Thủ Phủ Sủng Vợ

Chương 11
Đêm càng tối, kinh sư thường có mưa phun.

Giang Phong lúc nãy cũng nhìn thấy dấu tay trên mặt Thẩm Nguyên.

Nàng từ đó giờ luôn là mỹ nhân mềm yếu. Bàn tay nhỏ nhắn, mặt mày tinh xảo, tổng thể luôn mang cảm giác yếu ớt.

Da thịt Thẩm Nguyên tinh tế như tuyết đầu mùa, chỉ cần một chút đỏ thôi cũng nhìn ra, nếu nhìn gần gương mặt kia của nàng, càng sẽ cảm thấy, chỉ cần dùng đầu ngón tay chạm nhẹ một cái thôi, thì cô dường như sẽ vỡ vụn ra.

Một nữ nhân nhu nhược như vậy, đáng ra phải được nâng niu trên tay mà yêu thương.

Rốt cuộc là ai lại nhẫn tâm như vậy, có thể ra tay với gương mặt kia?

Càng không càng nói đến chuyện, nữ tử sẽ trang điểm vì người mình thích.

Gương mặt là thứ mà nữ tử để tâm nhất.

Chuyện nàng bị phụ thân đánh bạt tay vốn chính là chuyện mà nàng khó mở miệng nói ra, Thẩm Nguyên nhất thời cũng không thể tìm ra lý do nào để lấp liếm.

Lục Chi Vân lại lần nữa, nàng chỉ hơi rũ mắt, tay vẫn đặt trên mặt, không bỏ xuống.

Lục Chi Vân thấy thẩm nguyệt không chịu nói lời nào, liền lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Bích Ngô đang đứng bên cạnh nàng.

Bỗng nhiên bị nhìn Bích Ngô giật mình một cái.

Mặc kệ là ai bị Lục Chi Vân nhìn trong xương cốt sẽ bị dọa sợ hãi.

Cho nên khi Bích Ngô bị Lục Chi Vân nhìn như vậy, liền đem mọi chuyện nói ra....

“Hầu gia có lẽ đã hiểu lầm tiểu thư của chúng ta, ông ấy cho rằng tiểu thư mỗi lần rời khỏi phủ đều là lén lút đi gặp người góa vợ....Lúc nãy mới....Lúc nãy mới đánh tiểu thư một bạt tay.”

Bích Ngô vừa mở miệng nói, Thẩm Nguyên liền nâng mắt lên nhìn về phía nàng ấy, ý bảo nàng ấy đừng nói tiếp nữa.

Chính là một khi đã nói liền có thể dừng lại sao.

Thẩm Nguyên nghĩ nghĩ một hồi, liền cảm thấy việc này thật ra cũng không có gì phải lừa gạt Lục Chi Vân cả.

“Người góa vợ?”

Lục Chi Vân đem từ này lặp lại một lần, mặt hắn hơi trầm xuống, giọng điệu mang theo tia trào phúng, tiếp tục lên tiếng: “Thẩm Hoằng Lượng thật biết cách trị gia mà.”

Lục Chi Vân vẫn không gọi Thẩm Hoằng Lượng là Vĩnh An hầu, giọng điệu cũng theo ý vị trào phúng.

Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Nguyên đột nhiên nhớ tới kiếp trước Lục Chi Vân cùng bài vị của nàng thành hôn.

Việc cưới bài vị nàng có thể gọi là minh hôn.

Khi đó nàng đã chết sớm, nếu thật sự tính, kiếp trước Lục Chi Vân thật sự là người góa vợ.

Tuy rằng nói nàng cùng Lục Kham làm phu thê cũng được hơn nửa năm,, nhưng hai người thật sự là hữu danh vô thực, Lục Kham để nàng phòng không gối chiếc, trong lòng nàng liền không nhận định Lục Kham là phu quân của mình.

Nhưng sau khi biết chuyện Lục Chi Vân cưới bài vị của nàng, ở trong lòng Thẩm Nguyên liền nhận định Lục Chi Vân là phu quân của mình.

Nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên cuối cùng cũng đem bàn tay đang đặt trên má phải mình xuống.

Tuy rằng nàng đắp một tầng phấn son, nửa khuôn mặt của nàng vẫn đang sưng to, bây giờ nhìn nó có dấu hiệu bầm tím.

Thẩm Nguyên rõ ràng nhận ra, Lục Chi Vân lúc này, muốn đưa tay lên, đụng vào gò má nàng.

Nhưng bàn tay nam nhân giơ lên liền khựng lại, vẫn là đem tay bỏ xuống.

Gần đây nàng đến dạy học cho Liêu ca nhi, vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt Lục Chi Vân.

Thậm chí Thẩm Nguyên cũng nghĩ tới, có lẽ đời này, Lục Chi Vân đối với nàng có lẽ không có tâm tư với nàng, bởi vì nàng có nhiều cử chỉ chủ động quá.

Có điều, sau khi nhìn thấy hành động này của hắn, trong lòng Thẩm Nguyên lại mơ hồ hắn có khả năng là có một chút thích nàng.

Hốc mặt của Thẩm Nguyên hơi hơi phiếm hồng, bộ dáng như sắp khóc đến nơi.

Nhưng nàng hiện giờ, cố gắng làm cho tâm trạng bình ổn trở lại.

Thần thái nhu nhu nhược nhược, nhưng không mang theo sự oán hận nào.

Từ khi nàng sinh ra tới giờ, cha mẹ liền không ở bên cạnh.

Mà La thị thì ngoại trừ biểu ca Dương Vũ Lâm của nàng, còn có một người nữ nhi nữa.

Thẩm Nguyên vốn dĩ không phải do La thị thân sinh, cho nên khi nàng được nuôi dưỡng ở Dương Châu, tất nhiên cũng là một thân một mình lớn lên.

Từ trước đến nay, nàng cũng không có tư cách gì mà nháo lên với đại nhân.

Nếu thật sự nháo lên, cũng sẽ không có ai an ủi nàng, để ý đến nàng.

Sau khi bình tâm lại, Thẩm Nguyên liền ôn nhu nói: “Đại nhân, Liêu ca nhi đâu rồi? Không phải cậu nhóc nói muốn gặp ta sao?”

Lúc này Giang Phong liền nói: “Hội đèn Tết Khất Xảo đang náo nhiệt, lại còn có đấu hoa cỏ, còn có đố đèn, rất nhiều trò chơi thú vị khác. Liêu ca nhi đã bám lấy ca của ta Giang Trác, dẫn hắn đi chỗ nào nữa rồi.”

Sau khi Thẩm Nguyên nghe xong, sắc mặt ngây ra.

Lục Chi Vân trầm giọng nói: “Không ổn.”

Giang Phong nhìn mặt đại nhân nhà mình đang nghiêm nghị, khóe miệng hơi run rẩy một chút.

Sau đó liền nói với hai người: “Đại nhân, Thẩm tiểu thư, bằng không hai người trước tiên lên thuyền hoa trước đi, đi dọc bờ sông, nói không chừng có thể nhìn thấy Liêu ca nhi.”

Lục Chi Vân vẫn cầm ô mà che mưa giúp Thẩm Nguyên, im lặng mà nhìn về phía Thẩm Nguyên.

Trong lòng Thẩm Nguyên hơi do dự một chút, cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của nam nhân, vẫn gật gật đầu.

Đường bên cạnh sông, xe ngựa không dứt, lụa hoa đầy đường.

Đèn trên cây màu da cam mang cảm giác ấm áp, sóng trên mặt nước uốn lượn nhẹ nhàng, chậm rãi mà đánh vào thuyền hoa.

Lục Chi Vân đi đầu mà bước vào trong thuyền hoa.

Thẩm Nguyên đi phía sau hắn, thuyền hoa cách bờ cũng cách một khoảng, không biết nước sông cạn sâu, trên mặt lộ ra một chút sợ sệt.

Người chèo thuyền mắt nhìn nhanh nhạy, thấy nàng như vậy hắn liền muốn bước đến đỡ mỹ nhân nhu nhược kia, liền bị Giang Phong liếc mắt cảnh cáo.

Người chèo thuyền đành phải hậm hực mà rút tay lại.

Thẩm Nguyên hơi nhấc tà váy lên, muốn tự mình bước lên thuyền, lại nhìn thấy Lục Chi Vân bước ra đầu thuyền, vươn tay ra trước mặt nàng.

Lục Chi Vân không nói lời nào, nhưng Thẩm Nguyên tất nhiên hiểu ý hắn, hắn đây là muốn tự mình đỡ nàng lên thuyền.

Thẩm Nguyên do dự một chút, vẫn cuối cùng là không biết nên vươn tay ra thế nào.

Không chờ nàng nghĩ tốt, bàn tay xương cốt rõ ràng của hắn đã cầm lấy tay nàng.

Thẩm Nguyên lúc ở Dương Châu nàng có tập đàn tỳ bà, ngón tay cũng có thể nói là thon dài tinh xảo, nhưng tay Lục Chi Vân vẫn so với nàng lớn hơn nhiều.

Lòng bàn tay của hắn dày rộng, cảm xúc ấm áp vô cùng.

Thẩm Nguyên cũng có thể cảm nhận được, lòng bàn tay của Lục Chi Vân có một vết sẹo sâu, vết sẹo kia có thể dài đến chỗ cổ tay hắn.

Lục Chi Vân nắm chặt tay nàng, làm ngực đang nhói nhói lập tức biến mắt không còn dấu vết.

Nàng tuy ý để Lục Chi Vân nắm tay mình, dắt nàng nàng vào trong thuyền hoa.

***

Mưa phùn đã hơi dừng lại, không khí mang theo sự ẩm ướt, còn mang theo chút mùi hương của hoa nhài.

Lục Kham không một chút hứng thú nào cùng Thẩm Du đi dạo, còn biểu cảm của Thẩm Du thì rất vui vẻ, mỗi cửa tiệm trên phố mà nàng đi ngang qua nàng đều ghé vào xem, cũng mua không ít đồ.

Quán rượu bên cạnh có một gã sai vặt đang leo lên cái thang, để chỉnh sửa lại bảng hiệu của cửa tiệm.

Thẩm Du rốt cuộc từ một cửa tiệm son phấn đi ra, thấy sắc mặt Lục Kham lạnh nhạt, nàng mang theo ý cười mà đi đến khoác tay hắn, nhẹ giọng nói: “Kham lang, gần đây ngươi luôn không vui vẻ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”’

Lục Kham lắc lắc đầu, cũng không muốn cùng Thẩm Du nói chuyện.

Thẩm Du thấy hắn không trả lời, liền bĩu môi.

Tướng mạo Lục Kham rất đẹp, mặc một thân trang phục bắt mắt, mang cảm giác thanh lãnh cao ngạo.

Đôi mắt phượng kia mang theo cảm giác u buồn nhàn nhạt.

Đây là tướng mạo mà những tiểu cô nương thích nhất.

Trong lần đầu tiên Lục Kham thi khoa khảo, liền đậu tiến sĩ.

Con cháu thế gia trong kinh thành, rất ít người tài giỏi như hắn.

Mà Thẩm Du thích lục Kham cũng bởi vì tướng mạo Lục Kham, cả gia thế và tài cán của hắn nữa.

Khi Lục Kham nhìn về phía Thẩm Du, sắc mặt nhàn nhạt.

Hắn cảm thấy, sau khi nàng bình an trở về phủ, liền không tươi đẹp và đáng yêu giống như trước đây.

Hắn không biết từ khi nào hắn đối với nàng không còn một chút cảm giác dao động nào.

“Công tử cẩn thận!”

Lục Kham cùng Thẩm Du cũng không kịp phản ứng, liền nghe thấy một tiếng “oanh..”

Nhưng cho dù Lục Kham có thể né tránh được, thì cái góc kia vẫn đánh trúng vào xương sống hắn.

“A!”

Sau khi Thẩm Du phát ra âm thanh bén nhọn kia, Lục Kham đã té ngã xuống đất trước mặt nàng.

***

Bá tước phủ.

Cả căn phòng đều hỗn tạp mùi thuốc cùng mùi máu tươi, Lư thị ngồi trên đầu giường, nhìn con trai độc nhất của mình vẫn còn hôn mê bất tỉnh, khóc mãi không ngừng.

Lúc Kham là hài tử duy nhất của bà ta, phụ thân hắn đã chết trên chiến trường, bọn họ mới được triều đình phong cho tước vị này.

Cho nên Lư thị từ khi Lục Kham từ nhỏ đã không cho hắn tập đao kiếm, dù sao bây giờ Kỳ triều cũng coi như thái bình, Lư thị nghĩ, Lục Kham có thể làm quan văn là tốt rồi.

“Nguyên nhi....Nguyên nhi....”

Nghe thấy Lục Kham mơ hồ phát ra âm thanh, Lư thị liền lập tức nâng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy quan tâm mà hỏi hắn: “Kham nhi, con rốt cuộc cũng tỉnh rồi, nương bị con làm cho lo lắng đến chết mất!”

Nhưng hai mắt của Lục Kham vẫn nhắm chặt, cánh môi của hắn trắng nhợt, không có bát luận dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Trong miệng hắn lẩm bẩm: “Nguyên nhi....Ta sai rồi, ta trách lầm ngươi...Là ta không bảo vệ tốt cho ngươi...”

Sau khi Lư thị nghe thấy lời này, sắc mặt liền thay đổi.

Kham nhi của bà không phải bị đền thờ đập trúng đến ngốc rồi chứ?

***

Quá hoa cung.

Kiến trúc đại nội nguy nga, nghiêm ngặt, mái hiên cung điện khép kín nghiêm chỉnh làm cho người ta khi ở trong đó liền vô thức sinh ra cảm giác sợ hãi.

Sau khi hạ triều, Thẩm Hoằng Lượng cùng đồng liêu đi qua cửa cung, bên cạnh liền nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của thái giám, sau đó ở bên tai ông nói nhỏ vài câu.

Sau khi nghe thái giám nói xong sắc mặt của Thẩm Hoằng Lượng liền thay đổi.

Ông lập tức quay sang đồng liêu chắp tay thi lễ, ngay sau đó, trong lòng lo lắng mà đi đến thượng thư phòng.

Lục Chi Vân bản thân là Nội các thủ phụ, cũng là đại học sĩ.

Hoàng đế tuổi tác còn nhỏ, Lục Chi Vân thân là đại thần phụ chính, cũng thường xuyên sau khi hạ triều sẽ ở lại thượng thư phòng mà phê duyệt tấu chương.

Chỗ này, là nơi hắn thường triệu tập các đại thần bàn chính sự.

Hôm nay mặt trời

Sau khi Thẩm Hoằng Lượng đi đến thượng thư phòng, liền bị mặt trời chiếu đến đầu đổ đầy mồ hôi, ông cũng không biết bản thân phải đợi bao lâu, cũng không đoán được Lục Chi Vân tìm ông rốt cuộc là có chuyện gì.

Ông đưa tay lên lau lau mồ hôi, thoáng nhìn về phía thư phòng thấy những quan viên đang đứng trước cửa điện.

Sau khi tầm mắt Thẩm Hoằng Lượng nhìn rõ, liền thấy Lục Chi Vân đã đứng ở trước mặt ông cách đó không xa.

Lục Chi Vân mặc triều phục mang cảm giác trấn trọng uy nghiêm, vóc người anh tuấn cao lớn, đôi mắt phượng lạnh lùng khi nhìn người khác, mang lại cho người khác cảm giác áp bách.

Tim Thẩm Hoằng Lượng đập nhanh lên vài nhịp, vội cung kính nói: “Các....Các lão.”

Khuôn mặt Lục Chi Vân vẫn như cũ, tuổi thật của hắn so với Thẩm Hoằng Lượng ít hơn cũng mười tuổi.

Nhưng Thẩm Hoằng Lượng mỗi khi thấy Lục Chi Vân đều vô cớ mà sinh ra cảm giác thấp hơn hắn.

Ông rốt cuộc cũng biết chuyện có gì đó không đúng.

Lục Chi Vân gọi ông đến như không nói gì, thật tế là đang cảnh cáo ông.

Thẩm Hoằng Lượng không hiểu.

Ông thật sự không tài nào hiểu, ông rốt cuộc là đã chọc gì đến Lục Chi Vân?

TYT & Ngọc Anh Team
Chương kế tiếp