rời: " Tôi còn chưa ở qua như thế này đâu!"


 

Lý Lạc Phàm vội vàng đem mặt cô ấy quay lại đây: " Cái âm trạch này của cô tôi sẽ giúp cô lưu lại, chờ cô về sau già bảy tám mươi tuổi thời điểm thật sự đi địa phủ báo danh thì cô lại đến đây ở, hiện tại nó không thích hợp với cô."


 

Trương Nhã Lệ bị Lý Lạc Phàm chọc cười, một chút luyến tiếc còn sót lại nào đó cũng tan theo thành mây khói.


 

Lý Lạc Phàm đem Trương Nhã Lệ sắp xếp đến căn phòng mà lúc trước Lý lão sư đã ở qua, vào trong khoảng thời gian Trương Nhã Lệ nằm viện này, Lý Lạc Phàm tuy rằng cũng có quét dọn phòng nhưng nhiều lắm duy trì ở mức độ không dơ này, Trương Nhã Lệ vừa trở về lập tức liền cảm thấy ngứa tay nhìn đến chỗ nào chỗ nấy cũng đều muốn thu dọn sắp xếp lại. Chờ Lý Lạc Phàm đi một chuyến trường học lấy một đống bài thi trở về thì trong nhà lại thay đổi sáng sủa sạch sẽ, không dính một hạt bụi.


 

Lý Lạc Phàm ôm bài thi đứng ở trong sân trợn mắt há hốc mồm: " Nhã Lệ, cô đời trước chắc là ốc đồng thành tinh đi."


 

*


 

Trương Nhã Lệ làm việc luôn có hiệu quả hoàn mỹ, Lý Lạc Phàm chuẩn bị giúp giải quyết tâm nguyện của Trần Bằng Cương cùng Vương Mạt. Hiện giờ cách thi đại học thời gian còn thừa lại hơn một tháng, Trần Bằng Cương cùng Vương Mạt đều cảm thấy được nguyện vọng đối với họ không quá gấp gáp nên không bằng đợi đến thi đại học xong rồi đi làm sau cũng được, dù sao bọn họ đều đã chết rất lâu rồi, không để ý thời gian một tháng này.


 

Ngay cả bọn họ đều vì việc cô thi đại học mà nhượng bộ, Lý Lạc Phàm cảm giác mình cũng giống nhau một học sinh trung học vậy mỗi ngày đi đến trường học ngây ngốc một tháng, muốn đứng đầu sau khi thi lên đại học.


 

Đối với Lý Lạc Phàm đến trường học, các học sinh khác đều không nhiều để ý tới cô cho rằng cô đến lớp một ngày lại nghỉ một ngày. Không nghĩ đến cô lại liên tục đến suốt một tuần, không chỉ các học sinh cảm thấy kỳ quái mà ngay cả các giáo viên cũng có chút ghé mắt để ý đến.


 

Em học sinh này đổi tính rồi à?


 

Một ngày này lại bị bắt học trong lớp học đến buổi tối, giáo viên giảng xong bài thi đã mười giờ rưỡi. Lớp mười hai đại bộ phận học sinh vì tiết kiệm thời gian đều trọ lại trong trường, cũng có một ít học sinh nhà ở cách trường học không xa thì lựa chọn về nhà ở nên ăn ở có thể thoải mái hơn một chút.


 

Lý Lạc Phàm cõng cặp sách ra cổng trường học, trước cổng có vài phụ huynh đến đón con cái về nhà hoặc nhiều hơn là tự cưỡi xe đạp hay chọn đi bộ về nhà.


 

Lý Lạc Phàm theo thói quen đi bộ trong đêm đen tản bộ có thể thả lỏng tâm tình, nếu như gặp may mắn đụng tới ác quỷ, lệ quỷ linh tinh còn có thể thuận tiện bắt một chút kiếm chút điểm tích lũy.


 

Mới vừa ra khỏi cổng trường học không bao lâu liền có một bàn tay vỗ bả vai cô một cái, Lý Lạc Phàm quay đầu lại thì nhìn thấy một nam sinh ấn đường trên lông mày bị biến đen. Lý Lạc Phàm sờ cằm suy nghĩ không biết là trình độ xem tướng của cô đạt cao hay vẫn là vì nam sinh này vận đen quá mức rõ ràng, nam sinh này gương mặt hiện lên là gặp phải quỷ tướng a.


 

Nhìn thấy Lý Lạc Phàm nhìn chằm chằm vào mình mà đánh giá, nam sinh còn có chút ngượng ngùng trên mặt có chút đỏ lên: " Tớ học ở ban hai cách vách, tớ gọi Trương Hiên Minh, trước đó chúng ta khảo thí chung ở một trường thi, cậu xếp hạng thứ ba còn tớ xếp hạng thứ tư."


 

Lý Lạc Phàm không rõ ràng cho lắm nhìn cậu ấy: "Có chuyện?"


 

" Không có, không có." Trương Hiên Minh nuốt nước miếng có chút khẩn trương nói ra: " Tớ chính là muốn hỏi cậu một chút nhà cậu ở đâu, hiện tại đã quá muộn nếu như tiện đường thì chúng ta có thể cùng đi."


 

"A." Lý Lạc Phàm hai tay cắm trong túi quần, hỏi ngược lại: " Nhà cậu ở đâu?"


 

Trương Hiên Minh khẩn trương xoa xoa mồ hôi ở lòng bàn tay trên túi quần: " Ở... Ở cảnh lệ lan uyển."


 

Cảnh lệ lan uyển là một cái tiểu khu cũng không tệ lắm phía Nam Thành, so sánh như ở đoạn đường phồn hoa, cùng phương hướng nhà của Lý Lạc Phàm hoàn toàn tương phản.


 

" Đi thôi." Lý Lạc Phàm đi đến bên cạnh hắn: " Tôi và cậu tiện đường."


 

" Thật sự a!" Trương Hiên Minh cảm thấy quả thực là vui như lên trời, không nghĩ đến bản thân lần đầu tiên có đủ dũng khí cùng Lý Lạc Phàm bắt chuyện lại được đáp lại, hôm nay nhất định là ngày may mắn của cậu ấy.


 

Trương Hiên Minh quay đầu quan sát gò má của Lý Lạc Phàm, lại có chút khẩn trương chuyển tầm nhìn trở về nắm lòng bàn tay thấm mồ hôi cố gắng tìm đề tài: " Tớ ở trường học rất ít khi nhìn thấy cậu, cậu bình thường tan học về tương đối sớm sao?"


 

Lý Lạc Phàm ném khối kẹo cao su vào miệng, không chút để ý trả lời: " Không phải, tôi rất ít khí đến trường học."


 

" Không đến trường học?" Trương Hiên Minh có chút kinh ngạc nhìn cô: " Tại sao vậy?"


 

Lý Lạc Phàm không muốn phí tâm với cậu ấy chỉ ứng phó lại một câu: " Thân thể tôi không tốt, hàng năm xin nghỉ bệnh."


 

Trương Hiên Minh nghe vậy mười phần kính nể: " Cậu không thường đến trường học còn có thể thi tốt như thế, xem ra ở trên phương diện học tập cậu thật sự có thiên phú."


 

" Còn tạm được." Lý Lạc Phàm theo Trương Hiên Minh đi qua một cái ngã tư đường, Trương Hiên Minh bỗng nhiên ngừng lại, cậu ấy mắt nhìn vào đồng hồ rồi quay đầu cùng Lý Lạc Phàm nói ra: " Gần nhất tớ ở trạm bên cạnh thường xuyên có thể đi nhờ xe, một người hai tệ liền có thể đưa đến cửa tiểu khu, tớ đều đã ngồi được năm sáu ngày cảm thấy đặc biệt thuận tiện."


 

Lý Lạc Phàm nhìn xung quanh, đèn đường mờ mờ ám ám, bị hai bên lá cây xum xuê che giấu cơ bản không có bao nhiêu ánh sáng chiếu xuống. Thị trấn nhỏ buổi tối không có cuộc sống về đêm, dù tăng ca đến trễ như vậy thì người cũng cơ hồ không có, trên đường chỉ có linh tinh mấy học sinh tan lớp học buổi tối bước chân vội vàng đi qua.


 

Lúc này cái địa điểm đi nhờ xe này, ha ha, cũng không biết đứa nhỏ này là ngốc hay là thông minh.


 

Hai người tại ven đường đợi không bao lâu, một chiếc xe việt dã nhìn có chút cũ kỹ ngừng ngay trước mặt hai người, tài xế nhô đầu ra nhìn Trương Hiên Minh liếc mắt một cái bỗng nhiên nở nụ cười: " Hôm nay các cháu thật may mắn, vừa lúc trên xe có hai vị trí còn trống."


 

" Quá tốt." Trương Hiên Minh từ trong túi tiền lấy ra bốn tệ đưa cho tài xế, quay đầu cùng Lý Lạc Phàm nhỏ giọng nói ra: " Bình thường chiếc xe này đều đầy chỗ, tớ còn lo lắng hai chúng ta không thể đi lên được."


 

Cửa xe mở ra Trương Hiên Minh cùng Lý Lạc Phàm lên xe, ở giữa có hai vị trí đơn độc trống không nhưng hàng ghế phía sau đã ngồi ba người. Trong xe không có mở đèn, hơn nữa bọn họ đều cúi đầu nên không thấy rõ diện mạo.


 

Tài xế quay đầu nhìn hai người lộ ra hàm răng có chút biến vàng: " Các cháu nhắm mắt lại ngủ một lúc đợi đến nhà chú sẽ gọi hai cháu sau."


 

Cũng không biết là những lời tài xế này nói có ma lực hay là vì quá mệt mỏi khiến Trương Hiên Minh ngáp một cái rất nhanh liền ngủ. Lý Lạc Phàm không có lên tiếng mà cũng nhắm hai mắt lại.


 

Xe rất nhanh chạy khỏi tuyến đường, càng chạy càng xa cuối cùng dừng ở một chỗ dưới chân núi. Tài xế mở cửa xe từ trong cốp xe kéo ra cỗ kiệu đỉnh đầu màu trắng, trên ghế sau ba người cũng từ trong xe chui ra bọn họ trước đem Lý Lạc Phàm ôm vào bên trong kiệu sau lại đem Trương Hiên Minh cũng lôi đi vào, bốn người mang theo cỗ kiệu lại lắc lư ung dung đi lên.


 

Lý Lạc Phàm ngáp một cái, nâng tay vỗ một cái ở trên trán Trương Hiên Minh. Trương Hiên Minh mê mang mở to mắt, nhìn thấy xung quanh một mảnh tối om lập tức hoảng sợ, vừa muốn nói chuyện đã cảm giác bị một bàn tay chặn cái miệng của cậu ấy lại sau đó bên tai truyền đến giọng nói của Lý Lạc Phàm: " Đừng nói."


 

Trương Hiên Minh khẩn trương nuốt nước miếng đem bụng đầy nghi hoặc cũng nuốt trở vào, cũng không biết lung lay bao lâu thì cỗ kiệu rốt cuộc ngừng lại, cửa kiệu vén lên một khuôn mặt sắc mặt tái xanh tiến vào thăm hỏi.


 

Trương Hiên Minh gào một tiếng nhảy dựng lên: " A! Quỷ a!"


 

*****Tác giả có chuyện nói:


 

Trương Hiên Minh: Hôm nay nhất định là ngày may mắn của tôi.


 

Lý Lạc Phàm nhìn chằm chằm ác quỷ: Ân, là rất may mắn .


 

*****Mới nhất bình luận:


 

【 năm tầng rớt xuống đi còn có thể sống được thật là phi thường may mắn... 】


 

【 như vậy đầu bị thương không có hậu di chứng so với trúng 500 vạn xổ số còn muốn may mắn 】


 

【Hhhhhh xác thật rất may mắn, người bình thường cả đời đều không gặp được 】


 

【 đứa nhỏ này xui xẻo nói không thượng, vận khí không được tốt lắm 】


 

- xong -..


 

16/12/2023.

Chương kế tiếp