Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 208: Thần cách

Ngay khi Thời Nhạc đang thất thần thì bùa truyền âm của Thôi Phán Quan đã kéo cậu về.

“Nhạc Nhạc.”

Trong giọng nói của Thôi Phán Quan lộ ra vẻ gấp gáp và căng thẳng, y hỏi: "Bây giờ ngài đang ở đâu?"

“Ở nhà.”

"Ngài, ngài tới Địa phủ một chuyến đi."

Thôi Phán Quan nhìn Đông Nhạc đại đế vẫn chưa xuất hiện, thật sự không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm được nữa.

"Bây giờ Tô Chu và Đông Nhạc đại đế đang ở nơi cực ác, bọn họ đã đi vào lâu rồi nhưng đến giờ vẫn chưa trở ra.”

"Cửa vào nơi cực ác đã bị đại đế bày ra kết giới, bất kỳ ai trong số chúng tôi đều không thể nào vào được. Tình hình hiện tại ở bên trong như thế nào, tất cả chúng tôi đều không biết.”

Thời Nhạc nghe thấy những lời này, sắc mặt khẽ biến: "Đợi tôi, bây giờ tôi lập tức qua ngay."

“Được.”

Bùa truyền âm biến mất, giọng nói của Thôi Phán Quan cũng biến mất theo.

Thời Nhạc nhìn Tạp Tạp còn đang hôn mê, đặt trán cậu lên trán Tạp Tạp rồi làm một tĩnh tâm quyết giúp cảm xúc cậu có thể bình tĩnh lại.

“Phượng hoàng nhỏ, ở đây trông chừng Tạp Tạp, tôi đi Địa phủ đã.”

Vừa rồi phượng hoàng nhỏ đã nghe được hết những lời Thôi Phán Quan nói qua bùa truyền âm.

Cậu ta lo lắng hỏi: “Chủ nhân sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Cậu ta là phượng hoàng nhỏ được Đông Nhạc đại đế nuôi dưỡng nhiều năm, nếu như Đông Nhạc đại đế thật sự gặp chuyện thì chắc chắn cậu không thể coi như không có chuyện gì được.

“Không sao đâu.”

Thời Nhạc trấn an phượng hoàng nhỏ, đây là phượng hoàng nhỏ trụi lông chưa niết bàn thành công nên cậu cũng không trông cậy đối phương có thể giúp ích được gì, vì thế, cậu không định mang theo nhóc vô dụng này tới nơi như vùng đất cực ác kia.

“Cậu chịu trách nhiệm coi chừng Tạp Tạp.”

Thời Nhạc dặn dò: “Tôi đi đây.”

Đợi Thời Nhạc đi rồi, phượng hoàng nhỏ mới buồn bực kêu pi pi.

Một người rồi hai người, trước khi chủ nhân đi bảo cậu ta trông chừng Nhạc Nhạc. Kết quả, lúc Nhạc Nhạc phải rời đi, trước khi đi còn muốn cậu trông Tạp Tạp nữa.

Thời Nhạc rời đi không bao lâu, phượng hoàng nhỏ vỗ cánh, khi đang muốn bay hai vòng quanh phòng khách thì đột nhiên, cậu ta thoáng nhìn thấy cá trên mặt đất.

“Oa.”

Phượng hoàng nhỏ bay xuống: "Cá bơi trên mặt đất nha, là chủng loài mới gì đây."

Con cá nhỏ bơi qua, leo lên trên chân ghế sofa, cuối cùng ngừng ở trước ngực Tạp Tạp.

Hình như cá nhỏ đang gọi Tạp Tạp nhưng Tạp Tạp không tỉnh. Sau khi gọi một hồi lâu, Đại Đầu giống như cũng phát hiện ra sự thật rằng cậu không tỉnh.

Phượng hoàng nhỏ quan sát hành động của nó, chỉ thấy con cá đầu hơi to bất ngờ chui vào làn da Tạp Tạp.

Cá hợp thành một thể với Tạp Tạp.

Phượng hoàng nhỏ: “!”

Tôi mẹ nó sợ ngây người!

Sau khi Đại Đầu dẫn đầu chui vào, lại có thêm vài đuôi cá chui vào trong cơ thể Tạp Tạp.

Cuối cùng, chỉ có cái đầu Bổn Bổn bị giữ lại.

Bổn Bổn cũng muốn chui vào theo, nhưng mà mấy con cá khác khi nãy đã nói với nó, không cho nó chui vào.

Đại Đầu ở trong thân thể Tạp Tạp, biến mất từng chút một.

Nó không sợ loại tan biến này, có thể cống hiến một phần cho Tạp Tạp, nó cũng rất thỏa mãn rồi, cho dù từ đây trở đi không thể tồn tại nữa.

Mấy đuôi cá đều tan biến trong cơ thể xong, Tạp Tạp chậm rãi mở mắt.

Cuối cùng cái ý nghĩ muốn ăn anh trai bị người khác gieo trong đầu cậu đã bị áp chế.

Tạp Tạp mơ màng trong chốc lát, cuối cùng mới nhẹ nhàng nói: “Em, em là Tạp Tạp xấu xa."

Mấy con cá kia vốn dĩ chính là hiện thân của ác ma biến thành thi cá, được cậu nuôi rất nhiều năm ở trang viên kia.

Tạp Tạp là tâm ma của ác linh, cậu không phải là một tồn tại quá tốt đẹp, cũng chính bởi vì bị cậu nuôi cho nên mấy thi cá này đều trong vô thức đã xảy ra biến dị.

Thi cá có thể tự do lấy hình thái sương đen, thay đổi sự tồn tại.

Bọn họ, cực ác.

Tạp Tạp tiêu hóa bọn họ, phần tối tăm nhất bị kích phát ra. Nơi tối tăm này, là chỉ thể chất  Tạp Tạp.

Đời này Thời Nhạc có thể không tim không phổi, đơn thuần thiện lương là bởi vì tâm ma trước đó đã ngưng tụ tất cả những điều xấu xa của cậu, mà tâm ma này chính là Tạp Tạp.

“Tôi, tôi muốn đi tìm anh trai.”

Cho dù đã biết thân phận tâm ma của mình, Tạp Tạp vẫn theo bản năng gọi Thời Nhạc là anh trai.

Cậu đứng lên, không thèm nhìn phượng hoàng nhỏ mà chạy thẳng tới cánh cửa.

Cậu biết anh trai ở đâu.

“Đại nhân.”

Trước kết giới của vùng đất cực ác, Thời Nhạc nhìn thoáng qua một cái lập tức thấy Thôi Phán Quan và Phạm Vô Cứu.

"Sau khi Đông Nhạc đại đế đi vào thì không thấy trở ra.”

Nhìn cậu lại đây, Thôi Phán Quan giống như gặp được cứu tinh: “Chúng tôi không vào kết giới này được.”

Thời Nhạc nhìn kết giới trong suốt, bồn chồn siết chặt ngón tay. Cậu cũng không chắc mình có thể đi vào kết giới này hay không.

Lúc trước còn ở trong cung, Đông Nhạc đại đế thỉnh thoảng sẽ lập kết giới ở tẩm cung, chủ yếu là đề phòng cậu.

Loại kết giới này, Thời Nhạc sẽ không vào được. Nhưng từ trước đến nay Đông Nhạc đại đế đều lo cho cậu, phần lớn sẽ không đề phòng cậu, lại không biết vì sao thỉnh thoảng hắn lại thiết lập kết giới ở tẩm cung.

Lúc ấy Thời Nhạc còn từng suy đoán, đại khái hắn thừa dịp mình không vào được, lén lút làm việc gì không thể bị phát hiện, ví dụ như tu luyện không ngủ vân vân.

“Tôi thử xem sao.”

Thời Nhạc hồn nhiên không biết có một nửa thần cách của Đông Nhạc đại đế đang che chở cậu. Nếu Đông Nhạc đại đế không muốn bị cậu phát hiện, nửa thần cách để ở ngoài cũng sẽ như suy nghĩ của hắn, dễ dàng khiến Thời Nhạc không thể nhìn trộm.

Dưới ánh mắt lo lắng của Thôi Phán Quan, Thời Nhạc thử vươn đôi tay, chọc vào kết giới một tí.

Ngón tay ngay lập tức hoàn toàn đi qua kết giới, trong mắt Thời Nhạc hiện lên vui vẻ.

“Tôi có thể đi vào.”

“Đại nhân, vậy Đông Nhạc đại đế ——”

“Yên tâm.”

Thời Nhạc kiên định nói: “Ông xã của tôi, tôi sẽ bảo vệ."

Nếu Tô Chu thật sự làm hại Bạc Văn Thời, cậu tuyệt đối không cho phép.

Vài giây sau.

Thời Nhạc xuyên qua kết giới, bước vào vùng đất ác linh đã biến mất từ lâu.

Cậu không có thời gian hồi tưởng tình huống khi mình vừa được sinh ra ở chỗ này, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, cậu cau mày, dựa vào mùi máu tươi đi qua.

Dấu vết của việc va chạm thuật pháp và dấu vết đánh nhau, tất cả đều rõ ràng trong mắt cậu.

“Bạc Văn Thời!!!”

Mí mắt Thời Nhạc giật giật, một giây cũng không phát hiện ra. Mùi máu tản ra muốn khắc lại cậu này, rõ ràng là của ông xã cậu rồi!

Máu của Bạc Văn Thời rất khắc ác linh.

Khuôn mặt nhỏ Thời Nhạc trắng vài phần, bước chân cậu nhanh hơn, đi khắp nơi tìm Bạc Văn Thời.

Cuối cùng, ở một chỗ cao, cậu đã thấy Bạc Văn Thời.

Mà sau khi thấy rõ bộ dạng của Bạc Văn Thời, Thời Nhạc giống như bị ai bất ngờ dội một chậu nước lạnh từ đầu tới chân, từ cơ thể đến trong lòng, đều lạnh thấu xương.

“Ông xã!”

Giọng nói Thời Nhạc phát run, hai mắt đỏ hoe xông tới. Chẳng qua cậu chỉ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thì cả người ông xã đều là máu, máu ở cổ tay gần như đã chảy hết.

Kiểu sét đánh giữa trời quang này, Thời Nhạc hoàn toàn không chịu nổi.

Máu của Bạc Văn Thời đối với cậu mà nói, chỉ cần dính thôi thì sẽ cảm thấy không dễ chịu.

Nhưng giờ phút này, Thời Nhạc không rảnh để ý thêm điều gì nữa.

“Nhạc Nhạc.”

Thân thể Bạc Văn Thời đều là máu, Tô Chu cũng không tốt hơn là bao, hắn vô lực dựa vào một cục đá, khi nhìn thấy Thời Nhạc, còn cười lên.

“Tôi nói hắn sao mà yếu như vậy chứ, hoá ra, nửa thần cách kia lại ở chỗ cậu."

Bán thần phân ra sao có thể chém giết hắn giống như trước được.

Nghe thấy nửa thần cách ở nơi chỗ mình, Thời Nhạc đều hiểu tất cả. Cậu luôn luôn không ngốc.

“Anh thật ngốc.”

Nước mắt Thời Nhạc lăn dài xuống, cậu ôm Bạc Văn Thời nhắm chặt hai mắt đang tạm thời mất đi ý thức, ôm lấy hắn thật chặt.

"Anh phải ở trạng thái lợi hại nhất khi chiến đấu chứ." Âm thanh Thời Nhạc nghẹn ngào đến nỗi gần như không thể nói ra lời muốn nói được, cậu răn dạy Bạc Văn Thời: "Anh thật sự ngốc muốn chết, đánh cũng không được nữa."

Nếu đặt trên núi Bất Tri, nói không chừng còn bị bắt nạt.

"Thần cách của anh sẽ đưa lại cho anh."

Thời Nhạc ôm hắn, theo đó nhắm mắt lại. Thân là ác linh, Thời Nhạc cũng không phải tân binh gì.

Nửa thần cách giấu trong người cậu bị cậu từ từ lộ ra.

Một ánh kim sắc bao phủ bọn họ, trong ánh sáng này Thời Nhạc hôn lên đôi môi của Bạc Văn Thời.

“Ông xã.”

“Em biết anh đang lo lắng điều gì.”

Bạc Văn Thời đưa cho cậu một nửa thần cách là để bảo vệ cậu chu toàn. Nhưng không có một nửa thần cách thì ông xã nhà cậu còn đánh nhau kiểu gì nữa.

Thần cách từng chút một đi hoàn toàn vào thân thể Bạc Văn Thời, chữa lành vết thương hắn vừa gánh chịu.

Thời Nhạc biết rõ rằng cho dù có toàn bộ thần cách thì chỉ cần cậu còn ở đây, Bạc Văn Thời sẽ lo lắng, vẫn sẽ không có cách nào giết Tô Chu.

Nhưng nếu luôn như vậy…

Tô Chu vĩnh viễn sẽ không bị loại bỏ. Cậu nhớ rõ Tô Chu đã từng nói rõ ràng với cậu rằng, bản tính của loài hổ là ăn thịt sống, vĩnh viễn không thể ăn chay mãi được

Thỉnh thoảng ăn vài bữa chay cũng được, nhưng không ai có thể thay đổi bản tính của nó.

Cậu hiểu ý nghĩa của câu nói này, Tô Chu đang nói sự tàn ác trên người hắn phát ra từ bản tính, hắn thỉnh thoảng có thể làm vài việc thiện nhưng không có khả năng làm việc thiện mãi mãi.

Làm điều ác, là bản tính của hắn.

“Kết thúc đi.”

Thời Nhạc lẩm bẩm nói, để lại tai họa như vậy trên thế gian thì sau này không biết còn bao nhiêu người phải chết, bao nhiêu quỷ bị ăn.

Thời Nhạc cũng không cao thượng, cậu không muốn hy sinh. Cậu và Bạc Văn Thời trải qua quá nhiều kiếp trước kiếp này, mới ở bên nhau một thời gian không bao lâu đâu.

Những ngọt ngào đó, cậu vẫn chưa nếm đủ.

Nhưng làm sao bây giờ đây.

Nếu cậu mê mẩn sự ngọt ngào này thì có bao nhiêu sinh mạng lại bị tai hoạ Tô Chu kia giết chết chứ.

Những người vô tội bị hại ấy, linh hồn bọn họ có lẽ không được bảo toàn, bọn họ có thể là người yêu của ai đó, con của người nào, cha mẹ của ai…

Nước mắt tích tụ trong khoé mắt Thời Nhạc, từng giọt lớn rơi xuống.

Cậu nâng mặt Bạc Văn Thời lên, say đắm hôn môi hắn: “Bạc Văn Thời.”

“Đông Nhạc đại đế.”

“Ông xã.”

Cậu run rẩy gọi rồi để lại một câu cuối cùng: "Sống thật tốt nhé."

Bạc Văn Thời có được toàn bộ thần cách còn chưa kịp tỉnh táo, đã bị Thời Nhạc gieo chú mệnh lệnh.

“Giết Tô Chu.”

Giết hắn.

Còn không phải là đồng quy vu tận sao? Thời Nhạc cậu đánh nhau không thể thua người khác, ông xã cậu đánh nhau, cũng không thể thua.

Câu thần chú của Thời Nhạc là cắt máu ở đầu tim mình rồi ấn giữa mày Bạc Văn Thời.

Loại kháng chú không thể trái này duy trì không được bao lâu.

Nhưng vài phút ngắn ngủn, là đủ rồi.

Bạc Văn Thời mở mắt ra, con ngươi kim sắc không có bất kỳ cảm xúc gì, đáy mắt hắn không hề có dục vọng, lạnh lẽo như tu Vô tình đạo.

“Ác linh làm hại, phải diệt trừ.”

Môi mỏng của Bạc Văn Thời lạnh lùng phun ra mấy chữ này. Tùy Tâm Kiếm lóe lên hàn quang, thân kiếm dính máu hắn ở trên tay hắn, lại lần nữa chém về phía Tô Chu.

Bạc Văn Thời hoàn toàn không còn bất cứ thứ gì phải kiêng dè, sau khi có được toàn bộ thần cách, Tô Chu không thể nào thoát được.

Bạc Văn Thời, trời sinh đã có thể chém giết sự tồn tại của ác linh.

Bản thân Tô Chu dường như cũng biết kết quả này, hắn dựa vào tảng đá, động tác tránh né cũng là dư thừa. 

Nhưng khoảnh khắc Tùy Tâm Kiếm đâm tới, hắn quay đầu và đưa tay ra.

Thanh kiếm rơi xuống.

Không phải Bạc Văn Thời mềm lòng, lúc này đây Tô Chu cũng không thể may mắn được nữa.

Những giây phút cuối cùng trước khi chết, ngón tay hắn cuối cùng cũng lấy được đồ vật hắn muốn lấy được.

Đó là một cái mặt nạ hổ.

Hắn sợ bị bẩn nên lúc ban đầu đã để trên tảng đá.

Hắn nắm chặt lấy mặt nạ hổ, nhưng hắn không còn sức lực đeo lên nữa.

Bộ mặt nạ hình thú này, nếu mang theo cả bộ thì tốt rồi.

Chương kế tiếp