Tiến tới ngày mai

Chương 2

4,

Bởi vì chuyện giữa tôi và Hạng Đống, cha tôi đã đánh nhau với tôi.

Tôi lo lắng, Hạng Đống ở nhà mình, sẽ gặp phải khó khăn?

Anh không có điện thoại di động cá nhân, tôi cũng không dám đến nhà anh tìm anh.

Tất cả những gì có thể làm là chờ đợi trong lo lắng.

Tôi nằm ở trên giường, ôm điện thoại di động, nhìn các bạn học đăng ảnh tụ họp trong nhóm, có người hát Karaoke, có người ăn cơm uống rượu, có bạn học đã bắt đầu chuyến du lịch lễ hội mùa hè.

Không ai liên lạc với tôi.

Trong cảm nhận của mọi người, tôi là con gái của lưu manh, và là một tiểu lưu manh.

Cha tôi kéo bè kéo lũ đánh nhau đâm chết người, từng ngồi tù.

Mẹ tôi là một người đàn bà hư hỏng, bỏ đi với một người đàn ông khác khi tôi mới một tuổi.

Để lại tôi cho bà nội.

Bà nội là một hộ gia đình nghèo ở thành thị nhận trợ cấp sinh hoạt, mở một sạp trái cây ở đầu ngõ kiếm chút tiền.

Bà nội không nỡ mua hoa quả đắt tiền, đồ bày trên sạp, hơn phân nửa là hàng lỗi nhăn nheo khô quắt.

Tôi nghi ngờ bà nội tôi bề ngoài bán hoa quả, trên thực tế là bán thảm.

May mắn thay, trên thế giới có rất nhiều người ngây thơ và nhiệt tình.

Mỗi buổi tối mùa đông giá rét, ngọn đèn nhỏ mờ nhạt của bà nội, luôn có thể hấp dẫn một ít thành phần tri thức thành phố bước chân vội vàng, vì một chút lòng tốt, đến mua hoa quả của bà.

Dựa vào một chút tính toán khiến lòng người chua xót, cùng sự kiên trì đi sớm về tối, bà nội đã nuôi nấng tôi tới mười hai tuổi mới giao nộp tôi đến tay người cha vừa được giảm án.

Câu nói cuối cùng trước khi tắt thở là nói cha tôi phải đối xử tốt với con gái mình.

Bà nội có lẽ không phải là người tốt, đạo đức hoàn hảo theo nghĩa trần tục, sạp trái cây nhỏ kia của bà ít nhiều có chút ý tứ bắt cóc đạo đức, nhưng đối với tôi mà nói, bà là bà nội tốt nhất trên toàn thế giới.

Mỗi khi có người tốt bụng mua hoa quả của bà, mặt bà nội đều cười thành một đóa hoa cúc, vui vẻ nói cho tôi biết, trên đời này, vẫn là có rất nhiều người tốt.

Đó là sự hiểu biết đầu tiên của tôi về đạo lý nhân sinh.

Phải làm người tốt, như vậy bà nội mới có thể vui vẻ, mới có thể thích.

Nhưng các bạn học của tôi không biết.

Trong mắt bọn họ, bộ dạng tôi xinh đẹp, thành tích không tốt, nói chuyện lại mang âm thanh nũng nịu, vừa nhìn đã biết là không học giỏi.

Trong truyền thuyết, tôi là đại tỷ lăn lộn trong xã hội, ngày thường mang theo một đám tiểu đệ ở bên ngoài diễu võ dương oai, xem ai không vừa mắt liền kéo tới trong WC để bắt nạt

Phía sau có những đại ca huyền thoại bảo kê ủng hộ tôi.

Tất nhiên, phần sống động nhất của toàn bộ tin đồn là việc tôi đã bán thân để lấy lòng các ông lớn và lấy tiền từ họ.

Còn sự thật thì sao?

Rất đáng buồn, là một học sinh bá đạo huyền thoại, tôi dành gần như toàn bộ thời gian rảnh rỗi để gõ bàn phím.

Thành tích học tập của tôi không tốt, nguyên nhân chủ yếu là tôi sợ giáo viên, tôi vô thức kháng cự khi nghe họ nói chuyện.

Bất luận là nam giáo viên cởi quần áo của tôi năm hai tiểu học, hay là nữ chủ nhiệm lớp bốn vẻ mặt chán ghét mắng tôi là con điếm thối nát, tôi đều sợ hãi.

Cho dù sau này đến trường học rất tốt, đổi giáo viên rất tốt, nhưng lòng thù hận khắc sâu trong xương tủy khiến tôi không muốn nghe giảng, không muốn thừa nhận bọn họ là giáo viên.

Tôi luôn hoài nghi bọn họ sớm muộn có một ngày sẽ lộ ra bộ mặt thật, xấu xí, mềm nhũn, một bộ mặt dữ tợn.

Nhưng tôi viết văn rất giỏi, là loại người thường xuyên bị giáo viên lớp mũi nhọn muốn đi viết luận văn.

Tôi có thể được phân vào lớp trọng điểm khoa văn ở trường trung học, cũng là bởi vì giáo viên ngữ văn đánh giá cao bài văn của tôi.

Trên một trang web, tôi thậm chí có thể kiếm tiền bằng cách viết.

Một người bạn cùng lớp đi du lịch trên du thuyền đã đăng một bảng giá, tôi chán nản làm một số phép tính và phát hiện ra rằng thu nhập từ việc viết lách của tôi đủ trang trải chi phí cho hai người.

Lướt một vòng, ngoài cửa sổ vẫn không có động tĩnh gì, tôi yên lặng để điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa sổ truyền đến ba tiếng.

Rất nhẹ, rất nhịp nhàng.

Là Hạng Đống.

Nhà tôi ở tầng hai khu ký túc xá của một nhà máy quốc doanh, nhà lầu là sản phẩm của những năm 70 - 80 của thế kỷ trước.

Bề ngoài rách nát, bên trong suy bại.

Chỗ tốt duy nhất chính là ngoài ban công có một cây đại thụ, thân cây khổng lồ, cành cây rất nhiều, đối với người leo núi rất tốt.

Cách cửa sổ nhìn thấy Hạng Đống, trong lòng tôi căng thẳng.

Sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt có chút vững vàng.

Sau khi mở cửa, anh đi tới, không nói một lời, ôm chặt lấy tôi, đầu chôn ở trong cổ tôi.

Tôi đưa tay ra và nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy lởm chởm của anh.

Một lát sau, bên tai truyền đến tiếng khóc đứt quãng mà đè nén của anh.

5.

Mỗi lần Hạng Đống khóc, trong lòng tôi đều giống như có một trận mưa lớn trút xuống, làm ướt sông núi.

Tôi sẽ không khóc.

Trước kia lý do mẹ vứt bỏ tôi chính là tôi sinh ra đã không thể rơi nước mắt, vừa nhìn đã biết là một con quỷ đoản mệnh độc ác, nuôi lớn cũng không có hồi báo.

Trung học phổ thông tôi kiếm được khoản tiền nhuận bút đầu tiên, lặng lẽ đi bệnh viện làm kiểm tra.

Bác sĩ nói là tuyến lệ của tôi bẩm sinh không phát triển, cần mượn nước mắt nhân tạo để giảm triệu chứng khô mắt.

Vì vậy, nước mắt nhân tạo trong túi của tôi thực sự không phải là một đạo cụ trà xanh.

Nếu Nhạc Đinh Lan chịu hạ mình hỏi tôi điều gì, tôi sẽ nói cho cô ta biết.

Nhưng cô ta không cảm thấy cần thiết phải nói chuyện sâu sắc với tôi.

Ngược lại với tôi, Hạng Đống thật ra rất thích khóc.

Lần đầu tiên tôi gặp anh, chính là sau khi tan học trong sân vận động, vô tình bắt gặp anh ngồi ở góc, mặt chôn trong lòng bàn tay, không tiếng động khóc thầm.

Giống như mọi lần tôi nhìn thấy một người đang khóc, tôi bước lên và đưa cho anh một gói khăn giấy.

Anh vẫy tay và không ngước lên xem là ai mà chỉ khàn giọng bảo tôi biến đi.

Tôi lặng lẽ ngồi ở một bên, góc tối không có ánh đèn, cũng ngồi dưới đất như anh, ôm đầu gối lẳng lặng nhìn anh.

Nhìn bả vai anh thỉnh thoảng lại đột ngột rung động, bụng phồng lên xẹp xuống nhanh chóng như một con ếch.

Nhìn hơi thở của anh nhanh và nông, như thể từng hơi thở anh hít vào đều bị đẩy ra khỏi cổ họng trước khi nó kịp đến phổi.

Khóc được, sẽ là loại cảm giác gì đây?

Anh khóc mệt mỏi, buông tay xuống, đôi mắt đỏ hoe mờ mịt xẹt qua lớp học dưới hoàng hôn.

Nhìn thấy tôi, anh hoảng sợ, lắp bắp nói:

"Cậu, cậu sao còn chưa đi?"

Tôi đứng dậy và vỗ mông.

“Lập tức đi ngay đây. Cảm ơn cậu, bạn học.”

Anh nhíu mày, có lẽ là tức giận, nhưng lại bị lời nói của tôi khiến cho lòng hiếu kỳ trỗi dậy.

“Cảm ơn tôi? Tại sao?”

“Cảm ơn cậu đã khóc giúp tôi "

Tôi cười cười với anh

" Tôi sinh ra đã không thể khóc, cậu có biết điều này có bao nhiêu khó chịu không? Tôi nhìn cậu khóc, cảm giác như chính mình đã khóc một hồi, rất nhẹ lòng.”

Từ đó về sau, tôi và Hạng Đống dần dần thân thiết hơn.

Anh ấy nói với tôi bí mật của anh ấy.

Trong mắt người ngoài, Hạng Đống của thiên chi kiêu tử, có được một đôi cha mẹ hoàn mỹ kim quang lóe sáng.

Là giáo sư, tiến sĩ, ăn nói khôi hài, nho nhã lễ độ.

Không ai biết, đôi vợ chồng này bằng mặt không bằng lòng, nhưng họ lại nhất quán đến mức đáng ngạc nhiên trong cách nuôi dạy con trai đơn giản và hiệu quả.

Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi việc Hạng Đống làm đều phải phù hợp với yêu cầu hiệu quả cao của cha mẹ.

Mỗi ngày cơm nước xong, phải đặt đồ ăn ở vị trí xác định, trong bát phải sạch sẽ như nước rửa qua, trên đũa không được dính cơm.

Không ăn bát đũa sạch có nghĩa là tăng thêm rắc rối cho việc rửa chén.

Một ngày chỉ được ăn một miếng trái cây, không thể ăn nhiều hơn vì sợ tiêu chảy, cũng không thể không ăn, bởi vì thiếu vitamin sẽ sinh bệnh.

Không thể ăn đồ ăn vặt, bất cứ loại nào cũng không được, để tránh bị bệnh tiêu chảy.

Bệnh có nghĩa là rắc rối.

Nói ngắn gọn, tất cả hoạt động của con người Hạng Đống, đều lấy tiền đề không tăng thêm gánh nặng cho cha mẹ.

Là một nam sinh sắp trưởng thành, phòng Hạng Đống không cho phép khóa lại, anh thậm chí không có một chiếc điện thoại di động thuộc về mình.

Cha mẹ anh vì muốn tỏ vẻ mình là người văn minh, đặc biệt mua một chiếc điện thoại apple mẫu mới nhất, đặt ở trên bàn ăn phòng khách, tỏ vẻ đây là điện thoại di động công cộng trong nhà, Hạng Đống có thể sử dụng, nhưng không thể sửa đổi mật mã.

Một khi vi phạm mệnh lệnh của cha mẹ, sẽ có hậu quả gì đây?

Cha mẹ anh là trí thức cao cấp, đương nhiên sẽ không bạo lực giống như người cha cặn bã của tôi.

Nhưng nhà bọn họ có một gian phòng tối đặc chế, sử dụng vật liệu cách âm tránh ánh sáng đặc thù.

Khi đèn tắt, mọi âm thanh và ánh sáng bên ngoài đều biến mất.

Cha mẹ anh coi đó là một hình phạt văn minh hơn.

Mỗi lần Hạng Đống nhắc đến căn phòng tối kia, cả người đều phát run.

Ký ức sớm nhất của anh về căn phòng tối kia, là năm năm tuổi, trên đường tan học anh gặp sinh viên nghiên cứu sinh của cha.

Đàn anh thích cười kia mời anh ăn kem, sau đó thuận miệng nói cho cha anh biết chuyện nhỏ này.

Anh liền bị cha nhốt vào phòng tối, suốt một ngày, anh không những bị bỏ đói, còn bị bắt đi đại tiện đi tiểu đều ở bên trong, không cho phép đi ra.

Một đứa trẻ mới năm tuổi, làm thế nào có thể ở trong bóng tối tuyệt đối như vậy, lại còn cùng những vật bài tiết của mình đứng chung một chỗ, vượt qua hai mươi bốn giờ ngăn cách với thế giới bên ngoài, kém một phút một giây cũng không được?

Anh hẳn là đã khóc, khóc đến thất thanh.

Hẳn là đã hô, hô khàn cổ họng.

Thế nhưng thế giới hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc và tiếng la hét của anh.

Cuối cùng ngay cả tiếng khóc của anh cũng nhỏ xuống, anh có thể sẽ nghe được âm thanh mình tí tách tè ra quần, nghe được âm thanh nước chảy xiết trong ống nước, nghe được âm thanh trái tim mình đập trong lồng ngực.

Mỗi lần nghĩ đến hoàn cảnh của anh, tôi đều không rét mà run.

Trong nháy mắt cảm thấy người cha cặn bã miệng đầy phun phân của tôi cũng có vài phần dễ gần đáng yêu.

Với cha mẹ như vậy, Hạng Đống đương nhiên là không được phép khóc, đó là biểu tượng của phiền toái.

Nó có nghĩa là người lớn phải dành thời gian để xử lý cảm xúc của mình.

Cho nên anh chỉ có thể trốn ở nơi không có người khóc.

Mà trường học cũng không an toàn.

Ví dụ như ngày đó, người đi vào sân vận động có thể là tôi, cũng có thể là người khác.

Tôi nói với anh có thể đến nhà tôi, đến phòng tôi, đóng cửa lại, khóc thế nào cũng được.

Tôi nắm tay anh, dẫn anh đi xem cây đại thụ kia, chỉ vào ban công nhỏ treo chuông gió thật to kia.

"Đó là phòng của em, cho dù em có bật đèn hay không, anh cũng có thể gõ cửa của em, chỉ cần ba tiếng, em sẽ biết đó là anh, em sẽ mở cửa cho anh."

Mùa hè năm lớp 11, Hạng Đống lần đầu tiên đến nhà tôi.

Đó là sau khi phân ban thi, lúc thi anh bởi vì phát sốt, trạng thái không tốt, thành tích rớt xuống hạng năm.

Bị trừng phạt bằng cách nhốt trong phòng tối trong hai ngày.

Lúc Hạng Đống đến nhà tôi, giống như một bóng ma.

Tóc ngắn hỗn độn dơ bẩn, râu ria xồm xoàm trên mặt, hai mắt vô thần.

Điều khiến tôi lo lắng nhất, chính là băng gạc dày trên cánh tay anh.

Anh đã cố tự tử.

Chỉ là trước khi mất đi tri giác, anh nhớ tới tôi, nhớ tới ước định của tôi với anh.

“Chờ chúng ta thi xong đại học, là có thể đi thật xa, để người lớn không bao giờ tìm thấy chúng ta nữa.”

Lúc đó, giọng nói của tôi như âm thanh của thiên nhiên, gọi anh trở về từ tuyệt vọng.

Anh mò mẫm tìm băng gạc trong ngăn kéo, cầm máu, bôi thuốc.

Sau đó ngồi trở lại trước bàn sách, im lặng xoát đề.

Cha mẹ nhìn thấy vết thương trên cổ tay anh, lại lựa chọn làm như không thấy, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói.

Thật giống như lo lắng một khi mở miệng, sẽ rước lấy phiền toái vô tận.

Sau khi ăn cơm tối xong, anh đặt bát cơm về chỗ đã chỉ định, sau đó nói muốn đi tìm bạn học thảo luận đề mục, đi ra khỏi nhà.

Anh đến nhà tôi theo cách tôi nói.

Khi anh khóc ngắt quãng và nghẹn ngào nức nở, tôi không biết an ủi anh như thế nào, ma xui quỷ khiến, tôi hôn lên môi anh.

Đó là nụ hôn tình yêu của chúng tôi.

Cho nên, ở một phương diện nào đó mà nói, giữa tôi và Hạng Đống, đúng là tôi chủ động, có lẽ đây chính là một trong những chứng cứ mà Nhạc Đinh Lan cho rằng, tôi không biết liêm sỉ.