Thủ Phủ Sủng Vợ

Chương 13
Thẩm Nguyên im lặng mà đứng một bên, dĩ nhiên nàng không ngờ được sẽ gặp Lục Chi Vân khi nàng đang ở cùng Lục Kham.

Thật ra thì Lúc Lục Chi Vân cùng Lục Kham, hai chú cháu bọn họ đứng gần nhau, nếu chỉ nhìn khuôn mặt, thì xem ra tuổi của bọn họ cũng không chênh lệch nhau lắm.

Tuổi thật của Lục Chi Vân so với Lục Kham lớn hơn không nhiều, chỉ là khí chất của hắn quá mức thâm trầm cùng nghiêm túc, thậm chí làm người khác cảm thấy bối phận của hắn lớn gấp đôi so với sự thật.

Lúc này đường phố cũng không được xem là náo nhiệt lắm.

Lục Chi Vân thấy Lục Kham kinh ngạc mà đứng tại chỗ, liền lạnh giọng hỏi: “Ngươi không phải là cùng đại tiểu thư Thẩm gia từ hôn sao? Sao còn đến đây quấy rầy người ta?”

Lục Kham hơi hé môi, dĩ nhiên là không biết trả lời làm sao, chỉ có thể im lặng mà nghe ngũ thúc của hắn răn dạy.

“Nói chuyện.”

Giọng nói của Lục Chi Vân trầm xuống vài phần, hắn ra lệnh cho Lục Kham, giọng điệu không chút tình cảm nào đối với đứa cháu kế tục tước vị, đã phân nhà này của mình.

Lục Kham chỉ đành bất đắc dĩ mà trả lời: “Ngũ thúc, con biết sai rồi.”

Ở trước mặt người mình thích, bị trưởng bối lớn giọng răn dạy, có thể nói đây là chuyện mất mặt nhất.

Lục Kham hơi cúi đầu xuống, mắt cũng lén lút mà liếc nhìn Thẩm Nguyên.

Hắn cảm thấy ngũ thúc của mình khí chất thật sắc bén, sau khi Thẩm Nguyên nhìn thấy ngũ thúc, tám phần cũng sẽ bị làm sợ hãi, trên mặt cũng sẽ lộ một chút kinh hoàng.

Nhưng trên gương mặt trắng nõn, sắc xảo kia của Thẩm Nguyên, không những không lộ một chút thần sắc sợ hãi, ngược lại đôi môi xinh đẹp của nàng còn hơi nhếch lên, mang theo ý cười.

Thật giống như là đang xem hắn như trò cười.

***

Sau khi Lục Kham bị Lục Chi Vân răn dạy vài câu, sắc mặt tối đen mà chuẩn bị trở về phủ.

Trên đường trở về, hắn cũng dần dần mà lấy lại bình tĩnh.

Nếu hắn muốn cưới Thẩm Nguyên, đầu tiên phải bước qua cửa của ngũ thúc hắn là Lục Chi Vân, chứ không phải là Thẩm Nguyên.

Nhưng những lời Lục Chi Vân đã nói, liền sẽ không thu hồi lại.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Kham hơi nhíu lại.

Lục Kham bị Lục Chi Quân lại răn dạy vài câu sau, liền sắc mặt hơi ức mà chuẩn bị hồi phủ.

Hắn đang đau khổ mà suy nghĩ biện pháp, liền nghe thấy âm thanh quen thuộc của nữ tử truyền đến...

“Kham Lang.”

Theo tiếng phát ra Lục Kham nhìn đến, thấy một nữ tử đang tiến tới nơi hắn, quả nhiên là Thẩm Du vẻ mặt ưu dung.

Thẩm Du từ từ đến gần Lục Kham, nhẹ nhàng mà nói: “Kham Lang, ta đi đến phủ chàng rất nhiều lần, nhưng mẫu thân ngươi lại không cho ta vào cửa để gặp người....Đầu ngươi bị thương đã đỡ chưa? Ta ở hầu phủ rất lo lắng cho người.”

Nàng ta vừa dứt lời, liền nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Lục Kham đang nhìn nàng ta.

“Kham lang...Ngươi làm sao vậy? Sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?”

Lục Kham lúc nãy còn đang nhíu nhíu mắt nhìn, thấy trên búi tóc của Thẩm Du có một cây trâm ngọc lan quen thuộc, sắc mặt hắn càng khó coi hơn.

Hôm nay, Thẩm Du khoác bên ngoài chiếc áo choàng mỏng làm bằng lụa, ngoại trừ cây trâm ngọc lan trên búi tóc ra, còn có một ít thiếp hoa vàng.

Mặt mày nàng ta mang theo khí chất của nữ tử thế gia.

Trang điểm như vậy, cả người có vẻ rất xinh đẹp.

Chỉ là cây trâm ngọc lan cài trên búi tóc lại có vẻ không hợp với nàng ta.

Mà lục Kham nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ nàng ta, trong lòng không khỏi nổi lên sự chán ghét nhàn nhạt.

Thẩm Du thông qua tầm mắt của Lục Kham mà nhìn ra được tâm tư đó của hắn.

Nàng ta lập tức liền giơ tay lên sờ sờ cây trâm ngọc lan, khó hiểu hỏi: “Ngươi nhìn cây trâm này làm gì, cái cây trâm này....Không phải ngươi sai người đem đến tặng ta sao?”

Lục Kham cũng không trả lời nàng ta, trực tiếp lướt qua nàng ta mà đi.

Thẩm Du đột nhiên tỉnh ra.

Mấy ngày trước, khi nàng ta mở tráp ra, trong lòng còn mang một chút vui sướng, bởi vì nàng ta cảm thấy từ khi nàng ta trở về, thái độ của Lục Kham đối với nàng ta có chút thay đổi.

Sau khi thương thế hắn khỏi hẳn, liền sai người đem cây trâm này đến, không ngoài suy nghĩ của nàng ta, thật tốt mà.

Nhưng khi Thẩm Du thấy cây trâm này làm từ ngọc ngọc lan, trong lòng nàng ta liền cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.

Khí chất của nàng ta cùng cây trâm ngọc lan này hoàn toàn khác biệt.

Ngược lại nó càng thích hợp với Thẩm Nguyên hơn.

Bây giờ nhìn thấy biểu cảm của Lục Kham, như vậy xem ra, cây trâm ngọc lan này, thật sự là hắn muốn mang cho Thẩm Nguyên!

Hốc mắt Thẩm Du dần dần đỏ lên, âm thanh nhẹ nhàng nhưng mang vài phần u oán, nàng ta thấy sắc mặt Lục Kham lãnh đạm, liền ép hỏi: “Có phải người thấy Thẩm Nguyên là con vợ cả, liền có tâm tư khác không? Nhưng ngươi đừng quên, các ngươi đã từ hôn rồi!”

Ánh mắt của Lục Kham vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ đáp: “Ta còn có việc, về phủ trước.”

Hắn vừa mới quay người lại, liền nghe thấy một tiếng “Lạch cạch..”

Đây là âm thanh phát ra khi cây trâm ngọc lan rơi xuống đất, Lục Kham xoay người lại, khi nhìn về phía Thẩm Du, liền thấy nàng ta lệ rơi đầy mặt, sau đó nàng ta nhặt cây trâm kia lên, làm bộ muốn đem nó vạch ngang cổ mình.

Thẩm Du giọng nghẹn ngào uy hiếp: “Lục Kham, hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng với ta, ta liền lập tức cắt cổ, chết cho ngươi xem!”

Bá tánh kinh thành thấy cảnh nam giận nữ oán này, không khỏi nổi lên tâm tư xem náo nhiệt.

Lục Kham nhìn thấy có nhiều bá tánh vây quanh.

Cho nên hắn chỉ có thể hướng Thẩm Du, thấp giọng mà nói: “Ngươi muốn gây náo loạn đến vậy sao?”

Thẩm Du nước mắt rơi xuống, khóc lóc mà nói: “Bây giờ ngươi mới chịu nghe ta nói chuyện sao?”

Lục Kham im lặng mà liếc nhìn Thẩm Du.

Hắn càng nhìn khuôn mặt Thẩm Du càng cảm thấy, rất nhiều chỗ Thẩm Du thật sự rất giống Thẩm Nguyên.

Khi khóc lên, càng giống vài phần.

Chỉ là khi Thẩm Du khóc lên, là mang theo sự oán giận.

Còn Thẩm Nguyên khi khóc, là thút thít, rụt rè.

Lục Kham đối với Thẩm Du vẫn nảy sinh lòng trắc ẩn.

Cho nên ngữ khí của hắn ôn nhu hơn, nói với Thẩm Du: “Trước tiên ngươi bình tĩnh đã, chúng ta không thể ở trên phố mà cãi nhau...Như vậy đi, ngươi và ta tìm một nơi yên tĩnh, ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

***

Hôm nay là sinh nhật Lục Chi Vân, Liêu ca nhi liền vì ngũ thúc của cậu nhóc mà vẽ phố tùng bách thường thành đồ, bởi vì nơi ở của Lục Chi Vân trong phủ, có tên là Kỳ Tùng viện.

Mà trong sân viện Tùng Kỳ, cũng có trong cây bách tùng tươi tốt sum xuê.

Dù cho Thẩm Nguyên có dốc lòng mà dạy Liêu ca nhi vẽ tranh, nhưng Liêu ca nhi cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, bút pháp vẫn không thành thục.

Sau khi cậu nhóc nhìn thấy tranh vẽ của chính mình, vẻ mặt đáng thương mà nhìn Thẩm Nguyên, cậu nhóc cảm thấy nếu đưa bức họa này cho ngũ thúc nhóc, thì cũng thật không ổn.

Sau khi Thẩm Nguyên ôn như mà sờ sờ đầu cậu nhóc, liền đem bút chấm vào mực, tự bản thân nàng chỉnh lại bức họa.

Bàn tay mỹ nhân trắng trẻo, tinh tế, biểu cảm lại chuyên chú, bút pháp hội họa cũng dị thường thành thạo.

Giang Phong thấy cảnh này, không khỏi có chút giật mình.

Đại tiểu thư Thẩm gia này, đích thật là không giống với nữ tử tầm thường, không chỉ có sở trưởng quản lý mọi thứ trong nhà, cầm kỳ thư họa cái nào nàng cũng tinh thông.

Chỉnh sửa một chút, bức họa phó tùng bách thường đồ của Liêu ca nhi liền có bộ dạng khác biệt.

Ánh mắt Giang Phong liếc nhìn về bức họa, thầm nghĩ, có thể đem bức họa này ra ngoài bán kiếm tiền.

Trước đây hắn từng vì Lục Chi Vân mà nghe ngóng, nói khi đại tiểu thư Thẩm gia thiếu bạc, thường thường sẽ vẽ một ít bức họa đem đến cửa tiệm may mặc bán kiếm tiền.

Tay nghe tinh diệu tuyệt mỹ như này, có thể các họa sư cũng không thể so được.

Liêu ca nhi sau khi nhìn thấy bức họa, khuôn mặt béo tròn núc ních rốt cuộc cũng nhoẻn miệng cười, sau đó liền cầm bức họa đã vẽ xong kia, lộc cộc mà đi tới chỗ ghế bành, nhìn Lục Chi Vân nói: “Ngũ thúc, đây là lễ vật con tặng sinh thần người.”

Sau khi Lục Chi Vân tiếp nhận lấy bức họa từ tay Liêu ca nhi, mắt phượng hơi híp lại, nhàn nhạt mà nhìn Liêu ca nhi sau đó nhìn Thẩm Nguyên.

“Vẽ cũng không tệ lắm.”

Lục Chi Vân rất ít khen người khác, sau khi Liêu ca nhị bị hắn đưa đến nuôi dưỡng bên cạnh, cũng chưa từng nghe thấy sự sự tán thưởng phát ra từ miệng của Ngũ thúc nhóc.

Hôm nay, sau khi nghe ngữ khí không mặn không nhạt khích lệ của ngũ thúc, Liêu ca nhi mặt mày thẹn thùng mà rũ mắt xuống, sau đó còn xấu hổ mà sờ sờ cái ót của mình.

Bộ dáng này thật sự rất đáng yêu, chọc cho Lục Chi Vân trước giờ trong mắt chỉ lạnh nhạt, giờ đây là hiện một vài phần ôn nhu nhàn nhạt.

Giang Phong đến một bên nhìn mà ngạc nhiên đến khó tin, hắn có thể thấy dạng vẻ này của Lục Chi Vân, mặt mũi của đại tiểu thư Thẩm gia thật lớn mà.

Lời này của đại nhân bọn họ bề ngoài là khen cháu mình.

Nhưng bên trong là tán thưởng vị mỹ nhân khéo léo mà sửa lại bức họa của Liêu ca nhi.

***

Sau khi đưa bức họa xong rồi, Thẩm Nguyên lại tiếp tục dạy học cho Liêu ca nhi một chút nữa.

Hôm nay Giang Phong cũng dựa theo quy củ mà tìm cớ đem Liêu ca nhi ôm ra khỏi thư phòng tửu lâu, cùng tiện tay đem cả Bích Ngô đi ra ngoài, chỉ chừa lại Thẩm Nguyên cùng Lục Chi Vân trong phòng.

Mỗi khi Thẩm Nguyên một mình ở chung với Lục Chi Vân trong một gian phòng, trong lòng Thẩm Nguyên vô cớ mà nảy sinh cảm giác khẩn trương.

Nàng cố gắng làm ra vẻ tự nhiên mà thu dọn giấy bút trên thư án, nhưng vẫn luôn có cảm giác, ánh mắt của nam nhân không dè dặt mà nhìn chằm chằm nàng.

Hôm nay Thẩm Nguyên đến cũng chuẩn bị một lễ vật tặng cho Lục Chi Vân.

Nếu Giang Phong ở đây, nàng thật sự là không có mặt mũi mà lấy ra đưa cho hắn.

Cho nên, sau khi ổn định nhịp thở của bản thân, Thẩm Nguyên có chút sợ hãi mà nhìn về phía Lục Chi Vân, ôn nhu nói: “Đại nhân.....thật ra hôm nay ta có có lễ vật muốn đưa cho ngài.”

“Lễ vật gì?”

Ngón tay có khớp xương rõ ràng của Lục Chi Vân tùy ý mà đặt trên tay vịn ghế bành, khi trầm mặc không nói chuyện, trên người liền mang đậm khí chất thành thục, thâm trầm.

Thẩm Nguyên cũng không lập tức trả lời hắn, mà từ từ đi đến bên cạnh hắn.

Hôm nay, Lục Chi Vân mặc một yến phục màu xanh lá, chân mày rất sâu và thanh thoát.

Loại yến phục này tuy rằng kiểu dáng giản dị, nhưng không phải bá tánh tầm thường nào cũng có thể mặc được nó, đây là tiên đế cố ý sai người thiết kế riêng thường phục cho trọng thần, lấy ý “Tuy yến cư, nghi biện chờ uy.” (*)

(*) tuy yến cư, nghi biện chờ uy: theo mình hiểu là tuy cùng là quan nhưng vẫn phải phân biệt rõ ràng.

Thẩm Nguyên cách nam nhân ngày càng gần, có thể thấy được những hoa văn ẩn ẩn trên yến phục.

Đây rõ ràng chỉ là thường phục đạm bạc thoải mái, nhưng Lục Chi Vân mặc vào lại mang cảm giác trang trọng.

Thấy chỉ còn một bước nữa là đến gần ghế bành mà Lục Chi Vân đang ngồi, Thẩm Nguyên cuối cùng cũng đứng lại.

Tuy rằng không biết Thẩm Nguyên muốn làm gì, nhưng Lục Chi Vân rất kiên nhẫn mà chờ đợi, hắn hỏi: “Rốt cuộc là lễ vật gì?”

Lông mày của nam nhân sắc bén, đôi mắt phượng thâm thúy kia, khi nhìn người ta sẽ hơi nhếch lên.

Một lần nữa Thẩm Nguyên đứng gần mà quan sát hắn, không khỏi đến thời điểm chín năm trước, khí hắn còn ở Dương Châu là ngự sử tuần muối, có rất nhiều tiểu thư khuê tú đối với hắn mà ái mộ.

Tuy rằng khi đó nàng cùng hắn có tiếp xúc vài lần, nhưng không thể nào nhìn cẩn thẩn tướng mạo của hắn.

Hôm nay được nhìn gần như này, liền nghĩ thầm những tiểu thư khuê tú Dương Châu ái mộ hắn, cũng không phải không có nguyên do.

Cái khí chất lãnh đạm cấm dục này, hơn nữa khuôn mặt còn vô cùng anh tuấn, còn cả thân phận ngự sự cương trực kia nữa, đặc biệt là là ở độ tuổi mà các tiểu cô nương thích nhất.

Tim Thẩm Nguyên đột nhiên đập nhanh hơn, nàng rũ mắt trả lời: “Đai nhân....trước tiên ngài đem tay trái nâng lên đi.”

Lục Chi Vân khẽ ngước mặt lên, nhưng không nói lời nào.

Hắn dựa theo lời nàng mà làm.

Thẩm Nguyên thấy thái độ của hắn không có khó chịu, liền âm thầm mà thở phào nhẹ nhàng, sau đó nàng rút từ ống tay áo ra một chiếc khăn mềm, dưới anh mắt thâm thúy đang nhìn chăm chú của nam nhân, đem khăn đặt lên tay hắn.

Đôi tay của Thẩm Nguyên trắng nõn, mảnh mai, dịu dàng và mỏng manh, dường như khi rạch một góc quần áo sẽ vỡ ra. Nhưng ngược lại, lại là bàn tay của Lục Chi Vân.

Dáng tay của hắn rất đẹp, xương ngón tay không chỉ rõ ràng mà còn thon dài, nhưng lại thể hiện được sức mạnh của một nam nhân.

Thẩm Nguyên cũng không chú tâm điều này, nàng chuyên tâm mà đem ngọc ban chỉ đen nhánh ra đeo lên ngón cái của Lục Chi Vân.

Yết hầu nam nhân hơi giật giật, nhưng chỉ một chút rồi thôi.

Lục Chi Vân rất nhanh chóng mà đem mắt thu liễm lại, sau khi Thẩm Nguyên đem chiếc khăn giữa ngọc ban chỉ cùng ngón tay hắn rút ra, liền nhẹ nhàng nói: “Kích cỡ lại vừa y.”

Nghe Thẩm Nguyên nói lời này, hắn vô thức mà nhìn xuống lễ vật, còn rất hài lòng.

Thật ra trước đây nàng luôn cảm thấy, với thân phận như vậy của hắn, lại có đôi tay đẹp như vậy, mang nhẫn ban chỉ sẽ rất đẹp, cũng sẽ làm tăng khí chất của hắn.

Cho nên Thẩm Nguyên một lần nữa đứng thẳng lưng, sau đó giọng điệu cực kỳ ôn nhu nói: “Ta vẫn luôn nhớ rõ kích cỡ ngón tay của đại nhân.”

Vừa dứt lời, nàng đột nhiên ý thức được, bản thân đang nói cái gì, nàng thật đúng là không có đầu óc mà.

Kỳ thật, Thẩm Nguyên muốn nói là, nàng rất chú ý đến ngón tay Lục Chi Vân.

Nhưng sau khi từ ngữ phát ra với giọng điệu kia, lập tức thay đổi ý nghĩa.

Lời này, chứa đầy sự khiêu khích cùng lớn mật mà ám chỉ.

Trong đầu Thẩm Nguyên lúc này cuống cuồng hết lên, nàng không biết phải mở miệng giải thích với Lục Chi Vân như thế nào nữa, nàng có cảm giác ánh mắt của nam nhân nhìn về phía nàng mang một chú ý vị nguy hiểm cùng xâm lược.

Nàng chỉ cảm thấy, ánh mắt kia làm tim nàng ngày càng đập nhanh hơn.

Ánh mắt của hắn mang đến cho nàng cảm giác, phảng phất là một con chim sẻ thâm nhập vào lãnh địa của chim ưng tàn nhẫn, lỗ chân lông trên người nàng dường như dựng đứng lên.

Khi Thẩm Nguyên có ý định cách xa Lục Chi Vân một chút, cánh tay liền bị hắn nắm lấy.

Lòng bàn tay của Lục Chi Vân hơi nóng, độ ấm so với trước đây cao hơn vài phần, lông mi hắn như quạt hơi rũ xuống, biểu cảm có chút u ám.

“Đại nhân...”

Vốn dĩ sức lực của Thẩm Nguyên cùng Lục Chi Vân chênh lệch rất lớn, hơn nữa nàng vốn dĩ phản ứng không kịp, cuối cùng là lảo đảo mà ngã ngồi trên đầu gối của hắn.....

TYT & Ngọc Anh Team
Chương kế tiếp