Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 209: Không xấu

Giây phút Tô Chu chết đi, Thời Nhạc đứng ở phía sau Bạc Văn Thời đột nhiên bị đau ngực.

Hai chân cậu nhũn ra ngã ngồi trên mặt đất, gương mặt nhỏ trắng bệch.

Cảm giác đau đớn bắt đầu truyền đến từ nơi trái tim rồi sau đó tràn lan khắp toàn thân.

Tầm mắt Thời Nhạc bắt đầu mơ hồ, cậu ngẩng đầu nhìn hình bóng Bạc Văn Thời trước mặt mình.

“Ông xã à.”

Thời Nhạc nói giọng nghẹn ngào: “Em, em thấy hơi đau.”

Thì ra ác linh đúng là cùng sống cùng thở, Tô Chu đã chết cậu cũng giống như không sống được.

Bạc Văn Thời cầm kiếm nghe được giọng nói sau lưng, đôi mắt đang vô cùng lạnh lùng vô hồn chợt có ánh sáng. Hắn sững người, trong khoảnh khắc hắn tỉnh táo lại, gần như không có dũng khí để quay đầu lại.

“Đau quá.”

Thời Nhạc lại nhỏ giọng kêu lên.

Bạc Văn Thời lập tức không chịu nổi, xoay người chạy về hướng Thời Nhạc. Rõ ràng chỉ có vài bước đường, hắn lại nghiêng ngả lảo đảo thiếu chút nữa không đi nổi.

“Bé cưng à.”

Bạc Văn Thời ôm cậu trong ngực rồi chuyển thần cách sang để bảo vệ cậu nhưng giây phút này thần cách hắn đưa đã chậm.

Có máu chảy ra từ khóe miệng của Thời Nhạc, mắt Bạc Văn Thời đỏ bừng muốn lau cho cậu.

“Bé cưng à, không sợ.”

Bạc Văn Thời ôm chặt cậu, sợ đến mức cả người run rẩy: “Anh sẽ không để em xảy ra chuyện.”

Hắn là Đông Nhạc đại đế, bây giờ hắn chỉ muốn cứu cậu nhóc hắn đặt ở đầu quả tim nhưng vì sao lại khó khăn như vậy.

“Em không sợ.”

Thời Nhạc ôm hắn, cơ thể càng ngày càng yếu ớt không còn sức lực, cậu mở to hai mắt muốn nhìn Bạc Văn Thời.

“Ông xã à, em yêu anh rất nhiều.”

Thời Nhạc thấy lạnh run, cậu theo bản năng dựa sát vào người Bạc Văn Thời muốn tìm thêm chút ấm áp.

Cả hai đời cậu đều quá xấu, dù là Đông Nhạc hay Bạc Văn Thời đều bị cậu làm cho tuyệt vọng muốn hỏng mất.

Có rất nhiều lời Thời Nhạc muốn nói từng câu với hắn.

Muốn hắn sống thật tốt, muốn hắn quên cậu, nếu không được thì hắn tu vô tình đạo, để bọn họ giống như chưa từng gặp nhau, để hắn quay lại làm Đông Nhạc đại đế cao cao tại thượng.

Nhưng bây giờ cậu không nói nổi.

Thời Nhạc vô cùng tủi thân vùi mặt trong ngực Bạc Văn Thời không muốn ngẩng đầu.

“Bé cưng à, em hãy kiên trì.”

Bạc Văn Thời vẫn đang thử dùng thần cách che chở có cậu nhưng hiệu quả rất ít.

“Đúng rồi, còn có nửa viên yêu đan kia……”

Bạc Văn Thời đột nhiên nghĩ tới yêu đan, hắn cúi đầu áp trán vào trán Thời Nhạc để kiểm tra toàn thân cho cậu.

Nửa viên yêu đan ở chỗ trái tim Thời Nhạc đang phát ra ánh sáng, rõ ràng là đang cung cấp chút sinh mệnh yếu ớt cho Thời Nhạc.

“Nhóc con!!!”

“Nhạc Nhạc!”

Trong khi Bạc Văn Thời kiểm tra yêu đan thì La Lễ và Thời Hạ cùng nhau chạy đến.

Bên cạnh bọn họ còn có Tạp Tạp.

Kết giới của Bạc Văn Thời chỉ có tác dụng trong một thời gian nên vốn dĩ đã rất yếu ớt, La Lễ và Thời Hạ là đại yêu nên muốn vào cũng không phải không có khả năng.

“Anh ơi!”

Tạp Tạp nhìn thấy Thời Nhạc có trạng thái không tốt thì chạy như bay đến. Lúc này đây, cậu nhóc không có trốn tránh Bạc Văn Thời.

Trên người Thời Hạ có vết thương cũ chỉ thể an dưỡng ở ở Bất Tri Sơn, nhưng hôm nay vì nhóc con nhà y, y không hề chần chờ theo chân La Lễ đến đây.

Bạc Văn Thời ôm Thời Nhạc, còn Thời Hạ và La Lễ quỳ gối trước mặt Thời Nhạc, nhìn khóe miệng nhóc con chảy máu chỉ cảm thấy đau lòng và tiếc hận sao không thể chịu đau thay cậu.

Thậm chí La Lễ muốn lấy nửa viên yêu đan còn lại đưa cho cậu.

Tạp Tạp bị lấn sang một bên, nhìn mấy người đang tuyệt vọng rồi nhìn Thời Nhạc đang suy yếu.

“Tôi, tôi có thể cứu anh trai.” Cậu nhóc lớn tiếng nói.

Vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều nhìn cậu nhóc.

“Cậu nói cái gì?”

Bạc Văn Thời gắt gao nhìn chằm chằm cậu nhóc rồi run giọng hỏi: “Cậu có thể cứu em ấy?”

“Có thể.”

Lúc Tạp Tạp đến đây đã cảm ứng được chuyện gì, cho nên cậu biết rất rõ chuyện cần làm tiếp theo.

“Tôi cần phải dùng chung thân thể với anh trai.”

Tạp Tạp nói ra kế hoạch của mình, cậu nhóc chỉ vào Thời Hạ cùng La Lễ nói: “Hai người lấy nửa viên yêu đan ra để, để hắn……”

Tạp Tạp thật cẩn thận chỉ vào Bạc Văn Thời rồi mới tiếp tục nói: “Để hắn trộn yêu đan của hai người rồi để hồn phách của anh trai vào đó.”

“Sau đó, anh trai sẽ được tái sinh từ yêu đan.”

“Được.”

Tình huống và thời gian đều gấp gáp, Bạc Văn Thời còn có Thời Hạ và La Lễ đều làm theo lời cậu, không hề nghi ngờ.

Yêu đan La Lễ lưu trong cơ thể Thời Nhạc bị lấy ra. Vốn dĩ Thời Hạ vì xuống núi nên thân thể có dấu hiệu yếu ớt, sau khi mạnh mẽ lấy ra nửa viên yêu đan thì hộc máu té xỉu trong ngực La Lễ.

“Đông Nhạc, tiếp theo nhờ vào cậu.”

La Lễ ôm Thời Hạ và đưa yêu đan cho Bạc Văn Thời.

Bạc Văn Thời quay đầu đi, mở Nhiên Hồn Đăng đang treo lơ lửng ra rồi lấy một bình đèn bình thường trong đó.

Hắn đặt yêu đan vào rồi dùng lửa trong lòng bàn tay và thần lực của bản thân để làm nóng. Sau khi yêu đan hòa hợp với nhau thành hình dạng trong suốt thì lấy hồn phách sắp tan biến của Thời Nhạc ra.

Hồn phách vừa rời khỏi xác, Tạp Tạp không hề chần chờ chiếm lấy thân thể của Thời Nhạc.

Là tâm ma của Thời Nhạc, cậu nhóc và Thời Nhạc vốn dĩ là cùng một thân thể.

Hồn phách của Thời Nhạc bị yêu đan bao vây tẩm bổ, không hề bị xâm hại.

Nhưng Tạp Tạp thì không được như thế, cậu nhóc phải gánh chịu hậu quả chết cùng ác linh.

“Anh ơi.”

Tạp Tạp ở trong thân thể Thời Nhạc nhìn bình đèn đang chứa hồn phách của Thời Nhạc nhớ nhung thì thầm: “Lần này em không xấu.”

Trước kia cậu nhóc xúi giục Thời Nhạc làm người xấu, hiện tại cậu nhóc không hề muốn biến thành người xấu.

Tâm ma không hề có anh chị em, tất cả mọi người đều chán ghét tâm ma, chỉ có anh trai từ trước đến giờ không làm hại đến cậu nhóc, hiện tại còn thương cậu nhóc như em trai.

Cậu nhóc không phải là tâm ma xấu xa mà là Tạp Tạp - em trai của Thời Nhạc.

Ác linh chết hóa thành sương đen tan biến trên thế gian.

Khi sương đen tan ra, ngay khi bị gió thổi đi thì có một con cá nhỏ hì hục bơi trên mặt đất tóm được nó.

Bạc Văn Thời không thể cứu được Tạp Tạp.

Ác linh biến mất.

Trên đời này sẽ không có ác linh Thời Nhạc cũng không có tâm ma Tạp Tạp. yêu đan của Thời Hạ và La Lễ cùng với thần lực của Bạc Văn Thời sẽ sinh ra một yêu quái nhỏ ngây thơ Thời Nhạc.

“Nhóc con có còn ký ức không?” La Lễ bỗng nhiên hỏi Bạc Văn Thời.

Nếu nhóc con mới sinh ra không còn ký ức thì Bạc Văn Thời thực sự có chút thê thảm.

Hắn không quan tâm nhóc con nhà mình còn ký ức hay không thì vẫn sẽ nhận hai người cha là hắn và Thời Hạ.

Bạc Văn Thời thì không giống như vậy. Không có ký ức, Thời Nhạc sẽ đối xử với Bạc Văn Thời như thế nào thì thật đúng là khó nói.

“Em ấy sẽ nhớ rõ tôi.”

Bạc Văn Thời nói với giọng trầm thấp, hắn rũ mắt nhìn đèn bình chứa yêu đan, cũng không biết có phải cố ý tẩy não mình hay không mà cứ nói đi nói lại: “Em ấy nhất định sẽ nhớ rõ tôi.”

“Thôi được rồi, nhớ rõ thì nhớ rõ.”

La Lễ vươn tay nói: “Đưa cái bình cho tôi, tôi mang nhóc con về trên núi.”

Bạc Văn Thời không đưa, hắn đứng dậy: “Tôi về cùng hai người.”

Nơi như Bất Tri Sơn thích hợp với Thời Nhạc nhất. Hiện tại hắn không muốn rời xa Thời Nhạc dù chỉ nửa bước.

Lúc gần đi, Bạc Văn Thời thoáng cá nhỏ màu đen trên mặt đất, hắn giật mình, chợt thu cá nhỏ vào trong tay áo mang theo ra ngoài.

Bên ngoài nơi cực ác.

Thôi Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường còn đang ở ngoài cửa, nhìn thấy đám người Bạc Văn Thời đi ra ngoài, ánh mắt Thôi Phán Quan tìm tòi một vòng rồi phát ngốc.

“Đại nhân đâu?”

Đám người Phạm Vô Cứu và Tạ Tất An chờ đại nhân của bọn họ. Hai người bọn họ đối với Đông Nhạc đại đế không có nhiều hâm mộ giống như Thôi Phán Quan cho nên bọn họ chỉ nhớ tới đại nhân của bọn họ.

“Nhạc Nhạc xảy ra chút chuyện, hiện tại tôi chỉ mới cứu được hồn phách của em ấy.”

Bạc Văn Thời nói xong thì Phạm Vô Cứu và Tạ Tất An cùng với Thôi Phán Quan đều sững sờ tại chỗ.

Đại nhân đi vào chỉ gần nửa ngày vì sao chỉ còn lại hồn phách?!

“Vậy cơ thể của đại nhân đâu?”

“Em ấy sẽ được sinh ra một lần nữa, sẽ lại có cơ thể.”

Mặc dù có được câu trả lời nhưng mọi người vẫn thấy nghẹn ở ngực.

Đại nhân được sinh ra một lần nữa sẽ còn là đại nhân trước kia của bọn họ sao?

Bạc Văn Thời không nói thêm nữa, đi theo đám người La Lễ.

Bọn họ ngồi bạch hạc quay trở về. Trước khi đến, La Lễ được Thôi Phán Quan thông báo đã dự tính được chuyện gì sẽ phát sinh nên gửi lời nhắn cho Bạch Lang.

Hạc trắng lớn giương cánh bay cao, rất nhanh đã về đến Bất Tri Sơn.

Phía sau núi Bất Tri Sơn có một cây linh thụ, chính cây linh thụ này đang không ngừng vận chuyển linh khí cho Bất Tri Sơn.

Bạc Văn Thời treo đèn lên trên cây linh thụ, hình thành con đường chuyển vận giữa hai bên. Yêu đan tẩm bổ hồn phách của Thời Nhạc, linh thụ che chở yêu đan.

“Được rồi.”

La Lễ nhìn yêu đan và nói: “Việc tiếp theo chúng ta cần phải làm là chờ đợi.”

Theo lý thuyết chỉ cần hồn phách Thời Nhạc được tu dưỡng đầy đủ thì không bao lâu sau sẽ lại ra đời lần nữa.

Bạc Văn Thời nói “Ừ” còn nhân tiện đặt cá nhỏ trong tay áo vào ao nước nhỏ phía sau linh thụ.

La Lễ ôm Thời Hạ quay về nhà gỗ, chuyện của nhóc con tạm thời giải quyết, hắn cũng muốn bế quan tranh thủ thời gian này để Thời Hạ điều dưỡng cơ thể.

“Bạc Văn Thời, nhờ cậu canh chừng nhóc con.”

Bạc Văn Thời gật đầu nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, sau đó ngồi xuống dưới tàng cây. Nhắm mắt lại bắt đầu đả tọa.

Hồn phách của Thời Nhạc ở trên cây.

Còn hắn ở dưới tàng cây.

Tình hình này giống như năm đó bọn họ mới gặp. Chẳng qua lần này, hắn không biết phải đợi bao lâu mới có thể chờ được một thiếu niên xinh đẹp từ trên cây rơi xuống.

Bạch Lang nhìn một màn này rất lâu sau cũng không nói lời nào.

“Nhóc con tinh nghịch, hãy sớm quay về.” Y thầm nhủ trong lòng: “Sau này mua truyện tranh giùm cậu tôi sẽ không thu nhiều phí mua giùm như trước.”

Thời gian từng ngày trôi qua.

La Lễ và Thời Hạ đang bế quan, Bạc Văn Thời nhờ Bạch Lang lấy máy tính giúp hắn, hắn sắp xếp việc trong công ty, giành thời gian rảnh cho mình.

Lục An và Tô Hồ đều đã biết chuyện của Thời Nhạc.

Bọn họ đều chạy tới thăm Thời Nhạc, bụng Tô Hồ đã to hơn, là yêu quái nên hồ ly nhỏ sẽ không ở trong bụng mẹ quá lâu.

Tô Hồ vuốt bụng, đỏ mắt nhìn yêu đan trên cây.

“Nhạc Nhạc, cậu đã nói sẽ làm ba nuôi của bé hồ ly.”

“Lúc nó được sinh ra, cậu làm ba nuôi nhất định phải ôm nó một cái.”

Lục An dẫn theo Tư Diệp tới, dấu vết trên nửa bên mặt của Tư Diệp đã không còn, là hiệu quả của thuốc do Thời Nhạc đưa.

Hai người bọn họ nhìn yêu đan cũng thấy khó chịu. Lục An hít hít mũi nói với Thời Nhạc: “Đại nhân, hiện tay tôi đã xử lý mọi chuyện rất tốt, mỗi ngày chúng ta đều có thu vào, không bao lâu sau chúng ta sẽ có rất nhiều tiền.”

“Đại nhân, cậu hãy mau quay trở về.”

Sau khi bọn họ tới thăm hỏi Thời Nhạc, Bạc Văn Thời không để bọn họ đến quá thường xuyên.

Lại thêm một thời gian dài trôi qua.

Bạc Văn Thời vẫn không quay về công ty, mỗi ngày hắn xử lý ít việc từ xa, phần lớn những chuyện khác đều để người bộ phận chuyên môn làm thay.

Hắn ở Bất Tri Sơn chuyên tâm chờ người hắn yêu.

Chương kế tiếp