Thủ Phủ Sủng Vợ

Chương 12: Mở ra hỏa táng tràng
Bảo Hoa đường

Lưu thị ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bành gỗ có khắc hình hoa lê, trong tay chậm rãi vuốt ve chuỗi phật châu, trên nét mặt rõ ràng có chút lo lắng.

Bà ta liên tục duỗi cổ nhìn về phía bên ngoài nhà chính, trong miệng thì lẩm bẩm liên tục: "Bây giờ đều hơn ba giờ rồi mà sao Hầu gia vẫn chưa từ trong cung đi trở về? Chẳng lẽ là ở trên đường gặp phải chuyện rắc rối gì rồi à?"

Bà tử đứng bên cạnh hầu hạ Lưu thị lắc đầu, cung kính trả lời: "Vừa mới nãy đã kêu gã sai vặt đi đến cửa cung để tìm hiểu tin tức, hắn báo rằng sau khi hạ triều tới giờ thì hình như Hầu gia chưa từng đi ra khỏi cung."

Sau khi nghe xong lời này, động tác lấy ngón tay cái khảy chuỗi phật của Lưu thị chậm lại một chút.

Ngay lập tức trong lòng bà ta bỗng nhiên dâng lên một trận khủng hoảng.

Bà ta lại chẳng thèm quan tâm chính mình có ngồi ở sảnh chính đi chăng nữa, vừa định đứng dậy để tự mình ra khỏi phủ tìm hiểu tin tức của Thẩm Hoằng Lượng liền nghe thấy âm thanh to lớn của gã sai vặt từ phía bên ngoài nhà chính truyền vào...

"Hầu gia đã trở về!"

Lưu thị thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng đi về phía âm thanh để tự mình qua nghênh đón Thẩm Hoằng Lượng trở về.

Nhưng vừa mới nhìn thấy ông ta thì vẻ mặt của Lưu thị lại là hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Dáng người của Thẩm Hằng Lượng trời sinh không cao, nhưng cái đầu của ông ta cũng không tính lùn, chỉ là hai vai hơi trễ xuống một chút. Cho nên mỗi khi mặc loại quần áo trang trọng và rộng rãi như quan phục đỏ thẫm thì cả người liền có vẻ phá lệ nhỏ gầy.

Có thể nói là người căng không dậy nổi y phục.

Cho nên hai nữ nhi của ông ta là Thẩm Du và Thẩm Hàm, nhiều hoặc ít cũng đều có chút tật xấu trễ vai, lúc các nàng mặc y phục nghiêm trang đều yêu cầu tú nương sửa đổi cho phù hợp.

Nhưng điều kỳ lạ là Thẩm Nguyên lại không có tật xấu này.

Nàng có diện mạo vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng là thon thả tự nhiên.

Lúc Thẩm Nguyên mới từ Dương Châu đến kinh thành, Thẩm Hàm cũng từng chủ động tạo mối quan hệ thân thiết với nàng, chỉ là không ở chung được mấy ngày, Thẩm Hàm liền bắt đầu cố ý xa cách người trưởng tỷ này.

Trong lòng Lưu thị cũng hiểu rõ tâm tư của cô con gái này.

Thẩm Hàm đã từng gặp qua dáng vẻ sau khi tắm của Thẩm Nguyên.

Bình thường nhìn qua dáng người Thẩm Nguyên hơi mảnh mai, nhưng một khi cởi quần áo ra đó là thân thể đầy đặn mềm mại, da dẻ như tuyết.

Đôi chân trắng nõn thon dài không tì vết, eo nhỏ thướt tha không đầy một vòng tay, bờ vai thon gọn như ngọc, cùng với đường cong duyên dáng của cổ tạo nên một tỷ lệ trời sinh tuyệt đẹp.

Từ đầu sợi tóc đến ngón chân, mỗi một chỗ trên người Thẩm Nguyên đều vô cùng xinh đẹp.

Thẩm Hàm có tâm lý ghen ghét với trưởng tỷ là chuyện hết sức bình thường.

Cho nên Lưu thị liền khuyên Thẩm Hàm, nói rốt cuộc tuổi tác của Thẩm Nguyên cũng lớn hơn một chút, nữ tử sau khi trưởng thành dù sao cũng phải đẹp hơn các cô gái mới 15-16 tuổi một chút.

Chờ Thẩm Hàm tới số tuổi của Thẩm Nguyên rồi, nói không chừng còn có thể đẹp hơn Thẩm Nguyên rất nhiều lần.

Tuy lời nói là nói như vậy nhưng Lưu thị cũng là một người biết tự mình hiểu lấy.

Bà ta biết giống như dung mạo của Thẩm Nguyên đều thuộc về loại hiếm thấy, trừ khi Thẩm Hàm lại một lần đi đầu thai, nếu không ở về vấn đề dung mạo, nàng vĩnh viễn đều kém hơn trưởng tỷ của chính mình một đoạn.

Chẳng qua nói cho cùng, cũng đều là con gái của Thẩm Hoằng Lượng, tại sao chỉ có mỗi một mình Thẩm Nguyên lại trưởng thành như vậy?

Nghĩ đến việc này, Lưu thị lại thấy Thẩm Hoằng Lượng vừa mới trở về cả người lại tràn đầy tro bụi.

Bộ quan phục nhất phẩm có thêu tiên hạc trên người ông ta cũng bị cắt ra vài đường, vẻ mặt nhìn qua rất nặng nề, cả người thì nhếch nhác không chịu nổi.

Lưu thị vội vàng quan tâm hỏi: "Hầu gia, ngài đây là làm sao vậy? Này... Cái này, làm sao mà biến bộ dạng của chính mình thành ra như vậy."

Thẩm Hoằng Lượng xốc mắt liếc nhìn Lưu thị một cái.

Hắn vừa nhớ tới việc ngày hôm nay liền giận sôi máu.

Sau khi Lục Chi Vân ở trước trung cấp điện châm biếm hắn một trận, hắn giống như chuột chạy qua phố, trước sự chứng kiến ​​của các đại thần khác xám xịt mà ra khỏi cửa cung.

Chờ sau khi lên xe ngựa của hầu phủ không được bao lâu thì chuyện kỳ quái đã xảy ra.

Cũng không biết có phải hay không bởi vì thời tiết nóng bức, bình thường lương câu[1] rất ngoan ngoãn dễ bảo thì đột nhiên lại phát điên, móng trước vừa nhấc liền giương cổ lên rống lên vài tiếng

([1]lương câu còn được gọi là xe BMW, là một con ngựa tốt trong số các con ngựa. BMW còn được ví là "rồng bay trên trời và ngựa đi dưới đất.)

Phu xe càng là lấy roi ngựa đánh nó, nó liền càng ngày càng hăng hái.

Cuối cùng nó lung tung đâm trái đâm phải vì vậy khiến chiếc xe ngựa đột nhiên lật úp, Thẩm Hoằng Lượng ngồi ở trong này cũng thiếu chút nữa bị quăng ngã gãy chân.

Thẩm Hoằng Lượng luôn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, cũng tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn mà là có người ở cố ý thiết kế.

Xem ra thủ phụ đại nhân có ý kiến rất lớn đối với hắn.

Trên đường Thẩm Hoằng Lượng trở về hầu phủ vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này.

Nhưng tính tình của Lục Chi Vân sâu không lường được, ai cũng khó có thể đoán ra tâm tư của hắn như thế nào?

Cho nên Thẩm Hoằng Lượng liếc mắt nhìn Lưu thị một cái, biết bà ta từ trước đến nay là cái người nói nhiều lại còn là biểu tỷ muội của tam phòng Khấu thị của Trấn Quốc Công phủ. Liền lạnh giọng dò hỏi: "Ngươi có phải hay không cùng Khấu gia biểu tỷ của ngươi nói lung tung gì đó, còn làm những lời này truyền tới tai của Trấn Quốc Công, dẫn đến hắn cũng sinh ra oán hận với bản hầu!"

Lưu thị tất nhiên là không đoán trước được, Thẩm Hoằng Lượng lại phẫn nộ như vậy khi hỏi bà ta những lời đó.

Cho nên bà ta hoảng loạn mà nghĩ lại một hồi lâu, nhớ tới những câu nói khi gặp mặt Khấu thị vào mấy ngày gần đây, theo sau đúng sự thật trả lời: "Thiếp thân... Thiếp thân không cùng biểu tỷ nói cái gì cả, chỉ là có nhắc tới việc hôn nhân của Nguyên nhi ... Còn nói Anh Thân Vương vừa lúc tưởng lấy vợ kế......"

Nói đến này chỗ, Lưu thị rốt cuộc cũng nghĩ tới chuyện gì xảy ra.

Vẻ mặt bà ta tràn đầy kinh ngạc mà bưng kín miệng, vội vàng nhận sai với Thẩm Hoằng Lượng, nói: "Hầu gia... Thật sự thiếp thân cũng không phải cố ý, là thiếp thân không rõ ràng... Lúc này Anh Thân Vương đang cùng Lục Chi Vân tranh đấu đến nước sôi lửa bỏng, lúc này nếu lại làm Nguyên nhi đi làm vợ kế của hắn, không khác là đang tuyên chiến với Lục Chi Vân à..."

Thẩm Hoằng Lượng liếc mắt nhìn Lưu thị một cách nặng nề, sau đó không nói thêm lời nào nữa.

Ông ta cảm thấy cuối cùng chính mình cũng tìm ra nguyên nhân Lục Chi Vân phẫn nộ rồi, trong lòng cũng hoàn toàn chặt đứt tính toán muốn Thẩm Nguyên gả cho Anh Thân Vương.

Chẳng qua trơ mắt nhìn đầu Khang Bình bá bị tấm bảng hiệu rớt trọng thương tới nay vẫn còn chưa tỉnh táo lại.

Trong lòng Thẩm Hoằng Lượng không khỏi có chút nôn nóng.

Ông ta sợ Thẩm Du cùng Lục Kham không thể thành hôn, Thẩm gia bọn họ cũng sẽ khó tìm được cơ hội để leo lên quan hệ với Lục gia .

——

Phủ Khang Bình bá .

Lục Kham liên tục hôn mê mấy ngày khiến Lư thị cũng vì con trai duy nhất rầu thúi ruột, còn đi Quốc công phủ khóc trời khóc trời khóc đất một hồi để cầu Lục Chi Vân đem thái y từ trong cung ra.

Vào khoảng bảy giờ sáng hôm nay tình huống của Lục Kham rốt cuộc có biểu hiện chuyển biến tốt đẹp.

Trên đầu bị y sư châm cứu, sau khi tỉnh lại liền cảm giác ở trong ngược giống như bị lưỡi dao sắc bén bẻ ra vậy, vẫn luôn đau thắt khó nhịn.

Ngay khi Lục Kham vừa mới tỉnh lại thứ đầu tiên hiện lên trong đầu đó là khuôn mặt nhu nhược như đóa phù dung của Thẩm Nguyên.

Hắn ta cũng dần dần đắm chìm trong một đoạn hình ảnh vô cùng chân thật trong hồi ức...

Trong thư phòng phủ Bá tước, bếp lò ẩm ướt.

Lục Kham bỏ bút đang cầm trong tay xuống cũng ra lệnh cho thư đồng đem tờ giấy hưu thư trải trên mặt đất.

Thẩm Nguyên thì lại mặc một bộ quần áo vải bố làm bằng cây mận gai, đứng ở một bên án thư.

Bởi vì quỳ ba ngày trong mưa, cho nên lúc này nàng mắc phải bệnh ho khan nghiêm trọng, ngửi được một chút mùi huân hương[2] sẽ ho khan không ngừng.

([2] huân hương là hương liệu được pha chế để đốt, hun tạo khói nhẹ trong các Huân lô, đốt trong phòng với công dụng như chữa bệnh ( an thần , tỉnh não, giảm căng thẳng mệt mỏi, dễ ngủ...), làm thơm phòng ở, huân thơm quần áo, đuổi muỗi cùng côn trùng theo mùa...)

Lục Kham nghe âm thanh ho khan một cách thống khổ của nàng lại không có làm người hầu đem lò huân hương tắt, chỉ lạnh giọng hỏi Thẩm Nguyên: "Trước khi ấn dấu tay ký tên, ngươi còn có cái gì lời muốn cùng ta nói không?"

Hắn ta cùng Thẩm Nguyên tuy là hữu danh vô thật[3], lại cũng làm hơn nửa năm vợ chồng.

([3] có tiếng mà không có miếng, ý chỉ làm vợ chồng trên danh nghĩa)

Càng tiếp xúc cùng nàng, Lục Kham liền càng phát hiện mặc dù vẻ ngoài Thẩm Nguyên nhìn qua nhu nhược dễ vỡ, nhưng là trong xương cốt lại là một nữ nhân vô cùng quật cường.

Trước khi quyết định muốn đem nàng đưa đến thôn trang , Lục Kham từng đối Thẩm Nguyên nói qua, chỉ cần nàng chịu cúi đầu nhận sai trước Thẩm Du, lại chuyên tâm sao chép nửa năm kinh phật trong chùa, chờ sau một đoạn thời gian hắn ta vẫn sẽ tiếp nàng từ trong chùa về Bá phủ.

Còn về danh phận chính thê của bá phủ, hắn vẫn là sẽ để lại cho nàng.

Nhưng thái độ của Thẩm Nguyên đối với hòa li lại cực kỳ kiên quyết, Lục Kham đưa ra việc nếu muốn hòa li thì sau khi xong việc chỉ có thể đem nàng đưa đến thôn trang, nàng đáp ứng vô cùng nhanh chóng, thậm chí không thèm tự hỏi luôn.

Sau khi nghe xong câu hỏi của Lục Kham, Thẩm Nguyên lại không có nói gì nữa, chỉ là im lặng cắn ngón trỏ của chính mình ngay trước mặt hắn ta.

Theo sau liền nhăn mày đi tới phía trước án thư, ấn xuống dấu tay đỏ tươi lên hưu thư.

"Bá gia lại ấn dấu tay xuống, từ nay hai người liền có thể mỗi người một nơi."

Mỗi người một nơi......

Sau khi Lục Kham nghe xong bốn chữ này, trong lòng lại bỗng dưng dâng lên một trận đau đớn vô cùng.

Loại thống khổ này làm hắn không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung và miêu tả được.

Không thể nói rõ, cũng nói không nên lời.

Hắn tata không tin Thẩm Nguyên cứ thật sự thoải mái như vậy.

Hắn ta thừa nhận hơn nửa năm thời gian ở chung với nhau, cuối cùng hắn vẫn nảy sinh tình cảm với Thẩm Nguyên.

Lục Kham không có cách nào đi theo ý nghĩ ban đầu của mình, cứ như vậy đem nàng dưỡng tại hậu trạch rồi lại cố tình lạnh nhạt với nàng.

Còn Thẩm Nguyên nàng như thế nào?

Nàng thật sự không có dù chỉ một xíu tình cảm gì với hắn à?

Trước kia.

Không, cũng có thể nói là những ký ức kiếp trước đột ngột kéo đến dồn dập..

Ngực Lục Kham càng ngày càng đau, hắn từ trên giường ngồi dậy bkl trong cổ họng bỗng dưng dâng lên một trận tanh ngọt.

Khóe mắt hắn ta ửng đỏ, biểu tình lại là thống khổ mà hướng trong lòng bàn tay nôn ra một bãi máu.

Khi Lư thị tiến vào phòng liền nhìn thấy cảnh tượng con trai hộc máu.

Chỉ là vẻ mặt của bà ta vẫn không lộ ra vẻ sợ hãi, ngược lại còn nhiều thêm một ít vui sướng: "Nhổ ra được là tốt, y sư đó nói. Chỉ cần có thể phun ra một ngụm máu này, có lẽ sẽ không có chuyện gì. "

Nói đến này chỗ, Lư thị thấy biểu tình Lục Kham vô cùng u ám, vừa khóc vừa gạt lệ nói: "Thứ nữ kia của Thẩm gia quả thực chính là cái ngôi sao chổi, nàng đã hại chết mẹ nhỏ của mình còn hại ngươi đến nước này... Nếu ngươi không thiếu quyết đoán như vậy thì sớm đã cưới Thẩm gia đại cô nương, làm sao ở Tết Khất Xảo[4] phải chịu loại thương này?"

([4] còn được gọi là còn được gọi là tiết Thất tịch,Thất Xảo tiết, Thất Tỷ tiết, Nữ nhi tiết, Khất xảo tiết, Thất nương hội, thất tịch tế, Xảo tịch…. .Đây là lễ hội truyền thống có nhiều biệt danh nhất ở Trung Quốc. Đây là một lễ hội cầu xin Chức Nữ ban cho mình “sự khéo léo” dành cho các cô gái chưa chồng Sau này Lễ Thất tịch đã dần thay đổi từ “Ngày lễ của các cô gái” thành lễ hội tượng trưng cho tình yêu.)

Biểu tình Lục Kham dần dần khôi phục bình tĩnh, hắn ta trả lời Lư thị với giọng điệu rất nghiêm túc: "Mẹ, ta đã biết, chủ mẫu của bá tước phủ là được chọn phải là con gái vợ cả của nhà quyền quý ."

Sau khi Lư thị nghe xong, trong lòng cũng càng thêm vui sướng.

Cũng may khi Lục Kham tỉnh lại không có trở nên ngu dốt, dường như còn thanh tỉnh hơn trước kia nhiều.

Hắn ta không hề la hét muốn đi cưới tiểu tiện nhân Thẩm Du kia nữa, thật sự là tốt quá rồi.

Lư thị dần dần ngưng nước mắt, phục lại bình thường dặn dò với Lục Kham nói: "Kham nhi, vài ngày nữa chính là sinh nhật ba mươi ba tuổi của ngũ thúc ngươi, tuy rằng từ trước đến nay hắn đều không mừng thọ, nhưng ngươi cũng nên trước tiên chuẩn bị tốt lễ vật cho hắn. Rốt cuộc Lục gia của chúng ta có thể có ngày hôm nay toàn là dựa vào địa vị trong triều của ngũ thúc ngươi."

Lục Kham gật đầu đồng ý.

Lê vật sinh nhật của ngũ thúc Lục Chi Vân tất nhiên phải chuẩn bị tốt mới được.

Chẳng qua trước đó, hắn muốn cần thận chọn một món quà cho Thẩm Nguyên trước.

Lục Kham cảm thấy, chính mình đã sống một cuộc sống mới, có rất nhiều sự việc cũng chưa kịp xảy ra.

Cho nên hiện tại Thẩm Nguyên nhất định sẽ không hận hắn như kiếp trước.

Mặc dù hắn và nàng cùng từ chối cuộc hôn nhân này, nhưng là mọi chuyện vẫn còn chưa quá muộn.

Hắn vẫn còn cơ hội để một lần nữa bù đắp lại cho Thẩm Nguyên

——

Phủ Vĩnh An Hầu.

Khang bình bá phủ sai người đưa một chiếc hộp gỗ đàn hương màu đỏ có khắc hình phượng hoàng đến cửa sau của hầu phủ, nói là muốn đem cái hộp ấy giao cho đại cô nương Thẩm gia.

Ngày hôm đó vừa lúc Thẩm Du đi qua cửa sau hầu phủ, thì tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của vài người.

Trên mặt gã sai vặt Hầu phủ lộ ra vẻ khó xử, có chút không thể tin hỏi: "Này... Cái này xác định là phải giao cho đại cô nương à? Chính là đại cô nương của chúng ta đã từ hôn với chủ tử nhà các ngươi rồi mà."

Người Bá phủ phái tới cũng vừa mới tới, nên chẳng hiểu ý của chủ tử như thế nào nữa.

Lại nghĩ tới mấy ngày trước Lục Kham từng bị một khối bảng hiệu từ trên trời giáng xuống làm cho hôn mê bất tỉnh, liền cảm thấy có lẽ là hắn muốn đem đồ vật giao cho nhị cô nương, lại bởi vì đầu óc không rõ nên mới nói thành đại cô nương.

Người hầu ở một bá phủ cũng có gần mấy chục người, người đầu tiên bị Lục Kham nói cũng không phải hắn.

Cho nên gã vai vặt ở bá phủ nói với gã sai vặt ở hầu phủ: "Đây...Cũng có thể là ta nhớ nhầm....."

Vừa dứt lời, Thẩm Du đã chạy tới trước người bọn họ.

Gã sai vặt ở hầu phủ vội vàng cung kính nói: "Nhị cô nương."

Thẩm Du hơi nheo mắt lại nhìn nha hoàn bên người.

Nha hoàn lập tức hiểu rõ tâm tư chủ tử, ngay sau đó liền ôm hộp gỗ tử đàn nhỏ kia vào trong ngực.

Lúc này Thẩm Du mở miệng nói: "Ta nói các ngươi cũng thật sự hồ đồ, Khang Bình bá phủ đưa đồ vật đến Hầu phủ sao có thể không phải cho ta?"

Hai gã sai vặt lập tức cung kính đáp "vâng", ngay sau đó lại nhìn thấy trong mắt Thẩm Du đầy kiêu sự kiêu căng đắc ý mang theo nha hoàn rời khỏi chỗ này.

Đêm đó.

Thẩm Du liền mang cái trâm trắng chạm ngọc khắc hoa ngọc lan đến trước mặt Thẩm Nguyên lắc lư.

Thẩm Nguyên nhìn thấy bộ dáng kia của Thẩm Du, chỉ cảm thấy đầu óc Lục Kham đến tám phần thật sự là bị tấm bảng hiệu kia đập hỏng rồi.

Bởi vì ngày thường dung mạo của Thẩm Du kiều diễm, thứ nàng ta thích cũng đều là hoa cỏ có nhan sắc diễm lệ giống như cây thược dược hoặc hoa hải đường.

Nàng còn nhớ rõ, kiếp trước Lục Kham tặng trâm sức cho Thẩm Du cũng đều là chút vật quý báu trong bảo khố.

Lại nói chất liệu ngọc của cây trăm này dĩ nhiên là trân quý, nhưng thật ra không quá tôn lên khí chất của Thẩm Du.

Thẩm Nguyên cũng không có tiếp tục nghĩ nhiều.

Nàng chỉ biết là sắp đến sinh nhật Lục Chi Vân, cần phải tặng quà cho hắn, nhưng nàng lại chưa nghĩ ra nên đưa quà nào cho thích hợp.

____

Sau khi gã sai vặt trở về bá phủ, Lục Kham lập tức gọi hắn tới chính đường, có chút lo lắng dò hỏi: "Ngươi thấy cô nương Thẩm gia sao? Nàng có thích cây trâm kia không?"

Lục Kham nói là cô nương Thẩm gia, vẫn chưa nói là đại cô nương.

Cho nên gã sai vặt lần thứ xác nhận hai trong lòng, Lục Kham tặng trâm cho cô nương kia, là cô nương thứ hai của Thẩm gia, Thẩm Du.

Gã sai vặt cung kính trả lời: "Cô nương lập tức để cho nha hoàn ôm lấy hộp gỗ đựng cây trâm, coi bộ là rất cao hứng."

Vừa dứt lời, môi Lục Kham cuối cùng cũng có ý cười.

Hắn đã biết, tính tình Thẩm Nguyên mềm mại, là người sống chung tốt nhất.

Người bên ngoài đối xử với nàng tốt một chút, trái tim của nàng ấy có thể mềm đi rất nhiều.

Lục Kham biết hoa Thẩm Nguyên thích nhất là hoa ngọc lan, cũng biết cái trâm bạch ngọc này có vẻ đơn giản, nhưng nhất định sẽ tôn lên khí chất cổ điển nhã nhặn của nàng.

Thẩm Nguyên đã nhận cây trâm này, chứng minh rằng nàng vẫn còn một ít tình cảm với hắn.

____

Hai ngày sau, vừa đúng là sinh nhật Lục Chi Vân.

Sau khi Thẩm Nguyên và Bích Ngô sắp xếp công việc, hoàn thành hết sổ sách với chưởng quầy ở Hanh Thuận lâu, liền đến tửu lâu mà ngày thường hay qua lại.

Kỳ thật chuyện hôm nay là sinh nhật Lục Chi Vân vẫn là Thẩm Nguyên hỏi từ trong miệng Liêu Ca Nhi ra.

Liêu Ca Nhi nói từ trước đến nay Lục Chi Vân sẽ không trải qua sinh nhật, mỗi khi tới ngày này, đều giống như mọi ngày, ngay cả đồ ăn cũng sẽ không nhiều hơn một món.

Bích Ngô nhớ tới một đơn đặt hàng mà Hanh Thuận lâu tiếp gần đây, liền nói với Thẩm Nguyên: "Thì ra cây trâm ngọc lan mang trên tóc của Nhị cô nương, là Khang Bình bá trước tiên định ra ở Hanh Thuận lâu, còn tốn mấy chục lượng bạc đó."

Thẩm Nguyên đối với việc Lục Kham tặng lễ vật cho Thẩm Du chẳng để ý chút nào, nhưng vẫn suy nghĩ, rốt cuộc nàng phải làm như thế nào thì mới tìm được lý do thích hợp để đem khế đất và quyền sử dụng ba gian cửa hàng này đưa đến trong tay của Giang Phong đây.

Kỳ thật lúc trước nàng cũng thử qua vài lần, nhưng là đều bị Giang Phong lấy cớ "Đồ vật Quốc công gia chúng ta đưa ra, từ trước đến nay còn không có chuyện lấy lại" làm lí do để từ chối.

Thẩm Nguyên không còn cách nào khác, hiện giờ cũng chỉ có thể tạm thời giúp đỡ Lục Chi Vân xử lý ba gian cửa hiệu ở mặt đường này.

Nàng nghĩ, chờ Liêu ca nhi lớn thêm chút nữa, Lục Chi Vân cũng chắc chắn đưa hắn đến thư viện để cùng với mấy đứa trẻ cùng tuổi cùng nhau học tập nghiên cứu.

Tới lúc đó, cho dù nói gì đi nữa nàng cũng muốn đem ba gian cửa hàng và lợi nhuận kiếm được đều đưa hết cho Lục Chi Vân.

Đang lúc Thẩm Nguyên phiền não liền thấy vẻ mặt của Bích Ngô lại là hơi thay đổi.

Nàng nhìn theo tầm mắt Bích Ngô thì lại thấy Lục Kham mặc một bộ áo dài màu trắng dẫn theo hai người hầu đi về phía nàng.

Thẩm Nguyên thấy Lục Kham trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.

Nàng cũng không muốn chủ động tránh né hắn, liền nghĩ gật đầu với hắn một chút, Lục Kham chắc hẳn sẽ từ phía trước người nàng đi qua mà thôi.

Nhưng không ai ngờ, lúc Lục Kham đi đến nàng trước người nàng lại là dừng lại bước chân.

Vẻ mặt Thẩm Nguyên hơi kinh ngạc, liền thấy nam nhân hé mở môi mỏng, dường như có điều gì đó rất quan trọng muốn nói với nàng vậy.

"Nguyên... Thẩm cô nương, có thể cùng ta đi đến quán trà gần đây một chút được không. Ta có... Ta có chuyện rất quan trọng cần nói với người."

Thẩm Nguyên hơi nhất đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn.

Nàng thấy vẻ mặt Lục Kham hơi buồn rầu, trước mắt cũng có một ít quầng đen, nhìn còn gầy hơn một chút so với một tháng trước.

Trí lực gì đó, giống như cũng không có bị hao tổn.

Nhưng những gì hắn nói ra lại không phải như vậy.

Thẩm Nguyên cũng không thể trực tiếp hỏi rằng có phải Lục Kham bị tấm bảng hiệu đập cho choáng váng rồi không, chỉ có thể giữ phép mà trả lời hắn ta: "Khang Bình bá, từ lâu ta đã từ hôn với ngươi, với thân phận hiện tại của hai chúng ta thì không thể cùng đi quán trò nói chuyện được."

Lục Kham hơi nhấp môi, thật ra hắn cũng biết Thẩm Nguyên sẽ nói như vậy.

Khi hắn vừa muốn mở miệng tưởng giữ Thẩm Nguyên lại thì thấy nàng đã là dẫn Bích Ngô rời khỏi chỗ này.

Trong lòng Lục Kham cảm thấy không ổn, vội dùng mắt ý bảo tùy tùng ngăn cản chủ tớ hai người lại.

Thẩm Nguyên thấy hắn ta như thế, khuôn mặt dần dần trở nên tức giận, tiếng nói mềm mại của nàng cũng hơi trầm xuống nói: "Khang Bình bá là muốn làm cái gì đây?"

"Ta......"

Trong lòng Lục Kham có rất nhiều điều muốn nói với Thẩm Nguyên, việc có thể nhìn thấy nàng sống sờ sờ đứng ở trước mặt hắn, đối với hắn mà nói là một loại cảm giác sung sướng đến nổi không có gì có thể diễn tả được.

Hắn mãi mãi đều không thể nào quên được chính mình đã đau đớn như thế nào khi biết được kiếp trước Thẩm Nguyên bị Thẩm Du hãm hại, chết thảm ở Vũ Nhật thôn trang.

Khó khăn lắm mới gặp được Thẩm Nguyên, Lục Kham nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

Lục Kham vừa muốn đi về phía Thẩm Nguyên vài bước, lại bởi vì một đạo âm thanh lạnh lùng nghiêm khắc mà dừng lại bước chân.

____

"Lục Kham, ngươi đang làm cái gì?"

Lục Kham đã quá quen thuộc với giọng nói trầm thấp mà mạnh mẽ này.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy lưng của mình trở nên cứng đờ lạnh lẽo.

Sau khi đoán được là ai đến, sắc mặt Lục Kham chợt biến đổi.

Lục Kham xoay người nhìn về phía thanh âm, sau đó hắn nhìn thấy người đang đi về phía hắn và Thẩm Nguyên đúng là ngũ thúc của hắn ___Lục Chi Vân.

Phụ thân Lục Kham mất sớm, mà ở trong tất cả trưởng bối của Lục gia, hắn kính sợ nhất đó là vị ngũ thúc chỉ lớn hơn hắn mười tuổi này.

Không chỉ là hắn, thật ra tất cả mọi người từ trên xuống dưới của Lục gia đều sợ nhất chính là Lục Chi Vân.

Năm Lục Kham chín tuổi, ngay lúc đó hoàng đế rửa sạch oan khuất to lớn của lão quốc công. Lục gia cũng từ lắc mình từ cả nhà bị lưu đày nghèo khó hào môn, trở thành tâm phúc quan trọng của hoàng đế.

Mà năm ấy, Lục Chi Vân mười chín tuổi.

Lúc ấy Lục Chi Huy là tam thúc của Lục Kham còn sống trên đời là thế tử của Trấn Quốc Công phủ.

Lục Chi Vân mười chín tuổi liền đạt nhiều chiến công hiển hách cho Đại Kỳ, hắn xuất thân từ quân đội, cũng từng ở trên chiến trường giết vô số quân địch .

Cho dù năm ấy triều đại thái bình, hắn thay quân trang của mình thành áo dài của quan văn đi nữa.

Nhưng dù sao thì Lục Chi Vân đã giết không biết bao nhiêu người trên chiến trường, hai tay dính đẫm máu, ngay cả sự nóng nảy và tàn bạo trên người hắn vẫn chưa từng biến mất

Thật ra tiểu thúc Lục Chi Dương của Lục Kham rất có khí chất khi còn trẻ của Lục Chi Vân nhưng cũng không khiến trong lòng người ta sinh ra sự sợ hãi bằng hắn

Khi đó, người hầu của Lục gia luôn miệng nói

Ngũ công tử Lục Chi Vân tuy rằng sinh ra tài năng xuất chúng người lại khôi ngô tuấn tú, nhưng mỗi khi đứng ở trước cửa khi, chính là một cái hung thần sống sờ sờ.

Đến côn trùng khi nhìn thấy hắn cũng sẽ bay đường vòng để tránh hắn.

Cho dù chó dữ hung hãn đến mấy thì khi nhìn thấy hắn cũng đều sẽ lập tức phun ra đầu lưỡi, không dám lại sủa như điên.

Mặc dù là Lục Kham cũng không hiểu tại sao năm ấy Lục Chi Vân sẽ nhiên lựa chọn tham gia khoa khảo, đi lên con đường làm quan này.

Nhưng sau nhiều năm đắm chìm trong chốn quan trường như vậy, cho dù tính tình của Lục Chi Vân trở nên hướng nội và thâm trầm đi chăng nữa, thì sự oai phong và khí tràng mạnh mẽ của hắn cũng không thoát khỏi những ngày tháng còn trong quân ngũ.

Nghĩ tới việc này, Lục Kham lại thấy Lục Chi Vân mặc chiếc áo sẫm màu đã là đi tới trước mặt hắn và Thẩm Nguyên.

Nam nhân có dung mạo nghiêm nghị, phong thái hiên ngang.

Nhưng khi đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn hắn, cũng không hiểu sao lại có một cảm giác hung hãn không thể giải thích được.

Lục Kham có chút luống cuống tay chân không biết phải làm thế nào.

Hắn biết từ trước tới giờ ngũ thúc luôn chán ghét việc hắn dây dưa không rõ với hai tỷ muội Thẩm thị, mà đúng ngay lúc này lại bị hắn bắt được việc hắn ở trên đường làm phiền Thẩm Nguyên -người đã từ chối hôn ước với hắn.

Tiêu rồi.

Sắc mặt Lục Kham dần dần trở nên trắng bệch.

Hắn vậy mà bị ngũ thúc của hắn bắt được, hắn thật sự tiêu đời rồi.

TYT & Ngọc Anh Team
Chương kế tiếp