Thủ Phủ Sủng Vợ

Chương 18: Không có thuốc nào chữa được
Trận mưa phùn day dẳng cuối cùng cũng có dấu hiệu dừng lại.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vừa rơi xuống, khiến cho trái tim đang đập bịch bịch của Thẩm Nguyên cũng đột nhiên đi theo trầm xuống.

Quả nhiên là hắn.

Vì sao Lục Chi Vân hắn cũng đến Dương Châu?

Trong nhất thời, lý trí cùng năng lực suy tư của Thẩm Nguyên bỗng nhiên biến mất.

Nàng biết người đàn ông kia đang đứng ngay sau lưng nàng, khoảng cách giữa hai người cũng rất là gần.

Thậm chí nàng đều có thể cảm giác được, hơi thở mát lạnh của hắn dừng lại trên gáy nàng, khiến nơi đó có chút ngứa ngáy.

Bước chân của Thẩm Nguyên có chút luống cuống xiêu vẹo.

Lúc này, nàng giống như đang bị Lục Chi Vân giam giữ trong một không gian nhỏ hẹp, chật chội.

Nàng muốn rời khỏi tán dù chạy đi, nhưng lòng bàn chân trong lúc vô ý lại đột nhiên bị trượt một cái.

Dãy lụa buộc tóc phía bên phải của nàng hơi lỏng, xuôi theo một tầng nồng đậm tóc đen trượt xuống, mỹ nhân nhi liền đưa ra một bàn tay, muốn đưa nó trở lại vị trí ban đầu.

Hành động này lại càng khiến cho thân hình Thẩm Nguyên hơi ngã về phía sau thêm một chút, khiến cho nàng không khỏi nhỏ giọng hô lên một tiếng.

Trong lúc nàng cho rằng bản thân sẽ phải dọc theo cầu đá mà lăn xuống, liền nghe thấy một tiếng - cụp...

Ngay lúc đó, Lục Chi Vân đã đem cây dù giấy trong tay để qua một bên, cũng kịp thời thời vươn ra cánh tay dài rắn chắc như mái chèo của mình, lưu loát nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên, đồng thời cũng đem nàng kéo về phía hắn.

Khí tràng lạnh lẽo trên người hắn đột nhiên lướt qua đỉnh đầu của Thẩm Nguyên, cũng đem thân hình gầy yếu mảnh mai của nàng ôm lấy vô cùng chặt chẽ, không có để cho nàng té từ trên cầu xuống.

Lục Chi Vân xuất thân là nhà binh, khi bàn tay to cứng cáp tràn đầy sức lực kia của hắn nắm lấy bờ eo nhỏ của Thẩm Nguyên, hắn rõ ràng cảm giác được sự mềm mại mảnh mai như cành dương liễu của bờ eo nàng, mảnh mai đến nổi hắn chỉ cần dùng một chút sức lực thôi, cũng có thể dễ dàng bẻ gãy nó.

Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay của Thẩm Nguyên nhất thời trở trắng bệch.

Lúc này, nhìn bên ngoài thì nàng đã đứng vững lại trên cầu, nhưng trong lòng nàng thì vẫn còn loạn một lùi.

“Liều lĩnh.”

Lúc Thẩm Nguyên vẫn đang thất thần, thì Lục Chi Vân lại không nóng không lạnh nói ra hai chữ này.

Nói xong, hắn cũng hơi nới lỏng cánh tay ra một chút, Thẩm Nguyên liền nhân cơ hội này chui ra khỏi lòng ngực rộng lớn của hắn.

Nàng thẹn thùng cúi gằm mặt xuống, bàn tay lại ra sức nắm chặt lấy quần áo đang mặc, sau đó làm ra vẻ trấn định hỏi:

“Lục đại nhân đến Dương Châu có việc gì à?”

Đối với Thẩm Nguyên việc Lục Chi Vân đột nhiên nhắc đến việc của Đường Vũ Lâm cũng không khiến nàng nghi ngờ gì.

Dù sao nàng cũng biết, Lục Chi Vân là một người có lòng nghi ngờ rất nặng.

Ngay khi nàng có ý định muốn tiếp cận hắn, chắc chắn hắn đã sai người điều tra nàng rõ ràng từ trong ra ngoài.

Trước khi nàng đến kinh thành, từ thương nhân buôn muối ở Dương Châu, cho đến quan lại ở địa phương, đều biết đại thiếu gia nhà họ Đường, muốn cưới biểu muội của hắn là tiểu thư nhà họ Thẩm về làm vợ .

Lục Chi Vân không có trả lời Thẩm Nguyên, mà lả trầm giọng hỏi nàng:

“Nàng là một cô nương, lại mặc trang phục của đàn ông đi đến Tiểu Tần Hoài dạo kỹ viện, nàng không sợ bị cậu của nàng biết sao?”

Sau khi Thẩm Nguyên nghe xong những lời này, tuy cặp chân mày tinh xảo của nàng lại nhăn thêm mấy phần, nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng trả lời:

“Đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến Lục đại nhân.”

Sau khi Lục Chi Vân nghe xong, hắn chỉ dùng cặp mắt sắc bén thâm trầm bình tĩnh nhìn về phía nàng.

Ánh mắt tràn đầy vẻ đánh giá và tìm tòi này, khiến cho người ta cảm thấy chịu áp lực rất lớn.

Hắn càng im lặng làm ra vẻ, càng khiến cho người ta cảm thấy thấy hắn là một người cao thâm khó hiểu, dường như đang tính toán mưu kế gì đó, bất cứ lúc nào cũng có thể cho người ta một kích mất mạng.

Vì thế, trong vô thức, Thẩm Nguyên cứ lùi về sau từng bước từng bước một, cho đến lúc không thể lùi được nữa mới dừng lại bước chân.

Hôm nay, hắn mặc một bộ quần áo màu trắng, so với khi hắn mặc quan phục trang trọng, nhìn trẻ hơn mấy tuổi.

Lục Chi Vân đã nhắc đến cậu Đường Văn Bân của nàng, lại mặc bộ trang phục giống như những chàng thư sinh nho nhã đầy người đều là thơ văn đứng dưới làn mưa bụi của Dương Châu, không khỏi khiến cho Thẩm Nguyên nhớ lại một câu chuyện cũ của năm xưa...

Năm đó Thẩm Nguyên cùng mợ là La thị xảy ra mâu thuẫn tranh chấp, trong lúc tức giận liền thu dọn một bọc hành lý, lén lút từ Đường phủ trốn ra bên ngoài, muốn tự mình tìm thuyền đến Kinh Thành.

Thật ra nguyên nhân khiến nàng muốn đến Kinh Thành không phải là bởi vì cha nàng Thẩm Hoằng Lượng đang làm quan ở đó, mà là vì nàng muốn gặp Vân Trí Lộ, một vị vẫn luôn điệu thấp an nhàn tu thư (phục hồi, sửa chữa sách) đại sư, người mà nàng vẫn luôn mong ước được gặp một lần.

Năm Thẩm Nguyên tám tuổi, đã cùng Đường Vũ Lâm đi mai hoa thư viện để Viên Vụ tiên sinh đích thân dạy dỗ.

Viên Vụ khi đó liền rất thích nhắc đến vị Vân Trí Lộ này, nói người này ở Kinh Thành có một cái Tàng Thư Các, trong các lại cất giấu ngàn vạn quyển sách cổ.

Nơi đó cũng được gọi là Tàng Vân Các.

Mà Vân Trí Lộ không chỉ là một người cất giữ sách, ông còn từng dốc hết lòng dạ, công sức dùng ngắn ngủi ba năm tìm kiếm, phục hồi lại một số lượng lớn sách cổ, không những thế, bên trong mỗi quyển sách cổ, ông đều ghi lại đánh giá, lý giải của bản thân.

Những lời đánh giá, lý giải của ông vô cùng chính trực, sâu sắc nhưng lại không mất vẻ tinh tế.

Ở trong lòng Viên Vụ, kiến thức của Vân Trí Lộ cao thâm rộng lớn hơn nhiều so với mấy kẻ Đại học sĩ mà Hoàng đế đích thân phong thưởng, có thể nói là một vị học giả tài hoa hơn người.

Thẩm Nguyên nghe Viên tiên sinh nhắc đến người này mãi, nên đối với Vân Trí Lộ cũng sinh ra lòng tò mò.

Từ từ, sự tò mò này lại chuyển dần thành một loại hâm mộ.

Mặc dù khi đó Thẩm Nguyên chỉ mới có mười tuổi, còn không hiểu cái gì gọi là tình yêu nam nữ.

Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, vị Vân Các chủ mà nàng chưa từng gặp mặt này lại là người duy nhất khiến nàng động tâm ở thời thiếu nữ.

Lúc ấy nàng còn chưa đi tới cửa thành Dương Châu, liền gặp một trận mưa to, đành phải tạm thời tránh mưa ở dưới mái hiên của một quán trà gần đó.

Năm đó Lục Chi Vân vừa lúc đang giữ chức Ngự Sử kiểm tra việc buôn bán muối ở Dương Châu, trùng hợp vào hôm đó, hắn cũng đang cùng Thông phán tránh mưa ở đây.

Lúc đó Thẩm Nguyên đang ôm hành lý, ở một bên im lặng nghe Lục Chi Vân cùng vị Thông phán kia nói chuyện.

Nhưng khi nàng vừa nghe đến vị Thông phán kia nhắc tới, Lục Chi Vân là người từ kinh thành đến, nàng liền lấy hết can đảm đi về phía Lục Chi Vân hỏi:

“Vị đại nhân này, ngài có biết Vân Các chủ của Tàng Vân Các trong kinh thành... Vân Trí Lộ, Vân tiên sinh sao?”

Lục Chi Vân ở bên trong trí nhớ của Thẩm Nguyên, có vóc người rất cao lớn, khuôn mặt cũng vô cùng anh tuấn đẹp trai.

Nhưng khí chất trên người hắn lại vô cùng mâu thuẫn phức tạp.

Lục Chi Vân lúc đó tuy chỉ vừa mới qua tuổi nhược quán, nhưng đã khiến cho người ta cảm thấy hắn là một người bụng dạ vô cùng sâu, có vẻ nội liễm nhưng lại không mất sự uy nghiêm trang trọng.

Năm hắn mười ba tuổi, hắn từ con trai vợ cả của phủ quốc công, biến thành tù nhân bị lưu đày, sau đó lại ra trận chém giết, chỉ vì muốn lập được những chiến công hiển hách, hắn cùng tam ca Lục Chi Huy đã một lần nữa đem toàn bộ gia tộc chấn hưng trở lại.

Cuộc đời hắn đã trải qua rất nhiều việc chìm nổi, nếu là người khác nếm trải, dù chỉ là trong đó một chuyện nhỏ, cũng đủ phá vỡ ý chí của người đó.

Nhưng trong cặp mắt phượng tràn đầy anh khí của Lục Chi Vân, không hề có một tia tang thương hay mệt mỏi gì.

Ngược lại, nó vô cùng kiên định cùng trầm tĩnh.

Vừa thấy liền biết hắn là một người biết che giấu đã tâm, lại biết bày mưu tính kế, tự tin nắm giữ số mạng của mình, không để người khác thao túng.

Thẩm Nguyên còn nhớ rất kỹ, khi đó dáng người của nàng vừa lùn vừa bé, khi hỏi Lục Chi Vân về Vân Trí Lộ, nàng phải ngẩng cao đầu, giống như đang ngóng nhìn một ngọn núi nguy nga đồ sộ.

Khí tràng của Lục Chi Vân khi đó đã rất mạnh mẽ sắc bén, tuy nhiên, có thể là hắn thấy nàng lúc đó tuổi tác còn quá nhỏ, cho nên thái độ đối với nàng cũng xem như là hiền lành nhẫn nại.

Hắn chính miệng nói với nàng, hắn nhận biết vị Vân Trí Lộ này.

Còn nói sẽ mang nàng đi kinh thành gặp ông ta.

Khi đó Thẩm Nguyên còn là một đứa bé vô cùng ngây thơ khờ khạo dễ dàng bị lừa gạt, liền tưởng người đàn ông kia nói thật, liền ngu ngốc cùng hắn và Thông phán lên xe ngựa.

Thẩm Nguyên nghĩ rất nhanh liền có thể gặp được Vân Trí Lộ, trong lòng liền rất phấn khích vui vẻ. Nhưng khi âm thanh lộc cộc, lộc cộc của xe ngựa bắt đầu chậm lại thì nàng mới phát hiện chuyện này không thích hợp.

Vị Ngự Sử đại nhân chính trực kia, thật sự đã lừa gạt đứa bé con là nàng.

Sau khi Lục Chi Vân đến Dương Châu, tất nhiên là có qua lại với các vị quan viên ở đây, trong đó có Đường Văn Bân. Sau khi hắn lừa nàng lên xe ngựa, liền lập tức đưa nàng về Đường phủ.

Sau khi Thẩm Nguyên ngu ngu ngơ ngơ xuống xe ngựa, liền thấy cậu của nàng đang đứng trước cổng lo lắng chờ nàng.

Cậu của nàng còn ở trước mặt Lục Chi Vân trách móc nàng một hồi, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng mất mặt, ngoài ra còn có một loại cảm giác tức giận khi bị người khác xem như trò đùa được sinh ra.

Cho nên trong khi Lục Chi Vân tuần muối ở Dương Châu, vô luận có bao nhiêu tiểu thư thiếu nữ khen hắn anh tuấn, tài hoa, Thẩm Nguyên đối với hắn nữa điểm ấn tượng tốt cũng không có.

Nàng chỉ nhớ mãi không quên một điều, vị Lục đại nhân này một kẻ lừa đảo có bề ngoài chính trực.

Nàng nghĩ đến đây thì dần dần ngừng lại.

Thẩm Nguyên cũng thấy, lúc này Giang Trác đã đem Bích Ngô đang hoảng sợ thả ra.

Bích Ngô lập tức liền cầm lấy dù giấy, chạy tới trước mặt Thẩm Nguyên, nàng còn bày ra tư thế bảo hộ, tận lực ngăn cản trước người tiểu thư nhà mình.

Nàng biết Thẩm Nguyên muốn cắt đứt mọi quan hệ với Lục Chi Vân, cho nên, nếu hắn đã đuổi theo đến Dương Châu, thì nàng cần phải thay thế Thẩm Nguyên ngăn cản hắn.

Lúc này Thẩm Nguyên cũng cảm thấy mọi việc xảy ra có chút kỳ lạ.

Cộng với những dấu vết nàng phát hiện lúc còn ở kinh thành, trong lòng Thẩm Nguyên bỗng dưng dâng lên một cái suy nghĩ.

Thẩm Nguyên không thể tin được mà hỏi hắn:

“Ngươi... Có phải ngươi vẫn luôn phái người đi theo ta?”

Lục Chi Vân không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, hắn vẫn im lặng không nói tiếng nào mà nhìn về phía nàng.

Thẩm Nguyên mặc một chiếc áo ngoài màu xanh nhạt, trên mặt tuy vẫn có mấy phần yếu ớt nhàn nhạt, nhưng so với ngày thường lại nhiều thêm chút anh khí của người đọc sách.

Khi nàng mặc nam trang, từ nàng phát ra một loại cảm giác kiềm nén cấm dục, nhưng ẩn giấu trong đó lại là một vẻ đẹp mê hoặc lòng người.

Lục Chi Vân quét mắt nhìn Thẩm Nguyên một cái từ đầu đến chân, sau đó nhàn nhạt một câu ra lệnh cho nàng:

"Trở về Đường phủ sớm đi, đừng có ở chỗ này đi lung tung.”

Đôi môi mềm mại của Thẩm Nguyên khẽ mím lại, không nói lời nào.

Nàng chỉ cảm thấy, thái độ lúc này của Lục Chi Vân cứng rắn hơn ngày thường rất nhiều.

Hắn lại làm ra vẻ quản lý nàng.

Giống như nàng thuộc về hắn, hắn cần phải quản lý.

Tâm tư của Lục Chi Vân quá sâu, Thẩm Nguyên không thể nào hiểu được.

Trong tay hắn nắm quyền cao chức trọng, địa vị thì cao quý, đứng trên ngàn vạn người, có lẽ trong mắt hắn, nàng chỉ là một con mồi có chút mới lạ thú vị mà hắn chưa thấy qua.

Nàng xâm nhập vào nơi ở của hắn, hắn đứng ở vị trí kẻ săn mồi không ngừng thử nàng, thăm dò nàng, chỉ cần hắn còn có một tia hứng thú, thì sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua nàng.

Hiện tại nàng giống như một con bướm nhỏ sống bên dưới một mạng nhện khổng lồ, nhìn như là được tự do bay lượn, sự thật lại luôn nằm bên trong sự khống chế của Lục Chi Vân.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt ôn như của Thẩm Nguyên dần dần trở nên ngưng trọng.

Ngay từ ban đầu, nàng không nên chủ động đi trêu chọc Lục Chi Vân.

Ngày hôm sau.

Thẩm Nguyên không tìm được Trăn Trăn, liền muốn đến cầu số 24, chỗ mấy nhà thanh lâu sở quán thêm một lần nữa, muốn nhìn thử xem ở chỗ đó, có tin tức gì của nàng hay không.

Trăn Trăn chỉ là cái tên mà mẹ mìn tùy ý đặt cho, nếu nàng thật sự bị bán vào thanh lâu, với dáng vẻ bên ngoài của nàng, nhất định sẽ được lên làm đầu bảng, sẽ phải đổi nghệ danh một lần nữa.

Sau khi Thẩm Nguyên nghe ngóng một tuần, liền nghe nói có bốn nhà thanh lâu có đầu bảng mới, so sánh với thời gian mấy tháng nàng rời khỏi Dương Châu, phạm vi tìm kiếm Trăn Trăn của nàng lập tức được thu hẹp rất nhiều.

Chỉ là Thẩm Nguyên cũng không biết rằng, ngoại trừ những người mà Lục Chi Vân phái đi theo sau nàng, còn có một đôi mắt, cũng lén lút theo dõi đang nữ giả nam trang nàng.

Anh Thân Vương dựa vào việc nuôi dưỡng, mua bán kỹ nữ bỉ ổi ở Dương Châu, kiếm chác được vô số lợi ích tớ lớn, mà nhãn tuyến của Lục Chi Vân gần đây đã phát hiện việc này, cho nên mấy ngày hôm trước Anh Thân Vương cũng đã đến Dương Châu, muốn đem những dấu vết dơ bẩn của mình ở đây lau chùi cho sạch sẽ một chút.

Sau khi đến Dương Châu, thủ hạ của hắn đương nhiên đã dâng lên cho hắn rất nhiều kỹ nữ được dạy dỗ kỹ lưỡng, nhưng Anh Thân Vương đối với những thiếu nữ xinh đẹp này không có nhiều hứng thú, tính tình mấy ngày nay của hắn cũng đã vô cùng dữ tợn.

Đúng lúc này thì thuộc hạ của Anh Thân Vương trông thấy Thẩm Nguyên đi ra từ một nhà thanh lâu, ánh mắt của hắn không khỏi sáng lên.

Nếu hắn đem tin tức vị đại cô nương của Thẩm gia này cũng ở Dương Châu nói cho Anh Thân Vương biết, vậy chủ tử của bọn hắn chắc chắn sẽ trọng thưởng cho hắn.

Bỏ ra mấy trăm lượng bạc, gặp xong ba vị tuyệt sắc đầu bảng, tâm tình của Thẩm Nguyên có chút sa sút.

Bởi vì trong ba nhà thanh lâu này, nàng đều không tìm được thân ảnh của Trăn Trăn.

Nhà thanh lâu thứ tư này, chính là cơ hội cuối cùng của nàng.

Nếu không, sau khi rời khỏi Dương Châu, Thẩm Nguyên thật sự không biết nên đi đâu để tìm Trăn Trăn.

Tú bà đưa Thẩm Nguyên đến một cái nhã gian, bên trong phòng tràn đầy mùi vị của son phấn nên có chút gay mũi, xà nhà bên trên cũng được cột nhiều dãy sa tanh màu hồng cánh sen, cảnh sắc xung quanh dù bị trang trí hơi diễm tục, nhưng hợp với tiếng sáo trúc ở dưới lầu, ngược lại lại có chút cảm giác kiều diễm mênh mang.

Vị đầu bảng kia còn phải chải chuốc trang điểm, nên cần đợi nàng ta thêm chút nữa.

Thẩm Nguyên liền uống một ngụm trà nhỏ, suy nghĩ: “Không bằng sau khi về phủ, mình liền giả bệnh đi.”

Lục Chi Vân sớm muộn gì cũng phải trở lại kinh thành, hắn tuyệt đối không thể cùng nàng dây dưa.

Chờ đến khi hắn không còn kiên nhẫn, mười phần chắc tám, hắn có thể bỏ qua cho nàng một lần.

Mới vừa nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên lại cảm thấy, ngụm trà mới vừa nuốt xuống kia, hương vị có chút kỳ quái.

Trà này không có chút vị ngọt nào, ngược lại lại có cỗ cay đắng quái dị.

Nàng vừa mới sinh nghi trong lòng, liền nghe thấy một giọng nói mang theo vẻ bỡn cợt, âm thanh lại giống như của người đã cao tuổi truyền đến:

“Thẩm cô nương, chậc, Dương Châu đệ nhất mỹ nhân nha, nguyên lai là có đam mê bí mật không để người biết nha, thật sự khiến bản vương lau mắt mà nhìn.”

"Loảng xoảng...”

Thẩm Nguyên cảm thấy kinh hãi, chén trà cầm trong cũng rơi xuống đất trong vô thức.

Nàng vội đứng lên, không thể tin mà hỏi:

“Anh... Anh Thân Vương? Làm sao ngươi... Làm sao ngươi lại ở chỗ này?”

Vừa dứt lời, Thẩm Nguyên liền cảm thấy, hai chân của mình giống như có chút như mềm ra, bước chân lùi về phía sau giống như giẫm ở trên mây.

Bên trên vầng trán trắng nõn của nàng cũng chảy xuống từng hàng mồ hôi lạnh.

Anh Thân Vương cười suồng sã một trận, sau đó liền không chút e dè mà dùng cặp mắt đã có chút đục ngầu của mình đánh giá Thẩm Nguyên, ra vẻ cảm khái mà nói:

"Không nghĩ đến lúc nàng mặc nam trang, lại có một phen phong tình khác nha... Dù sao sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở thành người của ta, không bằng đêm nay liền cùng ta ở nơi phong hoa tuyết nguyệt của đất Dương Châu này, vui vẻ sảng khoái một đêm đi!”

Lúc này tim của Thẩm Nguyên đã nhảy loạn xạ thình thịch thình thịch như có ai đang đánh trống trong đó, nàng muốn hét lên thật to, muốn hướng về phía cửa hét lớn để cầu cứu Bích Ngô, thế nhưng dược hiệu trong nước trà đã dần dần nổi lên tác dụng.

Âm thanh từ trong miệng nàng phát ra, đã biến thành những tiếng rên rỉ yếu ớt không hề sức lực:

“Bích... Bích Ngô... Cứu ta......”

Anh Thân Vương đã đi đến bên cạnh Thẩm Nguyên, hắn đang tỉ mỉ quan sát gương mặt tinh xảo xinh đẹp như hoa phù dung của nàng.

Đêm vẫn còn dài, hắn không thiếu mấy phút này.

Cho dù lại cùng vị tiểu mỹ nhân này nói thêm mấy câu, cũng còn kịp.

Thẩm Nguyên khó khăn kéo chân lùi về phía sau, lúc Anh Thân Vương nhìn về phía nàng, tuy trong mắt có ý cười, nhưng ý cười đó đã trở nên hèn mọn, lại mang theo mấy phần tàn nhẫn.

Đôi mắt của Thẩm Nguyên dần dần tuôn ra nước mắt.

Nàng vừa khóc, cả người liền thêm mấy phần nhỏ nhắn mềm mại cùng bất lực, cũng làm gương mặt tinh xảo của nàng bỗng nhiên tăng thêm mấy phần yếu đuối dư vị.

Anh Thân Vương lắc đầu liên tục, miệng thì không ngừng chậc chậc chậc mấy tiếng.

Hai chân Thẩm Nguyên càng ngày càng mềm nhũn ra, đúng lúc nàng cho rằng mình sẽ khó thoát khỏi một trận này thì cánh cửa lớn bằng gỗ lim sau lưng nàng lại bỗng nhiên sụp đổ.

“Rầm....” Một tiếng, tiếng vang phát ra vô cùng lớn.

Nàng lập tức liền thấy Giang Trác dẫn theo một đám người hầu xông vào. Thẩm Nguyên còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, cảnh tượng trước mắt nàng cũng bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ.

Nàng chỉ có thể nghe được, Giang Trác nghiêm nghị ra lệnh cho thị vệ ở bên cạnh:

“Mau đưa Thẩm cô nương đi ra ngoài trước, chỗ này bọn ta sẽ ở lại xử lý tốt mọi việc!”

Đông quan đường phố, di phố.

Vào đêm tối, Dương Châu nổi lên một trận mưa to, nhưng không có dấu hiệu sẽ có sấm sét.

Giang Phong đứng trong biệt quán, gặp Lục Chi Vân vốn đang chuyên tâm viết công văn, nhưng sau khi từ trên bầu trời rơi xuống mấy giọt mưa, chân mày của Quốc Công gia nhà hắn liền nhíu lại.

Lục Chi Vân rõ ràng có chút không chuyên tâm, thậm chí giống như là đang lo lắng chuyện gì.

Quốc Công gia nhà bọn hắn trước nay chưa từng có biểu hiện như thế này.

Nhưng sau khi lần trước đến Pháp Hoa Tự rồi trở về phủ, mỗi khi gặp trời mưa, Lục Chi Vân sẽ có bộ dáng này.

Việc này khiến cho Giang Phong cảm thấy rất khó hiểu.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy ngoài cửa truyền đến một trận vội vội vàng vàng tiếng vang.

Sắc mặt Lục Chi Vân vô cùng xấu, trầm giọng hỏi:

"Xảy ra chuyện gì?”

Giang Phong cũng suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cho người đến đưa tin lỗ mãng như vậy.

Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói nôn nóng của huynh trưởng nhà hắn, Giang Trác:

“Quốc Công gia không xong rồi, Thẩm cô nương... Thẩm cô nương nàng đã xảy ra chuyện!”

Mưa rơi liên miên không có dấu hiệu dừng lại.

Bởi vì quá lo lắng, Lục Chi Vân không chú ý trên mặt đất tràn đầy những vũng nước đọng, giày đạp lên chúng khiến bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

Giang Trác đã đem mọi việc bẩm báo lại với Lục Chi Vân, Quốc Công gia nhà hắn một lời cũng không nói, nhưng gương mặt lại dần dần lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.

Cách tiếng mưa rơi tí tách tí tách, Giang Trác nghe được Lục Chi Vân lạnh lùng hỏi:

"Đã phái người đi tìm thuốc giải chưa?”

Giang Trác lắc đầu trả lời:

“Thuốc của Anh Thân Vương đều là bí phương được điều chế đặc biệt, cùng những loại hợp hoan tán bình thường không giống nhau lắm... Nên dù có đem toàn bộ danh y ở Dương Châu tìm đến, trong thời gian ngắn cũng không thể chế ra thuốc giải....”

Cũng có thể nói là, không có thuốc gì chữa được.

Lục Chi Vân đứng bên dưới tán dù, cúi đầu dùng ngón tay vuốt vuốt vị trí giữa hai hàng chân mày, dường như đang nghĩ cách giải quyết.

Chờ hắn lại lần nữa ngẩng đầu lên, liền thấy trong tay của thị vệ đứng bên cạnh đang cầm một chiếc khăn chít đầu, đúng là của Thẩm Nguyên trong lúc vô tình bị rơi xuống.

Ngoài ra còn có chiếc vòng bạc nàng vẫn luôn đeo trên tay.

Ầm ầm....

Một tiếng sấm như muốn xé ngang bầu trời vang lên.

Con ngươi lạnh lùng của Lục Chi Vân bỗng nhiên biến sắc.

Ngay tức khắc, Giang Trác liền thấy được, trước nay cho dù xảy ra chuyện gì cũng không sợ hãi hay thay đổi sắc mặt Lục Chi Vân, lộ ra mấy phần bối rối không biết phải làm sao.

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn lại bình tĩnh giành lấy vòng tay bằng bạc trong tay thị vệ, sau đó ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của đám thuộc hạ liền nhanh chóng đội mưa leo lên xe ngựa của Thẩm Nguyên......

TYT & Ngọc Anh Team
Chương kế tiếp