Thượng Ẩn

Chương 2: Viết một dòng trên cổ tay áo sơ mi trắng như tuyết của anh: Số điện thoại riêng của cô

Bên ngoài gió tuyết đầy trời, thế giới trở nên yên tĩnh.

Ra khỏi cảng Cửu Gia, ánh mắt đầu tiên của Khương Nại lập tức thấy chiếc siêu xe tư nhân đậu dưới mái hiên trong màn đêm, biển số xe dưới ánh đèn đường mờ nhạt lộ ra vài phần hiu quạnh.

Lúc lên xe, Tạ Lan Thâm thấy cô nhìn chằm chằm bên ngoài, hạ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Khương Nại lấy lại tinh thần nhỏ giọng trả lời: “Đêm nay ở trên cầu vượt… Em thấy xe của anh.”

Lúc ấy người đại diện còn đang kinh ngạc cảm thán là vị nhân vật lớn nào tới Thân Thành.

Trong lòng Khương Nại liền có dự cảm nào đó, là anh tới.

Dù sao biển số xe của Tạ Lan Thâm ở trong mắt cô có hóa thành tro cũng có thể nhận ra.

Thư ký ngồi trên ghế lái phụ đang nhịn cười, lỗ tai Khương Nại hơi đỏ lên, xấu hổ không dám tiếp tục nói chuyện.

Vừa rồi ở trước thang máy còn bày ra dáng vẻ nếu Tạ Lan Thâm không gật đầu đáp ứng, cô sẽ không cho anh đi, người không hiểu rõ đi ngang qua còn tưởng rằng cô là đứa trẻ nếu không được ăn kẹo sẽ lập tức đỏ vành mắt cơ đấy.

Khương Nại không mở miệng nói chuyện nữa. Máy sưởi trong xe được bật lên, mấy vị thư ký ở hàng phía trước cũng trầm mặc quá mức.

Cô nương theo tia sáng, tầm mắt dưới hàng mi lặng yên nhìn người đàn ông ngồi tựa vào ghế bên cạnh. 

Vào ngày tuyết rơi yên tĩnh này, không hiểu sao lại cực kỳ giống cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp Tạ Lan Thâm năm đó.

Thời điểm đó cô mười sáu tuổi.

Năm ấy vào đông, cha mê chơi chứng khoán làm lỗ sạch vốn, công ty mắc nợ ngàn vạn cuối cùng không còn đường thoát, đành nhảy lầu tự tử.

Ông được người qua đường tốt bụng đưa đến bệnh viện nhưng không cấp cứu kịp.

Lúc cô đi ra từ bệnh viện, tuyết đã đọng đến mắt cá chân gầy guộc, đón làn gió lạnh thấu xương, đi từng bước một in dấu chân lên tuyết. Cô không biết nhà ở nơi nào, cuối cùng an tĩnh cuộn tròn dưới đèn đường, vùi cằm vào trong khăn quàng cổ.

Trời rất tối, khi đó Tạ Lan Thâm xuất hiện, từ trên nền tuyết đón cô đi.

Cô vẫn nhớ rõ, khi đó anh còn mang dáng vẻ của thiếu niên trẻ trung kiệt xuất, mở cửa xe chậm rãi đi xuống, cúi đầu nhìn cô, âm thanh rơi xuống cùng tuyết mịn, hỏi: “Em tên gì?”

“Tôi tên Khương Nại.”

Cô mặc niệm trong lòng, ngẩng đầu lên đối mắt với anh.

Con ngươi đen trầm kia như ẩn giấu xoáy nước vô tận, tựa hồ muốn cuốn cô vào.

Ngay lúc đó cô hoàn toàn bị đôi mắt sâu đậm của người này mê hoặc tâm trí.

Mới có thể lớn mật không hỏi tên tuổi, nghĩa vô phản cố* đi theo anh.

*Nghĩa vô phản cố: vì nghĩa không do dự, không quay đầu nhìn lại.

Hồi ức dừng lại.

Hàng mi dài của Khương Nại khẽ động đậy, nhịn không được nhìn về phía Tạ Lan Thâm, có một nghi vấn đã lượn vòng trong lòng cô rất nhiều năm rồi.

Năm đó… rốt cuộc tại sao anh lại đưa cô về nhà cùng?

“Đang nghĩ gì vậy?”

Có lẽ là do cô quá trắng trợn lại táo bạo nhìn chằm chằm hồi lâu khiến cho Tạ Lan Thâm ghé mắt nhìn lại.

Xe chạy trên đường, anh lại nói rất nhỏ nên lúc mở miệng, cổ họng phát ra tiếng nói mang theo một chút trầm ách truyền vào tai cô rất rõ ràng.

Môi Khương Nại hé mở, giọng nhẹ nhàng đáp: “Nhớ tới chuyện trước kia.”

Tạ Lan Thâm không lập tức hỏi là chuyện gì, gương mặt nhạt nhẽo không xác định được cảm xúc.

Qua nhiều năm tháng lắng đọng, anh nhìn có vẻ càng thêm cao thâm khó đoán hơn so với hồi còn trẻ.

Khương Nại dần dần cúi đầu, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của cô, lông mi tinh mịn còn run rẩy vài cái, cô ở giới giải trí luôn có tiếng là tính cách bình tĩnh, gặp được anh bỗng dưng cảm thấy khẩn trương.

Một lát sau, cô lấy hết can đảm nhìn anh, lên tiếng nói chuyện: “Năm đó nếu anh không thu nhận em, cho em đi học ở học viện vũ đạo, e rằng em cũng không có khả năng trở thành đại minh tinh nhà nhà đều biết như bây giờ. Hình như em chưa bao giờ nói với anh một tiếng… Cảm ơn.”

Bên trong xe, mấy thư ký mặc tây trang ở hàng ghế phía trước đều đang dựng lỗ tai lên nghe.

Duy chỉ có Tạ Lan Thâm không tiếp lời, cũng không biết có phải là… nghe không ra chữ nào trong lời của cô hay không.

Ngón tay xương khớp rõ ràng kia cầm chiếc bút máy đen mạ vàng*, ngòi bút sắc bén bỗng chốc dừng trên tờ văn kiện trắng, ánh mắt tối sầm lại, sau hai giây liền có một vết rách sâu trên giấy. Anh thản nhiên như không có việc gì mà khép lại.

*Cây bút khá đẹp nhưng lại có giá 21 triệu :)))

Khương Nại không đoán được anh đang nghĩ gì, tay quy củ đặt trên đầu gối, đốt ngón tay trắng nõn run lên.

Từ cảm ơn kia, khẽ trượt khỏi môi.

Lại cảm thấy chỉ hai chữ này thì nhẹ quá, không thể hiện được hết thành ý.

Cô dời mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, đã tới sân bay rồi.

An tĩnh một giây, đôi môi mỏng của Tạ Lan Thâm nhẹ mở, từng chữ nói ra đều cực kỳ đơn giản: “Em đối với cuộc sống hiện tại có hài lòng không?”

Khương Nại quay đầu lại, nội tâm ra vẻ thoải mái mà nói: “Rất hài lòng. Năm nay đã trả hết nợ của cha rồi, lại vừa quay xong một bộ phim, còn được làm đại ngôn* mới của một thương hiệu lớn… Cái gì cũng rất tốt.”

*Đại ngôn: hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu.

Tầm mắt Tạ Lan Thâm dừng trên mặt cô, nhỏ nhẹ lặp lại câu nói cuối cùng kia: “Rất tốt.”

—–

Sau khi đến sân bay, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi.

Ở đại sảnh sân bay, Tạ Lan Thâm để đội thư ký đi trước. Đám đông kích động xung quanh không ảnh hưởng đến anh khí định thần nhàn* đứng yên tại chỗ nhìn Khương Nại hai, ba giây.

*Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.

Cô còn chưa mở miệng, Tạ Lan Thâm đã hơi thấp giọng dặn dò: “Tài xế sẽ ở lại đưa em về.”

Nói xong câu này, tầm mắt anh vẫn như cũ dừng lại ở trên gương mặt của cô, lướt qua mặt mày trắng nõn cùng với đôi môi hồng nhấp mở.

Khương Nại chỉ biết gật đầu, giọng nói như mắc kẹt trong cổ họng.

Cho đến khi Tạ Lan Thâm cúi đầu nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa là phải lên máy bay, đã rất trễ rồi.

Sau khi tạm biệt, môi mỏng của anh nói gì đó nhưng giờ phút này Khương Nại đầu óc trống rỗng không nhớ nổi.

Nhìn thân ảnh thon dài của Tạ Lan Thâm đi về phía cửa kiểm soát an ninh, rất nhanh sẽ biến mất trong tầm mắt cô.

Cứ như vừa tỉnh lại từ trong mơ, ngay lúc này, Khương Nại đưa ra một quyết định mà chính mình cũng chưa từng nghĩ tới.

Cô ngăn một nữ sinh tóc ngắn ngang vai đi ngang qua, hoang mang rối loạn vội vàng mượn một cây bút bi, đi giày cao gót, đuổi theo Tạ Lan Thâm thật nhanh.

“Tạ Lan Thâm!”

Ngón tay Khương Nại dùng sức bắt lấy cổ tay áo của anh không buông, cũng không để ý anh sẽ phản ứng như thế nào, vội vàng nói: “Cho em một phút, để em nói hết lời đã…”

Tạ Lan Thâm dừng chân, giữ cô lại, thấp giọng nói: “Đừng nóng vội. Anh còn ở đây, em từ từ nói.”

Khương Nại cố gắng để cảm xúc bình tĩnh một chút, đôi môi đỏ mọng nói năng có chút lộn xộn: “Tạ Lan Thâm… Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, mấy năm nay em vẫn luôn không quên ân tình của anh… Nếu lần sau anh còn tới Thân Thành, mong anh nói cho em biết, được không?”

“Số di động của em là…” Khương Nại đời này chưa bao giờ thỉnh cầu người khác giới như vậy, hỏi mượn người ta bút lại quên mượn giấy.

Tóm lại là cô rất gấp, gấp đến nỗi đầu ngón tay run luôn.

Tạ Lan Thâm bảo cô đừng nóng vội, đưa cổ tay áo sơ mi trắng lên: “Viết lên đây.”

Khương Nại sửng sốt, đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn anh.

Trong lòng lo lắng thời gian của anh không còn nhiều, sắp bị lỡ chuyến bay, cô cắn môi, cuối cùng cúi đầu, đầu ngón tay cuốn cổ tay áo của anh lên nửa tấc, cầm bút viết xuống một dãy số điện thoại riêng của cô ở mặt trên tay áo.

Viết xong, Khương Nại chỉ cửa kiểm soát phía sau anh cách đó không xa, cuối cùng buông anh ra: “Anh mau lên máy bay đi.”

Tạ Lan Thâm không rời đi ngay, cố gắng lờ đi độ ấm nhẹ nhàng vừa rồi ở chỗ xương cổ tay.

Một lát sau, anh cởi áo khoác đen khoác lên người cô, mùi trầm hương gỗ mun rất nhạt lại mang theo hơi ấm của anh.

Khương Nại đang định trả lại cho anh thì bị ngón tay khớp xương rõ ràng của anh đè đầu vai của cô: “Bên ngoài lạnh.”

Ba phút sau.

Chuyến bay của Tạ Lan Thâm đúng giờ cất cánh, Khương Nại còn chưa đi, ngồi ở trên băng ghế trong góc.

Bởi vì trên người mặc áo khoác nam của Tạ Lan Thâm, thân hình lại mảnh khảnh, giống như là trộm mặc quần áo của người lớn, sẽ không khỏi khiến người qua đường chú ý, cả đầu ngón tay trắng như tuyết cũng bị che lại.

Khương Nại chậm rãi hô hấp, sau khi bình tĩnh lại cảm xúc xúc động đêm nay, vốn dĩ muốn gọi cho người đại diện.

Ai ngờ vừa quay đầu, tầm mắt liền chú ý tới đằng sau cái cột cách không xa.

Nữ sinh cho cô mượn bút bi kia dẫn theo em gái, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.

Không kịp lên tiếng ngăn cản, Khương Nại đã thấy cô bé không thể tin được mà hô lên: “Aaaa… Là Khương Nại, không sai, chính là chị!”

—–

Lúc rạng sáng 1 giờ 25 phút.

Tần Thư Nhiễm nhận được điện thoại liền chạy nhanh tới phòng cấp cứu ở bệnh viện.

Trực ban là một bác sĩ nữ, sau khi xử lý xong vết thương ở chân phải của Khương Nại liền thu dọn dụng cụ y tế rồi đi ra ngoài trước.

“Nại Nại à, đêm nay em muốn hù chết chị à!”

Tần Thư Nhiễm đóng chặt cửa lại, ánh đèn chói lóa trên đỉnh đầu chiếu xuống, xoay người thấy Khương Nại cúi đầu ngồi ở trên giường, mái tóc đen nhánh rũ xuống che đi biểu cảm trên mặt, có lẽ là bị cảnh các fan chen chúc ở sân bay dọa rồi, hiện tại còn chưa hoàn hồn.

“Không sao chứ?”

Khương Nại chậm rãi ngẩng đầu, cảm giác đau nhẹ ở chân đã giảm, sắc mặt không còn tái nhợt, ngượng ngùng cười cười với chị: “Chị Thư Nhiễm, lại gây phiền phức cho chị rồi.”

Thấy cô còn cười được, Tần Thư Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo ghế dựa ngồi xuống: “Tiểu tổ tông ơi, em còn nhớ rõ mình là nữ minh tinh không đấy? Chạy tới sân bay làm cái gì… Còn bị mấy fan nhận ra nữa chứ.”

Khương Nại chớp mắt hai cái, không hé răng.

Tần Thư Nhiễm vừa nhìn là biết có chuyện, nhìn chằm chằm Khương Nại, hỏi: “Sao?”

Những năm gần đây của Khương Nại, người mà cô có thể giãi bày tất cả những gì trong lòng cũng chỉ có người đại diện nhà mình.

Cô lựa chọn thẳng thắn. Nhắc tới anh, đôi mắt đen nhánh rất sáng, vô cùng xinh đẹp: “Đến đó để lưu lại phương thức liên lạc cho Tạ Lan Thâm.”

“Bé ngoan của chị… Trước đây thấy em đối với nam nhân nào cũng vô dục vô cầu, không nghĩ tới lúc bắt đầu theo đuổi nam nhân lại hoang dã như vậy?”

“Anh ấy không giống người khác.”

Khương Nại lắc đầu, giọng điệu rất nghiêm túc.

Tần Thư Nhiễm cũng lười đấu khẩu với cô. Dù sao cuộc đời ngắn ngủi, gặp được một người đàn ông điều kiện tốt lại còn thuận mắt thì đi thử nghiệm một chút cũng được. Cô không hỏi việc này nữa mà nhắc tới một chuyện khác.

Đại khái là bất mãn tích tụ quá nhiều lại quá lâu, ngữ khí rất có ý vui sướng khi người gặp họa: “Đêm nay Dư Nam Sương đi thử vai bị chê cười náo loạn, nghe nói là bị Đàm Cung soi mói các kiểu, diễn mười lần liên tiếp cũng chưa đạt tiêu chuẩn.”

Khương Nại bày ra biểu cảm không nằm ngoài dự đoán, đạo diễn Đàm có yêu cầu rất cao đối với diễn viên, mọi người trong giới đều biết.

Tần Thư Nhiễm nói: “Dư Nam Sương, cô gái này thật là… Ông trời không thưởng cho cơm ăn thì còn cách nào nữa đâu. Chị thấy không đùa được… Trước tiên em ở nhà dưỡng thương cái chân đi, ngày mai chị đi thăm dò tin tức từ miệng Đàm Cung.”

“Vâng.”

—–

Sáng sớm, hàng năm đều ở Hoành Điếm đóng phim khiến đồng hồ sinh học của Khương Nại đúng 7 giờ liền tỉnh.

Rèm khép chặt, không lọt một tia sáng nào. Cô theo bản năng vươn tay sờ soạng tìm điện thoại.

Màn hình sáng lên, không có tin nhắn.

Không có cuộc gọi nào gọi đến.

Có chút mất mát. Khương Nại bỏ điện thoại xuống, dán mặt vào chiếc gối trắng mềm mại. Cho tới bây giờ trong đầu óc trống rỗng của cô mới bắt đầu hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã phát sinh tối hôm qua.

Từ việc tối hôm qua vì vai diễn trong phim mà chạy tới tham gia tiệc rượu lại gặp được Tạ Lan Thâm.

Chuyện đã phát sinh làm nội tâm Khương Nại mơ hồ rõ ràng cảm nhận được điều gì đó, giống như cuối cùng không khống chế được tình cảm của mình, ngay cả khi trước đó cô có thể đoán được đi sân bay sẽ bị thương thì cô cũng không hối hận mình đã chủ động đưa anh ra sân bay.

Thời gian ở chung ngắn ngủi kia đối với cô mà nói, mỗi một phút mỗi một giây đều trân quý.

Khương Nại tiếp tục nằm một lúc, lại nhớ tới vụ hotsearch tối hôm qua.

Những việc này từ trước đến nay đều giao cho Tần Thư Nhiễm toàn quyền xử lý, đội ngũ quan hệ công chúng của cô cũng kiểm soát rất tốt. Bây giờ mở Weibo ra xem lại, hotsearch《 Khương Nại đêm khuya xuất hiện ở sân bay, bị fan bao vây kinh khủng, nghi là đã bị thương 》 đã tụt dần từ top 3 chậm rãi xuống tận top 50.

Tuy nhiên dưới Weibo của cô vẫn có không ít fan chạy tới, sôi nổi đau lòng cho cái chân bị thương của cô.

Nhưng chỉ có một bình luận đứng đầu nói: Chẳng lẽ chỉ có tôi tò mò sao? Lịch trình của Nại Nại không sắp xếp đi sân bay, một nữ minh tinh lưu lượng như cô ấy, ngay cả trợ lý cũng không mang theo, nửa đêm một mình đến sân bay làm cái gì?

Đầu ngón tay Khương Nại đang lướt nhẹ, hơi tạm dừng, tiếp tục lướt xuống.

Rất nhanh đã thấy một cái Weibo của fan có biệt danh cực kỳ quen mắt, là fan sự nghiệp* của cô đang đấu đá hết sức mình.

*Fan sự nghiệp: Cực kì quan tâm đến hướng phát triển, con đường sự nghiệp của idol. Rất chú ý đến công ty/đoàn đội, tài nguyên, số liệu và doanh thu. Các fan sự nghiệp thường thích những idol/nhóm nhạc có sự nghiệp thành công hoặc tìm mọi cách để phổ biến tên tuổi của idol đến mọi người nếu thần tượng của họ chưa nổi tiếng lắm.

Cô bé quàng khăn đỏ thích ăn Cherry: [Ai thiếu đạo đức bịa đặt tai tiếng cho Nại Nại nhà tôi vậy, thiếu đạo đức như vậy là do di truyền sao?]

[Nại Nại từ lúc 18 tuổi xuất đạo đến nay, vẫn luôn khiêm tốn ở đoàn phim đóng phim, cũng không cùng bất kì nam nghệ sĩ nào làm ra tai tiếng… Xin lỗi tôi nói thẳng luôn nhé, với nhan sắc thần tiên đó không có nam nhân nào xứng đôi với chị ấy cả!]

[Xin chú ý! Chúng tôi là fan sự nghiệp, fan sự nghiệp, cảm ơn!]

[Mọi người tuyệt đối không cần để ý anti-fan, mong mọi người chú ý nhiều tới phim mới của chị ấy hơn.]

Khương Nại cũng đang vô cùng nhàm chán nên xem hết từng bình luận đáp trả của ‘Cô bé quàng khăn đỏ thích ăn Cherry’.

Lúc cô ngẩng đầu lên mới phát hiện đã 9 giờ sáng rồi.

Khương Nại xốc chăn lên rời giường, ở nhà có thể ăn mặc thoải mái cho nên cô liền thay một bộ váy ngủ màu trắng từ phòng tắm đi ra, vải lụa mỏng dọc theo đường eo mảnh khảnh tinh tế xuống dưới, chỗ mắt cá chân quấn một lớp băng gạc màu trắng, đường quấn rất cẩn thận.

Cô đi vào phòng bếp tùy tiện uống một ly sữa bò nóng, khi chậm rãi quay trở lại đường cũ, bước chân dừng lại, đi tới phòng để quần áo.

Đèn trên vách tường được bật lên, trong tủ quần áo cửa kính treo đầy váy của cô, mơ hồ lộ ra mùi hương thơm dịu mềm mại của phụ nữ, mà hiện tại ở bên cạnh đột nhiên có nhiều thêm một cái áo khoác nam màu đen, là cô tự treo lên vào tối hôm qua.

Phần lưng mảnh khảnh của Khương Nại tựa vào bức tường ngồi xuống, đầu ngón tay trắng nõn cầm ly thủy tinh, đôi mắt cong thành vầng trăng non, an tĩnh mà nhìn.

—–

Mấy ngày kế tiếp, chân tay của Khương Nại không tiện cho nên đều không ra cửa.

Cô có phương thức độc đáo riêng để giết thời gian nên sẽ không sợ buồn rồi lại hậm hực.

Tới buổi tối thứ ba, trong lúc ngủ mơ cô lại bị tiếng điện thoại đánh thức.

Lúc bắt máy, vẫn còn rất buồn ngủ, chỉ nghe thấy Tần Thư Nhiễm hưng phấn mà nói: “Thật tốt quá Nại Nại, Đàm Cung bên kia thông báo ngày mai em đi thử vai!!! Lần này, ít nhiều Cố Minh Dã cũng giúp em tranh thủ cơ hội một lần, vì thế chị còn đặc biệt gọi điện thoại cảm tạ anh ta… Kết quả em đoán xem thế nào?”

Không cần Khương Nại phối hợp lên tiếng, cô ấy đã gấp không chờ nổi mà nói: “Cố Minh Dã nói, đều là người trong nhà cả, không cần khách khí!”

“Nại Nại, em với vị Thái Tử gia này từ khi nào mà trở thành người nhà vậy?”

“…”

“Đúng rồi, vết thương ở chân ổn chứ? 9 giờ sáng chị tới chung cư đón em nha…”

Khương Nại nghe trong điện thoại lải nhải nửa ngày, trong đầu một chữ cũng chưa nhớ kỹ.

Chờ sau khi cúp máy, cô mới bỗng dưng tỉnh táo lại, mấy ngày nay coo đã hình thành thói quen vào danh bạ xem có số lạ gọi đến hay không.

Có đôi khi, Khương Nại cũng sẽ sinh ra một loại ảo giác…

Đêm đó Tạ Lan Thâm xuất hiện, có phải là giấc mộng đẹp mà cô mơ hay không?

Nhưng từng chuyện trong hiện thực đều đang nói cho cô.

Cũng không phải.

Tấm rèm dày tối màu hé mở, ánh sáng bên ngoài tràn vào, tuyết vẫn rơi lạnh lẽo.

Sáng hôm sau, Tần Thư Nhiễm đúng giờ dẫn theo trợ lý tới trước cửa.

Khương Nại nửa đêm bị đánh thức, ngủ không ngon, lúc rửa mặt dùng gương soi thì thấy dưới mắt có một quầng thâm màu xanh nhạt làm mặt cô càng thêm trắng. May là không ảnh hưởng đến buổi thử vai hôm nay.

Đàm Cung chọn phim trường Hoành Điếm làm địa điểm thử vai. Sau khi tới nơi, chỉ trang điểm với tạo hình thôi cũng phải mất ba tiếng mới xong.

Đội ngũ sản xuất của ông từ trước tới nay đều thuộc top đầu trong giới, giành được vô số giải thưởng cho nên khi chọn diễn viên cũng dần có những tiêu chuẩn thẩm mỹ riêng, kiểu dung chi tục phấn* là không để vào mắt được.

*Dung chi tục phấn: dùng để chỉ những người con gái có vẻ ngoài bình thường/tầm thường, thường  dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực. 

Mấy cái khác thì không đề cập tới, nhưng về mặt ngoại hình…

Khương Nại ở trong giới giải trí không hề thua kém so với bất kỳ nữ minh tinh nào.

Hơn nữa cô không trì hoãn việc đóng phim, nhập vai cực nhanh. Sau khi thử vai xong, đạo diễn đối với phần diễn xuất của cô tán thưởng không thôi, lâm thời* lại sắp xếp đoạn kịch bản khác để cô diễn tiếp.

*Lâm thời: tạm trong một thời gian, chưa chính thức. (Đề phòng có người không hiểu từ này nên chú thích luôn.)

Đến khi kết thúc thì trời đã tối om.

Trên mặt Khương Nại vẫn còn lớp trang điểm, cả ngày ngoại trừ dùng ly giấy uống mấy ngụm nước thì ngay cả cơm cũng chưa ăn.

Cô tìm một chiếc ghế ở ngoài phim trường rồi ngồi xuống, nhân viên công tác đã bắt đầu kết thúc công việc trở về, khắp nơi đều là âm thanh ầm ĩ, ồn ào và náo động.

“Tiểu Khương, hôm nay vất vả cho cô rồi. Buổi tối đoàn phim có tiệc, đi cùng nhé?”

Lúc này Đàm Cung đi tới mời cô với thái độ rất hòa thuận, đối với kết quả thử vai của cô hiển nhiên là rất vừa lòng.

Nếu không thì bữa tiệc của đoàn phim sao lại mời cô đến chứ.

Nhưng nghĩ đến vai diễn cùng với Tần Thư Nhiễm cách đó không xa đang điên cuồng nháy mắt ám chỉ.

Ngón tay Khương Nại cầm ly giấy, gật đầu cười cười: “Được.”

—–

Địa chỉ hội sở tổ chức bữa tiệc hơi xa. Ông chủ nơi này là một vị ảnh đế, quan hệ trong giới rất rộng, không ít người ở chỗ này đều có phòng bao riêng của mình.

Người phục vụ đẩy cửa ra, hầu như mọi người đều đã đến đông đủ, không khí rất náo nhiệt.

Sau khi Khương Nại đi vào, đập vào mắt là Cố Minh Dã ngồi trên ghế chủ vị. Anh ta là nhà đầu tư phim, xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ quái.

“Tiểu Khương, tới tới, ngồi ở đây.”

Đàm Cung vẫy tay, chỉ xuống chỗ ngồi bên cạnh Cố Minh Dã đã dành riêng trước cho cô.

Dù sao lần này cô có cơ hội thử vai cũng là dựa vào một câu nói của Cố Minh Dã. Nếu là người khác theo lẽ thường hẳn đều sẽ cho rằng hai người có quen biết.

Khương Nại bình tĩnh đi qua đó, chờ sau khi ngồi xuống cô mới gật đầu chào hỏi Cố Minh Dã.

Dù sao anh cũng đã giúp cô tranh thủ cơ hội thử vai, Cô sẽ nhớ rõ ân tình này.

Không đến hai giây, Cố Minh Dã mở miệng trước, khóe miệng lười biếng mang theo ý cười hỏi cô: “Có phải cô muốn cảm ơn tôi hay không?”

Khương Nại giật mình: “?”

Cố Minh Dã lấy điện thoại màu đen từ túi quần ra, xoay xoay nửa vòng giữa những ngón tay thon dài rồi nói: “Vậy thì cô phải giúp tôi hoàn thành một nhiệm vụ mà người nào đó giao cho tôi.”

Khương Nại không thể hiểu được, mình thì có thể giúp Cố Minh Dã hoàn thành nhiệm vụ gì?

Kết quả là cùng chụp một tấm ảnh, ảnh chụp có mặt cô là được.

Cố Minh Dã làm lơ ánh mắt bát quái của mọi người trong phòng bao, cầm di động tanh tách một tiếng. Trên màn hình, Khương Nại ngồi đoan chính quy củ, vì xuất thân từ vũ đạo nên sau lưng rất tự nhiên thành một đường thẳng tắp mảnh khảnh, đại khái là dưỡng bệnh mấy ngày nên khuôn mặt không có một chút khí sắc nào, mái tóc đen nhánh càng làm khuôn mặt trắng bệch thêm chói mắt.

Không đợi Khương Nại hoàn hồn sau khi bị chụp hình, Cố Minh Dã đã chọn người liên hệ gần đây nhất gửi ảnh chụp qua.

— “Tôi tới thăm ban* rồi, chắc không có chuyện gì đâu. Chỉ là người trên đầu quả tim của cậu thoạt nhìn gầy hơn rất nhiều so với lần trước.”

*Thăm ban: giám sát, thăm dò; một đoàn phim nào đó đang quay phim và những người không thuộc đoàn sẽ đến đoàn để thăm hoặc xem buổi diễn, làm việc của họ. 

Sau khi gửi xong, đầu bên kia hiển thị đang soạn tin…

Bởi vì chỗ ngồi cách khá gần, Khương Nại vốn muốn bảo anh ta xóa ảnh chụp đi nhưng ai ngờ vừa quay đầu qua đã thấy giao diện trò chuyện trên màn hình di động, đồng tử trong mắt cô chợt co lại.

Cố Minh Dã thấy dáng vẻ này của cô, cười nhạo: “Ngóng trông làm cái gì, anh ấy không liên lạc với cô à?”

Khương Nại trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Cô có không ít nghi hoặc muốn hỏi, ví dụ như tại sao Tạ Lan Thâm muốn để Cố Minh Dã chụp ảnh cô, còn có chuyện thử vai là do anh nhúng tay vào sao?

Những lời này tới bên miệng rồi lại không biết hỏi như thế nào.

Thẳng đến khi nghe thấy Cố Minh Dã đưa chiếc điện thoại di động giữa ngón tay tới trước mắt cô: “Có muốn tôi làm người tốt đến cùng, cho cô một cơ hội cảm tạ vị quý nhân đã giúp cô hay không?”

Gọi điện thoại cho Tạ Lan Thâm sao?

Đầu ngón tay Khương Nại đặt ở đầu gối hơi run một chút, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.

Cố Minh Dã ý vị sâu xa nói: “Anh trai đây nói một chút kinh nghiệm cho em nè, thứ mà đàn ông không sợ nhất chính là bị phụ nữ làm phiền.”

—–

“Khương Nại cũng khá có năng lực đấy.”

Trong phòng bao, tới buổi tiệc rượu tiếp khách còn có nhà sản xuất của bộ phim điện ảnh này.

Anh ta nhấp một ngụm rượu, cười như không cười nói với người phụ nữ bên cạnh: “Đúng không, Dư tiểu thư.”

Dư Nam Sương đêm nay cũng tới, ngồi chéo ngay đối diện nhưng Thái Tử gia Thân Thành lại một mực chuyên tâm tán gẫu với Khương Nại, một ánh mắt dư thừa cũng chưa cho người khác.

Ánh mắt cô ta bắt bẻ lướt qua cái áo lông vũ màu trắng trên người Khương Nại, cũng không phải hàng hiệu gì. Tới tham gia tiệc rượu lại bọc người y như cái xác ướp, nhìn qua có vẻ quy củ nhưng thủ đoạn tiếp cận đàn ông lại không thể coi thường.

Nhà sản xuất nói xong, cô ta cầm ly rượu vang đỏ uống một hơi cạn sạch.

Sau đó, như nghĩ tới điều gì đó giọng điệu lại lộ ra ý trào phúng: “Khương Nại này một là không có bối cảnh hai là không có chỗ dựa. Loại nữ minh tinh như cô ta thì trèo cao kiểu gì được? Cùng lắm cũng chỉ là đồ chơi phục vụ cho nhu cầu kích thích của các ông lớn hào môn, lấy tới để tiêu khiển chơi đùa mà thôi.”

Nhà sản xuất biết hậu thuẫn của Dư Nam Sương rất mạnh, là cháu gái của ông trùm giới giải trí. Lúc vừa xuất đạo, tài nguyên gần như không có nữ tinh nào có thể địch nổi, cũng không chịu đóng vai phụ, ngay cả khi không có kỹ thuật diễn thì mấy năm nay cũng được các nhà tư bản tiêu tiền cho lên màn ảnh lớn.

Khương Nại đối đầu với Dư Nam Sương, nằm trên giường của ai cũng vô dụng.

Trận quyết đấu đoạt vai diễn này.

Chú định là phải thua… hoàn toàn.

—–

Mười phút sau, Khương Nại tùy tiện tìm lý do đi vào nhà vệ sinh.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, đầu tiên cô vặn vòi nước, dùng nước lạnh rửa sạch tay lại rút hai tờ khăn giấy lau khô giọt nước trên đầu ngón tay một chút.

Cô cố ý cọ xát hồi lâu, trong lòng còn đang nghĩ không biết có nên gọi điện thoại hay không.

Đúng lúc đang thất thần, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm cô cả kinh giật thót tim.

Lúc Cố Minh Dã mạnh tay đưa điện thoại cho cô, cô vẫn không nhận lấy. Đây lại là điện thoại của cô.

Lúc đầu Khương Nại không nhúc nhích, nhìn chằm chằm điện thoại trong túi một lúc lâu mới lấy ra.

ID người gọi hiện lên là một dãy số xa lạ.

Trong lòng Khương Nại nổi lên một cảm xúc vi diệu, trực giác mãnh liệt nói cho cô đây là số điện thoại của Tạ Lan Thâm.

Cô điều chỉnh hô hấp, lúc nghe máy cảm thấy giờ phút này bản thân rất cần một liều thuốc trợ tim.

Cũng may không cần cô vắt hết óc nghĩ ra lời chào hỏi, đầu bên kia đã truyền đến âm thanh rõ ràng của Tạ Lan Thâm, âm điệu trầm thấp không rõ cảm xúc: “Là anh.”

“Vết thương ở chân hiện tại đã ổn hơn chút nào chưa?”

Khương Nại đưa điện thoại di động tới gần sát lỗ tai, đầu ngón tay chạm vào tai cảm giác như đang nóng lên: “Có thể đi đứng bình thường rồi.”

Cô không hỏi làm sao anh biết được, bất kể là từ trên hot search… hay là từ miệng Cố Minh Dã cũng đều có thể biết được tin tức này.

Tạ Lan Thâm lại hỏi cô: “Đi bệnh viện kiểm tra chưa?”

Khương Nại sửng sốt, rất nhanh giải thích nói: “Chỉ là bong gân nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng.”

Tạ Lan Thâm trầm mặc một lúc.

Ngay khi cô suýt thì cho rằng anh không nói chuyện nữa, anh lại đột nhiên tung ra một câu: “Cố Minh Dã nói em tìm anh có việc?”

Khương Nại liền biết cuộc điện thoại này sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ mà gọi tới.

Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, chủ động nhắc tới: “Chuyện thử vai… là anh để Cố tổng giúp em cầu tình với đạo diễn sao?”

Tạ Lan Thâm bên kia không phủ định cũng không trực tiếp trả lời.

Trong lòng Khương Nại hiểu rõ, nâng hàng mi cong mềm lên nhìn mình trong gương, tựa như thấy được bản thân năm đó tính tình trẻ con, khi bị anh tiễn đi còn đỏ mắt giận dỗi nói đời này sẽ không bao giờ cần anh quản nữa.

Khi đó cô còn chưa biết, đời này còn có thể dài như vậy…

Đầu ngón tay trắng nõn dùng sức nắm chặt điện thoại, cô cố gắng bình tĩnh nói: “Cái áo khoác kia của anh… Để em đền cho anh vậy.”

Khương Nại cứng ngắc chuyển sang chủ đề khác.

Dù đã nhiều năm không gặp như vậy nhưng cô vẫn nhớ rất rõ ràng Tạ Lan Thâm không thích người khác dùng đồ của anh.

Cái áo khoác kia cô đã mặc rồi.

Cho nên Tạ Lan Thâm sẽ không cần phải quay trở về đây. Khương Nại lại cảm thấy trong điện thoại quá mức trầm mặc.

Cho đến khi cô thử nhẹ nhàng gọi tên của anh: “Tạ Lan Thâm?”

“Ừm…”

Âm thanh của Tạ Lan Thâm vững vàng không phập phồng chút nào, đơn giản nhỏ nhẹ mà nói: “Tùy em.”

Khương Nại cười cười: “Vậy anh thích kiểu dáng và màu sắc như thế nào?”

“Màu xám nâu, kẻ sọc, song bài khấu.”

“Được, em ghi lại rồi.”

Khương Nại đọc mấy lần rồi ghi tạc trong lòng, thanh âm nhẹ nhàng nói với anh: “Lần sau… nếu có cơ hội em sẽ trực tiếp đưa cho anh.”

—–

Sau khi cúp máy, đầu ngón tay Khương Nại mới như có như không xoa xoa lỗ tai, tâm tình không khỏi thả lỏng hơn nhiều.

Ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu không ra cũng khá kỳ quái, bàn tay mảnh khảnh của cô đẩy cửa bước ra ngoài, ánh mắt trong lúc lơ đãng thấy được một người phụ nữ trang điểm đậm đi tới.

Máy sưởi trong hội sở đủ ấm, cô ta mặc một bộ váy Chiffon trắng, mái tóc dài màu nâu rối tung trên vai, cao quý như thiên nga trắng.

Trí nhớ của Khương Nại rất tốt, có thể nhận ra tên của người phụ nữ này:

Dư Nam Sương.

Trên hành lang trống, động tĩnh duy nhất là tiếng giày cao gót của Dư Nam Sương đạp trên mặt đất, từng bước đi tới, cho tới khi sắp đi qua vai Khương Nại thì cô ta quay đầu lại, cùng Khương Nại đối mắt, ai cũng không đi trước.

Một lát sau, Dư Nam Sương nhẹ cong khóe môi: “Cô là Khương Nại nhỉ, mấy bộ phim cổ trang lưu lượng cô diễn… tôi có xem qua mấy tập, rất thích hợp với cô.”

Những lời này ngoài mặt không có vấn đề gì nhưng nghe từng chữ lại rất chói tai.

Khương Nại từ trước đến nay không mở miệng tranh giành loại thắng thua vô nghĩa này với người ta, tâm tính rất Phật, môi đỏ nhẹ thở ra một âm đơn: “Ừm.”

Nụ cười giả tạo của Dư Nam Sương hơi khựng lại, không biết người phụ nữ này là thật sự nghe không hiểu lời nói châm chọc của cô ta hay là đã quen nhẫn nhịn rồi.

“Đúng rồi… chúng ta thêm WeChat đi.”

Khương Nại hỏi: “Thêm WeChat để làm gì?”

Dư Nam Sương lộ ra gương mặt tươi cười, giống như diễn kịch: “Cô không biết sao? Chúng ta đều là người được đề cử cho bộ phim này của Đàm Cung. Cho dù là ai diễn vai chính thì người còn lại sẽ là vai phụ. Về sau còn cần phải ở chung đấy.”

Khương Nại nhìn cô ta hồi lâu, nghĩ thầm, thời điểm Dư Nam Sương thử vai nếu có kỹ thuật diễn như thế này thì cũng không đến mức bị đạo diễn đâm chọc các kiểu.

Cuối cùng, cô cũng thêm WeChat của cô ta, đơn giản là vì không muốn tiếp tục dây dưa cùng cô ta.

—–

Cùng lúc đó, đêm khuya, giờ phút này ở Tứ Thành.

Tạ gia, thư phòng lầu 3 còn sáng đèn. Chiếc bóng lặng lẽ trải dài từ những ngăn giá sách được khảm trên tường, kéo dài tới chiếc sô pha bọc da màu cọ nâu, Tạ Lan Thâm trầm mặc ngồi đó, sườn mặt tuấn tú, không rõ biểu tình.

Từ sau khi gọi điện thoại đến bây giờ, thời gian yên tĩnh trôi qua đã nửa tiếng.

Quản gia bên cạnh cũng đang trầm mặc.

Thật lâu sau, Tạ Lan Thâm nói ra một câu: “Lịch trình ngày mai hủy bỏ.”

“Cậu chủ.”

Quản gia do dự một lúc, khi cùng anh nói chuyện, mỗi một chữ đều phải suy nghĩ cặn kẽ, cũng có vẻ buồn trầm rập khuôn: “Nhị thiếu gia bên kia, ngài không tự mình đi giám sát sao?”

Tạ gia ít người, bắt đầu từ thế hệ Tạ Lan Thâm đã không có huyết mạch ruột thịt gì.

Trên danh nghĩa, anh chỉ có một đứa em trai cùng cha khác mẹ bị nhốt ở khu ngục giam không người và một đứa em gái họ.

Cho nên vị nhị công tử kia, mặc dù phạm phải tội lớn cũng chỉ là bị nhốt lại cải tạo một lần nữa.

Lúc này, Tạ Lan Thâm mỗi năm đều sẽ dành ra thời gian làm việc gần nửa tháng để ngàn dặm xa xôi tự mình qua đó.

Lần này anh tạm thời hủy bỏ lịch trình, quản gia loáng thoáng dự cảm là bởi vì cuộc điện thoại vừa rồi, là vì vị Khương tiểu thư kia.

Chỉ là, mệnh của đàn ông Tạ gia quá khó khăn.

Từ thời tổ tiên, phụ nữ của Tạ gia hoặc những người phụ nữ có dính dáng đến người Tạ gia đều không có kết cục tốt…

Quản gia có lòng muốn tiếp tục khuyên.

Mà lời nói của Tạ Lan Thâm ở Tạ gia chính là quy tắc luật lệ.

—–

Sau khi quản gia rời đi, căn phòng lại khôi phục an tĩnh như trước.

Không bao lâu, ánh đèn trên hành lang nương theo cánh cửa thư phòng bị đẩy ra đi vào.

Một âm thanh thấp mềm vang lên: “Anh, em vào được không?”

Tạ Lan Thâm không đáp lại, cô gái nhỏ khoác áo choàng màu đỏ liền ngồi xe lăn tự động vào.

Ở dưới ánh đèn, cô gái có mái bằng, tóc xoăn dài màu đen được chăm sóc cẩn thận, bồng bềnh tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn, chưa lớn bằng một bàn tay, trong lòng ngực còn ôm chiếc máy tính bảng, giống như nhân vật từ trong thế giới truyện tranh đi ra.

“Anh, ở dưới lầu em nghe thấy bác quản gia nói… anh vất vả lắm mới quay về nhà cũ một chuyến, ngày mai lại muốn đi ra ngoài sao?”

“Muộn như vậy rồi còn chưa nghỉ ngơi à?”

Tạ Lan Thâm không trực tiếp trả lời cô, lông mày nhăn rất sâu.

Tạ Lan Tịch từ nhỏ đã đi theo Tạ Lan Thâm lớn lên, người nhà cũ sợ hắn duy chỉ có cô là không sợ.

Xe lăn tự động chậm rãi lăn đến trước mặt anh, cô nghiêng đầu cố ý nhìn anh chằm chằm: “Anh! Hẳn là anh nên tìm một người để đồng hành rồi chứ nhỉ, trước đó mấy chị mà các bác trong công ty giới thiệu cho anh cũng khá tốt mà, có danh môn khuê tú, bằng cấp cao, lớn lên xinh đẹp, sao ai anh cũng chướng mắt thế?”

“Anh, anh biết không? Em vì sợ anh sống cô độc suốt quãng đời còn lại… lo lắng đến chết mất!”

Ai sẽ tin được, mỗi lần Tạ Lan Thâm trở lại nhà cũ Tạ gia lại có người dám thúc giục anh kết hôn.

Thế nhưng lại là một con nhóc con này.

Tạ Lan Thâm nghe cô oán giận, tiếng nói rút đi vài phần đạm mạc: “Thân thể của anh không tốt, em quên rồi à?”

Tạ Lan Tịch sửng sốt, biểu cảm kia vậy mà lại không khác lắm so với Khương Nại năm mười mấy tuổi.

Cô nhẹ nhàng ‘hả’ một tiếng, chần chờ hỏi: “Anh không phải là đã khỏi bệnh rồi sao…”

Nói xong, ánh mắt quét lên người Tạ Lan Thâm từ trên xuống dưới. Anh nhìn rất khỏe mạnh, cũng không hói đầu, cái này làm cho thiếu nữ suốt ngày lướt web đu idol như Tạ Lan Tịch động não, lắp bắp nhẹ giọng hỏi: “Sẽ không phải là thận hư chứ?”

Dưới ánh mắt lặng lẽ của Tạ Lan Thâm, Tạ Lan Tịch cảm thấy mình đã đoán ra chân tướng.

Cô cũng không dám thúc giục chuyện kết hôn nữa.

Cô bắt đầu tìm chuyện khác, cùng anh nói chuyện phiếm: “Đúng rồi… Anh biết gì không, nữ thần của em lần trước bị thương, em lo lắng ngủ không ngon được.”

Tạ Lan Tịch nói xong, liền lấy máy tính bảng trong lòng ngực ra.

Đầu ngón tay nho nhỏ bật màn hình lên, ngựa quen đường cũ mà vào trang chủ Weibo.

Tạ Lan Thâm liếc liếc mắt một cái, nhìn nickname trên Weibo: Cô bé quàng khăn đỏ thích ăn Cherry.

“Cô bé quàng khăn đỏ không phải thích ăn canh bí đỏ à?”

“Anh, lời này của anh sao lại giống nữ thần của em thế!” Tạ Lan Tịch nhắc tới nữ thần mà bản thân đã làm fan nhiều năm thì cảm xúc liền phấn khởi, tìm trên Weibo một bức ảnh ngoài vòng kết nối* của nữ thần mà Reuters* cung cấp gần đây, sắp tới sẽ công bố, đưa cho Tạ Lan Thâm xem.

*Ngoài vòng kết nối: Từ thông dụng trên Internet, ám chỉ một thần tượng hoặc người nổi tiếng nào đó trở nên nổi tiếng hơn, không chỉ được một nhóm nhỏ người hâm mộ theo dõi, mà còn bắt đầu bước vào tầm nhìn của công chúng và trở thành một đúng “người của công chúng.” 

*Reuters: một trong những hãng thông tấn lớn nhất thế giới. Reuters cung cấp bài viết, hình ảnh, đồ họa và video cho những tờ báo, đài phát thanh, đài truyền hình, Internet và các phương tiện truyền thông khác.

Trên ảnh chụp là một người phụ nữ với dáng người yểu điệu từ trên chiếc siêu xe màu đen đi xuống, mặc một bộ váy màu lam hở lưng, tấm lưng trắng như tuyết tuyệt đẹp trong bóng tối, đẹp không gì sánh được.

Tầm mắt của Tạ Lan dừng lại trên khuôn mặt tươi cười kia vài giây.

Tạ Lan Tịch nhăn cái mũi lại, không vui nói: “Nại Nại nhà em gần đây đúng là số con rệp, quá đáng thương… Đi sân bay bị thương, vai diễn còn bị tư bản cướp đi! Thật là… mấy fan của Dư Nam Sương kia thật quá đáng… Còn muốn chê cười nữ thần của em không có mấy cái đại ngôn cao cấp, lực bất tòng tâm không vượt được cô ta.”

Vẻ mặt của Tạ Lan Thâm bình đạm, đột nhiên nhắc tới: “Lam Cảnh ở Tứ Thành không phải lúc nào cũng thích tìm minh tinh làm đại ngôn…”

Tập đoàn Lam Cảnh là thích tìm minh tinh để làm đại ngôn nhưng lại luôn luôn tìm minh tinh quốc tế, tai to mặt lớn.

Tạ Lan Tịch làm fan sự nghiệp của Khương Nại, ngày thường cũng nhiệt tình chú ý động thái của mấy thương hiệu cao cấp này nọ.

Phản ứng hai giây, đôi mắt đen như mực của cô sáng lên, cảm động sắp rớt nước mắt: “Anh… Anh.”

Nguyên nhân cảm động rất đơn giản, bởi vì cô là fan sự nghiệp, hơn nữa nếu nữ thần Nại Nại có thể lấy được đại ngôn cao cấp hàng đầu của tập đoàn Lam Cảnh thì cũng có nghĩa là sẽ phải tới Tứ Thành!

Ngón tay sạch sẽ thon dài của Tạ Lan Thâm bưng chén trà trắng lên, thưởng thức trà mình pha.

Lúc lơ đãng nhắc nhở cô một câu: “Chuyện đại ngôn, bảo Bùi Tứ thay em đi nói chuyện đi…”

Tác giả có lời muốn nói:

Nại Nại tức thành con cá nóc nhỏ: “Đã chủ động viết số điện thoại cho anh rồi. Anh còn không gọi sao?!”

Chương kế tiếp