Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 61: Ôm
Thiếu niên vốn đang u ám lại nở nụ cười với Thời Nhạc, chỉ là, nụ cười kia không dừng lại quá lâu, ngay sau khi cậu chú ý tới Phạm Vô Cứu mặc quần áo Vô Thường thì bỗng nhiên cứng lại.

“Meo meo.”

Thiếu niên thu hồi nụ cười, nhìn cậu chằm chằm: “Mi mang Vô Thường đến à?”

Thời Nhạc vỗ cánh tay của Phạm Vô Cứu, ra hiệu Phạm Vô Cứu buông mình xuống.

Móng vuốt vừa rơi xuống đất thì Thời Nhạc đã chạy về phía của thiếu niên.

“Đừng sợ.”

Cậu trả lại lời thiếu niên từng nói với cậu vào buổi sáng cho cậu ấy.

“Vô Thường sẽ không làm tổn thương cậu, cũng sẽ không bắt cậu đi.”

Thiếu niên nghe thấy vậy thì nhìn Phạm Vô Cứu vài giây, thấy Phạm Vô Cứu không có ý định nhằm vào mình, lúc này thân thể căng thẳng mới hơi hơi thả lỏng.

“Meo meo, em biết nói chuyện.”

Thiếu niên khom lưng, ôm lấy bánh bao nhỏ đang ngước đầu nhìn mình vào trong lòng.

Thời Nhạc được cậu ta ôm, giọng nói thanh thúy: “Tên của tôi không phải là meo meo, tên tôi Thời Nhạc.”

“Thời Nhạc, vậy ta gọi mi là Nhạc Nhạc nhé.”

Thiếu niên thấp giọng gọi tên cậu, gọi xong, lại hỏi cậu: “Trên người mi có âm khí rất nặng, ta có thể hỏi, mi là yêu hay là quỷ không?”

Thời Nhạc nghiêng đầu, thẳng thắn nói: “Tôi là Diêm Vương gia.”

Thiếu niên: “……”

Trạng thái vừa mới thả lỏng của thiếu niên lại căng thẳng. Cậu cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ trong ngực, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

“Mi, mi là Diêm Vương?!”

Thời Nhạc gật đầu: “Đúng rồi.”

Thiếu niên vẫn cảm thấy có chút mộng ảo, cậu nhìn chằm chằm vào bánh bao nhỏ đáng yêu này, làm sao cũng không có biện pháp liên tưởng cậu và hình tượng Diêm Vương lại cùng với nhau.

“Nhạc Nhạc, chắc là mi nói giỡn thôi nhỉ.”

Thiếu niên không thể tiếp thu sự thật này, nếu lời Thời Nhạc nói là sự thật, vậy thì cậu ôm Diêm Vương, lại còn có vuốt Diêm Vương……

Thật đáng sợ.

“Không nói giỡn.” Phạm Vô Cứu làm chứng: “Trong ngực cậu đang ôm chính là Diêm Vương mới nhậm chức của Địa phủ chúng tôi.”

Y nói xong còn hỏi thiếu niên: “Không biết cậu mời đại nhân của chúng tôi đến làm gì?”

Thiếu niên bị mắc kẹt.

Cậu hiếm thấy có chút sững sờ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào với bánh bao nhỏ có khả năng là Diêm Vương trong lồng ngực này.

Tiếp tục ôm…… Cậu cảm thấy dường như có chút không tốt lắm.

“Phạ đại ca.”

Thời Nhạc nhìn ra thiếu niên không được tự nhiên nên đã ghé vào cánh tay thiếu niên, lại xin nghỉ lần nữa với Phạm Vô Cứu: “Hôm nay tôi sẽ không đi câu hồn, chờ ngày mai tôi sẽ bổ sung!”

“Anh có thể đi làm việc trước, nếu có việc gì thì tôi sẽ đi tìm anh.”

Phạm Vô Cứu thấy cậu khăng khăng muốn xin nghỉ, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu.

Lúc Phạm Vô Cứu sắp đi, đột nhiên nghĩ đến việc xét xử của Thôi Phán Quan mấy ngày nay.

“Đại nhân.”

Y nhận lấy bánh bao nhỏ, hạ thấp giọng nói, dặn dò một chút ở bên tai của bánh bao nhỏ.

“Nhóm hồ quỷ chết bất đắc kỳ tử ở địa phủ, không phải chúng ta làm. Cái cô Kỷ Quân từ người hóa thành hồ ly kia đã chết, nhưng yêu nghiệt mà cô ta mang trong bụng lại không có tung tích.”

Ngoại trừ mấy chuyện của hồ ly kia, Phạm Vô Cứu còn báo cáo chuyện huyết thi.

“Huyết thi minh hôn, trước khi đại nhân ngài nhặt được bao lì xì, còn có mấy người bên ngoài trúng chiêu này."

“Lần trước chúng ta nhìn thấy bộ xương khô trong phần mộ của huyết thi kia, tất cả đều bị huyết thi lấy phương thức minh hôn, kéo vào phần mộ, sau đó tra tấn đến chết, lại tinh tế gặm nhấm hậu quả.”

“Huyết thi đã bị chúng ta đánh vào địa ngục, sau khi chịu hình xong, sẽ lập tức để hắn tan thành mây khói.”

Thời Nhạc nghe y báo cáo những chuyện này xong, nói tóm lại, chỉ mấy con hồ quỷ kia xem như không thể giải quyết sạch sẽ triệt để.

Cậu cũng không vội vàng.

“Bảo Thôi Phán Quan tiếp tục điều tra, tôi cũng sẽ sai người đi thăm dò.”

Chuyện của hồ ly, còn có thể tiếp tục bảo Bạch Bạch làm việc!

Phạm Vô Cứu nói hết mọi chuyện xong, lúc này mới xoay người rời đi, lúc đi, còn mang theo sạch sẽ những dã quỷ ngưng ở đây.

Thiếu niên nhìn thấy không có dã quỷ xông đến nữa, cúi đầu thật sâu với bóng lưng rời đi Phạm Vô Cứu.

Phạm Vô Cứu vừa đi, trước cổng cũng chỉ còn lại thiếu niên và Diêm Vương gia trong hình dáng bánh bao nhỏ.

Thời Nhạc lười biếng trái phép, dứt khoát đứng dậy, vươn hai chân trước ra: “Ôm!”

Thiếu niên ngồi xổm xuống, nhìn cậu cầu ôm, không nhịn được, cũng không rảnh lo cậu có phải là Diêm Vương gia gì đó hay không, một tay ôm cậu lên.

“Chúng ta vào nhà nói đi.”

Thời Nhạc vỗ cánh tay của cậu ta, không muốn tiếp tục hít gió âm ở chỗ này lắm.

Phòng ở có phong thuỷ kém, bên ngoài gió âm đều thổi không ngừng.

Thời Nhạc cảm thấy tất cả lông của mình đang run rẩy trước gió.

“Tôi dán bùa ẩn thân cho mình.”

Thời Nhạc thấy cậu do dự, nói: “Cậu cứ ôm tôi vào đi, Tư Diệp cũng không nhìn thấy tôi đâu.”

Nghe được lời này, quả nhiên thiếu niên không chần chờ nữa, trực tiếp ôm cậu vào trong nhà.

Ngay cả ánh sáng trong nhà cũng tối tắm.

Tư Diệp đang ngồi trên sô pha gõ máy tính trong phòng khách, ánh mắt của anh ta chuyên chú, chỉ là thân thể thật sự rất kém, chưa gõ được bàn phím mấy cái mà đã không nhịn được ho khan.

Thùng rác ở bên chân anh ta đã chưa đi không ít khăn giấy dính máu.

Thời Nhạc được thiếu niên đặt trên ghế sô pha.

Cậu nhìn thiếu niên ghé vào trước mặt Tư Diệp, mấy lần muốn vuốt vuốt lưng cho Tư Diệp, nhưng đều không chạm vào được.

“Cậu có cần tôi giúp đỡ không?”

Thời Nhạc nghiêng đầu, hỏi cậu ta: “Tôi có thể để cho anh ta nhìn thấy cậu.”

Hỏi xong câu này, Thời Nhạc cho rằng chắc chắn cậu ấy sẽ gật đầu đồng ý.

Nhưng không nghĩ đến thiếu niên lại lắc đầu.

“Không cần.”

Cậu ta chạm vào người Tư Diệp một cách vô ích, nói chuyện với Thời Nhạc: “Nếu lại tận mắt nhìn thấy tôi nữa, Tư Diệp chắc chắn sẽ càng không muốn sống sót.”

“Nhạc Nhạc.”

Thiếu niên vẫy tay, gọi bánh bao nhỏ đến bên cạnh, ôm trên đùi.

Tư Diệp không phát hiện được sự tồn tại của hai người bọn họ.

Thiếu niên vươn tay, vuốt lông cho Thời Nhạc, giọng điệu khàn khàn: “Tôi tìm cậu vốn là muốn hỏi một chút, vì sao âm khí của cậu nặng như vậy lại có thể xuất hiện ở dương gian.”

“Bây giờ biết thân phận của cậu tôi liền không ôm hy vọng.”

Động tác vuốt lông của cậu ta rất nhẹ nhàng khiến cho Thời Nhạc hết sức thoải mái.

Thời Nhạc nghe thấy cậu ta nói những lời này, khuôn mặt nhỏ tròn nhăn lại, hiểu ý của cậu.

“Hai người các cậu, âm dương cách biệt……”

Thời Nhạc muốn nói rằng hoàn toàn không có biện pháp ở bên nhau.

Tư Diệp ở chỗ này, rất rõ ràng, không biết anh ta tìm thấy biện pháp từ chỗ nào mà đang nỗ lực nuôi quỷ, cũng chính là tẩm bổ thiếu niên đang ôm Thời Nhạc này.

Động lòng với người nuôi quỷ thường không có kết cục tốt.

Thiếu niên biết đạo lý này, vành mắt của cậu đỏ lên, cười một chút với Thời Nhạc.

“Tôi biết mà.”

Cậu ta nói: “Kể từ ngày tôi biến thành quỷ tôi liền biết, đời này của hai chúng tôi không có cách nào ở bên nhau.”

“Nhưng tính tình của Tư Diệp quá bướng bỉnh, anh ấy không tiếp thu kết quả này.”

“Nhạc Nhạc, người ở trong văn phòng hôm nay ấy, là bạn tốt của Tư Diệp. Cậu có thể bảo anh ta giúp Tư Diệp không, nhân gian rất tốt, tôi muốn để Tư Diệp nhìn lại.”

Thời Nhạc dừng một chút, cậu ngửa đầu nhỏ lên, đối diện thẳng với thiếu niên.

“Chỉ sợ Bạc Văn Thời cũng không giúp được anh ta.”

Mặc dù Thời Nhạc còn chưa rõ lắm về chuyện xưa của bọn họ, nhưng nhìn trạng thái bây giờ của Tư Diệp.

Không ai có thể cứu được anh ta.

Thấy Thời Nhạc nói như vậy, thiếu niên vẫn không từ bỏ, cậu cố chấp nói: “Tư Diệp vây tôi ở bên cạnh anh ấy, chẳng qua chính anh ấy không biết.”

“Nhạc Nhạc, cậu có thể huỷ hoại nơi này không? Rồi lại mang tôi đi.”

“Sau đó, để Tư Diệp hoàn toàn nhận rõ, tôi thật sự đã rời khỏi anh ấy.”

Thời Nhạc: “……”

Thời Nhạc nhìn Tư Diệp ở ngay bên cạnh bọn họ.

Khuôn mặt Tư Diệp dừng ở trong mắt cậu khiến cho Thời Nhạc rụt móng vuốt lại, nhỏ giọng nói: “Đừng đi, Tư Diệp nhìn qua rất hung dữ. Nếu huỷ hoại tất cả những nỗ lực mà anh ta làm ra, tôi cảm thấy, anh ta sẽ không nhận rõ sự thật.”

Suy nghĩ một chút, Thời Nhạc tiếp tục bổ sung nói: “Anh ta sẽ liều mạng với tôi.”

Thiếu niên nghẹn họng.

Cậu ta cũng nhìn Tư Diệp một cái, cảm thấy Thời Nhạc lo lắng không phải không có lý do.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thiếu niên đặt câu hỏi.

Thời Nhạc lắc đầu, cũng không đưa ra đáp án.

“Tôi có một thuốc viên, có thể chữa bệnh cho anh ta. Chẳng qua, tôi không biết anh ta có nguyện ý uống hay không.”

Bây giờ Thời Nhạc cũng chỉ có thể trợ giúp trong giới hạn này.

Cậu không thể làm thiếu niên hoàn dương, cũng không can thiệp được vào việc Tư Diệp sống hay chết.

Chỉ có thể cho một ít thuốc, chữa bệnh cơ thể cho anh ta, nhưng không chữa trị được trái tim.

“Có thuốc cũng được.”

Thiếu niên cũng không có lòng tham, cậu chỉ cần có một chút hy vọng đã rất thỏa mãn rồi.

Thời Nhạc không ở cùng thiếu niên quá lâu, đoán chừng có nửa tiếng đồng hồ, Phạm Vô Cứu bắt quỷ ở gần đó đã đến ôm Thời Nhạc đi.

Thời Nhạc ngồi trên vai Phạm Vô Cứu, móng vuốt bưng khuôn mặt nhỏ tròn, nói chuyện với Phạm Vô Cứu.

Cậu nói cho Phạm Vô Cứu, thiếu niên quỷ đó tên là Lục An.

Lục An.

Tâm niệm của Phạm Vô Cứu khẽ động, trực tiếp lật một trang trong Sổ Sinh Tử ra.

Trên Sổ Sinh Tử có ghi, Lục An chết trong một vụ tai nạn năm mười bảy tuổi.

Ngoại trừ những thứ này còn có những ghi chép vụn vặt khác.

Ghi chép nói, Lục An không cha không mẹ, khi còn bé đi ăn xin để sống, lớn lên một chút nữa thì dựa vào lao động giá rẻ kiếm chút tiền tiết kiệm, cả đời cơ khổ, cho đến năm mười lăm tuổi gặp được quý nhân.

Quý nhân đó chính là Tư Diệp.

Chẳng qua, mệnh của cậu ta quá mỏng, dù gặp được quý nhân cũng khó thoát khỏi kết cục mất sớm.

“Đại nhân.”

Sau khi Phạm Vô Cứu xem xong Sổ Sinh Tử, nhắc nhở Thời Nhạc: “Theo thường lệ, Lục An đã sớm phải đi đầu thai.”

Thời Nhạc chà khuôn mặt nhỏ tròn: “Tôi biết.”

“Nhưng bây giờ cậu ta còn chưa đi đầu thai.”

Phạm Vô Cứu lại nhắc nhở: “Nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì không hợp quy củ.”

Thời Nhạc băn khoăn không ngừng xoa mặt mình để cho đầu óc dễ chịu hơn.

“Tôi cũng biết, nhưng nếu bây giờ mang Lục An đi mà bị Tư Diệp phát hiện, tôi sợ anh ta sẽ tự sát ngay tại chỗ.”

Phạm Vô Cứu nhíu mày: “Nếu bây giờ Lục An đi đầu thai, vậy kiếp sau của cậu ta, sẽ có một số phận phú quý bình an rất tốt.”

“Đại nhân, cậu ta đã vượt qua thời gian đi đầu thai rất lâu rồi nên sẽ phải ở lại âm phủ, có thể sẽ không còn cơ hội đi đầu thai nữa.”

Thời Nhạc nghe nói như thế, không hề nghĩ ngợi nói thẳng: “Tôi sẽ nói sự lựa chọn này cho Lục An, chắc chắn cậu ta cũng sẽ từ bỏ việc đi đầu thai, lựa chọn ở lại với Tư Diệp thêm một thời gian nữa.”

Phạm Vô Cứu nghe vậy, cũng thở dài một tiếng.

Phần lớn những con quỷ ở trong âm phủ đều mong đợi được đi đầu thai, có thể có một khởi đầu mới ở dương gian.

Nhưng Lục An này lại liều mạng không muốn đi đầu thai, cũng chỉ muốn ở lâu thêm một lúc.

Phạm Vô Cứu không nhận xét sự lựa chọn của cậu ta, dứt khoát không nói gì thêm.

Rất nhanh.

Thời Nhạc được Phạm Vô Cứu đưa về biệt thự.

Khi đến biệt thự thì thời gian đã rất muộn rồi.

Thời Nhạc vừa định lén lút đi tắm rửa, nhưng không ngờ, Bạc Văn Thời lại mở cửa phòng ngủ ra, ngồi trên xe lăn, giống như đang chờ cậu.

“Meo ~”

Thời Nhạc bị Lục An và Tư Diệp ảnh hưởng một ít nên bây giờ khi nhìn Bạc Văn Thời, không hiểu sao cậu lại có chút không muốn xa rời.

Cậu tiến lên, đặt mông ngồi xổm trên mu bàn chân của Bạc Văn Thời, ôm bắp chân của Bạc Văn Thời cọ cọ.

Bạc Văn Thời xách cậu lên, đi thẳng đến phòng tắm.

“Tắm rửa đi.”

Thời Nhạc ngoan ngoãn ngâm mình trong chậu nước, hiếm khi không tùy hứng đập nước.

Câu ngửa khuôn mặt nhỏ tròn lên, con ngươi ướt sũng không chớp nhìn Bạc Văn Thời.

Thật tốt.

Cậu nghĩ, cậu và Bạc Văn Thời quá may mắn.

Trên đời này, có người sinh ly tử biệt, có người yêu mà không được.

Có người, rõ ràng gần người yêu trong gang tấc, lại ngay cả một cơ hội ôm cũng không có.

Mà cậu có thể nhìn Bạc Văn Thời, có thể tiếp xúc với Bạc Văn Thời mà không có bất cứ trở ngại nào.

Thật may mắn biết bao.

Bạc Văn Thời có chút ngoài ý muốn với bánh bao nhỏ cực kỳ ngoan ngoãn ngày hôm nay, nhưng lại hết sức hưởng thụ.

“Vươn móng vuốt ra.”

Bạc Văn Thời lau sữa tắm trên tay, cẩn thận chà xát móng vuốt cho bánh bao nhỏ trong chậu.

Thời Nhạc được tắm rất thoải mái.

Ngoại trừ lúc rửa mông, cậu dùng móng vuốt che lại không cho xem không cho rửa.

Những lúc khác đều rất hưởng thụ.

Bạc Văn Thời nhìn cậu dùng móng vuốt che mông lại, khóe môi bị trêu chọc cong lên.

“Nhóc trọc —— tên nhóc này, còn biết xấu hổ.”

Hắn gẩy gẩy bộ lông ướt sũng của bánh bao nhỏ một chút, sau đó kiên nhẫn thổi khô.

Có lẽ bởi vì Thời Nhạc cố ý nói trên WeChat, cho nên, tắm rửa xong, động tác của Bạc Văn Thời rất tự nhiên dứt khoát xách bánh bao nhỏ lên giường.

Thời Nhạc dính Bạc Văn Thời rất lợi hại.

Cậu vừa nghĩ đến Lục An và Tư Diệp thì liền hận không thể dính mình trên người Bạc Văn Thời, không tách rời hắn.

“Meo.”

Thời Nhạc dùng khuôn mặt nhỏ tròn cọ cọ Bạc Văn Thời, nằm trong ngực hắn, móng vuốt còn khoác lên cánh tay Bạc Văn Thời.

Phải ôm chặt tui đó!


App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp