Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 62
Không lâu sau, Thời Nhạc ngủ thiếp đi trong vòng tay Bạc Văn Thời. Cái mông được cậu che kín khi tắm đã bị Bạc Văn Thời gạt bộ lông ra liếc nhìn.

Bám người như vậy, hóa ra lại là một chú mèo đực.

Bạc Văn Thời lấy điện thoại ở đầu giường, gửi tin nhắn WeChat cho Thời Nhạc.

“Ngày mai tôi sẽ dẫn con mèo của cậu đi triệt sản.”

Gửi xong, Bạc Văn Thời đặt di động xuống, ôm lấy quả bông nhỏ coi như gối ôm, không lâu sau hắn cũng chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài ánh trăng chiếu rọi.

Trong phòng, bánh bao nhỏ ngủ say trong lòng Bạc Văn Thời mơ hồ có dấu hiệu biến hóa.

Nhưng cậu chỉ biến hình trong thời gian ngắn ngủi vài giây, đã lập tức biến lại thành cục bông trắng.

Bánh bao nhỏ nằm ngửa, miệng hơi mở ra, thoải mái khò khè.

Ngày hôm sau.

Thời Nhạc thức khuya quả nhiên đã thành công trong việc bỏ lỡ dậy sớm.

Thế nhưng khi sắp bị Bạc Văn Thời đưa đi, cậu vừa vặn mơ màng mở mắt ra.

“Meo meo!”

Thời Nhạc giật mình, chợt có mấy phần tỉnh táo lại, cậu thoát khỏi bàn tay to của Bạc Văn Thời, sau đó nhảy lùi lại mấy bước.

Bám người đúng là bám người.

Hiện tại trời đã sáng, Thời Nhạc thân là người làm công ở Địa phủ, chính cậu cũng biết rõ mình phải đi làm.

Hôm qua cậu đã nghỉ làm rồi, hôm nay không thể tiếp tục lười biếng nữa.

Bạc Văn Thời nhíu mày, nhìn Thời Nhạc đang trốn hắn: “Lại đây.”

Hắn đã lên lịch hẹn gặp bác sĩ thú y rồi, nếu bánh bao nhỏ không đi triệt sản, vậy chỉ có thể để hắn làm cho nó.

Chuyện này đợi lát nữa hắn gọi điện thoại giải thích với Thời Nhạc, chắc hẳn Thời Nhạc sẽ đồng ý.

Dù sao, thú cưng không triệt sản cũng không tốt cho sức khỏe.

“Meo meo!”

Thời Nhạc phồng khuôn mặt tròn, từ chối bị Bạc Văn Thời ôm đi.

Cậu không thể đi theo Bạc Văn Thời được.

Cậu muốn đến cửa hàng, đến Địa phủ, đi làm!

Bạc Văn Thời thấy cậu không lại gần, chuẩn bị cưỡng chế ôm cậu đi, chưa kịp tới gần, bánh bao nhỏ đã nhảy xuống gầm giường, sống chết không ra.

Bạc Văn Thời: “…”

Bạc Văn Thời kiên nhẫn gõ gõ mép giường, hắn dỗ ngọt: “Ra đi, ta đưa mi đi ăn sáng.”

Thời Nhạc: “Meo meo!”

Không ăn!

Vì đi làm, Thời Nhạc sẵn sàng chịu đói bụng.

Bạc Văn Thời lại dỗ cậu một lúc, nhưng bánh bao nhỏ dưới gầm giường nhất quyết không chịu ra.

Đến cuối cùng.

Bạc Văn Thời không có cách nào khác, chỉ có thể đặt cơm sáng lên trên sàn ghé vào mép giường: “Được rồi, ra ăn cơm đi, buổi trưa sẽ về đón mi.”

Nói xong, không quan tâm bánh bao nhỏ có hiểu không, Bạc Văn Thời xoay người đi tới công ty.

Hắn chân trước mới vừa đi, chân sau Thời Nhạc đã chui ra.

Đồ ăn Bạc Văn Thời để lại đều là đồ ngon, Thời Nhạc vỗ vỗ bụng, quen cửa quen nẻo chạy đến phòng của mình.

Cậu lấy di động trên đầu giường, trên di động có một cái dây đeo.

Thời Nhạc đeo dây lên cổ, mang theo di động, đi ra ngoài đi làm.

Trước kia ở trên núi không hóa hình, Thời Hạ mua một cái di động để cho cậu chơi, cậu mua thêm một cái dây đeo, có thể đeo vào cổ mang điện thoại ra ngoài chơi cũng dễ dàng.

Từ biệt thự chạy đến cửa hàng, Thời Nhạc thở phì phò.

Đến cửa hàng.

Tô Hồ vừa mở cửa ra đã thấy bánh bao nhỏ ở mép cửa, cô ngồi xổm xuống nhìn cậu.

“Tô Tô!”

Thời Nhạc mệt đến không nhúc nhích nổi, cậu giơ vuốt lên, yếu ớt nói: “Mau, ôm tôi một chút.”

Tô Hồ nghe thấy giọng của cậu, ngạc nhiên nói: “Nhạc Nhạc à.”

Cô bế bánh bao nhỏ lên, quan sát bộ lông của bánh bao nhỏ.

Quan sát xong, cô lại sờ sờ.

“Bộ lông của cậu thật đẹp, còn dày nữa!”

Tô Hồ là một tiểu hồ ly bị trọc nên không có sức phản kháng với bộ lông mềm mại này.

Thời Nhạc nghe thấy Tô Hồ khen cậu có bộ lông dày, gương mặt không tự chủ được mà nóng lên.

Cậu cũng khen xã giao tiểu hồ ly: “Lông của cô cũng không ít nha!”

Khen qua khen lại xong, Thời Nhạc lại nghỉ ngơi một lát, xong mới cùng Tô Hồ tới sân sau, vẽ cho cô một Tụ Linh Trận để cô đi vào hút linh khí.

Hút linh khí xong, ánh mắt Tô Hồ nhìn Thời Nhạc càng nhiệt tình.

“Chúng ta tới chỗ bà bà lấy di động đi.”

Thời Nhạc bận rất nhiều chuyện, nếu ngày hôm qua không phải tình huống đặc biệt thì cậu đã tới đấy rồi.

Tô Hồ gật đầu, ôm Thời Nhạc đi tìm bà bà.

“Nhạc Nhạc, hai ngày này tâm trạng của bà không được tốt lắm.” Tô Hồ nói với cậu: “Tôi nghe nói, hai ngày nay là ngày giỗ của con trai bà ấy.”

Nhiều năm trước con trai của bà đã hy sinh ở trên chiến trường, tro cốt cũng không thể đưa về nhà.

Thời Nhạc nghe vậy gật đầu hiểu ý.

Cậu vỗ vỗ cánh tay của Tô Hồ: “Làm xong việc, buổi tối chúng ta mua chút đồ ngon cho bà ấy được không?”

Tô Hồ trả lời chắc nịch “Được”

Phố Bạch hơi vắng vẻ.

Thời Nhạc được Tô Hồ ôm chặt, hai người nhỏ giọng nói chuyện.

“Tô Tô, hình như bên chỗ Bạch Lang mua được kem dưỡng lông. Cô có muốn không?

“Muốn!”

“Tôi đưa Wechat của cậu ấy cho cô, cô mua xong tiện thể mua cho tôi một bộ nhá?”

“Này? Sao cậu không tự mua đi?”

Thời Nhạc phồng khuôn mặt tròn nhỏ lên nói: “Bởi vì tôi sợ cậu ấy hố tôi.”

Thỉnh thoảng con hạc trắng kia rất vô đạo đức.

Thời Nhạc từng nhờ y mua hộ kem dưỡng lông, kết quả, Bạch Lang mua cho cậu thuốc nhuộm lông.

Bôi thuốc nhuộm lông xong, bộ lông trắng muốt của Thời Nhạc biến thành bảy sắc cầu vồng rực rỡ.

Khoác một bộ lông bảy sắc cầu vồng, Thời Nhạc đóng cửa “bế quan” không ra ngoài mất mấy tuần.

Tô Hồ có ấn tượng khá tốt với Bạch Lang, cho nên, nghe Thời Nhạc bị Bạch Lang hố, cô cũng không tin lắm.

“Tôi thấy Bạch Lang hiền lành mà.”

Tô Hồ nói đỡ cho Bạch Lang: “Lần trước là cậu ấy bắt hết đám hồ ly hư hỏng.”

Thời Nhạc im lặng, trước mặt người ngoài, từ trước tới giờ Bạch Lang vẫn rất giỏi giả vờ.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã tới cửa hàng của bà lão.

Bà lão ăn ở đều tại cửa hàng, chắc là ngày giỗ của con trai, cho nên, bà cố ý đặt thêm nhiều hương, bày thêm mâm lễ trước bài vị của cậu con trai nhỏ.

“Bà bà.”

Tô Hồ đi vào, gọi bà một tiếng.

Bà bà nhìn thấy mỗi cô đi tới, không có Thời Nhạc, liền hỏi: “Hôm nay Nhạc Nhạc không tới à?”

Thời Nhạc ngẩng đầu lên, rất muốn với bà bà rằng: Cháu đây.

Nhưng nếu nói thật sẽ làm bà hoảng sợ.

“Nhạc Nhạc có việc bận, mấy ngày nữa cậu ấy sẽ sớm tới thăm bà.” Tô Hồ vừa nói vừa đưa bánh bao nhỏ cho bà xem: “Bà bà, bà xem, đây là thú cưng Nhạc Nhạc chăm sóc, nhìn rất giống Nhạc Nhạc đúng không?”

Thời Nhạc vươn móng vuốt, ngoan ngoãn chào hỏi bà bà: “Meo meo ~”

Bà bà đón lấy bánh bao nhỏ vuốt vuốt, mỉm cười.

Tô Hồ nói rõ mục đích tới đây muốn lấy điện thoại di động hàng mã.

Bà bà thật sự rất khéo tay, chiếc điện thoại di động hàng mã nhỏ nhắn, tinh xảo.

Chắc là một mình ở cửa hàng quá cô đơn, đặc biệt hôm nay còn là ngày giỗ của cậu con trai nữa nên bà bà làm nhiều hơn so với bình thường, như muốn dời đi sự chú ý của bản thân.

“Bà chuẩn bị xong rồi, ở sau bàn đó.”

Bà bà chỉ về một hướng: “Tổng cộng có hai thùng lớn, Nhạc Nhạc có muốn ta làm tiếp không?”

Thời Nhạc gật đầu.

Tô Hồ nhìn thấy động tác của cậu, vội nói: “Có ạ, bà bà, không cần biết người làm nhiều hay ít, Nhạc Nhạc đều sẽ lấy hết.”

Ôm hai cái thùng lớn ra, Tô Hồ đếm số lượng. Sau đó tính tiền mặt, đưa cho bà bà.

Bà bà tuổi cũng đã lớn, thanh toán di động gì gì đó, bà cũng không dùng.

Trước lúc tới đây Tô Hồ đã chuẩn bị trước tiền mặt. Tiền mặt là cô đổi ở chỗ Lý Văn.

Đối với thu nhập từ thành quả lao động của mình, bà bà thoải mái hào phóng nhận lấy.

Bà đem tất cả số tiền gói vào một cái túi vải nhỏ, cười với Tô Hồ nói: “Tô Tô, sáng mai bà đi mua ít thịt. Trưa mai, Tô Tô nhớ ghé nhà bà ăn thịt đấy.”

Tô Hồ thích ăn thịt, nghe được bà bà muốn hầm thịt, lập tức như gà con mổ thóc, gật gật đầu.

Thời Nhạc thấy thế, cũng giơ móng vuốt lên.

“Meo meo!!!”

Cháu cũng muốn ăn.

Bà bà nghe được tiếng meo meo của cậu, gãi gãi cằm nó: “Mai đến cùng Tô Tô nhé.”

Tiếp tục ở lại cửa hàng nói chuyện với bà bà thêm một lúc, Tô Hồ và Thời Nhạc mới rời khỏi.

Khi đi ra khỏi cửa hàng, Tô Hồ chồng hai cái thùng lớn lên nhau rồi đặt Thời Nhạc lên đó.

“Ngồi đây!”

Cô thông báo một tiếng, đưa tay nhấc bổng hai chiếc thùng không nhẹ cùng với bánh bao nhỏ lên không trung.

Thời Nhạc: “…”

Thời Nhạc nằm trên thùng ghen tị với sức mạnh cánh tay của Tô Hồ.

Ngoại trừ lúc đánh nhau, sức mạnh bộc phát tương đối lớn, còn những lúc khác thể lực của cậu phải nói là rất rác.

“Tô Tô.”

Cậu định học hỏi kinh nghiệm của Tô Hồ: “Sao cô lại khỏe như vậy?”

Tô Hồ khiêng đồ nặng như vậy mà không hề thở dốc.

Cô đáp: “Trời sinh.”

Thời Nhạc: “À.”

Càng hâm mộ.

Nếu cánh tay cậu có lực lớn như vậy, nói không chừng có thể bế Bạc Văn Thời lên.

Có thể lưu manh như Tiểu Hoàng Mạn vậy, bế lên, đè lên tường rồi hôn.

Vừa nghĩ đã thấy rất dũng mãnh rồi.

Tô Hồ nghe cậu thở ngắn than dài, cũng có chút không đành lòng: “Nhạc Nhạc, cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn, có thể rèn luyện, Lý Văn có một câu lạc bộ thể hình rất lớn, nếu cậu muốn đi, tôi có thể lấy thẻ cho cậu.”

Tập thể hình……

Thời Nhạc vẻ mặt bình tĩnh, suy nghĩ về những bài tập thể hình…

Một lát sau.

Cậu bình tĩnh nói: “Thôi bỏ đi, sức lực như này, miễn cưỡng cũng không được.”

Cậu vẫn không nên đến phòng tập thể hình để tự làm mất mặt mình.

Đặc biệt là phòng tập thể hình của Lý Văn.

Lý Văn quen biết với Bạc Văn Thời, nhỡ đâu Bạc Văn Thời phát hiện thể lực của cậu, hình ảnh dũng mãnh vô song của cậu sẽ bị tan tành.

Vì thể diện, bánh bao nhỏ từ chối đề nghị tập thể hình, tiếp theo đành dựa vào nằm mơ để hoàn thành mục tiêu về thể lực thôi.

Hai cái thùng lớn nhanh chóng được mang về cửa hàng.

Thời Nhạc không để Tô Hồ đưa cậu về Địa phủ, mà đánh thức Tô Chu đang ngủ.

----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Nhạc vẫn hồn nhiên không biết mình sắp bị triệt sản: Nguy hiểm quá!


App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp