Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 211: Chính truyện kết thúc.

Trong những ngày Bạc Văn Thời nuôi trẻ nhỏ này, trẻ sơ sinh thật là nhóc hồ ly cũng được Lý Văn và Tô Hồ bế lên núi.

Vì có thể để mình khôi phục nhanh hơn cho nên Tô Hồ đã biến lại thành hình thái hồ ly.

Khi Lý Văn mang theo hai con hồ ly một lớn một nhỏ lên núi, ý cười trong mắt chưa bao giờ ngừng lại.

Bây giờ Nhạc Nhạc cũng đã trở lại, hồ ly nhà anh ta cũng rất khỏe mạnh.

Với anh mà nói, tất cả đều viên mãn rồi.

Nhóc Thời Nhạc bây giờ đã lớn đến khoảng tám chín tuổi, chính là vóc dáng có hơi lùn chút, nhìn càng nhỏ.

Cậu nhớ ra nhóc hồ ly rồi, biết nhóc con hồ ly sắp tới, từ sáng sớm đã đi chọn quần áo.

“Em muốn trông trưởng thành.”

Thời Nhạc đứng trước tủ quần áo, nhìn đồ treo trong tủ đều rất không vừa lòng.

Bởi vì cậu còn quá nhỏ, cho nên quần áo làm cũng đều là loại dễ thương. Những bộ đồ này bình thường Thời Nhạc thích mặc, nhưng hôm nay cậu phải lấy thân phận là cha nuôi để gặp nhóc hồ ly, cho nên, phong cách quần áo thế này không phù hợp với người làm cha nuôi chút nào cả.

Bạc Văn Thời nhíu mày, nhìn cậu đã từ chối mất mấy bộ đồ, cũng cảm thấy hơi khó chọn.

“Nhạc Nhạc.”

Bạc Văn Thời lại cầm lấy một cái áo thun trắng: “Chẳng phải em thích hình trên áo này nhất sao?”

Trên áo thun trắng là mấy chú vịt vàng nhỏ đang bơi, gần đây Thời Nhạc rất mê mẩn các loại vịt.

“Không thích.” 

Thời Nhạc trợn mắt nói dối, “Em thích quần áo giống như anh cơ.”

Bạc Văn Thời: “……”

Trong mắt Bạc Văn Thời có chút bất đắc dĩ, “Ngoan nào, quần áo của anh em không mặc được.”

Tất nhiên là Thời Nhạc cũng biết là không mặc được, nhưng cậu không từ bỏ, “Giờ không thể sửa lại kích cỡ một chút sao? Lỡ như em có thể mặc thì sao.”

“Nghe lời, sau này anh sửa cho em nha.”

Dưới sự trấn an hao tâm tổn trí của Bạc Văn Thời, cuối cùng Thời Nhạc vẫn bất đắc dĩ lựa chọn mặc áo thun trắng vịt vàng nhỏ.

Mặc quần áo rồi lại ăn cơm xong, Thời Nhạc lại lục tung trong phòng, tìm được một đống đủ loại đồ chơi hiếm lạ cổ quái.

“Những thứ này sẽ tặng hết cho con nuôi của em.”

Thời Nhạc nghiêm túc nói: “Em còn phải cho con nuôi một phong bao lì xì thật lớn.”

“Ừm.” 

Bạc Văn Thời tỏ vẻ tán thành ý kiến này, giờ đây hắn cũng là cha nuôi trên danh nghĩa của nhóc con hồ ly, cho nên hắn cũng phải chuẩn bị quà tặng cho bé.

Đến hơn 9 giờ sáng gần 10 giờ, Lý Văn mang theo hai hồ ly lớn nhỏ ngồi trên người Bạch Lang đến trước cửa phòng của Thời Nhạc.

“Nhạc Nhạc!”

Có một khoảng thời gian Tô Hồ không gặp được Nhạc Nhạc rồi, vốn đã rất nhớ cậu, giờ vừa nhìn thấy cậu cuối cùng cũng đã yên tâm. “Rốt cuộc tôi cũng có thể gặp được cậu rồi.”

Thời Nhạc cùng cô ấy ôm nhau, cảnh tượng một hồ ly với một nhóc con nhìn còn rất hài hòa.

“Tô Tô.” 

Thời Nhạc không màng hàn huyên với Tô Hồ, cậu đã vội la lên: “Hồ ly con, mau lên, để tôi xem xem hồ ly con.”

Đây chính là con của cậu nha!

Một bụng lời nói của Tô Hồ cũng chưa kịp nói, bây giờ cũng không nói ra được.

Cô hầm hừ chọc cái trán của Thời Nhạc rồi mới buông tha để cậu đi xem bé hồ ly.

Hồ ly con theo mẹ, lúc này cũng biến trở về nguyên hình.

Có thể là do Lý Văn nuôi rất tốt, da lông nhóc hồ ly non mềm, thân hình nho nhỏ cuộn tròn ngủ ngon trong lòng Lý Văn, Thời Nhạc nhìn dáng vẻ đó mà trái tim cũng mềm nhũn muốn tan ra.

“Con trai.” Cậu giòn giã gọi.

Lý Văn sửa đúng lại: “Là con nuôi.”

“Con trai!” Thời Nhạc không sửa miệng, thật cẩn thận đón lấy nhóc hồ ly, đôi mắt cũng cong thành hình trăng non.

Cậu ôm hồ ly nhóc con mang đi cho Bạc Văn Thời xem: “Anh xem này, con trai của chúng ta.”

Mặt Lý Văn đen thui: “Là con trai của tôi và Tô Hồ chứ.”

Nhóc Thời Nhạc giả vờ như không nghe thấy, ôm nhóc hồ ly đi chơi.

Tô Hồ thấy thế, giữ chặt Lý Văn, “Được rồi, được rồi, anh cứ để Nhạc Nhạc chơi với con đi.”

Bé hồ ly ngủ thì ngủ, tỉnh dậy cũng nhanh, nhóc không sợ người lạ, nhìn thấy Thời Nhạc còn cười ha ha với cậu.

Thời Nhạc hôn lên đầu lông của nhóc: “Con trai, con thật ưa nhìn.”

Cậu tuyên bố, từ hôm nay trở đi, nhóc yêu quái đẹp ‘chai’ nhất trên Bất Tri Sơn, chính là con của cậu!

Thật ra lúc trước cậu và tiểu hồ ly đã từng trò chuyện trên Wechat, bọn họ đều mong chờ hồ ly con là bé gái, công chúa nhỏ xinh đẹp dễ thương lại siêu đáng yêu.

Nhưng giờ là con trai cũng tốt lắm, con trai con gái cậu đều thích hết!

Nhóc hồ ly được Thời Nhạc đặt trên thảm, hai người cùng nhau chơi đồ chơi.

Thời Nhạc lấy đồ chơi ra dụ nhóc con hồ ly gọi cậu là ba.

Lý Văn và Bạc Văn Thời đang ở một bên nói chuyện khác, nghe thấy tiếng động chỗ Thời Nhạc, khóe miệng anh ta co rút, “Các cậu muốn làm gì đây? Không phải muốn cướp con trai tôi thật đấy chứ?”

Bạc Văn Thời nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ cậu thật sự sợ bị cướp đi sao? Vậy người làm ba ruột là cậu cũng quá không có tự tin rồi.”

Lý Văn bị những lời này kích thích lập tức không còn nói gì nữa.

Nhóc hồ ly một chốc thì biến thành hồ ly, một chốc lại biến thành bé con tai cáo, dễ thương đến mức khiến Thời Nhạc phải ôm ngực.

Lý Văn thấy Thời Nhạc thật sự thích trẻ con, không nhịn được hỏi Bạc Văn Thời: “Cậu có ý định có một đứa con ruột không?”

“Không tính.” Bạc Văn Thời không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Thời Nhạc có hai người cha là vì nhân duyên trùng hợp, chuyện trùng hợp như vậy sẽ không xuất hiện lần thứ hai.”

Năm đó đưa Thời Nhạc ra cũng có công lao của đại ác linh.

Bạc Văn Thời chưa từng suy ngẫm về tâm tư của đại ác linh là gì, cũng không muốn suy ngẫm làm chi.

Hắn đã làm chuyện ác, đã hại vô số mạng người.

Nhưng với nhóc ác linh nhỏ Thời Nhạc này, hắn đã đưa cậu ra khỏi nơi cực ác từ rất sớm, để cậu sinh sống ở bên ngoài, cũng được một đôi chồng chồng ân ái đem về nuôi dưỡng.

Những ngày ở địa phủ đó, dưới sự phân phó của Thời Nhạc, hắn cũng từng làm một ít việc thiện.

Sự thiện ác của người này, không thể nào bình luận phán xét.

Giờ đây Thời Nhạc không đề cập tới, hắn cũng sẽ không nói gì.

“Ý tôi là, một loại thủ đoạn khác.” Lý Văn nhắc nhở hắn, nhắc nhở xong, dường như chợt nhớ ra gì đó nên đã tự mình phủ quyết nói: “Thôi.”

“Loại thủ đoạn này cũng không được.”

Anh muốn nói là mang thai hộ, nhưng sau khi có người yêu, anh lại suy nghĩ nhiều hơn trước.

Biện pháp này căn bản không thể thực hiện, cũng không thể dung túng những thủ đoạn như thế này.

Nếu không, tiểu hồ ly của anh, hoặc là, sau này anh có con gái, một khi năng lực sinh dục của các cô bị cho là thương phẩm, như thế thì ai đảm bảo được an toàn vĩnh viễn cho các cô đây.

Bạc Văn Thời biết anh ta đang nói về điều gì.

“Tôi và Nhạc Nhạc sẽ không có con của mình.” Bạc Văn Thời mở miệng nói: “Khi chúng tôi đã lựa chọn ở bên nhau đến cùng, thì cũng đã từ bỏ quyền sinh dục.”

Quyền sinh dục thành lập ở trên người nữ tính, mà hai người họ đều là nam tính. Thế cho nên, họ căn bản chẳng thể nói đến quyền sinh dục.

Bạc Văn Thời có cái nhìn thấu triệt đối với vấn đề này, Lý Văn cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Nhóc hồ ly và tiểu hồ ly ở trên núi rất nhiều ngày, trên núi linh khí dư thừa, tiểu hồ ly và nhóc hồ ly mỗi ngày hít linh khí, căn bản là không muốn xuống núi.

Lý Văn đau đầu.

“Nhạc Nhạc, tôi còn có chuyện phải làm.”

Giờ anh phải kiếm tiền mua sữa bột cho bé hồ ly, không có cách nào thả lỏng được.

Thời Nhạc nghe thấy anh ta nói vậy, xua tay với anh ta: “Anh đi mau đi, không cần báo với tôi đâu.”

“Hồ ly nhỏ nhà chúng tôi….”

“Tôi sẽ chăm sóc thật tốt!” Thời Nhạc cười tủm tỉm với người đang bận là anh ta: “Cứ yên tâm đi.”

Lý Văn chẳng còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể để hết hai con hồ ly ở trên núi, còn mình thì vội vàng xuống núi, chuẩn bị làm xong việc thật nhanh rồi quay lại.

Vào đêm.

Tô Hồ mang theo nhóc hồ ly ngủ ở phòng khác, Thời Nhạc đã hoàn toàn khôi phục lại.

Trong thân thể cậu có một viên yêu đan hoàn chỉnh, đó là ba và cha đã cho cậu.

“Em nhớ ba và cha.”

Thời Nhạc ghé trên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài: “Cũng không biết khi nào họ sẽ xuất quan nữa.”

Giờ Thời Nhạc đã khôi phục lại, sẽ không còn điên cuồng lớn lên nữa mà là sẽ giống như quỹ đạo trưởng thành vốn có, từ 18 tuổi chậm rãi lớn lên.

Nhưng những ngày cậu ở Bất Tri Sơn này, còn chưa từng nhìn thấy ba và cha cậu.

“Ông xã.” Thời Nhạc xoay người, đâm đầu chui vào lòng Bạc Văn Thời, “Em nhớ ba, em nhớ cha, nhớ Tạp Tạp, nhớ…….”

Cái tên cuối cùng, cậu nuốt trở lại.

Bạc Văn Thời phối hợp không truy vấn, hắn xoa đầu cậu, sau khi Thời Nhạc khôi phục đến 18 tuổi, rốt cuộc hắn mới dám thân mật với cậu.

“Bé cưng, giờ anh có thể cho em gặp một người.”

“Ai?”

“Lại đây xem đi.”

Bạc Văn Thời dắt cậu, quay trở lại bên cửa sổ, hơn nữa bàn tay vung lên, gọi ra thứ gì đó từ trong mương.

“Là cá nhỏ.”

Cá nhỏ màu đen bay lên không, treo giữa không trung.

Thời Nhạc nhìn cá nhỏ thấy rất quen, trong chốc lát lại không nhớ ra tên của nó.

“Không phải cá nhỏ.” Bạc Văn Thời nhắc nhở.

Thời Nhạc hơi ngơ ngẩn: “Đây là một con cá nhỏ mà.”

Hơn nữa cậu có thể nhận ra, đây là cá nhỏ mà Tạp Tạp nuôi.

“Nhìn kỹ nhé.” Bạc Văn Thời nói rồi tiếp tục loay hoay với con cá kia, một lát sau, cá nhỏ màu đen biến mất, một hình người quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.

Thời Nhạc: “!!!”

Cậu trèo lên cửa sổ, nhảy vèo xuống.

“Tạp Tạp!”

Mắt cậu đỏ lên, chạy về phía Tạp Tạp từ cá nhỏ biến thành hình người.

Sau khi cậu tỉnh lại đã biết tất cả mọi chuyện. Tạp Tạp vì cứu cậu mà chết thay cậu.

Thời Nhạc chỉ cần nghĩ như thế, trong lòng lại đau nhói từng cơn.

Cậu nhóc Tạp Tạp ngu ngốc kia, cả đời này chưa sống được mấy ngày lành. Lúc còn ở trang viên, cậu nhóc bị người nhà hy sinh, đi theo cậu, lại hy sinh vì cậu.

Thời Nhạc lau nước mắt, ngửa đầu nhìn Tạp Tạp còn đang nhắm mắt lại.

“Em ấy thật sự là Tạp Tạp sao?”

Thời Nhạc vẫn không dám xác định, quay đầu hỏi Bạc Văn Thời.

“Đúng vậy.” Bạc Văn Thời cho cậu một câu trả lời khẳng định.

Con cá nhỏ mà Tạp Tạp nuôi kia cũng không biết sao lại bò đến đây được, cũng không biết dùng phương pháp gì lại có thể gom góp được tất cả tàn hồn của Tạp Tạp vào trong thân thể nó.

Trước kia cá nhỏ được Tạp Tạp cho ăn rất nhiều năm, bây giờ, cá nhỏ mang cả thân mình đút hết cho Tạp Tạp.

Bạc Văn Thời mang Tạp Tạp đặt vào trong một căn phòng trống, nhìn nhóc con ở mép giường hai mắt đẫm lệ ướt nhòa, hắn chần chừ nói: “Bé cưng à, hẳn là em phải vui vẻ lên chứ?”

Thời Nhạc nghẹn ngào: “Em là mừng quá mà khóc đó!”

Bạc Văn Thời: “….”

Hắn nhìn đứa nhỏ mừng quá mà khóc ngồi cạnh Tạp Tạp một lúc lâu, cuối cùng mới đầu gật gù buồn ngủ.

“Nghe lời nào, Tạp Tạp đã trở lại rồi, em không cần lại phải lo lắng cho cậu ấy nữa.”

“Giờ chúng ta đi về ngủ thôi.”

Bạc Văn Thời vừa dỗ vừa khuyên đủ kiểu mới mang được Thời Nhạc về phòng.

Ăn chay nhiều ngày, Bạc Văn Thời đưa đứa nhỏ về vốn muốn đòi một chút phúc lợi. 

Nhưng khi vừa cởi quần áo, đứa nhỏ cũng bị chọc cho động tình thì bên ngoài lại vang lên một loạt tiếng động.

Ánh mắt còn mê ly của Thời Nhạc lập tức thanh tỉnh, một tay đẩy Bạc Văn Thời còn ở trên người ra.

“Ba em xuất quan rồi!”

Trong đêm nay, thật đúng là một cái lại tiếp một cái tin tức tốt bay tới.

Bạc Văn Thời bị đẩy sang một bên, nhịn đến mức sắc mặt cũng phải thay đổi.

Thời Nhạc tiện tay với một cái áo ngủ, mặc vào xong đã chạy luôn ra ngoài.

Thời Hạ và La Lễ không muốn đánh thức cậu, nhưng họ không ngờ đến bây giờ Thời Nhạc còn chưa ngủ.

“Con trai.”

“Ba ba! Cha.”

Thời Nhạc nhào qua, ôm chặt lấy họ, giọng nói cũng nghẹn ngào.

“Con yêu hai người.”

Cậu thổ lộ xong, lại bỗng quay đầu lại, đối mặt với Bạc Văn Thời vừa mới đi ra.

Cả cái người kiếp trước kiếp này đều yêu thảm cậu, cậu cũng siêu yêu luôn.

Chương kế tiếp