Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 64: Vỏ bọc nhỏ
Bệnh viện Bạc Văn Thời hẹn khám này khá bình dân, không có bảng hiệu gì bắt mắt, nhưng thường ngày lại có không ít khách, người tới nơi này còn có vài vị khách không giàu có thì cũng là người có tiền đến.

Không bởi nguyên nhân nào khác mà là ông chủ ở đây thu phí rất cao.

Bạc Văn Thời lo lắng bánh bao nhỏ sẽ sợ hãi, cho nên khi xuống xe vô cùng tâm lý dùng tay che kín hai mắt của bánh bao nhỏ.

“Đừng lộn xộn.”

Hắn để vệ sĩ đẩy mình vào trong bệnh viện, một đôi tay lớn che khuất hai mắt của bánh bao nhỏ, cúi đầu trấn an cậu: “Đợi lát nữa trở về làm đồ ăn cho mi.”

Thời Nhạc ngửi được mùi nước khử trùng trong không khí, cảm thấy không đúng lắm.

“Meo!”

Cậu duỗi móng đẩy tay của Bạc Văn Thời, gương mặt tròn nhỏ nghiêm túc.

Không được che mắt!

Bạc Văn Thời cũng không còn cách nào che mắt cậu nữa, cho nên sau khi đưa cậu vào bệnh viện đã giữ chặt cơ thể nhỏ của cậu cũng không tiếp tục che mắt nữa.

“Bạc tiên sinh.”

Bác sĩ Phó mặc áo blouse trắng cười bước ra, chào hỏi hắn: “Đây là thú cưng nhỏ của cậu sao? Rất đáng yêu.”

Bạc Văn Thời “Ừm” một tiếng, hỏi ông ta: “Chuẩn bị hết rồi chứ?”

“Đã chuẩn bị xong.”

Bác sĩ Phó vươn tay, chuẩn bị ôm bánh bao nhỏ trên đùi Bạc Văn Thời đi: “Tôi phải đưa nó đi làm kiểm tra trước, kiểm tra xong mới có thể phẫu thuật.”

Thời Nhạc ngơ ra.

Bệnh viện, bệnh viện, kiểm tra, phẫu thuật.

Tôi đây là trúng phải bệnh gì sao?!

Bạc Văn Thời không đưa bánh bao nhỏ đang ôm cho ông ta, mà hỏi: “Lúc làm kiểm tra, tôi có thể ở bên cạnh không?”

“Cậu có thể giữ nó.” Bác sĩ Phó cười trả lời.

“Được.”

Trước khi làm kiểm tra, bác sĩ Phó một bên mang bao tay, một bên đánh giá bánh bao nhỏ hơi đần mặt ra kia.

“Chú mèo của cậu là chủng loại mèo mới, đúng thật là rất hiếm thấy, tôi cũng là lần đầu thấy.”

Bạc Văn Thời nghe vậy, cau mày: “Lần đầu tiên ông thấy?”

Bác sĩ Phó gật gật đầu, gật xong ông ta như nhìn ra ý của Bạc Văn Thời, trấn an hắn nói: “Yên tâm đi, tôi đã làm phẫu thuật triệt sản cho mèo quá nhiều lần rồi, cho dù con của cậu là chủng loại mới tôi cũng có thể làm tốt.”

Thời Nhạc: “???”

Thời Nhạc nhạy cảm nắm bắt được mấy chữ.

Triệt sản, giải phẫu?!

Cậu ngẩng đầu lên, trợn tròn đôi mắt nhìn Bạc Văn Thời, ánh mắt không thể tin được.

Anh mẹ nó meo muốn triệt sản tôi.

Bạc Văn Thời vẫn không chú ý tới ánh mắt đang từ khiếp sợ chậm rãi chuyển thành tức giận của bánh bao nhỏ.

Hắn còn đang bàn bạc chi tiết phẫu thuật triệt sản với bác sĩ Phó.

Đang nói chuyện.

Bỗng nhiên ——

Một tiếng “Meo” giận dữ vang lên, cứng rắn ngắt lời của hắn.

Thời Nhạc đột nhiên vung vuốt, đá văng tay Bạc Văn Thời ra, cả cơ thể ngã ra mặt đất.

Vừa rơi xuống đất, Thời Nhạc không nói hai lời nhanh chân chạy đi!

Cậu bị tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi.

Bạc Văn Thời cũng dám làm với cậu cái chuyện tuyệt tình quyết liệt, vô nhân đạo như vậy!

Lúc Thời Nhạc nhảy từ trên đùi Bạc Văn Thời xuống, tức giận đến mất lý trí, cậu không nhịn được còn mắng một tiếng.

Bạc Văn Thời: “……”

Bạc Văn Thời nghe vừa tiếng mắng quen thuộc vừa rồi, trong chớp mắt đồng tử đột nhiên co lại.

Ngay cả bác sĩ Phó đang quay lưng đeo bao tay cũng xoay người lại, nghi hoặc hỏi câu: “Bạc tiên sinh, hình như vừa rồi tôi nghe thấy tiếng mắng?”

Thời Nhạc giơ chân chạy chỉ còn cái bóng ——

Không sai, chính là cậu đang chửi đó!

Căn phòng này rất lớn, nhưng cửa vừa rồi đã bị Bạc Văn Thời đóng lại.

Thời Nhạc xông đến cửa, đột nhiên nhảy dựng lên, dùng sức cào cào trên then chốt cửa.

“Lạch cạch ——”

Cửa mở ra.

Thời Nhạc không rảnh quay đầu lại nhìn, nhảy vụt ra ngoài giống như cây pháo nhỏ.

“Quay lại!”

Cuối cùng Bạc Văn Thời cũng phản ứng lại, sắc mặt trầm xuống, đẩy xe lăn đuổi theo.

Sau khi Thời Nhạc chạy ra, trực tiếp trốn vào phía dưới xe Bạc Văn Thời.

Không bao lâu.

Bạc Văn Thời và bác sĩ Phó đuổi ra cũng đứng bên cạnh xe.

“Bạc tiên sinh, nó làm sao vậy?”

Bác sĩ Phó hơi khó hiểu: “Vừa rồi còn bình thường, sao đột nhiên lại kinh hãi như vậy?”

Lúc Bạc Văn Thời ôm bánh bao nhỏ đi vào, bánh bao nhỏ này ghé vào trên đùi hắn, rõ ràng còn rất ngoan.

Kết quả, còn chưa bắt đầu làm kiểm tra bánh bao nhỏ đột nhiên xù lông chạy ra ngoài.

Đôi mắt lạnh lẽo của Bạc Văn Thời hơi nheo lại, hắn như thể đang suy nghĩ gì đó.

Ví dụ như.

Hắn suy cho cùng có bị ảo giác hay không.

“Ra đây.”

Bạc Văn Thời gõ gõ thân xe, kiên nhẫn nói: “Ta không triệt sản cho mi nữa.”

Thời Nhạc giận: “Meo!”

Không tin!

Bạc Văn Thời nghe tiếng meo tức giận, đáy mắt tối lại.

“Nhạc Nhạc.”

Hắn gọi thẳng: “Nếu không ra, đêm nay không cho cậu ngủ trên giường.”

Bánh bao nhỏ vốn đang tức giận bỗng ngẩn người.

Đùa gì đó?

Anh gọi tôi gì cơ?

Thời Nhạc nâng móng chà xát lỗ tai, cảm thấy sợ là bản thân không phải đang nằm mơ.

Không thể nào.

Không lý nào vỏ bọc của cậu lại bị rơi!

Chắc chắn là Bạc Văn Thời đang gọi lung tung.

Thời Nhạc căng gương mặt tròn nhỏ, rất nghiêm túc: “Meo.”

Hôm nay tôi có chết cũng không đi ra ngoài để triệt sản, hai người không cần chờ tôi.

Bánh bao nhỏ ổn định vững vàng ngồi ở gầm xe, bác sĩ Phó cầm cây vợt mèo, súp thưởng mèo, đồ ăn vặt cho mèo, tất cả đều vô dụng.

Đối với những thứ đó Thời Nhạc cũng không thèm quan tâm.

Bọn họ cũng không dám cưỡng chế dịch xe đi, quẹt trúng banh bao nhỏ đang nằm bên trong kia.

Cứ như vậy tình cảnh giằng co mất một lúc.

“Bác sĩ Phó.”

Tốn nhiều thời gian như vậy, suy đoán trong lòng Bạc Văn Thời mơ hồ được hắn tự cho là thật.

Hắn quay đầu đi, lãnh đạm nói với bác sĩ Phó mặt buồn rầu đang ngồi xổm trước xe: “Được rồi, ông quay về đi.”

“Buổi phẫu thuật hôm nay hủy bỏ, tôi ở đây chờ một lát.”

Bác sĩ Phó nhìn cái tư thế của bánh bao nhỏ, cũng cảm thấy có khả năng buổi phẫu thuật sẽ không thành.

Ông ta “Ừm” một tiếng: “Nếu cậu đã muốn hủy bỏ buổi phẫu thuật kia cũng được thôi.”

“Nhưng mà cậu thật sự không cần tôi ở lại giúp đỡ sao?”

“Không cần.”

Đuổi bác sĩ Phó đi, Bạc Văn Thời lại lần nữa gọi bánh bao nhỏ đang trốn bên trong.

“Bác sĩ Phó đã đi rồi. Ra đây đi, chúng ta cũng phải về nhà.”

Thời Nhạc dựng lỗ tai, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Đúng là Bạc Văn Thời hủy bỏ buổi phẫu thuật rồi.

Tiếng bước chân của bác sĩ kia cũng đi xa.

Cho nên, không cần triệt sản nữa.

Nhưng Thời Nhạc vẫn rất là không vui.

Cậu lại ngồi ở dưới gầm xe một lát, lúc này mới bò ra, sau khi bò ra ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Bạc Văn Thời, khi xe vừa mở cửa thì tự mình nhảy vào chỗ ngồi.

Bạc Văn Thời ngồi xuống cùng với cậu.

“Lái xe đi.”

Bạc Văn Thời phân phó tài xế.

Khi xe được lái ra ngoài, Bạc Văn Thời nhìn nhìn bánh bao nhỏ đưa lưng về phía hắn.

Bánh bao nhỏ tức giận, nhìn từ sau lưng rất giống loại biểu cảm đang phổ biến trên mạng.

“Giận rồi?”

Thời Nhạc không hé răng, rất giận!

Bạc Văn Thời duỗi tay, xách bánh bao nhỏ lên đùi, rũ mắt nhìn cậu.

“Mắng tôi thêm một câu đi.”

Thời Nhạc: “?”

Thời Nhạc nghe thấy cái yêu cầu được ăn chửi này cũng ngơ ra.

Được lắm.

Vậy mà có người chủ động muốn tới nghe cậu mắng.

Không đợi Thời Nhạc kịp hắng giọng, định dùng ngôn ngữ mèo mắng hắn một trận, Bạc Văn Thời ngay lập tức bổ sung một câu ——

“Vừa rồi ở bệnh viện mắng như nào, bây giờ mắng lại một lần nữa.”

Thời Nhạc sửng sốt.

Mình vừa rồi mắng ra tiếng?!

Bạc Văn Thời không tránh không né đối diện với cậu, một lát sau, bánh • chột dạ nào đó • bao che kỹ vỏ bọc nhỏ, nghiêng đầu, vô tội trừng mắt tròn xoe ướt dầm dề ý định dùng sự đáng yêu cho qua chuyện: “Meo.”

Anh đang nói mấy cái kỳ quái gì vậy, tôi nghe không hiểu.

Phản ứng của bánh bao nhỏ rơi vào mắt Bạc Văn Thời khiến hắn nhíu mày.

Được rồi.

Ngược lại hắn muốn xem cái vỏ bọc nhỏ này có thể chống đỡ bao lâu.

Thời Nhạc vốn dĩ vẫn đang tức giận, nhưng so với tức giận, cậu vẫn muốn giữ được vỏ bọc hơn!

Không bao lâu.

Bạc Văn Thời ôm bánh bao nhỏ về biệt thự.

Thời Nhạc tức mà không trút ra được, trên đường đi tự khiến mình bực bội ỉu xìu mà đi.

Bạc Văn Thời trở về lập tức đặt cậu lên sô pha, cũng không gọi cậu là Nhạc Nhạc nữa.

“Nằm ở đây một lát, tôi đi nấu cơm.”

Bạc Văn Thời vừa nói vừa vào bếp, thuần thục nấu cơm.

Bình thường hắn chỉ gọi người tới làm vệ sinh định kỳ, còn trong sinh hoạt hằng ngày những việc như nấu cơm đều tự tay làm lấy, cũng không biết có phải từng theo ai học hay không, đồ ăn hắn làm ra ăn cũng rất ngon.

Ít nhất, lần nào cũng có thể khiến Thời Nhạc ăn no căng.

Trên sô pha.

Thời Nhạc ghé vào trên gối ôm, nghe ngóng động tĩnh trong phòng bếp một lát, đoán chừng Bạc Văn Thời một chốc một lát ra không được. Vì thế, cố tình chuồn trở về phòng, dùng bùa truyền âm gọi Phạm Vô Cứu.

“Phạm đại ca.”

Thời Nhạc đè thấp âm anh, nói với y: “Tôi sợ là chiều nay không thể về Địa phủ rồi.”

“Anh tìm thời gian, mang di động của tôi đến đây cho tôi.”

“Đưa cả hai cái di động luôn.”

Thời Nhạc về lúc giữa trưa, vì để bớt việc, không tiếp tục treo điện thoại trên cổ mà để lại Địa phủ.

Phạm Vô Cứu biết tình huống hiện tại của cậu không được tự do như hình người.

Cho nên, sau khi được Thời Nhạc dặn dò xong, Phạm Vô Cứu đồng ý rồi tối chút mới tới đưa cho cậu.

Ở trong phòng không lâu lắm.

Thời Nhạc sợ bị phát hiện, vội về lại trên sô pha.

Không bao lâu.

Mùi hương của đồ ăn tỏa ra.

Bạc Văn Thời dọn xong bàn ăn, đi qua đưa bánh bao nhỏ đặt lên trên bàn cơm.

“Ăn đi.”

Thời Nhạc ngồi ở trên bàn, cúi đầu đã thấy ——

Tất cả đều là thứ cậu thích ăn.

Thời Nhạc: “……”

Thời Nhạc lại tiếp tục túm chặt lấy bỏ bọc của mình, lần nữa rơi vào nghi hoặc.

Nhưng nghi ngờ cũng không thắng nổi cám dỗ của đồ ăn.

Thời Nhạc chưa ăn cơm trưa, quyết định vẫn nên ăn cơm trước đã!

Sau khi ăn cơm xong, Thời Nhạc cả người căng tròn nằm ngửa trên bàn, duỗi móng để Bạc Văn Thời xoa cho.

Bạc Văn Thời thong thả ung dung xoa xoa móng cho cậu, vừa xoa vừa nhàn nhã hỏi: “Thật sự không đi triệt sản sao?”

Mặt tròn nhỏ của Thời Nhạc trầm xuống, rút móng vuốt về, căm tức nhìn Bạc Văn Thời.

Tôi thấy hôm nay anh đang muốn ăn chửi!

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Nhạc ôm chặt lấy vỏ bọc nhỏ ing/


App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp