Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Cái Quan Tài
Chương 19: Diệp Cửu U
Cừu
Thu chết ở Cửu U. Trên
dòng sông Hoàng Tuyền chảy không ngừng kia, cùng với một cái quan tài đen, chìm
xuống. Hắn
cả đời liều mạng, liều chết muốn hoàn thành chuyện. Ngay sau đó sự thật chứng minh hắn không có nửa phần hy vọng. Vì
thế hắn buông tha giãy dụa, hờ hững nhìn nước Hoàng Tuyền rót đầy quan tài đen,
chảy qua mắt cá chân của hắn, chảy qua eo, ngực của hắn... Cuối cùng hoàn toàn
nuốt chửng hắn. Hắn
đã không còn ý nghĩ sống, hắn cũng không muốn sống nữa. Cả
đời hắn, giai đoạn trước tràn ngập ngu xuẩn vô tri, giấu diếm phản bội, giai
đoạn sau rơi vào tuyệt vọng hối hận, dùng giết chóc cũng không rửa sạch được
thống khổ ngày đêm quấn thân. Chôn
ở đáy Cửu U Hoàng Tuyền, rốt cuộc sẽ không có người đến quấy rầy hắn nữa. Hắn
sẽ không bao giờ gặp lại những kẻ ghê tởm đó, sẽ không bao giờ bởi vì chính
mình mà thương tổn đến ai nữa. Thật
sự là... đây là kết cục không thể nào tốt hơn nữa. Tuy
nhiên, nó giống như một giấc ngủ dài, và một ngày, hắn đã được đánh thức từ
trong bóng tối. Sau đó hắn phát hiện mình trở thành mệnh thi của người khác,
sống lại một đời. Hắn
kinh nghi vì có người có thể trục vớt thi thể của hắn từ đáy Hoàng tuyền ra,
càng căm hận đối phương để cho hắn một lần nữa "sống" lại, nhất là
dùng phương thức chủ tớ trói buộc này. Hắn không chút do dự lựa chọn giết chủ,
muốn từ nay về sau chân chính tan thành mây khói. Nhưng
khi hắn nhìn thấy "chủ sở hữu" trông như thế nào. Diệp
Cửu Thu. Hắn
nhớ lại rằng đây là tên của hắn nhiều năm trước đây. Nhưng từ sau khi cả nhà
hắn từ trên xuống dưới đều vì hắn mà chết, hắn liền đổi tên trước phần mộ của
Diệp gia. Hắn
ta không xứng đáng với họ Diệp. Hắn
đổi tên thành Cừu Thu. Sau đó hắn một đao lại một đao giết chết cừu nhân, hắn
mặt không chút thay đổi nhìn máu tươi nở rộ như hoa, hắn nghĩ kỳ thật người hắn
muốn giết nhất, là chính mình trong quá khứ. Có
bao nhiêu người đã làm hại hắn, và có bao nhiêu người đã giúp hắn. Đáng tiếc
người giúp hắn toàn bộ bị hắn ngu xuẩn hại chết. Những
người đó không nên chết, người nên chết là hắn. Nếu
không có hắn, những người đó sẽ không bị cuốn vào thị phi, tất nhiên có thể cả
đời an hảo. Mong
muốn của hắn đã trở thành sự thật. Hắn cùng quan tài đen kia, trở lại năm trăm
năm trước, gặp được hắn lúc mới vào Âm Thi Tông. Giết
hắn đi! Như những gì hắn đã luôn luôn nghĩ! Nếu
không có người đàn ông này, nhiều bi kịch sau đó sẽ không xảy ra một lần nữa. Nội
tâm hắn điên cuồng kêu gào, ngón tay bóp lên cổ thiếu niên hôn mê. Nhưng ngay
sau đó, hắn đặt tay xuống một lần nữa. Giết
thiếu niên, hắn cũng sẽ đồng thời tan thành mây khói. Nếu là ở kiếp trước, hắn
đã đem cừu nhân đưa vào địa ngục, như vậy hắn sẽ không chút lưu tình động thủ.
Nhưng bây giờ, kẻ thù của hắn vẫn còn sống một cách an toàn – hắn không muốn
nhìn thấy cuộc sống thoải mái của họ. Hắn
cần thêm một thời gian nữa. Cho nên hắn buông tha Diệp Cửu Thu, chỉ chờ một
ngày nào đó đem địch nhân một tay giết hết, lại kéo Diệp Cửu Thu cùng nhau tiêu
vong ở thế gian này. Hắn
trở lại quan tài đen. Ngày
hôm sau, Hà Sơn Kiến tiến vào Vạn Mộ Tràng, mang Diệp Cửu Thu cùng quan tài đen
ra ngoài. Kể
từ đó, hắn đã theo dõi tất cả mọi thứ bên ngoài từ trong quan tài đen. Bạch
Nhiên và Dương Hoành thiết kế Diệp Cửu Thu, hắn lạnh lùng nhìn, cho dù hắn đã
thiết kế được từ đầu đến cuối cách để đối phó tra tấn với hai người như thế
nào, nhưng lại keo kiệt không nhắc nhở chỉ điểm Diệp Cửu Thu một chút nào cả.
Mọi người Âm Thi tông khi nhục Diệp Cửu Thu, hắn cũng hờ hững nhìn chăm chú,
cho dù trong mắt hắn những người này đã là người chết, nhưng khi chưa đến lúc
kế hoạch của hắn bắt đầu, hắn hoàn toàn làm được thờ ơ lạnh nhạt, không muốn âm
thầm tương trợ.(IchiRuki x T Y T) Hắn
hận không phải Diệp Cửu Thu, mà là chính mình trong quá khứ. Nhưng
Diệp Cửu Thu tương đương với hắn trong quá khứ. Một góc nào đó trong lòng đang nói, Diệp Cửu
Thu vô tội, y vẫn chưa hại chết người nhà bằng hữu. Nhưng một giọng nói khác
phản bác, sớm hay muộn y sẽ giết chết họ. Nhưng
nếu có hắn từ bên cạnh tương trợ, những chuyện kia không phải sẽ không xảy ra
sao? Hắn
nhận ra điều này và không muốn đối mặt với ý tưởng này. Vì sao hắn lại
phải trợ giúp Diệp Cửu Thu? Rõ ràng là
cùng một người, vì sao Diệp Cửu Thu có cuộc sống tốt hơn hắn? Tại sao khi hắn
còn trẻ, không có một "Cừu Thu" trở về từ tương lai để giúp hắn ta?
Để cho hắn nhà tan cửa nát, nếm hết bi khổ thế gian? Nhìn
Diệp Cửu Thu bị lừa gạt bị làm nhục, hắn cảm thấy khoái ý, cũng cảm thấy phẫn
nộ. Hắn chán ghét chính mình còn trẻ, có người giúp hắn động thủ, hắn cảm thấy
khoái ý. Lúc người khác động thủ Diệp Cửu Thu, hắn lại nghĩ Diệp Cửu Thu chính
là hắn trong quá khứ, có người khi nhục mình, hắn lại cảm thấy phẫn nộ. Hắn
không cách nào chân chính khoanh tay đứng nhìn, lại không cách nào chân chính
ra tay tương trợ, bên nào cũng không thuyết phục được chính hắn, nội tâm mâu
thuẫn kích động cảm xúc cơ hồ muốn đem hắn bao phủ. Thẳng
đến khi tiến vào Vấn Thảo Cảnh. Hắn
biết Diệp Cửu Thu sẽ đối mặt với cái gì. Lúc
trước Dương Hoành cũng đối với hắn như vậy. Hắn ghê tởm, sợ hãi, tuyệt vọng,
hiểm trở được Bạch Nhiên cứu vào thời khắc cuối cùng, từ nay về sau càng thêm ỷ
lại tín nhiệm Bạch Nhiên, thậm chí cuối cùng thích hắn. Đương
nhiên về sau hắn mới biết được, người chân chính cứu hắn chính là Hà Sơn Kiến. Hà
Sơn Kiến quấy nhiễu chuyện tốt của Dương Hoành, nhưng cũng bởi vậy thân bị
trọng thương, bị Dương Hoành chặt đứt một tay, bất đắc dĩ chạy trốn. Dương
Hoành trúng độc thi khôi của Hà Sơn Kiến, chỉ có thể tạm thời buông tha cho
hắn. Bởi vậy đợi khi hắn mở mắt ra, nhìn thấy chính là vẻ mặt lo lắng của Bạch
Nhiên, cho rằng là Bạch Nhiên là người cứu mình, từ nay về sau một đường bị lừa
đến nhà tan cửa nát, lừa gạt hắn ngày đêm hối hận đến đau lòng thấu xương. Hắn
cho rằng hắn có thể giống như lúc ở Âm Thi Tông nhìn người khác khi dễ Diệp Cửu
Thu, mắt lạnh nhìn không ra tay. Hắn ác ý muốn cho Diệp Cửu Thu cảm nhận được
cảm thụ lúc trước của hắn, đợi đến khi Hà Sơn Kiến sắp xông vào hắn lại ra tay,
miễn cho Hà Sơn Kiến đắc tội Bạch Nhiên cùng Dương Hoành. Giống như kiếp trước
bị bọn họ liên thủ vu hãm, trục xuất khỏi tông môn, cuối cùng hại chết ở bên
ngoài tông môn. Nhưng
hắn đã đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của mình. Khi
nhìn thấy tay Dương Hoành khoác lên đai lưng Diệp Cửu Thu, hắn nhắm mắt lại đều
có thể miêu tả động tác tiếp theo của Dương Hoành. Ký ức như cơn ác mộng thủy
triều ập đến, trải qua năm trăm năm nhưng vẫn rõ ràng khắc sâu như trước. Hai
mắt không thấy rõ mang đến sợ hãi, bị người ta chạm vào ghê tởm, tuyệt vọng sau
đó gặp phải, hắn ở trong quan tài, lại cảm thụ được cảm thụ của Diệp Cửu Thu,
sự thô bạo trong lòng cuối cùng không cách nào đè nén được nữa, gầm gừ lao ra
khỏi ngực. Diệp
Cửu Thu chính là hắn! Hắn
vì vậy mà giận chó đánh mèo với Diệp Cửu Thu, bởi vậy mà căm hận ghét bỏ Diệp
Cửu Thu, nhưng cũng bởi vậy mà đồng cảm với Diệp Cửu Thu, rốt cục không thể
nhịn được nữa. Hắn
đá mở nắp quan tài, khi Dương Hoành chưa kịp phản ứng, bóp cổ đối phương, ấn
lên vách đá đối diện. “Ngươi
dám động thủ với ta!” Hắn hướng Dương Hoành nhếch khóe môi, nụ cười
kia ở trong mắt Dương Hoành như lệ quỷ đáng sợ. Dương
Hoành lúc này mặc dù vận chuyển linh lực, muốn tránh ra phản kích, lại thoáng
nhìn thấy trong lòng bàn tay đối phương sớm đã ấp ủ một cái trận pháp nhỏ, lúc
này vừa lúc đánh vào đan điền của hắn, ẩn không thấy. Cái
gì vậy? Trong
lòng hắn cả kinh, lập tức liền biết đáp án. Linh
lực của hắn bị phong ấn. Lúc này hắn đã không khác gì phàm nhân. Loại
thủ pháp phong ấn này, hắn chưa bao giờ nghe nói đến! "Ngươi....
là... ai?" Hai
chân hắn rời khỏi mặt đất, điểm chống đỡ toàn thân đều bị kẹt trên hai tay nắm
giữ yết hầu hắn. Hiện tại hắn gian nan nhúc nhích yết hầu, trong miệng gằn từng
chữ, trong lòng lại điên cuồng kêu mắng, cái gì gọi là động thủ với ngươi? Ta
không biết ngươi, ai sẽ làm điều đó với ngươi! Hắn
không có nghĩ đến đối phương là mệnh thi của Diệp Cửu Thu, bởi vì mệnh thi sẽ
không tự chủ như vậy. Trừ phi là đế thi sau khi độ kiếp, mà đế thi cũng chỉ là
truyền thuyết tu chân giới. Người này hẳn là sớm trốn trong quan tài Diệp Cửu
Thu, muốn nhân cơ hội đánh lén. "Ta
là ai?" Âm cuối vang lên, mang theo một loại ý cười kỳ diệu, rồi lại ở một
khắc sau trầm thấp xuống, dứt khoát mà ngoan tuyệt, "Ngươi không cần
biết.” Dương
Hoành thấy tròng mắt u ám của đối phương bình tĩnh nhìn hắn, tựa như châm chọc
cười nhạo, hận ý như đao. Trong lòng hắn lạnh lẽo, gian nan mở miệng. "Các
hạ..." Lời
còn chưa dứt, đã xác thực cảm nhận được ngực đột nhiên lạnh. Hắn
thống khổ cúi đầu, nhìn thấy bàn tay cắm vào ngực mình, chỉ còn cổ tay bại lộ
ra bên ngoài, tái nhợt mảnh khảnh, là bộ dáng hắn thích nhất, nhưng hiện tại
lại dính đầy máu chảy ra từ ngực hắn, tươi đẹp chói mắt, vô cùng châm chọc. Hắn
thậm chí có thể cảm nhận được mỗi một động tác của bàn tay kia trong lồng ngực
hắn. Rất
nhanh, bàn tay kia tìm được thứ muốn tìm, sau khi bắt lấy, chậm rãi từ lồng
ngực hắn rút ra ngoài. “Ngươi!” Dương Hoành nhìn một hạt châu trong
tay đối phương. "Ngươi là vì... Cái này mà đến đây!" Hắn
nghĩ rằng hắn đã hiểu tất cả mọi chuyện. Hạt
châu kia là linh bảo hắn ngẫu nhiên lấy được, có thể tìm thiên địa linh vật.
Hắn tiến vào Vấn Thảo Cảnh một ngày, liền tìm được Yêu Sương Hoa, chính là bởi
vì cái này linh châu. Linh Châu không cách nào nhận chủ thu vào trong cơ thể,
nên hắn sợ bị thất lạc hoặc bị người khác phát hiện, mới đem linh châu cấy vào
trong máu thịt. Người
này làm sao biết hắn có linh châu này? Trong
đầu Dương Hoành trong nháy mắt hiện ra hết thảy người có thể nhìn thấy bí mật
của hắn, nhưng hắn lập tức đem những ý niệm này áp chế. Hiện tại hắn muốn suy
tư không phải là linh bảo, mà là làm thế nào sống sót trên tay người này. "Ta
là, Thiên Ma cung..." Hắn muốn đem tất cả lợi thế của mình bày ra. Hắn vẫn
chưa muốn chết ngay lúc này! "Ta
sẽ không giết ngươi." Người kia ngắt lời hắn. Dương
Hoành trong lòng hơi buông lỏng, người này hẳn là biết thân phận của hắn, không
muốn đối nghịch với Thiên Ma cung. Nhưng
mà hắn lại nhìn thấy đối phương cười, cười đến toàn thân hắn phát lạnh. Người
nọ dùng giọng điệu nhẹ nhàng vui mừng nói. "Ta
biết ngươi là người của Thiên Ma cung Tây đại lục. Nhưng ngươi có biết hay
không, Đông đại lục cũng có thiên ma cung? Ta có một người bạn ở đằng kia,
ngươi trông chính xác loại hắn ta thích, ta dự định đưa ngươi cho hắn ta, hắn
ta có lẽ sẽ rất vui.” Dương
Hoành trong nháy mắt trắng mặt. Sau
một khắc, hắn bị đối phương một tay đặt ở trên trán, ngay cả thần thức đều bị
phong ấn, cả người lâm vào trong bóng tối. Nếu đối phương sau này không cởi bỏ
phong ấn, vậy hắn cả đời cũng không thanh tỉnh được, giống như người gỗ vậy. Diệp
Cửu Thu rốt cục có thể thấy rõ hết thảy trước mắt, vừa lúc nhìn thấy một người
đàn ông gầy gò cách đó không xa buông tay bóp cổ Dương Hoành ra, Dương Hoành
giống như bùn mềm trượt xuống đất. Y
vốn không nên thanh tỉnh sớm như vậy, nhưng y cùng mệnh thi tinh thần của y
tương liên, bị linh lực đối phương ảnh hưởng, lúc này mới nhất cử phá bỏ tác
dụng của mê hồn sương diệp. "Ngươi
là ai?” Y
theo bản năng hỏi, lập tức liền cảnh giác, gọi ra Kim Lôi Trúc Kiếm chắn ngang
ở trước người. Tuy rằng không biết Dương Hoành vì sao ở đây, nhưng y đối với
Dương Hoành dù sao cũng quen thuộc. Bởi vậy phản ứng đầu tiên là nam nhân là
người vừa mới động thủ với y, mà Dương Hoành là tới cứu y nhưng lại không thành
công. "Ta
là ai?" Lần
thứ hai khi được hỏi về vấn đề này, người nọ đột nhiên thấp giọng nở nụ cười. Sau
đó hắn xoay người, hướng về phía Diệp Cửu Thu. "Ngươi
không nhận ra ta?” Diệp
Cửu Thu thấy rõ bộ dáng của hắn, nhất thời há mồm cứng lưỡi. "Ngươi,
ngươi là mệnh thi của ta?!" Mệnh
thi của y sao lại đi ra? Ngóng
trông hồi lâu, thời khắc nào cũng tâm tâm niệm niệm, hiện tại rốt cục chờ đến
mệnh thi đi ra khỏi quan tài đen. Diệp Cửu Thu không biết là kinh sợ hay là
vui, là hưng phấn kích động hay là không thể tin được, ngay cả cảm giác chán
ghét ghê tởm vừa rồi cũng tạm thời đè xuống, y trông mong nhìn người ta, lắp
bắp. "Ngươi tên là gì?” Giống
như là bị hỏi chuyện buồn cười, khóe môi nam nhân khơi lên độ cong khắc sâu,
không nhanh không chậm đi tới trước mặt y ngồi xổm xuống, tay phải đầy máu tươi
nâng lên, vuốt ve khuôn mặt của y. "Ta
là Diệp Cửu..." Hắn
híp mắt, chậm rãi thổi khí bên tai Diệp Cửu Thu. "... U.” Không
phải Diệp Cửu Thu, cũng không phải Cừu Thu. Cuộc
sống của quá khứ là quá khứ. Kiếp
này, hắn từ Cửu U trở về, liền gọi là Diệp Cửu U. "Diệp
Cửu U." Diệp
Cửu Thu lẩm bẩm lặp lại cái tên này, ánh mắt chợt sáng lên. "Ta
là Diệp Cửu Thu, ngươi nhìn, tên của chúng ta rất giống nhau.” "Đúng
vậy, rất giống nhau." Tại
sao y không sợ máu? Diệp Cửu U bỗng nhiên hứng thú sang chuyện khác, kéo khóe
môi, tiện tay đem hạt châu vừa mới lấy được ném cho Diệp Cửu Thu. "Khó
có được có duyên, thứ này tặng ngươi.” Hắn
đứng dậy, đi về bên cạnh Dương Hoành, xách cổ áo đối phương lên, kéo đi về phía
quan tài đen. Diệp
Cửu Thu lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi hẳn là mệnh thi của y cứu y. Vậy
người động thủ với y chính là... Dương Hoành? Tại
sao! Diệp
Cửu U đem Dương Hoành mất đi ý thức ném vào trong quan tài, chỉ thấy u quang
trong quan tài chợt lóe, Dương Hoành liền biến mất, không biết bị nuốt vào góc
nào trong quan tài. Hắn
phất tay, nắp quan tài trên mặt đất bay lên, tự động khép lại trên quan tài. Lúc
này hắn mới xoay người, nhìn Diệp Cửu Thu kinh ngạc khiếp sợ, lạnh lẽo cười
nhạo. "Vì
sao? ngươi có thể đi hỏi bảo vệ ở bên ngoài, Bạch Nhiên đang ngăn cản Hà Sơn
Kiến tiến vào nha.”