Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 215: Ngoại truyện 4: Bạch Lang kết thúc.

Bạch Lang đi rất dứt khoát, ngay từ đầu y cũng không phải người thích dây dưa lằng nhằng gì.

Quay trở lại Bất Tri Sơn, Thời Hạ hoảng sợ khi nhìn thấy tình trạng của y.

“Tiểu Bạch.”

Thời Hạ đỡ y: "Trên đường đi tôi đã dặn cậu nghỉ ngơi thật tốt nhưng cậu vẫn không chịu nghe lời sao?"

Bạch Lang không soi gương, cho nên không biết sắc mặt tái nhợt của mình bây giờ khiến người khác lo lắng đến cỡ nào.

Y miễn cưỡng nở nụ cười: “Có lẽ lúc trở về cháu không nghỉ ngơi tốt.”

Thời Hạ thật sự không yên tâm khi thấy y như vậy, thế nên lại nắm cổ tay y rồi giúp y kiểm tra một lần nữa.

“Tiểu Bạch, đi bế quan.”

Hơi thở trong cơ thể Bạch Lang hỗn loạn, toàn bộ cơ thể đều ẩn chứa dấu hiệu muốn sụp đổ.

Y không quan tâm Bạch Lang trả lời như thế nào, cương quyết mang y đi về phía sau núi.

Khi yêu quái bế quan, bao nhiêu năm tháng trôi qua cũng là chuyện bình thường, đối với đại yêu quái đã từng bế quan trăm năm mà nói, chẳng qua chỉ là một cái búng tay.

Để Bạch Lang tập trung bế quan mà Thời Hạ đã ở bên Bạch Lang khoảng hơn một tháng mới ra ngoài.

Sau khi y ra ngoài, Bạch Lang vẫn chưa ra.

Thời Nhạc nhìn nhìn ba, trong đầu nhỏ hiện lên dấu chấm hỏi lớn: “Ba ơi, Bạch Bạch bị sao vậy ạ?”

“Không sao, cơ thể cậu ấy không thoải mái nên cần tĩnh dưỡng thôi."

Thời Nhạc không thể chơi đùa với Bạch Lang, thở dài tiếc nuối.

Thời gian như chỉ gian sa.

Đợi đến khi Bạch Lang xuất quan, Bất Tri Sơn cũng đã tới mùa đông.

Tuyết phủ khắp ngọn núi, biến ngọn núi thành một khoảng trắng xoá.

Bạch Lang đang ở nhà riêng của mình, nấu món lẩu và ngân nga tiểu khúc (những bài hát dân gian), TV trong nhà cũng bật lên, cực kỳ sống động.

Thời Nhạc ở chỗ này để ăn chực, cậu ăn thì ăn đi, lúc nói chuyện còn luôn đạp lên nỗi đau của Bạch Lang.

“Bạch Bạch, cậu cũng lớn như vậy rồi mà vẫn chưa yêu đương sao?”

Bạch Lang liếc nhìn cậu một cái: “Đừng nói lung tung.”

Thời Nhạc cắn miếng thịt viên trong nồi lẩu, bị nhân thịt viên thoả mãn híp mắt.

“Tớ đang yêu đó!”

Bạch Lang: “?”

Bạch Lang nhìn bánh bao nhỏ vốn chưa xuống núi lần nào, cũng chưa kết bạn với bạn bè dưới chân núi, cực kỳ có lệ "À" một tiếng.

Y tin cái con quỷ.

Thời Nhạc vẫn nói năng hùng hổ đầy chính đáng: "Thật luôn, tớ đã mơ thấy một người cực kỳ xinh đẹp.”

Ở trong mơ, cậu có cảm giác mình yêu rồi.

Ban đầu Bạch Lang còn có chút buồn bực cũng bị cậu chọc cho cười.

“Nhạc Nhạc, chuyện tình yêu cậu nói cũng rất độc đáo đó chứ ha ha ha."

Thời Nhạc bị cười nhạo, tức giận cướp đi thịt viên của y: "Cậu cũng chưa yêu đương bao giờ, mà lại nói tớ."

Bạch Lang không phản bác.

Những chuyện này trước kia đối với y mà nói tựa như một giấc mơ, người trong mơ, cảnh trong mơ, bây giờ y đã tỉnh nên đã quên.

“Cậu nói không sai.”

Bạch Lang rót ly rượu ngon Thời Hạ ủ: "Mấy chuyện yêu đương này, cũng không có gì thú vị để nói."

Tình cảm gì, yêu đương gì đó, đều là giả cả. Chỉ có kiếm tiền là thực tế nhất, tiền y kiếm được sẽ trở về, chỉ cần biết tiết kiệm, tiền mãi mãi sẽ không bao giờ biến mất.

Nhiều năm trôi qua, Bạch Lang lại trở về làm hạc trắng chuyên mua dùm.

Y chạy khắp nơi trên thế giới, chỉ duy nhất một nơi vĩnh viễn sẽ không đặt chân tới.

Y không hề có ý dừng lại ở nơi nào đó, ngoại trừ Bất Tri Sơn. Có Thời Hạ ở Bất Tri Sơn, căn bản chẳng cần lo việc bị bất kì kẻ nào phát hiện và xâm nhập.

Không biết qua bao lâu.

Thành phố A, hội sở cao cấp mà người có tiền thích tới nào đó.

Bạch Lang đến đây để giao đồ cho người, sau khi đưa đồ xong, ông chủ lại hào phóng trả cho y một khoản tiền lớn.

Số tiền này còn cao hơn phí thu mua của Bạch Lang.

"Cậu lớn lên đẹp trai như vậy, cớ gì phải làm công việc mệt nhọc này chứ." Nhan sắc ông chủ tầm thường nhưng mà lại có tiền, hắn cười nhìn về phía Bạch Lang: “Mỗi ngày ở bên ngoài bôn ba, tôi đây nhìn thôi cũng thấy đau lòng.”

Bạch Lang bình tĩnh nói: “Nếu ông cảm thấy đau lòng thì sau này đừng chê giá của tôi cao."

Ông chủ cười ha ha: “Không chê.”

Sau khi cười xong, ông chủ híp mắt hỏi: “Bạch Lang nha, cậu đây là đang cố ý giả ngu à?”

Vẻ mặt Bạch Lang vô tội: “Tôi không biết ông đang nói gì.”

Thái độ này của y, rất rõ ràng là từ chối yêu cầu của ông chủ. Ông chủ cũng không ngốc nhưng hắn thật sự để ý đến Bạch Lang.

“Hai ngàn vạn.”

Hắn đưa một tấm thẻ cho Bạch Lang: “Xài hết tôi sẽ cho cậu nữa.”

Ánh mắt Bạch Lang dừng trên tấm thẻ, hỏi hắn: "Muốn tôi bán thân mà lại cho ít như vậy?”

“Chỉ cần cậu chịu, đương nhiên sẽ không chỉ chút tiền này.”

Bạch Lang lười biếng cười: "Thôi, con người tôi, chỉ có hứng thú với việc mua dùm thôi.” 

Không muốn nhận công việc khác.

Khi hai người đang nói chuyện thì bạn ông chủ đi đến: “Xin lỗi, tôi tới trễ.”

“Không sao, tôi cũng mới đến không lâu, ngồi đi.”

Ông chủ chạy tới, ân cần nói: "Vừa hay, đồ tôi mua đến rồi, cậu muốn xem không?"

Người tới không nhìn thứ hắn đã mua.

Mà Bạch Lang ngồi đối diện ông chủ khi nhìn thấy người nọ, thái độ vốn dĩ lười biếng biến mất sạch sẽ.

Bốn mắt nhìn nhau, giờ phút này không khí tựa như đọng lại.

Bạch Lang không nghĩ tới sẽ gặp hắn vào lúc này, trong trường hợp này.

“Đã lâu không gặp.”

Văn Nghệ nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc kia, nở nụ cười với Bạch Lang.

Chỉ là nụ cười ấy không hề dịu dàng như ngày xưa mà chỉ có lạnh lẽo.

Bạch Lang nhìn gương mặt lạnh lùng này, thậm chí còn không có lệ.

Có tật xấu à.

Quan hệ giữa hai người bọn họ đã sớm cắt đứt, bây giờ còn nhìn chằm chằm y như vậy làm gì.

“Hàng đã giao đến, tôi đi trước.”

Bạch Lang đứng dậy, không để ý tấm thẻ trên bàn, chuẩn bị rời đi ngay.

Nhưng khi đi qua Văn Nghệ, cổ tay của y lại bị Văn Nghệ nắm lấy.

“Buông ra.” Bạch Lang lạnh lùng nói.

Văn Nghệ nắm lấy y, cảm xúc trong mắt nặng nề đến đáng sợ: "Buông ư? Mỗi lần buông tay đều phải do em quyết định?"

Tình cảnh giữa hai người khiến ông chủ ngạc nhiên.

“Hai người…”

Có gì đó không đúng lắm.

Sức lực nắm chặt tay Bạch Lang của Văn Nghệ rất lớn, làm Bạch Lang bị đau.

Bạch Lang chịu đựng đau đớn, bực tức nói: “Cút.”

Văn Nghệ đi, hắn kéo theo Bạch Lang đi cùng.

“Mẹ kiếp, giữa ban ngày ban mặt, anh tin tôi báo cảnh sát không?!" Bạch Lang bị hắn một mạch kéo tới chỗ xa lạ, trong lòng đều muốn phát điên.

Không bao lâu.

Một gian phòng ở đó bị Văn Nghệ mở ra, Bạch Lang trực tiếp bị ném vào.

Y vừa định chửi bới, Văn Nghệ lại đột ngột ôm y vào trong lòng rồi cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên.

Bạch Lang: “…”

Bạch Lang không khách khí, lập tức cắn hắn một cái.

Giữa răng môi có mùi máu tươi lan ra, Văn Nghệ vẫn không buông tha y.

Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, lúc Bạch Lang cuối cùng muốn đẩy ra lại bỗng nhiên cảm giác trên mặt chợt lạnh.

Văn Nghệ, hắn khóc.

“Vì sao chứ?”

Văn Nghệ ôm chặt y trong ngực: "Vì sao không cần tôi nữa?"

"Quà sinh nhật em nói muốn tặng cho tôi chính là chia tay với tôi sao?"

“Bạch Lang, vì sao em phải đối xử với tôi như vậy?!"

Mỗi một câu Văn Nghệ đều là chỉ trích, ép hỏi Bạch Lang.

Bạch Lang muốn nói cái gì, lại không biết nên nói như thế nào.

Lúc trước, hắn và Alla nắm tay, Bạch Lang còn chưa quên đâu.

“Biến.”

Tay Bạch Lang để ở trước ngực hắn, chỉ mắng một chữ như thế.

Trán Văn Nghệ dựa vào trán y, trong đôi mắt đỏ hoe còn đọng lại nước mắt.

“Bạch Lang, em đừng hòng đuổi tôi đi.”

Không có khả năng hắn sẽ buông tha người trong ngực này, hắn yêu y.

Trong những ngày ngày đêm đêm rời xa nhau này, hắn nghĩ mình sắp điên lên rồi.

Bạch Lang bị Văn Nghệ đưa về nhà hắn, cũng không rõ là y thật sự chạy không thoát hay là do nguyên nhân khác.

Tóm lại, buổi tối đó y bị mang về nhà, hai người lại lăn lộn trên giường.

“Văn Nghệ.”

Sau nửa đêm, Bạch Lang cắn bả vai Văn Nghệ, cắn đến nỗi bả vai hắn chảy máu: “Anh…”

Tôi đối với anh, rốt cuộc tính là gì đây?

Luôn miệng nói yêu y nhưng lại dắt tay người con gái khác trước mặt mọi người.

Văn Nghệ để mặc y cắn, không một chút phản kháng.

Hai người điên cuồng một đêm.

Ngày hôm sau.

Sau khi Bạch Lang tỉnh lại, liếc nhìn Văn Nghệ còn ngủ bên cạnh, mặt mày Văn Nghệ lấm lem do bị y đánh.

Y nhặt quần áo lên, mặc vào rồi bỏ đi, bước đi sạch sẽ dứt khoát, không chút mềm lòng nào.

Y là hạc trắng, ra khỏi cửa liền bay đi.

Chẳng qua không bay khỏi thành phố A, y vẫn còn có ít việc phải làm ở nơi này.

Đến trưa, cơ thể Bạch Lang khó chịu nên đã đến nhà hàng mình thích, ăn ít món mình thích để tâm trạng bản thân thoải mái hơn đôi chút.

Nhưng còn chưa đi đến phòng riêng, Bạch Lang lại vấp ngã.

“Sao anh lại ở đây?"

Y nhìn Văn Nghệ đang đi nhanh về phía mình, vừa khiếp sợ vừa cảm thấy không thích hợp.

Người đàn ông khốn kiếp này sẽ không gắn mấy cái máy theo dõi gì đó trên người y chứ?

Ngay khi Văn Nghệ nhìn thấy y, mắt thường cũng có thể thấy vẻ mặt hắn lúc này dịu đi.

Thiếu chút nữa hắn cho rằng mình lại không tìm được người nữa.

“Đến nhìn em.”

Ngoài miệng Văn Nghệ nói như vậy nhưng thực tế lại chặn đường của y.

“Nhìn xong rồi chứ?” Thái độ của Bạch Lang vẫn không thể tốt hơn: “Nhìn xong thì đi đi.”

"Chưa nhìn xong, nhìn chưa đủ."

Tư thế này của Văn Nghệ còn có xu hướng muốn ăn vạ.

Hai người nói không được vài câu, Bạch Lang mất bình tĩnh muốn cãi cọ, bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Buông Bạch Bạch ra!”

Là nhóc yêu quái đã biến thành người, còn tìm được ông xã cho mình - Thời Nhạc.

Bất Tri Sơn có một truyền thống tốt đẹp, đánh mà đánh không lại thì sẽ kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Thời Nhạc tất nhiên là một phần của Bạch Lang, nhưng miệng Văn Nghệ lại rất biết nói.

Dăm ba câu, hắn đã đắp nặn cho mình thành người đàn ông chung tình cực kỳ đáng thương tìm y hơn hai năm.

Còn y, tựa như một tên cặn bã.

Bạch Lang làm trai đểu đến cùng, ném cho Văn Nghệ mấy trăm đồng tiền ngay tại chỗ, chuẩn bị để Thời Nhạc đưa mình đi.

Nhưng Thời Nhạc bị hành vi khốn nạn của y làm cho sợ ngây người.

Cuối cùng, gấu con không lương tâm này đã bỏ rơi y, chạy theo ông xã của cậu.

“A Lang.”

Văn Nghệ nhìn những người không liên quan rời đi, thậm chí còn cười lên: "Em xem, em không đuổi tôi được.”

Bạch Lang không vứt được cái kẹo mạch nha này.

Hai người anh theo tôi đuổi, Văn Nghệ bị phản ứng muốn chạy trốn của y chọc giận, còn nhốt y vào phòng tối.

Bạch Lang bị nhốt trong phòng tối: “mmp.”

Tức chết đi được.

Từ trước đến nay Văn Nghệ cũng không biết đường ngang ngõ tắt thế mà còn dán bùa bên ngoài phòng bọn họ.

Bạch Lang nhìn những tấm bùa đó, trong lòng bồn chồn: “Có phải anh biết gì rồi không?"

Văn Nghệ đi tới, không chút để ý nói: "Em đang nói về cái gì? Nói chung tôi đều biết hết chuyện của em."

“A Lang, em là yêu quái.”

Lúc hắn nói thẳng ra việc Bạch Lang là yêu quái, trong mắt không có một chút sợ hãi nào, bởi vì sau đó hắn còn bổ sung một câu.

"Em là yêu cũng không thể bỏ tôi được."

Bạch Lang nhìn vẻ mặt này của hắn, bỗng cảm thấy tên đàn ông khốn kiếp này hình như điên rồi.

Thật sự điên rồi.

“Tôi sẽ ăn anh.” Bạch Lang hù dọa hắn: “Tôi là yêu quái ăn thịt uống máu người."

“Thật sao?”

Văn Nghệ ngồi xuống mép giường, tùy ý cầm lấy con dao găm đâm vào trong lòng bàn tay mình.

"Tươi lắm, muốn uống không?”

Bạch Lang ngơ ngác nhìn máu trong lòng bàn tay hắn, vài giây sau lập tức nổi trận lôi đình.

"Anh cái đồ ngốc này, đi tìm bác sĩ!"

Văn Nghệ cũng không đồng ý đi tìm bác sĩ, hắn đưa tay tới bên miệng Bạch Lang, còn dùng giọng dịu dàng hỏi y muốn uống hay không.

Bạch Lang ngước mắt, nhìn Văn Nghệ vẻ mặt bình tĩnh nhưng lại đang nổi điên, cuối cùng, y thoả hiệp.

“Văn Nghệ.”

Bạch Lang nói bằng giọng khàn khàn: “Nếu tôi muốn ăn thịt anh, anh có phải cũng—”

Y còn chưa nói xong, Văn Nghệ đã cầm dao, một lần nữa để trên người mình.

“A Lang, muốn ăn thịt chỗ nào tôi đều cho em hết.”

Đôi mắt Bạch Lang ửng đỏ, cứ như vậy y cười trước mặt Văn Nghệ.

“Tôi lười không ăn.”

“Văn Nghệ, tên điên này.” Y ngửa mặt lên, cổ tay bị khoá chặt không thể cử động được, thế nên y chỉ có thể nói chuyện với Văn Nghệ như này.

“Hôn tôi đi.”

Văn Nghệ cúi đầu, dưới vẻ mặt bình tĩnh thì trong lòng lại đang run lên.

“Được, hôn em.”

Trong nụ hôn dịu dàng đã chờ đợi từ lâu, Bạch Lang không có còn cách nào nghi ngờ tình yêu của tên điên này đối với mình nữa.

Nếu y muốn, Văn Nghệ có thể đưa mạng sống của mình cho y.

Bạch Lang không chạy trốn nữa, nhưng y cũng không nhắc đến chuyện quá khứ. Khi nhắc tới luôn cảm thấy ghen tuông, giống như mình quá hẹp hòi ích kỷ.

Y không nhắc tới, Văn Nghệ cũng không nói đến.

Mãi đến tận ngày hôm đó, Văn Nghệ đã mua một bộ phỉ thúy mà Thời Nhạc nói cho y biết nó rất quý.

Phỉ thúy là cho con gái đeo, Bạch Lang cũng không biết Văn Nghệ muốn tặng cho ai, tóm lại không phải là y.

Chẳng lẽ vẫn là Alla sao?

Sự nghi ngờ này canh cánh ở trong lòng rất lâu, cuối cùng vào một ngày nọ, Bạch Lang biết Văn Nghệ đã từ nước ngoài trở về, y không nhịn được mà đâm chọc hắn.

"Anh trở về tặng trang sức cho Alla à?"

Văn Nghệ nghe thấy lời này, ngơ ngác: “Alla gì?”

Bạch Lang không mở miệng.

Văn Nghệ nhìn chằm chằm mặt y nhưng không buông tha: “A Lang, sao em lại cảm thấy anh muốn tặng trang sức cho cô ấy chứ?"

"Không phải trước kia em chẳng thèm để ý đến Alla sao?”

Văn Nghệ rất thông minh, hắn không chỉ thông minh mà còn hiểu Bạch Lang rất rõ.

“Từ từ.”

So sánh mức độ quan tâm bất chợt của Bạch Lang với Alla và thời điểm y rời đi năm đó.

“Ngày sinh nhật đó, em có tới tìm anh.”

“Không có.”

Bạch Lang mạnh miệng: “Hôm sinh nhật đó, tôi còn đang vui vẻ bên ngoài đấy."

Văn Nghệ không tin lời giải thích của y: “A Lang, có phải em hiểu lầm anh với Alla hay không.”

Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch Lang đối diện với y: “Hai năm trước anh tổ chức sinh nhật, Alla quấn lấy anh, muốn kéo tay anh nhưng anh đã hất ra. Hơn nữa, vào ngày ấy, trước mặt tất cả mọi người anh đã tuyên bố cả đời này chỉ kết hôn với em.”

"Sau khi em rời đi, anh chưa hề gặp mặt Alla lần nào."

Văn Nghệ giải thích rõ ràng từng chút đoạn hiểu lầm đó: “Còn nữa, phỉ thúy anh đấu giá được là muốn tặng cho một vị nữ sĩ.”

“Nhưng vị nữ sĩ kia tên là Laura, năm nay 43 tuổi, là một nhà thiết kế hàng đầu.”

“Bà ấy thích phỉ thúy, mà anh tặng phỉ thúy cho bà là nhờ bà ấy giúp anh làm một chiếc nhẫn."

Văn Nghệ vốn dĩ còn đang nghĩ về chuyện cầu hôn trong tương lai, nhìn thấy sắc mặt hơi khó xử của Bạch Lang vào giờ phút này, không biết sao, trong lòng chợt động, trực tiếp quỳ một gối trước mặt y.

“A Lang.”

“Em xem, đây là chiếc nhẫn có một không hai trên thế giới, anh đã tự mình khắc tên chữ cái của chúng ta trên chiếc nhẫn."

“Em có thể nhận lấy nó không?”

Bạch Lang lui về sau hai bước, Y nhìn chằm chằm chiếc nhẫn hơi ngẩn người.

“Anh, đây là…”

“Cầu hôn.”

Văn Nghệ chăm chú nhìn y: “Đây là lần thứ 132 anh cầu hôn em."

“A Lang, có thể kết hôn với anh không? Anh hứa, chỉ cần anh còn sống thì sẽ yêu em mãi mãi. Anh đã công chứng hết tài sản anh sở hữu, đợi đến khi em đeo chiếc nhẫn này lên thì tài sản của anh sẽ dời hết qua cho em."

"Anh yêu em, còn yêu hơn em nghĩ nhiều. Cho anh một cơ hội, được không?”

Trên mặt Bạch Lang nóng bừng, y nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn người trao nhẫn.

Cầu hồn lần thứ 132 có vẻ cũng rất cố gắng rồi. Còn việc chuyển giao toàn bộ tài sản cũng rất hào phóng.

"Được thôi.”

Y quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn Văn Nghệ lúc này: “Em nhận.”

Tên đàn ông khốn kiếp này rất yêu y.

Hai người ở bên nhau, chia tay rồi tái hợp, lặp đi lặp lại cũng đã vài năm.

Thời gian không dài nhưng Bạch Lang biết rõ, trong khoảng thời gian này đối với y và Văn Nghệ đều rất khó để quên.

Nếu không quên được, vậy lại cho một cơ hội, lại đánh cược một lần.

Bạch Lang không vội vàng đưa viên thuốc cho Văn Nghệ, y nghĩ rằng nếu về sau hắn thật sự có thể thực hiện lời hứa với mình, nếu hắn thật sự có thể yêu mình thật lâu…

Thì y sẽ chung sinh mệnh với hắn.

“A Lang.”

Văn Nghệ hưng phấn đến phát điên, cẩn thận đeo nhẫn lên rồi ôm chặt lấy y.

"Anh yêu em, anh yêu em.”

“Em cũng vậy.”

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Không uổng công đã hoàn thành, làm tôi suy nghĩ tiếp theo sẽ là ai đây.

Chương kế tiếp