Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 203: Hắc Tam Tầng.

Thời Nhạc nói xong mắt vẫn còn đang nhìn Tô Chu. 

Khóe miệng Tô Chu mang theo ý cười, hắn ngồi xuống đất sau đó thuận thế nằm xuống. 

“Đại nhân định phân biệt tốt xấu như thế nào?’’

“Nếu nói, việc tôi sinh ra khiến cho thế gian này không được yên ổn, vậy người khác ép buộc tôi phải thay đổi, muốn tôi làm người tốt, ngài nói, người muốn tôi thay đổi có phải cũng rất ác độc với tôi hay không.’’

Thời Nhạc mấp máy môi, không lên tiếng. 

Tô Chu có vẻ sợ cậu nghe không hiểu, lại thay đổi cách nói khác càng trực tiếp hơn. 

“Ví như sư tử có tập tính ăn thịt, nếu ngài bắt nó ăn cỏ, vậy ngài nghĩ ngài sẽ làm được sao? Thi thoảng nó có thể thay đổi khẩu vị, ăn một hai miếng cỏ.’’

“Nhưng nếu cứ luôn muốn thuần hóa nó ăn cỏ, vậy sư tử không còn là sư tử nữa.’’

Cái so sánh chắc chắn đã đủ thẳng thắn, đi vào tâm trí của Thời Nhạc khiến đồng tử của cậu bất chợt co rút trong nháy mắt.

“Tô Chu.’’

Thời Nhạc nghĩ đến việc cậu và Bạc Văn Thời đã thỏa thuận xong, trước khi tìm được Tùy Tâm, cậu cần phải giữ bình tĩnh cho Tô Chu. 

“Tôi định lắp đặt camera giám sát dưới Địa phủ.’’ Thời Nhạc theo đó nằm xuống bên cạnh người hắn: “Dạo gần đây Địa phủ có nhiều chuyện xảy ra, anh có thể giúp tôi không?’’

Giống như lúc trước nhờ Tô Chu bảo vệ cậu, ở bên cạnh cậu, lần này Thời Nhạc cũng đưa ra yêu cầu với hắn. 

Tô Chu híp mắt, nhìn bầu trời Địa phủ, hắn nhẹ giọng nói: “Được.’’

Thời Nhạc nhoẻn miệng cười: “Được! Nếu anh đã đồng ý vậy Địa phủ chắc chắn có thể yên ổn.’’

“Gần đây tôi hơi mệt mỏi, rất muốn nghỉ ngơi một chút.’’

Thời Nhạc nói xong, hai mắt cũng nhắm lại. 

Hai người cùng nhau chờ bên ngoài tới hừng đông, trong khoảng thời gian đó cũng có nói chuyện mấy câu, Thời Nhạc còn ngủ được một giấc. 

Ngày hôm sau. 

Lúc Thời Nhạc tỉnh lại, trên người đang đắp chiếc áo khoác của Tô Chu, mà Tô Chu cũng chưa đi, chỉ ngồi bên cạnh cậu nhìn màn sương mù mênh mông lúc sáng sớm của Địa phủ. 

“Oáp.’’

Thời Nhạc dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy: “Chu à, tôi đói.’’

“Đi, chúng ta đi ăn sáng thôi.’’

Tô Chu từ từ đứng dậy, phủi phủi trên người vài cái sau đó duỗi người vươn vai. 

Thời Nhạc lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Cậu vươn tay: “Kéo tôi dậy.’’

Tô Chu một tay kéo cậu đứng lên. 

Hai người cùng đi ra ngoài, Thời Nhạc muốn ăn hai phần bánh rán cháo quẩy ở đầu phố Bạch. 

“Thêm hai quả trứng với một cái xúc xích.’’

Từ trước tới nay khẩu phần ăn của Thời Nhạc đều là bánh rán với cháo quẩy, rất ít khi hào phóng ăn thêm đồ ăn kèm. 

Tôi Chu nhận đồ ăn bắt đầu ăn nhồm nhoàm. 

Sau khi quay về cửa hàng. 

Thời Nhạc nhìn Tô Chu vào trong quan tài ngủ, lại xoay người nhìn Tạp Tạp. 

“Tạp Tạp.’’

Thời Nhạc đang cầm một phần bánh rán cháo quẩy trên tay nhưng không phải để cậu ăn. Cậu đưa cho Tạp Tạp: “Cho em này, chỗ bán rán cháo quẩy này được làm từ loại nước chấm đặc biệt do nhà họ tự làm, những chỗ khác đều không có.’’

Tạp Tạp uể oải, nhìn Thời Nhạc xong lại rúc vào trong lòng cậu. 

“Anh ơi, đầu em có hơi choáng váng.’’

Sau khi Thời Nhạc kiểm tra cho cậu cũng không phát hiện ra vấn đề gì nhưng mắt thường cũng có thể nhìn ra cơ thể Tạp Tạp đang không thoải mái. 

Không còn cách nào khác, sau khi Tạp Tạp ăn sáng xong, Thời Nhạc đành để cậu quay về bên trong ngọc bội.

“Cá con.’’

Trở lại bên trong ngọc bội, Tạp Tạp rất nhớ cá con của mình. 

Thời Nhạc cũng không thể đem cá vào trong ngọc bội, cậu nhìn bể cá, dứt khoát ôm bể cá dọn về biệt thự của Bạc Văn Thời.

Biệt thự rất lớn, còn trống rất nhiều tầng. Tạp Tạp có nghĩ cũng không dám nghĩ được ở lại chỗ này của Bạc Văn Thời. 

Thời Nhạc để Tạp Tạp một mình trong phòng dành cho khách còn mình mang bể cá vào. 

Để loại đồ vật như thế này ở trong nhà quả thực không tốt, nhưng Thời Bạc và Bạc Văn Thời đều không phải người nên bọn họ không sợ ảnh hưởng gì cả. 

Lúc Thời Nhạc trở về, Bạc Văn Thời đang ở nhà. 

“Bé cưng, có mệt không?’’

Đợi Thời Nhạc sắp xếp ổn thỏa cho Tạp Tạp, Bạc Văn Thời bước đến ôm cậu vào lòng. 

Thời Nhạc ôm cổ hắn, cả người đều leo lên người hắn. 

“Mệt quá.’’

Thời Nhạc cọ cọ vào cổ Bạc Văn Thời, giọng nói mơ hồ: “Ông xã, em muốn đi tắm.’’

“Được,’’

Bạc Văn Thời ôm cậu bước chân tới phòng tắm. 

Đêm qua Thời Nhạc ngủ không được ngon giấc, lúc này nằm trong lòng Bạc Văn Thời cả người đều cảm thấy thoải mái. 

“Ngủ đi.’’

Bạc Văn Thời đặt cậu vào trong bồn tắm, động tác nhẹ nhàng giúp cậu kì cọ.

Bồn tắm có chức năng mát xa, Thời Nhạc nằm trong đó thoải mái nên cứ thế chìm vào giấc ngủ. 

Bạc Văn Thời vốn luôn muốn ở bên cạnh cậu nhưng hiện tại bọn họ không có nhiều thời gian. 

Nếu không tìm thấy Tùy Tâm vậy tiếp theo chắn chắn còn nhiều phiền toái. 

Trong phòng ngủ. 

Bạc Văn Thời cúi đầu hôn lên khuôn mặt tròn nhỏ đang ngủ say của Thời Nhạc, sau đó lại ngồi cạnh mép giường nhìn cậu một hồi lâu rồi mới đứng dậy rời đi. 

Để có thể đủ khả năng bảo vệ Thời Nhạc của hắn, hắn bắt buộc phải tận dụng thời gian. 

“Pi?”

Trong phòng khách lúc này chỉ còn mỗi phượng hoàng nhỏ ăn no chờ chết, nó dựa vào sô pha, lười biếng nhìn Bạc Văn Thời kêu pi pi mấy tiếng. 

Bạc Văn Thời liếc nó: “Nói tiếng người.’’

Phượng hoàng nhỏ: “……”

Phượng hoàng nhỏ tức giận: “Pi pi pi!”

Cậu càng không nói!

Ánh mắt Bạc Văn Thời lạnh lùng, nhìn con phượng hoàng nhỏ này ngày càng to gan, trong đầu bắt đầu suy nghĩ nên ăn thịt con phượng hoàng này như thế nào, làm đồ ăn vặt cho Thời Nhạc. 

Hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc trước lần đầu tiên Thời Nhạc nhìn thấy con phượng hoàng nhỏ này đã ngay lập tức ôm nó gặm. 

Con phượng hoàng ngốc này còn tưởng rằng Thời Nhạc đang đùa giỡn với nó, vẫy vẫy cánh vui vẻ kêu pi pi pi. 

“Được rồi.’’

Mắt thấy sắc mặt xám xịt của Bạc Văn Thời, bản năng tham sống của phượng hoảng nhỏ cuối cùng cũng trỗi dậy khiến nó phải cúi đầu: “Có chuyện gì thì nói đi, ngài hung dữ như vậy làm gì?”

Cậu ta đứng lên sô pha, dang cánh nhìn về phía Bạc Văn Thời. 

“Tôi, tôi đang muốn hỏi ngài có muốn tìm kiếm không?’’

Phượng hoàng nhỏ tuy không nhớ rõ chủ nhân Bạc Văn Thời này nhưng đến lúc tìm vỏ kiếm không biết tại sao lại nhanh trí đột nhiên nhớ ra Kiếm Tùy Tâm. 

“Ngài dẫn tôi theo cùng đi.’’

Phượng hoàng nhỏ nói: “So với vỏ kiếm tôi còn hữu dụng hơn.’’

Cậu còn nhớ mang máng mình đã dùng lửa phượng hoàng phun lên Kiếm Tùy Tâm, trên thanh kiếm kia có hơi thở của cậu. 

Mà cậu không giống vỏ kiếm, cậu là vật sống còn vỏ kiếm thì không phải. Có cậu ở đây, cậu cảm thấy mình còn tốt hơn vỏ kiếm nhiều!

Bạc Văn Thời nghe cậu ta nói xong, bình tĩnh nhìn cậu ta vài giây sau đó vẫy tay gọi cậu ta. 

“Lại đây.’’

Phượng hoàng nhỏ: “Pi!”

Sau đó. 

Bạc Văn Thời đem theo phượng hoàng nhỏ ra ngoài, Thời Nhạc vẫn còn nằm trên giường ngủ say. 

Trải qua một khoảng thời gian tìm Kiếm Tùy Tâm, Bạc Văn Thời đã thu thập được không ít thông tin. 

Tất cả những gì hắn cần làm bây giờ chính là điều tra làm rõ. 

Hôm nay hắn có hẹn ra ngoài với Văn Nghệ, đi theo Văn Nghệ còn có Bạch Lang, tuy có vẻ rằng hai người trông khá bất hòa, nhưng ngoài mặt là vậy, thực tế lại rất hợp nhau. 

Tại buổi đấu giá. 

Văn Nghệ đang không nhịn nổi muốn mua cái gì đó, Bạch Lang vừa lạnh lùng liếc hắn ta một cái, Văn Nghệ lập tức an phận lại. 

Là chỗ thường xuyên qua lại, Bạc Văn Thời có chút đồng cảm với hắn ta. 

Lại một lần quay trở về từ buổi đấu giá không thành công, Văn Nghệ cau mày, đưa Bạc Văn Thời đi chỗ khác. 

“Không có ở địa điểm đấu giá và bộ sưu tập chính thức, như vậy có khả năng nó sẽ xuất hiện ở một chỗ khác.’’

Chỗ này là nơi giao dịch ngầm.

Bởi vì nhiều lý do mà những loại đồ khó bán đều có thể tìm được ở chỗ này. 

Giao dịch ở nơi ngư long hỗn tạp như thế này, trước khi đến đây Văn Nghệ đã nhắc nhở Bạc Văn thời nên tránh thu hút sự chú ý. 

Phượng hoàng nhỏ bị Bạc Văn Thời vẽ một chiếc bùa ẩn thân, che dấu đi cơ thể của mình. 

Cậu ta ngồi trên vai Bạc Văn Thời, nghiêng đầu kêu pi pi. 

“Có phản ứng.’’

Phượng Hoàng nhỏ kêu lên:  “Tùy Tâm ở đây, Tùy Tâm ở đây. Tùy Tâm thật sự ở đây!”

Bạc Văn Thời: “……”

Bạc Văn Thời suýt chút nữa đã ném cái máy cứ kêu pi pi này xuống. 

Nhưng cái máy kêu pi pi này vẫn còn hữu dụng, hắn chỉ có thể tạm thời chịu đựng. 

“Chúng ta cần tìm một thứ.’’

Bạc Văn Thời phác thảo bản thể của Kiếm Tùy Tâm ra đưa cho Văn Nghệ, Văn Nghệ lại đưa cho người khác. 

Đây là hình vẽ nguyên bản, Bạc Văn Thời cũng không rõ Tùy Tâm hiện tại như thế nào. 

Tùy Tâm hay biến đổi, cho dù bây giờ cũng có khả năng biến thành một con dao phay.

Nhưng khi nhận được bản phác thảo kia đối phương lại nheo nheo mí mắt, vươn tay. 

Văn Nghệ thấy thế đặt luôn một cuộn tiền đã cầm sẵn vào tay ông ta. 

“Đợi.’’

Người kia cầm lấy tiền, xoay người đi về phía sau cửa hàng. 

“Thế này là sao?’’ Bạc Văn Thời hỏi.

Văn Nghệ nhẹ nhàng thở ra, giải thích: “Có một cách, tôi muốn tìm thanh kiếm này, cho nên muốn tới hỏi xem ông ta có biết không, nếu ông ta biết, vậy sẽ duỗi tay đòi chúng ta tiền, chúng ta phải đưa cho ông ta xong ông ta mới nói cho chúng ta biết vị trí thanh kiếm ở đâu.’’

Tuy rằng phượng hoàng nhỏ nói có thể cảm nhận được, nhưng cậu ta chỉ có thể cảm nhận, không thể cung cấp thông tin thông tin hiện tại của thanh kiếm.

So sánh một chút, biện pháp này của Văn Nghệ cũng có điểm hợp lý. 

Không lâu sau. 

Ông chủ cửa hàng vừa lấy tiền đưa cho bọn họ một mảnh giấy nhàu nát với nhiều dòng chữ được viết ngoằn ngoèo trên đó.

Bạc Văn Thời cầm lấy tờ giấy, dưới sự ra hiệu của Văn Nghệ, mấy người bọn họ rời đi. 

“Đang nhìn gì vậy?’’

Văn Nghệ thấy Bạc Lang đang nhìn xung quanh, cầm lấy tay y, thấp giọng hỏi. 

Bạch Lang muốn giãy giụa thoát ra nhưng không được nên đành chỉ để hắn ta dắt đi. 

“Tôi cảm thấy nơi này có thể kiếm rất nhiều tiền.’’

Thân là người rất thích tiền, Bạch Lang cảm thấy rất hứng thú đối với những chuyện có thể kiếm ra tiền. 

Văn Nghệ buồn cười xoa xoa lòng bàn tay y: “Không phải tôi đem hết tiền cho em quản rồi sao, ngần đấy vẫn chưa đủ sao?’’

Bạch Lang bĩu môi: “Anh thì biết cái gì.’’

Y muốn kiếm tiền chứ không phải tiêu tiền. 

Hai người đi phía sau nói chuyện, còn Bạc Văn Thời sau khi tới nơi không có ai lập tức mở tờ giấy ra xem kỹ. 

Phượng hoàng nhỏ vươn cổ cũng muốn xem. 

Trên giấy viết thanh kiếm này đã bị người ta mua rồi, chính là Hắc Tam Tầng dưới mặt đất. 

Hắc Tam Tầng là địa bàn của quyền anh. 

Ông chủ của Hắc Tam Tầng chính là người đã mua thanh kiếm này. Ông ta mua cũng không đắt, chỉ tốn 170 vạn. 

Phượng hoàng nhỏ tặc lưỡi: “Tôi nhớ rõ, ngài đã bỏ ra không ít tiền mới mang được vỏ kiếm về.’’

Nếu Tùy Tâm biết vỏ kiếm còn quý hơn gấp nhiều lần so với cậu ta vậy khuôn mặt xám xịt đó sẽ còn u ám hơn nữa. 

“Chúng ta đi tìm hắn.”

Sau khi Bạc Văn Thời đọc xong toàn bộ thông tin trên mảnh giấy, vo thành cục ném vào thùng rác. 

Hắc Tam Tầng ý nói chính là chia thành ba tầng. 

Tầng thứ nhất có thể đi vào dễ dàng, tầng thứ hai chỉ cần tốn chút công sức vẫn có thể vào được, đến tầng thứ ba, nếu không phải khách quen hoặc khách được khách quen giới thiệu thì căn bản đều không được vào. 

Tầng thứ ba còn không vào được đừng nói đến chuyện đi gặp ông chủ của Hắc Tam Tầng này. 

Văn Nghệ nhìn Bạc Văn Thời nhướng mày: “Bạc tổng, đã đi đến đây rồi, kế tiếp chỉ có thể xem thủ đoạn của ngài như thế nào.’’

Văn Nghệ mới từ nước ngoài trở về không lâu, sở dĩ biết đến nơi này cũng là vì một lần tình cờ. 

Nghiêm túc mà nói, hắn ta không quen thuộc với nơi này lắm, cho nên chỉ có thể giúp đến đây thôi.

Chương kế tiếp