Tiếng Vang

Chương 3: (End)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

19.

Chúng tôi đã trải qua cuộc sống yêu đương mặn nồng gắn bó trong ba năm.

Cơ mà cũng chỉ có ba năm mà thôi.

20.

Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi tôi nhận được bó hoa này, hôm nay nó lại rơi mất một phiến lá.

Thật là kỳ lạ, hoa vẫn chưa héo tàn mà lá cây đã rớt ra mất, có đôi khi tôi nhìn vào lại ngỡ như thấy anh đang khóc.

Thứ kia rơi nhè nhè xuống, hệt như nước mắt vậy.

Trước đây anh rất ít khi khóc, mà anh sẽ làm nũng, chọc tôi nổi giận thì sẽ làm nũng, không ăn được đồ ngon cũng sẽ làm nũng, cảm thấy không vui thì càng làm nũng, cứ ôm bạn mà uốn éo hệt như bé mèo nhỏ, muốn bạn dịu dàng dán lên môi trao một nụ hôn.

Sau này anh vẫn rất ít khi khóc, có lẽ là do tôi ít quan tâm đến anh nên dù anh có khóc tôi cũng chẳng biết.

Tôi nhìn phiến lá kia, nó vẫn rơi xuống người anh như cũ.

Bên cạnh là một chiếc lá hơi ngả vàng.

Tôi cảm thấy trong lòng có chút gì đó giống như chiếc lá úa vàng đang cuộn lại kia, co rúm đến nhức nhối.

21.

Anh bị ô tô đâm khi đi mua hoa cho tôi, nghe nói là vừa mua hoa xong ra thì thấy một đứa nhỏ chạy qua đường, vì cứu đứa nhỏ đó nên anh bị xe phóng trên cao tốc đụng văng ra xa.

Suy cho cùng thì vẫn là vì mua hoa cho tôi.

22.

Tối đến tôi nhờ nhà hàng gửi hai phần ăn tối dưới ánh nến sang, đặt một phần ở bên cạnh anh, ánh nến soi sáng cánh hoa, lóng lánh ánh nước soi rọi.

"Em thấy em có hơi hối hận rồi." Tôi nhẹ giọng nói.

"Đáng lẽ hôm kia em không nên đăng bài trên vòng bè, hoa chó má gì chứ, cho dù có đẹp đến đâu, cho dù ý nghĩa có hay đến nào thì sao, em không thể hiểu được."

"Anh có hiểu không?"

Anh không trả lời.

Tôi nhấp một hớp rượu rồi cười nói: "Anh không biết, mẹ nó anh là đồ ngu ngốc, mẹ nó anh nhìn lén tường nhà của ông đây, chặn số lớn thì thêm số nhỏ, đờ mờ anh còn dám lừa ông đây rằng anh là khách hàng, để em đồng ý kết bạn."

"..."

Tôi chỉ là có hơi buồn chút thôi.

Muốn Tiểu Đường của tôi đến an ủi đôi chút mà thôi.

23.

Ba tôi là một người tương đối hoà nhã, chỉ cần thuận theo ý ông thì ông sẽ cho phép tôi làm bất cứ điều gì mình muốn.

Còn nếu tôi không nghe theo thì chuyện gì ông ấy cũng sẽ nhúng tay vào.

24.

Thời điểm tôi và Tiểu Đường yêu đương, thật ra mỗi ngày đều giống như những ngày trước, chỉ là vui vẻ hơn một chút, gặp chuyện buồn Tiểu Đường sẽ cùng tôi chia cay sẻ đắng, gặp chuyện vui thì Tiểu Đường sẽ vắt hết óc nhiệt liệt chúc mừng một phen.

Tiểu Đường thật sự rất yêu tôi.

Tôi cũng đã từng nghĩ đến chuyện nhờ Tiểu Đường hồ hởi tổ chức buổi tiệc mừng 60 năm cho chúng tôi, treo mười băng rôn ở cổng khu dân cư, còn phải thuê một trăm chiếc xe tuyên truyền để phát sóng "Nhiệt liệt chúc mừng kỷ niệm 60 năm bên nhau của ông Trần Úc An và ông Tang Niệm Hoài!"

... Bây giờ cũng muốn.

25.

Lúc chúng tôi chia tay, hiếm khi mà thư ký Trương được một khoảnh khắc nghiêm túc hẳn hoi, hắn ta nói với tôi: "Anh đã nhìn Tiểu Đường đi bên cậu đến tận bây giờ, hai người chỗ nào cũng tốt hết, vừa xứng đôi lại vừa ân ái, đứa nhỏ này hồi còn bé đã khổ như như vậy rồi, rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy?"

Tôi cảm thấy vấn đề mà Trương Hành đang nói không thích hợp, không tới lượt hắn ta xen vào, còn Đường Niệm Hoài ở đâu rồi?

Sau này tôi mới biết được quả Dưa Ngốc này khóc đến không biết trời trăng, nước mắt không cầm được, ngồi một mình trên sân thượng hết nửa ngày cuối cùng bị Trương Hành lôi đi, khi ấy tôi nhìn thấy hai người họ ra khỏi công ty, Dưa Ngốc khóc đứng không vững, còn ngoan ngoãn kéo tay áo lau nước mắt.

Giống quả Dưa Ngốc, giống hamster, lại giống mèo con.

Còn giống người tôi yêu.

Bởi vì bắt đầu từ giờ, anh ấy không còn là người yêu của tôi nữa.

26.

Tôi nghe theo lời ba tôi đi xem mắt một cô tiểu thư nhà giàu, người thứ nhất đã hợp mắt nên chẳng qua mấy tháng chúng tôi tiến tới hôn nhân.

Thấy tôi nghe lời như vậy ba tôi rất hài lòng, lúc này mới rút hết người canh giữ xung quanh Dưa Ngốc về, cũng để Dưa Ngốc tiếp tục quay về làm, đảm nhiệm chức thư ký như xưa.

Tên Trương Hành này vô dụng thật, vậy mà lại để Tiểu Đường leo lên đầu hắn làm thư ký bên người tôi.

Dưa Ngốc ngày càng ngốc hơn trước nữa, trở nên lầm lì ít nói, hai mắt chán chường lúc nào cũng buồn bã, lại còn hay lơ đãng.

Trên bàn làm việc của tôi trưng ảnh chụp chung với vợ, lúc dọn bàn cho tôi Dưa Ngốc vô tình làm rớt, mảnh kính vỡ vụn rơi trên mặt đất.

Tôi lấy đó làm cái cớ để đuổi Dưa Ngốc ra ngoài, nói anh khỏi cần đến nữa.

Bỗng nhiên mắt anh đỏ ửng, môi run rẩy nhưng cố gắng thế nào cũng không nhịn được, ngay cả cánh mũi cũng hít hít.

Tôi bảo anh đừng làm phiền tôi nữa, anh hơi há miệng, phát ra âm thanh nghẹn ngào: "Anh... Đến cùng thì vì sao em không thích anh?"

"..." Tiếc là tôi không trả lời được.

Dù nghĩ như thế nào thì tôi vẫn còn rất thích anh.

Anh đau buồn khôn xiết, khóc đến mức chóp mũi đỏ chót, cứ nhìn tôi chờ đợi câu trả lời, tôi nghiến răng nuốt nước miếng, tàn nhẫn nói: "Tôi chưa từng thích anh, chưa từng yêu anh, lúc chơi anh anh không có cảm giác gì à? Không phải anh vẫn luôn biết con người tôi tệ đến thế nào ư? Anh cứ một hai phải bắt tôi lấy hết tâm can ra mà nói với anh, tôi, không, yêu, anh, chút, nào hết! Càng không hề thích anh! Không thích chút nào cả!"

Đường Niệm Hoài khóc đến đần độn.

Tôi không nhìn nổi nữa bèn túm cổ áo của anh tống thẳng ra ngoài.

Anh không muốn đi, cứ khóc lóc ôm lấy tôi, tôi lạnh lùng nhìn anh: "Tôi đã kết hôn rồi, anh Đường à, nếu anh cứ khăng khăng bám lấy tôi như vậy tôi đành phải báo cảnh sát thôi."

27.

Tôi chặn rồi xoá hết thông tin liên lạc với anh ấy, lại một lần nữa đề bạt Trương Hành quay về đây, mỗi ngày Trương Hành trông có vẻ muốn nói gì đó nhưng đều bị tôi lạnh lùng lờ đi.

Mãi cho đến một hôm nào đó có người gửi lời mời với wechat công tác của tôi, ảnh đại diện là một bức tường tường hạt* ngớ ngẩn trong Plants vs Zombies, với cái mũi bầm tím và khuôn mặt sưng vù. Tên là "Ngày Mai Sẽ Tốt Hơn" kèm theo dòng giới thiệu: Chờ vợ tôi về nhà.



Tôi cảm thấy người này đừng có ngốc hơn nữa, nếu không chắc phải sang hành tinh khác mà sống.

Nhưng tôi vẫn chấp nhận.

Nếu tôi biết, tôi biết sau này... Thì tôi chắc chắn sẽ không cho anh thêm bất cứ cơ hội nào tiếp cận mình nữa.

28.

Ba ngày trước tôi có chia sẻ một tin về hoa cát tường trên vòng bạn bè, thật ra cũng chỉ là một tin tiện tay ghim lại thôi.

Ngay cả vợ tôi cũng chả để ý mấy thứ này.

Nhưng cố tình là mọi thứ của tôi, anh ấy đều để ý.

29.

Có đôi khi tôi suy nghĩ, nếu con người có thể sống theo ý mình thì tốt biết bao?

Lúc mất, thậm chí Tiểu Đường còn chẳng phải là người yêu của tôi.

Chỉ cần nghĩ đến đây, trái tim đang cuộn trào của tôi lại rớt xuống từ trên mây, như bị tra tấn, đau đến mức muốn rơi theo bên cạnh anh như chiếc lá kia.

Ở bên anh.

30.

Hoa cát tường mà anh mua là loại bình thường nhất, có tên tiếng anh là Echo, tiếng Trung dịch là Tiếng Vang.

Ba ngày trước tôi có đăng tin vào vòng bạn bè rằng: "Nếu yêu là gió, vậy trong gió kia ngân vang tiếng của hai ta."

Những lời như vậy chẳng đáng một xu, còn chẳng bằng mấy lời súp gà, tôi chỉ là thấy ý nghĩa của hoa này hay rồi cảm thán một câu thôi.

Nếu tôi biết, nếu tôi mà biết.

Tôi tình nguyện chưa từng có đoạn tình cảm này với anh, đoạn ngân vang này và cả bó hoa đó.

31.

Hôm nay toàn bộ hoa đều đã khô héo.

Tôi ở nhà canh giữ bó hoa này suốt hai mươi ngày, cuối cùng cũng chờ được đến kỳ hoa tàn, cánh hoa màu trắng bị gió và không khí nhuộm thành màu vàng sẫm, giống như quá khứ của tôi và Đường Niệm Hoài vậy.

Tôi ngồi trên sô pha bế anh ấy lên, cái gì mà lợi ích gia tộc, cái gì mà lấy đại cục làm trọng, cái gì mà nghe lời tôi đều từ bỏ cả.

Tôi chỉ cần một người mang vết thương chồng chất, một quả dưa ngốc đã khóc đến mắt mũi tèm lem, một nhóc hamster tủi thân, một bé mèo con dịu dàng đáng yêu, một người thương mãi mãi yêu tôi mà thôi.

Cuối cùng thì không còn ai có thể làm tổn thương anh được nữa.

Tôi cũng không thể.

Bởi vì anh đã bỏ tôi đi rồi.

Bên trong bó hoa kia có một tấm thiệp chúc mừng, lần này Tiểu Đường không viết mấy lời chúc mừng đầy nhiệt tình nữa, mà là để lại câu ngôn ngữ của loài hoa cát tường – tình yêu chân thành mãi không thay đổi.

33.

Nhiệt liệt chúc mừng bó hoa đầu tiên mà Tiểu Đường mua cho cậu Trần.

34.

Tôi nhắm mắt lại, Đường Niệm Hoài đang ngủ trong lòng tôi, chúng tôi muốn cùng nhau mơ một giấc mộng đẹp.

Ở trong mơ, Trần Úc An vẫn luôn bên cạnh Đường Niệm Hoài.

Mãi mãi chân thành, mãi mãi không đổi thay.

Mãi mãi yêu nhau.

HOÀN