Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 205: Tìm được rồi.

“Vậy ông thiếu cái gì?”

Thời Nhạc nghe ông ta nói cái gì cũng không thiếu thì có chút hâm mộ, cũng may là cậu không quên chuyện chính nên hỏi lão Cao câu này.

Lão Cao cười cười vẫn nói lại hai chữ kia: “Không thiếu.”

Trong lúc nhất thời trường hợp lâm vào tình huống bế tắc, nếu đối phương cái gì cũng không thiếu thì bọn họ có muốn trả giá cao để mua Tùy Tâm về cũng sẽ rất khó khăn.

Thời Nhạc phát huy ý nghĩ tìm lối tắt hỏi: “Không thiếu cái gì…… Vậy ông có tâm nguyện nào chưa hoàn thành không? Nói không chừng chúng tôi có thể giải quyết.”

“Đến lúc đó để trao đổi, ông hãy bán Tùy Tâm cho chúng tôi.”

“Tâm nguyện à?”

Lão Cao cười nhạo một tiếng: “Cậu cảm thấy tôi còn có thể có mong ước gì chưa hoàn thành? Nếu nói có thì mẹ của tôi chết sớm, trước khi chết tôi không thể gặp bà ấy lần cuối.”

“Nếu các cậu có năng lực quay ngược thời gian để tôi có thể gặp mẹ mình lần cuối thì tôi sẽ tặng lại kiếm cho các cậu.”

Còn có thể kiếm hời!

Ánh mắt Thời Nhạc sáng ngời, nhanh chóng đồng ý: “Được đó, mong ước này để tôi lo.”

“Quay ngược thời gian thì không được, nhưng có thể để ông gặp lại mẹ.” Thời Nhạc tự tin nói.

Nếu trên Sổ Sinh Tử mẹ ông ta chưa đi đầu thai thì Thời Nhạc là Diêm Vương Gia hoàn toàn có thể sắp xếp lần gặp mặt này.

Lão Cao: “?”

Lão Cao nói vậy chỉ là thuận miệng mà nói, mẹ ông ta đã chết từ rất lâu rồi thì sao ông ta có thể nhìn thấy được.

Thời Nhạc thấy vẻ mặt ông ta thì biết ông ta nghĩ gì.

“Ông đừng vội, để tôi tìm một chút.”

Thời Nhạc hỏi lão Cao tên và thông tin của mẹ, một lát sau lật tới một tờ về mẹ ông ta trên Sổ Sinh Tử.

“Vẫn chưa đi đầu thai.”

Thời Nhạc nhẹ nhàng thở ra: “Tôi có thể cho hai người gặp mặt.”

Đợi khi gặp mặt xong thì cậu có thể mang Tùy Tâm về.

Vẻ mặt lão Cao tỏ vẻ cậu đang bày trò gì, hoàn toàn không tin.

Thời Nhạc thấy vậy chỉ sắc bén hỏi: “Rốt cuộc ông có muốn gặp mặt mẹ ông không?”

Lão Cao im lặng một lát rồi nói: “Muốn.”

“Vậy được rồi.”

Thời Nhạc nói rồi gọi điện thoại cho Phạm Vô Cứu bảo y dẫn mẹ của lão Cao đang ở địa phủ đến đây.

“Đợi lát nữa Vô Thường sẽ dẫn mẹ ông đến đây.”

Để thuận tiện cho hai mẹ con họ, bọn họ lại đổi địa điểm đến nơi yên tĩnh.

Đám người Bạc Văn Thời đều ngồi xuống, chỉ có Thời Nhạc dựa gần Bạc Văn Thời thì thầm với nhau.

“Anh có nhìn thấy phượng hoàng nhỏ không?”

Phượng hoàng nhỏ vẫn luôn ăn vạ ở nhà cậu, nhưng lúc nãy khi cậu thức dậy vẫn chưa thấy bóng dáng của phượng hoàng nhỏ.

Bạc Văn Thời quay đầu lại nói thật nhỏ với Thời Nhạc: “Cậu ta đi trộm kiếm.”

Thời Nhạc trợn tròn mắt hỏi: “Cậu ấy biết kiếm ở đâu sao?”

Bạc Văn Thời nhẹ nhàng “Ừ” rồi nói: “Biết.”

Thời Nhạc nghĩ đến hình thể của phượng hoàng nhỏ rồi nghĩ đến bản thể của Tùy Tâm Kiếm, cậu nghi hoặc: “Sao em cảm thấy phượng hoàng nhỏ không thể khiêng nổi Tùy Tâm nhỉ.”

Phòng rất lớn, mọi người ngồi cách lão Cao không gần không xa, ngoại trừ Lý Văn thì Bạc Văn Thời và Thời Nhạc, Bạch Lang và Văn Nghệ đều ngồi sát vào nhau.

Nhưng Lý Văn không thèm để ý, anh ta đang cúi đầu nghiêm túc gửi WeChat cho Tô Hồ.

“Canh người giúp việc nấu em uống nhiều hay ít? Chụp ảnh gửi anh xem.”

“Đúng rồi, anh nhìn thấy mẫu túi xách mới ra, mới đặt hàng xong, vài ngày sau có thể nhận được.”

“Hôm nay dạ dày có khó chịu không?”

“Đợi lúc về anh xoa bóp cho em.”

Lý Văn gửi tin nhắn, Tô Hồ trả lời được vài câu. Dù tin nhắn không được trả lời thì Lý Văn cũng rất vui.

Không trả lời tin nhắn có thể là không chơi di động, anh ta thấy những bài chia sẻ của những người khác nói di động có phóng xạ, phụ nữ mang thai ít chạm vào sẽ rất tốt.

Mọi người có niềm vui riêng, chỉ có lão Cao đứng ngồi không yên.

Ông ta muốn hỏi lại, nói lát nữa để ông ta gặp mẹ là thật hay không?

Nhưng mà……

Nếu hỏi lại thì có vẻ mình quá nôn nóng.

Đối với lão Cao mà nói, phải cố gắng lắm để chịu đựng việc chờ đợi nửa tiếng đồng hồ.

Mãi cho đến khi Thời Nhạc không biết đang nói gì đó vui vẻ với Bạc Văn Thời bỗng nhiên nhìn về phía cửa.

“Đến rồi!”

Thời Nhạc kéo Bạc Văn Thời đứng lên: “Phạm đại ca dẫn người đến.”

Vô Thường dẫn người tới, căn bản không cần mở cửa mà đi thẳng vào.

Mấy người đang ngồi, Lý Văn cùng Văn Nghệ đều biết người nào đó không phải là người, cho nên đối với chuyện ban ngày thấy ma vẫn chấp nhận được.

Phạm Vô Cứu mặc quần áo Vô Thường, phía sau có một bà lão lớn tuổi đi theo.

Bà lão mặc áo liệm có khuôn mặt hiền từ, chỉ là vừa tiến đến trong mắt liền hàm đã chứa nước mắt.

“Con ơi.”

Tiếng kêu quen thuộc, còn có gương mặt quen thuộc khiến lão Cao vốn đang cười tủm tỉm lập tức rơi nước mắt, nước mặt tức thì thi nhau rơi xuống.

“Mẹ!”

Lão Cao tiến lên vài bước đi đến trước mặt bà lão, dường như không thể tin vào mắt mình.

Không ngờ ông ta có thể nhìn thấy mẹ ruột khi ông ta vẫn còn sống trên đời này.

Thời Nhạc nhìn hai mẹ con, nghĩ một lúc vẫn biết ý để cho bọn họ không gian và thời gian.

“Chúng ta đi ra ngoài thôi.”

Thời Nhạc nhỏ giọng nói: “Để hai người bọn họ tâm sự.”

“Được.”

Mấy người đi ra ngoài, Thời Nhạc còn tâm lý đóng cửa lại.

Trong phòng.

Bà lão hiền từ nhìn con mình, giọng nói nghẹn ngào nhắc mãi: “Sao mẹ thấy con hơi gầy? Con à, có phải không ăn cơm đúng giờ hay không?”

Mắt Lão Cao đỏ hồng, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười: “Con không gầy.”

“Mẹ bóp cơ bắp con xem, chắc nịch luôn.”

Hai mẹ con ở trong phòng nói chuyện, Thời Nhạc đoán trong thời gian ngắn họ nói chưa xong nên nắm tay Bạc Văn Thời dẫn hắn đi về phía sàn đấu quyền.

“Ông xã à.”

Thời Nhạc đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng nói: “Anh nghĩ nếu bây giờ em lên đài đánh quyền, có thể kiếm rất nhiều tiền không?”

Vừa nói xem thì thấy ánh mắt Bạc Văn Thời lạnh lùng.

“Thời Nhạc.” Hắn gọi cả tên lẫn họ.

Thời Nhạc bị gọi tên phản xạ có điều kiện run lên, lúng túng nói: “Em, em nói bừa.”

Bạc Văn Thời lấy tay đang rảnh không nhẹ không nặng nhéo mặt cậu.

“Bỏ ngay những ý tưởng không thực tế đó cho anh.” Giọng nói của Bạc Văn Thời nghe thì giống như thường ngày nhưng Thời Nhạc lại có thể cảm giác nhận được đe dọa chứa bên trong.

“Em biết rồi ạ.”

Cậu phồng má lẩm bẩm nói: “Em không nói nữa.”

Sân đấu quyền có mùi máu hơi nồng, đánh loại quyền chợ đen này xuống tay cũng rất tàn nhẫn.

Mấy người ở bên ngoài lãng phí thời gian hồi lâu, đang chuẩn bị trở về tìm lão Cao thì không ngờ phượng hoàng nhỏ bay trở về.

Nhìn thấy Thời Nhạc ở đây, phượng hoàng nhỏ ngay lập tức không đứng ở trên vai Bạc Văn Thời nữa mà đứng lên vai Thời Nhạc, thiếu chút nữa muốn cọ mặt Thời Nhạc theo quán tính.

Nhưng ánh mắt Bạc Văn Thời nhẹ nhàng liếc sang khiến cho cậu ta hoàn toàn vì ý niệm muốn sống nên từ bỏ cọ mặt.

“Pi pi pi!”

Nhạc Nhạc, tôi tìm được kiếm rồi!

Thời Nhạc sờ đầu cậu ta: “Chúng tôi cũng tìm được rồi.”

Phượng hoàng nghiêng đầu: “Pi.”

Không có khả năng nha, chỉ có một thanh kiếm thôi, tôi đã trộm được!

Thời Nhạc: “???”

Gương mặt nhỏ Thời Nhạc: “Cậu nói gì?”

Phượng hoàng đắc ý pi pi.

Khen tôi đi! Tôi đã trộm thanh kiếm về!

Bạc Văn Thời có thể nghe hiểu tiếng pi pi của cậu ta cũng có chút ngoài ý muốn. Hắn thật không nghĩ tới tên nhóc vô dụng trong ấn tượng của hắn có thể làm được chuyện này.

“Kiếm đâu?” Thời Nhạc hỏi.

“Pi pi.”

Bị tôi mang đi giấu rồi!

Lúc phượng hoàng nhỏ nói câu này, cả con chim đều phồng to.

Không uổng là con chim ngốc từng được Thời Nhạc nuôi dưỡng nhiều năm, có đôi lúc rất giống Thời Nhạc. Bạc Văn Thời bình tĩnh nghĩ trong lòng như thế.

Thời Nhạc nhìn phượng hoàng đang pi pi pi này, im lặng vài giây rồi rất không có tình người nói: “Hay cậu mang thanh kiếm trả lại đi? Thật ra chúng tôi cùng chủ của thanh kiếm đã làm giao dịch, không cần cậu phải trộm.”

Phượng hoàng nhỏ vất vả lắm mới trộm được thanh kiếm “Bùm” một tiếng, hoảng sợ rớt từ vai Thời Nhạc xuống.

Cậu ta đứng vững trên mặt đất rồi ngửa đầu bắt đầu phẫn nộ pi pi.

“Pi!!!”

Không trả lại!

Vừa rồi cậu ta mệt gần chết mới kéo về được, bây giờ nói cậu mang trả lại thật sự là biến cậu từ con phượng hoàng duy nhất của Phượng tộc thành con hát hầu chơi.

Thời Nhạc bị cậu ta pi suýt nữa ù tai.

“Đợi lát nữa nói luôn với lão Cao thôi.” Bạc Văn Thời liếc nhìn phượng hoàng nhỏ đang tức giận vô cùng rồi nhàn nhạt nói: “Để cậu ta mang trả lại nói không chừng lại xảy ra chuyện xấu gì đó.”

Thời Nhạc gật đầu.

Lão Cao và mẹ ông ta ở bên nhau suốt một buổi chiều.

Thấy Thời Nhạc đi đến, trên mặt lão Cao có chút hoảng hốt: “Cậu, các các cậu muốn dẫn mẹ của tôi đi sao?”

Thời Nhạc còn chưa hé răng, bà lão lên tiếng trước: “Mẹ không đi, chẳng lẽ còn ở đây với con?”

“Người và quỷ không chung đường, nếu mẹ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của con thì mẹ lại hận không thể chết đi lần nữa.”

Khí thế của bà lão mạnh mẽ, dạy dỗ lão Cao khiến ông ta không dám nói lại câu nào.

“Đừng làm khó quỷ sai.”

Bà lão dạy con xong thì nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ mẹ không nghĩ đến việc sau khi chết còn có thể nhìn thấy con. Bây giờ gặp lại mẹ đã thỏa mãn, làm người hay quỷ đều không thể quá tham lam.”

Lão Cao ngoan ngoãn nghe bà lão dạy bảo, nắm chặt tay bà lão luyến tiếc buông ra.

“Sau này tôi sẽ để hai người gặp lại nhau vài lần.”

Thời Nhạc nói: “Thanh kiếm của ông rất quan trọng với chúng tôi. Để cảm ơn, chúng tôi sẽ đưa cho ông những ưu đãi chúng tôi có thể đưa.”

Lão Cao vừa nghe nói sau này còn có thể gặp mặt, sự lưu luyến trong mắt cuối cùng giảm vài phần.

“Kiếm, tặng cho các cậu.”

Lão Cao nhìn Vô Thường dẫn mẹ mình đi, giơ tay lau vành mắt rồi nói: “Không cần tiền, đi theo tôi tới lấy đi.”

“Cái kia.”

Thời Nhạc chột dạ nói: “Tôi có chuyện này muốn nói với ông.”

“Cái gì?”

“Chính là, chính là thanh kiếm kia bị con chim tôi nuôi ngậm đi mất rồi.”

Lão Cao: “……”

Lão Cao muốn hỏi một chút loài chim nào có thể ngậm đi thanh kiếm nặng như vậy.

Nhưng nghĩ ngay cả Vô Thường đối phương còn có thể gọi đến thì một con chim như vậy cũng không có gì kỳ lạ.

Với sự dẫn đường của phượng hoàng nhỏ, cuối cùng Thời Nhạc và Bạc Văn Thời cũng tìm thấy Tùy Tâm.

Sau nhiều năm trôi qua, Bạc Văn Thời nắm Tùy Tâm trong tay lần nữa, hắn rũ mắt nhìn Tùy Tâm, trong đáy mắt có muôn vàn cảm xúc.

Thời Nhạc thò qua tới, duỗi tay búng búng thân Tùy Tâm Kiếm.

“Tùy Tâm, đi ra nhanh lên.”

Đã rất lâu cậu không nhìn thấy Tùy Tâm, thật sự có chút muốn nhìn mặt như đầu gỗ của đối phương.

Bạc Văn Thời đè tay cậu lại, không cho cậu chạm vào lung tung.

“Coi chừng làm em bị thương đó.”

Hắn đặt Tùy Tâm Kiếm sang một bên rồi nắm tay Thời Nhạc.

Lão Cao giữ lời nói, nói không cần tiền thì một đồng cũng không lấy.

“Tôi không thiếu tiền.”

Ông ta vẫn nói câu kia: “Dù cậu có đưa tiền cho tôi, tôi cũng không có cảm giác gì.”

“So với tiền, tôi muốn gặp mẹ tôi nhiều hơn.”

Sau khi mẹ chết, lão Cao nhìn tài sản của mình, có đôi lúc giữa đêm khuya ông ta tình nguyện làm kẻ nghèo hèn, dùng toàn bộ tiền để đổi lại mẹ ông ta sống khỏe mạnh là ông ta đã thỏa mãn rồi.

Không có mẹ ruột, dù ông ta nhiều tiền nhưng chỗ nào đó trong lòng luôn cảm thấy vắng vẻ.

Chương kế tiếp