Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Cái Quan Tài

Chương 18 Âm Côi Cửu Vũ Quyết

Hà Sơn Kiến phía trước tìm đường, bọn họ ra khỏi rừng cây Thanh dược thảo, dọc theo một dòng sông chảy qua rừng cây, xuôi dòng chảy xuống, giữa đường không gặp lại người nào, cuối cùng đến một đoạn khe nứt hẹp. Dòng sông đến đây đã trở nên cực kỳ nhỏ, một dòng nước nhỏ chảy vào dòng sông ngầm dưới Liệt Cốc, biến mất tung tích.

Trong Liệt Cốc cũng không cằn cỗi, mà là mọc đầy cây mây thực vật, nó thậm chí còn bò ra khỏi Liệt cốc, cùng cây cối trên mặt đất lẫn lộn cùng một chỗ. Nếu không phải Hà Sơn Kiến là một đường đi theo dòng sông, sợ là cũng sẽ không phát hiện nơi này đúng là khe hở lõm xuống.

Đây là nơi lý tưởng để che giấu dấu vết.

Hắn chờ Bạch Nhiên và Diệp Cửu Thu đến, cùng Bạch Nhiên mở một huyệt động rộng rãi ở đáy cốc, lại bày ra pháp trận ẩn nấp cùng cấm chế cảnh giới, liền dẫn Diệp Cửu Thu vào.

"Đây là tông môn ban cho Hồn Dẫn Huyễn Trận, tu sĩ Trúc Cơ bình thường đều nhìn không thấu, ngươi ở chỗ này rất an toàn."

Bạch Nhiên mang theo Diệp Cửu Thu ngồi xuống trong huyệt động.

 "Phương thức mở trận pháp này là như vậy, ngươi học theo ta."

Hắn giải thích từng cái một.

Hà Sơn Kiến chờ đợi Bạch Nhiên nói xong cho Diệp Cửu Thu nghe, châm chọc cười nhạo một tiếng.

"Ngươi nói với hắn những chuyện này có ích lợi gì? Hắn sẽ không ra ngoài đâu."

Hắn thu hồi thi khôi của mình, đeo quan tài trên lưng, xoay người đi ra ngoài.

"Ở đây rất an toàn, Bạch Nhiên, ngươi nhìn hắn ta, ta đi ra ngoài."

Một vạn linh thạch của hắn còn ở bên ngoài chạy khắp nơi, hắn cũng không có thời gian rảnh rỗi cùng Diệp Cửu Thu tiêu hao ở chỗ này.

Bạch Nhiên không ngăn cản hắn, bản lĩnh Hà Sơn Kiến hắn rất rõ ràng, hắn chỉ dặn dò một câu.(IchiRuki x T Y T)

"Lần sau lúc trở về, chú ý đừng mang theo một chuỗi đuôi nhỏ trở về.”

Hà Sơn Kiến hừ lạnh một tiếng đáp lại, mở ra trận pháp đi ra ngoài.

Diệp Cửu Thu ngược lại có chút lo lắng nhìn nơi Hà Sơn Kiến biến mất. Thanh La Tông bên kia cũng là năm người một đội, Hà sư huynh một chọi năm, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm hay không?

"Ta nói rồi, Cửu Thu ngươi đừng xem thường Hà sư huynh của ngươi. Hắn sẽ không cứng đối cứng với kẻ thù."

Bạch Nhiên mỉm cười nói.

 "Cửu Thu ngươi hiện tại đừng để ý đến hắn, nơi này vừa vặn thích hợp, ngươi lấy ra yêu sương hoa kia, ta giúp ngươi ăn vào. Một tháng này, ngươi ở đây tu luyện Âm Dập Quyết, miễn cho vẫn ở lại nơi này khô khan khó chịu.”

"Bạch sư huynh ngươi kia..."

"Ta ở bên cạnh hộ pháp cho ngươi."

Dừng một chút, Bạch Nhiên chặn lời cự tuyệt Diệp Cửu Thu muốn nói ra khỏi miệng.

 "Ta từ nhỏ lớn lên ở Âm Thi tông, thuở nhỏ tu luyện, một tháng thời gian mà thôi, ta đã quen, cũng không cảm thấy nhàm chán.”

"Linh Thực phục dụng càng tươi càng tốt, hộp ngọc kia cũng không phải là dụng cụ chuyên dụng bảo tồn yêu sương hoa. Cửu Thu, đừng lãng phí dược tính hiếm có."

Hắn nghiêm túc khuyên nhủ, nói thật là sự thật.

Diệp Cửu Thu yên lặng gật đầu, trong lúc lơ đãng, thiếu Bạch sư huynh càng ngày càng nhiều. Y lấy ra hộp ngọc giao cho Bạch Nhiên, nhẹ giọng nói:

"Phiền toái Bạch sư huynh.”

Bạch Nhiên gật gật đầu, lấy ra yêu sương hoa, sắc mặt nghiêm túc.

"Ngồi xếp bằng.”

Diệp Cửu Thu theo lời mà làm.

Yêu Sương Hoa dưới linh lực Bạch Nhiên khô héo khô quắt, thay vào đó là những giọt nước màu xanh băng lấy ra, quả mâm xôi lớn nhỏ, dưới ánh sáng của dạ minh châu đặt trong huyệt động, lưu quang tràn đầy, hết sức xinh đẹp.

"Há miệng." Bạch Nhiên nói.

Diệp Cửu Thu mở cánh môi ra, chỉ thấy Bạch Nhiên búng một cái, giọt nước kia không thiên vị rơi vào trong miệng, trượt vào cổ họng. Nhất thời, một cỗ cực hàn từ trong ra ngoài bộc phát ra, tựa như trong nháy mắt liền đóng băng linh hồn người.

Trong lúc hoảng hốt, y nghe thấy thanh âm Bạch Nhiên không chân thật từ xa truyền đến.

"Tu luyện Âm Côi Quyết!”

Theo bản năng, y vận chuyển con đường linh lực của Âm Côi Quyết. Hàn khí tràn vào tứ chi bách hài lúc này hình như tìm được nơi trở về, nhao nhao hướng linh lực trên tuyến đường này nhào tới, khiến linh lực băng hàn thấu xương, càng ngày càng lớn mạnh, băng hàn linh lực này lưu thông qua bộ vị thân thể, cũng bị một lần lại một lần rửa sạch, trùng kích, rèn luyện.

Bởi vì cực lạnh, Diệp Cửu Thu thậm chí không cảm nhận được được nỗi thống khổ của linh lực như băng đao cạo qua huyết nhục. Y đã lâm vào nửa hôn mê, chỉ có thân thể dựa theo quán tính vận chuyển Âm Côi Quyết.

Từ góc độ này của Bạch Nhiên, Diệp Cửu Thu lúc ăn yêu sương hoa, toàn thân cao thấp trong chớp mắt bao trùm một tầng băng tinh tuyết sương màu xanh băng. Từ sợi tóc đến lông mi, từ khuôn mặt đến đầu ngón tay, cả người dường như bị đóng băng trong một lớp băng mỏng.

Bạch Nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn Diệp Cửu Thu trong băng. Gương mặt được Dương Hoành tôn sùng cũng bị lớp băng bao bọc, tựa như một pho tượng đồ sứ tinh mỹ yếu ớt, tinh xảo mài giũa, sống động như thật. Nó thực sự đẹp.

“Dương sư huynh, như vậy như thế nào?”

Cảm nhận được pháp trận phía sau bị mở ra, Bạch Nhiên không quay đầu lại, liền gọi ra thân phận người tới.

Lúc này Dương Hoành tiến vào, đã không còn là khuôn mặt bình thường lúc trước trà trộn vào Thanh La tông, mà là khôi phục bộ dạng anh tuấn vốn có của hắn. Hắn hài lòng nhìn trạng thái hiện tại của Diệp Cửu Thu, cười to nói:

"Rất tốt. Không quá hai ngày, hắn nhất định sẽ tu luyện tới một tầng cảnh giới viên mãn.”

Bạch Nhiên cười mà không nói, đầu óc nhanh chóng phỏng đoán dụng ý của Dương Hoành. Âm Côi Quyết, đến tột cùng là cái gì?

"Bạch sư đệ, phiền toái ngươi ở ngoài trận vì vi huynh hộ pháp."

Dương Hoành nhìn chằm chằm Diệp Cửu Thu, khóe môi cong lên sung sướng.

"Hai ngày nay, đừng để bất luận kẻ nào tiến vào quấy rầy.”

 

Ánh mắt Bạch Nhiên tối sầm lại, mờ mịt nhìn lướt qua Diệp Cửu Thu cùng Dương Hoành, sau đó thuận theo đáp ứng, rời khỏi huyệt động.

Dương Hoành chờ Bạch Nhiên rời đi, mới đưa ánh mắt nhàn nhạt quay đầu lại nhìn thoáng qua. Hắn nhìn ra được tâm tư Bạch Nhiên, người nọ là nam nhân dã tâm cực lớn, có đầu óc cũng có thủ đoạn, nếu là ở Thiên Ma cung, đại khái hiện giờ thân phận địa vị có thể cùng hắn đánh đồng. Đáng tiếc, hắn thân ở loại địa phương nhỏ như Âm Thi Tông.

Hắn biết Bạch Nhiên muốn gì. Hắn cũng sẵn sàng cho nó. Bạch Nhiên vốn có tiềm lực trở thành đối thủ của hắn, nhưng như lời nói lúc trước, điểm khởi đầu tu luyện của Bạch Nhiên là ở Âm Thi tông, tiền kỳ tu luyện cũng đã hạn chế hắn quá nhiều, bởi vậy Dương Hoành kết luận, hắn có thể khống chế Bạch Nhiên. Và với một người theo dõi như vậy, hắn rất vui khi thấy nó.

Hắn đã quyết định, khi trở về Thiên Ma cung, mang theo Bạch Nhiên... Đương nhiên, cũng phải mang theo Diệp Cửu Thu.

Ánh mắt của hắn rơi xuống trên người Diệp Cửu Thu, hắn vừa nhìn trúng thiếu niên này, sạch sẽ tốt đẹp, xinh đẹp tinh xảo, nếu do một tay hắn bồi dưỡng, tất nhiên sẽ trở thành một trong những đạo lữ mà hắn vừa lòng như ý.

Hắn chủ tu chính là Thiên Ma Cửu Sát Thuật, công pháp này là một trong những công pháp truyền thừa của Thiên Ma Cung. Cùng Thiên Ma Cửu Sát Thuật đồng bộ, là Âm Côi Cửu Vũ Quyết. Hắn nói cho Bạch Nhiên biết, giao cho Diệp Cửu Thu tu luyện chính là Âm Côi Quyết, trên thực tế chỉ là ba tầng đầu tiên của Âm Côi Cửu Vũ Quyết.

Thiên Ma Cửu Sát, cuối cùng một giết lấy được chính là tính mạng đạo lữ, âm dập cửu vũ, chính là đem một thân tu vi của mình hoàn toàn hiến tế cho đối phương.

Thiên Ma Cung sẽ lựa chọn số ít đệ tử ưu tú nhất truyền thụ Thiên Ma Cửu Sát Thuật, sau đó an bài cho bọn họ mấy vị nữ tử có thiên phú tu luyện Âm Côi Cửu Vũ Quyết. Bản thân Dương Hoành ở Thiên Ma cung đã có được ba vị đạo lữ, đều là phụ thân hắn thân là trưởng lão vì hắn lựa chọn. Bí mật của Thiên Ma Cửu Sát và Âm Côi Cửu Vũ Quyết chỉ có cao tầng Thiên Ma cung mới biết được, ba vị nữ tử này đối với vận mệnh tương lai của mình đều không biết. Các nàng vất vả tu luyện tu vi, mỗi một lần cùng Dương Hoành giao hợp, đều sẽ từng chút từng chút độ cho Dương Hoành mà không biết.

Khi các nàng đem Âm Côi Cửu Vũ Quyết tu luyện đến đại viên mãn, cũng chính là thời điểm các nàng mất đi tất cả tu vi, vì người khác thêm áo cưới.

Dương Hoành là người chưa bao giờ ủy khuất mình, chọn đạo lữ cũng phải chọn tốt nhất. Lần đầu tiên hắn tự tay chọn, liền coi trọng Diệp Cửu Thu.

Người tu luyện Âm Côi Cửu Vũ Quyết, một thân băng cơ ngọc cốt, bên trong càng là nước ôn nhuận, có thể nói là Bách Mị danh khí. Ánh mắt Dương Hoành nóng rực nhìn Diệp Cửu Thu, đợi Diệp Cửu Thu tu luyện xong, hắn liền có thể hưởng thụ tư vị trong đó...

Âm Côi Cửu Vũ quyết tầng thứ nhất tu luyện viên mãn, người tu luyện Thiên Ma Cửu Sát Thuật có thể thông qua giao hợp, ở trên người đối phương gieo dấu ấn. Từ nay về sau tu luyện Âm Côi Cửu Vũ Quyết liền rốt cuộc không thể rời khỏi người này.

Hắn chính là muốn làm cho Diệp Cửu Thu biến thành độc quyền của mình.

Nhưng hắn không có ý định để Diệp Cửu Thu biết sớm như vậy. Cho nên Dương Hoành đợi một ngày một đêm, mắt thấy băng sương trên người Diệp Cửu Thu dần dần mỏng đi, sắp biến mất, hắn lấy ra một mảnh lá chuối mê hồn. Hắn sẽ giao hợp với y khi thần trí Diệp Cửu Thu mơ hồ, chỉ vì để đánh dấu.

Hắn sẽ không để Diệp Cửu Thu biết hắn là ai, bởi vì Diệp Cửu Thu bây giờ, còn chưa có tư cách đứng bên cạnh hắn, còn cần... Tái tạo.

Diệp Cửu Thu từ trong tu luyện vô thức dần dần khôi phục năng lực suy nghĩ, y phát hiện hàn khí toàn thân đã hết rồi biến mất, thân thể giống như đã xảy ra biến hóa, nhưng cụ thể như thế nào y nói không nên lời, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới không có chỗ nào không thoải mái.

Âm Côi quyết tầng thứ nhất đại viên mãn!

Trong lòng y vui sướng, tự giác không lãng phí công phu hộ pháp của Bạch sư huynh vì y. Cũng không biết y tu luyện qua bao lâu, sẽ không thật sự tính toán đầy đủ gần một tháng chứ?

Y dừng tu luyện, muốn mở mắt ra, lại bỗng nhiên phát hiện mình không biết từ lúc nào mất khí lực, toàn thân xụi lơ, ngay cả mí mắt cũng chỉ có thể xốc lên một khe hở, nhưng tầm nhìn lại giống như bị che một tầng sương mù mênh mông, hoàn toàn nhìn không rõ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tu luyện xảy ra chuyện sao? Y một trận kinh hoảng, mơ hồ nhìn thấy trước người có một bóng người, y cho là Bạch Nhiên, vì thế giật giật môi, muốn kêu Bạch Nhiên giúp y, lại không thể lên tiếng.

Bóng người kia bước tới gần, nhưng cũng không giúp y cái gì, chỉ là ngồi xổm ở trước mặt y, không nhúc nhích.

Diệp Cửu Thu nhìn không rõ, lại có thể cảm nhận được người này một mực nhìn y.

Ánh mắt kia như đâm ra lửa, xa lạ lại đáng sợ, tính xâm lược rơi vào mỗi một chỗ trên dưới toàn thân y, làm cho y dần dần bất an bối rối. Đây không phải Bạch sư huynh! Đây là ai vậy!

Y nhúc nhích cánh môi, lại không có khí lực nói ra một câu.

Bỗng nhiên, một ngón tay chỉ lên môi y, cực kỳ thong thả nhẹ nhàng vuốt ve. Vốn là cảm giác mềm mại ngứa ngáy, Diệp Cửu Thu lại lông tơ dựng thẳng, cảm thấy sởn tóc gáy.

Gã này đang làm gì vậy?

Giống như nhận thấy được sự kinh nghi của y, ngón tay kia gia tăng khí lực, không chút lưu tình ấn nắn xoa xoa cánh môi y. Thủ pháp làm càn cùng nỗi đau đột ngột khiến trái tim Diệp Cửu Thu dần dần chìm xuống. Y muốn trốn, nhưng không nhúc nhích được...

"Ha ha."

Y nghe được tiếng cười của đối phương, thanh âm nghe vào tai, vẫn mơ hồ, nghe không ra là ai.

Rất nhanh, tay đối phương từ trên môi trượt xuống, đặt ở trên cổ y, nhẹ nhàng vuốt ve. Mà tay kia, rời xuống thắt lưng y, giữ chặt đai lưng của y.

Diệp Cửu Thu rốt cục ý thức được đối phương muốn làm gì y. Thời điểm y còn ở Đại Yến quốc, bên người có một đám đồng bạn, từng trêu chọc y để cho y gặp qua một chút tràng diện. Tuy rằng cuối cùng những tên kia đều bị đại ca nhà mình xử lý một trận, sau đó không dám dạy hư y nữa, nhưng lúc trước nhìn mấy cảnh hoang râm kia, y lại thủy chung nhớ rõ... Vô cùng ghê tởm.

Nghĩ đến mình có thể bị đối đãi như vậy, Diệp Cửu Thu gần như tuyệt vọng.

Bây giờ, y không thể tự cứu mình, ai có thể đến cứu y?

Đột nhiên bên tai có một tiếng nổ lớn, trước mắt giống như hắc ảnh phong xẹt qua, sau đó lại là một tiếng “rầm”, là tiếng thân thể người va chạm.

Đôi tay đặt ở trên người y, tay làm cho y vô cùng buồn nôn, cũng trong nháy mắt này biến mất.

Ở nơi Diệp Cửu Thu không nhìn thấy, quan tài đen y đặt ở một bên mở rộng thật lớn, nắp quan tài bay ra thật xa.

Bên kia, một người đàn ông thân hình gầy gò bóp cổ Dương Hoành, hung hăng đặt lên vách đá trong huyệt động, vách đá ở phía sau Dương Hoành như mạng nhe cào nứt ra.

“Ngươi dám, động thủ với ta!”

Giọng nói của người đàn ông tràn ngập sự ngược đãi vô tận. Hắn ngẩng đầu, mặt trái hoàn hoàn là hắc văn dữ tợn đáng sợ, tựa như ác quỷ đòi mạng từ Cửu U thâm uyên bò ra, mang theo luồng khí cùng sát ý đáng sợ.

Chương kế tiếp