Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 63: Meo
“Chu à!”

Thời Nhạc dùng móng vuốt vỗ mạnh lên nắp quan tài, kêu gọi nói: “Anh có muốn ăn xiên nướng không?”

Tô Chu vốn đang ngủ say, vừa nghe xong thì đột nhiên ngồi dậy như cá chép trở mình.

Bởi vì dùng lực quá lớn, cái đầu cũng không phải quá chắc chắn của hắn lung lay cực mạnh, suýt nữa thì rớt ra ngoài.

Thời Nhạc: “……”

Thời Nhạc nhìn cổ hắn đang lắc lư, yên lặng thu móng về, che mắt lại.

“Đại nhân!”

Tô Chu vươn tay, cố định lại cái đầu của mình, giọng điệu sốt ruột hỏi: “Xiên nướng đâu? Có cánh gà nướng không?”

Thời Nhạc vẫn che hai mắt, lớn tiếng nói: “Tôi chỉ hỏi là anh có muốn ăn hay không, chứ chưa nói là có mang cho anh nha.”

Tô Chu: “Hức!”

Ánh mắt Tô Chu đẫm lệ nhìn về phía Thời Nhạc, như thể đang nhìn một tên đàn ông phụ tình bạc nghĩa vậy.

“Đại nhân, ngài đã không mua xiên nướng cho tôi lâu lắm rồi, có phải ngài không còn yêu tôi nữa không?”

Thời Nhạc bình tĩnh trả lời: “Xin lỗi, tôi chưa từng yêu anh.”

Tô Chu bị tức giận đến hức nằm lại vào trong quan tài: “Thì ra đoạn tình cảm này vẫn là do tôi phó thác sai người.”

Hắn hức khiến Tô Hồ vốn đang nhàm chán muốn ăn dưa tê dại cả da đầu.

“Chu Chu à.”

Tô Hồ khuyên nhủ: “Đừng khóc, lát nữa tôi gọi xiên nướng đồ ăn ngoài cho anh, chúng ta ăn đến no bụng luôn!”

Có Tô Hồ tài trợ xiên nướng, Tô Chu phó thác sai người cuối cùng cũng không đau lòng vì đại nhân lạnh lùng nữa.

Hắn chọn cho mình một chiếc mặt nạ tự nhận là lạnh lùng nhất rồi mang lên, mang xong hắn chọc chọc bánh bao nhỏ phía trước quan tài.

“Đại nhân, tôi mang mặt nạ xong rồi.”

Thời Nhạc nghe vậy, lúc này mới hạ móng vuốt đang che mắt xuống.

Tô Chu đã rất quen với việc cậu sợ mặt mình, khi mới đón đại nhân nhà mình về Địa Phủ, đại nhân bị dọa ngất mấy lần hắn cũng không phải chưa từng thấy.

Thời Nhạc nhìn hắn đã đeo mặt nạ xong, gọi hắn từ trong quan tài ra rồi chỉ vào cái rương.

“Giúp tôi mở nó ra.”

“Vâng.”

Cái rương được mở ra, trong đó đựng toàn điện thoại giấy.

Thời Nhạc bảo Tô Chu lấy điện thoại ra, để lên mặt đất rồi đốt ngay tại chỗ.

Đốt những thứ này cũng cần chú ý.

Cậu đốt hết những thứ này cho Thôi Phán Quan, đồ vật đốt cho Thôi Phán Quan không có tiểu quỷ nào dám cướp.

Sau khi đốt xong.

Thời Nhạc và Tô Chu quay trở lại Địa phủ.

Thôi Phán Quan đã nhận được những chiếc điện thoại kia, điện thoại vốn làm bằng giấy nhưng khi bị đốt đưa đến Địa phủ thì lập tức biến thành điện thoại thông minh có thể sử dụng.

Điện thoại mới dùng còn rất mượt.

Nhất là khi kết nối với mạng của Địa phủ, tốc độ đường truyền chạy rất nhanh!

Thời Nhạc phát hết điện thoại cho những nhân viên quan chức quan trọng, nhưng nhìn kỹ thì cũng không có quá nhiều quỷ.

“Còn một nửa rương còn lại thì bán đi.”

Thời Nhạc sờ những chiếc điện thoại còn lại: “Tôi sẽ tìm thêm người sản xuất số lượng lớn ở dương gian.”

“Tranh thủ trong vòng một tuần, sản xuất xong lô điện thoại di động đầu tiên.”

Sau khi căn dặn xong.

Thời Nhạc nhìn những quỷ sai này, lòng có hơi động: “Thôi Phán Quan.”

“Nhân viên chính thức của Địa phủ chúng ta có phải là không nhiều lắm không?”

Nhắc tới vấn đề này, Thôi Phán Quan vội gật đầu: “Đại nhân, tôi đang định nói với ngài về vấn đề này.”

“Việc ngài muốn làm yêu cầu nhân lực càng ngày càng nhiều, nhưng quỷ có thể sử dụng trong tay chúng ta không nhiều.”

Nhân viên chính thức của Địa phủ, ví dụ như Hắc Bạch Vô Thường, Phán Quan đều không thể thay đổi.

Mà cấp dưới của Vô Thường là một số quỷ sai có lớn lớn bé bé.

Nhưng loại chức vị như quỷ sai này cũng không dễ nhậm chức.

Những con quỷ lúc còn sống làm chuyện ác, sau khi chết sẽ bị xử lý rất nhanh. Nên bị trừng phạt thì trừng phạt, nên bị đánh vào súc sinh đạo thì lập tức đi làm súc sinh.

Có thể lên làm quỷ sai hoặc nhân viên làm việc ở Địa phủ, thì cũng phải là quỷ tốt.

Trong Địa phủ có rất nhiều quỷ vì đủ loại nguyên nhân mà không được đầu thai, ví dụ như Tô Chu vậy.

Chọn ra quỷ tốt từ số quỷ không thể luân hồi, sau đó mới có thể nhậm chức.

“Thôi Phán Quan, tôi có chuyện này muốn nói với anh.”

Thời Nhạc duỗi móng vuốt, để Thôi Phán Quan bế mình lên rồi ghé vào tai y, nói nhỏ mấy câu.

Nói xong.

Thôi Phán Quan trầm tư một lúc: “Việc này cũng rất khả thi, tôi không phản đối.”

Được y đồng ý, Thời Nhạc đắc ý còn để y sờ đệm thịt nhỏ của mình một cái.

Công việc xây dựng Địa phủ còn một chặng đường dài phía trước.

Nhưng một khi Thời Nhạc đã bắt tay vào làm việc gì thì sẽ nhất quyết không dừng lại.

Chỉ cần cậu còn làm Diêm Vương Gia một ngày thì cũng phải giúp Địa phủ ngày càng phát triển hơn, đây chính là trách nhiệm của cậu.

“Lấy số điện thoại này thử trước vậy.”

Thời Nhạc dặn dò nói: “Quỷ mua những thứ này chắc hẳn đều là quỷ hiện đại, điện thoại được đưa đến tay họ nói không chừng bọn họ có thể tìm được một cơ hội làm ăn trước.”

Địa phủ ủng hộ mọi người lập nghiệp!

Ngoài việc quỷ phải lập nghiệp, Thời Nhạc cũng có dự tính dùng quỷ để kiếm tiền.

Dùng quỷ để kiếm tiền, hơn nữa không thể bị phát hiện ra thân phận là quỷ.

Nếu không, sẽ xảy ra hỗn loạn.

Vì để an toàn, nhóm quỷ buôn bán đầu tiên… Thời Nhạc liếc về phía Hắc Bạch Vô Thường.

Hắc Bạch Vô Thường đều nhân viên lão làng ở Địa phủ, ở dương gian không ai có thể nhận ra thân phận của bọn họ.

“Phạm đại ca~.”

Ánh mắt mong chờ của Thời Nhạc di chuyển trên gương mặt Phạm Vô Cứu một vòng, nhìn xong, cậu lại cố ý thả nhẹ giọng của mình, nói: “Tạ đại ca nè~.”

Phạm Vô Cứu và Tạ Tất An liếc nhìn nhau, cả hai đều dự cảm có chuyện chẳng lành.

Quả nhiên.

Những lời kế tiếp của Thời Nhạc nhanh chóng giúp họ xác thực dự cảm của mình.

“Khụ khụ.”

Thời Nhạc cố ý hạ giọng rồi nói ra phương án kiếm tiền đầu tiên của mình.

“Tôi muốn lập một tài khoản video.”

“Hai người các anh sẽ xuất hiện trên đó, nội dung video tôi đã nghĩ xong rồi, cứ quay video ngắn về việc chúng ta bắt quỷ đi!”

“Quỷ bị bắt có thể lấy quỷ ở Địa phủ chúng ta làm khách mời.”

Thời Nhạc là tuyển thủ lướt mạng, ngoài việc dạo Weibo thì bình thường xem video cũng không ít.

Bây giờ, loại video ngắn này chỉ cần có cốt truyện, quay chụp thú vị thì vẫn rất dễ hot.

Sắc mặt Phạm Vô Cứu cứng đờ, đối với loại chuyện quay phim phải lộ mặt này y định từ chối.

Nhưng bánh bao nhỏ trước mặt không đợi y từ chối đã túm lấy ống quần y, một đôi mắt tròn xoe ướt sũng mong đợi nhìn y.

Phạm Vô Cứu: “……”

Phạm Vô Cứu cắn răng, vẫn phải từ ——

“Phạm đại ca, có được không ạ? Anh xuất hiện trên màn ảnh, tôi sẽ trả lương cho anh.”

Bánh bao nhỏ này không chỉ công kích bằng ánh mắt đáng thương, mà còn dùng giọng điệu làm nũng công kích.

Lời từ chối của Phạm Vô Cứu hoàn toàn bị nuốt vào trong cổ họng.

Không một con quỷ nào có thể từ chối một bánh bao nhỏ duỗi móng vuốt ra, kéo ống quần quỷ dùng giọng điệu mềm như bông để nói ra lời thỉnh cầu.

Y không được.

Tạ Tất An cũng không được.

Hắc Bạch Vô Thường song song thỏa hiệp, video đầu tiên của Thời Nhạc cứ như vậy mà quyết định!

Vì để tiết kiệm tiền.

Thời Nhạc trực tiếp dùng điện thoại quay phim ngay tại địa phủ.

Nội dung quay là cảnh hai vị Vô Thường đi bắt quỷ. Vì có thể qua thẩm duyệt, những quỷ họ chọn làm khách mời đều sẽ dùng phấn bánh của cửa hàng Mạnh Bà - cửa hàng mỹ phẩm trứ danh tại Địa Phủ.

Lần đầu tiên Thời Nhạc mua sắm ở cửa hàng Mạnh Bà, cậu nhìn giá cả mà líu lưỡi: “Mấy thứ này cũng đắt quá nhỉ.”

Tô Chu từng tiêu tiền ở cửa hàng Mạnh Bà cực kỳ đồng cảm: “Đại nhân, ngài không biết đâu, những thứ này ở Địa phủ chúng ta đều bị cửa hàng Mạnh Bà kinh doanh độc quyền.”

“Mạnh Bà rất biết làm ăn, muốn mua những thứ này chỉ có thể mua ở chỗ bà ấy.”

“Giá cả bây giờ cũng càng ngày càng cao.”

Nghe thấy Tô Chu trả lời, Thời Nhạc đanh khuôn mặt nhỏ lại: “Độc quyền cũng không phải chuyện tốt.”

“Ai nói không phải chứ, ngài xem, giá cả bà ấy bán thì cao nhưng chất lượng sản phẩm lại không tốt.”

Tô Chu oán giận một hồi, cuối cùng Thời Nhạc nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, rất nhanh bà ấy không độc quyền nổi nữa đâu.”

Chờ xu hướng lập nghiệp ở Địa phủ bắt đầu thì ai muốn kinh doanh độc quyền đều không thể chấp nhận được!

“Vâng!”

Tô Chu nghe cậu nói như vậy cũng thấy yên lòng.

Mặt của hắn dùng tương đối tốn phấn, mà phấn bánh ở cửa hàng Mạnh Bà càng ngày càng đắt, lần nào hắn muốn mua cũng rất đau tim.

Quỷ khách mời, Hắc Bạch Vô Thường, cốt truyện, tất cả đều đã có.

Video Thời Nhạc quay còn là một cái video rất tích cực.

Lần đầu tiên quay video kiểu này nhất định phải qua thẩm duyệt!

Quay video xong, sau đó giao cho quỷ kỹ thuật ở Địa phủ biên tập, cuối cùng Thời Nhạc sẽ đăng lên mạng. Ngay khi vừa xong thì điện thoại của cậu đột nhiên bị cắt mạng, là mạng ở dương gian.

“Hết tiền rồi.”

Thời Nhạc sầu đến trọc đầu: “Mình nhớ mình mới nạp tiền cách đây không lâu mà.”

“Đại nhân, chiếc điện thoại này có mạng.”

Thôi Phán Quan đưa cho cậu một chiếc điện thoại mới, chính là điện thoại mới mà mạng của âm phủ và dương gian được kết nối.

Thời Nhạc nhận lấy, theo phản xạ có điều kiện dùng điện thoại mới đăng nhập WeChat một lúc.

Mọi người đều biết, khi dùng điện thoại mới đăng nhập WeChat, thì những tin nhắn nhận được ở WeChat trên điện thoại cũ sẽ biến mất.

Cho nên.

Thời Nhạc dùng điện thoại mới đăng nhập WeChat thành công hoàn toàn không nhìn thấy Bạc Văn Thời gửi cho cậu cái gì.

Cậu thấy Wechat của Bạc Văn Thời ở trên đầu, tâm tình rất tốt gửi cho hắn một nụ hôn.

Trong văn phòng.

Bạc Văn Thời nhận được tin nhắn mới, trong lòng liền nắm chắc.

“Ngày mai tôi sẽ dẫn con mèo của cậu đi triệt sản.”

"Hôn hôn.”

Cuộc đối thoại hài hoà này lọt vào mắt Bạc Văn Thời, chính là Thời Nhạc đồng ý để hắn mang bánh bao nhỏ kia đi triệt sản.

Thời Nhạc gửi hôn hôn xong lại tiếp tục gửi tin nhắn: “Tôi đang bận, không phải là không để ý đến anh đâu.”

“Mèo con lăn lộn jpg/”

“Tôi lại phải làm việc tiếp rồi!”

Vội vàng gửi mấy tin nhắn xong, Thời Nhạc tiếp tục nghiên cứu video.

Đến giữa trưa.

Cậu dùng móng vuốt xoa xoa mặt, bận bịu đến choáng cả đầu.

"Dừng một lúc đi.”

Thời Nhạc thông báo: "Giữa trưa tôi phải trở về một chuyến, Bạc Văn Thời nói giữa trưa sẽ trở về coi tôi thế nào.”

Cậu bận rộn cả sáng rồi, cũng muốn gặp Bạc Văn Thời để nạp điện, đến buổi chiều lại phải bận bịu tiếp.

Phạm Vô Cứu nghe vậy cũng không có ý kiến gì, trực tiếp đưa cậu quay về biệt thự.

Thời Nhạc vừa mới ngồi trên sàn nhà biệt thự không lâu thì âm thanh mở cửa vang lên.

Chắc chắn là Bạc Văn Thời!

Ánh mắt Thời Nhạc sáng lên, chân ngắn nhỏ chạy vụt tới!

Muốn được Bạc Văn Thời ôm một cái.

Cửa mở.

Thật sự là Bạc Văn Thời trở về, hắn nhướng mày nhìn bánh bao nhỏ đang xông tới.

Buổi sáng lúc hắn ra ngoài, bánh bao nhỏ còn trốn ở dưới giường không ra, vậy mà bây giờ lại nhiệt tình như vậy.

Nhưng mà nhiệt tình cũng tốt.

Thuận tiện hắn ôm đi triệt sản.

Thời Nhạc giống như viên đạn nhỏ vọt tới trước mặt Bạc Văn Thời, dọc theo ống quần của hắn bò lên trên đùi.

“Meo ~”

Thời Nhạc thân thiết cọ cọ hắn.

Quả nhiên, Bạc Văn Thời chính là sạc dự phòng của cậu, khi mệt mỏi chỉ cần nhìn thấy Bạc Văn Thời là cậu có thể nạp đầy năng lượng rồi!

Bạc Văn Thời tuỳ cậu cọ mình, cọ xong cũng không đi nấu cơm cho cậu.

Lúc nãy hắn vừa liên hệ với bác sĩ thú y, bác sĩ nói trước khi phẫu thuật thì tốt nhất đừng ăn bậy bạ.

“Ngoan nào.”

Bạc Văn Thời ôm bánh bao nhỏ đang cọ lung tung đặt lên trên đùi, vuốt vuốt lông cho cậu.

“Để ta đưa mi đến một nơi.”

Thời Nhạc mờ mịt: "Meo?”

Muốn đi đâu vậy.

Bạc Văn Thời không nói sẽ đi đâu, chỉ ôm Thời Nhạc lên xe rồi để tài xế lái xe ra ngoài.

Trên đường đi.

Không hiểu sao Thời Nhạc có chút bất an.

Cậu kêu meo meo vài tiếng, muốn Bạc Văn Thời chủ động nói bọn họ đang chuẩn bị làm gì.

Đáng tiếc, Bạc Văn Thời nghe không hiểu ngôn ngữ mèo nói.

Không bao lâu.

Xe cuối cùng cũng dừng lại.

Móng vuốt của Thời Nhạc túm chặt lấy quần áo Bạc Văn Thời, còn đang không biết sống chết dán lên người hắn.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Nhạc: Hùng hùng hổ hổ!


App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp