Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 217: Ngoại truyện 7 - Phượng hoàng nhỏ (1)

Những năm gần đây, không biết vì nguyên nhân gì mà phượng hoàng nhỏ ra đời ở Phượng tộc càng ngày càng ít.

Nhất là ở thế hệ này, vậy mà chỉ còn một đứa độc đinh duy nhất.

Phượng hoàng nhỏ độc đinh duy nhất này được nuôi trong tộc không bao lâu, đã bị tộc trưởng đưa đến cung của Đông Nhạc đại đế.

Được Đông Nhạc đại đế nuôi dưỡng, Phượng tộc thầm nghĩ, phượng hoàng nhỏ của bọn họ có thể được nuôi dưỡng tốt, đến lúc đó sự lớn mạnh của Phượng tộc đều nhờ vào phượng hoàng nhỏ!

Phượng hoàng nhỏ gánh vác toàn bộ hy vọng của cả tộc, ở trong cung của Đông Nhạc đại đế có ăn có uống còn chơi đùa, cuộc sống rất thoải mái.

Ngày đó.

Phượng hoàng nhỏ béo ú núng nính bay đi tìm bạn nhỏ Thời Nhạc chơi, cậu ta rất thích Thời Nhạc, từ lúc Thời Nhạc vẫn còn là một cậu bé thì cậu ta đã gặp rồi.

Dáng dấp Thời Nhạc đáng yêu, lại rất biết cách chơi, phượng hoàng nhỏ thường xuyên bám theo cậu cả ngày.

“Pi pi pi.”

Móng vuốt phượng hoàng nhỏ giữ chặt một linh quả, khi đáp xuống trước mặt Thời Nhạc thì hào phóng tặng cho cậu.

“Linh quả ăn rất ngon, tôi mới hái từ trên cây của đại đế xuống, cậu nếm thử đi.”

Thời Nhạc nhìn linh quả mà phượng hoàng nhỏ xem như bảo bối, bĩu môi: “Lười ăn.”

Phượng hoàng nhỏ nghiêng đầu, mơ hồ: “Pi pi?”

Quả này là do đại đế tự mình trồng, không cho hái, cậu cũng trộm hay sao?

Thời Nhạc ném linh quả lên không chơi đùa, giọng điệu đắc ý: “Tôi không cần trộm.”

Phượng hoàng nhỏ càng mơ hồ.

Nếu không trộm thì làm sao ăn được quả này chứ.

Cậu ta muốn hỏi, nhưng Thời Nhạc lại chuyển sang đề tài khác.

“Có phải cậu sắp về tộc rồi không? Lần này đừng quên mang cho tôi chút đặc sản trong tộc.” Thời Nhạc dặn dò cậu ta.

Phượng hoàng nhỏ gật gật đầu, nghiêm túc hứa hẹn: “Nhất định tôi sẽ không quên.”

“Không quên là được.”

Thời Nhạc vừa nói vừa ném linh quả lại cho cậu ta: “Cái này giữ lại tự cậu ăn đi.”

Phượng hoàng nhỏ thấy cậu thật sự không ăn, lập tức không từ chối nữa, linh quả bị mổ mấy cái là sạch sẽ.

Ăn linh quả xong, Thời Nhạc vung tay lên: “Đi, chúng ta đi làm chút đồ ăn.”

Phượng hoàng nhỏ là một kẻ tham ăn, chỉ cần có ăn sẽ đạp nước bay qua.

Không lâu sau đó.

Thời Nhạc dựng một cậy gỗ trước đống lửa, bắt đầu nướng một con chim vừa bắt được và một con thỏ béo ú.

Phượng hoàng nhỏ nhìn con chim, lại nhìn con thỏ, sa sút cúi đầu xuống.

“Nhạc Nhạc.”

Cậu ta khổ sở nói: “Tôi cũng là chim.”

Nướng trên lửa mặc dù không phải phượng hoàng, nhưng cũng là chim.

Không chỉ có chim nhỏ đang bị nướng, phượng hoàng nhỏ còn chỉ vào con thỏ, tủi thân nói: “Vừa rồi không phải cậu nói, thỏ con rất đáng yêu cho nên mới bắt về sao?”

Thời Nhạc vừa nướng chim nhỏ còn đảo mặt thỏ để nướng, vừa liếc cậu ta nói: “Đúng là tôi có nói thỏ con rất đáng yêu nhưng phía sau còn có một câu mà.”

“Pi?”

“Thỏ con đáng yêu như vậy tôi có thể ăn mười con.”

Phượng hoàng nhỏ: “……”

Phượng hoàng nhỏ tan nát cõi lòng: “Pi pi pi.”

Thỏ con đáng yêu như vậy sao phải ăn thỏ con chứ.

Một lát sau.

Mùi thịt thỏ nướng bay ra, Thời Nhạc rải gia vị lên thịt: “Thơm quá.”

Phượng hoàng nhỏ ở bên cạnh đưa lưng về phía Thời Nhạc, thân thể giật giật.

“Thật là thơm.”

Thời Nhạc xé chân thỏ nướng ra, gặm một cái hương thơm tỏa ngào ngạt.

“Ừng ực.”

Có tiếng nuốt nước miếng vang lên ở bên cạnh.

Khoé mắt Thời Nhạc liếc thoáng qua con phượng hoàng nhỏ đang chậm rãi tới gần đống lửa nào đó.

“Ba. ”

“Hai.”

“Một.”

Trong lòng cậu im lặng đếm, quả nhiên sau khi đếm đến một, phượng hoàng nhỏ dùng cánh nhọn chọc chọc cậu.

“Nhạc Nhạc, đói.”

Thời Nhạc vẫn ăn một mình, chẳng chia cho cậu ta: “Không phải cậu cảm thấy thỏ con đáng yêu, chim nhỏ là đồng loại, cho nên không muốn ——”

“Pi pi pi.”

Tui muốn ăn tui muốn ăn.

Phượng hoàng nhỏ chơi xấu pi pi, đồng thời bay đến trước mặt Thời Nhạc, liên tục muốn mổ thịt ăn.

Thời Nhạc nướng đồ ăn lần nào cũng không quên cậu ta, lần này tất nhiên cũng như vậy.

“Cho đó.”

Thịt chim nướng và thịt thỏ nướng hơn phân nửa đều vào bụng phượng hoàng nhỏ, Thời Nhạc ăn cũng không nhiều.

Mỗi lần hai người bọn họ làm ra đồ gì ăn thì đều là phượng hoàng nhỏ ăn nhiều nhất.

Thời Nhạc yêu cái đẹp vì vậy rất coi trọng vẻ bề ngoài, cho nên cậu sẽ không để mình ăn đến béo lên.

Còn phượng hoàng nhỏ thì……

Cậu ta ăn đến bụng tròn vo, còn đang đi mổ quả dại: “Bây giờ tôi chưa hoá hình được, ăn đến béo lên cũng chẳng sao cả.”

Dù sao cậu ta cũng là phượng hoàng, cho dù là con phượng hoàng béo thì Phượng tộc cũng sẽ không bỏ rơi cậu ta.

Không còn cách nào khác, ai bảo cậu ta là đứa độc nhất trân quý vô cùng của Phượng tộc cơ chứ.

Vài ngày sau.

Người Phượng tộc tới đón đứa nhóc trân quý của họ, nhưng nhìn thấy phượng hoàng nhỏ béo đến mức không bay nổi, người Phượng tộc trợn tròn mắt.

“Đại đế, phượng hoàng nhỏ nó……”

Đông Nhạc đại đế ngồi phía trên cao khẽ liếc đôi con ngươi lạnh qua, người Phượng tộc lập tức im lặng.

Phượng hoàng nhỏ béo ú cũng không để ý vẻ mặt sụp đổ của tộc nhân mình, vỗ vỗ đôi cánh đầy thịt vô cùng vui vẻ mà bay vào trong ngực tộc nhân của mình, sau đó ngồi bịch xuống.

Đôi tay tộc nhân trầm xuống, bị nhãi con phượng hoàng "thật lòng" này làm cho khóc không ra nước mắt.

Loài chim từ trước đến nay theo đuổi bộ dáng uyển chuyển nhẹ nhàng, đứa nhóc tộc bọn họ sao có thể, sao có thể béo như vậy chứ.

Nhóc con có nặng thì cũng là nhóc con.

Tỷ lệ sinh đẻ của Phượng tộc ngày càng thấp, cũng không thể ném đứa nhóc này đi được, không còn cách nào khác bọn họ chỉ có thể rưng rưng đưa phượng hoàng nhỏ hồi tộc ăn tết.

“Con trai.”

Cha ruột của phượng hoàng nhỏ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu ta, nhắc nhở nói: “Nên giảm cân rồi.”

Phượng hoàng nhỏ đang mổ đồ ăn, nghe thấy như thế thì ngay cả ánh mắt cũng không cho cha ruột.

“Lại béo nữa thì sau này cưới vợ kiểu gì?”

Phượng hoàng nhỏ: “Pi.”

Không cần vội, chờ con trưởng thành là có thể cưới vợ.

Phượng hoàng cha yếu ớt thở dài, ánh mắt nhìn phượng hoàng nhỏ như thể chờ cậu ta cưới được vợ, sợ là Phượng tộc tuyệt hậu mất rồi.

“Cho con đó.”

Trong đêm năm mới, phượng hoàng cha giao một quả trứng màu xanh cho phượng hoàng nhỏ.

“Trong này là vợ của con.”

Phượng hoàng cha nói: “Tộc chúng ta liên hôn với Long tộc, bọn họ giao trứng của bọn họ cho chúng ta, con đó, phải nhớ trong coi quả trứng.”

“Chờ rồng nhỏ bên trong quả trứng sinh ra thì con sẽ có vợ rồi.”

Phượng hoàng nhỏ tò mò nhìn trứng rồng: “Đây là vợ của con.”

“Đúng rồi.”

Phượng hoàng cha dạy cậu ta: “Con phải nhớ kỹ, phải đối xử tốt, phải cưng chiều, phải thương vợ, lời vợ nói nhất định phải nghe.”

Phượng hoàng nhỏ đi theo Thời Nhạc từng đọc không ít thoại bản, đương nhiên biết cái gì gọi là vợ.

Cậu ta dùng cánh ôm lấy quả trứng, pi pi tuyên bố: “Đây là vợ của tui! Sau này tui có vợ rồi!”

Cậu ta sẽ đối xử với vợ cực kỳ cực kỳ tốt!

Long tộc sinh ra đều mang theo ký ức truyền thừa, rồng nhỏ trong quả trứng này nghe nói là trứng rồng mà con rồng cường đại nhất Long tộc sinh ra, cho nên về sau chắc chắn sẽ vô cùng mạnh mẽ.

Phượng hoàng nhỏ ôm trứng rồng, vì để tiện mang theo, cậu ta còn nhờ rồng cha làm cho một cái túi đeo ở trên cổ, đi đâu cũng mang trứng rồng theo.

Thời gian cứ thoi đưa, một cái chớp mắt đã rất nhiều năm qua đi.

Nhiều năm như vậy xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như trứng rồng phượng hoàng nhỏ nuôi rất nhiều năm, đến bây giờ vẫn chưa có rồng nhỏ nở ra.

Ví dụ như, Thời Nhạc mà phượng hoàng nhỏ thích nhất đã không còn.

Phượng hoàng nhỏ không thể gặp Thời Nhạc lần cuối, Thời Nhạc chắc đã đi theo Đông Nhạc đại đế.

Không còn Thời Nhạc cũng không còn Đông Nhạc đại đế, họ vốn không còn khả năng tồn tại trên cõi đời này nữa.

Thời Nhạc không còn, Đông Nhạc đại đế không còn, La Lễ tàn sát Cửu Điện Diêm Vương, Thời Hạ bị trọng thương……

Phượng hoàng nhỏ nhìn từng người quen thuộc, ra đi rồi bị thương, cậu ta không hiểu vì sao chỉ trong chớp mắt mà mọi thứ đều thay đổi.

Sau khi Đông Nhạc đại đế ngã xuống, phượng hoàng nhỏ trở về Phượng tộc.

Sau đó Phượng tộc gặp nạn, phượng hoàng nhỏ bảo vệ tộc nhân mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cậu ta ném hết tất cả những ký ức khổ sở đó đi.

Thời Nhạc, Đông Nhạc đại đế, Thời Hạ, La Lễ, tất cả cậu ta đều không nhớ rõ.

Đối với phượng hoàng mà nói, chỉ là một giấc ngủ dài chờ sau khi tỉnh lại, mọi chuyện sẽ đổi thay.

Phượng hoàng nhỏ có tên, gọi là Phong Kỳ.

Hiện tại cậu ta cũng không béo ú lùn tịt như trước kia nữa, cậu ta ở thế giới hiện đại sống cũng khá, trở thành một minh tinh lớn có rất nhiều người thích cậu ta.

Nhưng cậu ta chưa bao giờ thích những người đến tiếp cận mình, cũng không lộ tin đồn yêu đương với bất cứ người nào.

Hôm nay.

Phong Kỳ làm xong công việc- thứ khiến cho người ta mệt mỏi về đến nhà, vì để bản thân thoải mái nên dứt khoát biến thành bộ dáng phượng hoàng nhỏ.

“Vợ nhỏ ơi.”

Phượng hoàng nhỏ mở nước, cũng đặt trứng rồng lên một cái phao trong bồn, cậu ta bắt đầu nói linh tinh với trứng rồng như thường lệ: “Kiếm tiền mệt mỏi quá đi.”

“Hôm nay anh có buổi chụp hình với nhiếp ảnh gia kia, còn lén nhét cho anh một tấm card, anh không có nhận.”

“Anh có vợ rồi, người khác ai anh cũng không cần.”

Quả trứng rồng này ở cùng phượng hoàng nhỏ không biết bao nhiêu năm. Mỗi ngày phượng hoàng nhỏ đều ôm trứng rồng ngủ, tủi thân buồn bã còn sẽ kể lại cho trứng rồng nghe.

Có thể nói, đối với cậu ta quả trứng này quan trọng đến mức không dứt ra được.

Tắm xong.

Phượng hoàng nhỏ mang theo trứng rồng trở về giường, cậu ôm trứng rồng truyền nhiệt độ cơ thể mình cho quả trứng lạnh băng kia.

“Vợ nhỏ ơi em nở ra nhanh lên đi, anh chờ em lâu lắm rồi.”

Trứng rồng bất động nhiều năm không có bất kỳ phản ứng gì, cũng may phượng hoàng nhỏ cũng đã quen như vậy, cho nên không bao lâu sau, phượng hoàng nhỏ đã nhắm mắt lại, ngủ say.

Ngay sau khi cậu ta ngủ không bao lâu, trứng rồng ôm chặt trong ngực bỗng nhiên giật giật.

Đáng tiếc, phượng hoàng nhỏ ngủ quá sâu, vốn không cảm nhận được.

Lại qua một thời gian.

Người đại diện đưa đến một cái hợp đồng: “Phim của vị đạo diễn này, cậu có muốn quay không?”

Phượng hoàng nhỏ nhìn tên đạo diễn, cái tên này cậu ta biết.

“Quay.”

“Tôi cũng nghĩ cậu sẽ nhận lời ông ấy.” Người đại diện cười cười: “Chỉ là chỗ quay sẽ khá hẻo lánh, điều kiện sẽ vất vả một chút, có thể chấp nhận không?”

“Có thể.”

Phượng hoàng nhỏ, không, Phong Kỳ gật gật đầu: “Phần diễn cũng không nhiều lắm, không có việc gì.”

Cậu ta đã đồng ý muốn nhận, người đại diện cũng không chần chờ, rất nhanh đã đưa người qua.

Beta-er có lời muốn nói:

Tự dưng có cái bug to đùng. Kiểu là thời gian phượng hoàng mất trí nhớ thì trứng rồng ở chỗ nào?

Mà “vợ nhỏ” của anh này “nhỏ” lắm :)))

Chương kế tiếp