Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Cái Quan Tài
Chương 20: Sự thật phơi bày
Hỏi
người bảo vệ ở bên ngoài, Bạch Nhiên đang ngăn cản Hà Sơn Kiến tiến vào? Đầu
óc Diệp Cửu Thu không ngốc, chỉ là không có quá nhiều phòng bị với người khác.
Y từ trong lời nói của Diệp Cửu U nghe ra ý tứ y không muốn tin tưởng, trong
lúc nhất thời ngơ ngác tại chỗ, làm sao có thể? Bạch sư huynh làm sao có thể
trợ giúp Dương Hoành? Trong
đầu y trong nháy mắt nhớ tới rất nhiều chuyện. Nhớ tới từ khi y bắt đầu tiến
vào Âm Thi tông cho tới bây giờ từng chút từng chút một. Mới
đến Âm Thi Tông, mọi người đối với y mà nói đều xa lạ, khủng bố, không thân
thiện. Trưởng bối trong tông môn bởi vì thân phận của y, sau khi ném y cho sư
phụ liền tránh xa, không quan tâm. Đệ tử cùng thế hệ thì ghen tị đỏ mắt, lạnh
lùng đối với y, thậm chí động thủ khi nhục. Lúc
đầu, sự an ủi duy nhất của y là mệnh thi của mình. Thời điểm sợ hãi, lúc tịch mịch,
lúc ủy khuất, y đều dựa vào quan tài đen, cảm thụ được huyết mạch tương liên
trong quan tài tương liền thân cận, tâm tình áp lực sẽ được bình phục. Sau
đó, y nghĩ rằng y đã kết được bạn. Bằng
hữu thứ nhất chính là Bạch Nhiên, nói là bằng hữu, kỳ thật nội tâm y đối đãi
hắn như huynh trưởng. Bạch Nhiên ôn hòa thân thiết, kiên nhẫn tỉ mỉ dạy y rất
nhiều thứ. Y đối với Âm Thi Tông, đối với Tu Chân Giới dần dần trở nên quen
thuộc, đều là bởi vì Bạch Nhiên từ bên cạnh chỉ dẫn. Sau
đó kết bạn với Dương Hoành, cũng là bởi vì Bạch Nhiên giới thiệu làm quen. Trong
Âm Thi Tông lạnh lùng, không có nhân tình, Bạch Nhiên cùng người khác bất đồng,
phá lệ nhu hòa ấm áp. Bạch
Nhiên như vậy sẽ trở thành đồng lõa của Dương Hoành? Diệp
Cửu Thu không thể tiếp nhận sự thật vớ vẩn này. Lại nói trở về, tặng phượng bội
cho y, Dương Hoành đồng dạng quan tâm trợ giúp y, lại đối với y làm ra loại
chuyện này? Y
trốn tránh hiện thực, nhanh chóng phủ nhận hết thảy. Nhưng mà cảm giác tuyệt
vọng ghê tởm lúc trước dâng lên trong lòng, làm cho y vô lực vì hai người kia
mà giải thoát. Cuối cùng lòng tràn đầy mệt mỏi, trong lòng chỉ xoay quanh hai
vấn đề.(IchiRuki x T Y T) Là
thật sao? Tại
sao! Diệp
Cửu U lạnh lùng nhìn bộ dáng đáng thương hỗn loạn mờ mịt của Diệp Cửu Thu. Đúng
vậy, phát hiện mình bị người mình yêu mến tin cậy phản bội, nhất thời không
muốn tiếp nhận hiện thực phải không? Hắn
khinh thường, hắn từng bị phản bội càng thêm đau đớn hơn, làm sao Diệp Cửu Thu
lúc này có thể so sánh được? Lại
bởi vì hai tên súc sinh này lộ ra loại biểu tình này, hắn làm sao dám! "Ngươi
không tin tôi?” Hắn
đi tới bên cạnh Diệp Cửu Thu, kéo Diệp Cửu Thu lên, kéo ra ngoài trận pháp,
giọng điệu lãnh khốc. "Vậy thì tận mắt nhìn đi.” Diệp
Cửu Thu bị hắn kéo đến lảo đảo thất thiểu. Muốn nói y không có không tin hắn,
lại bị diệp Cửu U lúc này tản mát ra khí thế dọa người áp bách, không có cách
nào nói ra miệng. Trận
pháp bị Diệp Cửu U vô thanh vô tức mở ra một vết nứt, hắn đem Diệp Cửu Thu kẹp
ở dưới cánh tay, quỷ mị ra khỏi Liệt Cốc, nằm sấp vào trong bụi cây nhỏ, thuận
tiện đem Diệp Cửu Thu đặt ở bên cạnh mình. Đầu
Diệp Cửu Thu bị đè lên, hung hăng đụng trên mặt đất một cái, mới bị buông ra. Mũi
y bị đụng đến chua xót, nhưng cái đau đột nhiên xuất hiện này, ngược lại làm
cho y thoát khỏi suy nghĩ hỗn loạn. Y bình tĩnh lại, nâng tay xoa xoa chóp mũi,
lặng lẽ liếc mắt nhìn Diệp Cửu U bên cạnh, lại chỉ thoáng nhìn thấy mặt nạ cốt
cốt nửa mặt tuyết trắng, không nhìn thấy biểu tình lúc này của Diệp Cửu U. Luôn
luôn cảm thấy rằng nam nhân này dường như đang tức giận. Có
phải tức giận vì y không tin hắn ta không? Diệp Cửu Thu trong lòng thở dài. Ở
trong Âm Thi tông, so với Bạch Nhiên thì y càng tín nhiệm Diệp Cửu U hơn. Y
cùng mệnh thi, tinh thần tương liên, căn cơ tương liên, tu vi có liên quan. Cho
dù không nói mệnh thi, địa vị của Diệp Cửu U trong lòng y cũng đặc biệt trọng
yếu, nếu không y cũng sẽ không ngày đêm ôm nắp quan tài đen không buông. Diệp
Cửu U vẫn là tồn tại an ổn khiến y cảm thấy an tâm nhất. Trong
chốc lát nhất định phải giải thích rõ ràng với hắn. Diệp Cửu Thu đưa ra quyết
định như thế, mới lặng lẽ nâng tầm mắt lên, xuyên thấu qua khe hở giữa lá cỏ,
ánh mắt tìm kiếm một vòng, tìm được Bạch Nhiên cùng Hà Sơn Kiến. Như
Diệp Cửu U nói, Bạch Nhiên đang ngăn cản Hà Sơn Kiến. Hà
Sơn Kiến hôm qua vốn đi ra ngoài săn bắt, hắn muốn bắt thêm mấy đệ tử Thanh La
Tông, trở về bán giá tốt. Sau đó đem linh thạch trả lại cho Diệp Cửu Thu. Hắn
không sợ nợ nần, nhưng hoàn toàn không muốn nợ cái kia bao cỏ đại thiếu gia
linh thạch. Vấn
Thảo Cảnh thật lớn, hắn tính toán đi sâu vào trong, dù sao cũng có một tháng,
sẽ gặp được người của Thanh La Tông ở đâu đó. Nhưng
kế hoạch không thể theo kịp với sự thay đổi. Mặc
dù Hà Sơn Kiến đã có ý định ném Diệp Cửu Thu cho Bạch Nhiên chăm sóc, hắn định
một tháng cũng không trở về. Nhưng hắn ở giữa đường gặp phải hai cỗ thi thể,
không thể không thay đổi chủ ý, xoay người trở về. Hắn
nhận ra, hai cỗ thi thể kia là đồng bạn của tiểu đội Hàn Tố. Tiểu
đội Hàn Tố có năm người, trong đó nữ bị hắn bắt, còn lại bốn người. Mà hiện
tại, hai trong bốn người này đã chết, tang thi phơi ngoài hoang dã. Nếu
người giết bọn họ là Âm Thi Tông, như vậy thi thể không nên lưu lại! Hiện tại
thi thể không bị thu đi, người giết bọn họ đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ là nội
gián của Thanh La tông hay sao? Hoặc là gặp phải yêu thú lợi hại? Hà
Sơn Kiến ngay cả hai cỗ thi thể còn nguyên vẹn này cũng không muốn lấy, liền
quyết đoán xoay người trở về. Hắn trực giác được trong Vấn Thảo Cảnh có thể có
thế lực bên thứ ba. Cho dù chỉ là khả năng, cũng không cho phép hắn sơ sẩy. Lúc
trước hắn dám rời đi, là cảm thấy Diệp Cửu Thu tuyệt đối không có nguy hiểm,
nhưng hiện tại phát hiện nguy cơ, hắn nhất định phải đi hoàn thành nhiệm vụ của
mình. Cho dù không có tình nguyện nhưng hắn cũng vẫn phải bảo hộ cái bao cỏ
kia. Hắn
trở lại chỗ Tiểu Liệt Cốc, lại nhìn thấy Bạch Nhiên ngồi trên bãi cỏ trầm tư. Hắn
không quan tâm vì sao Bạch Nhiên lại ở bên ngoài, tự mình gọi Bạch Nhiên cùng
cậu vào huyệt động, đi thương lượng chuyện hai cỗ thi thể kia, nhưng Bạch Nhiên
lại lôi kéo hắn trực tiếp hỏi thăm. Hắn cũng không tiến vào Liệt Cốc, lập tức
đem nguyên nhân sự tình nói cho Bạch Nhiên một lần. Hai
người thảo luận hồi lâu, dần dần, Hà Sơn Kiến rốt cục từ trong đối thoại phát
hiện ra một chút manh mối. Bạch
Nhiên cố ý vô tình, một mực ngăn cản hắn tiến vào huyệt động Liệt Cốc. Mỗi
khi hắn có ý đồ này, Bạch Nhiên sẽ tự nhiên đem đề tài dẫn dắt đến chỗ hắn cảm
thấy hứng thú, để cho hắn tạm thời buông bỏ ý niệm này trong đầu. Nhưng
số lần nhiều hơn, hơn nữa hắn và Bạch Nhiên cũng không có nhiều đề tài chung,
nói không sai biệt lắm, ý đồ của Bạch Nhiên cũng bại lộ ra. “Sao
ngươi không cho ta vào?” Hà
Sơn Kiến rất không khách khí trực tiếp hỏi ra. Thậm chí cảnh giác lui về khoảng
cách an toàn, đợi Bạch Nhiên trả lời hơi có chút không đúng liền động thủ. Vì
thế tràng diện liền biến thành Diệp Cửu Thu hiện tại nhìn thấy, Bạch Nhiên cùng
Hà Sơn Kiến một người một phương. Bạch
Nhiên vẫn cười như cũ. "Hà
sư đệ, ngươi đây là ý gì? Diệp sư đệ đang tu luyện bí pháp, ngươi ta không tiện
đi vào quấy rầy, liền ở bên ngoài chờ đợi được không?” Hà
Sơn Kiến không bị lời nói của hắn dao động, vẻ mặt lãnh khốc. "Cái
bao cỏ kia có thể tu luyện bí pháp gì? Chẳng lẽ liếc mắt một cái cũng sẽ quấy
rầy? Bạch Nhiên, ngươi lừa được Diệp Cửu Thu, không lừa được ta. ngươi cũng nên
biết điều đó.” "Hà
sư đệ ngươi không tín nhiệm sư huynh như thế, sư huynh rất thất vọng nha."
Bạch Nhiên buồn rầu nhíu nhíu mày. "Diệp sư đệ thật sự là đang tu luyện bí
pháp, nhiều nhất là hai ngày. Cho đến tối nay, nó có lẽ là gần như xong. Hà sư
đệ sao không kiên nhẫn đợi đến lúc đó, lại đi vào phân biệt sư huynh nói thật
giả?” Hà
Sơn Kiến mặt không chút thay đổi nhìn hắn: "Ta
rất hiểu ngươi, cho nên ta không tin lời ngươi. Ngươi cũng biết rõ ta, tự nhiên
nên rõ ràng ta không tin lời ngươi. Bạch Nhiên, trước mặt ta, ngươi đừng làm bộ
làm tịch nữa. Ta hỏi thêm một câu, có phải ngươi muốn ngăn cản ta không?” Diệp
Cửu Thu nhìn nghe, đã đờ đẫn. Đó
là sự thật. Tuy
rằng hắn tin lời của Diệp Cửu U, nhưng tự mình phát hiện sự thật, lại sẽ nghĩ
có thể hay không có hiểu lầm, có thể hay không có bất đắc dĩ? Y đang cố gắng
giải thích cho vô ích. Không muốn tin Bạch Nhiên vẫn luôn lừa gạt tính kế với
y. Bây
giờ cuối cùng đã chứng kiến sự thật. Y
không ngốc, sao lại nhìn không ra Bạch Nhiên đối với chuyện của Dương Hoành là
biết chuyện này, sao lại nhìn không ra Bạch Nhiên là đang kéo dài Hà Sơn Kiến,
đang vì Dương Hoành tranh thủ thời gian, vậy hắn nên tự chọc hai mắt. Tất
cả mọi thứ là sai! Những
lời nói dịu dàng đó là những lời nói dối, và nụ cười trên khuôn mặt đó chỉ là
một mặt nạ. Mặt
ngoài ấm áp là tính toán xấu xí, Diệp Cửu Thu nghĩ đến việc hắn dùng thanh âm
ôn hòa gọi hai chữ "Cửu Thu", trong lòng lại suy nghĩ làm sao để cho
y cung phục dưới thân Dương Hoành. Y liền hận đến toàn thân phát run. yÀ,
phải rồi. Khi Bạch Nhiên giới thiệu Dương Hoành cho y. Không, từ lúc Bạch Nhiên
nhắc tới tên Dương Hoành bên tai y, Bạch Nhiên cũng đã bắt đầu kế hoạch rồi? Trong
đôi mắt đờ đẫn của y dần dần gợn sóng kịch liệt. Trong
lòng vẫn luôn cho rằng chân thật đang từng mảnh từng mảnh tan vỡ, lộ ra chân
chính thế giới thực tàn khốc. Một bên là nụ cười, lời nói, động tác Bạch Nhiên
lưu lại trong trí nhớ của y, một bên là sự ghê tởm cùng tuyệt vọng khi bị Dương
Hoành chạm vào trong huyệt động, hai người hỗn tạp dây dưa cùng một chỗ, đem
tín nhiệm khâm phục cùng tôn kính cảm kích được thành lập trong khoảng thời
gian này hoàn toàn phá hủy, cuối cùng hoàn toàn vỡ vụn. Nếu
không có Diệp Cửu U ra tay tương trợ, như vậy y có phải sẽ bị Dương Hoành lăng
nhục hay không? Chỉ
cần nghĩ đến khả năng này, dạ dày liền hung hăng co giật, buồn nôn muốn nôn.
Nghĩ đến đây là một tay Bạch Nhiên thúc đẩy, trong mắt Diệp Cửu Thu lại dần dần
có hận ý, đầu ngón tay y hung hăng nắm lấy dây leo bên cạnh, hận đến toàn thân
phát run. Lúc trước có bao nhiêu tín nhiệm, sau khi bị phản bội liền có bao
nhiêu phẫn nộ cùng oán hận. "Muốn
đánh nhau rồi." Khi
Diệp Cửu Thu sắp cắn rách môi mình, có một thanh âm trực tiếp vang lên trong
đầu y, giống như một chén nước lạnh chảy đầm đìa đổ xuống đầu, khiến tâm tình
bốc lên của y chợt nguội lạnh xuống. Y
quay đầu, bình tĩnh nhìn Diệp Cửu U, truyền giọng nói. "Ta
muốn giúp Hà sư huynh." Y
thỉnh cầu Diệp Cửu U ra tay. "Bạch
Nhiên đánh không lại Hà Sơn Kiến." Diệp
Cửu U vốn định chỉ trả lời một câu này, lại khi nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của
Diệp Cửu Thu, không hiểu sao lại bổ sung. "Hắn sẽ đánh thắng, nếu không Bạch Nhiên
đã sớm ra tay trước." Nói
xong hắn liền nhíu chặt mày, vì sao hắn muốn nhắc nhở Diệp Cửu Thu! Diệp
Cửu Thu cẩn thận suy nghĩ một chút, đích xác, nếu Bạch Nhiên đánh không lại
được Hà Sơn Kiến, nhất định sẽ nhân lúc khi Hà Sơn Kiến còn chưa đề phòng đã ra
tay đánh lén, sao có thể kéo dài thời gian bằng miệng. Quả
nhiên, Hà Sơn Kiến bên kia sau khi động thủ, rất rõ ràng chiếm thế thượng
phong. Y
lại nghe thấy thanh âm lãnh đạm của Diệp Cửu U. "Mệnh
thi của Bạch Nhiên là pháp thi, cũng giống như hắn luyện khí tầng chín tu vi.
Hà Sơn Kiến mệnh thi là chiến thi, hay là thi khôi thủy thuộc tính đặc thù, tu
vi đã là nửa bước trúc cơ.” Dứt
lời, Diệp Cửu Thu giật mình. Diệp Cửu U vì mình một lần nữa không hiểu tại sao
nhiều miệng thống hận muốn giết người. Bên
kia Bạch Nhiên rơi vào thế hạ phong, liên tiếp lui về phía sau. Trong lòng hắn
biết mình chống không lại Hà Sơn Kiến, cứ tiếp tục như vậy tất nhiên sẽ thất
bại, vì thế liều mạng bị Hà Sơn Kiến một đạo âm phong, bóp pháp quyết mở ra
trận pháp, cao giọng nói. "Sự
tình có biến, mời Dương sư huynh tương trợ!” Hắn
kêu ba tiếng, trong trận không có người trả lời. Biểu tình lúc trước hắn còn có
chút thành thạo nhất thời quét sạch, con ngươi hiện lên một tia lo âu. Hắn biết
mọi chuyện đã thay đổi. Lại kiên trì thời gian ba hơi thở, ánh mắt hắn vừa
chuyển, trở nên dị thường ngoan tuyệt, cao giọng nói. "Dương sư huynh, tại
hạ bất địch, chỉ có thể lui đi trước, mong sư huynh thứ lỗi!” Dứt
lời, hắn triệu hồi mệnh thi, cùng Hà Sơn Kiến liều mạng một cái, mượn lực hướng
phương xa bay đi. Hắn
muốn chạy trốn. Nếu Hà Sơn Kiến không liều mạng để bị trọng thương thì sẽ không
ngăn cản được hắn. Mà mục đích Hà Sơn Kiến không phải là Bạch Nhiên, mà là Diệp
Cửu Thu ở trong huyệt động, cho nên hắn thấy Bạch Nhiên chạy, cũng không đuổi
theo, mà là sắc mặt nghiêm túc vội vàng nhảy xuống Liệt Cốc. Trong lòng hắn bất
an, trong đầu đã tưởng tượng ra vô số tư thế tử vong của Diệp Cửu Thu. Sau
đó, hắn nghe thấy một giọng nói khàn khàn truyền đến phía sau mình. "Hà
sư huynh, ta ở chỗ này."