Thủ Phủ Sủng Vợ

Chương 19 : Bá Chiếm (hồng bao)
Tiếng sấm ầm ầm không dứt bên tai.

Bên trong xe ngựa rộng rãi, mái tóc đen mượt của Thẩm Nguyên rũ rượi khắp nơi, nhẹ nhàng cuốn lấy thân hình mảnh mai của nàng.

Nàng đau đớn dùng đôi tay trắng nõn che mặt, nàng gần như khóc trong tuyệt vọng.

Bởi vì nàng nữ cải nam trang, vậy nên đành phải giấu chiếc vòng có khắc kinh Kim Cang vào vạt áo trước, ai mà liệu được khi mà người của hầu Lục Chi Vân cứu nàng, do nhiều người cùng chạy vội nên chiếc vòng không biết đã rơi xuống nơi nào rồi.

Tiếng sấm càng ngày càng lớn nghe thật chói tai.

Thẩm Nguyên vốn dĩ có một cơn đau tim nặng vào lúc này, chiếc vòng đó đã không ở bên cạnh người, hồn vía bên trong cơ thể nàng cũng đang quay cuồng, nó dường như có thể thoát ra khỏi cơ thể bất cứ lúc nào, nó cũng đang kêu gào muốn rời khỏi nàng, hoàn toàn không nằm trong sự khống chế của bản thân nữa.

Trong lòng Thẩm Nguyên ngày càng trở nên tuyệt vọng.

Ngay khi nàng cảm thấy mình sẽ chết trong cỗ xe ngựa này ngay đêm nay, tấm màn của cỗ xe ngựa đột nhiên được vén ra———

Ngay lập tức, những cơn gió lạnh mang theo mưa cũng bị thổi bay vào xe ngựa, khiến ý thức của nàng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Ngay khi Thẩm Nguyên di chuyển tay xuống, nàng muốn xem ai đột nhập, lại phát hiện ra rằng cơ thể của nàng đã treo lơ lửng trên không.

Lực của đôi tay đó rất mạnh, một tay ôm eo nàng còn tay kia đỡ lấy đôi chân cong cong của nàng, người đó dễ dàng bế ôm người nàng lên.

Sau khi Thẩm Nguyên lấy lại tinh thần, nàng phát hiện mình đang ngồi lên đôi chân thon dài của người lạ mặt kia, hắn nhanh chóng đeo chiếc vòng lên cổ tay của cô.

Nam nhân thấp giọng thì thầm có phần đợi chờ : “Thẩm Nguyên, nàng đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Nghe thấy âm thanh trầm thấp quen thuộc của Lục Chi Vân, đôi mắt mềm mại của Thẩm Nguyên đã rơi vài giọt nước mắt.

Ngay khoảnh khắc Lục Chi Vân ôm nàng lên, chỉ trong tích tắc, linh hồn nàng dường như đã trở lại thân xác.

Các triệu chứng bệnh tim của nàng cũng đã cải thiện rất nhiều, cảm nhận được trái tim của nàng dường như không còn bị bóp chặt dữ dội nữa, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn

Nhưng khi những triệu chứng này biến mất, linh dược trên người nàng cũng dần phát huy tác dụng.

Thẩm Nguyên được bao vững chắc bởi hơi thở của nam nhân trưởng thành và lạnh lùngkia.

Toàn bộ ý thức cũng đều bị hắn chiếm lấy.

Mặc dù trên người rất nóng, nhưng Thẩm

Nguyên lại muốn lại gần hắn hơn chút nữa, vì nàng biết nàng lúc này chỉ có Lục Chi Vân mới có thể cứu nàng khỏi sự dằn vặt hành hạ của căn bệnh tim này.

Thẩm Nguyên đã dần dần mất đi năng lực suy nghĩ của lý trí, chỉ có thể bất lực nắm lấy tay của nam nhân, yếu ớt trong lòng cầu xin : “Đại nhân……đại nhân…..ngài cứu ta với, cầu xin ngài cứu ta với………….”

Nàng vừa nói, vừa khóc trông vô cùng đáng thương, nhưng cũng muốn che đi sự xấu hổ này mà cụp mắt xuống.

Thẩm Nguyên không nhìn rõ biểu hiện lúc này của Lục Chi Vân.

Chỉ biết rằng sau khi nàng nói xong những lời này, nam nhân cũng trầm mặc trong giây lát.

Sau khi nàng nhắm mắt lại, đôi tay mảnh khảnh của Lục Chi Vân cũng chống cằm, nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt hoa dâm bụt to bằng lòng bàn tay của nàng.

Vậy nên Thẩm Nguyên đã phải nhìn hắn một lần nữa với đôi mắt đẫm lệ.

Ánh sáng cùng đêm tối bên trong xe ngựa vô cùng mờ ảo.

Thẩm Nguyên chỉ có thể mơ hồ nhìn ra vẻ mặt lạnh lùng và kiên quyết của người đàn ông.

Giọng của Lục Chi Vân trầm ấm hơn một chút so với những nam nhân bình thường, nhưng bây giờ nó lại thêm một chút thô và khàn: "Nàng có chắc chắn muốn ta cứu nàng không?"

Thẩm Nguyên vẫn nắm chặt tay áo Lục Chi Vân, nhưng lại cảm thấy cổ họng càng ngày càng thắt chặt.

Như bị lửa thiêu đốt, nàng không thể nói được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng lại gật đầu một cách yếu ớt và bất lực.

Trước khi nàng có thể phát ra tiếng um nhẹ nhàng đó, nam nhân đầy hung hãn đã cúi xuống và hôn lên môi nàng…...

——

Phố Đông Quan, Cá Viên.

Mưa vẫn rả rích rơi, nhưng không còn sấm sét.

Tòa nhà Bão Sơn là một trong bảy tòa nhà dài nằm giữa hai đỉnh núi đá có tên là Hạ Sơn và Thu Sơn, cao hai tầng, cách bài trí của tòa nhà và những đồ đạc khác nhau cũng rất tinh xảo.

Thẩm Nguyên bị đánh thức bởi tiếng mưa cùng căn bệnh tim khiến nàng không thể chịu nổi.

Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một chiếc áo choàng dài mềm mại phủ lên người, dưới người là một chiếc giường rộng rãi xa lạ.

Chiếc áo choàng rộng này thấm đẫm mùi gỗ thông lạnh lẽo và xa xăm.

Thẩm Nguyên cẩn thận so sánh và đo độ dài của chiếc áo choàng, và đoán rằng chiếc áo đó liệu phải là đồ riêng của Lục Chi Vân.

Nghĩ đến đây, đôi má trắng như sứ của Thẩm

Nguyên cũng ửng lên một vệt hồng.

Nàng chịu đựng những cảm giác khó chịu khác nhau trên cơ thể, dùng đôi tay mảnh khảnh chống lên chiếc ghế dài và khó khăn ngồi dậy.

Thấy phòng trong không có người, Thẩm Nguyên đi chân trần xuống đất, muốn tìm chút nước uống.

Tầm vóc của Lục Chi Vân cao hơn nàng rất nhiều, nên ngay khi Thẩm Nguyên đứng lên, vạt áo choàng dài của hắn đã kéo lê xuống đất, và khi nàng bước đi, thỉnh thoảng lại nghe thấy những tiếng động sột soạt.

——

"Tỉnh rồi?"

Nghe thấy giọng nói trầm thấp và quen

thuộc của nam nhân, Thẩm Nguyên dừng lại trước khi nàng đến bên chiếc bàn gỗ gụ chạm trổ.

Giọng của Lục Chi Vân vừa cất lên, thì hắn cũng bước đến trước mặt nàng.

Thẩm Nguyên mơ hồ nhớ ra trước khi cô ngất đi, Lục Chi Vân dường như đã bế nàng vào phòng và cẩn thận lau rửa cho nàng.

Nam nhân mặc chiếc áo khoác đơn màu xám nhạt, sau khung cửa sổ Gỗ Giang Nam được bao bọc bởi màn mưa mờ ảo. Hắn ta cao thẳng đứng dưới ánh nến vàng ấm áp, khí chất khó giữ được một chút mảnh mai tuấn tú.

Nhưng khi hắn đến gần nàng hơn, đôi mắt phượng sâu thẳm ấy vẫn trông rất dữ tợn và nghiêm nghị.

Thẩm Nguyên cũng nhớ tới những bóng đen mờ ảo trong xe ngựa khiến mặt của cô đỏ lên một mảng.

Hình như nàng đã cắn hắn một cái.

Cô cũng đã chạm vào tất cả, vết sẹo dài trên cánh tay phải ...

Ngoài xấu hổ ra, khi nàng nghĩ đến điều

này, trong lòng Thẩm Nguyên dâng lên nỗi hoảng sợ. Khi nàng lùi lại trong tiềm thức, nàng đã không cẩn thận giẫm lên gấu của chiếc áo choàng dài đến sàn này.

Khi nàng sắp ngã xuống, Lục Chi Vân đã kịp thời nắm lấy cổ tay mảnh mai của nàng: “Đừng cử động.”

Sau khi Thẩm Nguyên đứng yên, hắn liền thấp giọng hỏi: “Nàng còn nhớ không? Những chuyện xảy ra khi nãy? ”

Nói xong, Thẩm Nguyên thẹn thùng mở mắt.

Nhưng nó đang đập vào đôi mắt sâu thẳm và khó đoán của hắn.

Trái tim đang đập thình thịch của nàng cũng đột ngột rơi xuống.

Nước mắt của Thẩm Nguyên như những hạt sạn vỡ, vài giọt nữa trào ra từ đôi mắt mềm của nàng.

Thấy vậy, hắn liền lấy đôi bàn tay to lớn rộng lượng che đi khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô, lấy cùi ngón tay lau nước mắt cho cô rồi hỏi : “Hửm? Còn nhớ không?”

Thẩm Nguyên không lảng tránh sự đụng chạm và tiếp cận của Lục Chi Vân.

Bởi vì cơn mưa đêm ở Dương Châu vẫn chưa dứt, nàng chỉ có thể giảm bớt sự hành hạ và đau đớn do bệnh tim của mình gây ra bằng cách tiếp xúc thân thể với Lục Chi Vân.

Nàng cũng cảm thấy rằng nàng không thể bị ảnh hưởng bởi bệnh tim của mình vào lúc này.

Tiếp cận hắn, cũng muốn bình tĩnh và nói chuyện vui vẻ với hắn.

Thẩm Nguyên cố gắng hết sức để giữ giọng điệu bình tĩnh và nhẹ nhàng hỏi: "Đại nhân, hiện tại là mấy giờ rồi?"

Lục Chi Vân rời tay khỏi đôi má dịu dàng của nàng và trả lời thành thật, "Giờ Tý."

***Giờ Tý : từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.

Khi nghe tin đã đến giờ Tý rồi thì tâm

trạng của Thẩm Nguyên cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Rồi lại bắt đầu lo lắng và lẩm bẩm: "Ta phải trở lại Đường phủ, nếu không cửu phụ của ta…..”

——

“Ta đã phái người đến gửi tin cho cửu phụ của nàng rồi, nói nàng đang an toàn ở chỗ ta.”

Lông mi của Thẩm Nguyên run lên vài cái, rồi nàng hỏi: "Vậy thì người của ngài đã nói với cậu của ta như thế nào…...về chuyện này?"

Lục Chí Vân nhẹ nhàng đáp, "Ta đã nhờ Giang Phong nói cho cậu của nàng, rằng nàng đã gặp tên cướp trên đường trở về phủ, và sau khi được người của ta giải cứu, trời mưa to, vì vậy nàng và người hầu của nàng tạm thời ở trong nhà phụ của ta. "

Đường Văn Bân luôn ngưỡng mộ Lục Chi Vân rất nhiều, cũng luôn yên tâm về phẩm hạnh của hắn, và Lục Chi Vân theo lời đồn đại thì cũng là một quan chức quyền lực, người chưa bao giờ gần gũi phụ nữ.

Mười năm trước, khi làm quan ở Dương Châu, tuổi của hắn còn rất trẻ, lúc đó vô cùng nghiêm túc nhưng lại không bị gán cho cái mác tàn nhẫn, không khoan nhượng.

Trong lòng Đường Văn Bân, Lục Chi Vân giống như một trưởng lão đáng tin cậy của Thẩm Nguyên, sẽ không có bất kỳ tâm tư nào với đứa trẻ này.

Mặc dù Thẩm Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bất lực hạ lông mày xuống, lại hỏi: "Vậy thì đại nhân, ta cầu xin ngài ..."

Nói được nửa lời, Thẩm Nguyên kìm lại trong lòng mà không nói ra.

“Nàng muốn cầu xin ta cái gì?”

Lục Chí Vân hỏi như vậy, cũng linh hoạt ngón trỏ, nâng cằm thanh tú của nàng lên một chút.

Giọng của Thẩm Nguyên càng lúc càng nghẹn ngào, nhưng khi lời nói ra đến miệng vẫn không thốt nên lời: "Xin ngài....."

Lúc này, mỹ nhân yếu đuối dưới mắt đang khóc trong vô vọng, mưa hoa lê rơi trên khuôn mặt hoa dâm bụt, dáng vẻ mảnh mai mỏng manh này cũng khiến cánh mày râu khẽ động.

Lục Chi Vân khẽ đảo mắt, sau đó còn véo cằm nàng, hắn cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

Sau khi cảm nhận được cái chạm mát lạnh trên môi của nam nhân, Thẩm Nguyên mở to mắt một lúc.

Đây là lần đầu tiên nàng được hắn hôn khi còn tỉnh.

Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau,

Thẩm Nguyên cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người hắn, cũng dần dần nhắm mắt lại.

Vốn dĩ nàng muốn tránh đi, nhưng lúc này

Lục Chí Vân không hề mạnh mẽ, nụ hôn không kiềm chế và nông nổi lại có chút thoải mái.

Nhưng Lục Chi Vân cao hơn nàng rất nhiều, và nàng cúi đầu xuống vì xấu hổ, vì vậy nam nhân đó liền nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào eo nàng bằng đôi tay to của hắn, và nhìn chằm chằm vào nàng bằng đôi mắt phượng sâu thẳm, hắn thì thầm: " Kiễng chân lên. "

Thẩm Nguyên do dự một chút, cũng không có lựa chọn cự tuyệt, cứ như vậy nhìn hắn.

Sau khi nàng kiễng chân lên, nam nhân cũng di chuyển nàng đến gần hắn hơn một chút.

Thẩm Nguyên nhắm mắt không dám nhìn hắn. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng Thẩm Nguyên thậm chí còn cảm thấy được sự thương hại nàng từ nụ hôn này.

Trời cứ mưa dai dẳng, một lúc sau, Lục Chi Vân cuối cùng cũng buông xiềng xích ra.

Thẩm Nguyên đứng ngồi không yên, nghe giọng điệu trịnh trọng của hắn: "Sau khi trở về kinh thành, ta sẽ để truyền người chính thức chọn ngày lành tháng tốt kết hôn với ta. Chỉ là ta lớn hơn nàng một chút, nàng có phiền không?"

Thẩm Nguyên sững sờ chớp mắt, nhưng không trả lời ngay lập tức.

Chỉ cảm thấy rằng những lời của Thủ Phụ đại nhân này thực sự rất thông minh.

Ngoài mặt, Lục Chi Vân đang hỏi trưng cầu ý kiến.

Trên thực tế, ý nghĩa của những từ đó vẫn còn là điều khó thể nghi ngờ. Câu hỏi đặt ra là nàng có nguyện ý gả hay không.

Trên thực tế, nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc gả đi.

Trước khi trở về Dương Châu, Thẩm Nguyên đã suy nghĩ về cuộc sống của mình trong tương lai.

Nhưng kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi, và nàng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải một tai nạn vô phương cứu chữa như vậy.

Hôn nhân với Lục Thầm là cuộc sống mà nàng đã trải qua, là quá khứ mà nàng hoàn toàn có thể buông bỏ.

Mỗi khi nghĩ đến việc kết hôn với người anh họ Đường Ngọc Lâm, Thẩm Nguyên lại cảm thấy cuộc đời trong nháy mắt kết thúc.

Cuộc sống mơ ước của nàng là ở lại Dương Châu để làm người điều hành học viện.

Và nếu nàng thực sự kết hôn với Lục Chi Vân, mọi thứ trong tương lai sẽ đầy ẩn số đối với Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên không chắc liệu mình có đủ dũng khí để đối mặt với những điều chưa biết này hay không.

Lục Chi Vân nhìn thấy Thẩm Nguyên cau mày không nói lời nào, trên mặt không khỏi có chút sốt ruột, chỉ đành hỏi lại nàng: "Nàng nguyện ý gả cho ta không?"

Lông mày của Thẩm Nguyên hơi giãn ra, nàng hỏi một cách bình tĩnh: "Đại nhân, ta từng bị Khang Bình Bá thoái hôn, ngài không để ý hay sao?"

Lục Chi Vân nhìn nàng đầy ẩn ý và ngay lập tức trả lời: "Ta không để ý. "

Thẩm Nguyên không ngờ hắn ta lại trả lời đơn giản như vậy, sau khi mím chặt đôi môi mềm, lại nhẹ nhàng nói: "Tất cả tiền hồi môn của ta đều dùng cho học viện rồi, cũng tiêu gần hết rồi……..ta không còn mặt mũi nào để hỏi từ cữu cữu của ta nữa..... "

Giọng của mỹ nhân càng ngày càng thấp, còn lộ ra một chút bực bội.

Lục Chi Vân cười nhẹ, hắn không nhịn được hỏi: "Thẩm Nguyên, nàng nghĩ ta cưới nàng vì của hồi môn sao?"

Thẩm Nguyên không nói nên lời.

Tuy giọng nói nhẹ nhàng nhưng cách ăn nói của nàng lại vô cùng lý trí.

Lùi mà không tiến, có vẻ đang tự hạ thấp bản thân, nhưng trên thực tế nàng đang từng bước kiểm tra thái độ của Lục Chi Vân.

Thẩm Nguyên cũng là một người rất tỉnh táo, nàng biết rằng kể từ khi chuyện này xảy ra với Lục Chi Vân, nàng không thể lấy hắn nếu nàng không muốn.

Nàng đã thực sự khiêu khích hắn, và với tính khí của hắn, cũng sẽ không thể để nàng đi.

Điều mà Thẩm Nguyên sợ nhất là nếu cô không kết hôn với anh ta, Lục Chi Vân sẽ lấy Đường gia ra uy hiếp.

Nhưng nàng không muốn đồng ý nhanh chóng như thế.

Trong lòng nàng, vẫn còn sự thăm dò cuối cùng——

“Đại nhân, ta vẫn còn một chuyện, muốn cùng ngài thương lượng.”

“Chuyện gì?”

Sau khi Thẩm Nguyên lấy được dũng khí, liền nói: "Sau khi trở về kinh, ta vẫn muốn mở một thư viện, tên của thư viện này cũng muốn tiếp tục dùng tên thư viện Hoa Mai của Vụ Viên tiên sinh. Chuyện mở thư viện này ngài có đồng ý không? "

Sau khi nghe điều này, lông mày sắc bén của Lục Chi Vân hơi nhíu lại.

Hắn ta hỏi Thẩm Nguyên với giọng điệu có chút đen tối: "Nếu như nàng vào quốc công phủ, nàng là chủ mẫu của nhà họ Lục, phải quản trăm người trong phủ, còn có sức mà mở một thư viện sao?"

Thẩm Nguyên cắn môi, trông có vẻ rụt rè, nhưng vẫn cố gắng tranh luận điều mình cho là đúng : “Nếu như ta có cái sức đó thì sao?”

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của nàng, Lục Chi Vân cũng nhìn thấy chiếc áo choàng dài của hắn trên người, khiến nàng trông gầy đi.

Mái tóc đen dài của Thẩm Nguyên rải ra phía sau, khiến khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của nàng càng thêm nhọn.

Yếu đuối và mỏng manh là vậy nhưng lại rất quyết đoán.

Đủ kiên cường để không bị ai dắt mũi.

Lông mi của Lục Chi Vân hơi rủ xuống, đối với một người rất khó thỏa hiệp, chỉ trầm giọng đáp: "Được rồi, nàng có thể mở thư viện."

Thấy hắn đồng ý một cách mạnh mẽ như vậy, Thẩm Nguyên nhớ lại lúc trước hắn ta đã nói dối cô như thế nào, chỉ nghĩ đến việc dùng lời nói nào đó để cùng nam nhân viết thêm ba chương nữa.

Vào lúc này, liền nghe thấy vài tiếng "ầm ầm ——" như sấm sét từ phía chân trời.

Nước da của Thẩm Nguyên đột nhiên thay đổi, nàng vô thức muốn khoan vào vòng tay của Lục Chi Vân, hoàn toàn quên mất rằng chiếc vòng tay trấn áp linh hồn đã ở trên tay nàng.

Lúc này, Lục Chi Vân ôm mỹ nữ mà kinh hãi đến mức tái mặt, không tốn chút sức lực nào, giống như ôm một con mèo con yếu ớt.

Trước hôm nay, Thẩm Nguyên rất dè dặt khi ở cùng với Lục Chi Vân và giữ khoảng cách thích hợp.

Ngay cả động tay một chút, giống như phạm vào điều kiêng kỵ lớn.

Nhưng đêm nay, hắn đã có vô số hành động thân mật với nàng.

Khi Thẩm Nguyên được hắn ôm trong tay, trong đôi mắt trong veo ngập nước, tự nhiên lộ ra một chút ngượng ngùng bối rối.

Một lúc sau, nam nhân chủ động chưa nàng vào trong giường có màn che, còn cẩn thận cuốn chăn bông cho nàng.

Tuy động tác không được thành thục, nhưng Thẩm Nguyên cũng biết, người có thân phận như Lục Chi Vân, sợ là chưa từng hầu hạ người khác.

Thẩm Nguyên cẩn thận lật người, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào bức tường trắng, đè nén sự hồi hộp và lo lắng trong lòng.

Sau khi chớp mắt vài cái, cô đã nhìn thấy Lục Chi Vân nằm bên cạnh mình như một ngọn núi hùng vĩ.

Bóng người hắn đổ trên bức tường trắng hoàn toàn che mất cái bóng mảnh mai và mảnh mai của nàng.

Ban đầu, nàng nghĩ rằng chiếc giường có màn trang trí này khá rộng rãi.

Nhưng ngay khi Lục Chi Vân vào, nơi này rõ ràng trở nên nhỏ hơn rất nhiều.

Nhưng không gian hắn để lại cho nàng vẫn rất rộng, đủ để nàng chìm vào giấc ngủ.

Tiếng sấm của đêm mưa lại vang lên liên hồi.

Thẩm Nguyên cau mày, đặt đôi bàn tay mỏng manh của mình lên trái tim mình, muốn sống thật tốt chịu đựng sự khó chịu này.

Lúc này, cái bụng phẳng lì của nàng đột nhiên nóng lên.

Đôi bàn tay rộng lớn của nam nhân đã che mất nó, và hắn ta cũng nhân cơ hội để ôm nàng vào vòng tay rộng lớn của mình.

Sau khi tiếp xúc với Lục Chi Vân, cái đau trong ngực Thẩm Nguyên đột nhiên biến mất.

Thẩm Nguyên đột nhiên nhận ra rằng, Niệm Không nếu như đã quen với Lục Chi Vân, y cũng nên nên nói điều gì đó với Lục Chi Vân.

Có lẽ Lục Chi Vân đã biết rằng bất cứ khi nào trời mưa, nàng sẽ lại gần hắn hơn, điều này sẽ khiến bệnh tình của nàng thuyên giảm.

Nghĩ như vậy, Lục Chi Vân cũng đột nhiên ôm chặt đôi bàn tay mềm mại không xương của Thẩm Nguyên vào lòng bàn tay rộng và ấm áp của mình.

Tim Thẩm Nguyên đột ngột đập nhanh.

Sau đó, dưới ánh nến mờ ảo, nàng nhìn nam nhân dùng ngón tay cái xoa chiếc vòng bạc trên cổ tay nàng vài lần.

Lục Chi Vân nhỏ giọng ra lệnh, "Sau này khi ta không ở bên nàng, nàng đừng tháo chiếc vòng này xuống nữa."

Thẩn Nguyên dịu dàng khiêm tốn.

Mặc dù ngữ khí của hắn có chút mạnh mẽ, nhưng lại ẩn chứa sự bảo vệ.

Thẩm Nguyên dịu dàng “ừm” một tiếng.

Từ lâu nàng đã cảm nhận được từ trên thân thể của Lục Chi Vân, thứ mà nàng đã thiếu thốn từ khi còn nhỏ, đó gọi là cảm giác an toàn.

——

Ngày hôm sau.

Ở Dương Châu sau cơn mưa, không khí ẩm và trong lành, gió từ thủy sảnh thổi đến, cái nóng mùa hè cũng biến mất.

Biệt viện là tài sản riêng của Lục Chi Vân ở Dương Châu. Không ai sống trong tòa nhà Bảo Sơn này quanh năm, nhưng một chiếc gương bằng gỗ lê trơn cũng được đặt trong phòng trong.

Tối hôm qua, quần áo của Thẩm Nguyên không còn mặc được nữa, trên người không chỉ có vết máu, còn bị sức lực xé rách mấy lần thành mảnh vụn.

Thẩm Nguyên ngồi trước gương với vẻ mặt hơi buồn, thân hình có vẻ không được thoải mái cho lắm, nhưng nó làm tăng thêm một chút vẻ đẹp thanh tú mỏng manh yếu đuối.

Nàng đã thay bộ quần áo mà Giang Trác Nghiên tìm cho nàng đêm qua, tương tự như nam trang của nàng.

Bích Ngô đứng đằng sau mỹ nhân, cài tóc của nam nhân cho nàng với vẻ mặt buồn bã.

Khi cô thay quần áo cho Thẩm Nguyên vào sáng nay, cô nhìn thấy hai dấu tay lớn giữa vòng eo thon thả đến khó tin của nàng.

Cũng có một số vết phụ ở những chỗ khác, nhưng ở đó có vẻ nghiêm trọng hơn.

Dấu vết đã chuyển sang màu xanh tím, và nó trông hơi bầm tím, khá đáng sợ.

Làn da của con gái vốn mỏng manh và trắng trẻo nhất, chỉ cần chạm nhẹ một chút là hôm sau sẽ ngả màu tím tái, mất vài ngày mới hết hẳn.

Kể từ khi nhìn thấy những dấu vết không rõ ràng này, mặc dù Bích Ngô là một người bình thường, nhưng cũng biết những gì đã xảy ra đêm qua.

Sau khi Thẩm Nguyên bị Lục Chi Vân mang đến Cá Viên, lại bị hắn chiếm thêm một đêm, hai người ở trong một phòng, chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, không ai có thể đoán được.

Bích Ngô cảm thấy rất đau lòng khi nghĩ rằng chủ nhân đã gắn bó với mình từ khi còn nhỏ lại bị tra tấn dã man và tàn nhẫn như vậy.

Mặc dù thân vương Na Anh đã không thành công.

Nhưng nó không phải là một điều tốt khi nàng bị chiếm hữu bởi một quan chức quyền lực và xấu xa như Lục Chi Vân.

Chủ tử của nàng ta nên làm gì đây?

Bích Ngô nghĩ như vậy, tay phải cầm chiếc lược ũng run lên.

Ngay lập tức, chiếc lược bằng gỗ đàn hương rơi xuống đất kèm theo một âm thanh "bộp——".

Thẩm Nguyên mở mắt khi nghe thấy tiếng động.

Nàng định hỏi Bích Ngô chuyện gì đang xảy ra thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên lướt qua mái tóc nàng.

——

“Đến việc chải tóc cho chủ tử mà người cũng làm không xong?”

Ngay khi hắn ta nói xong, Lục Chi Vân người mặc y phục đen, đã đứng sau Thẩm Nguyên.

Bộ quần áo tối màu được hắn ta mặc trên người, khiến cả người trở nên lạnh lùng lạ thường.

Sắc mặt hắn trông hơi khó coi.

Chỉ có Thẩm Nguyên biết nguyên nhân khiến Lục Chi Vân không vui là do tối hôm qua nàng không trả lời rõ ràng với hắn, cho nên sáng nay hắn mới hỏi lại nàng, nhưng Thẩm Nguyên vẫn không bày tỏ rõ ràng với hắn rằng nàng sẽ gả cho hắn.

Sau khi bị Lục Chi Vân khiển trách, Bích Ngô rùng mình.

Thấy nàng ta như vậy Lục Chi Vân lại cau mày và ra lệnh, "Nhặt chiếc lược lên."

Sau khi Bích Ngô run rẩy nhặt chiếc lược lên khỏi mặt đất, nàng ta muốn chọn một cái mới từ trong hộp muốn chải tóc lại cho Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên không biết sự kiên nhẫn của Lục Chi Vân sẽ kéo dài được bao lâu, nàng biết Bích Ngô hơi rụt rè nên đã giải thích với hắn: "Đại nhân…...em ấy không biết chải tóc của nam nhân, nên đừng làm khó em ấy. "

Khi nàng nói ra hai chữ “làm khó”, âm thanh có chút mềm yếu.

Nhưng hoặc là nhiều hoặc là ít, vẫn có một chút oán trách.

Bích Ngô vốn tưởng rằng Lục Chi Vân sẽ vì chuyện này mà tức giận, nhưng thấy hắn tuy rằng không có trả lời Thẩm Nguyên, nhưng trên mặt cũng không có chút sốt ruột.

Vở kịch này có vẻ bình thường, nhưng không thể giải thích được khiến người ta cảm thấy rằng việc hắn kiểm soát và chiếm hữu Thẩm Nguyên có nghĩa là nàng đã thuộc về hắn.

Nhìn thấy những cử động đó của hắn, lông mi dài của Thẩm Nguyên run lên.

Lục Chi Vân nhíu mày hơi bình tĩnh lại, hắn ra lệnh cho Bích Ngô : “Lui xuống.”

Bích Ngô hoảng sợ nên phải dùng ánh mắt cầu cứu Thẩm Nguyên.

Thấy vậy, Thẩm Nguyên nhẹ giọng khó hiểu hỏi: “Đại nhân, ngài đuổi em ấy ra ngoài, vậy ai sẽ chải tóc cho ta?”

Giọng nói của mỹ nhân vô cùng mềm mại, nước da của Lục Chi Vân dịu đi một chút, những sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay của hắn cuối cùng cũng được nới lỏng ra.

Ngay lập tức,Lục Chi Vân giật lấy chiếc lược sạch từ tay Bích Ngô và nhẹ giọng trả lời: "Ta chải cho nàng."

TYT & Ngọc Anh Team
Chương kế tiếp