Tiếng Vang

Chương 2
9.

Sau khi anh ra trường thì cùng vào chung công ty làm thư ký cho tôi, thật ra anh vẫn luôn làm khá tốt, năng lực làm việc rất mạnh, nhưng tôi vẫn tuyển thư ký Trương vào, rồi nhét anh ấy ra phía sau, từ đó anh không còn cơ hội bám lấy tôi mỗi ngày nữa.

Sáng sớm anh ở nhà chuẩn bị bữa sáng, gọi tôi thức dậy thay quần áo cho tôi, sau đó lải nhải không ngớt về lịch trình của ngày hôm nay, ngày đầu tiên tôi thậm chí còn cắt ngang lời anh: "Chuyện của công ty đã có Trương Hành phụ trách rồi, không cần anh nhiều chuyện đâu."

Anh trưng ra biểu cảm hoang mang, sau một lúc anh mới nói: "Anh... Chẳng phải cũng là thư ký của em sao?"

Tôi không kiên nhẫn mà quát: "Anh mà có cửa so với Trương Hành à? Bằng cấp của anh ta là gì còn anh là gì biết không?"

"... Nhưng mà anh làm việc không tốt sao?"

Tốt lắm, nhưng tôi không thích.

Tôi lười nói chuyện với anh ấy nữa, anh cứ luôn như vậy, ngu ngốc như một con bê mới sinh, anh cứ luôn hỏi tại sao, ở đâu ra mà nhiều cái tại sao như thế chứ?

Tôi không vui thì chính là không vui thôi.

10.

Tôi không biết đến cùng là anh lấy đâu ra nhiều sự nhiệt tình đến nhường ấy, hệt như sức lực toàn thân đều không bao giờ dùng hết vậy.

Hôm sinh nhật, tôi và thư ký Trương tham dự tiệc rượu mừng trở về, lúc đang nghĩ rằng tắm rửa xong xuôi rồi húp một chén chè coi như là qua sinh nhật thì kết quả vừa mở cửa đã bị anh bắn một tràng pháo hoa đến giật bắn cả người.

Những mảnh giấy đủ màu sắc bay rợp trời, rơi lả tả xen lẫn với mấy tờ giấy bóng mang sắc màu rực rỡ, anh cầm pháo hoa nở nụ cười với tôi.

Tôi đanh mặt muốn cho anh một cú đấm, kết quả thư ký Trương đứng bên cạnh bỗng phì cười một tiếng: "... Tiểu Đường, cậu làm không tồi nha."

Tôi trừng mắt liếc hắn ta một cái, sau đó tôi nghĩ ra điều gì đó mà nhìn ra sau lưng Đường Niệm Hoài.

Một dải băng rôn to đùng in một hàng ký tự màu trắng giữa nền đỏ treo ở giữa phòng khách, trên đó có một hàng chữ lớn - Nhiệt liệt chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của đồng chí Trần Úc An!

"..."

Dường như nghe thấy được tiếng nghiến răng ken két trong lòng tôi nên Trương Hành nhanh chóng nói phải về nhà rồi, lịch trịch của ngày mai hắn sẽ gửi cho tôi sau.

Đường Niệm Hoài là một tên ngốc, sau khi anh vẫy tay tiễn người ra về thì quay lại đây hôn tôi một cái chóc, rồi cười tủm tỉm nói: "Sinh nhật vui vẻ nha Úc An! Anh hôn em đây là nghi thức á, em cũng phải hôn lại anh nha."

Trán tôi nổi gân xanh tới nơi, nghiến răng nói: "Nghi thức ở đâu thế?"

"Pháp hả ta?" Anh dùng giọng điệu nghi vấn mà đáp.

Tôi cảm thấy lâu rồi anh chưa bị tôi đánh, da ngứa lắm rồi.

Vậy nên tối đó tôi đè anh đến thành thật – có lẽ là không ngờ có thể được làm đến nước này nên anh chưa hề chuẩn bị tâm lý gì cả, bị tôi làm đến khóc lóc tơi tả, còn lầm bầm: "Rõ ràng... Rõ ràng là nói, nói là không làm, không làm mà!"

Có thể là tối hôm ấy làm anh quá mức nên đầu óc tôi cũng trở nên trì trệ, tôi vẫn không kìm lòng được mà đối xử nhẹ nhàng với anh, dù sao thì... Anh cũng thích tôi.

Mà không cần tôi chịu trách nhiệm.

11.

Tôi sẽ không thích anh ấy đâu!

12.

Tên của Đường Niệm Hoài rất khó phát âm nên tôi kêu anh sửa tên đi, anh ngẫm nghĩ rồi nói với tôi rằng cái tên này là do cha mẹ viết để lại trên giấy hồi anh còn nhỏ, tuy chẳng biết là thương nhớ ai nhưng cứ lấy dùng đi, cũng không biết phải đổi thành gì mới được đây, nói xong anh lại cười rộ lên, đuôi mắt cong cong giống hệt một trái dưa ngốc.

Tôi nói với anh, hay đặt tên là Đường Qua đi.

Anh cười ha ha hết sức ngây ngô, còn thực sự lấy từ trong túi ra một viên kẹo đường Bát Bảo đưa cho tôi, "Cậu Trần ăn kẹo đi, ngày nắng nóng đừng có quạo như vậy nha ~"

Tôi vừa ngậm kẹo đường Bát Bảo trong miệng vừa đưa tay xoa eo cho anh, hôm qua tôi cố mà hầu hạ theo yêu cầu làm anh sướng của người này, hôm nay anh đau đến mức không đứng thẳng nổi mà còn lầm bầm lải nhải không ngớt.

Cái gì mà "Mệt quá đi à ~ đau quá đi thôi ~ rõ ràng là nói có thư ký Trương thì không cần người ta nữa kia mà ~"

"..."

Không ngờ quả dưa ngốc nhà tôi còn thù dai đến vậy.

13.

Thỉnh thoảng Trương Hành cũng sẽ rủ rỉ với tôi về 365 ưu điểm của Tiểu Đường, ví dụ như thật thà dễ thương, đẹp trai, nấu cơm rất ngon, dáng đi thẳng hơn người ta...

Khoan đã.

Tôi không thể nhịn được nữa mà vác Trương Hành đi tìm Đường Niệm Hoài, vẻ mặt của Tiểu Đường nom hết sức vô tội: "Anh không có bắt thư ký Trương khen anh trước mặt em đâu mà!"

"Sao anh biết em tới tìm anh vì vấn đề này?" Tôi hỏi anh.

Anh khẽ rụt cổ: "Tại em xách cả thư ký Trương tới luôn kìa."

Tôi bị anh làm cho tức đến bật cười: "Đừng có làm thư ký Trương người ta khó xử, đã hơn ba mươi rồi còn phải vắt hết óc miễn cưỡng tìm ưu điểm của anh nói trước mặt em, thông cảm cho người già chút không được sao?"

Trương Hành ngắt ngang lời tôi: "Người già là chỉ mấy người sáu mươi tuổi ấy..."

Tôi ném hắn ta ra ngoài, Đường Niệm Hoài thì nghểnh cổ trông theo, còn ngước mặt lên nhìn tôi cười ngu ngơ.

Không biết tại sao, quả dưa ngốc nay hôm nay có chút ngọt.

Tôi cắn môi, rồi vẫn cầm lòng không đặng mà vươn tay véo véo mặt anh, da của Tiểu Đường trắng nõn xinh đẹp, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp.

"Úc An ơi?" Anh kêu tôi, vẻ mặt ngơ ngác và mờ mịt chẳng khác nào con hamster đang gặm thức ăn.

Quá giống rồi, giống y hệt luôn ấy nhỉ.

Anh đúng là bé hamster ngốc xít mà!

Tôi xoa đầu anh nhưng trong lòng lại luôn đấu tranh thầm chửi mình hết lần này đến lần khác.

14.

Chiều nay tôi đã thay nước cho bình hoa cát tường rồi, tôi không biết chăm hoa nên có hỏi một vài người bạn, họ đều nói thay nước nhiều lần trong ngày sẽ tốt hơn, tốt nhất là nên thả chút ít tình cảm vào đó.

Tôi nghĩ, đây là chăm hoa hay chăm người đấy?

Khi Đường Niệm Hoài còn ở bên cạnh, tôi còn chẳng đối xử với anh ấy được như vậy nữa kìa, đằng này anh chỉ để lại một bó hoa, tôi cần gì phải hao tâm tổn sức đến thế?

Hoa là do anh ấy tự mua, cớ gì lại để cho tôi chăm sóc?

Tôi nghĩ đến đây là đã giận sôi gan, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ trên bàn cà phê một lúc rồi chợt cảm thấy nản lòng.

Tôi tính toán với người chết cái gì chứ?

Anh cũng đâu có sống lại nói xin lỗi tôi, cũng sẽ không... Tiếp tục dè dặt mà yêu tôi.

15.

Tôi còn nhớ rõ hồi nhỏ Đường Niệm Hoài rất ngoan, đối với tôi rất lễ phép kính trọng, gặp ba tôi thì cứ như chuột gặp mèo, lúc ngồi trong phòng tôi mà nghe thấy tiếng động là sẽ tức tốc chui vào ngăn tủ.

Sau một thời gian khá dài thì ngoại từ ba tôi ra anh không còn sợ ai nữa, trông sợ tôi thế chứ thật ra đều là làm bộ cả thôi, trong lòng tôi hiểu rất rõ, cái anh chàng này dù có tốt hay xấu thì vẫn sẽ luôn giả vờ đáng thương hết.

Mùa hè bạn mà không cho anh ấy ăn kem thì anh ấy sẽ nằm trên sô pha lầm bầm tới lầm bầm lui, chốc thì đau đầu chốc lại đau eo, một khi bạn vừa cầm kem đặt vào tay anh ấy thì người này tự nhiên chẳng còn đau eo đau đầu chi sất, trái lại tinh thần còn rất dồi dào, có thể đại chiến với 800 còn hổ béo cũng được.

Tôi chưa bao giờ thích anh quá cả, bởi vì mọi thứ của anh tôi đều biết, đều rõ, thậm chí tôi còn hiểu anh hơn cả bản thân anh nữa kìa.

Tôi không đời nào sánh bước bên cạnh một người như vậy, mọi thứ xung quanh tôi đều đan xen với sự hỗn loạn của xã hội và những phân tranh trong gia tộc, hơn ai hết tôi biết rằng yêu anh không phải là sự lựa chọn tốt nhất của tôi, mà tôi thì lại phải lựa chọn điều tốt nhất.

16.

Hôm nay khi thay nước cho bình hoa cát tường, tôi vô ý làm rơi mất một chiếc lá xanh, nó khẽ khàng bay xuống đậu trên nắp hộp gỗ.

Lẳng lặng không một tiếng động.

Tôi nghĩ, chẳng lẽ anh ấy không biết tôi là loại người như thế nào sao?

Anh yêu tôi như vậy, sao lại không biết được chứ?

17.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhìn anh mỗi ngày, nghĩ đến mức cuối cùng vẫn dao động.

Nhớ lúc anh đang lái chiếc xe quảng cáo, trên màn hình LED chạy hàng chữ - Chúc mừng đồng chí Trần Úc An đã ăn bữa cơm tình yêu của Tiểu Đường hôm nay! Tiểu Đường yêu em! ♡

Tôi không nhịn được nữa mà lao xuống lầu, đóng chặt cửa xe của anh, tắt luôn màn hình đi rồi đè anh là xoạc một trận.

Làm đến nỗi Tiểu Đường khóc nức nở, rên ư a.

Tôi ôm lấy anh, cầm lòng chẳng đặng mà nói: "Em cũng yêu anh."

18.

Tôi và anh yêu nhau.

Mỗi ngày thư ký Trương đều là phi lễ chớ nhìn, xấu hổ chớ nghe, thật sự là vô cùng vất vả.

Mỗi ngày Tiểu Đường đều vui cười hớn hở, càng giống quả dưa ngốc hơn.

Thư ký Trường luôn dặn dò anh đừng có mà vênh váo đắc ý, yêu đương ở chốn văn phòng phải hết sức cẩn thận!

Đường Qua dùng vẻ mặt nghiêm túc mà đáp: "Biết rồi ngài Trương! Em và đồng chí Tiểu Trần nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy bảo!"

Ngài Trương gật đầu hài lòng.

Tôi đứng sau lưng bọn họ ho khan, ngài Trương quan tâm nhìn tôi một cái: "Tiểu Trần, sao vậy?"

"..."

Trương Hành, tôi thấy anh bị quả dưa ngốc này lây bệnh rồi, coi cái nết anh kìa!
Chương kế tiếp