Thiên Sứ Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Sở

Chương 12
Cuộc họp phụ huynh và bài phát biểu lúc khai giảng chiếm cả buổi sáng, chờ Sở Uyên với tư cách là phụ huynh của Từ Dạng bước ra khỏi lớp, điều đó cũng tỏ rõ rằng kiếp sống học tập ba năm cấp ba của Từ Dạng đã chính thức bắt đầu.

Vốn dĩ theo quy định tất cả các trường phải khai giảng vào ngày mùng một tháng chín, nhưng đến thời điểm quan trọng, năng lực lợi dụng sơ hở của tất cả các trường vô cùng cao siêu, tuyên bố với bên ngoài là học sinh tự nguyện đến trường tự học, hơn nữa chỉ có học sinh lớp chuyên mới đến trường học, học sinh lớp thường sau khi báo danh thì có thể về nhà, đợi đến ngày hai mươi mới quay lại lớp học, phương pháp này đã được sử dụng mấy năm rồi, đến năm nay tất nhiên cũng không ngoại lệ. Thật không may là, cậu bạn nhỏ Từ Dạng dựa vào điểm số xuất sắc của mình đã thành công trở thành một trong những học sinh giỏi của lớp chuyên bị bắt phải bắt đầu đi học sớm. Buổi chiều trùng với ngày báo danh liền phải lên lớp học.

Tính quan trọng của một năm này đối với Từ Dạng là điều không cần nói cũng biết, đương nhiên Sở Uyên không thể lúc nào cũng liên lạc với cậu giống như trước đây, động một chút là dẫn cậu ra ngoài. Hơn nữa từ đầu năm học, Từ Dạng liền đem điện thoại di động giao cho ông nội cất giữ, tuy rằng cậu rất có tính tự chủ không cần thiết phải làm như vậy, nhưng dù sao nhà trường cũng có quy định về việc này. Lúc trước đối với năm nhất, năm hai nhà trường đều nhắm một mắt mở một mắt, bây giờ đã là năm ba cấp ba, công tác quản lý về các phương diện đều được tăng cường, một số quy định trước đây chỉ nói miệng thì giờ đã được thực hiện từng cái một, điện thoại di động là thứ bị đưa ra để khai đao đầu tiên. Từ Dạng luôn luôn có kỷ luật, cho nên rất tự nhiên không nói một lời đưa điện thoại di động của mình cho ông nội, chỉ có buổi tối về nhà mới cầm lấy xem thời gian để làm bài tập.

Cũng chỉ có lúc này Sở Uyên mới có thể gọi điện thoại cho Từ Dạng, hỏi thăm tình hình học tập trong một ngày, còn phải chọn lúc Từ Dạng không bận, hỏi cậu cảm thấy thế nào, có bị ốm hay không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, sợ làm phiền Từ Dạng học tập liền không nói nữa, nhưng vẫn bật âm thanh, vừa nghe tiếng lật sách sột soạt viết chữ của Từ Dạng, vừa lật xem tài liệu và gõ bàn phím.

Nhiều ngày đêm cứ trôi qua như vậy, Sở Uyên và Từ Dạng vẫn ngẫu nhiên duy trì liên lạc bằng giọng nói, ngày thường toàn dựa vào kết nối mạng, sầu đến nỗi khi Sở Uyên đang họp cũng thuận tay trả hóa đơn tiền điện thoại di động cho Từ Dạng. Tính hàng năm, cho dù được sử dụng theo cách xa xỉ nhất, cũng ít nhất có thể sử dụng cho đến khi Từ Dạng tốt nghiệp đại học.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ.

Mỗi ngày chỉ có thể nghe một chút âm thanh, đối với Sở Uyên mà nói chính là chỉ có thể nghe được mà không thể sờ được, ngẫu nhiên có cơ hội liền gọi video, nhưng bởi vì cách Từ Dạng đặt điện thoại di động nên chỉ có thể nhìn thấy trần nhà. Cuộc sống thực sự quá khổ, đếm từng ngày, hắn đã hơn hai tuần không được gặp Từ Dạng một cách nghiêm chỉnh. Ngày tháng vô cùng gian nan.

Nhưng gian nan thì gian nan, hắn cũng không thể yêu cầu Từ Dạng làm cái gì, giọng nói không nhất định trong mấy ngày nay đã là cực hạn tối đa mà Từ Dạng đã dùng tất cả khả năng rút ra cho hắn khi cậu bận, không thể nhiều hơn được nữa.

Cậu bạn nhỏ vất vả như vậy, hắn không thể chia sẻ thì ít nhất cũng không được gây thêm phiền phức.

Từ Dạng ngày nào cũng thức khuya, hắn không thể không đau lòng, nghĩ tới nghĩ lui liền chạy đi tìm bạn của mình, ban đầu muốn để bạn làm một số món ăn nhẹ dễ tiêu hoá để đưa qua đó, nhưng khi đến nơi, hắn lại thay đổi ý định.

Chính mình làm gì đó mới càng có thành ý.

Lại còn có thể tự mình đưa qua.

Sở Uyên nghĩ như vậy, buông thực đơn từ trên tay xuống, từ người tiêu thụ lắc mình biến thành người học việc.

Đương nhiên, quá trình học tập không cần lắm lời, với khả năng học hỏi của hắn , rất dễ dàng để ghi nhớ các bước làm một vài món tráng miệng đơn giản, hắn chỉ học trong một buổi chiều, sau khi mất hai hũ tiền, còn nhận được đánh giá của người bạn: “Người giống như cậu kiếp sau cũng không có duyên với phòng bếp” thì cuối cùng hắn cũng làm ra một thành phẩm.

Sau khi học được kha khá thì đã gần đến giờ cơm tối, Sở Uyên lập tức chạy về nhà, vội vàng ăn chút gì đó rồi lấy tài liệu của bạn mà hắn vừa mang về mang về, làm một cái mới ở nhà.

Hắn ngồi trên xe và gửi lời mời bằng giọng nói cho Từ Dạng, Từ Dạng nhanh chóng nhận, hỏi thăm lẫn nhau mấy ngày nay thế nào, hắn liền đặt điện thoại lên trên xe.

Hắn không có cúp máy, Từ Dạng cũng không để ý, cứ mở giọng nói như vậy, ở trong một mảnh yên tĩnh chỉ có thanh âm ngòi bút lướt trên mặt giấy, cùng một chút thanh âm từ đầu bên kia của điện thoại vọng đến, khiến người cảm thấy an tâm một cách lạ thường.

Cũng không biết qua bao lâu, Từ Dạng mới giải xong một bài toán khó, duỗi người xong liền nghe thấy hắn nói: “Dạng Dạng, em mở cửa ra.”

Từ Dạng không biết vì sao, hỏi: “Làm sao vậy?” Đồng thời ngoan ngoãn chạy ra cửa.

Người già thường đi ngủ rất sớm, lúc này đã gần nửa đêm, ông nội cũng đã ngủ rồi, vì vậy động tác mở cửa của cậu vô cùng cẩn thận, sợ đánh thức ông nội, căng thẳng khom người xuống, kết quả vừa mở cửa suýt chút nữa đụng phải người phía sau cánh cửa.

“Dạng Dạng?”

“Anh?”

Hai người gần như nói cùng một lúc, Sở Uyên mỉm cười nhìn Từ Dạng đứng thẳng người, lộ ra bộ dáng kinh ngạc, hỏi: “Tại sao anh...” Vừa mở miệng lại như nghĩ tới cái gì liền hạ thấp giọng, tiếp tục nói: “Đã muộn như vậy, sao anh lại tới đây?”

Sở Uyên giơ tay phải lên, để lộ thứ hắn mang tới, cười nói: “Anh tới an ủi cậu bạn nhỏ một chút, học tập vất vả rồi.”

Lúc này Từ Dạng mới nhìn thấy trong tay mình một vật giống như hộp cơm, đồng thời chóp mũi cũng ngửi được một cỗ nhàn nhạt mùi sữa bò.

Khi đang nói chuyện, đèn kích hoạt bằng giọng nói trong tòa nhà vụt tắt, Từ Dạng nhanh chóng kéo Sở Uyên vào và đóng cửa lại, tay chân nhẹ nhàng lôi kéo Sở Uyên trở về phòng mình, sau khi xác nhận không đánh thức ông nội mới đóng cửa lại.

Sở Uyên rất quen thuộc thu thập giấy tờ trên bàn của Từ Dạng đặt sang một bên, mở hộp cơm ra, mùi sữa nồng đậm lập tức bay ra, lan tràn trong phòng Từ Dạng.

Hắn làm một động tác “mời”, nói với Từ Dạng: “Dạng Dạng, lại đây nếm thử.”

Từ Dạng theo lời uống một ngụm, Sở Uyên nóng lòng muốn nhận được phản hồi từ khách hàng, hỏi: “Thế nào? Uống ngon không?”

Từ Dạng gật đầu: “Ừm, uống rất ngon.”

Sở Uyên lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ngon thì tốt, hôm nay học cả buổi chiều cũng không uổng công.”

Từ Dạng kinh ngạc: “Cái này…anh, anh tự mình làm?”

Sở Uyên rất bình tĩnh tiếp nhận nghi ngờ của cậu, nói: “Ừ, thấy Dạng Dạng học hành quá vất vả, anh cũng không thể làm cái gì cho em, liền nghĩ xem liệu có thể học làm một số món tráng miệng ngọt hay không, để dành cho em mỗi buổi tối lúc ôn tập làm bữa ăn khuya, em cảm thấy ăn ngon là được.”

Từ Dạng cúi đầu nhìn món tráng miệng ngọt, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Uyên, dưới ánh đèn, quầng thâm dưới mắt cậu vô cùng rõ ràng, Sở Uyên đưa tay vuốt ve đôi mắt cậu, nhỏ giọng nói: “Không cần quá mệt mỏi. Nếu học tập mệt mỏi, hãy ăn một chút gì đó, nghe nói rằng đồ ngọt có thể làm cho con người hạnh phúc, cho nên anh đã học thêm một ít thứ, về sau sẽ làm cho em ăn.”

“Anh muốn làm cho em vui vẻ.”

“Cám ơn anh.” Từ Dạng chậm rãi chớp mắt, nói: “Em rất thích, vô cùng vui vẻ.”

Sở Uyên dang rộng vòng tay: “Vậy thì Dạng Dạng có thể cho anh một phần thưởng không?”

Từ Dạng không chút do dự nhào vào trong vòng tay của hắn.
Chương kế tiếp