Tiến tới ngày mai

Chương 1

1.

Sau khi tan học, tôi giống như kiếp trước, đưa tờ giấy cho Nhạc Đinh Lan ngồi cùng bàn.

Hai tay chắp lại, thành khẩn nhìn cô ta.

“Xin cậu đó, làm ơn hãy giao cho Hạng Đống cái này đi mà, nó rất quan trọng đó! Làm ơn đi mà, Lan Lan tốt bụng!”

Nhạc Đinh Lan liếc tôi một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh bỉ.

Tôi thích dùng các điệp từ, còn dùng ngữ khí, giọng nói trời sinh mang theo chút nũng nịu.

Dựa vào đó, cô ta nhận định tôi có dáng vẻ kiêu căng, là trà xanh.

Kiếp trước tôi sùng bái cô ta, cô ta nói cái gì tôi đều làm theo răm rắp.

Cô ta nói tôi nói năng giả tạo, nên tôi hạ giọng xuống hết mức có thể và phát âm nó như một con vịt.

Nhưng hào quang của cô ta đối với tôi kiếp này đã sớm tan thành mây khói.

Tôi vẫn nói theo cách tôi đã quen.

Và kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô ta.

Cô ta giống như kiếp trước, lịch sự nhận tờ giấy, nhẹ giọng nói:

"Được.”

Cô ta và Hạng Đống là hàng xóm, cho nên tôi đã nhờ cô ta chuyển tờ giấy.

Ngày mai sẽ thi đại học, trong lòng tôi không yên, muốn gặp Hạng Đống một lần.

Có lẽ cái ôm và nụ hôn đến từ người yêu có thể giảm bớt căng thẳng trước kỳ thi của tôi.

Nhưng Nhạc Đinh Lan không tin, cô ta luôn cho rằng tôi là con điếm trà xanh quyến rũ Hạng Đống, tôi sẽ lôi kéo Hạng Đống cùng nhau sa đọa.

Cho nên kiếp trước, cô ta thờ ơ ném tờ giấy của tôi, về nhà đụng phải Hạng Đống, cũng không đề cập tới một chữ.

Nhưng lần này, cô ta sống lại, cô ta sẽ giao tờ giấy cho Hạng Đống.

Không phải bởi vì tôi nhờ vả, mà là bởi vì sự thù hận trong lòng cô ta.

Kiếp trước, tôi không biết Nhạc Đinh Lan ghét tôi.

Cô ta có ngoại hình xinh đẹp, thành tích tốt, đối nhân xử thế chu đáo lễ phép, là bí thư chi bộ trong lớp, tất cả giáo viên và bạn học đều thích cô ta.

Cô ta cũng là thần tượng của tôi.

Tôi đã rất hãnh diện khi cô giáo sắp xếp cho cô ta ngồi cùng bàn với tôi.

Tôi cẩn thận cất đi những tấm gương nhỏ, sách ngoại khóa, tất cả những thứ không liên quan đến lớp học.

Tôi không trang điểm, không nghe MP3, kiên trì tư thế ngồi cứng ngắc.

E sợ chỗ nào làm không tốt, ảnh hưởng đến việc cô ta nghe giảng.

Cô ta hoàn mỹ như vậy, ưu tú như vậy, người hèn mọn như tôi, có thể vai sóng vai cùng cô ta ngồi chung một chỗ, đều cảm thấy có thể được hưởng một chút vinh quang thuộc về học bá.

Tôi đắm mình trong ánh hào quang, tràn ngập hạnh phúc khi nhìn về phía cô ta, không dễ dàng tha thứ cho bất kì kẻ nào dám nói xấu cô ta.

Khi tôi ở nhà kiêu ngạo tuyên bố, bạn cùng bàn mới của tôi là nữ học bá đứng đầu ban xã hội, người cha cặn bã của tôi khịt mũi coi thường nói:

“Học tốt không bằng gả tốt.”

Tôi lập tức đứng dậy, cầm chiếc ghế lên và đánh nhau với ông ta.

Thẳng đến khi hàng xóm lái xe đi qua nhìn thấy liền quen thuộc báo cảnh sát, khi cảnh sát tới cửa, trên người tôi đã bị ông ta đá vài cước.

Nhưng ông ta cũng không được lợi, băng ghế nện vào lưng ông ta, áo T - shirt rách một dải dài dính máu.

Đây là cái giá phải trả cho việc ông ta sỉ nhục nữ thần của tôi trước mặt tôi.

Tôi là hoa khôi trường mà các bạn học lén truyền bá lung tung, cùng với cái danh này, là vô số tin đồn.

Làm bí thư chi bộ, Nhạc Đinh Lan sẽ lên tiếng ngăn lại khi bạn học trong lớp truyền những lời thô tục khó nghe này.

Đó cũng là lúc tôi cảm kích cô ta nhất, sùng bái cô ta nhất.

Tôi coi cô ta là thần của tôi.

Sau này tôi mới biết được, Nhạc Đinh Lan kỳ thật cũng giống như những người khác đều coi thường tôi, chỉ là cô ta biết bản thân mình ở vị trí nào, sẽ không truyền lại những lời nhàm chán thô tục kia.

Tôi và Hạng Đống yêu sớm.

Thế nhưng, Nhạc Đinh Lan cũng không cảm thấy Hạng Đống là một nam sinh yêu sớm có sai lầm gì, chỉ cảm thấy nhất định là một trà xanh như tôi, sử dụng thủ đoạn hạ lưu, câu dẫn đoá hoa lãnh đạm cấm dục.

Cho nên tình cảm mập mờ của tôi và Hạng Đống, trong mắt cô ta, đều là tôi có tâm tư kín đáo, không biết liêm sỉ mà quyến rũ.

- An Gia cố ý quay đầu, đôi môi đỏ tươi nhẹ nhàng rơi trên mặt Hạng Đống. Trong nháy mắt vành tai anh đỏ bừng, quay đầu chật vật nhìn cô, cô lại nháy mắt mấy cái, vô tội nói: Ai nha, tôi không phải cố ý, thật xin lỗi!

- An Gia lười nhác cười như hồ ly, mắt to sáng ngời, Hạng Đống chỉ là một học sinh trung học non nớt, làm sao từng thấy qua vạn loại phong tình vừa thuần khiết vừa dục vọng như vậy, tự nhiên là tâm thần đại loạn, cúi đầu khom lưng vì cô, vì cô rơi xuống hồng trần, cô nói cái gì, anh đều chịu.

- Trong túi của An Gia luôn chuẩn bị một chai nước mắt nhân tạo, thỉnh thoảng liền nhỏ lên hai giọt, mắt to lộ ra ánh nước, càng thêm điềm đạm đáng yêu. Hạng Đống là thẳng nam, làm sao biết được những kỹ thuật trà xanh này? Đương nhiên là cho rằng bạn gái mình yêu bị uất ức, vì thế buông sách vở xuống, tốn hết tâm tư dỗ cô vui vẻ.

Cô ta dùng hành văn tao nhã linh động, biểu đạt ý nghĩ giống như người cha cặn bã của tôi và các bạn học cùng lớp.

Cho nên, khi cô ta làm như không có việc gì giấu diếm tờ giấy của tôi, cô ta không hề có chút gánh nặng tâm lý nào cả.

Chỉ có cảm giác thành tựu tràn đầy khi cứu được Cao Lĩnh Chi Hoa.

Cho dù kiếp trước cô ta biết hoàn cảnh bi thảm của tôi, cũng không coi trọng, cho rằng chỉ là chuyện ngẫu nhiên, là vận khí của tôi không tốt, thậm chí ở trong lòng cô ta, còn sâu sắc cho rằng đây là điều tôi đáng phải nhận.

An Gia tôi, một hoa khôi thanh danh ô uế, thành tích là cặn bã, người nhà cũng là cặn bã, vừa nghèo lại không an phận, mưu tính đem nam thần cấm dục kéo xuống, đương nhiên là đáng chết.

Mà Nhạc Đinh Lan lại chính là một thân thanh cao, đạo đức tràn đầy.

2.

Nhạc Đinh Lan đưa tờ giấy cho Hạng Đống.

Vào cái đêm chia cắt chúng tôi ở kiếp trước, tôi nhìn thấy chàng trai dưới ánh đèn đường chạy về phía tôi như đã hứa.

Anh chạy có chút gấp gáp, khi đứng yên, trên da thịt trắng nõn lộ ra đỏ ửng, trên tóc ngắn có giọt mồ hôi, tròng mắt đen cũng giống như thấm nước, ướt sũng.

Trong tay anh cầm một hộp kem, mặt mày mang theo nụ cười nhìn tôi.

Chocolate muối biển.

Hương vị yêu thích của tôi.

Hạng Đống lớn lên anh tuấn, da trắng, sống mũi thẳng, mặt mày sâu.

Bởi vì đối với giao tiếp giữa người với người phản ứng chậm chạp, cho nên lúc nhìn người khác, liền mang chút ngây thơ mờ mịt.

Được bạn học trường tôi gọi đùa là hoa Cao Lãnh.

Nhạc Đinh Lan đứng đầu ban xã hội, Hạng Đống đứng đầu bảng xếp hạng ban tự nhiên.

Cha mẹ của bọn họ đều là giáo sư đại học, sống cùng một tầng, cửa đối cửa.

Bất luận nhìn từ góc độ nào, bọn họ đều là trời sinh một cặp.

Nhưng người Hạng Đống thích, là tôi.

Tôi đùa với Hạng Đống, chúng tôi sinh sai thời đại rồi.

Hai mươi năm trước, sự kết hợp giữa cô bé lọ lem và hoàng tử quyến rũ như chúng tôi mới là xu hướng của tiểu thuyết ngôn tình.

Nhưng bây giờ gió đã thay đổi, điều quan trọng phải là môn đăng hộ đối.

Tôi gia cảnh hèn mọn, chỉ xứng làm nữ phụ ác độc.

Hạng Đống giơ kem lên, dùng thìa nhỏ múc thìa cuối cùng rồi đút vào miệng tôi.

Anh không nói lời nào, chỉ hé miệng cười.

Trong con ngươi đen nhánh của anh có một cô gái xinh đẹp động lòng người, đang chu miệng làm nũng với anh.

Bình thường anh rất ít nói, đều là tôi líu ríu nói nhiều, tôi đã quen với sự im lặng của anh.

Anh không cần nói chuyện, chỉ cần chăm chú nhìn tôi là đã đủ làm tôi hài lòng.

Tôi ngậm kem vào miệng, chớp mắt mấy cái, đang định hôn anh, anh lại đột nhiên kéo tay tôi, dùng sức ấn lên áo T-shirt của anh, phía bên trái ngực.

Bùm - - bùm - - cách lớp quần áo trơn bóng lạnh lẽo, dưới lòng bàn tay truyền đến nhịp tim đập mạnh mẽ của chàng trai.

Anh giữ chặt tay tôi, không cho tôi thoát ra.

Tôi ngẩng đầu lên, anh cúi đầu nhìn tôi.

Nhẹ giọng nói:

"Em vĩnh viễn là nữ chính của anh, An Gia.”

Tôi chớp mắt, mỉm cười và đấm anh một cái:

"Lời tâm tình quê mùa quá, phạt anh nói lại.”

Lông mày kiếm đẹp mắt của anh nhíu lại, nghiêm túc suy nghĩ.

Có vẻ như câu trả lời của tôi còn khó hơn câu hỏi cuối cùng của môn toán đối với anh ấy.

Không đợi anh nói tiếp, tôi đã bước tới và bịt miệng anh ấy.

Hạng Đống ngốc, sao em lại có thể ghét bỏ những lời yêu thương của anh chứ? Em làm sao có thể để anh khó xử?

Nụ hôn này kéo dài mãnh liệt cho đến khi cạn kiệt hơi oxy cuối cùng trong lồng ngực chúng tôi.

Tôi thở hổn hển, vùi ở ngực anh, nghe lồng ngực truyền ra tiếng tim đập kịch liệt, nhẹ giọng nói:

"Ngày mai sẽ thi đại học, Hạng Đống, anh hãy nhớ rõ ước định của chúng ta.”

“Ừm, anh sẽ không quên đâu.”

Đôi môi anh ấy lượn lờ trên đầu tôi và hơi nóng thở ra khiến da đầu tôi ngứa ngáy.

Tôi mỉm cười, để mặc anh dắt tôi đi trong công viên đêm hè.

Nhạc Đinh Lan biết tôi và Hạng Đống có thỏa thuận trước thi đại học, nhưng cô ta không biết nội dung cụ thể.

Cô ta đoán, nhất định là tôi yêu cầu Hạng Đống nhân nhượng tôi, cố ý thi thấp điểm trong kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Một người vốn đã có thể thi hạng nhất đỗ vào 985, cuối cùng "Phát huy thất thường", và cùng vào một trường cao đẳng với tôi.

Khi biết được suy đoán này của cô ta, tôi đã sốc đến mức không nói nên lời.

Đây là học bá mà tôi ngưỡng mộ bằng cả đôi mắt và ghen tị bằng cả trái tim?

Mạch não kỳ lạ như vậy thật sự không ảnh hưởng đến việc học tập của cô ta sao?

Chẳng lẽ ở trong lòng cô ta, nam sinh cô ta đau khổ thầm mến nhiều năm chỉ có chút thông minh này, mà không hề có ý chí tự do, chỉ là một con búp bê bùn đất mặc cho người ta chà tròn chà dẹp?

Hay là tôi học được thuật hạ cổ kỳ diệu gì đó, có thể làm cho người ta giảm trí thông minh đáng kể?

Ước định giữa tôi và Hạng Đống, thật ra rất đơn giản.

Anh ấy điền vào khoa kỹ thuật dân dụng của các trường đại học hàng đầu trong nước, còn tôi thì cố gắng, thi vào khoa tiếng Pháp của hai trường đại học cùng thành phố.

Sở dĩ anh giấu người khác là vì gia đình Hướng Đông không cho anh theo học chuyên ngành kỹ thuật dân dụng.

Cha mẹ anh yêu cầu anh học y, tương lai làm chủ nhiệm khoa của một bệnh viện tầm trung được người ta tôn kính.

Dưới sự thôi thúc bởi ý thức về công lý và tình yêu dành cho đối với Hạng Đống, Nhạc Đinh Lan quyết định giấu tờ giấy của tôi, không để tôi ảnh hưởng thêm một bước đến quyết định của Hạng Đống.

Quyết định này cuối cùng gây ra bi kịch cho ba người chúng tôi.

Hy vọng lần này, mọi thứ vẫn còn kịp.

Tám giờ rưỡi, Hạng Đống đưa tôi về nhà.

Về đến nhà, cha tôi ngoài ý muốn không uống say, cũng không rống tôi, ông vểnh chân ở phòng khách xem bóng đá, nhìn tôi mở cửa đi vào, chỉ hừ một tiếng.

“Chạy đi đâu? Còn không cút đi ngủ. Ngày mai tao có việc, tự mày đến trường thi.”

Vốn tôi cũng không trông cậy vào việc ông ta sẽ đưa tôi đi.

Tôi nhún vai, quay về phòng.

Lúc thay đồ ngủ, tôi nhìn mình trong gương.

Tôi vẫn còn sống, từng tấc da mềm mại, từng nụ cười tươi tắn, từng hơi thở làm ngực phập phồng, từng chữ thốt ra rung động không khí.

Mọi thứ đều là đại diện của việc còn sống.

Tôi không chết, không trở thành một bóng ma, bất lực nhìn mọi thứ sụp đổ và kết thúc không thể cứu vãn.

Tôi siết chặt nắm đấm.

Lúc này đây, tôi sẽ cùng các bạn cùng lứa tuổi, đi vào trường thi đại học.

Lúc này đây, tôi có lẽ thật sự có thể, dắt tay Hạng Đống, chạy về phía ngày mai.

3.

Tiếng chuông kết thúc vang lên, tôi đặt bút xuống, cánh tay bởi vì thời gian dài cầm bút mà đau nhức không thôi.

Bên ngoài trường thi, khắp nơi đều là phụ huynh mạo hiểm mặt trời chói chang cầm đồ uống kiễng chân chờ mong.

Các thí sinh hoặc tụ tập lại, lo lắng.

Đối diện với đáp án, hoặc dưới sự vây quanh của cha mẹ, rời đi như anh hùng.

Tôi nhìn thấy Nhạc Đinh Lan trước.

Cô ta không giống với các thí sinh hưng phấn xung quanh, nếu là trước đây, tôi sẽ ngưỡng mộ sự bình tĩnh của cô ta, coi nó là khí phách, nhưng bây giờ tôi biết, cô ta chỉ là đang lặp lại những gì đã trải qua ở kiếp trước mà thôi.

Nhạc Đinh Lan lập tức đi về phía tôi.

“An Gia, cậu thi thế nào? "

Cô ta hỏi tôi.

Trước đây cô ta rất ít khi hạ thấp địa vị, chủ động nói chuyện với tôi.

Có lẽ, cô ta muốn nghiệm chứng phỏng đoán của mình?

“Cũng được "

Tôi nói một cách thực tế

" Tôi cảm thấy, có hy vọng lựa chọn các trường đại học hạng hai.”

Tôi không giả vờ hỏi cô ta thi thế nào.

Kiếp trước cô ta có thể đỗ vào một trường đại học hạng nhất, nếu kiếp này bắt đầu lại thì kết quả của cô ta cũng sẽ chỉ tốt hơn mà thôi.

Tôi, Nhạc Đinh Lan, còn có Hạng Đống đều ở cùng một trường thi.

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Hạng Đống cầm lấy hai bình hồng trà lạnh, từ trong đám người chạy ra, sải bước đến bên cạnh chúng tôi.

Anh đưa cho tôi một chai, chần chừ một chút, hỏi Nhạc Đinh Lan:

"Uống nước không?”

Nhạc Đinh Lan lắc đầu, khách khí từ chối, lại hỏi:

"Cậu thi thế nào?”

Từ ánh mắt quan sát Hạng Đống của cô ta, tôi nhìn thấy sự khinh bỉ và thù hận chợt lóe lên.

Cô ta vô cùng vô cùng muốn nhìn thấy Hạng Đống xui xẻo.

Ý nghĩ này làm cho trong lòng tôi ớn lạnh.

Hạng Đống không chú ý tới sự khác thường của cô ta, anh đối với cảm xúc của người khác từ trước đến nay đều phản ứng chậm chạp.

“Cũng được.”

Câu trả lời này khiến Nhạc Đinh Lan có chút ngoài ý muốn.

Cô ta theo bản năng truy vấn:

"Cậu không có phát huy thất thường sao?”

Hạng Đống giật mình:

"Không.”

Nhạc Đinh Lan ngẩn người, lắc đầu, nhìn tôi thật sâu, xoay người rời đi.

Hạng Đống có chút không hiểu, quay đầu nhìn tôi:

"Cô ấy làm sao vậy?”

Tôi uống đồ uống, hờn dỗi liếc anh một cái.

"Thanh mai trúc mã của anh làm sao, chính anh còn không biết, hỏi em làm cái gì?"

Hạng Đống lắc đầu, nghiêm túc nói:

"Cô ấy không phải thanh mai trúc mã của anh. Nhưng cô ấy là nữ thần của em, anh nghĩ em sẽ hiểu nữ thần của mình chứ.”

Tôi cười khúc khích, trầm giọng nói:

"Cô ta không còn nữ thần của em nữa rồi”

Chúng tôi tay trong tay, cười ầm ĩ đi ra khỏi trường thi.

Đài truyền hình đang phát sóng trực tiếp khung cảnh thi đại học, camera nhắm ngay cửa chính trường thi, MC cầm microphone trong tay đối mặt với ống kính, đang phỏng vấn một nữ sinh.

Đó là Nhạc Đinh Lan.

Tôi và Hạng Đống theo bản năng buông tay ra, nhưng camera đã vô tình quét qua.

Trong tin tức địa phương tối hôm đó, tôi và Hạng Đống trở thành nhân vật tiêu điểm.

“Trai xinh gái đẹp dắt tay nhau đi thi đại học”

“Cả thế giới đều biết hai người đang yêu nhau."

“Thật hâm mộ với mối tình lãng mạn trong khuôn viên trường này.”

Tôi nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng từng đợt rét run.

Cho nên, đây là một sự kiện khác thay đổi sau khi Nhạc Đinh Lan tái sinh.

Cô ta dùng một phương thức thông minh, đem mối quan hệ giữa tôi và Hạng Đống phơi bày trước mắt bao người.

Kiếp trước, cô ta không muốn Hạng Đống hận mình, cho nên không tố cáo tình yêu của chúng tôi với cha mẹ Hạng Đống.

Kiếp này, cô ta đương nhiên không có ý định thay chúng tôi giữ bí mật.

Nhưng mà, dựa theo tính cách con người của cô ta, hiện giờ cô ta đã không có ý định liên quan gì đến Hạng Đống, cho nên cô ta cũng tuyệt đối không thể tự mình đi mật báo.

Vậy thì chương trình truyền hình là rất cần thiết.

Cô ta chủ động chạy đi nhận phỏng vấn, ống kính mới có thể ở hướng về hướng chúng tôi đi ra ngoài.

Vừa có thể làm cho tình yêu của tôi và Hạng Đống lộ ra ánh sáng, lại có thể làm cho cô ta an toàn thoát khỏi vụ việc.

Có tiếng xoay chìa khóa ngoài cửa, cha tôi đã quay lại.

Tôi vừa định trở về phòng, cha tôi vào cửa, hai bước bước tới, một tay kéo cánh tay tôi, dùng sức mạnh kéo tôi vào phòng khách, vừa mắng chửi.

“Con mẹ nó, mày tuổi còn trẻ đã học được cách quyến rũ đàn ông khắp nơi giống như mẹ mày đúng không? Nam sinh đi cùng mày là ai? Tuổi còn trẻ không học tốt, học người khác quyến rũ đàn ông? Mày đã ngủ với nó chưa? Tao nói cho mày biết, dù mày có thối nát hơn nữa cũng là con gái tao, nếu mày dám ngủ với nó, tao sẽ bóp nát trứng của nó.”

Tôi hét thảm một tiếng, ông ta làm như không nghe thấy, ném tôi xuống sô pha, cúi người xuống, chỉ vào mũi tôi mắng:

“Con mẹ nó, mày nhớ kỹ cho tao, phải làm một người phụ nữ tốt, đừng có tùy tiện mở rộng chân với đàn ông. Nếu không tao thà chặt mày thành từng mảnh vứt cho chó ăn, cũng không để cho mày mất mặt xấu hổ giống như mẹ mày.”

Ông ta không có văn hóa, đánh người lợi hại, mắng chửi người lại không có bao nhiêu đa dạng, rất nhanh liền nghèo từ.

Dừng lại thở một hơi, một bên dùng sức trợn tròn mắt, nghĩ như thế nào mắng cái khác.

Nhân cơ hội này, tôi chống nửa người lên, từ trên bàn nhặt cái bình rượu, thuận tay liền hướng trán ông ta nện xuống một cái.

Ông ta đau đớn nhảy sang một bên, còn tôi thì nhảy khỏi ghế sofa, quay người chạy vào phòng, dùng trái tay khóa cửa lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng động, ông ta đi tới đi lui, mở ngăn kéo, có thể đang tìm tăm bông với cồn.

Ở nhà chúng tôi, đây là vật phẩm thiết yếu hàng ngày hơn cả trà tương muối dầu.

Rất nhanh, ông ta bắt đầu bôi thuốc, hít khí lạnh, trong miệng mắng chửi:

"Con điếm hôi thôi, con khốn nạn.”

Một lát sau, tôi bỗng nhiên nghe được ông ta đắc ý lẩm bẩm:

"Ha, ra tay quyết đoán, lòng dạ ác độc, điểm này rất giống tao, không giống người mẹ không biết xấu hổ của mày, không hổ là con gái của tao.”

Tôi dựa lưng vào sau cánh cửa, trượt theo cánh cửa gỗ xuống đất, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Nhìn này, đây là gia đình tồi tệ của tôi, cha mẹ ruột tồi tệ.

Cho nên Nhạc Đinh Lan khinh thường tôi, cũng không có gì ngoài ý muốn.

Tôi thậm chí không đổ lỗi cho cô ta.

Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi.

Cô ta luôn miệng nói yêu Hạng Đống, nhưng kiếp trước cô ta coi anh là hoa trên núi cao không thể khinh nhờn, kiếp này lại coi anh như cứt chó như rác rưởi, liếc mắt một cái cũng ngại xui xẻo.

Nhưng từ đầu đến cuối, cô ta đã thật sự hiểu rõ người đàn ông này chưa?

Cô ta biết anh là người như thế nào sao?

Vì sao trầm mặc ít nói, lại vì sao có chứng sợ hãi xã hội hay không sao?

Chương kế tiếp