Tiến tới ngày mai

Chương 3

6.
Kiếp trước, Hạng Đống mãi đến khi thi đại học kết thúc, mới biết tin tôi chết.

Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, sau khi chết, linh hồn không có tiêu tan, ngược lại trôi nổi, luôn quanh quẩn bên cạnh anh cùng Nhạc Đinh Lan.

Anh như điên chạy đến nhà tôi, vừa vặn đụng phải cha tôi đang ở phòng tôi thu thập di vật.

Anh bị cha tôi đánh, đầu rơi máu chảy, không biết đánh trả, thậm chí không biết ôm đầu, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng đứng ở nơi đó, thanh âm khàn khàn cầu khẩn:

"Chú, chú, xin chú trả An Gia lại cho cháu, xin chú trả lại cho cháu, xin chú..."

Cha tôi đánh gãy mấy cái răng của anh, đánh cho hai má hắn sưng cao, anh vẫn như cũ vô tri vô giác, không ngừng lặp lại:

“Xin chú, xin chú, cầu xin chú, cầu xin chú, đem An Gia trả lại cho cháu......”

Cuối cùng là Nhạc Đinh Lan chạy tới nhà chúng tôi, lấy báo cảnh sát ra uy hiếp, cha tôi mới dừng tay, đuổi bọn họ ra khỏi nhà.

Nhạc Đinh Lan cùng anh ngồi khô héo dưới lầu nhà tôi đến hừng đông ngày hôm sau.

Cũng là cô ta thay Hạng Đống nhận điện thoại của cha mẹ anh, nói cho họ biết Hạng Đống giúp cô ta làm một hạng mục, cần thức suốt đêm.

Cha mẹ Hạng Đống trong mắt người ngoài luôn hòa ái dễ gần, đương nhiên sẽ không nói gì.

Đoạn thời gian tối tăm không có ánh mặt trời kia, là Nhạc Đinh Lan cùng Hạng Đống vượt qua.

Là cô ta một lần lại một lần phát hiện anh có ý đồ tự sát, là cô ta tìm mọi cách để anh ăn, ép anh đi bộ, ép anh nói chuyện.

Thậm chí sau khi thi có thành tốt nghiệp trung học, cũng là cô ta cùng cha mẹ Hạng Đống điền nguyện vọng thay Hạng Đống.

Không phải y học, bởi vì trạng thái tinh thần của anh không thích hợp, đổi thành khoa máy tính của một trường đại học khác.

Cùng trường đại học với cô ta.

Thời gian bốn năm, cô ta từng chút từng chút đi vào trong lòng anh.

Sau khi tốt nghiệp, bọn họ cùng nhau ở lại thành phố đó làm việc.

Sau khi công việc ổn định, Hạng Đống cầu hôn cô ta.

Hạng Đống không muốn đám cưới, anh sợ nhìn thấy cha mẹ mà mình đã chạy trốn bốn năm tại hiện trường đám cưới.

Nhưng Nhạc Đinh Lan lại ra sức dụ dỗ, cô ta cần một hôn lễ long trọng, đặt một dấu chấm tròn cho những năm tháng yêu thầm cay đắng của mình.

Hạng Đống thỏa mãn cô ta, mặc dù ở hiện trường hôn lễ anh đối mặt với cha mẹ, cứng ngắc đến cùng tay cùng chân, bị MC giễu cợt, nói anh cao hứng đến không biết đi.

Sau khi kết hôn, cô ta lại nhiều lần oán giận Hạng Đống đối với cô ta lãnh đạm khách khí, không nhiệt tình như năm đó đối với tôi.

Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, năm đó người cô ta thích, không phải là phong cách cao lãnh cấm dục của Hạng Đống sao?

Tại sao bây giờ lại không thích nữa?

Cô ta cũng nhìn thấy một mặt khác của Hạng Đống.

Ngày đó Hạng Đống nhận điện thoại của cha, cha anh phê bình anh làm người thất bại, ở công ty lâu như vậy cũng không thể thăng chức, cũng không có thành tích gì, cho dù muốn đổi nghề cũng không có làm nên được thành tích gì.

Cho dù cách một đường dây điện thoại, thân thể anh cũng không ngừng phát run.

Sau khi cúp điện thoại, anh giống như một đứa trẻ, ôm mặt ngồi xổm xuống, nước mắt từ khe hở ngón tay chảy ra.

Nhạc Đinh Lan đi ra nhìn thấy, sửng sốt bật thốt lên:

"Sao anh lại ngồi đây khóc? Anh có còn còn là đàn ông nữa hay không?”

Mặc dù cô ta lập tức xin lỗi vì lời nói của mình, vô cùng thành khẩn xin lỗi, hơn nữa buổi tối lại xin lỗi một lần nữa, ngày hôm sau cũng xin lỗi, nhưng tôi biết, cả ngày hôm đó, thân thể Hạng Đống đã luôn run rẩy.

Tôi hiểu anh, anh chính là đang cố gắng đem hết toàn lực, kiềm chế ham muốn khóc lóc của mình.

Đó là linh hồn của anh đang đấu tranh với thân thể của mình.

Linh hồn anh gào thét, trong khi cơ thể anh lại từ chối dù chỉ là một giọt nước mắt.

Từ đó về sau, anh thật sự không khóc nữa.

Nhiều năm sau khi tôi chết, chứng không chảy nước mắt của tôi chuyển sang anh.

Sau đó, vào năm thứ tám bọn họ kết hôn, Nhạc Đinh Lan liên tục yêu cầu việc chuẩn bị mang thai, nhưng Hạng Đống nói cho cô ta biết, anh không có hứng thú với trẻ nhỏ, bọn họ có thể làm một đôi DINK*.

* DINK là viết tắt của “Dual/Double Income No Kids”, nghĩa là lối sống thu nhập nhân đôi, không có con cái. Lối sống này được cho là bắt nguồn từ những năm 1980 ở những nước đã phát triển, khi mà các cặp đôi có thu nhập ổn định, mức lương khá, suy nghĩ tiến bộ, có học thức quyết định lựa chọn “góp gạo thổi cơm chung” và không sinh con.
Nếu Nhạc Đinh Lan đối với tương lai không có lòng tin, anh có thể đi thắt ống dẫn tinh, còn chuyện kia thì không thể lay chuyển anh.

Nhạc Đinh Lan không muốn, cô ta thích trẻ con.

Cô ta muốn có ít nhất hai đứa con của Hạng Đống.

Vì chuyện này, bọn họ đã tranh cãi.

Nhạc Đinh Lan buồn bực, chạy đến thư phòng, vô tình phát hiện một hộp sắt phủ bụi đã lâu.

Cô ta lấy nó ra từ chỗ sâu nhất trong ngăn kéo.

Trước khi mở hộp ra, cô ta đã đoán được bên trong là cái gì.

Cô ta đoán không sai.

Nơi đó tồn tại tất cả quá khứ của tôi và Hạng Đống.

Tờ giấy viết đầy lời tâm tình ngây ngốc cho nhau, vé xem phim cùng nhau, những hóa đơn trà sữa có hình trái tim, danh sách những cuốn sách nên xem, một số điện thoại xa lạ.

Nhạc Đinh Lan không biết đó là số gì, tiện tay đặt xuống.

Nhưng tôi đứng đó bàng hoàng, cả tâm hồn tôi bắt đầu thiêu đốt một thứ hơi nóng chua chát.

Tôi nhớ con số đó.

Đó là kỳ nghỉ đông lớp 11, có một lần anh cùng cha mẹ đi ngang qua cửa tiểu khu chúng tôi.

Anh rất muốn gặp tôi nhưng không thể thoát ra được, anh vốn là một người nhút nhát nhưng lại đã lấy hết can đảm để hỏi mượn điện thoại của một người dì đi ngang qua.

Dùng dãy số xa lạ kia gọi cho tôi, câu đầu tiên chính là mang theo giọng mũi thấp giọng khóc

"An Gia, anh rất nhớ em.”

Nhạc Đinh Lan lật đến cuối cùng, phát hiện một tờ giấy.

Cô ta nắm lấy nó, tay bắt đầu run rẩy.

Đó là danh sách cuộc sống mà tôi và Hạng Đống đã liệt kê.

Cùng nhau thi đại học.

Cùng nhau ra nước ngoài.

Cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới.

Sinh một đứa con, sau đó yêu anh/cô ấy, yêu con anh/cô ấy, ôm cả thế giới để yêu anh/cô ấy.

Nguyện vọng cuối cùng khiến cô ta hoàn toàn sụp đổ.

Hạng Đống vừa lúc trở về, nhìn thấy một màn như vậy.

Anh đứng ở cửa, ngẩn ngơ thật lâu, thậm chí quên cả an ủi Nhạc Đinh Lan đang khóc chật vật.

Thật ra, cái hộp kia đã lâu không có lấy ra.

Từ khi bọn họ kết hôn, Hạng Đống liền cấm mình lật xem ký ức quá khứ.

Nếu Nhạc Đinh Lan đủ bình tĩnh, cô ta có thể phát hiện ra bụi tích tụ trên hộp.

Nếu Hạng Đống có tâm, cũng rất dễ dàng giải thích rõ ràng hiểu lầm này.

Thế nhưng, hai người bọn họ đều không mở miệng.

Nhạc Đinh Lan là người có giáo dưỡng, rất chú trọng tư thái của mình.

Rất nhanh, cô ta lau khô nước mắt, đứng lên, cố gắng bình tĩnh nói:

"Cha mẹ anh đã đến, chúng ta ra sân bay đón họ đi.”

Thân thể Hạng Đống cứng ngắc theo phản xạ có điều kiện, nhưng nhìn ánh mắt khóc đỏ của Nhạc Đinh Lan, anh yên lặng gật đầu.

Cha mẹ Hạng Đống là Nhạc Đinh Lan mời tới, cô ta hy vọng trong chuyện có con, bọn họ có thể trực tiếp thuyết phục Hạng Đống.

Trên đường đến sân bay, không biết xuất phát từ tâm lý gì, Nhạc Đinh Lan bắt đầu nhắc đến tôi.

Cái tên cấm kỵ, bị phong ấn gần tám năm kia, từ trong miệng cô ta như bóng ma thoát ra.

Cô ta nói:

"Anh biết không? Đêm trước kỳ thi đại học, An Gia vốn muốn hẹn anh đi chơi. Nhưng em không hy vọng cô ấy làm ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của anh, cho nên không đưa tờ giấy cho anh.”

Tôi muốn nhào tới che miệng cô ta lại, tôi muốn bịt lỗ tai Hạng Đống lại, nhưng tôi không có hình thể, tôi không thể thay đổi bất cứ chuyện gì, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn, Hạng Đống vốn chuyên tâm lái xe chậm rãi, từng tấc từng tấc xoay đầu lại, giống như một bệnh nhân tâm thần não mất đi chức năng, giọng điệu rất ngây thơ hỏi cô ta:

"Em vừa nói cái gì? Anh nghe không hiểu.”

Nhạc Đinh Lan sợ tới mức hét lên:

"Anh nhìn đường đi, Hạng Đống, chuyên tâm lái xe, anh đang làm gì vậy?"

Hạng Đống vẫn hỏi cô ta:

"Em vừa nói cái gì?"

“Em nói, em không đưa tờ giấy của cô ấy cho anh. Hạng Đống, việc này đã qua tám năm, An Gia đã sớm thành tro, anh lý trí một chút.”

“Thì ra là như vậy. "

Hạng Đống gật đầu, mờ mịt quay đầu, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Tôi bay qua nghe.

Anh nói:

"An Gia à, An Gia, anh rất nhớ em, rất nhớ em.”

Ngay sau đó, tôi tận mắt nhìn thấy anh bình tĩnh xoay tay lái, đạp chân ga, xe cộ vung ra một đường cong quỷ dị trên cầu lớn qua sông, đâm xuyên qua lan can rồi bay lên trời hướng về phía sông. .

“Không, Hạng Đống, em không muốn anh làm như vậy.”

“Em muốn anh sống, sống thật tốt.”

Tôi hét lên, lao xuống, muốn nâng xe lên, muốn đẩy Hạng Đống ra, muốn mở cửa xe, nhưng tôi không làm được gì.

Cuối cùng, tôi dừng ở giữa không trung, run rẩy và khóc lớn.

Hạng Đống, em không cần anh phải làm như vậy!

Anh và Nhạc Đinh Lan kết hôn cũng không sao.

Anh có nhiều con cũng không sao.

Anh hoàn toàn quên em, cũng không sao.

Em chỉ cần anh sống thật tốt, khóc thay em, cười thay em, cảm thụ tình yêu và được yêu thay em, đối xử tốt với thế giới này thay em, là tốt rồi.

Nhưng dù tôi có khóc lớn hơn nữa, kêu thê lương hơn nữa, cũng vẫn như cũ không ai biết.

Cho đến khi chiếc xe hoàn toàn chìm xuống mặt nước chừng mười phút sau, không gian xung quanh tôi bắt đầu dao động.

Khoảnh khắc điện quang phát sáng, tôi và Nhạc Đinh Lan, cùng nhau trở lại trước kỳ thi đại học.

Cuối cùng tôi cũng biết, tại sao tôi không thể chuyển thế, không thể đầu thai.

Bởi vì, đây là một câu chuyện, Nhạc Đinh Lan là nữ chính, kiếp trước cô ta cứu Hạng Đống, nhưng tám năm sau lại bị Hạng Đống trả thù, trả giá bằng tính mạng.

Ở kiếp này, câu chuyện thực sự bắt đầu.

Lúc này đây, cô ta sẽ không ra tay cứu vớt vận mệnh Hạng Đống nữa, cô ta phải thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Hạng Đống và tôi đi về phía trước điên cuồng và bị hủy diệt.

7.

Chương trình phát sóng trực tiếp kỳ thi tuyển sinh đại học hôm nay là món quà đầu tiên cô ta tặng chúng tôi sau khi tái sinh.

Khi Hạng Đống xuất hiện trước mặt tôi, giống như lần đầu tiên anh ấy tới nhà tôi năm lớp 11, tái nhợt mà tan nát.

Trong nháy mắt tôi mở cửa, anh đã ôm chặt lấy tôi.

Nó mạnh mẽ và hung dữ đến mức tôi thậm chí còn cảm thấy đau âm ỉ ở xương sườn.

Anh nhanh chóng buông tôi ra, mở ba lô ra, bên trong để chứng minh thư, thẻ sinh viên của anh.

Anh nhìn tôi, nhẹ giọng nói:

"Cha anh muốn anh chia tay với em, ông ấy bảo anh cút vào trong phòng tối, khi nào nghĩ kỹ, thì mới có thể đi ra.”

“Lần này anh không nhượng bộ. Anh đã cùng ông ta đánh một trận, An Gia.”

Khó trách trên mặt anh có vết máu, khóe miệng bầm tím.

Tôi đưa tay vuốt ve, anh bị đau, liền nghiêng đầu.

Một lát sau, lại tiến lại gần, dùng nửa bên mặt không bị thương nhẹ nhàng cọ xát trong lòng bàn tay tôi.

Như một con chó vô gia cư.

Anh thì thào nói:

"Em là con gái, em dám đánh với cha em. Anh không thể thua kém em.”

Tôi bật cười:

"Em không phải một cô gái bình thường, em là một cô gái lưu manh.”

Hạng Đống không thể ở nhà tôi lâu dài.

Tôi cùng anh thương lượng một chút, và quyết định nhân cơ hội này đi ra ngoài du lịch.

Tôi giải thích ngắn gọn với người cha cặn bã của mình một chút, chỉ nói là cùng bạn học nữ đi ra ngoài.

Trong tiếng chửi rủa của ông ta, mặt không đổi sắc thu dọn hành lý ra cửa.

Ông lại đuổi theo tôi ra cửa, nhét vào trong túi quần tôi một tấm thẻ.

"Ông đây có tiền, trên thẻ này có năm ngàn, dùng xong liền cút về cho tao, nói tóm lại, thiếu tiền liền nói với tao, không được nghĩ đến chút đường lối tà đạo nào cả, cũng không được đi theo con đường của mẹ mày --"

Trước khi ông ta nói điều gì đó khó chịu hơn, tôi nhanh chóng chộp lấy chiếc vali và chạy ra khỏi khu ký túc xá.

Cứ như vậy, khác với kiếp trước, sau khi thi đại học kết thúc, Hạng Đống gần như bị đuổi ra khỏi nhà.

Nhạc Đinh Lan từng gọi điện thoại cho tôi, cô ta rất lịch sự hỏi tôi, có biết tung tích của Hạng Đống hay không.

Khi cô ta nói, cô ta cố tình thể hiện sự thờ ơ và che giấu sự hả hê đằng sau lời nói.

“Không phải chỉ tôi lo lắng cho cậu ấy, chúng tôi là hàng xóm, cha mẹ tôi cũng rất lo lắng. Cô cũng biết, cậu ấy vì cô mà ầm ĩ với gia đình đến mức nào. Chú Hạng và dì Hạng chỉ có một đứa con trai, từ trước đến nay là niềm tự hào của bọn họ, đột nhiên gạt người nhà có bạn gái, tình huống nhà cô lại như vậy, người lớn nhất thời không chấp nhận được, cũng bình thường.”

Tôi dùng một ngón tay chọc chọc Hạng Đống đang gặm cắn trên cổ tôi, nghiêm trang trả lời.

“Hạng Đống hiện tại rất thương tâm, rất tự trách, anh ấy muốn trở về, lại sợ cha mẹ anh ấy không chịu tha thứ cho mình, hơn nữa anh ấy cũng nên chịu trách nhiệm với tôi chứ? Trong chốc lát, tôi sẽ không thả anh ấy về đâu.”

Hạng Đống rên rỉ một tiếng, từ trên người tôi xoay người ngồi dậy, con ngươi như lưu ly đen tràn đầy khó hiểu mà tức giận nhìn tôi.

Tôi không có cách nào giải thích với anh.

Nhạc Đinh Lan lần này sống lại, chính là vì muốn nhìn anh xui xẻo nghèo túng, cùng đường, nhìn tôi sa đọa, trở thành một con điếm trà xanh thành thực sự.

Đối với câu trả lời của tôi, Nhạc Đinh Lan hiển nhiên vô cùng hài lòng.

Thanh âm nhẹ nhàng không ít, đến nỗi đều thiếu đi thành ý cần thiết.

“Bên phía chú và dì, thân là hàng xóm như chúng tôi đều sẽ giúp đỡ khuyên nhủ, cô bảo cậu ấy không cần lo lắng. Khi nào nghĩ thông suốt, liền nhanh chóng trở về nhận sai đi.”

Cô ta không hề cố gắng thuyết phục tôi, có lẽ cô ta cảm thấy không cần phải lãng phí lời nói với tôi.

Cũng có thể là hy vọng tôi lôi kéo Hạng Đống, sa đọa triệt để hơn mới tốt.

Thông báo tuyển sinh đại học đã đến.

Giống như kiếp trước, Nhạc Đinh Lan được nhận vào trường đại học tốt nhất.

Khác với kiếp trước, Hạng Đống và cô ta không cùng một thành phố.

Lần này, Hạng Đống không học máy tính nữa, mà lựa chọn trường đại học chuyên ngành kỹ thuật dân dụng tốt nhất trong nước.

Rất nhiều người lắc đầu thở dài, cho rằng với số điểm cao của Hạng Đống, đăng ký chuyên ngành này thật sự khuất tài.

Nhạc Đinh Lan đăng lên nhóm bạn bè, kèm theo là một con chó cảnh quý báu chạy đi tranh giành thức ăn với chó cỏ.

Tiêu đề là: Mọi chuyện đều có nhân quả, chớ niệm chớ quấy rầy.

Hạng Đống nhìn thoáng qua điện thoại di động của tôi, không hiểu gì.

Chỉ mình tôi hiểu ý cô ta.

Cô ta đang nhắc nhở chính mình, không bao giờ nên đi đại phát thiện tâm, không bao giờ nên đi quấy nhiễu nhân quả của người khác.

Nếu Hạng Đống cam tâm làm chó cỏ, cô ta chỉ có thể tôn trọng chúc phúc.

Khu bình luận đều đang vuốt mông ngựa: Trạng thái tham thiền của học bá thật làm cho người ta ngưỡng mộ.

8.

Tôi và Hạng Đống bắt đầu cuộc sống đại học ngược cẩu.

Ngoài việc học, tôi vẫn bận rộn viết văn như trước, tiền nhuận bút cũng đủ chống đỡ học phí đại học và tiền thuê nhà của tôi.

Hạng Đống rất quật cường, không có sự hỗ trợ từ gia đình, anh cắn răng đi đến cơ sở hỗ trợ giảng dạy

Anh là nhà vô địch cấp tỉnh về vật lý, chuyên phụ đạo một chọi một.

Sau một học kỳ, không chỉ kiếm được học phí, mà còn từ từ vượt qua nỗi sợ xã hội.

Bốn năm đại học, chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau, dựa dẫm lẫn nhau, ở trường học và chuyên ngành của mình đều lấy được thành tích không tầm thường.

Nhạc Đinh Lan cũng sống rất viên mãn.

Trong vòng bạn bè tất cả đều là tọa đàm cao cấp, bạn bè da đen, da trắng, da nâu thuộc nhiều chủng tộc khác nhau, có những học giả chân chính nói cười.

Thỉnh thoảng cô ta sẽ gọi điện thoại cho tôi, làm bộ như vô tình dò xét tình hình gần đây của tôi và Hạng Đống.

Tôi đương nhiên là chọn lọc những khía cạnh không hài lòng trong cuộc sống của tôi và Hạng Đống, thêm mắm dặm muối nói cho cô ta biết, để cho cô ta luôn luôn cảm thấy rằng.

"An Gia và Hạng Đống sống không bằng heo chó, đang chó cắn chó lẫn nhau, xé xác nhau lao vào ngục tối."

Cô ta hài lòng.

Tôi cũng rất hài lòng.

Dù sao cô ta cũng là nữ chính, chỉ khi cô ta thực sự buông tay, đừng theo dõi cuộc sống của tôi và Hạng Đống nữa, tôi mới dám yên lòng.

Năm thứ tư đại học, Nhạc Đinh Lan tuyên bố có bạn trai, là một nghiên cứu sinh cùng chuyên ngành và cao hơn cô ta hai cấp.

Tôi đã rất vui mừng.

Hạng Đống đoạt lấy điện thoại di động của tôi, chua xót nói:

"Em cũng quá để ý Nhạc Đinh Lan rồi, có đôi khi anh thật sự hoài nghi, người em thích rốt cuộc là anh hay cô ấy nữa.”

Tôi lườm anh một cái:

"Anh đoán xem?”

Khuôn mặt đẹp trai của anh lóe lên, và với một nụ cười rất đe dọa, anh áp cả người lên người tôi, ngậm vành tai tôi trong miệng và nói với giọng trầm thấp.

“Anh không đoán. Anh muốn em là của anh, vĩnh viễn là của anh, An Gia.”

“Anh cũng là của em, vĩnh viễn là của một mình em, An Gia, An Gia.”

Tôi sẽ không nói cho anh biết, bạn trai của Nhạc Đinh Lan nhìn qua có vài phần giống anh.

Nhưng niềm vui của tôi không thể kéo dài được nửa năm.

Nhạc Đinh Lan chia tay bạn trai.

Cô ta lại bắt đầu gọi cho tôi.

Tôi không chịu nổi phiền toái, lại không thể không cẩn thận từng li từng tí ứng đối.

"Tôi và Hạng Đống bắt đầu tìm việc... không thuận lợi lắm, cô cũng biết, bốn năm nay chúng tôi đều cãi nhau ầm ĩ. Không có tiền, hoàn toàn dựa vào cha tôi trợ giúp, kết quả anh ta ăn cơm mềm lại còn ngoại tình, tôi cũng không cam lòng yếu thế, ông ăn chả thì bà ăn nem. Tóm lại cuộc sống gà bay chó sủa là một đống chuyện vớ vẩn, việc học rối tinh rối mù, giấy chứng nhận cũng không có, đơn vị nào muốn chúng tôi chứ?"

Cô ta không còn dễ dàng bị tôi dỗ dành như trước nữa

Trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi:

"Hạng Đống còn yêu cô không?”

“Yêu - - à không yêu, tình yêu là cái gì? Vợ chồng bần tiện khốn khổ, hai người chúng tôi ở trong một nhà không có tiếng nói chung, một khi qua thời kỳ kích tình, làm gì còn nơi nào có tình yêu, tất cả đều là lông gà đầy đất. Tôi xuất thân từ một gia đình thấp kém, tầm mắt hẹp hòi, không thể hiểu được anh ta. Anh ta cũng khinh thường tôi. Haizz, người nghèo không có tư cách yêu đương.”

Cô ta rốt cục cũng hài lòng thu dây.

Tôi lau mồ hôi, trái tim run rẩy.

Câu chuyện gần như đã đi đến hồi kết.

Lần sau cô ta lại gọi tới, tôi nên nói cho cô ta biết, Hạng Đống bán tôi đi Myanmar, hay là tôi bán Hạng Đống đi Thái Lan làm bé đường đây?

Tôi nhanh chóng bàn tính công việc với Hạng Đống.

Mục tiêu và phương hướng là năm chúng tôi thi đại học đã định ra.

Anh gia nhập một doanh nghiệp nhà nước và tình nguyện đóng quân ở Châu Phi một thời gian dài.

Tôi học chuyên ngành tiếng Pháp và có thể làm phiên dịch và thư ký tại các công trường xây dựng ở Trung Quốc.

Chuyến đi này, núi dài sông xa, tiểu thư Nhạc Đinh Lan cao quý mà chính nghĩa hẳn là rất khó tìm được tôi.

A di đà phật.

Chương kế tiếp