Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 216: Ngoại truyện 5: Tạp Tạp.

Tuyết trên Bất Tri Sơn rơi mãi không ngừng, toàn bộ ngọn núi đều bị tuyết bao phủ nhưng lại có một vẻ đẹp khác.

Tạp Tạp chìm trong một giấc mơ dài dằng dặc, ở trong mơ, cậu cô đơn và chỉ có một mình.

Không biết cá nhỏ đã đi đâu, Tạp Tạp muốn đi tìm cá nhỏ, nhưng sau khi đã tìm rất nhiều nơi mà cậu vẫn chưa tìm được.

Không tìm thấy cá nhỏ, cũng không tìm thấy anh trai.

Tạp Tạp ôm đầu gối, trong lòng thầm nghĩ, lẽ ra cậu nên biến mất hoàn toàn, thay anh trai biến mất cùng với đại ác linh Tô Chu.

Trên đời sẽ không có sự tồn tại của cậu.

“Vì sao……”

Bỗng nhiên Tạp Tạp tủi thân lẩm bẩm nói: “Vì sao tôi vẫn còn ở đây.”

Ở đây, giống như một giấc mơ vậy.

Không có người ở cùng, cậu có hơi sợ hãi.

Trong giấc mơ này chỉ có một mình cậu, một ban đêm nào đó bất ngờ vỡ tan.

“Tạp Tạp.”

Giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai Tạp Tạp, khiến cho Tạp Tạp nhất thời cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ.

“Tạp Tạp.”

Là anh trai.

Anh trai còn đang gọi cậu!

Tạp Tạp chợt mở to mắt, đối diện với ánh mắt của người trước mặt.

Lúc này đây, cậu thấy rất rõ gương mặt của anh trai, nhìn thấy nước mắt trong mắt anh trai, nhìn thấy anh trai mở hai tay ra với cậu.

Mũi Tạp Tạp cay cay muốn khóc theo, nhưng cậu không tỉnh táo được mấy giây đã hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.

Anh trai ngồi ở đầu giường cậu, hai tay chống cằm, chăm chú nhìn cậu.

Tạp Tạp ngơ ngác, còn chưa có tinh thần đã bị anh trai nhéo mặt.

“Thật tốt quá.”

Thời Nhạc nhéo mặt em trai ngốc trên giường, hít hít mũi: “Nếu em còn không về, anh thật sự không biết phải làm sao bây giờ.”

Lúc trước, khi nhận Tạp Tạp làm em trai, Thời Nhạc đã hứa hẹn với cậu, sau này sẽ bảo vệ cậu.

Cuối cùng kết quả lại là cậu được Tạp Tạp bảo vệ.

Tạp Tạp nhìn đôi mắt hồng hồng lại muốn khóc của anh trai, cậu vội nâng tay lên, lau khóe mắt cho anh trai: “Không khóc không khóc, em, em đã trở về.”

Một tay Thời Nhạc ôm lấy cậu, hai anh em ở trong vòng tay ấm áp, vành mắt cũng hồng hồng.

Tạp Tạp được một con cá nhỏ ngốc nghếch cuối cùng bảo vệ nên mới có một chút hy vọng sống.

Bạc Văn Thời tiện tay mang nó về, nuôi dưỡng ở trong hồ chứa đầy linh khí, ngày thường lại cho chút ân huệ, để nó thay da đổi thịt.

Tạp Tạp bây giờ, không phải là tâm ma Tạp Tạp.

Cậu đã là một cá thể tự chủ, không phải người không phải quỷ cũng không phải yêu, nghiêm túc mà nói, cũng được tính là một loại yêu ma.

Ngay cả đầu dưa trước kia không được tốt lắm, thì bây giờ Tạp Tạp cũng không còn ngốc nữa.

“Anh trai.”

Tạp Tạp mặc bộ quần áo được Thời Nhạc tìm cho, gấp gáp túm lấy cổ tay Thời Nhạc, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ sẽ thích em chứ?”

Lúc này hai người bọn họ, muốn đi gặp Thời Hạ và La Lễ, anh trai nói, sau này ba và cha của anh trai cũng có thể chia sẻ cho cậu.

Tạp Tạp rất hâm mộ ba và cha của anh trai, trong đầu cậu vẫn còn ký ức, biết được hai người này hơn một ngàn năm qua, đều cưng chiều Thời Nhạc đến tận xương tủy.

Nhưng đồng thời, cậu cũng nhớ rõ, hai người kia không thích mình.

Bản thân từng là tâm ma bị tất cả mọi người ghét bỏ.

“Bây giờ em là Tạp Tạp tốt.”

Thời Nhạc kéo cậu, nói với cậu rằng: “Mọi người đều sẽ thích em.”

Tạp Tạp vẫn rất lo lắng.

“Kẽo kẹt ——”

Cửa bị Thời Nhạc đẩy ra, Tạp Tạp trốn ở sau lưng Thời Nhạc, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, đầu cũng không dám nâng lên.

Cậu rất sợ, rất sợ vừa mới ngẩng đầu, thì sẽ nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của người khác đối với mình.

“Tạp Tạp.”

Có giọng nói dịu dàng vang lên, đồng thời, đầu Tạp Tạp có người vuốt nhẹ.

“Sao lại không đi vào?”

Thời Hạ cười mang đứa nhỏ đang rũ đầu vào phòng: “Ngẩng đầu nhìn xem, chúng ta đã chuẩn bị cho con một chút quà.”

Vào thời khắc quan trọng, Tạp Tạp đã cứu Thời Nhạc, đối với Thời Hạ và La Lễ mà nói, bọn họ sao có thể lại chán ghét cậu được.

Chẳng những không chán ghét, bọn họ còn được Thời Nhạc dặn dò rất nhiều lần, đối với Tạp Tạp hiện tại, bọn họ phải tỏ ra một thái độ tốt nhất.

Tạp Tạp lấy hết can đảm, ngẩng đầu.

Lọt vào trong tầm mắt chính là những quả bóng đang bay lơ lửng, còn có đèn ngôi sao, trên bàn đặt các hộp quà khác nhau.

Trong phòng, có Thời Hạ với La Lễ, còn có Bạc Văn Thời và cả Bạch Lang……

Bọn họ đều đang nhìn mình, ánh mắt của tất cả mọi người đều mang theo ý tốt.

“Đây là món quà chúng ta chuẩn bị cho con.” Thời Hạ dắt cậu đi qua, ở trước mặt tất cả mọi người nói: “Nhạc Nhạc nói với ta, nó nhận con là em trai nó, nếu như vậy, sau này con hãy học theo Thời Nhạc gọi ta và La Lễ, không biết con có đồng ý không?”

Tạp Tạp nghe thấy lời này, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên trống rỗng.

Đôi chồng chồng mà tất cả mọi người hâm mộ này, bọn họ, bọn họ bằng lòng chấp nhận mình……

Tạp Tạp cảm thấy, hiện tại cả người mình đều giống như đang giẫm trên bông, nhẹ nhàng thoải mái.

“Con đồng ý.”

Không có người nào là không muốn có một đôi ba và cha như vậy, bản thân Tạp Tạp đã từng là tâm ma của Thời Nhạc, thật ra cậu ra đời cũng chính là một phần của Thời Nhạc.

Hơn nữa cậu cũng vì Thời Nhạc mà chết, cho nên Thời Hạ và La Lễ bằng lòng nghe theo Thời Nhạc, đón nhận Tạp Tạp đến nhà bọn họ.

“Ba.”

“Cha.”

“Anh trai.”

Sau khi Tạp Tạp gọi ra xưng hô cuối cùng không nhịn được nữa ôm lấy Thời Nhạc.

“Anh trai, Tạp Tạp có nhà rồi.”

Nhiều năm như vậy, cậu bị xua đuổi, bị phong ấn, bị nhốt ở trang viên……

Cuối cùng bây giờ cũng có người cần cậu.

Cậu không phải là cô nhi bị vứt bỏ, cậu có anh trai, có ba, có cha.

Thời Nhạc vỗ nhẹ an ủi cậu: “Tạp Tạp ngoan, đừng khóc.”

“Về sau em chính là nhóc con của nhà chúng ta, nếu có người dám bắt nạt em, chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ em.”

Tạp Tạp dụi đôi mắt, dưới sự an ủi của Thời Nhạc vẫn khóc đến nỗi mắt cũng sưng thành quả đào.

Thời Hạ và La Lễ mỗi người cho cậu một cái bao lì xì thật dày, còn ôm cậu một cái.

Tạp Tạp vừa mới bắt đầu còn có chút không thích ứng, nhưng sau khi ở lại đây cậu đã không còn sợ hãi nữa.

“Ba, con và anh trai đã đắp một người tuyết cực kỳ lớn.”

Được Thời Hạ còn có Thời Nhạc cho ăn mỗi ngày, hiện tại trên mặt Tạp Tạp cũng đã nuôi ra da thịt mềm mại, trông vừa đẹp vừa có sức sống.

Cậu như một cơn gió nhỏ chạy vào trong phòng, kéo Thời Hạ ra xem người tuyết.

Thời Hạ dịu dàng, hiện tại Tạp Tạp rất dính lấy y.

“Chờ một chút.”

Thời Hạ không vội vã đi ra ngoài với cậu, mà cầm lấy thuốc mỡ bôi lên khắp hai bàn tay đỏ ửng vì lạnh của cậu: “Được rồi, chúng ta ra ngoài đi.”

Tạp Tạp cong cong mắt, gật đầu thật mạnh, theo sau Thời Hạ đi ra ngoài.

“Ba ơi, nhận lấy quả bóng tuyết này!”

Bên ngoài, Thời Nhạc chơi đến điên rồi, ném một quả cầu tuyết nhỏ về phía Thời Hạ.

Thời Hạ nhướng mày, tránh quả cầu tuyết, bắt đầu phản kích.

Trò chơi ném tuyết ấu trĩ này, mùa đông mỗi năm Thời Hạ đều sẽ chơi cùng nhóc con nhà mình.

Năm nay, trên nền tuyết nhiều thêm một nhóc con.

Mấy người chơi đến khi trời tối, Thời Nhạc mệt đến nỗi hiện ra nguyên hình là một bánh bao nhỏ, vừa muốn chạy về nhà nghỉ ngơi thì đã bị Bạch Lang đi ngang qua, vô cùng gợi đòn xách cậu lên.

“Lạch cạch.”

Bạch Lang ném cậu vào trong đống tuyết.

Đống tuyết rất sâu, Thời Nhạc bị ném vào toàn bộ bánh bao đều lập tức biến mất.

Tạp Tạp: “???”

Anh trai tui đâu!

Tạp Tạp nhanh chóng chạy tới, kéo anh trai ở trong tuyết ra.

Vất vả lắm Thời Nhạc mới được kéo ra, ghé vào trong ngực Tạp Tạp, bi phẫn thề muốn nhổ trọc lông của con hạc trắng bự!

Tạp Tạp cúi đầu an ủi anh trai, còn mang anh trai đi sưởi ấm tốt lên một chút.

“Tạp Tạp, anh ngủ một lát, đợi lát nữa Bạc Văn Thời tới, em đưa anh cho hắn là được.”

“Vâng!”

Tạp Tạp đáp lại một tiếng, để cho anh trai nằm ở trên đùi mình, dựa vào đống lửa, thỉnh thoảng còn giúp anh trai lật người.

Sấy lửa một hồi lâu, ông xã của anh trai là Bạc Văn Thời mới tìm tới đây.

Tạp Tạp tự giác đưa anh trai qua, sau khi đưa qua, cậu còn đào từ trong đống lửa ra một củ khoai lang đỏ.

“Anh, anh rể.”

Tạp Tạp vốn rất rụt rè, có chút không đủ tự tin gọi Bạc Văn Thời, hơn nữa còn rất tốt cho hắn một củ khoai lang đỏ: “Ngọt lắm, anh có muốn ăn không?”

Bạc Văn Thời rũ mắt, nhìn củ khoai nướng đen như mực, lại nhìn khuôn mặt bị cọ đen của Tạp Tạp.

“Không cần.”

Hắn lạnh nhạt nói: “Để khoai lang đỏ ở đó đi, đợi Nhạc Nhạc tỉnh anh sẽ bảo cậu ấy lại đây ăn.”

Tạp Tạp nghe thấy anh trai muốn ăn, lập tức lại vui vẻ.

Cậu nhìn Bạc Văn Thời mang Thời Nhạc đi, nhìn bóng lưng Bạc Văn Thời, bỗng nhiên cảm thấy dường như Bạc Văn Thời cũng không đáng sợ như cậu tưởng tượng.

Cậu không làm chuyện xấu, người này, dường như sẽ không đánh cậu nữa.

“Thật tốt.”

Tạp Tạp lột vỏ một củ khoai lang đỏ nhỏ nhất để mình ăn, cắn một miếng lõi khoai lang đỏ ngọt lịm, thích ý nheo mắt lại.

Hiện tại tất cả mọi thứ đều vô cùng tốt.

Bạc Văn Thời nói, cá nhỏ của cậu sau này sẽ là một con cá bình thường.

Còn cậu, sau này cũng là một cậu nhóc bình thường, có gia đình có người thân.

Năm tháng quan tâm, tất cả những điều tốt đẹp đều chậm rãi đến với cậu.

----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cái kết của Tạp Tạp đến rồi.

Chương kế tiếp