Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 210: Thật đẹp.

Ở trong núi nên không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chớp mắt Bất Tri Sơn đã có tuyết rơi.

Bạc Văn Thời làm một ngôi nhà nhỏ không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi bên cạnh cây linh thụ, kết giới trong suốt bao phủ linh thụ, còn có nhà ở bên cạnh linh thụ và ao nhỏ phía sau.

Tô Hồ sắp sinh nên gần đây Lý Văn không để cô ấy đến đây.

Lý Văn hỏi thăm khắp nơi, thông qua một vài con đường tìm bác sĩ yêu quái giỏi nhất cho Tô Hồ, còn là bác sĩ chuyên đỡ đẻ cho yêu quái. Hiện tại tình huống bên bọn họ cũng rất khẩn trương.

Đây là đứa bé đầu tiên của Lý Văn, vốn dĩ anh ta định không có con. Trong mắt của anh ta, người như anh ta không thích hợp có con nối dõi.

Nhưng đã có, lại còn là trong bụng của tiểu hồ ly nên anh ta rất thích.

Lúc Bạc Văn Thời nhận được tin tức thì đứng ở dưới tàng cây hồi lâu.

“Bé cưng à.”

Hắn nhìn yêu đan chứa hồn phách, nhẹ giọng nói: “Bé hồ ly sắp được sinh ra, em không quay về để nhìn ngắm nó sao?”

Yêu đan chứa hồn phách im hơi lặng tiếng nên sẽ không trả lời Bạc Văn Thời.

Bạc Văn Thời có kiên nhẫn, đời trước hắn có thể trông coi Thời Nhạc lâu như vậy, đời này lại tiếp tục trông coi như vậy cũng không sao.

Hai tuần sau.

Sau khi Tô Hồ ăn sáng xong thì bụng đột nhiên đau. Lý Văn lập tức gọi bác sĩ tới.

Trong thời gian lo lắng chờ đợi, Lý Văn gọi điện thoại cho Bạc Văn Thời.

Lúc đó Bạc Văn Thời đang ngồi dưới tàng cây. Hắn mở loa ngoài và chỉnh âm lượng đủ lớn để hồn phách trên cây nghe được, nếu, hồn phách có thể nghe được.

“Nhạc Nhạc thế nào?”

Giọng nói của Lý Văn rất nôn nóng: “Bé hồ ly nhà tôi sắp được sinh ra, Nhạc Nhạc làm cha nuôi không tới nhìn xem sao?”

Bạc Văn Thời ngước mắt nhìn trên cây: “Em ấy sẽ đến muộn một chút.”

Trong lòng Lý Văn thở dài một tiếng cũng không tiếp tục nói nữa.

Hai người chưa tắt điện thoại, bọn họ nghĩ giống nhau, dù Thời Nhạc có thể nghe được hay không thì đợi lát nữa âm thanh lúc bé hồ ly sinh ra, bọn họ đều muốn cho Thời Nhạc nghe thấy.

Đến hơn 10 giờ sáng, tiếng khóc vang lên lảnh lót trong phòng sinh.

Lý Văn không màng hình tượng gõ cửa: “Bác sĩ, bác sĩ! Bà xã của tôi thế nào rồi? Tình hình hiện tại của cô ấy thế nào rồi? Có chuyện gì hay không?!”

Bác sĩ nhìn bé yêu quái mới được sinh ra, trong lòng như hóa đá.

Ông ta còn tưởng rằng người làm cha này sẽ hỏi thăm con mình một chút.

“Bà xã của anh không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi nên tạm thời còn hôn mê, không nghiêm trọng.”

Bác sĩ đi tới, ôm bé con có hình người nhưng có tai và đuôi hồ ly, muốn đưa anh ta xem nhưng lại thấy người đã chạy đến cạnh giường bệnh.

“Tô Tô.”

Lý Văn lau mồ hôi trên trán của Tô Hồ rồi nói: “Em đã vất vả rồi.”

“Do anh không tốt.”

Nhớ lại những nguy hiểm khi sinh sản mà mình tìm đọc được, Lý Văn cũng muốn tự tát mình mấy bàn tay.

Chuyện nguy hiểm như vậy mà anh ta lại khiến tiểu hồ ly anh ta nuông chiều nuôi dưỡng phải chịu đựng.

Trên núi Bất Tri Sơn.

Bạc Văn Thời nghe bên kia điện thoại Lý Văn tự trách khóc lóc kể lể, mày nhíu lại.

Đây là đang làm gì vậy.

Bé hồ ly trên tay bác sĩ nhắm mắt khóc thật to, nhưng khóc nhiều đến mấy thì cha mẹ đều không quan tâm đến bé.

Một người là không thể quan tâm, một người thì căn bản không nhớ rõ sự tồn tại của bé.

Bé hồ ly nhỏ oa oa khóc lớn.

Bé muốn mẹ.

Bạc Văn Thời vẫn luôn chú ý nghe tiếng khóc thật to của bé con.

Hắn cố ý để điện thoại bên cạnh hồn phách của Thời Nhạc: “Bé cưng à, em có thích nghe không?”

Bé hồ ly là bé trai, rất ầm ĩ, tiếng khóc cũng vang dội.

Bạc Văn Thời không có việc gì thì để Thời Nhạc nghe tiếng khóc của bé hồ ly.

Thời Nhạc: “……”

Thời Nhạc bị âm thanh này làm ồn, dường như hồn phách thật sự có chút dị động. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Vào đêm.

Bạc Văn Thời đi vào phòng tắm rửa, hắn tiện tay để điện thoại vẫn còn đang kết nối dưới gốc cây.

Điện thoại đang kết nối với điện thoại của Tô Hồ, di động bên kia được để cách bé hồ ly không xa.

Dựa theo tiếng khóc của bé hồ ly, khoảng cách đó hoàn toàn có thể nghe được.

Tiếng nước tí tách tí tách vang trong phòng tắm.

Trên cây.

Yêu đan được đặt trong bình không biết có phải do bé hồ ly làm ồn hay không mà khiến màu sắc yêu đan thay đổi dữ dội.

Có dao động mãnh liệt tràn ra từ yêu đan.

Một giây, hai giây, ba giây.

“Phanh ——”

Cái chai nổ tung, yêu đan bất ngờ tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Bạc Văn Thời nghe thấy âm thanh lập tức phủ thêm lớp quần áo rồi vội vàng ra ngoài chạy về phía gốc cây.

“Nhạc Nhạc!”

Ánh sáng chói mắt tản ra, ánh mắt Bạc Văn Thời chợt co chặt, chớp mắt một cái nhìn cảnh tượng trước mắt như không dám tin.

Trước mặt hắn xuất hiện một bé trai trần truồng, tay chân bé trai nhỏ xíu, một đôi mắt xinh đẹp tròn xoe trên gương mặt vô cùng đáng yêu đang nhìn hắn.

“A.”

Bé trai mở miệng nhưng nói không thành lời. Bé thử lại vài lần không được nên bẹp miệng ngẩng đầu khóc lớn.

Bạc Văn Thời bước vài bước đến ôm bé trai vào trong ngực.

Hắn cúi đầu, vẫn là cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa: “Nhạc Nhạc?”

Thời Nhạc biến thành đứa bé, cánh tay nhỏ như củ sen ôm hắn rồi dụi dụi mặt vào mặt hắn.

Hiện tại là mùa đông nên bên ngoài rất lạnh.

Sau khi Bạc Văn Thời lấy lại tinh thần thì ôm đứa bé vào trong phòng.

“Nhạc Nhạc, em, bây giờ em còn nhớ anh không?”

Bạc Văn Thời đặt đứa bé trên giường, dùng chăn quấn lấy, trong mắt ngập tràn thấp thỏm.

Hồn phách tạo lại thân thể, hắn thật sự không dám chắc Thời Nhạc trở về có còn nhớ hắn hay không.

Đứa trẻ khoảng chừng một tuổi, bé nghiêng đầu, không biết có hiểu lời Bạc Văn Thời nói hay không, chỉ nói “Nha” với Bạc Văn Thời.

Bạc Văn Thời cau mày.

Trẻ vừa mới sinh ra rất yếu ớt. Bạc Văn Thời chưa nói được mấy câu thì bé đã ngã vào chăn rồi ngủ.

Bạc Văn Thời thấy thế cũng chỉ có thể ngừng hỏi, tận tâm chăm sóc bé thật tốt.

Tình hình của Thời Hạ quá nghiêm trọng cho nên bế quan tới bây giờ còn chưa xuất hiện.

Trách nhiệm chăm trẻ rơi xuống người Bạc Văn Thời.

Bạc Văn Thời vì chăm trẻ thật tốt nên luôn ở bên cạnh không hề rời dù chỉ một tấc.

Bạch Lang mua giùm khá nhiều sữa bột. Nhìn Thời Nhạc thu nhỏ, Bạch Lang gian tà chụp rất nhiều hình không đứng đắn, chuẩn bị lưu trữ về sau để Thời Nhạc “Hoài niệm”.

“Ai, Bạc Văn Thời.”

Bạch Lang gọi hắn nói: “Anh có phát hiện tốc độ trưởng thành của Nhạc Nhạc không được bình thường hay không.”

Mới đầu là đứa trẻ mới sinh ra khoảng chừng hơn một tuổi. Nhưng chỉ mới mấy ngày hình như lại lớn hơn khá nhiều.

Bạch Lang vuốt cằm rồi trầm tư nói: “Theo tốc độ trưởng thành này, tôi cảm thấy hơn một tháng là cậu ấy có thể hoàn toàn khôi phục lại.”

Đương nhiên Bạc Văn Thời cũng biết.

Hắn hơi thở phào nhẹ nhõm, cũng may Nhạc Nhạc sẽ nhanh chóng khôi phục.

Bạch Lang và Văn Nghệ không biết lại cãi nhau chuyện gì, tóm lại, mấy ngày nay y vẫn luôn ở Bất Tri Sơn còn thường ra ngoài mua giùm những món đồ Thời Nhạc cần dùng.

Khi Thời Nhạc vào khoảng 3 tuổi, có lần Bạc Văn Thời hỏi cậu có nhớ mình hay không.

Thời Nhạc ngồi dưới đất, chớp chớp đôi mắt gọi hắn với giọng trẻ con: “Não công!”

Bạc Văn Thời: “???”

Vốn dĩ Bạc Văn Thời chỉ thuận miệng hỏi, hắn cho rằng phải chờ đến lúc Thời Nhạc 18 tuổi mới có thể nhớ rõ mình.

Nhưng không ngờ Thời Nhạc đã có ký ức.

Bạc Văn Thời vốn dĩ nên kích động nhưng nhìn gương mặt bánh bao của Thời Nhạc, hắn nhắm mắt nói: “Ngoan, bây giờ đừng nên gọi như thế, đợi thêm vài ngày nữa……”

Vài ngày nữa chắc Thời Nhạc đã lớn hơn.

Đến lúc đó lại gọi thì hắn nghe mới có thể yên tâm thoải mái, còn bây giờ hắn chỉ muốn chăm trẻ thật tốt.

Chăm sóc trẻ con thật không dễ dàng.

Thời Nhạc trở thành trẻ con, tuy rằng có một ít ký ức nhưng cũng không nhiều.

Trí nhớ của cậu còn rất mơ hồ, chỉ nhớ kỹ Bạc Văn Thời là ông xã của cậu, Thời Hạ và La Lễ là cha, còn Bạch Lang thì……

“Bạch Bạch!”

Thời Nhạc nhìn thấy Bạch Lang, bước chân ngắn nhỏ chạy đến với đôi mắt sáng lấp lánh: “Bay bay!”

Cậu coi Bạch Lang trở thành công cụ để bay.

Sắc mặt Bạch Lang khẽ biến nói: “Không bay, sang một bên đi.”

Mỗi lần gấu con này ngồi trên người y đều túm lấy lông chim của y!

“Bay bay đi mà.”

Thời Nhạc bám riết không tha chạy vây quanh Bạch Lang, ý đồ bò lên lưng của Bạch Lang.

Bạc Văn Thời không có ý định giải vây, Nhạc Nhạc tuổi nhỏ tràn đầy năng lượng, dày vò hắn không ít.

Hiện tại có hạc trắng bự chơi cùng cậu, hắn có thể yên tĩnh một lát.

Cậu nhóc Thời Nhạc thích chạy nhảy chơi đùa, khoảng thời gian có thể yên tĩnh một lát chính là xem TV.

Xem TV là phải xem tướng thanh.

“Não công, anh có thể diễn chung với em cái này không?” Thời Nhạc chỉ vào hai người tướnng thanh trong TV, chớp đôi mắt năn nỉ hắn: “Em làm đậu ngân, anh làm bổng ngân, hai ta phối hợp vui vẻ!”

Bạc Văn Thời: “……”

Bạc Văn Thời mặt không cảm xúc giơ tay đổi kênh chiếu tướng thanh thành kênh chiếu phim hoạt hình.

“Xem cái này.”

Hắn mở cho Thời Nhạc xem heo Peppa, Thời Nhạc nói “Dạ” rồi ngồi xem phim heo Peppa.

Nhưng xem không bao lâu, Bạc Văn Thời phát hiện đứa trẻ không bớt lo này đang học kêu giống heo Peppa.

“Ộp Ộp, muốn ăn cơm.”

“Ộp Ộp, não công ôm.”

Bạc Văn Thời nghe tiếng kêu heo con Ộp Ộp, trong lúc nhất thời hoảng hốt còn cho rằng mình thực sự đang nuôi heo con.

Heo con khó nuôi, đặc biệt vào lúc Bạc Văn Thời làm việc.

Hôm nay, Bạc Văn Thời đang họp qua video như thường lệ, đang lu bu sắp xếp công việc thì heo con nghịch ngợm lại xuất hiện.

“Não công.”

Thời Nhạc bé nhỏ nắm chặt bông hoa nhỏ mới hái đồng thời chạy về phía hắn. Sau khi chạy tới còn bò lên đùi hắn rồi cài hoa vào mang tai hắn.

“Cài hoa hoa.”

Bạc Văn Thời không muốn cài hoa, càng không muốn cài hoa trong cuộc họp qua video.

“Ngoan.” Hắn dỗ dành đứa trẻ: “Anh đang làm việc, em lấy hoa cài cho Bạch Lang nha.”

Thời Nhạc ngồi trên đùi hắn, thấy hắn không chịu cài hoa hoa thì bẹp bẹp miệng vẻ mặt đầy mất mát.

“Được rồi.”

Cậu bò từ trên đùi Bạc Văn Thời xuống dưới: “Em đi tìm Bạch Bạch.”

“Ai mang hoa của em chính là người của em!”

Thời Nhạc vừa nói nhỏ vừa nắm chặt hoa muốn đi tìm Bạch Lang.

Nhưng đi chưa được hai bước, Bạc Văn Thời đã kéo cậu trở về.

“Đợi ở đây, anh họp xong sẽ cài hoa với em.” Bạc Văn Thời nói, ánh mắt một lần nữa dừng ở trên video.

Toàn bộ người tham dự trò chuyện đều có vẻ mặt mê mang.

Ông chủ của bọn họ lâu như vậy không xuất hiện, thì ra là đi sinh con sao?

Đứa bé này thật xinh đẹp, nhưng mẹ của đứa bé là ai?

Những người quen biết Bạc Văn Thời đều biết sự tồn tại của Thời Nhạc, có thể nói toàn bộ công ty đều biết Thời Nhạc, cũng xem Thời Nhạc như là chính cung của ông chủ bọn họ.

Bây giờ ông chủ bọn họ như thế này rõ ràng là đã quăng Thời Nhạc sang một bên để sinh con cùng người khác.

Xấu, quá xấu rồi.

Bạc Văn Thời không rảnh rỗi để ý đến chuyện thanh danh của mình có thể bị hao tổn hay không, hắn nói ngắn gọn mấy câu kết thúc video, sau đó khép máy tính rồi ôm Thời Nhạc đang còn nhỏ lên.

“Cài đi.”

Hắn thỏa hiệp nói: “Muốn cài như thế nào cũng được.”

Nhóc Thời Nhạc giảo hoạt cười, được cài hoa trên tai hắn như ý muốn, hơn nữa lớn tiếng khen: “Thật đẹp!”

Chương kế tiếp