Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 66: Thật dễ thương.
Thời Nhạc cảnh giác nhìn Bạc Văn Thời, đôi mắt tròn xoe tràn ngập phòng bị.

Bạc Văn Thời gãi gãi cằm, giọng điệu tự nhiên nói: "Không phải mi có thể ăn cơm sao? Không thích ăn con này?”

Thời Nhạc, người đã lâu không được ăn tôm hùm đất, kiên quyết chống lại cám dỗ, lắc đầu.

Cậu mới không thích tôm hùm đất gì đó đâu.

Bạc Văn Thời thấy thế cũng không ép: “Mi không ăn cũng được, ta gọi một phần rồi tự mình ăn vậy.”

Hắn nói rồi ôm bánh bao nhỏ trên tay. Những nhân viên lén lút nhìn qua đó thấy bọn họ đi xa, lúc này mới thu hồi tầm mắt.

"Thật chua mà, Boss nói chuyện với mèo con ngọt ngào quá đi.”

“Aizzz, người không bằng mèo.”

Giờ phút này bánh bao nhỏ được mọi người hâm mộ đang ngồi trên đùi Bạc Văn Thời, biểu cảm tức giận nhìn Bạc Văn Thời gọi món tôm hùm đất.

Hắn muốn rất nhiều, lại còn là cái loại một người hoàn toàn không ăn hết ấy!

Gọi tôm hùm đất xong, Bạc Văn Thời lại gọi thêm mấy thứ khác, Thời Nhạc càng nhìn phần ăn càng cảm thấy không đúng.

Không bao lâu.

Theo sau tôm hùm đất và những món ăn khác được đưa lên, còn có một người đàn ông quen thuộc.

Nhìn qua sắc mặt của người đàn ông tình trạng bệnh còn nặng hơn lúc trước, lần này anh ta không mặc tây trang mà chỉ ăn mặc giản dị, đôi chân dài miên man khiến Thời Nhạc cực kỳ ghen tị.

Cậu buồn bã nghĩ chân dài là của họ, còn mình - Diêm Vương Gia giờ đã thành bánh bao nhỏ cái gì cũng không có.

Thậm chí còn không có tôm hùm đất!

“Nhạc Nhạc.”

Ngay khi Thời Nhạc chua xót nhìn đôi chân dài của Tư Diệp, Lục An như hình với bóng với anh ta cũng đã đi tới.

Lúc Thời Nhạc nhìn thấy Lục An, tâm trạng buồn bã tức khắc biến mất.

Lục An duỗi tay sờ nhẹ lông cậu, nở nụ cười sạch sẽ: “Cậu lại tới đây coi Bạc Văn Thời làm việc nhỉ."

Thời Nhạc nghiêng đầu: “Meo meo.”

Cậu không thể nói được.

Lục An cực kỳ thích kiểu bánh bao nhỏ lông xù xù này, ngại có Bạc Văn Thời ở bên bọn họ, cho nên cậu ta không trực tiếp ôm bánh bao nhỏ lên, mà là ngồi xổm trước mặt bánh bao nhỏ, nói chuyện với nó.

“Tôi thích nghe cậu kêu meo meo.”

Thời Nhạc: “……”

Thời Nhạc còn đang giả làm mèo con, rất nể tình meo meo hai tiếng.

Trong văn phòng ngoại trừ bàn làm việc, còn có bàn trống khác.

Bạc Văn Thời đặt tất cả cơm hộp trên bàn trống, ra lệnh cho Tư Diệp: “Đừng ở đó rảnh rỗi, lấy đồ hộp ra đi.”

Tư Diệp nhướng mày: “Tôi không phải khách sao?”

Bạc Văn Thời liếc nhìn anh ta, thấp giọng nói: “Khách cũng không được nhàn rỗi.”

Tư Diệp cười, tự mình lấy đồ trong hộp ra.

“Có nhiều tôm hùm vậy?" Anh ta nhìn thấy hai hộp tôm hùm to, đỏ tươi, buồn bực nói: “Không phải trước kia cậu không ăn cái này sao?”

Tôm hùm đất rất cay, từ trước đến nay khẩu vị của Bạc Văn Thời thanh đạm, cho nên hắn có thể ăn tôm hùm đất, nhưng trong tình huống bình thường cũng không hay ăn.

Bạc Văn Thời mặt không đổi sắc nói: “Bỗng nhiên hôm nay muốn ăn.”

Hai người mở hết hộp ra, lúc chuẩn bị ăn, Bạc Văn Thời còn cố ý nhắc tới: “Lý Văn biết cậu đã trở lại, nhưng cũng biết cậu chưa thật sự muốn gặp mọi người, nên cậu ta bảo tôi nói với cậu một tiếng, đừng quên cậu ta."

“Có chuyện gì thì mở miệng nói với cậu ta là được.”

Tư Diệp im lặng, không tiếp lời này.

Sau một lúc lâu, anh ta mở miệng nói: “Thay tôi cảm ơn cậu ta.”

“Muốn cảm ơn thì tự đi cảm ơn, tôi không có thời gian làm người chuyển lời cho mấy người."

Tư Diệp có chút bất đắc dĩ: “Sao tôi như thể phát hiện ra cậu nói chuyện rất tức giận."

Hai người đang nói chuyện, như thể không phát hiện ra bánh bao nhỏ nào đó lặng lẽ di chuyển qua bên này.

Vị cay của tôm hùm đất tràn ngập khắp văn phòng.

Thời Nhạc nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn tôm hùm đất tràn ngập thèm muốn.

Bạc Văn Thời bóc không ít tôm, đều bỏ vào hộp đồ còn trống, cũng không vội ăn.

Tốt nhất là dùng thứ này để dụ dỗ mèo con.

“Meo ~”

Quả nhiên, không chờ quá lâu, âm thanh meo meo mềm như bông vang lên ở phía trước bàn.

Bánh bao nhỏ trắng như tuyết thân không đủ cao, vì thế kê chiếc ghế tới.

Cậu đứng ở trên ghế, thân mình đứng lên, hai bàn chân trước đặt trên bàn, khuôn mặt tròn nhỏ chói lọi viết——

“Có thể cho tôi ăn một chút không?”

Tư Diệp nhìn mèo con van xin, cười một chút: “Vật nhỏ này thật đáng yêu, là kiểu mà An An sẽ thích.”

Nghe được hai chữ An An trong miệng cậu ta, Bạc Văn Thời hiển nhiên hơi kinh ngạc.

Hắn còn tưởng Tư Diệp sẽ không nhắc đến cái tên này nữa.

Nhưng sự việc đằng sau cái tên này hắn cũng biết một chút, vì thế cho dù là Tư Diệp chủ động nhắc tới, Bạc Văn Thời cũng không nói lại câu nào.

Thời Nhạc meo xong rồi mà còn chưa có thức ăn để ăn, đôi mắt tròn xoe ướt dầm dề lộ ra vẻ đáng thương.

Cậu vươn móng vuốt ra, cào cào tay áo Bạc Văn Thời.

“Meo~”

Cho ăn đi.

Bạc Văn Thời rũ mắt xuống nhìn bánh bao nhỏ vô cùng đáng thương này.

“Muốn ăn?” Hắn hỏi.

Thời Nhạc vội vàng gật đầu: "Meo meo!”

Muốn ăn!

Bạc Văn Thời chỉ vào chân mình, không ôm, tự mình bò lên đi.

Vì tôm hùm đất, Thời Nhạc không hề do dự gì, ngay lập tức leo lên đùi hắn.

“Ngao một tiếng cho ta nghe.”

Bạc Văn Thời cúi đầu, thấp giọng ra điều kiện với cậu: “Ngao ngao xong rồi sẽ cho mi ăn.”

Thời Nhạc: “???”

Tôi phát hiện đầu của anh thiếu đấm!

Anh đã bao giờ thấy mèo nhà ai kêu ngao ngao chưa?

Bạc Văn Thời chưa bao giờ thấy qua, nhưng hiện tại Bạc Văn Thời muốn xem.

Hắn tiếp tục thong thả ung dung bóc tôm hùm, giọng điệu cũng nhẹ nhàng: “Không kêu thì không có tôm hùm ăn.”

Thời Nhạc: “…”

Đầu của Thời Nhạc có chút choáng váng, cậu căm tức nhìn Bạc Văn Thời, ngay bây giờ cậu rất muốn viết một lá thư bỏ chồng!

Nhưng thử nghĩ xem, bọn họ còn chưa kết hôn.

Thế lại càng tức giận.

Bạc Văn Thời khiến con mèo phát nghiện, nhìn bánh bao nhỏ trên đùi một bộ tôi tức giận nhưng lại không có cách nào thể hiện ra, suýt nữa không kìm được vẻ mặt của mình.

Tư Diệp có thể cảm nhận được tâm trạng vui sướng của bạn mình, cảm thấy có chút hiếm lạ.

Không bao lâu sau.

Có thể là lo lắng tôm hùm đất sẽ càng nguội lạnh, cho nên, Thời Nhạc nhẫn nhịn tức giận, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, tức giận vỗ móng vuốt: "Ngao ngao!"

Nói ngao thì ngao!

Vì tôm hùm đất, rất co được dãn được.

Tư Diệp: “Có phải tai tôi có vấn đề không? Nó thật sự ngao hả?”

Bạc Văn Thời nghe thấy tiếng ngao độc nhất vô nhị như hắn mong muốn, mắt thường đều có thể thấy được sắc mặt hắn càng tốt hơn.

Hắn nói rất qua loa có lệ: “Ừm, lỗ tai cậu có vấn đề.”

Lừa gạt Tư Diệp xong, không quan tâm anh ta có tin hay không, Bạc Văn Thời lấy tôm hùm mà bánh bao nhỏ thèm thuồng từ lâu nhúng vào nước chấm rồi chất thành đống trên một cái dĩa nhỏ, để cậu ăn.

Thời Nhạc là bánh bao nhỏ rất chú ý, trước khi ăn còn biết để Bạc Văn Thời rửa sạch móng vuốt cho mình.

Cơm hộp có tặng kèm nước khoáng, Bạc Văn Thời dùng nước khoáng rửa sạch sẽ móng vuốt cho bánh bao nhỏ rồi lau khô.

Có thể nói là phục vụ rất tận tình.

Thời Nhạc, người bị bắt kêu ngao ngao cuối cùng cũng yên tâm, bản thân ăn tôm hùm còn không đủ, còn muốn cho Lục An ăn.

Vì có thể cho Lục An ăn được, Thời Nhạc giơ móng vuốt kéo tôm hùm đất sang dĩa khác, sau khi kéo xong, cậu cũng khoanh tròn một đĩa đồ ăn.

Đặt tôm hùm đất và món ăn kia đến trước mặt mình, Thời Nhạc nhìn về phía Bạc Văn Thời: “Meo meo ~”

Lấy cho tôi.

Bạc Văn Thời hiểu ý cậu, nhíu mày: “Còn muốn đổi chỗ ăn?”

Thời Nhạc gật đầu.

Nếu muốn cho Lục An ăn cái gì đó, trước tiên cậu phải vẽ đạo phù.

Nhưng cậu lại không có giấy vẽ bùa, muốn vẽ bùa, cậu chỉ có thể vẽ vào hư không, rất tốn sức.

Vẽ xong bùa rồi dán lên người Lục An xong, Lục An cũng không phải ăn thức ăn vào trong bụng, mà là ăn mùi vị của thức ăn.

Cũng giống như đặt thức ăn lên bàn thờ, nếu ma ăn phải, nhìn qua vẻ bề ngoài của thức ăn sẽ không thay đổi, nhưng mùi vị của đồ ăn lại biến mất.

Tóm lại, xét thấy chuyện trung gian phiền toái này, Thời Nhạc không muốn ngồi chung bàn ăn với Bạc Văn Thời, thật không tiện.

Thời Nhạc một hai phải kiên trì, Bạc Văn Thời tuy nhăn mày, nhưng cuối cùng vẫn để tôm hùm đất với hai món ăn lên trên bàn cà phê.

Tư Diệp: “?”

Tư Diệp nhìn trên bàn cơm chỉ còn sót lại hai món ăn, trong đó có một món là đậu phộng.

Đáy mắt anh ta tràn ngập phức tạp: “Cậu có cảm thấy rằng mèo của cậu còn ăn ngon hơn chúng ta không?"

Bạc Văn Thời vừa nhai đậu phộng vừa liếc nhìn cậu ta một cái: “Không cảm thấy.”

“Đậu phộng rất giòn, ăn nhiều một chút, rất tốt với cơ thể.”

Tư Diệp lười nghe hắn nói, hiện tại anh ta hoài nghi mèo con kỳ quái kia không biết đã rót mê hồn dược gì cho Bạc Văn Thời.

Bằng không, Bạc tổng tính tình lạnh nhạt từ trước đến nay thói ở sạch thành tánh, chẳng thèm để tâm gì tới loại sinh vật lông xù xù này thì làm sao có thể quen biết mèo con như này được.

Trên bàn cà phê.

Thời Nhạc thừa dịp không có Bạc Văn Thời, cuối cùng có thể thi triển bùa vẽ hư không.

Lá bùa trong suốt sẽ không bị bất kỳ kẻ nào nhìn thấy.

Thời Nhạc dùng móng vuốt dán lá bùa trên người Lục An đang đi theo mình, lại đè thấp âm thanh, giọng điệu rất nhỏ nói với Lục An: “Tôi dán bùa lên cho cậu, hiện tại cậu có thể ăn rồi.”

Nghe vậy, Lục An hơi ngẩn ra.

Cậu ta nhìn tôm hùm đất trước mặt, ngập ngừng sờ vào.

Giây tiếp theo.

Trên mặt Lục An tràn đầy kinh hỉ: “Thật sự có thể!”

Thời Nhạc cười hắc hắc khi thấy cậu ta vui vẻ.

“Nhanh ăn đi, đây là món tôm hùm đất tôi thích nhất, cậu muốn ăn gì cũng được."

Thời Nhạc hào phóng chia sẻ yêu thích của mình với cậu ta.

Lúc Lục An chết cũng chỉ mới 17 tuổi, còn có chút tính cách thiếu niên.

Hiện tại ăn được món ăn đã lâu không được ăn, cậu ta nhìn qua như đứa trẻ to xác, khoé mắt tràn đầy vui sướng không thèm che giấu.

Ăn một đống tôm hùm xong.

Lục An thỏa mãn cong mắt, lau móng vuốt cho bánh bao nhỏ đang ngồi trên sô pha kế bên.

“Nhạc Nhạc.”

Cậu ta dịu dàng nói: “Cảm ơn.”

Thời Nhạc là Diêm Vương Gia, theo lý thuyết cậu hoàn toàn có thể bắt mình đi.

Nhưng mà cậu không làm như vậy.

Cậu còn thưởng cho mình món tôm hùm mà cậu thích nhất.

Thời Nhạc cũng nấc lên, hai đĩa đồ ăn kia cũng bị cậu giải quyết sạch sẽ.

Bạc Văn Thời gọi đều là món cậu thích ăn.

Cơm nước xong, Thời Nhạc còn tiến đến phía trước cái ly của Bạc Văn Thời, uống hơn nửa ly trà.

Tư Diệp hoàn toàn chết lặng trước hành vi của bánh bao nhỏ này.

Bạc Văn Thời sẵn sàng dung túng, anh ta không cần thiết nói thêm gì nữa.

Nhưng thật ra uống nước xong, Lục An nhịn không được chọc bánh bao nhỏ, hỏi cậu: “Nhạc Nhạc, cậu có cảm thấy mình và mèo con bình thường khác… có chút khác biệt hay không?"

Dù sao mèo con bình thường, tuyệt đối sẽ không ăn tôm hùm đất như vậy.

Thời Nhạc gật gù đầu, rất có tự giác: “Meo meo~”

Tôi biết.

Lục An lại hỏi: “Vậy cậu có cảm thấy Bạc Văn Thời cũng biết cậu không giống mèo thường không ?”

Thời Nhạc: “…”

Thời Nhạc ngồi xổm xuống, uể oải cúi đầu: “Meo meo.”

Tôi cũng biết.

Lục An thấy dáng vẻ này của cậu không đành lòng an ủi.

"Được rồi, cậu đừng ủ rũ.”

Lục An dỗ dành bánh bao nhỏ uể oải: “Dù sao Bạc Văn Thời cũng không chọc thủng cậu, cứ coi như làm cái gì cũng không biết đi.”

Thời Nhạc nâng móng vuốt lên xoa mặt, xoa xong mặt vẫn còn rất ngây người.

“Tôi không muốn bị lột vỏ bọc đâu.”

Cậu nhỏ giọng nói với Lục An: “Hiện tại tôi như này, không hề uy phong một chút nào.”

Lục An mỉm cười, cậu ta nhìn bánh bao đáng yêu này, quả thật không có quan hệ với hai chữ uy phong.

Nhưng vì sao phải uy phong chứ?

Cậu ta xoa nhẹ đầu bánh bao nhỏ, dỗ dành cậu: “Nhạc Nhạc, bộ dáng bây giờ của cậu rất đẹp.”

“Tôi có thể nhìn ra Bạc Văn Thời cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích cậu.”

Cậu ta dùng ba câu cực kỳ liên tiếp, chính là muốn nhấn mạnh Bạc Văn Thời thật sự rất thích bánh bao nhỏ này.

Trong mắt người xem, là loại liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra, thích một cách trắng trợn đó.

Thời Nhạc không phải người đứng ngoài xem, cho nên cậu rất lo lắng.

“An An.”

Cậu ra vẻ lão thành thở dài: “Có một số việc cậu còn nhỏ không hiểu nổi đâu.”

Ví dụ như.

Những gì cậu muốn cũng không phải là một ý thích đơn giản.

Cậu còn phải nỗ lực chứng minh cho Bạc Văn Thời thấy bản thân là một người hung dữ, là kiểu cực kỳ hung dữ ấy!

Bộ dáng hiện tại của cậu, không dữ tợn một chút nào.

Thời Nhạc đã soi gương, cũng bị Thời Hạ nhắc rất nhiều lần.

Cậu biết hình dáng bản thể bánh bao nhỏ hiện tại của cậu rất đáng yêu.

Đáng yêu khiến cậu phát sầu.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Nhạc buồn rầu: Tôi không muốn trở nên đáng yêu, tôi muốn thật uy phong mạnh mẽ!


App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp