Thiên Sứ Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Sở

Chương 11
Nụ hôn này của Sở Uyên rất thuần khiết, không mang theo bất kỳ ý tứ nào hết. Nó khắc sâu vào trán, chỉ thoáng qua một chút. Hắn cúi đầu nhìn Từ Dạng.

Đúng như dự đoán của hắn, tên nhóc gầy gò lại đỏ mặt, nhìn hắn mấp máy hồi lâu nhưng lại không nói lời nào.

Hắn đưa tay che miệng Từ Dạng rồi cười nói: “Xin lỗi, những lời này anh không định nói ra vào lúc này. Nhưng em lại hỏi, anh cũng không nghĩ ra lời nào khác, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên nói thật thì hơn.”

“Đối tốt với em như vậy, không thể nào mà không có ý tứ gì.” Hắn rút tay về, hoài niệm mà xoay tròn đầu ngón tay, nói: “Còn có đồng ý hay không, cần bao lâu thời gian để suy nghĩ, ý kiến của anh là em có thể xa nhau, để qua hết năm nay rồi tính tiếp.”

“Dù sao năm nay cũng rất quan trọng phải không?” Sở Uyên xoa đầu Từ Dạng: “Dạng Dạng của chúng ta phải thi vào đại học A, không nên để chuyện khác phân tâm.”

Từ Dạng nhíu mày, tựa hồ có chút đau lòng, vô ý bĩu môi: “Nhưng anh đã nói rồi…”

Sở Uyên cũng lo lắng với cậu: “Vậy thì phải làm sao, có thể quay ngược lại không, anh sẽ bịt miệng mình lại ?”

Từ Dạng nói: “Cái đó thì không cần.”

Sở Uyên cười nói: “Bằng không thì chúng ta cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi, em chưa hỏi cái gì, anh cũng chưa trả lời gì cả, giống như trò chơi vậy đó, lưu giữ tài liệu trước, năm sau mới mở ra?”

Từ Dạng suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu.

Sở Uyên ngay lập tức nói: “Chà, Dạng Dạng bình thường vẫn chơi game à?”

Từ Dạng thật thà trả lời: “Thỉnh thoảng học mệt mới chơi một ván, không có thường xuyên.”

Sở Uyên nhẹ nhàng nói: “Như vậy mới đúng, học tập cũng cần kết hợp với làm việc và nghỉ ngơi. Không thể chỉ suốt ngày học mà không nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chơi game cũng tốt.”

Hắn lấy điện thoại ra: “Em đang chơi gì vậy? Chúng ta kết bạn đi, em dẫn dắt anh.”

Từ Dạng khiêm tốn nói: “Em chơi không được giỏi lắm.”

Nhưng cậu vẫn giúp hắn tìm ra trò chơi đó rồi cả hai thêm bạn bè.

Thêm bạn bè xong, Sở Uyên nói lời tạm biệt với Từ Dạng: “Được rồi, em nhanh chóng trở về đi, để trễ quá ông nội lại lo lắng.”

Từ Dạng ngoan ngoãn vẫy tay: “Vậy thì tạm biệt anh.”

Nhìn Từ Dạng rời đi, hắn mới xoay người bước đi.

Kho lưu trữ đã thỏa thuận được tiếp tục và hai người họ rất nghiêm túc thực hiện lời hứa này. Chủ đề trò chuyện hàng ngày chỉ là về việc Từ Dạng bắt đầu đi học và chào hỏi. Giống như trước đây, ngoại trừ việc Sở Uyên đã không hỏi thăm bạn bè về biểu tượng cảm xúc để nói chuyện với Từ Dạng, những thứ khác đã trở lại quỹ đạo sau một thời gian trật bánh.

Nhưng vẫn là có một chút khác biệt.

Ví dụ, Sở Uyên sẽ thêm biểu tượng hôn sau lời chúc ngủ ngon thông thường. Từ Dạng ban đầu còn ngại dần dà cũng trở nên quen thuộc, về sau còn gửi cho hắn một biểu cảm ôm.

Sở Uyên coi đây là một bước tiến mới trong cuộc cách mạng.

Càng lúc càng tiến bộ, thời gian nhập học của Từ Dạng đã đến như dự định.

Vào ngày báo danh, vì ông nội Từ đi lại bất tiện nên Sở Uyên đã đưa Từ Dạng đến trường. Ban đầu Từ Dạng nói muốn đi một mình nhưng đều bị ông nội và Sở Uyên từ chối. Trực tiếp ngồi lên xe của Sở Uyên, cậy vẫn còn kiên định nói: “Trước đây em cũng toàn đi một mình, sao bây giờ lại không được?”

Sở Uyên thắt dây an toàn và nói: “Bởi vì bây giờ có anh.”

Hắn lấy cặp sách từ ghế sau rồi tặng cho Từ Dạng: “Em thử xem có nhét được hết sách không? Nếu như không được anh sẽ nhanh chóng đổi, không thì quá hạn là không đổi được nữa.”

“Ồ!”

Sự chú ý của Từ Dạng đã bị chuyển hướng. Vì vậy cậu im lặng lại, bắt đầu tập trung nhét sách vào.

Cả đời chưa đưa đón ai đi học, Sở tổng rất quan tâm đến việc đưa đón Sở Uyên đi học. Hắn không chỉ đưa Từ Dạng đến cổng trường mà còn phụ cậu xách hành lý đến cửa phòng học. Cả quãng đường, Từ Dạng đã vài lần ra ý mình có thể tự làm nhưng tất cả đều bị hắn từ chối. Nếu như Từ Dạng không ra sức ngăn cản, hắn còn muốn mang cặp sách vào tận bàn của Từ Dạng.

Thực sự là quá nhiệt tình.

Nhìn thấy vẻ mặt sốt sắng của hắn, Từ Dạng bất đắc dĩ nói: “Cám ơn anh, bây giờ có thể về được rồi. Những việc còn lại em tự mình làm được, không phải anh vẫn còn công việc sao?”

Sở Uyên nói: “Không sao, công ty hôm nay không có việc gì cần xử lý, ở lại bao lâu cũng được, anh đợi ở đây thêm một lát, chẳng phải vẫn còn họp phụ huynh sao, anh đã đến đây rồi thì tiện thể tham gia luôn.”

Hắn nhìn lên bảng thành tích dán ở cửa lớp. Quả nhiên Từ Dạng đứng đầu bảng, điểm số cách xa người đứng thứ hai.

Sở Uyên đột nhiên cảm thấy tự hào rồi nói với Từ Dạng: “Dạng Dạng nhà chúng ta xuất sắc như vậy, giáo viên nhất định sẽ khen ngợi. Anh nghe một lát rồi mới đi được không?”

Từ Dạng giải thích: “Thực ra buổi họp phụ huynh này đến hay không cũng chẳng sao cả, chỉ là hình thức mà thôi. Giáo viên sẽ nói vài câu, học kỳ nào cũng giống như vậy, không có nội dung gì cả, cũng không kéo dài quá lâu, không nghe cũng chả sao.”

Sở Uyên nhớ lại lời nói của mình và hỏi: “Ý của em là, trước đây em cũng không tham gia qua buổi họp phụ huynh?”

Từ Dạng cho là đương nhiên: “Hồi tiểu học đều do ông nội đến, sau này ông nội đi lại không tiện nên em cũng không cho ông tham gia nữa. Em cũng báo cáo về tình hình này, giáo viên cũng nói không sao.”

“Bắt đầu từ lúc nào?”

“Từ hồi trung học đã như vậy.”

Sở Uyên nhíu mày, nghe Từ Dạng nói tiếp: “Vậy anh đi bận được rồi, em cũng quen rồi, ở đây một mình là được.”

“Không được.” Sở Uyên gãi nhẹ mũi: “Xem đi, bạn học của em đều có cha mẹ đi cùng, người ta cũng không bỏ đi.”

Từ Dạng nói: “Bọn họ đến là chuyện của bọn họ, một mình em cũng được.”

Nói xong, cậu mỉm cười như để trấn an Sở Uyên.

Cậu không nói thì không sao. Cậu càng nói, Sở Uyên càng quyết tâm ở lại.

Sở Uyên ôm vai cậu đẩy vào tường, trên mặt mang theo ý cười nhưng giọng điệu lại có chút nghiêm túc. Vì sợ dọa đến cậu nên cố ý kiềm chế lại nhưng vẫn lộ ra ý tứ hàm xúc: “Nhưng anh lại không cảm thấy như vậy.”

“Anh cảm thấy.” Sở Uyên nhìn vào những khuôn mặt lo lắng và thờ ơ xung quanh hắn. Tiếng la ó, lời chào của phụ huynh và phản ứng của học sinh, hắn nói với Từ Dạng: “Thứ mà những đứa trẻ khác có thì Dạng Dạng nhà chúng ta cũng phải có.”

Ánh mắt Từ Dạng lấp lóe, vội vàng chớp mắt: “Nhưng mà, không ảnh hưởng đến thời gian của anh sao?”

Sở Uyên vỗ vai cậu: “Anh nghĩ, nếu bất kỳ phụ huynh nào mà có đứa con giỏi giang về mọi mặt, lại còn đẹp trai như Dạng Dạng đều sẽ vội vàng đòi mở buổi họp phụ huynh. Tự dưng anh lại nhặt được một đứa như vậy, vui còn không kịp thì làm sao có thể coi là lãng phí thời gian được?”

Từ Dạng có chút xấu hổ: “Thực ra em cũng không có giỏi giang gì, có vài lần chỉ lấy được hạng hai.”

Cậu xoa mũi rồi nói thêm: “Năm thứ – chỉ được hạng hai, có người còn lợi hại hơn em.”

Sở Uyên cạn lời trong ba giây, sau đó lại cười nói: “Dạng Dạng, tin ở anh, em là người giỏi nhất.”

“Giỏi nhất.” Từ Dạng đối với câu nói này có chút hoài nghi, nhưng các bạn của cậu đã bắt đầu đi nộp học phí, cậu chỉ có thể đi theo, thậm chí còn vẫy tay với Sở Uyên: “Em qua đó trước.”

Sở Uyên gật đầu: “Đi đi.”
Chương kế tiếp