Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết

Chương 12: Sao ngọc lả tả rơi trên kiếm
Lý Huyền nhào vào Thiên Địa đại trận như một ngọn lửa. Lửa và vàng lập tức trộn lẫn với nhau. Đó là số mệnh của gã, số mệnh mà gã không thể nào và không bao giờ thoát được. Đó là dòng chữ khắc trên vách đá ở ốc đảo hoang mạc, dòng chữ khắc trên phế tích ở xích trời, không bao giờ gã có thể quay lưng lại hay phản bội được.

“Định Viễn gặp Thừa Hương công chúa ở đây, muôn đời ngàn kiếp, mãi không xa lìa”.

“Tâm Viễn Tự Định, Duy Hương Thị Thừa”.

Hai thanh kiếm, hai luồng sát khí xuất hiện, lấp lánh giữa đất trời. Vũ kiếm, như phượng đen thời thượng cổ bay đến tàn sát. Tinh kiếm, như sao sa khoác mây tràn đến huỷ diệt. Hai thanh kiếm cùng lao ra, hai thứ khí chất trầm nặng và linh hoạt cùng vũ động, tạo nên một màn tấn công hoàn mỹ.

Nhằm thẳng vào Long hoàng.

Thiên Địa đại trận, mười vạn thần binh - món quà thứ bảy.

Thạch Tinh Ngự chậm rãi đưa tay lên, mái tóc xanh lam đổ xuống, tạo thành một dòng sao sáng chảy dài sau lưng y. Y như tinh tú đâm thủng vòm trời, kéo theo hào quang huy hoàng từ một vũ trụ khác đến, chỉ tích tắc là chiếu sáng hết thảy màn đêm trầm nặng của vạn kiếp. Bất kể hung hăng bạo liệt đến đâu, vấp phải sự uy nghiêm của y, đều biến ra nực cười trẻ con. Lúc nào y cũng có thể đánh bại thứ hung hăng ấy, dễ như đập nát một chén lưu li đầy rượu bồ đào.

Nhưng, tất thảy đột ngột dừng lại.

Ngũ Hành Định Nguyên trận, vừa toả rực hào quang. Đây là trận đồ vẽ trong thánh điện Cấm Thiên, lúc này từng đoạn từng đoạn một đang nối liền với nhau. Hình ngũ hành khổng lồ hiện ra trong không trung, háo hức hấp hút những giọt máu đỏ tươi.

Máu của Tô Do Liên.

Long Đỉnh huyết hoa, Nê Lê bàn, Thanh Lương dược, Tuyết Thiên phong, đều lần lượt sáng lên theo, tất cả đều mang màu máu.

Máu của Tô Do Liên.

Tuyết yêu hấp hối trắng nhợt như tờ giấy, nằm im lìm giữa trận pháp, không ai ngó ngàng. Máu của nàng biến thành mấu chốt để dẫn động Ngũ Hành Định Nguyên trận. Vì thế, trận pháp hoạt động trở lại, không phải là trận sáng để phong toả Long hoàng, mà là trận tối để thu nhặt hồn phách do ám chỉ Tứ Bảo vận hành.

Long hoàng bỗng biến sắc mặt. Sát khí tinh tú trên người y bỗng tan biến, hoàn toàn tan biến. Y quay ngoắt lại, nhìn trừng trừng vào trận đồ. Vũ kiếm, Tinh kiếm đều không thu hút được sự chú ý của y nữa. Vừa ngó vào trận, vẻ mặt y hiện rõ sự choáng váng. Không kìm được, Thạch Tinh Ngự chậm chạp tiến lại gần. Gần đến nỗi hào quang của trận đồ hắt lên người y. Uy thế và sức mạnh sừng sững của Thạch Tinh Ngự từ từ sụp đổ như băng lở trước nét chói chang của ánh sáng ấy. Y cảm thấy gánh nặng của tội nghiệt sát phạt một trăm năm trước đang hiện hình, đè nghiến xuống thân thể mình. Chỉ hào quang của trận pháp này mới có thể cứu rỗi y.

Thạch Tinh Ngự nuốt lệ, nhìn chằm chằm vào mỗi thay đổi trong trận.

Từng luồng sáng một bùng lên khỏi ngực Tô Do Liên, xộc thẳng lên trời. Trên nền trời xanh lam nháng hiện hai bóng dáng lờ mờ.

“Hãy tin tưởng vào lòng mình, tiếp tục sống thay cho ta. Giúp ta chứng kiến kết cục sau cuối. Giúp ta chôn cất tất cả nhân duyên”. Một bóng áp nhẹ bàn tay lên ngực bóng kia, ánh sáng hư ảo toát ra từ người nàng, truyền sang cho nàng. Thế là, ánh sáng ấm áp đổ dồn vào tim Tô Do Liên, nhấp nháy dìu dịu.

Một tiếng thở dài thườn thượt vang lên. Tia sáng sau cuối trong trời đất cuối cùng cũng dừng sự trôi nổi cô độc, tìm thấy bến nghỉ đỗ cho mình. Nụ cười yêu kiều ngưng tụ lại trong vùng sáng, hướng về Thạch Tinh Ngự.

Thạch Tinh Ngự rùng mình.

Cửu Linh… Cửu Linh…

Cuối cùng ta cũng gặp được nàng, vì sao nàng không bằng lòng gặp ta? Uy thế của ta, đất nước của ta, sinh mệnh của ta, tất cả đều chuẩn bị để dành cho nàng. Đau khổ của ta, hân hoan của ta, uy nghiêm của ta, vinh quang của ta, đều là vì nàng. Vì nàng mà bừng nở, vì nàng mà điêu tàn.

Thạch Tinh Ngự vô thức chìa tay, muốn chạm vào ảo ảnh đang chậm chạp tiêu tan kia. Nước mắt đẫm áo, từng giọt từng giọt một làm nguội đi sát ý điên loạn và tàn nhẫn của y.

Linh nhi… Cuối cùng ta cũng biết nàng ở nơi nào… Thì ra, khi trao Tam sinh thạch cho Tuyết yêu, một mảnh hồn phách cuối cùng của nàng cũng đã gửi gắm vào người nàng ấy. Chẳng trách ta lên trời xuống đất, lùng khắp tam giới cũng không thể tìm được tung tích của nàng…

Thạch Tinh Ngự sấn tới một bước, ôm choàng lấy tấm thân đang hấp hối…

Nàng không thể chết… Ta không đời nào để nàng chết trước mặt ta lần nữa… Ta không thể đánh mất nàng tới hai lần, tuyệt đối không.

Ánh sáng bùng ra quanh người Thạch Tinh Ngự, ở giữa bọc một con rồng nhỏ sáng lấp lánh. Nước mắt lặng lẽ ứa ra từ đôi mắt xanh lam của y, nhuộm ấm khuôn mặt đang từ từ lạnh đi của Tô Do Liên. Con rồng nhỏ lộn nhào, hạ xuống người nàng.

Nàng không thể chết được… Không đời nào. Ta sẽ mãi mãi ở bên nàng, không bao giờ để mất nàng nữa. Cửu Linh…

Mặt đất rền rĩ, ngọn Cấm Thiên rầm rầm đổ xuống, gây ra một trận rung chuyển dữ dội. Ba quầng lửa đường kính cỡ trăm trượng vây quanh Tuyệt Diệt quang tuyến, lao sầm sập về phía Long hoàng. Đó là màn tấn công kinh khủng do hạt châu tím gây ra. Hạt châu này bị Long Mục dùng Phật pháp Đại Thừa đánh nát, giờ đang bắn tung ra giữa đất trời. Hạt châu này là tinh tuý của Cửu Cực Định Càn kỳ, chín mươi chín con yêu ma vốn không phải là hạng tầm thường, vậy mà đều bị hạt châu trấn áp dưới đất sâu, đủ thấy uy lực của hạt châu vô cùng ghê gớm.

Lúc này, được Phật pháp Đại Thừa dẫn dụ, Tuyệt Diệt quang tuyến thoát khỏi hạt châu tím, sủi lên sùng sục như nước sôi, chen chúc cùng ba quầng lửa tím, đổ ào ào xuống Thạch Tinh Ngự.

Nhưng Thạch Tinh Ngự không buồn bận tâm, chỉ đăm đăm nhìn cô gái đang thoi thóp trong lòng mình. Tất cả mọi tâm tư của y, giờ đổ dồn vào nàng.

Không thể để mất nàng đến hai lần…

Uy lực của y hoá thành ánh sáng li ti, ngưng tụ hình rồng, thấm vào tấm thân không còn hơi ấm, tỉ mỉ khơi lại sự sống đã khô cạn. Bây giờ dù trời đất sụp đổ, y cũng không buồn nhìn đến.

Lửa tím xoay chuyển như chớp, quất mạnh xuống lưng Thạch Tinh Ngự. Khí rồng bùng lên trời hoá thành một con rồng trong suốt bảo vệ Thạch Tinh Ngự. Ba quầng lửa tím nổ đùng đùng như thiên lôi, biến ra một luồng sét tím dài hơn ngàn trượng, nện trúng con rồng.

Tiếng rồng gầm lồng lộng vang thấu trời đất, bóng nó nhạt mờ, rồi biến mất trong gió lạnh vùng cực bắc. Luồng sét tím cũng ảm đạm đi, nổ lụp bụp, rồi hoá thành bụi mỏng.

Thạch Tinh Ngự hộc máu, sắc mặt tái nhợt. Con rồng vừa rồi chính là ngoại thân của y, là nguyên thần thứ hai ngoài nguyên thần chính, do y dùng tu vi siêu phàm nhập thánh để luyện ra. Nếu đối địch chính diện, được uy thế của y chỉ dẫn, thì chẳng đòn công kích nào có thể gây tổn hại cho con rồng đó. Nhưng bây giờ, toàn bộ tâm trí Thạch Tinh Ngự đều để vào người con gái đang ôm trong lòng, con rồng đành bảo vệ y một cách tự phát, thành thử không đủ sức chống chịu đòn tấn công sấm sét của Tuyệt Diệt quang tuyến.

Con rồng tiêu tan, tinh thần của Thạch Tinh Ngự cũng chấn thương nghiêm trọng.

Nhưng y mặc kệ.

Thế giới của y giờ chỉ tồn tại tấm thân mềm yếu này, gương mặt nhợt nhạt này thôi. Cả con người y, trái tim y, đều đang dồn sức níu kéo sinh mệnh tàn héo của nàng.

- Xuất kiếm! - Thái tử gào lên.

Nỗi tức giận thoáng qua gương mặt Giản Bích Trân, nhưng y nhẫn nhịn, vạch tay xuống dưới. Phượng đen cất cánh, muôn vàn lông vũ bay li loạn, hoá ra ánh kiếm dày đặc. Phượng đen vần vũ lao lên trời, chỉ tích tắc không trung u ám, muôn vàn tinh tú nhấp nháy quanh mình con chim, biến thành một trận đồ tinh tú xoáy tròn hỗn loạn, hợp nhất với chim phượng, rồi cùng lao xuống.

Bảy vì sao tím đều vỡ tan, chuyển hoá thành sức mạnh tinh tuý, hạ xuống đổ đầy vào Tinh kiếm. Đường kiếm này có thể chém nát một thành trì. Nhưng Thất tinh kiếm dù uy mãnh, cũng không thể lấn át được hào quang của Huyền Phượng Vũ kiếm. Phượng đen tung bốn cánh bay lên như đấng chúa tể của tất cả sinh linh. Trước mặt nó, vạn vật chỉ còn nước thần phục, chỉ biết khép nép và chờ đợi sự trừng phạt của nó.

Thanh Lương nguyệt cung rung lắc kịch liệt, lại bị sức mạnh ghê gớm vừa bùng phát ấy đẩy cho giật lùi đến hơn ba dặm. Cây quế đại thụ trượt dài, lâu lắm mới đứng vững lại được.

Mảnh đất cực bắc lỗ chỗ khắp nơi, như gặp phải tai kiếp ngày tận thế. Ngọn Cấm Thiên và Đại Ma quốc đều không còn tồn tại, thay vào đó là một cái hố sâu khổng lồ, sâu đến mức xuyên tới tận tâm trái đất. Ánh lửa chập chờn hắt lên từ cái nơi vô đáy ấy, thấp thoáng phản chiếu cảnh tượng của địa ngục.

Tất cả đều đã thành hoang tàn. Không còn sinh linh, không còn nhà cửa, không còn âm thanh sự sống. Cả Đại Ma quốc biến thành một hố rỗng chết chóc.

Thái tử phá lên cười sằng sặc.

- Thạch Tinh Ngự, cuối cùng ngươi cũng chết!

Dược sư hắng giọng:

- Thái tử!

Tiếng cười sằng sặc lặng tắt. Bụi đất mịt mù từ từ lắng xuống. Ở sâu dưới hố, Thạch Tinh Ngự vẫn vòng hai tay ôm chặt người con gái trong lòng. Long khí nhàn nhạt chập chờn nơi môi y chảy sang thân thể người con gái. Cơ thể nàng phát sáng dìu dịu, toả thành hào quang bọc quanh, che chắn nàng khỏi tai hoạ tận thế này.

Thạch Tinh Ngự thì không còn uy nghiêm vốn có của Long hoàng nữa rồi. Trước tiên thì ngoại thân bị hạt châu tím đánh tan, sau lại trúng đòn hợp kích của Giản Bích Trân và Diệp Pháp Thiện, thân thể bất diệt của y đã tổn thương. Một nhát kiếm xẻ từ vai xuống, xiên chéo qua cả tấm lưng y, lộ cả xương trắng ởn. Nhưng không có máu chảy. Thì ra khi vết thương ăn vào xương thì lập tức bị luồng sức mạnh to lớn trong người thiêu đốt, gom hết vào trong xương tuỷ. Mái tóc xanh lam ám khói, chuyển màu đen kịt, bị gió thổi xoã tung xuống khuôn mặt tái nhợt của Tô Do Liên. Nhưng Tô Do Liên thì hoàn toàn an ổn, ngay cả vạt áo cũng không suy suyển mảy may.

Thạch Tinh Ngự giữ nguyên nụ cười trên mặt, lẳng lặng ngắm nhìn nàng. Nếu trên đời này không có tình yêu chân chính, thế thì ta sẽ tin vào trái tim của ta thôi. Dù trời đất sụp đổ, sao rụng trăng rơi, ta cũng sẽ tự tay tách nàng sang thế giới khác, để nàng được sống trong an lành, không vẩn bụi trần. Còn ta, dẫu toàn thân thương tích, tâm trí và thể xác đều bị tiêu diệt, ta cũng không sợ.

Thái tử bình tĩnh lại, cuối cùng đã nhận ra, Thạch Tinh Ngự lúc này không còn là Long hoàng vạn năng vô địch nữa. Hắn thở phào một hơi:

- Trừng phạt!

Ảo ảnh lại một lần nữa rực sáng, chiến trận hình thành. Bầu trời cực bắc vốn sáng sủa với màu xanh lam tinh thuần, lúc này bị Thiên Địa đại trận dồn ép, màn trời nhuốm một lớp vàng kim kì dị. Chiến trận kéo theo sát khí nặng nề, từ từ tiến về nguyệt cung. Cây quế hiện lên mồn một và yên tĩnh trong nền vàng kim của trăng.

Diệp Pháp Thiện búng Tinh kiếm, bảy con mắt trên kiếm nhấp nháy, hào quang bùng ra, trộn lẫn vào chiến trận sục sôi, cũng di chuyển về phía cây quế. Cây quế lay động, cành lá như được tưới nhuần, dần dần sinh sôi, bò cả lên lá cờ chiến màu vàng kim trên cao. Lá cờ cuốn lấy Cửu Thiên Cương phong, cuốn cả hào quang và chiến trận vào, men theo cành lá mà chảy đến đám triện ngọc triện vàng treo đầu cành.

Một tràng lụp bụp vang lên, trên không trung đột nhiên nổ bùng mấy nghìn ngọn lửa sấm. Lửa sấm lơ lửng trên không, giống như đèn lưu li, ánh sáng uốn lượn trông rất nổi bật. Diệp Pháp Thiện tỏ vẻ trịnh trọng, Tinh kiếm từ từ di chuyển, như sợ kinh động đến đám lửa sấm kia. Bùa chú bay tung như tuyết, phóng vào giữa đám lửa sấm. Những ngọn lửa sấm từ từ tập hợp lại, rồi nổ bùng ra. Một luồng sáng dài hơn nghìn trượng bật doãng ra trong không trung, chứa đựng một thứ uy thế đủ diệt trời diệt đất. Tất cả cùng chém xuống Thạch Tinh Ngự.

Màn công kích này hàm chứa uy năng tối cao của Thanh Lương nguyệt cung và Thiên Địa đại trận. Thi triển xong, mặt Diệp Pháp Thiện bỗng tái nhợt đi, hắn ộc máu ra.

Không một thể xác người phàm nào đón đỡ được màn công kích này. Đây là màn công kích mà Diệp Pháp Thiện và thái tử đã thiết kế và dày công luyện tập trước trận chiến, màn công kích dung hoà toàn bộ sức mạnh của Thiên Địa đại trận, Thanh Lương nguyệt cung, bản lĩnh của Diệp Pháp Thiện và nội lực của thái tử, đủ sức quyết chiến với Long hoàng giữa lúc y phong độ nhất.

Đám lửa sấm ngùn ngụt kia chính là món quà thứ tám của thái tử. Hắn rất tin tưởng vào món quà này.

Thạch Tinh Ngự thì chỉ mỉm cười nhìn nữ tử trong lòng, không buồn né tránh.

Trận sấm sét màu vàng kim bổ xuống người y, nhưng y không nhúc nhích. Máu tươi ộc lên đầy miệng y, nhưng y cắn răng, không để nó trào ra.

Y lặng lẽ chịu đựng tai hoạ này, dùng sự kiên nhẫn và dịu dàng để bảo vệ người con gái. Đây là thế giới mà y đã tách khỏi nàng, không để ai quấy nhiễu nàng. Dù phải trả bằng máu của y.

Không ai không biến sắc mặt.

Lửa sấm nện xuống, vạn vật trong trời đất và chúng sinh đông đảo đều bị tước hết màu sắc, hoá thành những cái bóng nhợt nhạt thảm hại, chỉ riêng Thạch Tinh Ngự mặt vẫn nở nụ cười, và vẫn giữ được diện mạo khiến người ta rung động. Trầm tĩnh, ôn tồn, giống vì sao cuối cùng trên trời cao, cô độc chiếu rọi cho thế giới sắp chìm trong đại hoạ.

Núi non rền rĩ, tựa hồ đều bị nụ cười trầm tĩnh của Thạch Tinh Ngự làm cho xao xuyến. Mảnh đất cực bắc đã trở nên hoang phế ngay cả trận chiến từ thuở hồng hoang của Hoàng Đế và Xi Vưu cũng chưa chắc thê thảm tới mức độ này.

Trong khói bụi, Thạch Tinh Ngự từ từ ngẩng đầu. Trông y như thể vừa phải chịu đựng cực hình suốt cả ngàn năm, mọi giày vò dữ dội của trần đời đều hiển hiện trên mình y. Mái tóc xanh lam đổi màu đen kịt, máu gần như cạn khô, nửa người héo quắt.

Long hoàng uy nghiêm thuở nào, sau cơn sấm nổ, đã tan tác kiệt quệ. Nhưng y vẫn gắng dùng cánh tay còn nguyên để nhẹ nhàng ẵm người con gái, lặng lẽ mỉm cười bảo vệ nàng. Y cúi đầu, long khí lảng bảng, giờ chỉ còn chút ít mỏng mảnh như tơ, tiếp tục từ miệng y phun ra, đổ sang miệng nàng, không ngại ngần, không giữ lại chút gì.

Bất luận nàng bị thương nặng đến đâu, gánh phải tai hoạ nguy hại nhường nào, y cũng không bỏ cuộc.

Diệp Pháp Thiện ngẩn người. Hắn không ngờ nổi, Thạch Tinh Ngự chẳng mảy may chống trả hay phản pháo.

Đây là thứ ma quỷ gì vậy?

Hắn trù trừ hồi lâu, trường kiếm lại giơ lên, ngọn lửa sấm màu vàng kim từ từ ngưng tụ, hiện hình, hoá thành Tuyệt Diệt thần lôi trải dài ngàn trượng. Đây là sứ mệnh của hắn, hắn không thể dừng lại được. Thạch Tinh Ngự nhất định phải chết. Sấm này giáng xuống, chút long khí rơi rớt của Thạch Tinh Ngự sẽ tan thành tro bụi. Tất cả rồi sẽ kết thúc.

Thạch Tinh Ngự vẫn bất động. Bởi vì y đã cảm nhận được nhịp đập yếu ớt của trái tim, chỉ cần cố gắng thêm một lúc, kéo dài chút đỉnh thời gian, là y có thể cứu sống người con gái này. Tình yêu của nàng và y sẽ vượt qua biên giới sinh tử của người và trời, tái hợp như cũ. Hễ y lỏng tay, hễ long khí ngắt quãng dù chỉ tích tắc, thì người con gái y ôm trong tay đây sẽ chết. Y không thể để mất nàng đến hai lần. Vì thế cho dù hồn phi phách tán, thân thể và thần trí tan rã, y cũng không thể buông tay. Thần lôi rầm rầm đổ xuống, sao lạc trăng rơi.

Thạch Tinh Ngự dịu dàng mỉm cười. Khuôn mặt Tô Do Liên bắt đầu ửng hồng.

Tất cả đều hoá thành tro bụi ngay khoảnh khắc lưỡi tầm sét chém xuống.

Máu ứa ra nơi khóe miệng Thạch Tinh Ngự, rớt thành hoa văn nhàn nhạt trên tấm áo rách nát của y.

Đột nhiên, một ngọn lửa trận bùng lên, đánh mạnh vào thần lôi. Diệp Pháp Thiện đã đố toàn bộ sức lực vào Long hoàng, đâu còn đề phòng đến chiêu thức ấy? Lửa trận bùng bùng cháy, ăn sâu vào thần lôi. Hệt như hai đoàn quân giao chiến, thiên binh vạn mã liền húc vào nhau, sấm quấn lấy lửa, cùng nổ tung tóe. Diệp Pháp Thiện không tránh kịp, cánh tay trái lập tức bị đánh cho nát nhừ. Hắn vê vội mấy đạo bùa để trấn vết thương. Lửa trận mau chóng tràn đi khắp trời, phủ chụp xuống Thiên Địa đại trận. Diệp Pháp Thiện sợ tái người, vội vung Tinh kiếm, một luồng kiếm khí đâm xuống lửa trận.

Giữa tràng keng ngân dài, trong lửa trận nhô ra một thanh đao, Diệp Pháp Thiện đâm phải nó thì chấn động cả người, gần như ngã nhào xuống đất. Thanh đao cũng không truy kích hắn, lại lao về phía Thiên Địa đại trận. Lửa ngùn ngụt khắp trời, rơi lả tả, hợp với từng tiếng sấm nổ bùng bùng.

Nhưng không thể nào che lấp được nụ cười nơi góc môi Thạch Tinh Ngự. Bởi vì, cuối cùng y cũng đã nhìn thấy, nàng he hé mắt. Má nàng nhen sắc hồng.

Cuối cùng y đã cứu được mạng sống cho nàng. Y còn cầu mong gì hơn nữa? Muôn vàn thề ước ba sinh của y, đều để đổi thành khoảnh khắc này đây.
Chương kế tiếp