Thượng Ẩn

Chương 3: Tạ Lan Thâm, cho em mượn hai tiếng đồng hồ tối nay của anh đi

Sau khi thử vai cho phim điện ảnh của Đàm Cung xong, Khương Nại tranh thủ xem cách loại thông báo trên đường đi, là tham gia hoạt động thương vụ. Đã gần đến cuối năm, cô còn bận rộn hơn, đến một ngày để nghỉ ngơi cũng không có.

Cũng may là mấy năm nay cô đã quen với kiểu làm việc cường độ cao của minh tinh, ngoài việc thường xuyên không thể ăn uống đúng giờ sẽ gây ra các bệnh lý nghiêm trọng về dạ dày.

Một đêm nọ, Khương Nại rạng sáng mới kết thúc công việc phỏng vấn của tổ chương trình, trở lại khách sạn để ngủ.

Cô mệt quá nên tắm xong liền ngã xuống giường, nằm co quắp chìm vào giấc ngủ. Cho đến khi cô bị đau bụng đến choáng váng đánh thức, đi chân trần lục lọi trong bóng tối tìm thuốc giảm đau.

Cô thậm chí còn không cần nước, giống như đứa trẻ ăn kẹo, viên thuốc được nhét vào miệng rồi nuốt xuống.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cô lại trông như một người bình thường.

8 giờ sáng, Tần Thư Nhiễm cầm thẻ phòng đi vào. Cô ấy bước thẳng vào phòng khách, trên tay cô ấy cầm một bộ váy cao cấp để mặc trên thảm đỏ vào tối nay. Mắt thấy Khương Nại tóc dài đen nhánh, mặc một chiếc áo len rộng rãi màu xanh ngồi trên thảm, tay cầm một chiếc kéo, đang mở bưu phẩm chuyển phát nhanh.

Ánh nắng ấm áp mùa đông khúc xạ trên cửa sổ sát đất từ từ trải rộng, một vài tia nắng nhẹ nhàng chiếu lên thân hình của cô, thật giống như được nhuộm đầy tiên khí.

Nhưng nàng tiên này đã xuống trần gian rồi, còn đang mở bưu phẩm chuyển phát nhanh. Đó là một chiếc áo khoác ngoài của nam. Cô quay đầu lại hỏi: “Chị Thư Nhiễm, kiểu dáng này thế nào?”

Tần Thư Nhiễm đặt lễ phục xuống sô pha, sốt sắng nói: “Tiểu tổ tông… Dạo này em nghiện mua quần áo à? Chuyển phát nhanh đến toàn là quần áo của nam.”

Gần đây Khương Nại có thời gian rảnh, có cơ hội là lập tức cầm lấy điện thoại xem các trang web của thương hiệu quần áo nam.

Nhìn trúng cái gì là lập tức mua. Đây là một việc rất lớn. Bình thường cũng không thấy cô tiêu nhiều tiền như vậy cho bản thân.

“Bộ quần áo này em đã mua thành đống rồi… Ngộ nhỡ nhân vật lớn không mặc thì làm sao bây giờ?” Tần Thư Nhiễm liếc mắt nhìn xung quanh, không phải là muốn cản lòng nhiệt tình của cô mà đối với thân phận của Tạ Lan Thâm, cho dù quần áo không yêu cầu phải là thương hiệu cao cấp thì khẳng định cũng phải là loại đặt làm riêng, ít nhất thì đường may cũng phải tinh tế vượt ngoài sức tưởng tượng của người khác.

Cho nên, loại đàn ông có đời sống riêng tư hoàn toàn là một ẩn số, lại còn thu mình ẩn giấu như thế này thực sự sẽ thu phục được sao?

Khương Nại thu gọn lại đống áo khoác trên sàn, lại đi mở một kiện chuyển phát nhanh khác, điềm nhiên nói: “Vấn đề không lớn. Nếu anh ấy không mặc em lại mua thêm hai chiếc nữa, biết đâu một ngày nào đó anh ấy lại mặc.”

“Bà cô ơi, em như thế này sẽ làm hư đàn ông đấy!”

Tần Thư Nhiễm lắc đầu, cho rằng cô đã không cứu được nữa rồi.

Vì vậy cô ấy cũng lười khuyên, còn có một việc quan trọng liên quan đến đại ngôn. Cô ấy bật máy tính bảng lên, đưa qua rồi nói: “Nhân tiện, em có biết một người tên là ‘cô bé quàng khăn đỏ thích ăn Cherry’ không?”

“Có chút ấn tượng.” Khương Nại đưa mắt nhìn qua, ánh mắt rơi xuống giao diện của Weibo.

Bên tai là giọng điệu kinh ngạc của Tần Thư Nhiễm: “Cô bé quàng khăn đỏ này rất lợi hại, kéo đến cho em cơ hội làm đại ngôn của Lam Cảnh. Lúc thương hiệu đó liên hệ với chị, chị còn nghĩ là một tên lừa đảo nào đó!”

Phải biết rằng trong giới này, việc làm đại ngôn cho thương hiệu cao cấp tương đương với việc chứng minh giá trị thương mại của một minh tinh. Khương Nại không có chỗ dựa vững chắc, từ khi ra mắt đã tập chung vào việc quay phim, tài nguyên đại ngôn cao cấp của cô bị ngược đến đáng thương.

Mà nguyên nhân của toàn bộ sự việc này là vì cuộc đại chiến với fan của Dư Nam Sương gây ra…

“Chị đã xem Weibo và tất cả các phát ngôn trong câu lạc bộ fan của cô bé quàng khăn đỏ này rồi, chắc là không có vấn đề gì đâu. Đó là fan sự nghiệp trung thành, ngày thường cũng hay lên mạng đua top cho em, điểm danh siêu thoại gì đó, đã kiên trì làm rất nhiều năm rồi.”

“Bà cô ơi, em có nguyện ý dành lấy đại ngôn của Lam Cảnh lần này không?”

Khương Nại cụp mắt xuống, nhìn thấy fan của Dư Nam Sương đang điên cuồng đem bối cảnh của cô bé quàng khăn đỏ đào ra, cô lại nhìn về phía người quản lý hỏi: “Cô bé quàng khăn đỏ này là fan nam sao?”

Tần Thư Nhiễm cũng không để ý nhiều đến điều này: “Chắc là vậy nhỉ? Cô bé quàng khăn đỏ này chưa bao giờ nói mình là nam hay nữ, tuy nhiên fan của Dư Nam Sương đã dựa vào bức ảnh mà cô bé quàng khăn đỏ đăng lên Weibo trước kia mà tỉ mỉ soi ra chi tiết nhỏ. Nghe nói là một tên nghiện Internet vừa già vừa xấu. Nếu em tò mò thì lúc đến Tứ Thành bàn chuyện làm đại ngôn có thể yêu cầu gặp mặt cô bé quàng khăn đỏ để cảm ơn là biết thôi.”

Đi Tứ Thành?

Đối với Khương Nại, việc này có sức hấp dẫn quá lớn, còn hơn cả so với một cái đại ngôn cao cấp.

—–

Bên này Khương Nại vừa đồng ý, Tần Thư Nhiễm liền nhanh chóng liên hệ với người phụ trách của bên thương hiệu Lam Cảnh hẹn thời gian để đàm phán.

Sang thứ tư tuần sau, một đoàn người đi chuyến bay đến Tứ Thành, đến buổi trưa mới hạ cánh.

Về đến khách sạn nơi mình ở, Khương Nại liền đi tắm trước. Đợi đến lúc cô quấn chiếc khăn tắm bước ra thì Tần Thư Nhiễm đang mở hai chiếc vali lớn của cô, lấy ra một chiếc áo màu be và chiếc váy dài cao cấp ra, cẩn thận treo nó lên để ủi.

Bình thường thì khi đi công tác Khương Nại cũng không mang nhiều vali như vậy, một cái vali còn lại là để áo khoác nam.

Tần Thư Nhiễm trêu ghẹo cô: “Em muốn gặp anh ta đến vậy à?”

Khương Nại đang bước đến ghế sô pha ngồi xuống ăn trái cây thì ngừng lại, cô ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Có một chút… nhưng mà có thể kiểm soát được.”

Cho nên cô cũng không vội liên lạc với Tạ Lan Thâm. Cô đã đến Tứ Thành rồi, sẽ luôn có cơ hội.

—–

Vừa mới nghỉ ngơi một lát, đảo mắt đã 5 giờ chiều rồi.

Tần Thư Nhiễm đưa quần áo cho cô thay, nhẹ giọng nói: “Chuyện đại ngôn của Lam Cảnh đã lan truyền trong giới fan rồi. Lần này nhất thiết phải gỡ nó xuống.”

Khương Nại biết. Cô ngồi trước gương chải lại mái tóc đen hơi xoăn của mình.

Cô không trang điểm đậm, da mặt trắng như sứ, không chút tì vết.

Ra đường cũng chỉ trang điểm nhẹ, tô son cũng nhìn không ra.

Sau khi xe đến dưới khách sạn, Tần Thư Nhiễm cầm theo túi xách đưa cô ra khỏi phòng.

Nhà hàng được chọn nằm ở khu trung tâm của Tứ Thành kinh doanh sầm uất, đa số khách đến đều ở tầng lớp thượng lưu, không gian trang nhã, yên tĩnh, thích hợp để đàm phán.

Đi vào phòng riêng, tổng giám đốc Trình của tập đoàn Lam Cảnh đã đích thân tới chào hỏi, là anh ta cùng với Tần Thư Nhiễm đã bàn việc nên hai người đều rất quen thuộc với nhau: “Mời ngồi mời ngồi. Đây là cô Khương Nại đúng không, ngưỡng mộ đã lâu.”

Khương Nại cười gật đầu, bắt tay với anh ta: “Tổng giám đốc Trình.”

Cô quay đầu qua hào phóng tự nhiên cười với những người ngồi xung quanh.

“Chào mọi người.”

Nụ cười này làm cho một thanh niên mặc bộ vest xanh nhạt có mặt kinh ngạc, sững sờ hai giây mới hoàn hồn, một tay cài lại cúc áo vest, đứng dậy chủ động kéo ghế bên cạnh: “Cô Khương, mời ngồi.”

Sau khi được giới thiệu Khương Nại mới biết thân phận của người này là phó tổng giám đốc tịch tập đoàn Lam Cảnh, Lâm Húc Viêm.

Chỉ đàm phán một cái đại ngôn mà cả tổng giám đốc lẫn phó tổng giám đốc đều ra mặt.

 Rõ ràng là rất coi trọng người phát ngôn mới là Khương Nại.

Sau một hồi hàn huyên khách sáo, chưa có lần hợp tác nào suôn sẻ như thế này.

Điều làm cho Tần Thư Nhiễm phải tặc lưỡi chính là Lâm Húc Viêm đề nghị không phải là đại ngôn cho khu vực Trung Quốc, mà là toàn cầu.

Lâm Húc Viêm mở một chai rượu vang đỏ đắt tiền ra, ân cần rót cho Khương Nại một ly: “Nội dung của hợp đồng chắc là tổng giám đốc Trình và cô Tần đã thảo luận qua rồi. Nếu cô Khương không có điều kiện bổ sung nào khác thì chúng ta có thể ký hợp đồng ngay bây giờ.

Tần Thư Nhiễm ngồi bên cạnh kích động run lên. Cần phải biết rằng điều quan trọng khi một thương hiệu tìm kiếm đại ngôn là họ sẽ luôn xem xét hình ảnh cá nhân của nghệ sĩ trong suốt một năm, còn phải trải qua nhiều vòng đàm phán.

Kết quả rơi đến người Khương Nại thì chỉ một bữa cơm đã xong rồi.

Nói đến đây lại phải cảm ơn cô bé quàng khăn đỏ.

Tần Thư Nhiễm nhắn tin qua tỏ ý muốn mời cô bé quàng khăn đỏ đi ăn tối để thay lời cảm ơn.

Dù sao cũng là một cái đại ngôn toàn cầu, là tài nguyên mà biết bao nhiêu nữ minh tinh mơ ước đó!

Lâm Húc Viêm nghe thấy mấy từ ‘cô bé quàng khăn đỏ’ thì sửng sốt, nhưng rất nhanh lại bình thường trở lại: “Tôi trở về sẽ hỏi xem.”

Vừa nói xong lại xum xoe bây quanh Khương Nại: “Cô Khương, rượu này có vừa lòng cô không?”

Đôi khi, đàn ông vì để giành được tâm hồn của nữ nhân thì thường không biết chán mà khoe khoang mình là người có tiền.

Khương Nại đi xa giao ở ngoài rất ít khi uống rượu, đôi mi cô nhíu cụp xuống nhìn rượu đỏ trong cốc. Cô nhớ đến lần đầu tiên uống rượu, không hiểu thế nào là thưởng thức hương vị, đổ đầy nửa cốc, chỉ cảm thấy cổ họng bị nghẹn lại vì cay.

Kết quả là bị mọi người cười nhạo, nói loại ngon được dày công tỉ mỉ ủ này đưa cho cô uống đúng là lãng phí.

Cô đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cũng không đủ dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang an tĩnh đứng trên cầu thang.

Sau đó, Tạ Lan Thâm chuẩn bị cho cô một tủ các loại rượu vang đỏ quý hiếm.

Người khác cười nhạo cô uống chỉ làm lãng phí, anh lại để cô không còn gánh nặng mà ở nhà uống chơi.

Khương Nại mỉm cười, nâng ly chúc mừng hợp tác vui vẻ cùng Lâm Húc Viêm.

—-

Sau khi thương lượng hợp tác xong, bữa tối kết thúc trong không khí hòa thuận.

Bên ngoài buổi liên hoan, dù sao Khương Nại cũng là một nữ minh tinh lưu lượng, để tránh những vụ lùm xùm không đáng có do bị chụp lén nên cô rời đi trước cùng với người đại diện.

Ở trong phòng riêng của nhà hàng, Lâm Húc Viêm vẫn chưa rời đi.

Trong lúc anh ta đang đợi ai đó thì từ trên mạng tìm được một bức ảnh của Khương Nại, liền đăng lên Khoảnh khắc (ở trong Wechat, giống newfeed của Facebook): [Tối nay đã ký hợp đồng làm đại ngôn thương hiệu toàn cầu với nữ thần, người thật đẹp! Xong rồi, cô gặp phải tình yêu rồi…]

Anh ta ngồi chờ gần nửa tiếng thì cửa phòng riêng mở ra.

Bước vào là một người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh lục đậm khoan thai mà đến muộn. Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh ta anh tuấn, trời sinh một đôi mắt đào hoa đẹp lặng lẽ ẩn hiện dưới cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn thật lịch sự và dịu dàng.

Nhưng Lâm Húc Viêm biết anh ta là người không dễ chọc, rốt cuộc thì cũng không phải ai cũng có khả năng trở thành con rể của Tạ gia.

“Anh Bùi Tứ, anh đến rồi.”

Bât luận Bùi Tứ trước kia có thân phận thấp như thế nào.

Hiện tại Tạ Lan Thâm đã rời khỏi tập đoàn Tạ thị, an bài Bùi Tứ ra mắt bên ngoài, bổ nhiệm anh ta làm giám đốc điều hành của công ty.

Mặc dù là người hoạt động như một công cụ bị người khác sử dụng, không đòi hỏi tình cảm, vật chất và tiền bạc.

Nhưng khi những người trong giới gặp anh ta thì vẫn phải tôn kính anh ta.

Lâm Húc Viêm chủ động rót trà cho Bùi Tứ, không quên khai báo: “Người đại ngôn toàn cầu đã để Khương Nại làm rồi, hợp đồng vừa được ký kết tối nay… Nhưng cổ đông lớn nhất của công ty là Tạ tổng, nếu như có tiếng gió rơi vào tai ngài ấy thì chắc sẽ không bị phản đối chứ?”

Lam Cảnh đang đi theo con đường cao cấp trong ngành, việc đưa đại ngôn cho Khương Nại được coi là mở cửa sau rồi.

Lâm Húc Viêm sợ rằng Bùi Tứ sẽ sử dụng quyền lực của Tạ gia mà tốn tâm tư đi nâng đỡ nữ minh tinh. Nếu bị anh em Tạ gia phát hiện ra thì hậu quả sẽ thật thảm.

Bùi Tứ liếc nhìn anh ta, giọng điệu nhàn nhạt: “Tạ tổng hiểu rõ việc lớn.”

Lâm Húc Viêm đem tim đặt trở lại trong bụng, hỏi: “Nhân tiện, cô bé quàng khăn đỏ là ai?”

Bùi Tứ thong thả trả lời: “Phu nhân của tôi.”

Lâm Húc Viêm nháy mắt bừng tỉnh, hóa ra là tiểu thư của Tạ gia đang theo đuổi thần tượng sao?

Anh ta cảm thấy xấu hổ khi vừa rồi đã suy đoán linh tinh về Bùi Tứ, vội vàng thuật lại lời người quản lý của Khương Nại đã nói.

“Tôi sẽ nói với cô ấy…” Bùi Tứ đặt tách trà trở lại vị trí cũ. Mọi việc đã xong, anh ta ngồi một lúc liền đứng dậy tạm biệt.

Lâm Húc Viêm quét mắt qua chén trà còn chưa uống được một nửa kia, nghĩ thầm vị này càng ngày càng khó hầu hạ.

Có điều đây cũng được xem là nhân duyên trùng hợp khi được gặp gỡ Khương Nại xinh đẹp như thần tiên, Lâm Húc Viêm vẫn nguyện ý hầu hạ.

Anh ta vui vẻ mở khoảnh khắc trong Wechat lên, có rất nhiều đã thích và bình luận, tất cả đều là lời khen.

Sau khi lướt một lần, anh ta liền nhìn thấy một bình luận mới nhất: [Cô ta à, không phải là có một chân với Thái tử gia của Thân Thành sao?]

Hào môn cũng là một giới. Dư Nam Sương lại thuộc giới thời trang cao cấp, cũng không biết đã thêm Wechat của cô ta lúc nào. Bình luận của cô ta nhanh chúng thu hút Lâm Húc Viêm, anh ta trực tiếp trả lời dưới bình luận: [Ý cô là gì?]

Dư Nam Sương cũng không quan tâm bạn chung của hai người có thể thấy hay không, trả lời: [Anh không biết sao?]

[Chỉ cần đưa đủ tiền và tài nguyên Khương Nại, cô ta sẽ tiếp khách với kỹ năng hạng nhất đấy, còn dễ dàng mê hoặc đàn ông đến thần hồn điên đảo… Hơn nữa à, fan nam trên Weibo của cô ta vừa già vừa xấu cũng vì cô ta mà điên cuồng kéo đại ngôn.]

[Vì không có bất cứ núi dựa nào nên chỉ có thể dựa vào túi da mà kiếm tiền thôi.]

[Lâm tổng, anh cho cô ta cái đại ngôn cao cấp rồi ngừng đi, ngàn vạn lần đừng đánh mất chính mình.]

—–

Chín rưỡi tối, Bùi Tứ lái xe trở về nhà cũ của Tạ gia.

Trên đường đi anh ấy còn ghé vào cửa hàng hoa quả mua một hộp cherry. Bùi Tứ mở cửa bước vào nhà, phòng khách vẫn đang sáng đèn.

Tạ Lan Tịch còn chưa đi ngủ, đang háo hức đợi anh ấy quay về.

“Học trưởng, anh nhìn thấy nữ thần của em chưa?”

Bùi Tứ biết cô theo đuổi thần tượng đến phát cuồng, chỉ sợ là đã nhớ nhung cả một đêm rồi.

Anh ấy bước vào phòng bếp, xe lăn của Tạ Lan Tịch tự động theo sau, mềm mại gọi anh: “Học trưởng!”

Thân hình của Bùi Tứ đứng trước bồn rửa bát, nhẹ nhàng dùng tay rửa sạch những quả cherry, môi mỏng khẽ giật: “Đến muộn rồi, chưa nhìn thấy người.”

“À!” Đôi mắt đen của Tạ Lan Tịch lập tích tràn đầy thất vọng, quả cherry Bùi Tứ đưa đến cũng không thèm ăn.

Cuối cùng, Bùi Tứ chính là một tên xấu xa, giờ mới nói cho cô: “Nữ thần của em hẹn em tối mai đi ăn, nói rằng muốn cảm ơn chuyện đại ngôn.”

Tạ Lan Tịch ngạc nhiên há hốc miệng ra liền bị Bùi Tứ nhét một quả cherry vào trước khi cô kịp hét lên.

Quá ngọt rồi!

Cô hài lòng cong mắt, âm cuối nhẹ nhàng: “Muốn học trưởng ôm.”

Bùi Tứ cũng không ôm cô, lấy hai tờ khăn giấy lau giọt nước trên đầu ngón tay, nhỏ giọng hỏi: “Anh trai em đâu?”

“Trong thư phòng.”

Tạ Lan Tịch biết, chỉ cần anh trai cô ở nhà thì mỗi tối Bùi Tứ trở về đều sẽ đi thư phòng cùng anh trai bàn chuyện công việc.

Cô ấy là một cô gái hiểu chuyện, sẽ không ồn ào muốn học trưởng bỏ công việc mà ở cùng cô.

Bùi Tứ gật đầu, xoa nhẹ tóc Tạ Lan Tịch: “Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

—–

Đêm nay Tạ Lan Tịch khẳng định là mất ngủ. Trong đầu cô bây giờ toàn là chuyện Khương Nại hẹn cô đi ăn.

Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng mới phát hiện mình đã cầm điện thoại đăng nhập vào Weibo, xem đi xem lại bức ảnh của Khương Nại.

Ban đêm quá yên tĩnh, rất dễ làm cho Tạ Lan Tịch nhớ lại chuyện trước kia.

Thật ra cô cũng không nhớ mình bắt đầu thích Khương Nại từ bao giờ. Từ khi bị tai nạn ô tô, hai chân của cô bị tàn tật, chỉ có thể từ bỏ giấc mơ vũ đạo. Cô bỏ học ở nhà không ra khỏi cửa, bình thường phương thức tiêu khuyển cũng chỉ có thể lên mạng tìm hiểu về thế giới bên ngoài.

Bỗng có một ngày, cô nhìn thấy thân hình của Khương Nại trên mạng.

Sau này cô mới quan tâm và biết được rằng Khương Nại cũng là từ học vũ đạo ra.

Sau khi bước chân vào giới giải trí, Khương Nại bắt đầu từ việc đóng vai phụ, rất tận tâm và chăm chỉ.

Vì để thực hiện tốt cảnh quay, Khương Nại sẽ không hề sợ hãi mà nhảy vào hồ nước lạnh như băng. Vì sợ trang phục mình mặc sẽ bị nhăn mà việc ủi lại sẽ gây khó khăn cho nhân viên trang phục nên Khương Nại có thể đứng suốt 6 tiếng đồng hồ đợi đến lượt diễn.

Bị phóng viên chụp trộm cũng không lạnh mặt, Khương Nại còn mời họ ăn một bát bánh trôi nước vào mùa đông lạnh lẽo.

Chỉ cần xung quanh có người gặp khó khăn, Khương Nại sẽ dùng ánh sáng của bản thân sưởi ấm người khác.

Trong những ngày tháng cô trốn trong bóng tối, cũng từng chút một bị ánh sao này chiếu sáng.

—–

Ngày hôm sau, Tạ Lan Tịch bởi vì cả đêm mất ngủ nên đến rạng sáng mới ngủ được một chút.

Cái giá phải trả chính là quầng thâm dưới mắt lúc ngủ dậy.

Bây giờ đã là chạng vạng rồi, đáng lẽ không thể gặp được anh trai lúc này mới phải.

Kết quả là lúc cô đi xuống phòng khách thì lần đầu tiên thấy Tạ Lan Thâm đang ngồi ở ngoài sân bình tĩnh uống trà. Không hiểu sao Tạ Lan Tịch lại cảm thấy hôm nay tâm tình của anh rất tốt.

Vừa đi ngang qua thì đôi mắt đen của Tạ Lan Thâm đã nhìn về phía cô, giọng điệu nhẹ nhàng như đang tán gẫu: “Nghe Bùi Tứ nói tối nay em đi ăn với nữ thần của mình à?”

“…” Tạ Lan Tịch còn chưa nghĩ xong, cánh môi bị cắn trở nên đỏ tươi.

Tạ Lan Thâm nhì lướt qua đồng hồ, còn sớm nhưng lại nghe anh nói: “Hôm nay vừa lúc không có việc, anh đưa em đi.”

Tạ Lan Tịch trợn tròn mắt lắp bắp.

Cô sơ sờ đầu gối dưới váy, sau khi trằn trọc cả đêm, cô vẫn nhát gan mà lùi bước.

Tạ Lan Thâm chú ý đến vẻ mặt của cô hỏi: “Sao thế?”

“Anh, em còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần đi gặp Nại Nại…” Tạ Lan Tịch có chút ảo não vì tối qua đã đáp ứng. Cô ngẩng đầu lên đáng thương nhìn Tạ Lan Thâm, không hiểu sao trong đầu chợt lóe lên một cái.

“Anh, hay là anh thay em đi đi… Trên Weibo đều nói cô bé quàng khăn đỏ là nam, nếu anh đi thì Nại Nại cũng sẽ không nghi ngờ đâu!”

Tạ Lan Thâm quay mặt lại hỏi cô: “Anh đi làm gì?”

“Tất nhiên là mời Nại Nại ăn cơm rồi. Cô ấy đến Tứ Thành, em cũng chưa tận tình làm chủ nhà… Anh, xin anh đấy, được không?”

Một lúc sau.

Tạ Lan Tịch thấy anh đặt tách trà xuống rồi đứng dậy, cô lo lắng kéo góc áo của anh: “Anh.”

“Anh về phòng thay quần áo.”

—–

7 giờ tối.

Ánh đèn rực rỡ mới được bật, vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn.

Tần Thư Nhiễm vì muốn cảm ơn công lao của cô bé quàng khăn đỏ nên cố ý chọn một nhà hàng nổi tiếng trên mạng phải xếp hàng thật dài, đặt chỗ có quang cảnh đẹp nhất.

Khương Nại lúc ra ngoài trên mặt không hề trang điểm, quần áo cũng đơn giản, từ sớm đã đến địa điểm rồi.

Cô nhỡ rõ nhiệm vụ tối nay là cảm ơn fan, sau bữa tối liền có thể trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Một lúc sau, lông mi cong vút của Khương Nại đổ bóng trên khuôn mặt trắng nõn, lặng lẽ suy nghĩ.

Chuyện hợp tác đại ngôn của cô.

Tiến độ nhanh hơn dự kiến, điều đó đồng nghĩa với việc… cô sắp phải trở về Thân Thành.

Cho nên nội tâm Khương Nại rất rối rắm, cô có nên chủ động gọi điện cho Tạ Lan Tham hay không.

Ánh mắt cô rơi vào chiếc bình hoa màu hồng trên bàn, vương đầu ngón tay nhẹ nhàng ngắt từng cánh hoa xuống.

Gọi, hay không gọi?

Ngay lúc cô đang thất thần thì chợt nghe người phụ vụ hướng về phía này nói: “Tạ tiên sinh, mời đi lối này.”

Khương Nại theo bản năng ngẩng đầu lên, giây tiếp theo lông mi có chút run rẩy không động nữa.

Cũng không biết có phải là Thượng đế đã nghe thấy nguyện vọng của cô hay không, Tạ Lan Thâm xuất hiện khiến cô không có một chút phòng bị nào, vẻ mặt sững sờ.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp trên đầu, anh chậm rãi đi tới, trên người mặc bộ âu phục màu xám nhạt. Lẽ ra anh phải có vẻ ngoài sạch sẽ và tươm tất, nhưng bởi vì bàn tay mảnh khảnh của anh dưới cổ áo trắng đang cầm một hộp cherry cho nên đã phá vỡ sự hài hòa vốn có.

Trong đầu Khương Nại xuất hiện một phỏng đoán vừa hoang đường vừa lớn mật: “Anh là cô bé quàng khăn đỏ thích ăn Cherry?”

Mười phút sau.

Những món ăn cao cấp được mang lên, nhưng Khương Nại lại không biết nên đặt tay ở đâu.

So với sự lo lắng và mất tự nhiên của cô thì Tạ Lan Thâm lại không hề băn khoăn gì về mặt này. Anh rót cho cô một ly nước đã đun sôi, trò chuyện như những người bạn bình thường: “Chúc mừng em đã giành được đại ngôn của Lam Cảnh.”

Khương Nại nhìn anh, cũng biết mặc kệ cô bé quàng khăn đỏ là ai, chuyện đại ngôn chỉ sợ cũng là do anh giúp một tay.

Ân tình càng muốn trả lại càng không rõ ràng.

Đôi mắt đen láy mở to của Khương Nại rời đi, sợ mình sẽ vô tình mà lộ ra cảm xúc đang kìm nén trong lòng.

Tuy nhiên vào lúc cô quay đầu đi thì ánh mắt của Tạ Lan Thâm vẫn vững vàng dừng trên người cô.

Đã nhiều ngày không gặp, nước da của cô càng đẹp hơn trong ảnh, mái tóc đen dài xõa ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm chút má hồng, khóe mông cong cong xinh đẹp.

Tạ Lan Thâm thu hồi ánh mắt, chủ động cầm đũa gắp món sườn xào chua ngọt vào bát cô: “Ăn thôi.”

Khương Nại quay đầu lại, trong lòng cảm xúc rất phức tạp đối mắt cùng anh.

Một hai giây trôi qua, không kìm lòng được nữa, cô cũng lịch sự đáp lại gắp cho anh ít rau.

Tạ Lan Thâm thấp giọng nói với cô: “Cảm ơn.”

Trên thực tế, các món ăn của nhà hàng cũng bình thường, chỉ là quảng cáo rất hot.

Tạ Lan Thâm đã ăn chay nhiều năm rồi, 80% là không thể nuốt được.

Nhìn thấy anh ăn rất nghiêm túc, thật giống như tối nay thực sự vì bữa ăn này mà đến, lại không quá chắc chắn.

Sau khi đã ăn no đủ nửa phần, Khương Nại liền đặt đũa xuống, quay đầu ra nhìn tấm kính cao từ sàn đến chạm trần, là một trung tâm thương mại rực rỡ ánh đèn.

Nghĩ một lúc liền không có chuẩn bị mà hỏi người đàn ông đẹp trai ngồi đối diện: “Tối nay anh có bận gì không?”

“Không, từ giờ cho đến cả tối…” Tạ Lan Thâm không nói hết nửa câu sau mà hỏi lại cô: “Hả?”

Khương Nại cười: “Hình như em còn nợ anh một chiếc áo.”

Đôi mắt đen của Tạ Lan Thâm nhìn theo tấm khăn trải bàn màu xanh lục đậm.

Anh chú ý tới nhưng ngón tay trắng nõn mảnh mai của cô đang cầm một tấm thẻ ngân hàng.

Lông mày cô chau lại mỉm cười nhìn anh: “Tạ Lan Thâm, tối nay cho em mượn hai tiếng đồng hồ nhé.”

Mười phút sau.

Hai người rời khỏi nhà hàng nổi tiếng đó, đi tới phố thương mại lộng lẫy ánh đèn ở bên ngoài.

Một cơn gió lạnh thổi qua, mái tóc dài của Khương Nại bị thổi tung, vài sợi tóc đen nhánh vướng lên gương mặt đỏ ửng, cô quay đầu nhìn sang người đàn ông đang sóng vai đi bên cạnh mình: “Đã nói là đêm nay em mời khách, cuối cùng lại để anh trả tiền.”

Tạ Lan Thâm nghiêng mặt nhìn về phía cô, ánh đèn đường làm đường nét trên khuôn mặt cô càng thêm rõ ràng, mềm mại nhu hòa, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú hồi lâu, phủ đầy trên gương mặt ấy là những tia sáng tươi mới rực rỡ và thanh thoát.

Màu mắt của anh đậm hơn so với đàn ông bình thường.

Khi không nói gì đều khóa chặt cô lại theo thói quen như vậy.

Khương Nại cảm thấy thật vất vả mới làm nhạt được nhiệt ý, bây giờ lại chậm rãi tăng lên.

Cho đến khi nghe anh nói: “Một cô gái nhỏ như em kiếm tiền rất không dễ dàng, huống chi tiền của anh ngày thường cũng không có chỗ để tiêu…”

Lúc Tạ Lan Thâm bình tĩnh nói ra lời này, so với hình tượng đại lão chỉ điểm giang sơn trong giới thương nghiệp như hai người khác nhau vậy.

Khi anh nói, phải tách từng từ ra giải thích mới có thể hiểu được thâm ý trong đó.

Tựa như chỉ thiếu ở trước mặt Khương Nại nói thẳng: Ở đây với em, anh chỉ là một người đàn ông bình thường.

Khương Nại bị anh nhìn chằm chằm, cổ họng không hiểu sao có chút ngứa, nói: “Nếu sớm biết là anh mời khách, em đã chọn một chỗ ăn cơm đắt tiền hơn rồi, vậy mới xứng với gia thế của anh.”

Đùa một câu rồi lại dẫn anh đi mua sắm ở tầng đắt đỏ nhất trong trung tâm thương mại.

Nơi này nhập không ít nhãn hiệu quần áo nam, Khương Nại chọn một cửa hàng nhìn rất cao cấp.

Vừa đi vào, nữ cửa hàng trưởng đã nhiệt tình nghênh đón, lễ phép hỏi: “Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho cô?”

Khương Nại nhẹ giọng nói cô cần mua áo khoác vest nam, một lát sau đã được đưa vào khu vực bên trong, nhìn những bộ âu phục giá cả sang quý treo trên kệ kính, cô không quyết định được bộ nào đẹp, nhìn về phía bên cạnh: “Anh thích kiểu nào?”

Hỏi xong lại cảm thấy bản thân như hỏi cho có lệ vậy.

Khương Nại suy nghĩ hai giây, âm điệu thành khẩn nói với Tạ Lan Thâm: “Anh thích cái nào, em đều mua cho anh.”

“… Toàn bộ cửa hàng này cũng mua cho anh luôn.”

Cái giọng điệu giàu có hào sảng này ngược lại làm cửa hàng trưởng phục vụ bên cạnh che miệng cười trộm.

Khương Nại đỏ mặt, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà cùng anh đối mắt.

Đáy mắt Tạ Lan Thâm cũng như có như không hiện lên ý cười, cũng may không làm cô khó xử quá lâu: “Anh mặc màu gì thì đẹp?”

“Màu lam thanh nhã.”

So với tây trang công sở nghiêm túc trang trọng thì Khương Nại thích nhìn anh mặc đồ màu lam nhạt hơn.

Khí chất như ngọc cũng như tùng, càng có vẻ bình dị gần gũi.

Tạ Lan Thâm chỉ vào một bộ, nữ cửa hàng trưởng nhanh chóng cẩn thận cầm cả bộ âu phục tới.

Khương Nại ở bên ngoài phòng thử đồ an tĩnh chờ đợi, loại cảm giác này rất khó hình dung, giống như trước đó cô được anh mang về, chi phí ăn mặc đều là anh cho.

Hiện tại thật vất vả mới có cơ hội có thể đối tốt với anh một chút.

Không kiểm soát được, lập tức sẽ sinh ra một loại tiêu dùng trả đũa*.

*Tiêu dùng trả đũa: hành vi hạn chế nhu cầu tiêu dùng của mọi người trong một thời kỳ hoặc dịp đặc biệt. Khi lệnh cấm được dỡ bỏ, mọi người sẽ buông bỏ ham muốn của mình và điên cuồng tham gia vào việc tiêu dùng.

Vì thế lúc đi dạo xung quanh, nhìn khuy măng sét, cà vạt, trang trí phẩm tinh xảo này nọ.

Cô đều chọn mấy thứ rồi cho người đóng gói lại.

Cái tác phong tiêu tiền không chớp mắt này, khiến cho mấy nhân viên cửa hàng trẻ tuổi vây xem, khe khẽ nói nhỏ thảo luận: “Đây là Khương Nại đấy, nữ minh tinh rất hot diễn phim cổ trang đó… Người đàn ông kia có thân phận gì nhỉ, có thể được cô ấy quang minh chính đại đưa đi dạo phố mua quần áo cùng.”

“Còn phải hỏi, nhất định là người yêu!”

“Tôi phát hiện sau khi vào tiệm, Khương Nại ở đằng trước chọn quần áo, nam nhân kia trầm mặc đứng ở đằng sau… Ánh mắt cũng không hề rời khỏi cô ấy.”

Tạ Lan Thâm không rời mắt khỏi cô sao? Khương Nại nghe thế, ngón tay trắng nõn ở trên cà vạt dừng một chút.

Hình như chưa từng để ý chi tiết này.

Lúc này, cửa hàng trưởng cầm áo sơ mi trắng xuất hiện, nói với cô: “Tiên sinh nói tay áo sơ mi bị ngắn nửa tấc*.”

*Nửa tấc = 5cm

Khương Nại gật đầu, duỗi tay tự nhiên nhận lấy.

Cô tưởng Tạ Lan Thâm đã thay quần áo xong, cho nên giơ tay nhẹ nhàng gõ hai lần lên cửa phòng thử đồ, không hề phòng bị mà đi vào.

Ai ngờ bước chân lập tức cứng lại tại chỗ, không gian phòng thử đồ không lớn chỉ vừa đủ để khách hàng thay quần áo.

Nửa người trên của Tạ Lan Thâm đang khỏa thân, các đường cơ ở ngực trơn tru, hiển nhiên là có kỷ luật tự giác rèn luyện lâu dài, xương ngón tay thon dài lịch sự tao nhã đang ấn vào khóa thắt lưng, bị ánh đèn sáng ngời chiếu xuống trông cực kì chói mắt.

Cũng không biết là anh bị nhìn nhưng không bận tâm, hay thân là người ở trên (có quyền thế, địa vị…), tùy tâm sở dục làm bất kỳ chuyện gì cũng là đặc quyền của anh.

Tạ Lan Thâm nhấc mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn về phía cô: “Áo sơ mi.”

Khương Nại phản ứng lại, đưa áo sơ mi cho anh, không dám nhìn nhiều thêm.

Cô đang muốn ngừng thở lui ra ngoài, Tạ Lan Thâm đã mặc xong quần áo nói: “Cà vạt.”

Khương Nại chần chừ hai giây mới đưa cà vạt cùng màu trên mắc áo bên cạnh cho anh.

Một lúc lâu không có động tĩnh, giương mắt thì thấy Tạ Lan Thâm đang lẳng lặng nhìn cô không nói.

Khương Nại đọc hiểu ánh mắt của anh, chiếc cà vạt bằng vải mịn đang quấn trên đầu ngón tay mảnh mai của cô, chậm rãi, cô nhón mũi chân, đến gần thân hình thon dài đĩnh bạt của Tạ Lan Thâm, bởi vì khoảng cách gần, trán của cô cũng không thể tránh né mà chạm vai anh.

Một tia ái muội mơ hồ lan tràn trong phòng thử đồ, Khương Nại cảm thấy nếu không nói chút gì đó thì gần như hít thở không thông.

“Quần áo có vừa người không?”

Tạ Lan Thâm phối hợp hơi hơi cúi người để cô đeo cà vạt, nghe vậy, ngón tay dài không nhanh không chậm nới lỏng cổ tay áo: “Có.”

Khương Nại tiếp tục nín thở, cố không nhìn anh, để bầu không khí nhẹ nhàng thả lỏng một chút.

Kết quả Tạ Lan Thâm nói một câu lập tức phá công của cô: “Mấy năm nay ở giới giải trí, có gặp được người thích hợp không?”

Đầu ngón tay Khương Nại bỗng dưng dừng ở chỗ cổ áo anh, không dám ngẩng đầu nhìn, nói theo bản năng: “Cái gì?”

Vẻ mặt Tạ Lan Thâm không thể bình thường hơn, đổi cách khác hỏi cô: “Không có người theo đuổi?”

Khương Nại ngơ ngẩn, không biết anh hỏi cái này là có ý gì.

Một lát sau, cô quy quy củ củ thắt xong cà vạt, nhẹ giọng trả lời: “Không có.”

Sau đó, cũng có qua có lại hỏi lại anh: “Vậy còn anh? Mấy năm nay có gặp được người thích hợp không?”

Tạ Lan Thâm lại tránh nặng tìm nhẹ không nói với cô, môi mỏng cong nhẹ lên: “Thắt cà vạt không tồi.”

Khương Nại bản năng ngẩng đầu, ai ngờ do trước đó đứng quá gần, anh lại vẫn luôn cúi người để phù hợp với chiều cao của cô, tóc cô trong lúc vô tình quấn vào cúc áo thứ hai cách gần tim nhất trên áo sơ mi của anh.

Hơi giật một chút, Khương Nại đau đến nhăn mày.

“Đừng nhúc nhích.”

Tạ Lan Thâm vươn cánh tay, đỡ lấy vòng eo mềm mại của cô.

Để tránh cho Khương Nại kinh hoàng thất thố lui về phía sau, giật mạnh làm đau chân tóc của mình.

Khương Nại quả nhiên nghe lời không động đậy nữa, cách quần áo cũng cảm thấy chỗ được bàn tay anh đỡ lấy hơi nóng lên.

Thời gian như trôi chậm lại, Tạ Lan Thâm cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú kia gần trong gang tấc, hô hấp cũng có thể nghe rõ ràng.

Làm Khương Nại có một loại ảo giác mãnh liệt.

Ngay sau đó, có phải anh định hôn xuống hay không.

“Có thể di chuyển được rồi.”

Tạ Lan Thâm đã cởi cúc áo, làm cô bừng tỉnh ngẩng đầu lên, vội vàng kéo khoảng cách ra.

Tiếp tục ở lại đây, Khương Nại cảm thấy sắp điên rồi.

“Em giúp anh lấy thêm vài bộ để thử.”

Cô tìm cớ chạy trối chết.

Sau lưng cô, Tạ Lan Thâm còn đứng ở phòng thử đồ, cười nhạt một cái, bất động thanh sắc giấu một sợi tóc đen nhánh rất mỏng trong lòng bàn tay.

—–

Tạ Lan Thâm thử qua bộ âu phục nào Khương Nại cũng để cửa hàng trưởng đóng gói bộ đó.

Lúc trả tiền, sợ anh tiếp tục không cho mình cơ hội tiêu tiền như lúc ăn cơm nên Khương Nại vội vàng thanh toán: “Quẹt thẻ này.”

Hai tiếng đồng hồ trên thực tế trôi qua rất nhanh, sau khi từ trung tâm thương mại đi ra cũng đã khuya.

Tạ Lan Thâm gọi điện thoại bảo tài xế lái xe tới đây, đến đầu đường, anh không nhanh không chậm đặt tất cả túi lớn túi nhỏ ở ghế phụ lái, không để ở cốp xe.

Một lát sau, Tạ Lan Thâm quay trở lại, phong độ thân sĩ mở cửa ghế sau ra: “Anh đưa em về khách sạn.”

Khương Nại trong lòng ấm áp, khẽ vén váy ngồi vào.

Mà giờ phút này trong cửa hàng đồ hiệu nam, sau khi cửa hàng trưởng chiêu đãi xong khách quý, rất nhanh nhận được một cuộc điện thoại.

Là lãnh đạo cấp trên.

“Dạ đúng vậy, vị tiên sinh kia họ Tạ.”

“Người đã đi rồi, là tiểu thư bên cạnh Tạ tổng thanh toán…”

Cửa hàng trưởng gần như không cầm chắc điện thoại, nghĩ lại mình hẳn là không có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn.

Ai mà biết được, nhãn hiệu này Tạ Lan Thâm cũng có cổ phần khống chế, nghiêm túc mà nói, có nghĩa là…

Anh là ông chủ lớn nhất công ty.

—–

Nửa giờ sau, xe đến cửa khách sạn.

Khương Nại xuống xe đi ở phía trước, đi qua dưới hiên khách sạn rồi xoay người lại, thấy anh không tiếp tục theo vào, chỉ nhàn nhạt gật đầu tạm biệt cô.

Hình ảnh ở chung tối nay còn đang hiện lên trong đầu cô, nào là Tạ Lan Thâm ăn cơm cùng cô ở nhà hàng, nào là anh không chê phiền toái đợi ở phòng thử đồ đổi bộ âu phục này qua bộ âu phục khác, cuối cùng anh đặt túi mua hàng trên ghế phụ lái.

Cho dù anh có mặc hay không, cũng đều cho Khương Nại một loại cảm giác anh rất coi trọng, trân quý đống quần áo đó.

Cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên đi tới trước mặt Tạ Lan Thâm: “Thật ra em đã chuẩn bị cho anh một rương vali quần áo… Không biết người gặp mặt tối nay là anh, nên em đặt ở khách sạn không mang tới.”

Tạ Lan Thâm cũng đang nhìn cô, một lát sau mới dường như đọc ra ý tứ mịt mờ trong lời nói của cô.

“Đưa anh lên lầu lấy.”

—–

Khương Nại dẫn anh từ sảnh khách sạn đi vào thang máy, lỗ tai dưới mái tóc vẫn luôn nóng ran.

Cô muốn dẫn anh lên lầu.

Vào thang máy, hồi lâu cũng chưa có phản ứng.

“Tầng mấy?” Tạ Lan Thâm một tay đút ở túi quần, nhìn nút thang máy, xuyên qua tấm kính đen cũng đang nhìn cô.

“Tầng 12.”

Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, cũng không giao lưu gì thêm.

Đến tầng của cô, quẹt thẻ đi vào, đập vào mắt là một mảnh tối đen.

Phòng khách bừa bộn lung tung rối loạn, bị Tần Thư Nhiễm chất đầy không ít đồ, đều là chiến lợi phẩm sau khi điên cuồng mua sắm.

Trên chỗ tay vịn sô pha còn có một chiếc áo lót màu đen chữ V sâu xuống, viền ren.

Khi đèn được bật lên, Khương Nại nhìn thấy, luống cuống tay chân muốn giấu đi.

Đã quá muộn, ánh mắt Tạ Lan Thâm quét qua một giây, lại bất động thanh sắc dời đi.

Khương Nại cũng không rảnh ngượng ngùng, sợ chậm trễ thời gian của anh, chạy hết sức đẩy vali trong phòng để quần áo ra, bởi vì rất nặng nên suýt nữa thì bị vấp ngã, may mà Tạ Lan Thâm phản ứng nhanh, bàn tay túm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, đẩy vali sang bên cạnh.

Khương Nại mới vừa ngẩng đầu, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Trong căn hộ bỗng cúp điện không báo trước.

Ngón tay thon dài hữu lực của Tạ Lan Thâm tiếp tục giữ lấy cô, không buông ra.

Cái loại không khí hít thở không thông khi ở phòng thử đồ trong trung tâm thương mại này lại tới nữa, người cô bất động, hô hấp cũng dừng lại.

Chậm rãi nhìn thấy hầu kết của Tạ Lan Thâm lăn lên lăn xuống, cúi người như muốn hôn cô.

“Em vẫn còn có thể nhịn được à.”

Đầu óc Khương Nại oanh một tiếng, nhịn không được, nói: “Em…”

“Cả đêm cũng không hỏi Cô bé quàng khăn đỏ là ai?”

Hơi thở Tạ Lan Thâm nóng bỏng, dừng ở bên tai cô nói mấy câu không liên quan đến cảnh tượng hiện tại, trong bóng tối ánh mắt lại bán đứng tâm tư của anh.

Đây là lần thứ hai trong tối nay.

Khương Nại có dự cảm anh muốn hôn cô.

Nhưng Tạ Lan Thâm lại rất đúng mực buông tha cô, đặt bàn tay thon dài vào túi quần: “Không hỏi à?”

Khương Nại thanh âm nhè nhẹ, phối hợp với anh: “Cô bé quàng khăn đỏ là ai vậy?”

“Đêm mai 8 giờ, anh đưa em đi gặp.”

—–

Cửa phòng khách sạn mở rồi lại đóng, Tạ Lan Thâm đi phía trước, đem theo một cái vali quần áo.

Phòng khách an tĩnh trở lại, đầu gối Khương Nại nhũn ra, suýt nữa ngồi luôn trên sàn nhà.

Sau khi thử bật lại đèn, quay người lại nhìn thấy Tần Thư Nhiễm đang đứng dựa vào tường trên hành lang trong phòng, mặc áo ngủ của khách sạn, tóc quấn khăn tắm, trên mặt còn đắp mặt nạ ướt đẫm, vẻ mặt vô cùng phong phú.

“Thật là làm chị sợ muốn chết, nhiều oxi như vậy cũng không dám hít thở một cái nữa!”

Tần Thư Nhiễm hưng phấn đi tới nói, liên hoàn đặt câu hỏi: “Nại Nại, hôm nay không phải em ăn cơm cùng Cô bé quàng khăn đỏ à? Sao lại trở về cùng Tạ tổng?”

Khương Nại đơn giản giải thích vài câu, lại giấu giếm mấy cái chuyện tối nay cùng Tạ Lan Thâm đi dạo phố.

Hoàn toàn là vấn đề tư tâm*, cô không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.

*Tư tâm: lòng luôn nghĩ tới hoặc là lòng ích kỷ.

Tần Thư Nhiễm không hỏi nhiều, bởi vì còn đang bát quái chuyện nam nữ này cơ: “Vừa rồi lúc em cùng Tạ tổng đi vào, cái bầu không khí kia, chị còn cho rằng các em đang định trình diễn màn củi khô lửa bốc ngay tại chỗ, kết quả cậu ta cứ như vậy mà đi về luôn á? Trời má, khả năng kiềm chế cũng quá mạnh đi mà!”

Khương Nại đi đến bên bàn trà, duỗi tay cầm lấy chai nước khoáng, chậm rãi uống một ngụm.

Tần Thư Nhiễm cũng đi tới, vẫn đang tò mò: “Tối lửa tắt đèn, cậu ta dán gần em như vậy, có cứng không?”

Khương Nại thiếu chút nữa bị sặc, ho nhẹ một tiếng.

Lúc ấy cô thật sự rất gấp, sao có thể chú ý tới Tạ Lan Thâm có phản ứng hay không.

Huống chi cô cảm thấy, tình cảm của mình đối với Tạ Lan Thâm càng nghiêng về kiểu tinh thần thuần khiết vô dục vô cầu, platonic* hơn.

*Platonic love: tình yêu platon là loại tình yêu thuần khiết, không có nhu cầu tình dục giữa hai người.

Thấy Khương Nại nửa ngày không trả lời, Tần Thư Nhiễm nhìn cô: “Em với Tạ Lan Thâm hiện tại có quan hệ gì?”

Khương Nại còn đang thả hồn nghĩ về chuyện Tạ Lan Thâm có phản ứng hay không, đột nhiên nghe thấy câu này, lông mi cong dài run run.

Cô không biết nên nói như thế nào, sợ càng nói càng không rõ ràng nên không nói gì cả.

“Khuya rồi, em muốn đi ngủ…”

Nói xong, Khương Nại làm bộ ngáp một cái, dưới chân suýt nữa đụng vào chiếc ghế đẩu bên cạnh, hoảng loạn trốn vào trong phòng ngủ.

Chương kế tiếp