Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 202: Được không.

Thời Nhạc không hiểu, nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Từ khi cậu xuống núi, bạn bè mà cậu thực sự tin tưởng không nhiều, tuy chỉ có vài người nhưng cậu thực sự rất quý trọng họ. 

“Ông xã.” 

Thời Nhạc ngẩng đầu lên, bất ngờ năn nỉ hắn: “Hôn em đi.” 

Bạc Văn Thời nhìn thấy nơi đáy mắt cậu hiện lên nét đau buồn, lại gần nhẹ nhàng hôn cậu. 

“Bé cưng à.” 

Bạc Văn Thời dỗ dành cậu: “Là hắn ta lừa em, là hắn ta không tốt. Không thể trách em, biết chưa?”

Hắn sợ Thời Nhạc quá để ý đến những chuyện vụn vặt, đến lúc đó lại đổ tất cả tội lỗi lên chính bản thân mình.

Thời Nhạc cắn môi hắn, hôn thêm một cái nữa lúc này mới buông ra.

“Vốn dĩ không thể trách em mà.”

Đau buồn thì đau buồn, nhưng Thời Nhạc vẫn rất tỉnh táo, cậu ôm lấy Bạc Văn Thời, nhẹ giọng nói: “Em đối xử với hắn tốt như thế, vậy mà hắn lại nhất quyết muốn lừa gạt em.”

Cùng đi ăn nhiều món ngon như vậy, những ngày đi chơi cùng nhau vui vẻ đến thế, nhưng có thể ngay từ đầu đối phương đã chẳng thèm để ý chút nào.

Bạc Văn Thời vẫn luôn ở bên cạnh dỗ dành cậu. 

Dỗ dành hơn nửa ngày, cuối cùng tâm trạng Thời Nhạc cũng đã tốt hơn một chút. Bạc Văn Thời cũng nhân cơ hội này hỏi rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối. 

“Thôi Phán Quan nói hắn là ác linh, nhưng sau đó lại nói trên đời này không nên có ác linh, ác linh đã sớm không còn tồn tại nữa.” 

Bạc Văn Thời như có như không nhéo eo cậu, ánh mắt giống như đang suy nghĩ gì đó. 

“Tô Chu.” 

Ánh mắt hắn nặng nề, giọng nói lộ ra vài phần suy tư: “Có lẽ anh đã đoán được hắn ta là ai rồi.” 

“Là đại ác linh.” 

Cũng chính là nơi ở của ác linh, lúc ban đầu chỉ có một con mà thôi. Năm đó, mọi bệnh dịch tả đều có nguyên nhân, tất cả là do hắn ta khơi mào. Thậm chí, việc Thời Nhạc bị người người vây giết cũng chính là do hắn ta nhúng tay.

“Không phải anh đã giết hắn rồi sao?”

Thời Nhạc hoang mang: “Sao hắn có thể sống lại được.”

“Ác linh năm đó không bị tiêu diệt hoàn toàn.” Bạc Văn Thời nói với cậu: “Ác linh là một thể, hai người các em cộng sinh với nhau, nếu một người chết thì người còn lại cũng sẽ chết. Nên anh không thể hoàn toàn giết chết hắn ta.”

Cũng vì không hoàn toàn chém giết, nên mới cho hắn ta có cơ hội sống sót, cũng cho Thời Nhạc một lần hồi sinh.

Sống lại một lần nữa, mối liên hệ giữa hai người trở nên yếu ớt hơn, cũng chính vì thế mà khi Bạc Nhuy chết đi, cơ thể Thời Nhạc chỉ không thoải mái một lúc chứ không phải chịu ảnh hưởng quá lớn.

Thời Nhạc nghe hắn nói xong, cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Bạc Văn Thời năm đó vì cậu mà phải khổ tâm suy tính như thế nào.

“Ông xã.” 

Thời Nhạc nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.” 

Trước kia cậu vì được nuông chiều mà trở nên vô cùng ngang ngược, chắc hẳn do Bạc Văn Thời mắt mù nên mới nhất kiến chung tình với cậu một cách thần kỳ như thế.

Đáy mắt Bạc Văn Thời lóe lên một tia bất đắc dĩ, hắn hiểu rõ Thời Nhạc nói cảm ơn hắn vì điều gì.

Hắn hắng giọng, tiếp tục chủ đề chính.

“Lần này anh không thể xác định em và hắn ta có mối liên hệ mạnh đến đâu.”

Bạc Văn Thời vẫn chưa tìm được Tùy Tâm, chưa thể khôi phục thân phận Đông Nhạc đại đế, vậy nên có rất nhiều chuyện hắn không tiện ra tay.

“Chúng ta cùng nhau hành động. Trước hết thử ổn định hắn ta đã, đừng để hắn ta làm ra chuyện gì nữa, trong lúc đó anh sẽ nhanh chóng đi tìm Tùy Tâm.”

“Hoặc là lột bỏ mặt nạ ngay bây giờ, chỉ có điều bây giờ anh chưa nắm chắc có thể giết hắn ta thêm một lần nữa hay không.”

“Trước tiên cứ ổn định hắn đã.” Giữa hai phương pháp, Thời Nhạc lựa chọn cái thứ nhất.

“Mấy ngày nay, em sẽ ở cùng hắn.”

Thời Nhạc lại tiếp tục lừa mình dối người, tự nhủ: “Nói không chừng, ổ khóa phòng trộm kia là do nhóc quỷ mở ra, hoặc là vốn dĩ Tô Chu không lừa gạt em, là do em nghĩ nhiều mà thôi.”

Bạc Văn Thời nghe cậu lẩm bẩm cũng không nói gì.

Thời Nhạc rất thông minh, tuy rằng cậu có một mặt yếu ớt, nhưng tại thời điểm mấu chốt Bạc Văn Thời tin cậu sẽ có đủ lý trí.

Hai người nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng Bạc Văn Thời bảo cậu nhắm mắt ngủ hai tiếng đồng hồ rồi mới đánh thức cậu.

Sau khi tỉnh dậy, Thời Nhạc ngồi trên giường gửi tin nhắn WeChat cho Tô Chu.

“[ địa chỉ ]”

“Tối nay đi ăn ở nhà hàng lẩu này đi.”

Tô Chu trả lời rất nhanh: “Được đó.”

Hẹn Tô Chu xong, Thời Nhạc bò xuống giường đi ra ngoài tìm Bạc Văn Thời.

Bạc Văn Thời đang nói chuyện phiếm với Văn Nghệ, hơn nữa đã nói bên phía đạo diễn chụp gửi món đồ mà ông ấy đang giữ qua đây.

Thấy Thời Nhạc đi ra, Bạc Văn Thời ngẩng đầu: “Bé cưng, lại đây.”

Thời Nhạc bước vài bước đến gần, nhìn hắn một hồi rồi mở miệng nói: “Em phải đi ra ngoài.”

“Đi đâu vậy?”

“Em có hẹn đi ăn lẩu với Tô Chu.” Thời Nhạc thành thật trả lời.

“Mấy giờ đi ăn vậy?”

“Các quán lẩu thường sẽ đông vui vào khoảng XX. Chúng em cũng thường đến vào giờ đó.”

“Còn vài tiếng đồng hồ nữa.” Bạc Văn Thời nhìn cậu, hỏi: “Nếu không thì bây giờ chúng ta mang theo vỏ kiếm, đi ra ngoài một chuyến được không?”

Thời Nhạc gật đầu: “Được.”

Bạc Văn Thời bận rộn một lúc, mang theo vỏ kiếm rồi nắm lấy tay Thời Nhạc, hắn không để tài xế đi theo mà tự mình lái xe ra ngoài. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Vài giờ sau, tay Thời Nhạc ôm lấy vỏ kiếm còn mặt thì dán lên cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài.

Đi một vòng lớn, thế mà vỏ kiếm không hề có chút cảm ứng nào.

Thời Nhạc có hơi thất vọng, cậu vỗ vỗ vỏ kiếm, hận sắt không thành thép không kiềm chế được việc chất vấn vỏ kiếm: “Mi cố gắng đấu tranh một chút đi chứ! Không có kiếm, mi không cảm thấy trống rỗng sao?”

Vỏ kiếm: “……”

Vỏ kiếm đúng là rất trống rỗng, nhưng không tìm thấy kiếm nó cũng chỉ có thể bị buộc phải trống rỗng mà thôi.

8 giờ tối, Bạc Văn Thời đưa Thời Nhạc đến quán lẩu.

“Thật sự không cần anh đi cùng sao?”

“Không cần mà.” Thời Nhạc từ chối: “Ngày trước em thường xuyên ra ngoài ăn lẩu với hắn, nếu bất ngờ dẫn anh đi cùng sợ rằng hắn sẽ thấy kỳ quái.”

Bạc Văn Thời nhíu mày, cũng biết Thời Nhạc nói có lý.

Nhưng để Thời Nhạc một mình đi tới nơi nguy hiểm như vậy, trong lòng hắn cảm thấy bất an.

Thời Nhạc ôm lấy mặt hắn hôn một cái: “Yên tâm đi, em sẽ không có chuyện gì đâu.”

Sau khi xuống xe, Thời Nhạc chờ một lúc thì thấy Tô Chu bước tới.

Đương nhiên, người sống không nhìn thấy hắn.

Thời Nhạc thấy hắn mang mặt nạ do mình mua đi về phía mình, cậu bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.

“Đại nhân.”

Giọng nói Tô Chu mang theo tiếng cười: “Từ trưa đến tối tôi vẫn chưa ăn gì đâu, chỉ để chờ lần ăn lẩu này thôi đó.”

Thời Nhạc nhìn hắn, rồi bất ngờ đi tới ôm hắn một cái.

Ôm xong, cậu quay đầu đi vào tiệm lẩu. Tô Chu đứng phía sau, ánh mắt dưới lớp mặt nạ  không biết đang suy nghĩ gì, chỉ là trong nháy mắt hiện lên cảm xúc không ai thấy rõ.

“Đại nhân.”

Ngồi vào phòng, Tô Chu cầm thực đơn không khách khí gọi một suất lớn: “Ngài xem, không vượt quá 300 tệ, vừa đủ 299.”

Thời Nhạc đưa lại thực đơn cho phục vụ, không lâu sau toàn bộ đồ ăn họ gọi đã được bưng lên.

Thời Nhạc ăn rất chậm, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện.

“Chu à.”

Thời Nhạc đột nhiên hỏi hắn: “Anh cảm thấy chúng ta có phải rất thân thiết không?”

Tô Chu cười cười: “Đại nhân, ngài cảm thấy thế nào.”

Thời Nhạc không nói gì.

Cậu chuyển đề tài, gắp cho Tô Chu chân gà rút xương mà cậu không thích: “Đây, cho anh đó, cái này là do anh gọi nên anh phải ăn cho hết.”

Sau khi ăn lẩu xong, Thời Nhạc đưa Tô Chu đi câu hồn.

“Lâu lắm rồi Phạm đại ca không đưa tôi đi luyện câu hồn rồi đấy.” Thời Nhạc chống cằm, nhàn nhạt nói với hắn: “Nhất định là anh ấy cảm thấy lá gan tôi đã đủ lớn rồi nên không cần luyện tập nữa đây mà.”

Tô Chu nghe vậy, giả vờ như muốn lột mặt nạ xuống: “Đại nhân, ngài có muốn xem gương mặt của tôi dưới lớp mặt nạ không, để xem thử ngài còn sợ nữa hay không?”

“Không không không.”

Thời Nhạc xua xua tay: “Tôi thấy mình còn phải luyện tập nhiều.”

Nếu cậu muốn đi câu hồn, đương nhiên là phải dẫn Tô Chu theo.

Đêm khuya trên đường lớn, đường phố vẫn đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Chỉ có mấy đoạn đường hẻo lánh, dù đèn đã hư rồi nhưng vẫn không có ai tu sửa.  

Lần này Thời Nhạc đi câu hồn, là một cô gái ốm yếu đang còn rất trẻ. 

Cô gái mắc bệnh ung thư, không phải không thể trị khỏi, mà là không có tiền để chữa trị, bây giờ cô ấy đang phải vật lộn (với bệnh tật).

Vào lúc Thời Nhạc đi ngang qua, nghe thấy ngoài cửa phòng bệnh là chồng của cô gái đang đang liên tục gọi điện, nhỏ giọng gọi vay tiền người ở đầu dây bên kia.

“Chi phí phẫu thuật của Phương Nhi còn thiếu tám vạn nữa, tôi sẽ trả lại tiền mà, làm ơn cho tôi mượn được không, tôi xin anh.”

Người chồng gọi điện thoại rất nhiều lần, nhưng Thời Nhạc nghe ra được có rất ít người cho anh ta mượn tiền.

 

Anh ta nói đến khàn cả giọng cũng chỉ mượn mấy ngàn tệ.

“Chu à, tôi muốn đi câu hồn.”

Ngoài phòng bệnh, người chồng đang còn vay tiền chữa bệnh cho vợ mình.  

Trong phòng bệnh, bây giờ Thời Nhạc lại muốn mang người đi.

“Ngài, ngài là Vô Thường sao?”

Vào thời khắc hấp hối cuối cùng, cô gái mở đôi mắt ra, thấy được Thời Nhạc đang mặc quần áo Vô Thường.

Thời Nhạc nắm chặt khóa câu hồn, gật đầu.

Cô gái nghe vậy, lộ ra nụ cười như được giải thoát: “Dẫn tôi đi đi, tôi đi rồi, mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Thời Nhạc nâng khóa câu hồn, bắt lấy hồn phách của cô gái: “Cô có muốn nói lời tạm biệt không? Chồng cô đang ở bên ngoài đó.”

“Không cần, cứ đi như vậy đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy đâu.”

Thời Nhạc thấy khó hiểu, người chồng bên ngoài vẫn luôn gọi điện thoại vay tiền, muốn làm phẫu thuật cho cô gái, nhưng vì sao cô gái này có vẻ không có phản ứng gì với hành động của người chồng vậy. 

Hồn phách của cô gái vừa rời khỏi cơ thể, vào lúc rời đi theo cậu cô gái kể lại những chuyện đã xảy ra.

“Tôi và anh ấy là thanh mai trúc mã, tới khi trưởng thành thì yêu đương bảy năm sau đó thì kết hôn.”

“Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện tình của chúng tôi hoàn hảo, cảm thấy chồng tôi thực sự yêu tôi.’

Gương mặt cô gái mang theo ý cười: “Tôi cũng cho rằng là như vậy.”

Dù sao thì họ đã ở bên nhau lâu như vậy, họ đã cùng nhau trải qua quá nhiều chuyện. Đối với chồng mình, cô thật sự tin tưởng toàn tâm toàn ý, cho rằng người đàn ông này sẽ mãi thuộc về cô.

Nhưng ai có thể ngờ được, người chồng mà cô tin tưởng vậy mà lại có một tình nhân khác trong điện thoại.

Cô gái kia trẻ trung hơn cô, tươi tắn hơn cô, đem lại cho anh ấy cảm giác mới mẻ và kích thích đã lâu không có.

Trong tim chồng của cô, có một cô gái khác.

Vì cô gái trẻ tuổi đó, anh ấy tiêu sạch tiền tiết kiệm, điên cuồng muốn thoát khỏi cô để đi tìm cô gái ấy. 

Bọn họ tra tấn nhau rất lâu.

Cuối cùng, đến lúc cô buông tay anh ta nhưng anh ta lại chẳng rời đi. 

Tờ giấy xét nghiệm của cô bị anh ta nhìn thấy, người chồng đã thay lòng đổi dạ cầm giấy xét nghiệm ngồi trước phòng cô cả một đêm.

Rạng sáng, anh ta cắt đứt liên lạc với cô gái kia, cuối cùng cũng tỉnh táo khỏi sự điên cuồng.  

Anh ta cùng cô đi khám bệnh, nhưng dù có tiêu hết tiền tiết kiệm thì cũng không thể chống đỡ để cho cô khám bệnh. 

Cô sắp chết rồi, anh ta mới hối hận.

Thời Nhạc và Tô Chu sánh bước đi tới, sau khi nghe cô gái kể xong chuyện cũ thì cùng đi tới Địa phủ.

Từ đầu tới cuối, cô không hề quay đầu lại nhìn một cái.

Ngay cả tiếng khóc khàn đặc của người chồng ở phía sau lưng cũng không thể làm cô động lòng chút nào.

Thời Nhạc chợt nghĩ tới câu nói mà cậu thường thấy trên mạng.

“Tình cảm đến muộn còn rẻ mạt hơn cả cỏ dại.”

Sau khi đưa cô gái qua cầu Nại Hà, Thời Nhạc lại ngồi nói chuyện với Tô Chu trên Tam Sinh Thạch vừa mới được Địa phủ tu sửa chữa không bao lâu.

“Chu à, anh nói xem, rốt cuộc chồng cô ấy có yêu cô ấy không?”

Tô Chu lắc đầu: “Tôi không biết nữa.”

Thời Nhạc nhìn hắn, như là đang nói về người chồng kia, lại như là đang nói về chuyện khác.

“Sao một người có thể lúc tốt lúc không tốt như vậy chứ?” 

Chương kế tiếp