Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 206: Đông Nhạc

Kiếm Tùy Tâm đã thu vào tay, Bạch Lang cùng với Văn Nghệ rời đi, Lý Văn cũng đã sớm gấp gáp chạy về nhà.

Bạc Văn Thời nắm tay Thời Nhạc, một con phượng hoàng nhỏ bay ở phía sau, nhìn xa xa còn rất giống một nhà ba người.

Sau khi về đến nhà, Thời Nhạc vội vã ôm vỏ kiếm ra. Có vỏ kiếm, quả nhiên Kiếm Tùy Tâm đã ong ong ong rung lên.

Thời Nhạc đặt vỏ kiếm lên bàn trà, còn bản thân thì ngồi lên ghế sô pha, chờ mong biến hóa tiếp theo xảy ra.

“Tùy Tâm.” Đôi tay Thời Nhạc nắm chặt lại, dùng vẻ mặt như là cổ vũ bà mẹ khó sinh để cổ vũ y: “Mạnh dạn lên đi, đứng ra từ trong kiếm nào!”

Tùy Tâm: “……”

Tùy Tâm nghe giọng nói của nhóc ma đầu này, lại chẳng muốn đi ra lắm.

Nhưng đã nhiều năm không gặp chủ nhân của y rồi, trong lòng y vẫn cảm thấy nhớ mong.

Những năm này gần đây, khi y lưu lạc nhân gian bị không ít người bán trao tay, sưu tầm cất giữ đủ kiểu… nhưng đối với y, chỉ có Đông Nhạc đại đế là chủ nhân mà thôi.

Tiếng ong ong ong của thân kiếm dần ngưng.

Một người đàn ông tóc dài, mặc quần áo màu xanh xuất hiện ở trước mặt Thời Nhạc và Bạc Văn Thời.

Thời Nhạc vỗ tay bạch bạch bạch, nhìn Tùy Tâm vừa đứng ra, lơ đễnh một chút đã khoan khoái nói ra tiếng lòng: “Giỏi quá, sinh ra rồi.”

“Bé cưng à.” Bạc Văn Thời vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ kéo tay cậu xuống: “Đừng ăn hiếp cậu ấy.”

Thời Nhạc thuận thế nghiêng vào lòng hắn, chơi xấu: “Em đâu có ăn hiếp cậu ấy, là cậu ấy khắc em.”

“Ngoan nào.” Bạc Văn Thời hôn lên trán cậu, dỗ cậu an phận trở lại.

Tùy Tâm đứng ở trước mặt chủ nhân, trầm mặc nhìn chủ nhân kiên nhẫn dỗ dành nhóc ma đầu hỗn thế này. Xem tư thái hai người, chủ nhân chắc hẳn đã được như mong ước.

Nhưng mà, vẻ mặt Tùy Tâm không đổi sắc thầm nghĩ, tuy rằng y không phải là người, nhưng thể hiện tình cảm trước mặt một thanh kiếm độc thân là y như vậy, dường như chủ nhân cũng có hơi….

“Tùy Tâm.” 

Bạc Văn Thời nhàn nhạt gọi: “Tôi có để lại lực lượng của tôi trên thanh kiếm của cậu.”

“Cùng tôi tới đây đi.”

Bạc Văn Thời đứng dậy, sau khi đứng lên, hắn lại cúi đầu nói gì đó bên tai Thời Nhạc, dỗ dành nhóc con vui vẻ rồi mới dẫn Tùy Tâm đi vào phòng sách.

Vừa rồi khi Tùy Tâm xuất hiện, quần áo là được hóa thành từ bản thể của vỏ kiếm, mặc trên người, không chỉ vừa vặn mà còn có lợi với bản thân hắn.

Không bao lâu sau.

Cửa phòng sách được đóng lại, Thời Nhạc nhìn họ vào đó cũng không đi theo.

Ở chỗ của bọn họ còn có Tạp Tạp nữa, Thời Nhạc lấy ra một đống đồ trong tủ lạnh đi tìm Tạp Tạp.

Một đêm qua không được ngủ ngon giấc, hôm nay lại chỉ ngủ một chút, Thời Nhạc cảm thấy hơi buồn ngủ.

Cậu mang đồ ăn để hết ở phòng Tạp Tạp, rồi nằm trên giường của cậu nhóc.

“Tạp Tạp, bây giờ em thấy ổn hơn chút nào chưa?”

“Ổn hơn một chút rồi ạ.” Tạp Tạp nhìn dưới mắt anh trai vì thức đêm mà đã có quầng thâm, thế là ngoan ngoãn trả lời: “Anh ơi, anh ngủ đi, em ru anh ngủ.”

“Ừm!” 

Đôi mắt Thời Nhạc cong cong, đắp chăn đàng hoàng: “Anh ngủ ở đây một lát nha.”

Tạp Tạp gật gật đầu, sau khi nhìn thấy Thời Nhạc nhắm mắt lại thì vội vươn tay, động tác rất nhẹ nhàng chầm chậm vỗ cậu, như là nghiêm túc dỗ cậu ngủ.

Chất lượng giấc ngủ của Thời Nhạc rất tốt, đầu vừa đặt lên gối, chưa đến một phút đã ngủ rồi.

Chờ Thời Nhạc ngủ say rồi, Tạp Tạp ngồi bên cạnh cậu lại giơ tay xoa đầu.

Đau quá.

Nhưng anh trai mệt lắm rồi, không thể quấy rầy anh nữa.

Tạp Tạp xoa đầu xong cũng nằm xuống theo, ngủ cùng với anh.

Thời gian từng giờ trôi qua.

Hoàng hôn phía chân trời tựa như là nô lệ đang gom tiền, thu hồi lại một chút màu vàng kim cuối cùng này.

Bạc Văn Thời mở mắt ra, con ngươi màu vàng kim như thể không có chút cảm xúc nào, toàn bộ quần áo trên người hắn lại biến thành trường bào màu đen lần nữa, mái tóc đen dài được cuốn lại bằng ngọc quan, tuấn mỹ như được chạm khắc tinh tế vậy.

Tùy Tâm không có cảm giác gì với giá trị nhan sắc của chủ nhân. Nhưng khi y cảm nhận được sự áp lực uy nghi mạnh mẽ truyền đến từ trên người đối phương, y biết, chủ nhân của y đã hoàn toàn trở lại rồi.

“Chủ nhân.” Tùy Tâm làm đại lễ với hắn, niềm mong nhớ nhiều năm nay, hiện giờ rốt cục cũng được viên mãn.

Bạc Văn Thời khôi phục hoàn toàn thân phận Đông Nhạc đại đế cũng không vội vã đi ra ngoài.

Hắn ngồi trong phòng sách một chốc lát, cuối cùng mới nhích người ra ngoài tìm Thời Nhạc.

Lúc Bạc Văn Thời tiến vào, Tạp Tạp đã chuyển từ trên giường xuống dưới giường.

“Bé cưng.” Sau khi Bạc Văn Thời biến trở lại dáng vẻ chân thật của Đông Nhạc, rõ ràng khí chất càng thêm lạnh lùng vô cùng, nhưng thái độ với Thời Nhạc lại chưa từng thay đổi lấy nửa phần.

Thời Nhạc ngủ đến mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy giọng Bạc Văn Thời, bất mãn đạp một chân qua.

Bạc Văn Thời rũ mắt, nhìn cậu lên giường đến tất cũng không thèm cởi, dường như có chút bất đắc dĩ.

“Chúng ta về phòng ngủ ngủ.”

Bạc Văn Thời khom lưng, ôm người vào trong ngực, vững bước đi về phòng ngủ.

Lại ngủ thêm chừng hai tiếng nữa, rốt cuộc Thời Nhạc xoa đôi mắt, sau khi lăn vài cái trên giường thì bị Bạc Văn Thời túm lại, đồng thời thành công mở mắt.

Cậu vừa định ngủ nướng như trước kia, chợt, ánh mắt dừng lại trên mặt Bạc Văn Thời.

“A?” Thời Nhạc ngây ngẩn ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Bạc Văn Thời: “Đông Nhạc… Em còn đang nằm mơ phải không?”

Người trước mắt này, là Đông Nhạc.

Bạc Văn Thời cúi người, cắn lấy môi cậu xem như là trừng phạt: “Nhóc ngốc, nhìn lại xem anh là ai.”

Thời Nhạc lắc lắc đầu, mới muộn màng tỉnh lại.

“Ông xã.” 

Cậu giang tay, ra lệnh với ông xã đẹp trai đến không tưởng: “Ôm!”

Bạc Văn Thời ôm lấy cậu, đưa cậu ra mép giường.

“Ngồi đàng hoàng, anh xỏ tất cho em.”

Thời Nhạc nghịch ngợm cong chân, đạp lên gương mặt tuấn tú kia của Bạc Văn Thời, dáng vẻ gian tà: “Em còn chưa rửa chân! Thúi!”

Bạc Văn Thời nhướng mày, bắt lấy chân cậu, tròng tất lên.

“Sau khi em ngủ, anh đã lau hết cả người cho em rồi.”

Thời Nhạc: “…….”

Cậu không vui dùng chân mang vớ tiếp tục đạp: “Anh lại sờ em khi chưa được sự cho phép của em, nếu đây là ngày xưa, anh đã bị phán tội lưu manh rồi.”

Rõ ràng bản thân người nào đó ngay từ đầu chính là nhóc lưu manh không hơn không kém, nhưng giờ đây, nhóc lưu manh hoàn lương, ngược lại ngày nào cũng mắng người khác là lưu manh.

Ở trong phòng ngủ lề mề không bao lâu, Thời Nhạc được Bạc Văn Thời chỉnh trang toàn thân trên dưới xong xuôi, nắm tay đi ra ngoài.

Thời Nhạc được hắn dắt ra rồi, nhìn thấy trên bàn trà trong phòng khách, ba loại đồ vật của Bạc Văn Thời đều được đặt cả ở trên đó.

Kiếm thể của Kiếm Tùy Tâm, Bút Trấn Ác, Nhiên Hồn Đăng.

“Ông xã, anh…”

Thời Nhạc đang muốn hỏi hắn, lấy hết mấy thứ này ra để làm gì. Bạc Văn Thời đã vào phòng bếp, dọn xong cơm tối ở phòng ăn rồi.

“Tới ăn cơm.”

“Vâng!”

Ăn xong một bữa cơm, cuối cùng Thời Nhạc cũng tìm lại quyền mở miệng từ trong sự đút cơm cuồn cuộn không ngừng của Bạc Văn Thời.

“Ông xã, anh lấy hết mấy thứ đó ra làm gì vậy?”

“Không làm gì cả, chỉ định đặt chúng lại cùng với nhau, sau này có dùng tới thì cũng tiện lấy.”

Thời Nhạc nghe thế thì cảm thấy hình như cũng đúng, lại giống như đang qua loa cho có.

Rõ ràng vừa mới ngủ dậy, nhưng sau khi ăn đến no căng bụng, Thời Nhạc làm ổ trên sô pha lại bắt đầu cảm thấy mệt rã rời.

Đầu ngón tay Bạc Văn Thời quanh quẩn một mùi hương, làn hương trong suốt vô hình, mùi rất nhạt.

Trong làn hương này, mí mắt Thời Nhạc càng ngày càng nặng, cuối cùng, nghiêng đầu một cái ngủ thiếp đi.

Sau khi cậu ngủ rồi, Bạc Văn Thời cầm di động của cậu, di động có lưu vân tay của hắn, có thể dễ dàng mở khóa.

Vào WeChat, lướt tìm.

Số WeChat của Tô Chu bị hắn tìm thấy. Di động của Thời Nhạc dùng đã lâu, lịch sử trò chuyện cũng chưa từng bị xóa, hắn nhìn sơ qua, phát hiện hai người nói chuyện phiếm rất lâu.

Đề tài tán dóc phần lớn đều là đồ ăn, chuyện tầm phào, phàn nàn, còn có cả trò chơi.

Bạc Văn Thời càng xem càng hiểu rõ, nhóc con nhìn qua thấy rất ổn, nhưng đoán chừng vẫn không nghĩ thoáng ra được.

Cậu thật sự rất tin tưởng Tô Chu.

“Ngoan.”

Bạc Văn Thời dùng số WeChat của Thời Nhạc gửi tin cho Tô Chu xong, hắn cất điện thoại di động, đắp thảm lên cho Thời Nhạc: “Sau này em, có anh là đủ rồi.”

Cũng vậy, chỉ cần tin tưởng hắn là được.

Không cần giữ quá nhiều vị trí trong lòng cho người ngoài.

Thời Nhạc được bọc thảm, ngủ giống như một chú heo con

“Phong Kỳ.” Bạc Văn Thời gọi tên phượng hoàng nhỏ: “Ở đây cùng Nhạc Nhạc.”

“Ngài muốn làm gì?”

Phượng hoàng nhỏ còn nhớ lời Bạc Văn Thời nói với cậu, không dám pi pi pi trước mặt hắn nữa.

“Tôi ra ngoài xử lý chút việc.”

Giọng điệu Bạc Văn Thời tùy ý nói. Hắn liếc mắt phượng hoàng nhỏ bị trận lửa lần trước đốt hơi trọc: “Lại đây, chút ký ức cậu bị mất kia, tôi giúp cậu tìm lại.”

Phượng hoàng nhỏ sung sướng: “Pi!!!”

Được!

Bạc Văn Thời vươn tay, triệu cậu ta lại. Ngón tay thon dài đẹp đẽ, cùng đầu chim trọc lông hình thành sự đối lập quá mức rõ ràng, mà phượng hoàng trọc lông còn hồn nhiên không nhận ra, chỉ hưng phấn pi pi nghênh đón ký ức mà mình đánh mất.

Có ánh sáng nhu hòa bao phủ trên đầu trọc của phượng hoàng nhỏ, ngắn ngủn vài phút, Bạc Văn Thời liền ngừng tay.

“Xong rồi.” 

Hắn nhàn nhạt nói: “Đầu óc của cậu phải giảm xóc một chút, vừa lúc, ở đây nghỉ ngơi với Thời Nhạc.”

“Vậy ký ức của tôi lát nữa sẽ trở lại sao?” Phượng hoàng nhỏ chờ mong hỏi.

“Ừm.” Bạc Văn Thời nói, mang hết mấy thứ để trên bàn trà đi.

Kiếm Tùy Tâm rút nhỏ thân kiếm, biến thành lớn bằng bàn tay, mà Bút Trấn Ác và Nhiên Hồn Đăng cũng đều rất thức thời để mình biến thành kích cỡ có thể tiện mang theo.

Bạc Văn Thời không trả di động của Thời Nhạc lại cho cậu, mà tự mình cầm đi.

Ngôi biệt thự sáng đèn.

Bạc Văn Thời đi ra ngoài, cũng không quay đầu nhìn lại.

Cửa hàng số 5 phố Bạch, Bạc Văn Thời không có chìa khóa nhưng bây giờ hắn cũng không cần chìa khóa.

Tiến vào Địa phủ chưa được mấy bước, Thôi Phán Quan đúng lúc gặp được hắn.

“Bạc….”

Thôi Phán Quan còn chưa gọi xong ba tiếng Bạc Văn Thời đã lập tức tắt giọng.

“Ngài, ngài là…”

Thôi Phán Quan nhìn chằm chằm Bạc Văn Thời như là không dám tin tưởng, đây không phải là Bạc Văn Thời, đây là người có một thân phận khác.

Ánh mắt Bạc Văn Thời hờ hững, hắn nhìn Thôi Phán Quan, không nói chuyện mà chỉ tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi Thôi Phán Quan sững sờ một chốc thì xoay người đi theo.

“Đại đế.” 

Giọng Thôi Phán Quan run rẩy gọi phía sau Bạc Văn Thời.

Y thật sự chờ được rồi, Đông Nhạc đại đế đã trở lại!

Thôi Phán Quan ở đằng sau gọi mấy tiếng, cũng may bước chân Bạc Văn Thời không nhanh không chậm, sau khi Thôi Phán Quan đuổi sát theo mấy bước cũng đã đuổi kịp hắn.

“Ngài định đi đâu vậy?” Thôi Phán Quan thấp thỏm hỏi hắn.

Theo y được biết, nơi ở của Đông Nhạc đại đế cũng không phải ở chỗ này.

Mà điện Diêm Vương này, là nơi mà đại nhân của bọn họ ở lại.

Y biết quan hệ của hai người họ, nhưng giờ Bạc Văn Thời trở về chỉ có một mình, lại không dẫn đại nhân của bọn họ theo.

Vậy Đông Nhạc đại đế tới đây là có mục đích gì.

Thôi Phán Quan không biết, cho nên y đánh bạo hỏi ra. Nhưng Bạc Văn Thời chỉ lãnh đạm nói: “Chỗ tôi muốn đi, vừa lúc đi ngang qua đây.”

Đầu óc Thôi Phán Quan cấp tốc chuyển động, suy nghĩ xem đi đâu mà phải ngang qua đây.

Mà ngay khi y đang suy nghĩ, bước chân Bạc Văn Thời lại đã đi xa.

Chương kế tiếp